Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ma tàu đòi lấy vợ - chap 2:

Đúng như hẹn, sáng sớm hôm sau Dũng đã phi xe tới phòng trọ của Loan. Khi vừa thấy bóng Loan đi xuống, Dũng đã trêu:

- Hôm nay về ra mắt mẹ chồng có khác. Nhìn xinh thế nhỉ?

Loan khẽ lườm người yêu một cái rồi vênh mặt lên nói:

- Em lúc nào chẳng xinh. Anh có phúc lắm mới yêu được em đấy nhé!

Hai người trêu đùa nhau thêm mấy câu nữa rồi Dũng cũng bảo Loan lên xe để đi về quê. Cô gái trẻ cũng nhanh chóng leo lên ngồi phía sau rồi ôm chặt lấy lưng người yêu, Dũng rồ ga rồi lao vút đi.

Loan và Dũng yêu nhau cũng được gần một năm rồi. Loan là một cô gái xinh đẹp, sinh ra ở vùng quê lúa Thái Bình. Sau khi học hết phổ thong, cô lên Hà Nội học đại học và bám trụ lại ở thủ đô. Dũng thì sinh ra ở một ngôi làng nhỏ, thuộc mảnh đất Ba Vì.

Sau hơn một tiếng đồng hồ vi vu trên con xe tay ga mới cáu cạnh, cả hai cũng về tới nhà Dũng. Miệng Dũng lúc nào cũng nói rằng bố mẹ cậu rất hiền lành, quý người; nhưng Loan vẫn không tránh được tâm trạng hồi hộp lo lắng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu cô về ra mắt nhà người yêu mà. Thế nhưng Cứ nghĩ tới câu chuyện ra mắt nhà chồng của con Hạnh kể hôm qua, thì Loan lại thấy sởn cả gai ốc.

Ấy thế nhưng khi về tới nhà của Dũng thì cô lại thở phào nhẹ nhõm. Nó hoàn toàn khác với những gì mà cô bạn thân của mình đã trải qua. Cánh Cổng nhà Dũng đã mở sẵn, con xe máy cứ thế lao thẳng vào tới tận sân. Vừa dừng xe lại, một mùi thơm thoang thoảng của hoa Ngọc Lan đã bay vào mũi, làm cho Loan thấy rất dễ chịu. Trong phút chốc, Loan cứ nghĩ sẽ có cả một đoàn người nhao nhao chạy ra giống như câu truyện con Hạnh kể, thế nhưng không phải. Từ trong nhà hai người cũng trạc tuổi bố mẹ cô bước ra. Loan đoán đó là bố mẹ của Dũng. Còn chưa để Loan và Dũng nói gì, bà Mộc – mẹ Dũng đã đon đả lên tiếng:

- Các con về rồi đấy hả. Đi rửa chân tay rồi vào nghỉ ngơi cho mát. Khổ thân hai đứa, hôm nay về đúng ngày trời nắng to!

Dũng nắm tay Loan tới trước mặt bố mẹ giới thiệu:

- Thưa bố mẹ. Đây là Loan. Hôm nay con đã hoàn thành nhiệm vụ, dẫn cô con dâu xinh đẹp về cho bố mẹ rồi đấy nhá!

Loan khẽ cất tiếng chào với vẻ ngượng ngùng:

- Con chào hai bác.

Bố mẹ Dũng cũng tươi cười rồi gật đầu. Ông Bảo quay sang giục cậu con trai:

- Thằng Dũng dẫn em nó ra giếng rửa mặt cho mát, rồi vào nhà nghỉ ngơi. Trà xanh mẹ mày vừa mới pha rồi đấy.

Dũng nắm tay Loan kéo cô đi ra giếng. Ông Bảo cũng trở vào nhà. Bà Mộc còn lán lại một lát, nhìn khắp lượt cô con dâu tương lai rồi nở nụ cười mãn nguyện, sau đó mới bước vào nhà theo chồng. Vừa đi Dũng vừa khẽ thì thầm vào tai người yêu:

- Em thấy anh nói có đúng không? Bố mẹ anh vừa hiền lành, lại quý người lắm. Vừa nhìn thấy em hai cụ đã cười tít hết cả mắt vào rồi đấy!

