Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em thấy Anh ngủ với cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhìn thấy, anh ngủ với cô ấy.

Tác giả: Huyen Trang Bất Hối.

Cô đứng sát vào cánh cửa, lắng nghe tiếng rên đầy dục vọng trầm thấp vang lên. Lồng ngực như đang có một trận co thắt. Tiêng kêu càng lúc càng lớn, cô có thể tưởng tượng đượng bên trong là một mảnh hoan ái mãnh liệt nhường nào.

Cô nâng tay, chậm rãi mở cửa. Nhìn qua khe hở, cô nhìn thấy bóng lưng cao lớn của chồng mình che đi thân hình mỏng manh như sương mai của cô gái. Mái tóc vàng lấp ló đủ để cô đoán người kia là một cô gái xinh đẹp.

Đôi tay siết chặt hiện lên gân xanh, đôi mắt to tròn bốc lên một tầng nước. Cô quay lưung bước đi như chưa từng nhìn thấy chuyện gì. Nhìn từ phía sau, bóng lưng gầy của cô càng thêm cô tịch.
"Mẹ, tại sao mẹ khóc".

Cô dắt tay con trai đi trên đường, ánh đèn rọi xuống khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm thê lương.
"Mẹ không khóc, chỉ là hạt bụi rơi vào mắt thôi". Cô dịu dàng đáp.

Cậu bĩu môi gật đầu.
"Mọi lần mẹ đón con chúng ta đều đi về nhà, sao lần này lại không về hả mẹ".
"Hôm nay bố con đang có việc ở nhà, mẹ con mình sẽ về muộn một chút nhé".
"Dạ".

Cô ngiêng đầu cố gắng che đi giọt lệ đang vương vãi trên gò má. Cô cam tâm tình nguyện coi như chưa từng có chuyện gì sảy ra. Cô có thể vì con trai cô mà chịu đựng đau đớn. Cô muốn con trai có một cuộc sống đầy đủ cha mẹ. Muốn con có thể lớn lên một cách hoàn toàn không chút khiếm khuyết.

Con trai, mẹ có thể vì con mà chống chọi với mưa bão. Chỉ mong con có một cuộc đời an nhiên, vui vẻ. Với mẹ bấy nhiêu là đủ.
.....
Năm năm sau.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, trên giường bệnh người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo bệnh nhân. Gương mặt nhợt nhạt cũng không giấu đi được vẻ thanh lệ, nồng nàn quyến rũ của người phụ nữ từng trải.
Bên cạnh cậu thanh niên khoảng chừng 15 tuổi nắm chặt lấy tay người phụ nữ, khuôn mặt tuấn tú vướng một mảng u sầu dày đặc.

"Mẹ, mẹ nhất định sẽ ổn thôi".

Cô nhìn con trai mình đã dần trưởng thành, đôi môi nhếch lên nụ cười mãn nguyện.

"Có thể nhìn thấy con trưởng thành với mẹ đã đủ lắm rồi".
"Mẹ không được nói thế, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi mẹ".
Cô lắc đầu: "Con trai ngốc, mẹ chỉ cần con sống hạnh phúc là đủ".

Cậu òa khóc, gào lên: "Con không cần hạnh phúc, con chỉ cần có mẹ, chỉ có mẹ là đủ rồi. Con trai bất hiếu không chăm sóc tốt cho mẹ, là con không ngoan. Huhu",

Cô nâng tay lau đi nước mắt của con trai, dịu dàng nói.

"Đừng khóc, con mãi là con trai ngoan của mẹ".
"Nghe mẹ nói, sau này con nhất định phải làm một người đàn ông tốt. Không được phụ người yêu mình. Thanh xuân của người phụ nữ rất ngắn, đừng làm lỡ dở thanh xuân của họ. Con phải nhớ, không có nhiều người phụ nữ có thể chờ đợi người đàn ông của mình trở lại. Càng không có ai có thể nhẫn nhịn chờ người đàn ông mình yêu trưởng thành".

Cậu gật đầu lia lại: "Con hứa với mẹ".

Cô nhìn con trai, kiếp này đối với cô như vây là quá đủ. Không còn gì để cô phải nuối tiếc. Đôi mắt chậm rãi khép lại, cơn buồn ủ ập đến, cô chìm vào giấc ngủ.

Tiếng khóc vang vọng hành lang, tiếng gào thét đến kinh người. Đột nhiên cánh cửa bật mở. Người đàn ông trung niên bước vào, rất lâu mới có thể đi đến bên cạnh giường. Hắn nhìn người phụ nữ an tĩnh nằm trên giường. Năm tháng cũng không làm phôi phai nhan sắc của cô. Nhiều năm nay hắn đã bỏ mặc không để ý đến cô, ngay cả mái tóc cô dài hay ngắn hắn cũng không biết.

Lúc hắn nhận được điện thoại nói rằng cô đã nhập viện vì bệnh ung thư máu. Thời gian phát bệnh đã là hai năm trước. Lúc đấy không biết cảm giác của hắn là gì. Có bao nhiêu là hối hận, quyến luyến hay bất lực?

Cậu nhìn bố, nỗi căm hận phủ đầy mi mắt. Nhớ tới lời mẹ dặn, sau này không được một lời oan trách bố. Cậu nhịn xuống, vì muốn mẹ ra đi thanh thản. Cậu lấy trong túi ra một phong thư, đập mạnh xuống giường.

"Mẹ gửi cho ông".

Hắn chầm chậm mở lá thư, run run đọc từng chữ trên giấy.

"Anh có nhớ trước đây em đã từng nói gì không. Yêu là một trò chơi mạo hiểm nhưng lại đầy hoa lệ. Muốn có một thứ gì đó, thì hiển nhiên phải đánh cược bằng một thứ khác. Muốn có trái tim của một người, chẳng phài chúng ta cần dùng niềm tin để đặt cược hay sao. Em đã dùng toàn bộ niềm tin mình có đặt ở nơi anh, nhưng cuối cùng anh lại chính là người dẫm nát nó. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, có lẽ do chúng ta yêu nhau không đủ mới dẫn đến bước đường ngày hôm nay. Em xin lỗi vì đã không buông tay để anh được tự do sớm hơn, em muốn con có được một gia đình yên ấm. Mặc dù chỉ là bề nổi còn bên trong thối nát cũng không sao. Nếu em ra đi, anh đừng tự trách mình, em chưa một lần giận anh. Chúng ta gặp nhau ở quãng thời gian đẹp nhất, tuổi thanh xuân của em có thể gặp được anh đối với em là mãn nguyện. Nhưng anh biết không, chúng ta gặp nhau đúng thời điểm nhưng đã sai người.

Em đã từng nghĩ rằng, nếu thời gian trở lại liệu em có còn chọn anh. Em vẫn sẽ chọn anh. Mặc dù anh làm em đau đến phát điên.Em nhìn thấy anh ngủ với cô ấy, nhưng em tha thứ cho anh. Chỉ vì em yêu. Hứa với em đi, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ là vợ chồng. Hứa với em đi, kiếp sau đừng để em phải chờ đợi anh nữa. Em sợ em không đủ can đảm ở mãi một vị trí. Lại càng sợ chúng ta đi một đoạn đường dài mà vẫn không thể thấy nhau".
...
"Thân thể có đi trệch hướng cũng không đáng sợ, đáng sợ là tâm đã động và lòng đã thay đổi".

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top