Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*gõ gõ*
TIÊU ĐỀ: Đợi (nghe thật là hường phấn văn chương)
Dẫn bài: okay, bạn có thể nghe hàng chục bài hát khác nhau có liên quan đến việc chờ đợi, và sẽ thấy thiệt thơ mộng ngọt ngào. Nhưng đây là một câu chuyện rất khác, dưới cái nắng 36° của Sài Gòn to bự, cái việc lết ra đường mua cục pin cho cái quạt thôi đã là khó khăn rồi, nói chi lê xác vòng vòng khắp nơi để... ĐỢI
Thân cmn bài: :v ờ thì bắt đầu từ một buổi lễ dài ngoằng nhìn một lũ gồm cả trăm người mình ko quen ko biết lên nhận thưởng và phải vỗ tay như thể con chó (nếu có nuôi chó) mới mua về biết đứng bằng hai chân :v sau đó ngồi nghe những bài hát đã nghe cả chục lần trên quảng cáo C2, mà phải chi hát hay đi, hát như vậy thì Lệ Rơi có nước Rơi Lệ (nói chứ khí trời vậy mà bắt hát kể cũng ác) xin thưa là buổi lễ nó dài gần 4 tiếng... quào, vở ballet Hồ Thiên Nga của Tchaikovsky cũng có 3 tiếng, và bản giao hưởng Định Mệnh của Beethoven cũng chỉ là 2 tiẻng rưỡi, thiệt tình là dự lễ xong chỉ muốn nhảy xuống vực tự tử như nàng thiên nga xinh đệp hay gào lên ĐM y như ngài nhạc sĩ vĩ đại người Đức
*gõ tiếp*
Rồi sau đó... 8 đứa con nít loi nhoi ùa ra khỏi khán phòng để... ôm hôn tạm biệt (nghe thiệt dễ thương phớ hôm? Xạo đó, đã nói là câu chuyện sẽ rất khác rồi mà :3) ahahaha [éo có gì vui] à thật ra ùa ra khán phòng để... ĐỢI bạn của mình đến điểm hẹn :3
Trong lúc chờ đợi, chúng tôi đã gào thét, gọi điện, nhảy nhót và thay đồ =.=" có một cô bé tên Tú khăng khăng đứng đợi bạn bè thay đồ xong mới thay dù đã có một con bé tên Trân giữ cặp rồi :v
Một chuỗi sự việc thiệt ngắn, chúng tôi mất chỉ 30 phút =.="
Sau đó, sau một hồi mất thêm vài phút dưới cái nắng siêu rực rỡ chói lóa để quyết định chỗ ăn, chúng tôi đến circle K và nghe bạn Tú gào lên "Ê! Ai muốn tui cởi cái quần ra?" ừ... bạn không hề nghe nhầm đâu :3
Hỏi đã đời xong vẫn éo có gì thay đổi. Lúc đó một người hùng dũng nói "Hãy đến Vincom!" còi hiệu ngân lên, tù và vang dội, chúng tôi sải bước hiên ngang khỏi circle K dưới ánh nhìn hết sức khinh bỉ của bà con... à, ghi chú lại đi, chúng tôi chả có mua cái gì trong circle K cả.
Khi đã đến Hot n Cold trong Vincom, chúng tôi định mua một đống trà sữa thơm ngon để giải khát
À thì ứ mua được, hàng quá dài, người quá đông, chúng tôi quá lười. Ít ra nhóc Trân đã mua được 1 ly trà sữa mật ong cho bà chị Quyên, uống hết ly đó, cô bạn Hy vẫn còn mất tích :3
Chúng tôi ngồi coi ảnh chó trong lúc chờ Hy =.="
Tiếp theo, chúng tui bắt chuyến xe 35 để đến Bến Thành. Không xạo nữa đó, phải ĐỢI giữa trời nắng nóng chứ có bắt được liền đâu. À và xạo nữa đó, là chuyến 45, không phải 35 :3 dù sao thì Tú đã kêu đi chuyến 45. Nhưng có một đám dễ thương kéo ra 44 để đi Bình Quới, huray!!! Đi biển :3
Và có một anh bạn tên Khôi ứ thích đi xe buýt vì bị chứng sợ đám đông + dị ứng xe buýt + cuồng giảm béo bằng cách đạp xe dưới nhiệt độ cao, nói chung là bạn ấy đạp xe đạp.