Loan vẫn còn đang ngại ngùng nên chẳng nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Ra đến chỗ cái giếng, Dũng kéo gầu nước lên rồi đổ ra chậu và quảng cáo:

- Nước giếng nhà anh vừa mát, vừa ngọt nhất làng này đấy. Em mà tắm bằng nước giếng này, anh đảm bảo chưa hết tuần trăng mật, thì da em còn trắng mịn hơn cả Ngọc Trinh nữa nhé.

Loan cúi mặt xuống chậu nước mà rửa mặt. Quả là Dũng nói không sai, nước giếng nhà anh trong vắt, mát lạnh. Bao nhiêu mệt nhọc, lo lắng trong đầu Loan cũng tan biến hết. Rửa mặt xong, cô còn lôi chiếc gương lược trong cái túi xách ra mà trang điểm lại một chút, rồi mới cùng người yêu bước vào nhà.

Thái độ chân thành cởi mở của vợ chồng ông Bảo, làm cho Loan thấy có ấn tượng rất tốt về bố mẹ chồng tương lai. Ông bà Bảo cũng rất có cảm tình với cô con dâu tương lai vừa xinh đẹp, lại vừa khéo léo. Câu chuyện của bốn người diễn ra hết sức vui vẻ. Đến gần trưa thì bà Mộc mới nhớ ra một việc quan trọng. bà quay sang nói với con trai:

- Mải nói chuyện mà quên khuấy đi mất. Cũng sắp trưa rồi đấy. Hai đứa dẫn nhau sang bên bác cả chơi cho biết nhà biết cửa, rồi tiện thể thắp hương cho các cụ luôn. Khi nào về thì mời hai bác sang ăn cơm nhé! Hôm qua bố mẹ cũng có nói trước với hai bác rồi đấy!

Nói xong bà Mộc quay sang nói với chồng:

- Ông với tôi đi xuống bếp, tranh thủ làm thịt con gà để trưa nay cả nhà mình ăn nhé!

Loan định lấy lòng mẹ chồng tương lai lên vội nói:

- Hai bác cứ nghỉ ngơi đi. Để cháu với anh Dũng thịt gà cho. Ai lại để hai bác vất vả thế được!

Nghe thấy những lời thốt ra từ miệng của Loan làm cho bà Mộc thấy mát lòng mát dạ, bà khấp khởi mừng thầm vì cho rằng mình sắp có được cô con dâu ngoan hiền, bà vội xua tay:

- Hai đứa cứ dẫn nhau đi chơi cho biết người nọ người kia. Có nhiều nhặn gì đâu, thịt mỗi con gà rồi làm mâm cơm thôi mà. hai bác chỉ làm một loáng là xong ngay!

Ông Bảo cũng nói thêm vào:

- Bác gái nói đúng rồi đấy. Chả mấy khi hai đứa về quê. Cứ tranh thủ đi chơi cho biết!

Dũng lấy một gói quà bánh, rồi kéo Loan đi:

- Mẹ anh là chuyên gia thịt gà rồi. Chúng mình có ở nhà cũng chỉ làm bận tay, bận chân các cụ thôi!

Loan chào ông bà Bảo, rồi đi theo người yêu. Vì nhà bác Mạnh ở cùng làng, nên Dũng dẫn Loan đi bộ, vừa để ngắm cảnh làng quê, cậu cũng có ý khoe với dân làng về cô người yêu xinh đẹp của mình. Ra tới đường, người làng thấy Dũng đi với Loan thì ai cũng dừng lại hỏi:

- Cậu Dũng dẫn người yêu về ra mắt đấy hử? Người ở đâu mà xinh thế không biết? Cưới nhanh cho chúng tôi còn ăn cỗ nhé!

Thấy dân làng khen người yêu mình xinh đẹp. Dũng thích lắm. cậu cứ cười tít cả mắt rồi cũng vui vẻ trả lời lại:

- Vâng ạ. Hôm nay cháu dẫn người yêu về chơi. Chúng cháu cũng sắp cưới rồi, các ông các bà cứ mài răng đi là vừa nhé.

Dũng vui bao nhiêu thì Loan lại ngượng bấy nhiêu, hai má cô cứ đỏ ửng cả lên. Cô cũng khẽ cúi đầu chào họ, rồi lại khép nép đi bên cạnh Dũng. Được một lúc thì hai người đi qua một cái ao ven đường. Một tiếng "Bõm" rất to vang lên làm cả hai giật mình. Loan ngó xuống chỗ phát ra tiếng động vừa nãy, thấy có mấy con cá to như bắp chân, đen trùi true, nhìn cứ cái tàu ngầm nổi lên đớp bèo. Loan kéo tay người yêu hỏi:

- Anh ơi, cá ao này to nhỉ? Cái mồm nó há ra đớp bèo, nhìn phát khiếp!

