Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 4: Ma tàu làm loạn gia đình


Ông Bảo bực quá, giơ cái roi dâu trên tay lên cao quá đầu, định vụt xuống người Loan. Bà Mộc và Dũng phần vì sợ hãi khi lần đầu phải chứng kiến chuyện quái dị này, phần lại không nỡ nhìn thấy cảnh ông Bảo quất cành dâu to như ngón tay vào người Loan nên người thì nhắm mắt lại, kẻ thì quay mặt đi chỗ khác. Cây roi dâu trên tay ông Bảo tưởng chừng như sẽ quất vào Loan đến nơi, thì đột nhiên ông dừng lại. Dù giận cái vong thằng Tàu đang nhập vào cô con dâu tương lai của ông mình, nhưng đúng là ông cũng chẳng nỡ nào đánh vào người con bé như thế.

Suy nghĩ giây lát, ông tức tối vất bộp cái roi dâu xuống đất rồi đi ra ngoài. Cái vong thằng người Tàu trong thân xác Loan cười lên sằng sặc. dường như nó cũng biết, ông bảo sẽ chẳng thể nào xuống tay được.

Bà Mộc cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, đi ra ngoài theo chồng. Dũng thì đưa ánh mắt căm hận nhìn về phía Loan, rồi cúi xuống nhặt cành dâu đem ra ngoài. Cậu sợ nhỡ ông Bảo tức lên, lại lấy nó mà đánh người yêu mình thì sao. Vừa bước ra khỏi cửa buồng, cậu đã nhanh tay vất luôn ra ngoài cửa sổ. Chiếc roi dâu vừa bay qua cửa sổ thì tiếng ông bảo lại vang lên:

- Anh Dũng, lại đây tôi hỏi chuyện này?

Dũng hơi chột dạ, chả nhẽ vừa nãy bố mình nhìn thấy hành động lén lút vất chiếc roi dâu đi hay sao? Có lẽ nào ông ấy lại bắt anh đi chặt một chiếc roi khác. Dũng chẳng dám trái lời, vừa đi mà trống ngực cậu cứ vang lên thình thịch. Đợi cho trai tới gần, ông Bảo ghé vào tai cậu thì thầm:

- Hai đứa chúng mày đã làm gì nhau chưa?

Dũng hơi đỏ mặt, cậu chẳng hiểu tại sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà bố mình còn đem chuyện ấy ra hỏi. Mặt dũng cứ đần cả ra. Ông Bảo bực mình quát lên:

- Anh nói đi xem nào. Có gì mà phải ấp úng thế hả?

Dũng xấu hổ, đành phải trả lời thật:

- Chưa. Chúng con định để dành tới đêm tân hôn!

Câu trả lời thành thực của Dũng làm ông bảo có vẻ hơi thất vọng:

- Thanh niên đéo gì, Ba mươi tuổi đầu mà chán quá đi mất...

Bỗng ông Bảo ngừng lại, chợt nhận ra mình vừa nói hớ. Ông E hèm lên một tiếng rồi lại nghiêm mặt nói với con trai:

- Anh ra ngoài sân giếng, lấy cái ca nhựa rồi tiểu vào đấy, rồi cầm luôn vào đây cho tôi.

Dũng ngơ ngác, không hiểu bố mình lấy nước tiểu làm gì. Mặt anh cứ ngây ra. Biết con trai không hiểu ý mình, ông Bảo phải ghé vào tai con thì thầm:

- Các cụ chả bảo, ma quỷ rất sợ nước tiểu đồng tử hay sao? Anh chưa từng làm chuyện ấy đúng không? Thế thì Còn không làm ngay đi! Nhớ bẻ thêm một nhánh cây nhỏ nữa nhé!

Đến bây giờ thì Dũng đã hiểu ý bố. cũng may cả Loan và dũng đều là mối tình đầu của nhau, và xác định giữ gìn cho đêm tân hôn, nên tới bây giờ Dũng vẫn còn là trai tân một trăm phần trăm. Tự nhiên dũng thấy khâm phục bố mình quá. Dường như chuyện gì trên đời này ông ấy cũng biết thì phải.

