Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện của búp bê - P2

Truyện ngắn

[Câu chuyện của búp bê - P2]

Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm

Thể loại: Huyền huyễn

5 năm sau...

Tang! Tang! Tình… giữa phố chợ phồn hoa, người đi kẻ lại tấp nập bỗng xuất hiện tiếng đàn. Giai điệu trầm ấm, ngân nga, ở giữa chợ, một chàng trai ôm cây đàn nhỏ, hai tay vui vẻ gảy lên giai điệu nhộn nhịp. Áo choàng to che đi khuôn mặt khiến người ta không thể nào nhìn rõ được diện mạo của anh. Phía đối diện, một cô gái nhẹ nhàng nhún chân, cơ thể uyển chuyển nhày múa theo điệu nhạc. Bộ váy làm bằng nhiều lớp lụa tằm màu trắng dài chấm gót cũng nhảy múa theo cô gái. Từng từng lớp lớp lụa mỏng như một bông hoa quý nở rộ giữa đất trời. Leng..keeng.. chiếc lắc chân cũng nhịp nhàng theo điệu múa, hòa vào tiếng ca. Ba ngàn sợi tóc đen tung bay, đôi mắt màu ruby đỏ mê người. Quả thực chỉ được hình dung bằng một chữ “ Mỹ”, mỹ vô cùng, đẹp đến mê người. Không khí xung quanh như ngừng trệ, tất cả chỉ còn lại tiếng đàn cũng tiếng chuông ngân vang.

Tang… điệu nhạc kết thúc, mọi người xung quanh vỗ tay không ngừng. Từng đồng vàng được ném vào chiếc túi cũ rích. Chưa đầy năm phút sau, chiếc túi nhỏ đã đựng đầy tiền vàng.

Sau khi mọi người giải tán, chàng trai thu dọn đồ đạc của mình, cùng với cô gái biến mất trong biển người. Không ai biết họ đi đâu nhưng vào chiều ngày mai, họ sẽ lại xuất hiện ở chợ.

“ Shall, hôm nay anh muốn ăn gì?”, cô gái mặc váy trắng hỏi. Đôi mắt màu ruby đỏ khẽ chớp

“ Sao cũng được, hôm nay thu hoạch được nhiều. Em thích ăn gì anh sẽ đãi!”, chàng trai mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô gái

“ Nha, vậy hôm nay em muốn ăn thịt nướng!”, cô gái cười toe toét, khuôn mặt vô cùng đáng yêu.

“ Được!”, chàng trai mỉm cười.

Ánh chiều tà màu ráng đỏ tuyệt đẹp, ánh nắng cuối cùng của ngày bao trùm lấy hai thân ảnh, cô gái mặc váy trắng cùng chàng trai mặc áo choàng xám. Đúng vậy, họ không ai khác chính là chàng trai cùng búp bê năm ấy. Năm năm trôi qua, kể từ ngày hôm ấy, dưới lớp băng màu trắng của Lee là một vẻ đẹp tuyệt mĩ. Làn da mềm mại trắng như tuyết, ai bảo Lee là ác quỷ chứ? Cô mới đích thực là thiên thần!

Họ cùng nhau chạy trốn sự truy đuổi của “Hắc Lang”, bôn ba kiếm sống bằng những giai điệu, đi qua không dưới mười hai đất nước. Cứ cách nửa năm, họ lại phải đổi địa điểm một lần. Hắc Lang không buông tha cho bọn họ, không buôngtha cho trái tim của Lee!

Đêm tối, bên bãi đất trống gần bờ biển. Tiếng thịt nướng xèo cũng mùi hương khiến cho người ta phải hít hà, Lee xoa xoa bàn tay, ánh mắt long lanh nhìn xiêng thịt trước mắt. Shall thấy thế chỉ biết lắc đầu, liền đưa qua cho cô xiên thịt mới chín. Lee khịt khịt mũi, ai bảo búp bê không ăn được, hê, cô là tác phẩm mà Niga tâm đắc nhất. Tất nhiên là không bình thường, ăn, mặc, ngủ… cô sinh hoạt y như một con người. Tuy nhiên, để đánh đổi được những thứ ấy, thị giác của cô ngày càng suy yếu. Đôi mắt màu ruby đỏ vẫn trong veo như trước nhưng tiêu cự ngày càng mờ nhạt.

