Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

EAGLE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.

Mùi tinh dầu hoa hồng thoang thoảng.

Mùi nắng mùa thu dịu nhẹ.

, tôi không ngăn cản một nụ cười hiện lên trên khóe miệng, mùi cà phê.

Hẳn nhiên một bệnh nhân nằm viện hết gần một tuần trời vì suy nhược cơ thể thì không có lí nào mà các bác sĩ và y tá không hai năm rõ mười nói là không được uống thứ chứa nhiều caffein. Chỉ là, tôi đóng nắp chiếc bình giữ nhiệt đã trống không, nếu ngoan ngoãn nghe lời như thế thì đã chẳng phải cậu ấy.

- Lại cappuccino. - một cục nằm thu lu trên giường bệnh ôm tập giấy canson Pháp mới cứng, hít hít mùi hương tỏa ra từ chiếc cốc sứ trắng trên tay - Tao muốn espresso.

Caffein có phải chất gây nghiện không nhỉ..., tôi vừa nhớ lại mấy kiến thức đã học ngày trước vừa ôm cốc cà phê của mình và nhắm mắt ngả ra ghế, cười một cái với người trên giường:

- Ăn ngoan ngủ kĩ, rảnh rỗi thì vẫy đuôi mấy cái chào tao, ra viện rồi tao sẽ mua espresso đến tận nhà cho mày hai ngày.

- Mày tả chó à?

Không nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, cũng không đoán được bất cứ cảm xúc gì qua cái chất giọng không trọng âm bất kể ngôn ngữ kia, tôi chỉ dùng tốc độ nhanh nhất cầm theo chiếc cốc sứ yêu thích dịch sang phía bên kia của chiếc sofa, mở mắt nhìn một chiếc gối trắng bay vụt qua vị trí mà ba mươi giây trước còn là đầu mình.

Hey, có khi nào trong bộ não kia thực sự hoàn thành một bài toán tính góc và lực trước mỗi lần cậu ấy ném đồ không nhỉ?

- Tình yêu ơi, - tôi quay sang phía giường bệnh - người mày chỉ có tí lông làm màu thôi, động tay động chân nữa là tao triệt sạch đấy.

- Rồi có ngày tao sẽ mời bác sĩ đến tận nơi lóc hết nơ ron trong đầu mày ra. - cậu ấy tựa lưng vào đầu giường - Xem xem thứ suốt ngày lơ lơ lửng lửng kia là kiểu gì mà mày vẫn sống an toàn cho đến giờ với tình trạng người trời ấy.

- Ai chứ riêng mày thì vô hại với tao thôi tình yêu à.

Cười thật tươi với khuôn mặt quen thuộc kia, tôi đặt cốc cà phê xuống, cầm lên một quả táo và bắt đầu gọt, tầm mắt thu vào hình ảnh chiếc laptop đặt trên tủ đầu giường rồi lại quay về với quả táo đang được gọt vỏ với một tốc độ không nhanh không chậm.

Nếu trước mặt là một chiếc gương, hẳn là tôi sẽ thấy vẻ mặt vốn chẳng mấy mặn mà gì của mình nhạt đi thêm vài tầng gia vị.

Nằm viện vì suy nhược cơ thể, tôi thực sự muốn tìm cách gì đó lôi những tế bào xám nho nhỏ kia ra ngoài để nhìn xem cậu ấy nghĩ cái gì mà lại vác công việc vào làm trong bệnh viện như vậy? Cậu ấy tưởng sức chịu đựng của một người có thể kéo qua kéo lại một hồi thì sẽ ngày một dãn ra như cao su sao? Chắc cậu ấy không ngốc đến mức quên rằng đến cả cao su cũng có giới hạn đàn hồi chứ?

- Này, mày lại định mưu đồ bất chính gì đó? - cậu ấy nuốt ngụm cà phê, nhướn mày.

- Không, - tôi tiếp tục gọt táo - tao chỉ đang nghĩ thì ra tao cũng giỏi phết đấy.

- Hôm qua ăn táo cắn phải sâu à? - tôi đoán cậu ấy đang cười.

Đặt dao xuống bàn và lau tay, tôi cầm lên một miếng táo, chậm rãi hoàn thành nhiệm vụ đưa nó xuống dạ dày trong yên lặng, sau đó mới cầm cốc cappuccino lên và ngả ra ghế, chuyển tầm mắt về phía cậu ấy.

