Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56


Chương 56. Thanh Ngọc Án•nguyên tịch.

Tà thuật đổi mệnh của nữ quỷ bị phá, ả lập tức thoi thóp suy yếu. Hoàng tiên Hoàng Tá cười lạnh đi tới trước trước mặt ả:

"Ngươi hại hậu nhân của ta, vốn phải đánh cho ngươi hồn phi phách tán."

"Nhưng nếu tiểu tiên sinh đã mở lời, vậy tha ngươi một mạng!"

"Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha: tấm da này vốn không phải của ngươi, vẫn là thảo bỏ thôi!"

Hoàng Tá vươn tay rạch một đường lên đỉnh đầu nữ quỷ, sau đó túm lấy tấm da đầu kéo lên. Trong tiếng gào rú đau đớn thảm thiết của nữ quỷ, một tấm da người máu chảy rề rề cứ vậy bị lột ra hoàn chỉnh. Nữ quỷ mất đi lớp da, toàn thân máu thịt mơ hồ. Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ả dần thu nhỏ lại. Một lát sau liền biến thành quỷ lùn chưa cao đến một mét. Quỷ lùn thân mặc đạo bào đỏ rực, bộ dáng xấu đến doạ người. Bộ mặt này mới chân chính là của ả. Các loại tà thuật liên tiếp bị phá, nữ quỷ đã trở lên trong suốt, phảng phất như gió thổi là bay. Nhưng biểu tình oán độc trên mặt ả ngày càng dữ tợn, cười ngoác mồm rống lên:

"Giết ta đi, tốt nhất là các ngươi giết ta đi!"

"Nếu không sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ quay lại trả thù các ngươi!"

Mấy vị tiên gia ai cũng không đặt sự uy hiếp của ả vào mắt, Thường Hoài Nguyên cười nhạt nói:

"Ngươi làm đủ chuyện xấu, táng tận lương tâm. Bọn ta tha cho ngươi nhưng quỷ sai thì đừng mơ!"

"Đợi xuống luyện ngục Vô Gián đi!"

Thường Hoài Nguyên dừng lại, chắp tay nói với Hoa Cửu Nan:

"Tiểu tiên sinh, giờ đã không còn chuyện gì nữa, chúng ta vẫn là trở về thôi."

Nữ quỷ nhìn về phía bọn họ rời đi, gào rú nhưng bị tâm thần:

"Ta nhất định sẽ báo thù!"

"Nhất định sẽ rút gân lột da, nghiền xương các ngươi thành tro!"

Nghỉ ngơi một lát, nữ quỷ vật lộn ngồi dậy, miệng niệm pháp quyết:

"Si mị võng lượng mau nghe lệnh ta: cốt nhục lát đường, quỷ mị tiền hành!"

Bốn cỗ thi thể Điền gia bùm một tiếng nổ tung. Cô hồn dã quỷ trong bãi tha ma lục tục bò ra khỏi mộ, chen lấn tranh nhau bò bốc đống thịt nát vụn kia nhét vào mồm. Đi đầu chính là quỷ lão thái thái năm đó chặn đường hát quỷ kịch.

Nữ quỷ quát mắng:

"Thứ ngu xuẩn vô tri, đừng ăn nữa!"

"Mau đưa ta ra khỏi đây!"

Lũ quỷ vừa nhai nhóp nhép máu thịt trong mồm, vừa mỗi con giúp một tay bò đến bên cạnh nữ quỷ. Kẻ nâng chân nâng tay, kẻ vác người. Cứ rối loạn vô tổ chức như thế mà khiêng nữ quỷ rồi ríu rít chạy vào sâu trong núi. Chiều hôm sau, người đến đón bọn Hoa Cửu Nan không phải Trần Phú mà là Chu sở trưởng.

Trần Đại Kế thấy vậy thì ngạc nhiên:

"Chú Chu, cha cháu đâu? Sao chú lại đến?"

Chu sở trưởng vỗ vai Trần Đại Kế:

"Thằng nhóc thối này, yên tâm đi, cha cháu không sao."