Bữa ăn kết thúc, Lee theo thói quen nằm lên chân của Shall, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời mờ nhạt trước mắt.

“ Lee, hai chúng ta là ngôi sao kia, mãi mãi không bao giờ xa nhau.”, Shall mỉm cười nhẹ, vết sẹo mờ trên khuôn mặt anh nhợt nhạt. Lee sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ không…

Cô như là ánh sáng đột ngột xông vào mảnh đêm âm u thối nát của anh. Cô là thiên thần mỹ lệ đã kéo anh ra khỏi địa ngục. Shall nghĩ, anh sẽ không thể chịu đựng được việc cô bỏ anh mà đi. Cho dù là làm thế nào, làm cách gì, cho dù là muốn anh một lần nữa bước chân vào cảnh cửa địa ngục, anh cũng không để cô rời xa anh!

“ Đúng vậy, Shall, chỉ mãi hai chúng ta!”, Lee cười nhưng nơi khóe mắt đã đẫm lệ. Búp bê vốn hoàn hảo, không già đi nhưng nếu không có nghệ nhân của Seiya tu sửa, tuổi thọ sẽ hết, con búp bê đó cuối cùng cũng sẽ “chết”, cũng sẽ trở thành những vật vô tri.

“ Lee, không khóc, anh nhất định sẽ tìm hậu nhân của Seiya, nhất định!”, Shall nói, mấy năm qua, Seiya như biến mất. Không ai biết họ đã đi đâu, nhiều người nói, người cuối cùng của dòng họ Seiya đã chết!

“ Em tin, em sẽ chờ”, Lee mỉm cười.

Anh thở dài, nhẹ nhàng đỡ Lee dậy. Bàn tay khẽ lau đi nước mắt trên mặt cô, rồi lại nhìn thấy đôi mắt màu đỏ nhợt nhạt, anh đau lòng. Dịu dàng hôn lên đôi mắt tuyệt đẹp. Ánh đêm yên tĩnh chiếu sáng một góc trời. Cơn gió ngoài biển mang theo vị muối mằn mặn thở tới. Cả hai người đều biết, họ đang tự dối lòng mình, đang tự lừa lòng người đối diện. Rồi mai kia, Lee cũng phải ngừng hoạt động, bởi vì cô là con búp bê đặc biệt mà Niga chế tạo, ngoài ông ra, không có ai có thể sửa được cho cô. Không ai.

Sáng sớm, ánh bình minh đặc biệt rực rỡ. Mặt biến lấp lánh ánh hoàng kim tuyệt đẹp. Trên bãi cát, hai người song vai nhau mà đứng. Gió biển ùa vào, đùa nghịch mái tóc dài của cô gái. Chàng trai đứng bên cạnh, ôm lấy vai nhỏ của cô, khẽ khàng hôn lên mái tóc mềm mại.

“ Lee, đi thôi…”, Shall nói, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng dắt cô đi trên bãi cát trắng. Nếu thời gian có thể ngừng quay, để anh có thê mãi mãi nắm tay cô, mãi mãi ôm cô vào lòng như thế này thì thật tốt, thật tốt biết mấy!

“ Vâng!”, Lee mỉm cười ngoan ngoãn đi theo anh. Ánh nắng ban mai không từ bỏ, quấn quýt lấy hai người như một lời chúc phúc vạn năm.

Giữa chợ, mọi người vẫn rộn ràng như trước kẻ bán, người mua tấp nập. Shall nhìn xung quanh, đang định trải miếng thảm cũ kĩ quen thuộc ra thì khuôn mặt anh biến sắc, nhanh chóng cầm lấy tay của Lee luồn lách qua đám đông. Lee giật mình hoảng hốt, không nói một lời mà đi theo anh. Cô đã quá quen thuộc với tình huống này rồi, người của Hắc Lang đuổi tới. Bọn họ chưa bao giờ cho hai người, chưa bao giờ buông tha cho trái tim mệt mỏi của Lee. Năm năm chạy trốn ròng rã, thời gian từng chút, từng chút đếm ngược khiến cho tâm trí của Lee mỏi mệt.