Bạn có thể tưởng tượng chúng tôi chửi bới trên chuyến 44 ra sao, và Tú (hiện đang ở Bến Thành) thầm chửi thề trong miệng [lần đầu tiên trong đời, thiệt là bước tiến lớn trong đời] rằng "Đờ mờ, lũ này ngu vậy trời" thế nào :3
Chúng tôi mất thêm 1 tiếng
Xin lỗi Tú, chân thành xin lỗi
Dù gì đi nữa, chúng tui cũng đã có thể trở về Bến Thành thân yêu, gặp Tú đang giang tay đón chờ chứ không phải giơ tay tát vô mẹt từng đứa
Chúng tôi bắt chuyết số 33 giữa đường và bị chửi cho tưng bừng hoa lá
Tôi đã để cập là hôm đó trời đẹp chưa nhỉ? Hà... một ngày đẹp trời, 18.5.2015 - lần đầu tiên bạn Toàn muốn đấm vỡ mồm một bác lái xe buýt. Chà, thiệt là có quá nhiều bước tiến quan trọng trong đời
Chúng tôi đến Big C quận 10 vào khoảng 12h hơn
Vâng 12 giờ, khi mà sunny chỉ là từ trẻ con để diễn tả tiết trời lúc đó, phải là "extremely unbelievably frustratingly humid" à mà bạn nghe bài 12 giờ chưa?
"Mười hai giờ, rung hồi chuông (điện thoại) vang réo rắt
Mười hai giờ, em (em ở đây là Escape game) hẹn tôi mong mãi đến
Mười hai giờ, trưa mừng tan ca nhớ nhớ (haizz, thiệt tình đúng là nhớ lại lúc bảo hết buổi lễ thì đúng là rất mừng) một người thương~~~
Mười hai giờ, xe đạp LOANH QUANH xuống phố
Mười hai giờ, sẽ kịp thôi hay nhỡ (chuyến xe buýt) nữa
Mười hai giờ, tâm hồn tôi như đã ngớ một tình yêu (khi tui thấy Big C)"
Quào... bài này là quốc ca của tụi tôi rồi! Chắc chắn là vậy, đáng nhẽ nên hát bài đó trên chuýen đi :v
É ny quầy, tui lại lạc đề rồi. Tôi đúng là một tác giả tồi, ahahaha
Ờ thì đến nơi, nhưng cũng chưa hẳn là đến nơi, phải đi một quảng nữa. Big C ngay trước mắt, chúng tôi lại không thể chạm đến :3 thật gần mà sao thật xa 😥 lạy thần Apollo tối cao, vì sao phải tỏa ánh hào quang quá sức dữ dội vào hôm ấy, không cần thiết đâu, chúng con biết người đẹp mà...
Chúng tôi đã đi như người bộ hành giữa sa mạc, và gục trước cửa big C như lũ chết rồi (đáng nhẽ nên tập thê dục nhiều hơn)
Và tốn tầm 10 phút để chắc rằng Khôi không bị lạc hay bị bắt bán qua Trung Quốc, lúc Khôi xuất hiện, chúng tôi.... đi mua nước =.="
Đờ mờ chứ sao không mua nãy giờ đi?!
Hy quá KFC mua coca và khoai tây, phát mua nước, tú mua nước và kẹo, bảo mua nước, tôi đơ như con tự kỷ, Khôi đứng thở (ai mà chả thở), Quyên vô cùng hối lỗi và Toàn ca bài "Mỹ quan đô thị". Biết gì không? FU** mỹ quan đô thị, đang nóng chảy mỡ ra đây này
À xem quên Phát, anh í đang hú hí với cái điện thoại =.="
Quèo, dù sao thì tất cả mọi người cũng bình an vô sự và cuối cùng cũng chịu lết lên lấu kiếm Escape Game...
Chúng tôi bước lên lầu... trống trải và sang trọng...
Chúng tôi ngỡ ngàng chốn xa lạ...
Tôi suýt lạc, những người bạn thân thương đã gọi tôi lại...
Lúc chúng tôi thấy chữ "Escape room" thấy mớ trang trí rùng rợn, và quầy tiếp tân và các khách hàng, đầu chúng tôi vang lên bài ca chiến thắng!!! Y như Trần Hưng Đạo 3 lần thắng quân Mông Nguyên, chúng tôi phải vượt qua 3 ải "xe buýt - buổi lễ - nước"
Giây phút chúng tôi đến với chị tiếp tân, người tiếp tân xinh đẹp trẻ trung như Helen thành Troy ấy đã thì thầm ngọt ngào "Hết phòng rồi em"
Lúc ấy đồng hồ điểm 1h15... trong đầu tôi chỉ còn tiếng hét của Harry Potter trong bộ phim cùng tên "Nooooooooooo"
May thay, chị xinh đẹp đã cứu sống chúng tôi bằng lời nói:"Đùa thôi!". Chị ấy đã tìm ra phòng cho chúng tôi, trong vòng gần 1 tiếng sắp tới!