Thực sự thì tôi không thích cappuccino. Tôi luôn uống frappucino cũng như cậu ấy lúc nào cũng uống espresso, chỉ là so với frappucino cà phê đá xay thì cappuccino chứa một phần ba espresso vẫn hợp khẩu vị cậu ấy hơn.

- Tao thấy là khả năng kiềm chế của tao hẳn là đạt một tầm cao chót vót, có khi còn hơn cả mấy cái giải thưởng của mày.

Cậu ấy cười cười, hẳn nhiên là không hiểu tôi đang so sánh vớ vẩn kiểu gì.

Tôi hơi congmiệng, uống một ngụm cà phê ngầy ngậy rồi giữ nguyên tốc độ mà lên tiếng:

- Vậy nên nãy giờ tao vẫn ngồi đây và mày thì vẫn chưa bị giã thành bánh.

Cậu ấy từng bảo bất chấp việc cơ mặt tôi như kiểu sinh ra chỉ có một khuôn, nhược điểm của tôivẫnlà rất dễ bị đọc vị, bởi vì tôi chẳng mấy khi giấu được gì qua cái ánh mắt quá dư thừa cảm xúc - theo ý cậu ấy.Vì vậy nên khi tôi đặt chiếc cốc sứ xuống mặt bàn và tiêu điểm mắt rơi xuống chiếc tủ đầu giường cũng là lúc khuôn mặt tạm gọi là vui vẻ ban nãy của cậu ấy biến mất không còn chút tì vết.

Tôi biết, cậu ấy không thích có người ý kiến về cách cậu ấy sắp xếp công việc và thời gian làm việc.Cậu ấy đủ giỏi để có quyền tự tin và tự tôn vào tài năng của bản thân.

- Mày biết mà...

Cậu ấy không nói tiếp. Tôi cũng không tiếp lời.

Tôi không có thói quen lên tiếng khi đối phương chưa nói xong và cậu ấy biết điều đó.

Tôi có dư thừa kiên nhẫn im lặng ngồi ở đây cho đến tối để chờ cậu ấy hoàn thành nốt câu nói dở dang kia và cậu ấy dĩ nhiên cũng biết điều đó.

- Thôi nào, mày biết tao muốn nói gì mà.

- Hẳn là chỗ mày thiếu người đến mức một bệnh nhân sống dở chết dở cũng bị lôi dậy đi.

Cậu ấy không đáp lại câu nói châm chọc bằng tông giọng chẳng khi nào rõ trọng âm của tôi, im lặng ôm cốc cappuccino nhấp từng ngụm từng ngụm. Tôi cũng không nói gì nữa, chỉ lấy cuốn sổ A5 trong balo ra và bắt đầu viết. Phòng bệnh đơn yên ắng chỉ còn lại tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa bluetooth, tiếng thổi nhè nhẹ và tiếng ngòi bút mực di chuyển từng dòng từng dòng trên giấy.

Cho đến khi cánh tay cầm bút của tôi bất ngờ dừng lại - phần vì tạm thời hết ý tưởng, phần vì ngạc nhiên - tôi đã nghe tiếng ngòi bút chì vạch từng nét sketch thật nhẹ lên tờ giấy canson Pháp.

Tôi quyết định không lên tiếng, vừa cắt quả táo mới gọt thành từng miếng vừa quay ra phía ô cửa sổ không kéo rèm, thả tầm mắt ra xa.

Chiều mùa thu, trời quang thật.

Tôi nhớ lần gần nhất cậu ấy vẽ một bức tranh cũng là vào mùa thu, nhưng là một mùa thu có bão, một mùa thu cách đây lâu đến mức tôi không nhớ lí do tại sao một người lúc nào cũng quanh quẩn với màn hình máy tính từ những năm học sinh như cậu ấy lại bước vào quán Starbucks với chiếc balo không đựng laptop, rồi giữa không gian đậm hương cà phê mà hai đứa yêu thích, thay vì những dòng số liệuchi chít đến phát chán mà tôi không hiểu gì, cậu ấy đeo headphones và vẽ từng nét từng nét chì lên tờ giấy chuyên dụng của dân mĩ thuật, bỏ mặc tôi với những câu hỏi chưa từng có lời đáp ẩn vào trong những tấm hình chụp bằng chiếc máy DSLR dùng chung của hai đứa.