“ Lee, em có sao không?”, thấy sắc mặt của người bên cạnh trắng bệch, Shall lo lắng hỏi

“ Em không sao, Shall, chúng ta đi nhanh lên”, Lee lắc đầu. Bước chân không tự nhủ cũng nhanh hơn.

Không biết từ đâu trong đám người, có tiếng hô hào:

“ Bọn chúng ở kia, mau bắt lấy. Đừng để bọn chúng chạy thoát!”

Shall cũng Lee cả kinh, hai người bắt đầu chạy thục mạng. Trước mắt Lee mờ nhạt, cô chỉ có thể chạy theo người bên cạnh. Trời đất như bị đảo lộn nhưng Lee vẫn cắn răng, tiếp tục chạy. Cô không biết họ đã chạy bao lâu, cho đến khi Shall đột nhiên dừng lại khiến cho cô đâm sầm vào anh. Lee ổn định nhìn kĩ mới phát hiện, họ đã bị bao vây! Cô hoảng sợ run rẩy, Shall liền ôm cô vào lòng trấn an:

“ Không sao đâu, có anh ở đây!”

“ Ha, Shall, chết đến nơi rồi mà còn tỏ vẻ anh hùng được hả? Tao nói cho mày biết mày có lá gan phản bội Hắc Lang vì con búp bê đó thì nên để lại mạng mày ở đây đi!”, một tên bước ra nói

“ Gnei, các người không được đụng đến cô ấy!”, Shall trầm mặt.

“ Mày không còn tư cách để ra lệnh cho tụi tao! Anh em, giết chết tên đó, cướp lấy trái tim của con búp bê đi!”, tên bặm trợn Gnei hét lên. Cùng với tiếng hét đó, người từ tứ phương tám hường nhào tới.

Lee chỉ biết, Shall ôm trầm lấy cô, cực lực bảo vệ cô nhưng những tên Hắc Lang lại kéo anh ra, bọn chúng đánh anh rồi đấm rồi đá không thương tiếc. Lee nhìn thấy tất cả, cô hận, hận mình quá yếu đuối không thể làm gì được cho Shall, hận mình quá hèn nhát, hận, hận, hận,…

Con ngươi màu đỏ đậm lên một màu giẫn dữ. Màu đen chuyển động, như ác ma từ trong địa ngục. Lee không nhớ mình đã làm như thế nào, cô không nhớ mình lấy sức lực ở đâu ra.

Ngày đó, ánh dương đẫm màu hồng đỏ yêu mị, ngày đó, mùi máu nồng nặc lại tanh tưởi lan tỏa khắp bờ sông Hauin, ngày đó, xác người chất đống, máu tươi đỏ rực. Cũng ngày đó, một người con gái ôm người con trai vào trong lòng, nước mắt hòa quyện cũng với máu nóng, màu hồng đỏ chói mắt!

Sau khi kết thúc mạng sống của tên cuối cùng, đôi mắt của Lee đờ đẫn tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Cô không do dự đạp lên đống thi thể, đôi mắt màu đỏ mờ nhạt nhìn quanh mọi phía. Rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Shall, ngay kia, ở gần bờ sông. Lee chạy đến, khi thấy Shall, nước mắt cô không kìm được mà chảy xuống, thật nhiều. Lần đầu tiên trong đời Lee, cô biết thế nào là đau cắt lòng, như thế nào gọi là đau thấu tâm.

Shall nằm đó, hấp hối. Gương mặt đẫm máu không thấy rõ, khắp nơi đều chi chit vết thương, ở cánh tay phải là một vết chém kinh người. Mạng sống của anh như ngày càng suy yếu, như ngọn nến nhỏ chống chọi với thời tiết băng giá.

Lee đỡ anh dậy, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy vén lên những sợi tóc bết máu của anh

“Không, Shall, không…”, cô ôm anh thật chặt, thật chặt, như sợ rằng anh sẽ bỏ cô mà đi, mà rời xa cô như Niga.