Dũng cười hề hề, nửa đùa nửa thực đáp lại:

- Cá ở ao này thuộc về căn nhà ma đấy. Cá ma đấy. Chẳng biết chúng nó chui ở đâu ra. Chẳng ai chăm sóc gì đâu, thế mà chúng nó cứ lớn nhanh như thổi. Con nào con nấy to như bắp chân người lớn. Nhưng mà dân làng này chẳng ai dám bắt về ăn!

Nghe Dũng nói mà Loan thấy tò mò lắm. Không ngờ một mảnh đất bây giờ đã thuộc về thủ đô, mà vẫn còn tồn tại những điều kì bí như vậy. Cô đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy cái ao rất rộng. Có khi phải tới năm sào Bắc Bộ. Xung quanh ao là một mảnh đất hoang khá vuông vắn, cây cỏ um tùm. Xa xa, dưới tán cây cối rậm rạp trong vườn, thấp thoáng có một ngôi nhà cấp bốn bỏ hoang, mái đã đổ sập. Thấy khung cảnh hoang vu rờn rợn, Loan định quay mặt đi tiếp thì bất chợt cô nhìn thấy bên bờ ao, ngay dưới gốc cây hoa hòe cổ thụ, có một người đàn ông ăn mặc theo kiểu người Tàu, giống như trong mấy bộ phim cổ trang trên ti vi. Người đó kết tóc đuôi sam, khuôn mặt thì xám ngoét, đang giương đôi mắt trắng dã nhìn cô. Không hiểu sao, vừa nhìn thấy ánh mắt của người đó thì Loan thấy lạnh dọc sống lưng. cô vội quay đi, mồ hôi vã ra như tắm. Loan kéo tay người yêu lại rồi nói với giọng run run:

- anh ơi? Ở đây có người Hoa sinh sống à?

Nói xong cô nhìn thẳng vào mắt người yêu như mong muốn chờ đợi câu trả lời là có. Dũng thì ngạc nhiên, không hiểu tại sao người yêu lại hỏi một câu kì quặc như thế, cậu cười cười:

- Không. Ở đây toàn người Việt. Lấy đâu ra người Hoa. Mà tại sao em lại hỏi thế?

Câu trả lời của Dũng làm cô thấy rùng mình. Cô nói với giọng run rẩy:

- Tại em vừa nhìn thấy một người Hoa ở kia. hắn ta cứ nhìn em chằm chằm. giống như muốn ăn tươi nốt sống em vậy... khiếp lắm...

Nói xong cô lấy hết can đảm mà chỉ tay về chỗ gốc cây hoa hoè, nơi cô vừa nhìn thấy kẻ kì dị kia. Dũng cũng nhìn theo hướng tay của Loan. Nhưng cậu chẳng thấy có ai ở đó. Cả Loan cũng há mồm ngạc nhiên, dưới gốc cây hòe sát bờ ao, bây giờ lại chẳng còn thấy bóng người Hoa kia nữa. Chỉ thấy cỏ cây quanh đó đang khẽ rung rinh theo cơn gió nhẹ.

Dũng nghĩ là người yêu đang có ý trêu mình, vì cậu biết Loan là một cô gái rất thông minh sắc sảo và cũng hay bông đùa. Dũng nghiêm mặt rồi cố tình trêu lại:

- Không phải người đâu...ma đấy...anh chả vừa nói với em rồi hay sao? Đây là căn nhà ma đấy, nhiều ma lắm.

Dù sợ hãi nhưng Loan cũng đủ thông minh để nhận ra giọng nói bông đùa của Dũng. nếu như bình thường thì có khi cô đã cho cậu mấy cái bạt tai. nhưng lúc này do đang hoang mang sợ hãi, nên cô chỉ muốn nói như thanh minh:

- Em không đùa đâu...em vừa nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới gốc cây hoè thật mà!