Chúng tôi lại kết về chữ "đợi"
Ít ra còn có máy lạnh, cảm ơn trời đất.
Chúng tôi ngồi thụp xuống, dù có ghế ở xung quanh
Chúng tôi đã sống sót qua 6 tiếng, nửa tiếng nữa để đến 1h45 là bình thường :3
Ôi thật hạnh phúc
Chúng tôi thật ồn ào, mặc kệ phép lịch sự, éo còn sức để chơi Ma Sói hay gì gì đó...
Lúc ấy một ông bụt, à nhầm một anh nhân viên xuất hiện. Anh thiệt đẹp trai, giống như bạch tử quàng mã vậy...
Thì ra anh ấy cũng học trường tôi, là cựu. Và chúng tôi phát điên lên như thể gặp được Taylor Swift. Và liệt kê hàng đống tên giáo viên xem có trùng với anh ấy không, nếu có, chúng tôi hét.
Thiệt là đơn giản để trở nên hạnh phúc mà...
Nhưng mức độ hạnh phúc của chúng tôi đã tăng lên cxao hơn nữa!!!!! Người Việt Nam đứng top hạnh phúc mà... hèn chi :3
Dù sao thì chúng tôi gặp các học sinh có năng khiếu 😥 trời ơi, như X-men vợi. À không, không phải, họ là người thường, họ đến từ PTNK, gọi thân mật là PTNK-ers (nghe chỉ dài hơn, chả khác biệt mấy)
Họ rất thân thiện, ngồi kể chuyện học hành và các thứ bỉ bựa, có một chị muốn nói nhưng hay bị ngắt lời, có những người siêu bỉ. CT, CV, CA đều có, chúng tôi đã tiếp thu đựo. rất nhiều kinh nghiệm.
Các anh chị ấy thiệt là siêu siêu truyền cảm hứng:
"Vô Năng Khiếu á? Em vô em cũng éo biêý vì sao em vô đâu"
"Đề Anh trường NK là cái đề ảo diệu nhất"
"Đừng lo toán, như tiếng ngoài hành tinh á, phán bừa đi"
"Văn..." "*mơ mộng-ing*
"Vô NK là khi em nhận ra GDCD khó hơn các môn khác! Cày GDCD!!! Chuyên GDCD!!! GDCD muôn năm!!!"
Đúng... thiệt là đầy cảm hứng
Chúng tôi như thể quên đi thời gian... và lúc ấy Thiên Đường lên tiếng "Mời cái em đứng vào hàng để vào phòng"
Tôi suýt khóc, nhưng quỷ dữ đã nói "Không đủ nhân viên, hãy đợi"
Bạn biết khi mà bạn muốn coi một vid nhưng chỉ thấy một vòng tròn xoay xoay chứ, bạn biết khi mạng lag và GG hiện chữ "loading" không, bạn hẳn biết khi mà truyện sắp ra chap mưới mà tác giả kêu "bận" mà.
Ừ, lúc đo tôi cảm thấy thế đấy
Lúc này, tôi thiệt đã khóc 😥
Nhưng không sao, gần 2h, chúng tôi được dân vào phòng
Nhạc rùng rợn không thể ngừng bài "We are the champions" phát lên trong lòng tôi, bóng tối không thể ngăn mắt tôi ánh lên ánh quang minh
Hạnh phúc, và tôi chậm rãi tận hưởng
Cho đến khi bạn tôi hét lên khi tìm thấy một cái túi
Đờ mờ, cái tui có cái qué gì đâu, hết cả hồn
chúng tôi mò mầm khi đôi mắt hoàn toàn mù lòa, để cái giác quan làm việc của chúng và cố gắng thoát ra sau cả tiếng nằng nặc đòi vào =.="
Chúng tôi coi trọng từng chi tiết, cái ghế, những con chữ, cuốn sách
Và sau một hồi loay hoay, chúng tôi mở được từng ổ khóa mà chả biết vì sao mở được
Từ từ và đầy sợ hãi, chúng tôi bước vào căn phòng thứ hai
Chúng tôi bước vào, à lộn nữa, bò vào
Các bạn nam vứt đi ga lăng và giành nhau chui vào trước vì sợ phải vào sau cùng
Các bức tường đầy hình vẽ, các bức tranh ở khắp nơi
Tôi tìm thấy mật thư tiếp theo, bối rối với chỉ dẫn mập mờ
Hẳn là đã quên cái gì đó, Quyên tội nghiệp bước ra lấy vào... tội nghiệp
Bạn có biết khi mà bạn vừa làm vỡ cái gì đó và đang cố giấu đi và sợ hãi ai đó sẽ xuất hiện không? Tôi cá Quyên lúc đó sợ như thế đấy
Chúng tôi đi quanh co, suy nghĩ về "âm thanh" và "ánh sáng" chúng tôi tìm thấy một cái công tắc, đèn bật lên đỏ rực như ngọn lửa Địa Ngục và dãy số mật mã hiện lên
Chó chết, số? Toán?! Rõ là quỷ dữ sắp đặt trò này =,="
Chúng tôi tìm ra hai thanh sắt, phát ra tiếng leng keng, nhưng phải làm sao đây?
