Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" ngươi là ai? Tại sao lại làm thế? "
Một tin nhắn đến không rõ đầu đuôi. Một tin nhắn đến hai chữ xin lỗi kèm bức ảnh đã đảo lộn của sống bình yên. "Mau tắt tất cả các thiết bị kết nối". Không xong, quá muộn rồi "mau khoá hết tất cả tài khoản ".  Thật sự quá muộn rồi, sự xâm lấn đột kính bất ngờ này không ai biết không ai đề phòng trước đang diễn ra trước mắt tôi.

Từ rất lâu tôi tự hỏi nơi này là đâu? Vì sao mình xuất hiện ở đây. Nhưng năm tháng trôi đi tôi và nơi này kết nối mãnh liệt, tôi không yêu nhưng tôi chân trọng nó. Có lẽ là thế. Tôi đã ỷ vào nơi này quá nhiều, xem nó là vỏ bọc tre chở tôi. Nơi tôi thấy bình yên. Đã hết. Mọi thứ tuy là nhỏ xinh, trang trí cũng được nó là thứ quen thuộc phải bỏ hết ư? Tôi tự hỏi chuyện gì đang sảy ra? Lại muốn thông qua thực tại hỏi người đối diện màn ảnh rằng ngươi là ai? Và vì sao lại làm thế, vì sao phải xin lỗi, xin lỗi để làm cái gì?

Lần đầu tiên bước đi ra ngoài thế giới tôi mừng rỡ lại ngại ngùng với tất cả mọi thứ. Bởi vì nó từng chút một xâm lấn tôi, từng chút một xiết lấy tôi. Từ nhẹ nhàng lại trở thành nặng nề. Nó khiến tôi trở nên sợ hãi, rụt rè từ từ mỗi bước chân tôi đều là từng bước chần chờ nhìn về phía sau phía nơi bình yên của mình. Nơi có hơi thờ, có sức hút như néo giữ tôi hãy ở lại. Nhưng thật kì lạ nó nói, không làm bất cứ gì chỉ ở đó lặng im, lặng im nó như nhìn tôi như quan sát tôi.

Cuối cùng tôi đi. Tôi đi. Đi đối mặt sự lộn xộn ngoài cái thế giới bình yên. Âm thanh ở đây rất hỗn loạn, tôi bấn loạn vì nó. Con người nơi này thật thật có nhiều lớp. Lại nhìn về phía sau, nơi đó vẫn như thế. Lại nhìn cái nơi này tôi đặt tên nó là ngoài vùng an toàn.

Ở ngoài vùng an toàn tôi học được nhiều thứ. Nhìn và làm theo. Học và áp dụng. Tôi nở nụ cười mà mọi người thích, nói những lời người thích nghe. Này chẳng khác nào là bản sao của họ. Đôi lúc tôi cùng họ nói truyện, nói cái gì đó tôi hiểu lại không hiểu. Cùng nhìn đồ vật vô tri, cùng cảm thán trong vô nghĩa. Đôi khi là bàn luận những truyện đã từng nhưng như là than khóc là kể lể là chút nổi niệm từng chút một thế nhưng lại tất cả lại ở dưới giọng vui vẻ, cảm thán đùa nghich với nó. Sự đùa giỡ này người không rõ tôi không rõ, tôi thật sự ổn chứ. Khác biết thì sao cũng chỉ chơ mắt nhìn mà thôi nhỉ.

Thế giới ảo đã cho tôi đã là thực sự là chính mình. Nhưng ở đây thật thật, giả giả. Khó phân biệt được.

Và từ đâu mà mọi truyện chở nên tồi tệ? Là từ cuộc nói truyện hư ảo ở đó để rồi đồng cảm nhau, bao bọc  các cung bực cảm xúc của nhau Dường như tôi đã tìm được tri âm tri kỉ của đời mình. Phút chốc nó lại biến thành ác mộng.

Nói phản bội thì cũng là miễn cưỡng. Miễn cưỡng bởi vì người không chân thật tồn tại ngoài đời thực.

Tôi sợ hãi. Trái tim nhưng ngừng đạp hơi thở đồn đập trái tim đâu nhói. Tôi rốt cuộc đã làm gì sai.

Mờ mịt lại hiểu lại không hiểu. Trạng thái này là gì?

Cho mọi thứ kế thúc, tôi cũng nên tỉnh dậy thôi.

Mở mắt dạy mọi truyên sẽ biến mất.

Mọi truyện rồi sẽ ổn thôi, đúng không?

Nước mắt tôi rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top