Nhưng khi cậu ấy tháo headphones và như một đứa trẻ khoe cho tôi bức tranh vừa hoàn thành sau hai cốc espresso và hai miếng bánh tiramissu, tôi hoàn toàn không còn quan tâm lí do vì sao cậu ấy lại đột nhiên muốn vẽ như vậy.

Một cánh chim trắng muốt như thể phát sáng, tràn đầy sức sống và kiêu hãnh sải rộng giữa bầu trời nửa tối nửa sáng vì mưa bão và nắng nhạt mùa thu.

Tôi đã luôn biết rằng bút chì và màu nước pha loãng trong tay cậu ấy có thể vẽ nên tất cả những gì tôi cho là đẹp nhất.

Chỉ là, người đã tươi cười mà nói với tôi một câu văn vẻ rằng "Tao sẽ vỗ cánh và bay cao hơn cả Icarus." sau đó đã không hề động vào bút chì thêm một lần nào nữa.

Cho tới bây giờ.

- Hình như lâu rồi mày không vẽ lại nhỉ? - tôi ngừng việc làm màu với bầu trời trong vắt chẳng có lấy một điểm nhìn, quay sang hỏi.

Và khúc xạ qua lớp thuỷ tinh thể, in vào trong võng mạc của tôi là hình ảnh cây bút chì trong tay cậu ấy từ khi nào đã lăn xuống tấm chăn trắng hơi nhăn của bệnh viện.

Trên tờ giấy canson Pháp khổ A2 là những nét sketch nguệch ngoạc không đậm không nhạt của một đôi cánh, nhưng không hiểu vì lí do gì lại chưa thành hình rõ ràng.

- Sao mày không bảo tao bỏ việc luôn đi cho rồi. - cậu ấy xoay xoay cái bút mực nước Staedtler, vừa giải quyết đĩa hoa quả tôi cắt gọt trong vô thức vừa gạch gạch linh tinh vài nét vào cuốn sổ tay dày đặc những dòng chữ được tôi viết với tốc độ "chả phải của con người".

Im lặng chuyển ánh mắt ra chỗ khác, tôi quyết định cho phép một nụ cười vô thưởng vô phạt xuất hiện trên mặt.

- Này, nói cho tao nghe đi. - cuối cùng, tôi cũng không thể nuốt xuống câu hỏi đã giữ rất lâu trong thanh quản thêm nữa - Tại sao mày phải cố gắng như thế?

Và như những gì đã đoán trước, miếng táo cắn được một nửa rơi trở lại trong đĩa, cậu ấy ngừng bặt mọi hoạt động, bất động như hình ảnh trên tập tin định dạng .jpg mà tôi vừa xem trên điện thoại - bức ảnh chụp cậu ấy đeo headphones và quệt từng nét màu nước lên bức tranh chì nhạt năm xưa.

Tôi không biết mình đã kiên nhẫn ngồi im và nhìn cậu ấy như vậy trong bao lâu, chỉ là đến khi mắt tôi không còn đủ sức tập trung vào duy nhất một điểm nhìn được nữa thì đã thấy ngòi bút nước ấn trên giấy lâu đến mức màu mực đen loang ra một vũng nhỏ, bóng lên dưới tia sáng mặt trời.

- Nói sao nhỉ...

Sau cùng, cậu ấy cũng ngồi thẳng dậy, đóng nắp bút lại và đặt ngay ngắn xuống bàn, cả người ngả ra chiếc ghế lười mà tôi mang đến dưới sự cho phép của các bác sĩ, ánh mắt di chuyển ra ngoài cửa sổ.

Tôi chẳng biết cậu ấy muốn nhìn cái gì, bầu trời mùa thu hay hoàng hôn chuẩn bị xuống, hay chỉ là cố tránh ánh nhìn trực tiếp của tôi, bởi vì rõ ràng là, cậu ấy không muốn trả lời.

Nhưng vì người hỏi là tôi, cậu ấy hiểu rằng, rõ ràng là, cậu ấy không thể không trả lời.

- Tao đã nói là sẽ bay cao hơn cả Icarus...

- Mày đã bay cao hơn. Cao hơn từ rất lâu rồi.

Tôi đang nói thật, thật hơn mọi điều tôi từng nói. Những thành quả của cậu ấy, sự nỗ lực của cậu ấy, từ lâu đã có thể vượt qua cả sức nóng của ánh nắng mặt trời.