“ Lee… anh muốn… ra bờ…biển”, Shall khó khăn nói ra từng chữ, anh thở dốc, vết thương lại bắt đầu rét buốt đến tận xương tủy.

“ Shall, chúng ta đi, em dìu anh đi, làm ơn, đừng nói nữa.”, Lee khóc nấc lên, thân thể nhỏ nhắn gắng gượng đỡ Shall dậy, từng bước, từng bước mệt nhọc. Hai người cùng nhau đi ra bờ biển. Tiếng sóng biển ầm ầm, nếu là trước đây, Lee đều nghĩ ngay đến những giai điệu nhộn nhịp nhưng bây giờ, cô chỉ nghe thấy bài ca tang thương, hùng hồn.

Shall nằm lên chân Lee, ánh mắt chuyên chú nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, bàn tay to đặt lên đôi má trắng ngần

“ Shall, anh đã nói, chúng ta là hai ngôi sao, là hai ngôi sao trên bầu trời, anh không được bỏ đi”, Hai tay Lee nắm chặt lấy bàn tay của Shall, cô cúi đầu thì thầm, nước mắt rơi không ngừng

“ Sẽ, anh … sẽ… ở bên… cạnh em”, Shall mỉm cười, ánh mắt nhìn bầu trời. Hai ngôi sao khi xưa, bây giờ, chỉ còn một.

“ Shall, anh nhớ không, lúc chúng ta đi qua Venstis, anh đã thổi sáo cho em nghe”, Lee cười, giọng nói trong veo mang theo phần run rẩy kể cho anh nghe

“ Nhớ chứ… em cũng… đánh đàn… nhưng…dở tệ…”, Shall thở dốc, nói từng tiếng một

“ Ha…ha”, Cô cười nhưng nước mắt lại trào ra. Họ nói chuyện đến nửa đêm, tiếng sóng vẫn ồn ả như trước. Ánh trăng lẳng lặng nhìn hai người ngồi bên bãi biển. Đôi mắt họ chứa đầy nước mắt, họ đang tự lừa dối mình!

“ Shall, anh nói rắng sẽ mang em đến một cánh đồng hoa, anh nhớ không?”, Lee tựa người lên thân cây phía sau nỉ non.

“ Shall? Shall…Shall”, người nằm trên đùi không nhúc nhích, Lee hoảng sợ, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

“Không, Shall, anh nói anh sẽ không bỏ em!”, cô gào lên, tim như bị cắt thành mấy mảnh. Ra sức lay người dưới chân nhưng không, Shall không còn cử động. Cơ thể, dường như đã dần lạnh ngắt.

“Anh là đồ nói dối!”, đau quá, tại sao lại đau như vậy? Cho dù lúc Niga chết đi, cho dù lúc bị bỏ rơi nơi hầm tối rác rưởi cô cũng chẳng cảm thấy thế nào. Tại sao, tại sao bây giờ cô lại cảm thấy mình không thể thở nổi?

“ Shall, làm ơn, làm ơn… đây chỉ là một trò đùa thôi,…đúng không… đúng không”, Lee nấc lên. Không! Tại sao lại cướp anh đi, tại sao!?

“ Shall, anh muốn nghe em hát không, em sẽ hát cho anh nghe”, Lee đau khổ cười. Cô cất giọng, giọng nói khan đặc mang theo và phần run rẩy. Như bài ca ai oán thấu tận trời cao.

Hai ngày hai đêm, mọi người đều nghe thấy tiếng hát bên bở biển. Lee không ngừng, cứ tiếp tục hát, nước mắt vẫn cứ rơi. Giọng cô đã không còn giữa nổi nữa rồi, cho đến ngày thứ ba, người ta đã không còn nghe thấy tiếng hát nữa, con búp bê đã ngừng hoạt động!

Ánh bình minh thức giấc, nắng mỏng manh lười biếng rong ruổi trong tiết trời se lạnh. Đôi trai gái ngồi bên bờ biển, cơ thể chàng trai đã lạnh ngắt, còn cô gái, ánh mắt đẫm lệ ngồi im bên cạnh, không nhúc nhích.