"Dưới khu mỏ nhà cháu đào được ngôi cổ mộ quy mô lớn, nghe nói là từ cuối triều Hán."

"Đây là chuyện lớn, đã kinh động lên tỉnh rồi, mấy ngày nữa sẽ có chuyên gia xuống."

"Cha cháu phải phối hợp công tác với các đồng chí huyện cục, tạm thời ở sở chúng ta hai ngày."

"Mai là về nhà được rồi."

Lúc này Trần Đại Kế mới yên tâm, liên mồm nói: vậy thì tốt, vậy thì tốt..... Chu sở trưởng an ủi Trần Đại Kế xong thì lại nói với Lung bà bà:

"Thím à, Trần Phú nói miếng ngọc cửu khiếu lần trước vứt ở chỗ thím."

"Thứ này là văn vật, cháu phải mang về giao cho chuyên gia."

Lung bà bà cười đáp:

"Tiểu Cửu, cháu mang ra đưa cho đồng chí Tiểu Chu đi."

"Ở phòng bên nhà ta ý, dưới bài vị của các tiên gia đó."

Trên đường quay ra, Trần Đại Kế không nhịn được mà lầu bầu:

"Thứ nhét vào deet' người chết mà cũng được coi là văn vật?"

"Bẩn chết mẹ luôn á!"

"Chú Chu, lúc nữa chú mau đưa cái này giao lên trên đi, đừng có đeo lên người."

"Quá ghê tởm."

Chu sở trưởng cười ha ha:

"Ranh con yên tâm, chú không báo như cha mày đâu!"

Chương trình học ở cấp ba rất căng thẳng. Hôm nay, nữ giáo viên xinh đẹp vừa chuyển đến đang giảng bài. Giảng về khổ tướng lĩnh Nam Tống, từ nhân, tân khí tịch trong <Thanh Ngọc án•Nguyên tịch>. Câu từ rất đẹp. Trong đó có câu "Chúng lý tầm tha thiên bách độ. Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hoả lan xan xứ".

(*Dịch sơ: ta tìm nàng trong biển người cả ngàn lần, bất ngờ quay đầu nàng lại ở đó, nơi ánh đèn mờ)

Hoa Cửu Nan ngồi bàn đầu đang nghiêm túc nghe giảng, Từ Phương Thảo ngồi phía sau bỗng chạm nhẹ vỗ lưng cậu rồi nhét qua một tờ giấy. Tờ giấy gấp lại nhiều tầng, bên ngoài là mấy chữ xấu xấu xiêu xiêu vẹo vẹo:

Chuyền lên trước giùm cái nha - Trần Đại Kế.

Thấy mấy chữ này thì Hoa Cửu Nan lập tức cảm thấy thất vọng. Cậu vốn đang tưởng là Tử Phương Thảo gửi thư tình cho mình... Kiên nhẫn mở ra xem, bên trong lại là mấy chữ xấu xấu của Trần Đại Kế:

Mộng lí kiến nễ quang thí cổ. Mạch nhiên hồi thủ, khả tích toàn xuyên tam giác khố.

(Dịch sơ: trong mơ mơ thấy mông mậy, chợt ngoảnh đầu lại, tiếc là vẫn đang mặc quần sipppp)

Hàng phỏng thủ của Hoa Cửu Nan lập tức bị chọc thủng, phốc một tiếng cười thành tiếng. Dưới ánh mắt nghiêm khắc của giáo viên, Hoa Cửu Nan yên lặng gấp lại mảnh giấy rồi đặt lên bàn giáo viên. Giáo viên xinh đẹp đầy kinh ngạc. Hoa Cửu Nan giải thích:

"Thưa cô, từ bàn dưới chuyền lên ạ, nói là cứ chuyền lên trước ạ."

Một lát sau, cả phòng học là tiếng gầm giận dữ của cô giáo xinh đẹp:

"Trần Đại Kế, thằng nhóc lưu manh này!"

"Mau ra ngoài đứng cho cô!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dị#kinh