Lần này thì Dũng nhận ra giọng nói của người yêu mình đã lạc hẳn đi. Nó không giống như vẻ gì bông đùa cả. Dũng biết nếu mình trêu thêm vài câu nữa, có khi cô ấy sẽ òa lên khóc. Anh đành quay sang dỗ dành:

- Em cứ khéo tưởng tượng, nhìn gà hóa cuốc. Làm gì có ai ở dưới gốc cây hòe đâu. Chắc là mình đang đi ngoài nắng, khi nhìn vào bóng râm thì bị hoa mắt thôi. Đi tiếp thôi em, đứng ở đây nắng quá!

Nói xong Dũng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của người yêu kéo đi. Vừa đi, cậu vừa giới thiệu cho Loan nhà này nhà kia trong xóm, để cô quên đi chuyện vừa nãy. Chẳng mấy chốc cả hai đã tới nhà bác cả Mạnh. Trước khi đẩy cổng vào, Dũng dừng lại bảo Loan:

- Tới nhà bác cả rồi. Tươi tỉnh lên nào. Vừa nãy anh chỉ định đùa em một tí cho vui thôi!

Loan gượng cười, cô cố gắng xua đi hình ảnh về bóng người bí ẩn mà cô vừa nhìn thấy bên bờ ao. Hai bác của Dũng cũng là những người hiền lành chất phác. Sau khi thắp hương xong, cả hai ngồi nói chuyện thêm một lúc thì xin phép đi về, không quên mời vợ chồng bác cả sang ăn cơm. Thế nhưng chỉ có bác Mạnh trai sang, bác gái phải ở nhà canh đàn lợn đẻ nên không sang được. Lúc về qua cái ao và căn nhà hoang, Loan cố gắng nhìn thẳng vào giữa đường, sự lo lắng hiện rõ trên khuân mặt. Dũng tinh ý nhận ra sự căng thẳng trên mặt người yêu, anh tiến đến nắm lấy tay Loan. bác Mạnh không hiểu, cứ ngỡ là bọn trẻ còn đang mặn nồng, nên chỉ tủm tỉm cười mà cũng không nói gì!

Ba bác cháu vừa về tới nhà, thì ông Bảo cũng bưng lên một mâm cơm thịnh soạn. năm người ngồi ăn uống với nhau rất vui vẻ, không quên tính toán cho một đám cưới trong tương lai gần của Loan và Dũng.

Sau bữa cơm, Loan bưng mâm bát ra sân giếng rửa. Bà Mộc cũng đi theo sau. Loan thấy mẹ chồng tương lai cũng xắn tay áo vào rửa bát cùng thì cũng ái ngại:

- Bác cứ vào nhà uống nước đi ạ. Có mâm bát cháu chỉ rửa một loáng là xong thôi!

Bà Mộc xua tay:

- Cứ kệ cánh đàn ông uống chè với nhau cho thoải mái. Nhiều bát đũa xoong nồi thế này, một mình cháu rửa thì bao giờ mới xong!

Bà Mộc và cô con dâu tương lai có vẻ hợp nhau lắm, cứ nói chuyện ríu ra ríu rít. Bỗng nhiên Loan chợt nhớ ra những lời nói của Dũng lúc sáng, khi anh kể về căn nhà hoang có ma. Loan quay sang hỏi bà Mộc:

- Bác ơi cho con hỏi, cái căn nhà hoang mà có cái ao cá rất rộng trên đường sang nhà bác cả ấy, nhà đấy có ma đúng không!

Bà Mộc cũng vội gật đầu luôn:

- Đúng rồi đó con. cái mảnh đấy độc lắm, không ai ở được đâu. Mà sao con biết.

Loan ấp úng một lúc mới nói:

- Sáng nay trên đường đi sang nhà bác cả, lúc đi qua cái ao đó, con thấy có nhiều cá to quá, nên đứng lại xem. Lúc đảo mắt xung quanh, thì con thấy có một người đàn ông kì dị lắm. Ông ấy ăn mặc theo kiểu người Hoa, giống như trong phim ý. Ông ta cứ nhìn con chằm chằm. Chả hiểu sao vừa thấy ánh mắt ấy, con bất giác thấy rung mình ớn lạnh. lông tay lông chân dựng đứng cả lên. con sợ hãi gọi anh Dũng thì người đó đã biến đi đâu mất. Anh Dũng còn cứ cười con, bảo là con nhìn gà hóa cuốc nữa chứ!