- Nhưng vì đã bay quá cao rồi, nên nếu không vỗ cánh, tao sẽ rơi.

Lần này, thứ rơi xuống không phải là miếng táo cắn dở, mà là ánh mắt của cậu ấy.

Và địa điểm rơi xuống, là đôi mắt màu cà phê của tôi.

Không hiểu sao tự nhiên lại muốn cười, tôi nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường rồi lấy trong balo cuốn sổ mà cậu ấy mua tặng trong một lần đi công tác ở Washington D.C., cầm bút cẩn thận viết vài chữ cái latin in hoa xuống bên dưới biểu tượng sức mạnh của Hợp chúng quốc Hoa Kì trang trí bên góc phải trang giấy.

- Có nhớ không? - tôi viết xong, đặt cuốn sổ xuống bàn rồi thu dọn đồ đạc - Lí do mà mày muốn du học ở Mỹ thay vì Anh ấy.

- Không nhớ rõ lắm. - cậu ấy đáp một câu như có như không rồi nhìn đồng hồ một cái - Viết xong rồi à?

- Mới được có hai tuần thôi tình yêu ơi, tao không có bị ngộ công việc đâu.

Cậu ấy bật cười.

Còn tôi thì cất nốt cuốn sổ A4 và tập sketch note của mình vào balo rồi đứng dậy, thảy cuốn sổ đặt trên bàn cho cậu ấy.

- Mày nói biểu tượng của nước Mỹ là chim đại bàng, mày muốn phóng khoáng và tự do như nó, kiêu hãnh và oai phong như nó, cũng giống như nó được bay cao hơn tất cả.

- Thật hả? - cậu ấy lật qua lật lại cuốn sổ tôi vừa thảy sang - Không ngờ là tao từng văn vẻ giàu trí tưởng tượng vậy luôn đó.

Nhún vai một cái, tôi đeo balo lên vai, vừa bước ra khỏi phòng điều dưỡng vừa kiểm tra các hòm thư điện tử và list công việc trong điện thoại:

- Nhưng mà, tình yêu ơi, đại bàng là loài chim không vỗ cánh.

Và sau đó, hình ảnh cuối cùng lọt vào tầm nhìn ngoại vi của tôi là vẻ mặt ngạc nhiên của cậu ấy khi nhìn thấy năm chữ cái mà tôi viết trên góc tờ giấy trắng mịn không có dòng kẻ.

E A G L E.

C H I M Đ Ạ I B À N G.


Sau một vài ngày tạm thời không đến bệnh viện để đẩy nhanh tiến độ cho hoàn thành kịp deadline, và cũng là để cậu ấy có thời gian tự suy nghĩ, khi tôi đang ghé quán Starbucks quen thuộc trước khi tới bệnh viện thì nhận được một bức ảnh.

Một tấm hình selfie lấy góc lệch rất đẹp trên nền trời hoàng hôn, bao quát được bức tượng Nữ Thần Tự Do. Ngày tháng và chữ kí được viết bằng bút cảm ứng khiến tôi mỉm cười, cũng không rõ là cười vì nhẹ nhõm thoải mái hay vì không biết nói gì hơn - đó là ngay sau ngày cuối cùng tôi thăm cậu ấy ở bệnh viện, đồng nghĩa với việc trong vòng chưa đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cậu ấy xuất viện, đặt vé máy bay, sắp xếp đồ đạc, ngồi trong khoang máy bay gần hai mươi giờ, cộng thêm thời gian quá cảnh và cuối cùng là đặt chân lên đất Mỹ trước khi màn đêm ngày hôm sau buông xuống khu vực múi giờ GMT -5.

Tắt điện thoại, tôi lấy laptop ra khỏi balo và đăng nhập vào skype, sau đó gửi một cuộc gọi video.
Rất nhanh, màn hình chờ cuộc gọi của skype chuyển sang màn hình quay của webcam, dường như góc nhìn đặt trên một chiếc bàn, vì tôi thấy chiếc ghế sofa và khung cửa kính lớn của khách sạn, hướng ra ngoài bờ biển lấp lánh ánh đèn trong đêm.

"Hello tình yêu!"

Khuôn mặt cậu ấy xuất hiện trong khung hình của webcam đã là chuyện của vài phút sau, kèm theo là một đĩa hoa quả và một li rượu vang, cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ việc trong li rượu vang đó không phải là rượu vang mà là nước ép táo.