Một lát sau Dũng đã cầm theo một ca nước tiểu và nhánh cây dâu đi vào. Ông Bảo cầm lấy hai thứ đấy rồi đi vào chỗ Loan. Ông gằn lên:

- Tao hỏi lại lần nữa, mày có biến khỏi thân xác con dâu tao không?

Loan vênh mặt lên thách thức:

- Thằng già kia, mày vừa nói gì cơ? Ai là con dâu mày. em ấy là vợ tao cơ mà ...

Đến lúc này thì ông Bảo điên tiết lắm rồi, ông chẳng nói chẳng rằng, nhúng cành dâu vào trong ca nước tiểu, rồi vảy khắp người Loan. Dù Giận lắm nhưng ông cũng vẫn hết sức chú ý, không vảy vào mặt cô bé, mà chỉ vảy vào người vào chân tay mà thôi. Ông Bảo căng mắt lên nhìn, chỉ thấy khi nước tiểu chạm vào người con bé Loan, chỉ thấy nó khẽ nhăn mặt. và sau đó có một làn sương khói mờ ảo bay ra. Thế nhưng Loan vẫn cứ vênh mặt lên mà thách thức ông:

- Mấy trò trẻ con này không làm gì được ta đâu. Các ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện cướp cô ấy khỏi tay ta. Không bao giờ!

Nói xong Loan lại ngồi xuống soi gương đánh phấn, rồi đưa tay tự vuốt má mình một cách âu yếm. thỉnh thoảng cô còn không quên đưa ánh mắt sắc lạnh, liếc nhìn về phía gia đình ông Bảo.

Đến lúc này thì ông bảo thấy hoang mang thực sự, không hiểu con ma Tàu này là thứ ma quỷ gì nữa, đến nước tiểu đồng tử mà nó cũng chẳng sợ. Ông quay sang nhìn Dũng, ánh mắt dò xét. Dũng cũng nhận ra thâm ý trong ánh mắt ấy, cậu biết bố mình như muốn hỏi rằng, cậu có lừa dối gì ông không đấy? Tại sao nói là vẫn là trai tân, tại sao lại không trị được con ma kia.

Dũng đành phải thốt lên:

- Con thề. Đây đúng là nước tiểu đồng tử đấy bố ạ.

Thấy con trai lên tiếng thề thốt, thì ông Bảo cũng tạm tin. Ông lại càng hoang mang hơn, thế này thì bỏ mẹ rồi, chắc hẳn cái thứ ma quỷ kia phải ghê ghớm lắm đây. Thế là ông chán nản, đem luôn ca nước tiểu của thằng con trai ra cửa, rồi ném luôn ra ngoài. cái ca nhựa rơi đánh cộc một cái xuống sân gạch rồi lăn lông lốc mấy vòng. Bà Mộc thì vẫn đứng lại trong buồng, Bà mếu máo chắp hai tay hướng về phía Loan đang mà cầu xin:

- Tôi lạy vong. Nếu vong cần gì thì cứ nói với chúng tôi. Chúng tôi sẽ giúp vong toại nguyện. Chỉ xin vong tha cho con bé. Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy vong!

Loan không thèm quay lại nhìn bà Mộc, cô chỉ khẽ liếc mắt về phía bà thông qua cái gương đang cầm trên tay, rồi cười khinh bỉ:

- Con mụ già này lắm điều thật đấy. Ta đã chọn cô ấy làm vợ. Tha là tha thế nào. Cút mau không ta lại vặn cổ từ đằng trước ra đằng sau bây giờ!

Giọng nói the thé của cái vong kia rít lên qua kẽ rang, làm cho bà Mộc sợ hãi tột độ. Hai hàm răng va vào nhau lập cập, chân cứ mềm nhũn cả ra. Dũng phải chạy lại đỡ mẹ ra bên ngoài.

