Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47


Chương 47. Những năm đó.

Ai cũng biết là những môn học ở cấp ba rất căng thẳng. Nói gì thì thi đại học đối với đa số người mà nói cũng là cơ hội thay đổi vận mệnh trong đời. Năm nhất, năm hai đã phải học những kiến thức của năm ba, còn cả năm ba thì ngoài ôn tập ra chính là lầm đủ các loại đề thi thử. Từ lúc bắt đầu, tất cả các bạn học đều đã tiến vào chế độ học tập cường độ cao rồi. Tất nhiên là trừ Trần Đại Kế. Cậu ta trừ ăn với ngủ ra thì chính là theo đuổi nữ thần Lý Vân mình luôn ngưỡng mộ trong lòng. Đáng tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, gửi đi mấy bức thư tình, ngoài nhận được mấy cái trợn trắng mắt của Lý Vân ra thì không có tí ti hiệu quả nào.

Nhưng Trần Đại Kế cũng không nản lòng, vẫn trơ cái mặt ra nói với Hoa Cửu Nan:

"Lão đại này, cậu biết không? Mấu chốt quan trọng trong việc cưa gái là lớn gan, thận trọng, mặt dày."

"Sẽ có một ngày Lý Vân bị thành ý của tôi làm rung động thôi! Hé hé hé!"

Hoa Cửu Nan coi vẻ mặt của Trần Đại Kế thì đoán, lúc này thằng dở người này đang hoàn toàn chìm vào hoang tưởng. Giờ chắc là đang ảo tưởng kết hôn với Lý Vân, ngay cả tên con cũng nghĩ ra luôn rồi. Tối qua Trần Đại Kế thức nguyên một đêm, bứt rụng bao nhiêu là tóc mới rặn ra được một là thư tình.

"Lão đại, cậu xem giúp tôi coi có chỗ nào tôi viết có vấn đề không?"

"Sao lâu thế rồi mà Lý Vân vẫn chưa đồng ý yêu đương với tôi?"

Hoa Cửu Nan mở lá thư làm từ loại giấy tinh tế tràn ngập hương thơm ra, bên trong là hàng hàng chữ việt như nhện bò của Trần Đại Kế:

"Vân thân yêu!

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu thì tớ đã yêu cậu sâu đậm rồi. Mỗi giờ mỗi phút tớ đều muốn ở bên cậu. Cùng nhau học tập, cùng nhau ăn cơm, thậm chí là đi vệ sinh, tớ cũng muốn ngồi xổm bên cạnh cậu. Không những chúng ta sẽ bên nhau khi còn sống, mà ngay cả khi chết cũng sẽ chôn cùng một chỗ. Trong quan tài, tớ cũng sẽ yên lặng mà nhìn cậu, nhìn coi từ từ phân huỷ thối rữa thành bùn......"

Hoa Cửu Nan xem đến đây thì cuối cùng không nhịn được nữa, phốc một tiếng phun hết cơm sáng trong mồm ra vào mặt Trần Đại Kế.

"Lão đại, lần sau cậu phun vào người khác được không hả?!!"

Hoa Cửu Nan cười ha ha:

"Đại Kế, mấy lá thư tình trước đó cậu cũng viết thế này à?"

Trần Đại Kế gật đầu:

"Yasuo chắc chắn là như vậy rồi, rất cảm động đúng chứ?"

Hoa Cửu Nan đứng dậy dọn cơm, vừa đi vừa nói:

"Tính Lý Vân tốt thật đấy, nhịn được lâu thế mà chứ đập cậu..."

Trần Đại Kế hoang mang:

"Đệt, lão đại, cậu có ý gì đó?"

Thực ra không chỉ Trần Đại Kế mà Hoa Cửu Nan cũng có nữ sinh mình thích. Nữ sinh đó là Từ Phương Thảo, là một cô bé an tĩnh như tranh. Thành tích học tập cực tốt, đứng hạng hai chỉ sau Hoa Cửu Nan. Trong mơ hồ thì Hoa Cửu Nan cảm giác là Từ Phương Thảo cũng thích mình. Hai người bọn họ thường có lúc không hẹn mà gặp nhìn đối phương. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau thì lại vội vã cúi đầu. Từ Phương Thảo còn hay tìm Hoa Cửu Nan để nhờ chỉ bài. Trong lòng Hoa Cửu Nan rất rõ ràng, những câu Từ Phương Thảo hỏi thì người ta đều biết, chỉ là muốn tìm cớ nói chuyện mà thôi. Dần dần quen nhau, giao lưu giữa hai bạn nhỏ ngày càng nhiều. Thiện cảm giữa hai bên cũng tăng lên từng ngày. Nhà Từ Phương Thảo ở trên trấn nên không cần ở kí túc. Nhưng mỗi lần về nhà ăn tối xong, cô bé đều quay lại trường học tiết tự học buổi tối. E là vì muốn ở bên cạnh Hoa Cửu Nan nhiều hơn một chút. Hôm nay vừa tan học, nhân lúc không ai chú ý mà Từ Phương Thảo mặt đỏ bừng, lén đưa cho Hoa Cửu Nan một hộp bánh ngọt.

"Tớ tự làm đó, cậu, nếu cậu thích ăn thì sau này tớ sẽ lại làm cho cậu."

Khó nhất là chịu ơn người đẹp. Thế là Hoa Cửu Nan lấy bùa hộ thân mà Thường Hoài Nguyên cho mình đưa cho Từ Phương Thảo. Đó là một cái vảy bảy máu lấp lánh. Là da lột mà Thường Hoài Nguyên từ Huỷ hoá Giao. Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt chết, Phượng có hư cảnh, phạm vào tất vong. Vảy ngược của tu tiên giả loài rắn, một thân tinh hoa đều ở đó. Mặc lên người, sẽ không gặp những thứ không sạch sẽ nữa, mà còn hù chúng chạy té khói. Từ Phương Thảo cực kì trân trọng món quà này.

Sáng hôm sau tự mình đan một cái giữ mặt dây chuyền bằng len tinh mỹ, bỏ vảy ngược vào trong rồi đeo lên cổ. Từ ngày trao đổi quà tặng đó, mối quan hệ của hai bạn nhỏ cũng tiến gần thêm một bước. Khi Trần Đại Kế biết mọi chuyện thì hưng phần kêu áu áu, còn huýt sáo vang như thằng lưu manh. Nếu không phải Hoa Cửu Nan kịp thời "trấn áp" thì mặt hàng Trần Đại Kế đã ở trước mặt toàn bộ cả lớp gọi Từ Phương Thảo một tiếng "chị dâu" rồi.

"Ha ha ha, lão đại được quá nha, đắc thủ từ khi nào thế?"

"Khai thật đi, hôn môi chưa?"

"Hôn cái khỉ á!" Hoa Cửu Nan nặng nề đấm cho Trần Đại Kế một quyền rồi tiếp tục cúi đầu học bài.

Trần Đại Kế bày ra vẻ mặt "tin chếc liền á má" rồi rút ra một cái gương nhỏ cười ngoác mồm.

"Lần trước ngã vỡ mất nửa cái răng, cũng không biết sau này hôn hôn có ảnh hưởng gì không nữa!"

"Haiz, tiếc là Lý Vân không chịu yêu đương, cũng chả có cơ hội thực chiến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dị#kinh