- Vừa xuất viện đã phải đi công tác nữa rồi à? - tôi vừa uống frappuccino vừa hỏi.

"Có thấy tháng nào tao không phải rời xa tổ quốc chưa?", cậu ấy cắn thật mạnh vào miếng táo, làm vẻ uất ức ra chiều tao-ở-nơi-đất-khách-đang-nhớ-quê-hương.

- Mày khỏe hẳn chưa? - tôi mở to volume thêm một chút để át tạp âm của quán, bật cười khi thấy người trong màn hình uống vội ngụm nước ép táo cho khỏi nghẹn.

Sau khi đã nuốt trôi miếng táo mà bản thân vì làm màu quá đà nên lỡ cắn hơi to, cậu ấy vui vẻ cười, di chuyển chiếc laptop ra cái bàn nhỏ đặt gần ghế sofa, sau khi săm soi và chắc chắn mặt mình vẫn nằm trong khung hình webcam, cậu ấy mới ngối xuống, thoải mái ngả người.

"Lần này tao đi nghỉ thôi.", cậu ấy tỉ mỉ lựa một quả cherry đỏ tươi bỏ vào miệng, "Nhớ cái dự án gần nhất tao kể mày không? Đối tác của dự án đó hẹn ở Hamburg, mà tao đi Hamburg hai lần năm nay rồi, nên chuyển cho người khác. Trốn việc đi chơi."

Tôi bật cười, vừa nghe tiếng huyên thuyên ở đầu dây bên kia vừa lặng lẽ đóng bản thảo trên màn hình làm việc của Microsoft Office Word. Ý định lần thứ n nhờ vả nhà phê bình bất đắc dĩ cũng theo đó đóng lại.

Không rõ rốt cuộc cậu ấy có chuyện gì muốn kể mà không biết mở miệng ra sao hay là không có chuyển gì để kể nên nghĩ cái gì nói cái đó, hai đứa cứ ngồi như thế bàn luận về đủ thứ chuyện chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau - từ sự tăng trưởng của nền kinh tế EU, biến động của sàn chứng khoán Mỹ, những chuyện tình nổi tiếng của Hoàng gia Anh,... đến chuyện con mèo nhà tôi đang rụng lông và hôm nay tôi gọi tiramissu ăn kèm với frappuccino thay vì sachertorte.

Chỉ là, nói chuyện gì đi chăng nữa thì đều không quan trọng, thứ tôi chú ý là việc cậu ấy thoải mái nói cười về những chuyện vui, cằn nhằn về những chuyện phiền phức và vô tư bình luận về những điều khiến cậu ấy bực bội.

Chiều thời gian tạm thời trôi ra khỏi nhận thức của cả hai, mãi cho đến khi màn hình laptop của tôi nhảy ra thông báo "Low Battery" và kim giờ trên đồng hồ treo tường bên kia màn hình chạy quá con số 2, cậu ấy mới dừng việc nói huyên thuyên lại, dọn dẹp đống vỏ hoa quả rồi - theo như tôi nghĩ - quay lại với màn hình để chào tạm biệt.

"Mà này, tình yêu ơi."

- Ừ?

"Tại sao chim đại bàng lại không vỗ cánh?"

Tôi hơi ngẩn người, im lặng nhìn cậu ấy một lát, rồi mới trả lời:

- Đólà đặc tính của nó rồi, tình yêu ạ. Chim đại bàng là loài chim săn mồi. Ngoại trừ những lúc cần tốc độ săn đuổi con mồi, nó đâu cần phải liên tục vỗ cánh, có thì cũng chỉ là lúc cần bay lên hoặc đáp xuống mà thôi.

Cậu ấy im lặng một lát, rồi hỏi tiếp, như thể bằng tất cả can đảm của bản thân:

"Nó không sợ rơi à?"

Tôi bật cười, không cần thời gian suy nghĩ mà đáp lại:

- Dĩ nhiên là không rồi, bầu trời là thế giới của nó mà.

Cậu ấy im lặng, tay xoay xoay cây bút theo thói quen, dường như đang nghĩ gì đó.

- Tình yêu ơi, mày từ khi nào biết do dự như thế này thế?

"Tao do dự cái gì chứ.", cậu ấy cau mày ngay lập tức.