Cộp! cộp! cộp! tiếng vang bước chân truyền đến. Một người con trai với mái tóc vàng kim rực rỡ, khuôn mặt bị che đi bởi chiếc mũ quý tộc màu đen. Anh mặc bộ comle màu đen của quý tộc anh quốc, bàn tay cầm lấy cây gậy nhỏ. Phía sau là một người hầu, yên lặng, cung kính đi theo.

Ánh mắt màu xanh rêu khẽ nhìn về phía đối diện, anh chậc lưỡi:

“ Đây là con búp bê mà Hắc Lang muốn moi tim cho ta sao? Thật không có mắt nhìn!”

“ Thiếu gia, đây là tác phẩm cuối cùng và là tác phẩm khiến Niga tâm đắc nhất!”, người hầu bên cạnh cung kính đáp.

“ Ánh mắt của Cậu vẫn tốt như thường, con búp bê thật đặc biệt.”, chàng trai say mê nhìn con búp bê dã cứng đờ sau đó ra lệnh:

“ Đi, mang theo con búp bê đi!”, người hầu bên cạnh cung kính. Theo lời nhấc con búp bê lên. Nhưng bàn tay của nó vẫn bám chặt vào chiếc áo choàng tả tơi của chàng trai không chịu buông ra. Người hầu đang lung túng thì chàng trai lại lên tiếng:

“ Mang cái xác kia theo luôn”, nói rồi, anh ta quay người bỏ đi.

…. Nửa năm sau ……..

Leng, keng! Chiếc chuông rung lên, một cô gái trẻ bước vào.

“Quý khách, người muốn tìm thứ gì?”, một chàng trai mỉm cười nhẹ nhàng ra tiếp đón.

Cô gái nhìn quanh khắp tiệm đồ cổ, ánh mắt sáng lên rồi chỉ về phía trung tâm, nói:

“ Ta muốn con búp bê đó!”, ánh mắt của cô gái mơ màng nhìn con búp bê đối diện. Thật xinh đẹp! chiếc xường xám cùng với đôi mắt ruby đỏ mê người. Tuyệt!

“ Xin lỗi quý khách, con búp bê ấy đã có cặp, chúng tôi không bán!”, phía bên trong bước ra một người. Mái tóc vàng kim lấp lánh, đúng là chàng trai quý tộc trẻ năm xưa.

“ Vậy thôi!”, cô gái phụng phịu xoay người ra khỏi cửa hàng. Phía trung tâm cửa tiệmđặt một con búp bê, ánh mắt to màu đỏ nhìn về phía người bên cạnh. Bên cạnh con búp bê là một chàng trai, tư thế của anh ta như đang ngủ, khuôn mặt điển trai nhưng lại có một vết sẹo dọc theo má. Là Shall!

“ Thiếu gia, tại sao người không làm người thanh niên kia thành búp bê luôn, mà lại tốn công khiến cho xác của anh ta nguyên vẹn?”, người hầu vẫn luôn đi theo sau bĩu môi hỏi.

“ Búp bê, không phải là vật chết. Nếu cô ta sống lại, có khi nào sẽ giết chúng ta nếu biết được chúng ta biến người cô ta yêu nhất thành búp bê? Ta cũng sợ mà!”, người con trai đùa cợt/

“ Thiếu gia, con búp bê ấy đã chết rồi!”, người hầu không chịu thua đáp lại.

“ Cái này… còn chưa chắc đâu.”, chàng trai nhìn vào bán tay nhỏ nhắn đang nắm tay của Shall ngày càng chặt. Môi nhỏ nhắn mở ra khẩu hình hai chữ “Cảm, ơn!”

Anh chàng quý tộc chợt mỉm cười, rồi bước ra khỏi cửa.

“ Đi thôi, hôm nay chúng ta nghỉ sớm”, hai người đằng sau cung kính đí theo mà đóng cửa tiệm.

Con búp bê ngồi yên trên bệ khẽ cử động, đầu khẽ tựa vào người bên cạnh mà thầm thì:

“ Đến lúc rồi, Shall, em đến với anh”, nói xong, con búp bê nhắm mắt. Con mắt màu ruby đỏ không bao giờ mở ra nữa. Nó đã “chết”!

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top