Khi cả ba đã ra nhà ngoài, ông Bảo mới nói:

- Thế này thì không ổn rồi. Phải đi mời thầy tới để trục cái vong kia thôi. Làm theo cách dân gian chẳng ăn thua gì.

Dũng đưa mắt sang nhìn bố như muốn hỏi mời thầy nào bây giờ. Ông Bảo hiểu ý, nhưng cũng chưa biết trả lời con trai ra sao, vì từ xưa tới nay ông có để ý tới mấy chuyện thầy bà này đâu. Hai bố con ông Bảo còn đang ngơ ngác nhìn nhau, thì bà Mộc cất giọng nói thều thào:

- Quanh đây chỉ có mỗi thầy Tám là cao tay hơn cả. Nhà thầy ở xóm Miếu xã bên ấy!

Dũng nghe xóm Miếu thì thấy quen quen, nhưng do xa quê lâu ngày, nên cậu cũng không nhớ chính xác nó nằm ở đâu. chưa kể nhà thầy Tám kia nữa, đêm hôm biết đâu mà tìm. Dũng khẽ thở dài:

- Con không biết nhà thầy! Đêm hôm thế này, làm sao mà tìm đến được!

Ông Bảo nói với con:

- Nhà ông ấy thì tôi biết đấy. Anh chở tôi sang đấy nhanh lên!

Bà Mộc vội kéo tay chồng:

- Không được. Hai bố con ông kéo nhau đi hết, ở nhà còn mỗi hai người đàn bà, thì biết làm thế nào? Nhỡ con ma dê già kia nó ra làm hại tôi thì sao?

Rồi bà quay sang nói với con trai:

- Thằng Dũng, mày sang nhờ bác cả dẫn đường cho. bác ấy biết nhà thầy Tám đấy. Tiện thể bảo bác thắp hương gia tiên, kêu cầu các cụ cho rồi hãy đi nhé!

Nghe mẹ nói có lý, Dũng vội phóng xe đi. bà Mộc còn dặn với theo:

- Nhớ đi đường vòng, đừng đi qua căn nhà kia nữa nhé.

Vợ chồng bác cả Mạnh vừa leo lên giường đi ngủ, thì thấy tiếng của Dũng oang oang gọi ngoài cổng. Bác Mạnh trai lẩm bẩm trong mồm:

- Quái lạ. Nửa đêm nửa hôm, thằng Dũng nó còn sang đây gọi cửa làm gì không biết nữa!

Nói thế thôi nhưng ông cũng bước xuống giường, bật đèn điện sáng trưng lên, rồi cầm chìa khóa đi ra mở cổng cho thằng cháu trai. Tay thì mở cổng, miệng ông hỏi:

- Sao thế? Muộn thế này rồi còn sang đây tìm bác có chuyện gì? Hay là con bé Loan có tin vui rồi? Định mời tôi sang bàn chuyện cưới xin gấp hả!

Dũng nhận ra ông bác mình đang trêu chọc, nhưng lúc này cậu chẳng còn tâm trí đâu mà đùa giỡn nữa, cậu chỉ giục:

- Có chuyện này gấp lắm, bác mở cửa nhanh lên rồi vào đây cháu kể cho!

Cánh cửa vừa được mở ra thì Dũng phóng xe vào sân. Ông Mạnh nhận ra giọng nói hốt hoảng của thằng cháu trai, nên cũng chẳng thèm đóng cổng lại, mà vội vã chạy ngay vào nhà. Vừa vào tới nơi, thì Dũng đã nhanh chóng kể sơ qua chuyện xảy ra với Loan cho bác nghe, không quên nhờ ông thắp hương cầu xin gia tiên phù hộ.