- Do dự có nên hỏi nốt câu hỏi cuối hay không. - tôi cười - Khi quyết định dừng vỗ cánh, chim đại bàng cảm thấy thế nào?

"Có khi tao phải tìm bác sĩ đến lóc nơ ron trong đầu mày ra nghiên cứu thật mất.", cậu ấy lắc đầu cười.

- Mày không cần IQ quá cao để hiểu một người quan trọng với mày đâu tình yêu của tao ơi. Tao đã bảo là mày vô hại với tao rồi mà.

Gần như ngay khi tôi vừa kết thúc câu nói, màn hình nhảy lên thông báo pin laptop chỉ còn 10%. Tôi tắt cửa sổ thông báo đi, nhìn cậu ấy:

- Tao nghĩ là, mày biết rõ câu trả lời hơn tao đấy.

Cậu ấy có vẻ hơi ngẩn đi, ánh mắt vẫn hướng về phía tôi - hay chính xác hơn, là tôi trên màn hình laptop của cậu ấy.

- Tao đã ngừng vỗ cánh rất lâu rồi, tình yêu ạ, và tao cũng chưa bao giờ bay cao đến thế để có thể hiểu cảm giác khi thả mình giữa những cơn gió đó. Bầu trời của tao bình yên lắm, nên ngay cả khi ngừng vỗ cánh, tao cũng không cảm nhận được cảm giác của những kẻ săn mồi kiêu hãnh như chim đại bàng. Tự do, tự tin, kiêu ngạo, phóng khoáng,...

Ngừng lại một lúc, tôi hơi ngả ra sau, nhìn thẳng vào hình ảnh cậu ấy trên màn hình laptop đã hơi tối đi vì pin yếu.

- Hoặc là, như những gì mà mày đang cảm thấy lúc này.

Cậu ấy nghe xong, im lặng, mãi một lúc lâu sau mới bật cười, nhướn mày bĩu môi với tôi:

"Lại văn vẻ rồi đấy."

Tôi cũng chỉ cười, uống nốt cốc frappuccino thứ hai rồi cất chiếc laptop vừa sập nguồn vì hết pin vào balo và đứng dậy đi ra khỏi quán Starbucks.

Đeo lên chiếc headphones cậu ấy tặng sinh nhật và bật ngẫu nhiên list nhạc trong điện thoại, tôi mở bức ảnh vừa được gửi tới trên đường đến điểm hẹn với biên tập, không do dự cho phép một nụ cười vẽ lên khoé miệng.

Một giá vẽ dựng trên bờ biển Siesta xinh đẹp tại Florida giữa bình minh mùa thu trong trẻo với cát trắng mịn, mặt biển xanh óng ánh và bầu trời cao vút, nơi sắc nước màu trời chạm nhau hoà thành một đường kẻ thẳng tắp.

Và giữa không gian xứng đáng là một trong 24 bãi biển đẹp nhất nước Mỹ, những lọ màu Faber Castell xếp gọn gàng trên khay, bức tranh vẽ bằng màu nước pha loãng trên giấy canson Pháp với nền trời hoàng hôn tím nhạt, những đám mây ngả bóng mảng sáng mảng tối, mặt biển kéo dài đến đường chân trời phản chiếu những tia sáng cuối ngày rực rỡ, và một con chim kiêu hãnh bay cao với đôi cánh sải rộng không có nhịp vỗ.

Chim đại bàng.

-------------------------------------

(1)Truyền thuyết "Đôi cánh Icarus" (thần thoại Hy Lạp): Để thoát khỏi đảo Crete, cha con Icarus đã làm một đôi cánh bằng lông chim và sáp. Sau khi thoát khỏi đảo Crete, vì tham vọng bay lên tới đỉnh Olympus, Icarus đã bay lên thật cao, cuối cùng là sáp trên đôi cánh bị sức nóng của mặt trời làm tan chảy và Icarus rơi xuống biển mất mạng.

(2)Tạp chí Business Insider đã lựa chọn ra 24 bãi biển đẹp nhất nước Mỹ dựa trên đánh giá của các giải thưởng du lịch uy tín. (Nguồn: https://www.businessinsider.com/the-best-beaches-in-america-2016-6#2-the-gulf-waters-of-clearwater-beach-in-clearwater-florida-are-warm-and-inviting-and-the-town-itself-is-family-friendly-with-an-aquarium-plenty-of-restaurants-and-beachfront-activities-23)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top