Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

(Một năm về trước)

***

Giờ là lúc nửa đêm, dáng hình một con người nhỏ nhắn băng qua góc đường nhỏ. Dải tóc ánh lên dưới ngọn đèn đường, rồi lại biến mất vào khoảng đen qua từng chặng một. Cứ như thế, lên tới đỉnh con dốc thì dừng lại. Người đó mắt liếc nhìn ra phía sau lưng, chỉ thấy hai dãy phố chạy dọc xuống tít tận xa lộ dưới kia, ngay phía trên con đê chắn sóng. Cả một vùng biển phía xa như bức tường nước đen cao ngồn ngộn, nơi mà ngọn sóng trườn lên để tự thả mình xuống dưới; một cái ảo ảnh thường xuất hiện ở những người vốn nhìn biển không quen.

Người đó bước dọc theo bức tường đá rêu phong cổ kính, rồi đứng trước một cánh cổng cao. Ánh mắt lanh lợi khẽ ngó vào trong, bất chợt giật mình khi trông thấy một gương mặt phụ nữ trẻ trung thấp thoáng phía sau chấn song đang tiến lại gần.

"Cháu giao cơm đúng không?"

"Vâng ạ."

Và cánh cổng từ từ mở ra, tiếng kim loại rung lên thánh thót. Ngôi nhà như một tòa lâu đài bỏ hoang trên đỉnh đồi, nơi mà đất đai cằn cỗi, cây cỏ xác xơ. Gió rít luồn lách qua ô cửa làm những phiến gỗ va vào nhau lập cập. Nhưng ở đâu đó người ta vẫn nhận ra một tiếng nhạc mang âm điệu đu đưa, sôi nổi, khi thì ngân dài lúc lại chậm nhịp, phát ra từ tầng phía trên cùng.

...

"Cô là ai?"

Tiếng dương cầm du dương trong căn phòng nhỏ bất chợt ngừng lại, như có một nhát dao ma thuật nào đó đã cắt đứt dòng tiết tấu đang dồn dập. Một đôi mắt ló ra, bên trên cái lưng nhẵn nhụi đang cúi gập người xuống. Hai cánh tay dang sang hay bên, những ngón tay vẫn đang nhấn phím đàn, chưa hề muốn nhấc lên để tiếp tục. Người ngồi ở cuối phòng trông như một con dơi đang chuẩn bị cất cánh hướng về phía mặt trăng bên ngoài cửa sổ đối diện, nhưng bị phân tâm khi thấy dáng hình cô gái lạ xuất hiện ở đằng sau.

"Mình là người giao cơm mới của quán ăn ạ."

Cô gái khẽ đặt giỏ cơm xuống, ánh mắt dần mê đắm trước khung cảnh nên thơ đến lạ kỳ - một chàng trai ngồi độc tấu dương cầm giữa vùng trăng phủ khắp. Những hạt bụi vần vũ trong không trung khi sự hỗn loạn của âm thanh, của nhịp thở, của cử động cơ thể vẫn còn đó, nhưng căn phòng lúc này chỉ có hai bóng người bất động như hai pho tượng, với đôi mắt đang nhìn nhau trân trân. Rồi chàng trai lại khẽ khàng ngoảnh lại với dòng cảm xúc đang dâng trào.

"Người cũ đâu?" Giọng nói vang lên từ phía cuối căn phòng, quyền lực như một vị chúa tể của nơi này.

"Mình không biết." Cô gái ngập ngừng. "Cô ấy... đã bỏ việc mà không báo với ông chủ một lời."

Đôi mắt người kia lại quay ra, lần này nó mở to hơn. Có một điều gì đó vừa thay đổi chóng mặt. Những ngón tay tựa lên phím đàn khẽ run run. Một bản nhạc khác cũng đang được biểu diễn song hành, bản nhạc của sự mông lung và vô định.

Đột nhiên chàng trai đứng dậy, mở tung cánh cửa sổ ra. Gió biển mang hơi muối ào ạt thổi đến. Những tờ giấy trắng bay lung tung khắp phòng. Cô gái khẽ tóm lấy một trong số chúng, chưa kịp xem thì lập tức lặng người đi vì đôi mắt sắc cạnh đứng phía trước mình.

"Hôm nay có món gì thế?"

...

""Biển gọi", "Tiếng hải âu" và "Bên kia chân trời đỏ". Hmm... có vẻ cậu thích làm thơ nhỉ?"

Gương mặt cân đối nhìn sang, một nửa ám vàng khi đèn được thắp lên.

"Đó là lời bài hát."

Rồi đôi mắt lại nhìn xuống, đăm chiêu nghĩ ngợi, trong khi khuôn miệng phía dưới khẽ cắn một thanh cua.

"À phải, những bài hát..."

Cô gái vẫn ngồi đó. Các đồ vật trong phòng khẽ thủ thỉ với nhau về một con người xa lạ đang hiện diện ở nơi đây. Và còn lạ kỳ hơn nữa khi cái truyền thống của xứ sở này bị biến đổi đi. "Trước giờ cậu ta có cho người lạ vào phòng đâu nhỉ?" Chúng thầm nghĩ. Cậu cũng chợt nhận ra điều này khi nhìn thấy đáy hộp cơm. Chính tôi đã mách bảo với cậu, vì vốn dĩ tôi là đôi mắt, một thứ mang trọng trách thiêng liêng.

Cậu không bao giờ được quên mình đã từng là chàng trai đó, con người của những niềm đam mê.