Ông Mạnh nghe xong câu chuyện thì cũng sợ hãi lắm, ông tiến đến bàn thờ gia tiên mà chân tay cứ run lên cầm cập. Dũng phải chạy tới giúp, thì mới cắm được mấy nén hương vào bát nhang trên bàn thờ. Ông Mạnh khấn vái sì sụp mấy câu, rồi giục cháu chở chở mình sang nhà thầy Tám. Trước khi đi ra cửa, ông nói vọng vào:

- Bà dậy đóng cửa nẻo cẩn thận nhé. Tôi với thằng Dũng đi có chút chuyện gấp!

Nói xong ông leo lên con xe của Dũng, rồi cả hai chở nhau sang nhà thầy Tám. Cũng may nhà của thầy Tám không quá xa, chỉ cách đó tầm hơn ba cây số. Nhà thầy Tám nằm sâu trong một con ngõ sâu hun hút, hai bên trồng đầy tre. Dũng thầm nghĩ trong đầu, đêm hôm khuya khoắt thế này, nếu không có bác cả dẫn sang, thì đúng là không biết làm thế nào mà tìm được nhà ông ấy.

May mắn cho Dũng là thầy Tám vẫn chưa đi ngủ. Sau khi nghe xong câu chuyện mà anh kể thì thầy cũng không nói gì. ông chỉ hỏi tên tuổi đầy đủ và ngày tháng năm sinh của Loan. Rồi Ông ấy bấm đốt ngón tay, nhẩm tính gì đó, chân mày hơi cau lại. Thầy Tám tiến tới điện thờ đặt ở giữa nhà khấn vái gì đó, rồi xách tay nải đồ nghề treo trên cây cột chính giữa nhà, rồi giục Dũng chở ông về nhanh. Chiếc xe máy của Dũng kẹp ba, lao vun vút trên con đường làng vắng vẻ. Tầm hơn chục phút sau đã về đến nhà. Thấy ánh đèn xe máy, vợ chồng ông Bảo mừng rỡ chạy ra đón thầy.

Loan vẫn thế, vẫn ngồi ca hát rồi tự ngắm mình trong gương. Thầy Tám đi trước, bác cả Mạnh và ba người nhà Dũng thận trọng đi theo sau thầy.

Thầy Tám mở cửa bước vào, ông nhìn thẳng vào mặt Loan mà quát lớn:

- Ma quỷ ở đâu dám tác oai tác quái hại người. Khôn hồn thì trả lại thân xác cho cô gái này. Nếu ngươi mà dám cứng đầu, thì đừng trách ta mạnh tay đấy nhé!

Vong ma trong thân xác của Loan mở mắt trừng trừng nhìn thầy Tám từ đầu tới chân, dường như nó đang muốn đánh giá đối thủ. Mấy giây sau nó khẽ nhếch mép cười:

- Ta là ai thì liên quan đếch gì tới ngươi? Cứ tưởng các ngươi mời được thần thánh phương nào đến đây. hóa ra cũng chỉ là tên thầy cúng quèn. Ta gặp nhiều rồi.

Thầy Tám bị cái vong kia coi thường ra mặt, thì ông chỉ khẽ nhếch mép cười nhạt:

- Một vong hồn vất vưởng như mày, mà cũng bạo mồm bạo miệng ghớm nhỉ. Vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi sáng mắt lên!

Nói đoạn, thầy Tám lôi ra một tấm linh phù kẹp vào giữa hai tay rồi bắt quyết, miệng thì lầm rầm niệm chú. Nhanh như cắt, thầy Tám đánh thẳng lá bùa về phía Loan. Lá bùa xé gió lao đi vun vút, rồi đánh trúng vào tay của cô. Thế nhưng lạ thay, lá bùa chỉ khẽ bốc lên một làn khói mỏng rồi rơi luôn xuống đất. Vong ma trong người Loan lại nhếch mép cười khinh bỉ:

- Tưởng thế nào. Hóa ra cũng chỉ là thầy dởm. Bùa chú này chỉ có tác dụng nếu ma quỷ hiện thân thôi. Ngươi quên là ta đang ở trong thân xác cô gái này hay sao? Ngươi Có đốt cả nắm bùa, cũng chẳng làm gì được ta đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top