Tôi gõ trong hứng thú, gõ vào nhau, gõ xuống đất...
Sự tò mò xâm chiếm, nhưng ai đó đã ngăn tôi lại
Chúng tôi cũng không thể tìm được lối thoát
Chúng tôi là một lũ trẻ ngu ngốc, bơ vơ quá chốn mù mịt
Chúng tôi hẳn đã quá vô tổ chức, vì đã sử dụng hết 3 trợ giúp chỉ bằng màn đầu tiên và đầu màn 2...
Giờ thì chúng tôi bị kẹt
Mọi người giận dữ và bỏ cuộc, ngồi thụp xuống trong thất bại
Lúc ấy, tôi nêm mùi thua cuộc
Lúc người ta chỉ lối thoát, và giải thích làm sao để đi tiếp, bà con gào lên "Đờ mờ!" :v
Ờ, tức bỏ bà luôn
Chụp hình kể cũng ngán, selfie hay làm gì đó bựa bựa xong lết về
À, tôi đã đề cập là lúc đi ra cũng phải đợi chưa nhỉ =.="
Ai cũng nản và chán chường
Hy và Quyên có PH đón, Khôi lái xe về
5 người còn lại về xe buýt
Cái bến xe để về rất xa, và chúng tôi vừa đi vừa ca bài than thở
Đã cười, đã khóc, đã chảy mồ hôi
Đợi thêm 20 phút để có xe buýt, có nghĩ đến chuyện bắt taxi nhưng lại ki bo sợ tốn tiền
Bực tức, 3h chiều và 36°C
Không gì ngạc nhiên khi chúng tôi cãi nhau và suýt đánh nhau ấy chớ :b
Không có gì nghiêm trọng, chỉ là cầm chai nước rỗng gõ đầu nhau rồi nói "thôi than thở đi" với cái giọng khó chịu, cơ mà vụ này ko cần đăng lên :))))
Chiếc xe màu xanh xanh đến chậm rãi như trêu ngươi
Người ta nói giấc mơ của một đứa trẻ là bon bon trên xe bốn bánh... tôi nói, lúc ấy, đó là điều duy nhất chúng tôi cần
É ny quầy, chả ai muốn nói chuyện lúc đó, im lặng và nặng nề quá sức
Đến Bảo còn cộc cằn, tôi không biết Bảo lại có thể lạnh lùng như vậy. Tôi những tưởng có lẽ Bảo ghét tôi khi tôi cố bắt chuyện (Cái này thì cô xin lỗi Bảo giùm tui nếu lúc đó tui có làm phiền)
Mẹ tôi đã đến từ 3h30, đợi tại trường
Tôi sợ hãi vì lúc ấy mới đến trường Nguyễn Thị Minh Khai
Tôi lo như lúc lo coi mình có vào được TĐN không ấy chứ
Bảo mượn điện thoại tôi để phụ huynh đón
Tú và Toàn bắt xe về trường
Mẹ tôi giận đến nỗi gọi điện hỏi tôi ở đâu, tôi nói thật và mẹ đến đón tôi ở Bến Thành sau nửa tiếng đợi dưới cxái nắng Sài Thành
PH Phát lúc ấy mới bắt đầu đến
Khỏi phải nói, một lũ chúng tôi bị cấm túc, một số ăn chửi, một số chả dám hó hé
Phải công nhận quả là một trải nghiệm chờ đợi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Kết: ĐỜ MỜ CUỘC ĐỜI :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top