Nghe cô con dâu tương lai nói thế, mặt của bà Mộc biến sắc, trở nên xám ngoét. cái bát đang cầm trên tay rơi xuống nền giếng đánh xoảng một cái. Loan sợ hãi lay người bà Mộc:

- Bác ơi, bác làm sao thế ạ?

Nghe tiếng bát vỡ, Dũng từ nhà chạy ra, bà Mộc cố giữ vẻ bình tĩnh rồi nói với con trai:

- Mẹ trượt tay đánh rơi cái bát thôi. Không có gì đâu. Con vào nhà đi.

Dũng nghe mẹ nói thế thì cũng đi vào nhà. Bà Mộc đợi Loan nhặt những mảnh bát vỡ vất vào trong cái thùng rác, rồi kéo cô ngồi xuống cái ghế đá dưới gốc cây Ngọc Lan cạnh đó. Giọng bà run run:

- Có đúng là con nhìn thấy kẻ đó không?

Loan thấy mặt bà Mộc biến sắc, lại kéo cô ra đây thì cũng biết là có chuyện gì đó bất thường, cô cũng thật thà trả lời:

- Vâng. Rõ ràng là con nhìn thấy một người đàn ông kì dị đứng dưới gốc cây hoa hoè mà.

Bà Mộc nhắm mắt lại, lúc này thì bà hoang mang thực sự. Lặng người mất mấy giây bà mới mở miệng nói với Loan:

- Bác cũng chỉ hy vọng, con bị hoa mắt nên nhìn nhầm. Lúc hai đứa đi sang nhà bác cả, do vui quá mà bác lại quên mất không dặn thằng Dũng dẫn con đi lối khác, tránh xa cái mảnh đất độc ấy ra.

Rồi không đợi cô con dâu tương lai phải hỏi thêm, bà Mộc cứ thế kể về lai lịch của mảnh đất đó:

- Cái ao mà con khen là có nhiều cá to ấy, thực ra chẳng có ai thả cá ở đấy đâu. thế mà chẳng hiểu sao, cá ở đâu ra, mà càng ngày càng nhiều. Con nào con nấy to như đứa trẻ con, đen trùi trũi như cục than kíp lê. Người làng đoán già đoán non rằng, có lẽ do cái ao ấy có mạch nước ngầm thông ra sông Hồng, nên cá từ ngoài sông theo vào, rồi cứ thế lớn nhanh như thổi. Dù nhìn thấy cá to, nổi lập lờ ở trên mặt nước, ấy thế nhưng dân làng này chẳng ai dám bắt lên mà ăn đâu. Người ta bảo đấy là cá ma, ăn vào kiểu gì cũng chết người.

Nghe những lời từ miệng bà Mộc nói ra, mà tóc gáy của Loan dựng đứng cả lên. Dừng lại một chút để lấy bình tĩnh bà Mộc lại kể tiếp:

- Chuyện ma quỷ về cái ao đấy thì nhiều lắm. Mỗi người nói một kiểu. Hồi xưa còn sống ma ông giáo Kính, là người hay chữ nhất làng này, lại biết qua một chút phong thủy, thì ông ấy bảo là: "Cái ao ấy không bình thường đâu! Nó là rốn rồng đấy. Ai mà nhìn thấy ao xoáy nước thì nhớ nhắm mắt lại, và niệm Nam Mô A Di Đà Phật, không thì sẽ bị những cái vong ở đấy theo ám đến khuynh gia bại sản mới thôi. Chẳng ai trong làng này hiểu về phong thủy, nên cũng không biết lời ông cụ nói đúng tới mức nào. nhưng đúng là thỉnh thoảng khi nước sông Hồng dâng cao, thì thấy ở giữa ao có một mạch nước đùn lên, trông xa cứ như mặt nước đang sôi lên ùng ục vậy. Nhưng cũng có người thì lại bảo là, ngày xưa chỗ cái ao này vẫn là sông Hồng. Có một thương nhân người Tàu đến vùng này buôn bán, không may ngã xuống sông rồi chết ở đó. Trải qua hàng trăm năm, thế mà hồn vía hắn ta vẫn không siêu thoát được, oan hồn của hắn chiếm giữ mảnh đất này cho riêng mình. Hễ ai đến đấy ở, thì cứ khi nào màn đêm buông xuống là hắn ta lại hiện về, rồi dọa nạt các kiểu để đuổi họ đi. Ai mà ương ngạnh thì hắn ta còn bóp cổ, bịt mũi đến nỗi không thở được, cuối cùng chẳng ai dám bám trụ lại mảnh đất ma ám đó nữa. Không biết con có nhìn thấy không, nhưng ở trên mảnh đất đó vẫn còn có một căn nhà cấp bốn bỏ hoang. bây giờ nó đã sập cả mái, rêu cỏ mọc tùm lum lên cả bốn bức tường rồi đấy. Ngôi nhà đó vốn thuộc về một tay bất hảo. Ngày còn thanh niên, hắn phiêu dạt nên Hà Nội rồi cầm đầu một đám du thủ du thực, chuyên đi bảo kê ở chợ Đồng Xuân. Ấy thế nhưng được một thời gian thì băng nhóm của hắn thất thế, bị những băng nhóm khác mới nổi lên chèn ép, đánh bật khỏi khu ấy. Sau một lần bị băng đảng khác đánh cho thừa sống thiếu chết, thì lão ta đâm ra chán cảnh đâm thuê chém mướn, nên bỏ về làng sinh sống. Nhưng mà căn lều nhỏ của nhà hắn năm xưa bên vệ sông, đã bị dòng lở xuống sông mất rồi. Chẳng có tiền mua nhà mới, hắn ta dẫn vợ con đến mảnh đất ấy để ở. Sinh ra ở làng này, nên hắn ta cũng chẳng lạ gì những lời đồn thổi liên quan đến mảnh đất độc ấy nữa. Có người tốt bụng khuyên hắn ta, nên tìm mảnh đất khác để ở, thì hắn chỉ cười nhăn nhở: "Người mới giết được người, ma quỷ thì làm được gì". Vay mượn được chút tiền, lão phát quang cây cối, rồi thuê một đội thợ ở nơi khác đến, xây nên một căn nhà cấp bốn. Do có tiền nên căn nhà xây nhanh lắm, chẳng bao lâu đã hoàn thành. Ấy thế nhưng khi nhà xây xong, gia đình hắn chuyển hẳn vào ở, thì bóng ma người Tàu kia đêm nào cũng hiện về quấy nhiễu. thậm chí nửa đêm nó còn dựng cả giường nhà hắn ta dậy. Rồi không bao lâu sau, vào một đêm giông gió tối trời, dân làng ngạc nhiên khi thấy cả nhà hắn ta bồng bế nhau chạy ra khỏi căn nhà mới xây. Từ đêm đó, không thấy gia đình hắn ta quay lại nữa. nghe nói đã bỏ đi vào vùng kinh tế mới ở Lâm đồng. Còn lý do tại sao gia đình hắn phải bỏ đi lúc nửa đêm, thì có người trong làng nói rằng, họ gặp gia đình hắn đợi xe ngoài quốc lộ, vợ hắn kể sơ qua là đêm ấy, người đàn ông kia bị con ma người Tàu dụ ra ngoài vườn nhãn, rồi tự mình treo cổ lên cây, may mà cô vợ đi đái đêm nên mới cứu được.

Bỗng Giọng bác trưởng vang lên, làm ngắt quãng câu chuyện của bà Mộc:

- Hai mẹ con thím nghỉ nhé. Tôi về chợp mắt tí đây. Nay có cháu dâu về chơi, vui quá nên trót uống hơi nhiều!

Bà Mộc và Loan đứng dậy chào lại:

- Vâng. Thế bác lại nhà nhé!

Ông Mạnh quay đi rồi, bà Mộc quay sang phía Loan nói tiếp:

- Bác kể sơ qua để cho con biết về lai lịch mảnh đất ấy độc ấy, để lần sau con biết đường mà tránh đi thôi. Khi nào mà bắt buộc phải đi qua, thì cứ làm như lời các cụ dặn, cho củ tỏi vào túi cho yên tâm con nhé.

Loan khẽ gật đầu vâng dạ, rồi tiến đến rửa nốt đống bát đĩa còn đang ngổn ngang trên sân giếng. Bà Mộc cũng ngồi xuống rửa cùng con dâu tương lai. nhưng kể từ lúc đó, trong đầu Loan đã xuất hiện một nỗi sợ mơ hồ về bóng người bí ẩn dưới gốc hoa hòe, mà đã nhìn cô chằm chằm lúc sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top