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu khi cậu nhìn thẳng vào người ngồi bên cạnh mình, một ánh nhìn như rọi vào tận mặt. Bên dưới vầng trán tròn là cặp lông mày mảnh mai, khẽ động đậy khi đôi mắt lướt qua những dòng chữ trên tờ giấy. Sống mũi điểm nhấn của góc nghiêng. Phải rồi, có một chấm nốt ruồi nhỏ như vết mực đọng lại trên gò má. Đó là nốt nhạc đầu tiên in vào tâm trí cậu, nhưng nó chỉ đứng trơ trọi như chiếc thuyền nhỏ sóng sánh giữa muôn trùng khơi.

Cậu biết ấn tượng ban đầu về người này không có nhiều lắm. Bản độc tấu dương cầm vừa xong còn để lại trong lòng cậu một cảm giác lâng lâng tới rùng mình. Căn phòng dù đã được thắp đèn lên, nhưng bầu không khí mờ ảo vẫn còn vương lại trên những bức tường phủ bụi. Những đầu ngón tay vẫn còn run run muốn được chạm tới thêm nhiều cung bậc cảm xúc khác nữa, dù chủ nhân của chúng đã từng đi qua đi lại tới cả trăm lần. Nhưng lần này, có một điều gì đó mới mẻ đã xuất hiện. Sau tất cả, bức màn của sự tò mò được khép lại khi các ngón tay đan vào nhau, nằm bất động phía sau hộp cơm đã hết nhẵn.

Rồi trong trường nhìn cậu phát hiện ra đôi mắt đang hướng về mình, mang theo ánh nhìn chằm chặp lâu đến sởn gai ốc. Một chuỗi những phím đàn hỗn độn đồng loạt nhấn xuống tạo nên âm vọng đánh vào tai cậu, dù chỉ trong tiềm thức, nhưng cũng khiến cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi biết cậu đang bị nỗi sợ vô hình đeo bám. Và những phản ứng kỳ cục sẽ xuất hiện nếu như cậu không vội vã bò trên sàn nhà, túm lấy chiếc ghế và leo lên một cách vất vả như người có đôi chân bị bại liệt.

Tiết tấu rộn ràng một lần nữa lại ngân vang. Cậu say sưa giải phóngbản thân mình trước ánh trăng. Nhưng cậu quên tắt đèn, để cho ánh phản chiếu một cái bóng lớn dần phía sau lưng khiến cậu run sợ. Lần này, chuỗi âm thanh dồn dập như cái thở hắt ra kia, đã thực sự xuất hiện.

Cô gái lặng lẽ ngồi xuống băng ghế dài, ngay sát bên cạnh. Cậu cảm nhận được mùi thơm hoa cỏ, mùi của núi non trùng điệp, mùi của những cánh rừng nguyên sơ mà ở cái miền biển này chẳng bao giờ có. Một nét mới lạ xuất hiện trên cung đàn; nốt nhạc bơ vơ đã chen vào giữa những hợp âm cũ kỹ, một cách đầy bất ngờ và bạo dạn. Trong vô thức, ánh mắt cậu liếc sang, thấy đôi mắt kia đang dán vào những ngón tay điêu luyện lướt trên các phím, mang theo cái nhìn thăm thẳm như bị thôi miên.

***

"Con bé đó là ai vậy?"

"À, thấy bảo mới chuyển tới vùng này. Nó làm cho một trong những quán ăn trong con hẻm gần chợ cá, và ngủ tại căn gác ở đó luôn."

"Sao mày biết rõ thế?"

"Tao làm thêm ở đó mà, chỉ là thu ngân thôi. Người quản lý nói rằng gia đình nó đã chết trong một vụ hỏa hoạn, và một người bà con xa của nó cũng là bạn ông đã viết một lá thư ngỏ ý muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Vừa lúc người giao hàng của quán nghỉ việc, thế là ông nhận ngay.

Buổi chiều ấy, sau khi chuyến xe buýt cuối cùng nhả khách ở bến ven đường, dáng hình một con bé gầy gò xuất hiện đứng đối diện đầu hẻm với gương mặt thất thểu như thể xuống nhầm địa điểm. Nó nhìn xung quanh, tay ôm lấy một cái balo đen; chiếc áo mỏng tang ôm sát lấy cái cơ thể khẽ run lên khi lần đầu gặp gió biển. Thế rồi, đôi mắt nó trông thấy ánh hoàng hôn phía sau lưng. Và như bị mê hoặc, nó cứ đứng đó nhìn ra phía chân trời, mặc cho toàn thân đang run cầm cập. Ánh dương trên biển mang một cái gì đó cuốn hút nó tới lạ kỳ. Những tầng sóng trùng trùng lớp lớp, những áng mây vàng nhạt, những con thuyền phía xa xa; tất cả những thứ ấy tạo nên một kỳ quan đối với nó.

Phải tới khi người quản lý vẫy gọi từ phía đầu hẻm, nó mới giật mình. Và đôi chân thoăn thoắt băng qua đường để chạy lại chỗ ông.

Bước vào quán, đôi mắt e sợ của nó hiện ra, giống như một con thỏ con ngơ ngác. Bà chị phục vụ bàn nháy mắt có ý bảo tao đến bắt chuyện, nhưng trước khi tao ra khỏi quầy thì bàn tay của mụ lao công níu tao lại. Khi nó đến gần hơn, tao mới để ý kỹ thấy hai bọng mắt của nó sưng lên vì khóc nhiều, và khuôn mặt có phần lem luốc vì bụi đường bám lấy những vệt nước mắt khô. Có lẽ không nên khơi gợi những chuyện cũ ngay lúc này với một con người nhạy cảm. Nó chỉ nhìn chúng tao một lượt, khẽ cúi đầu chào từng người rồi bước nhanh lên cầu thang theo người quản lý mà không nói thêm câu nào nữa."

Tiếng thở dài của hai con người ngồi cạnh sau khi buông câu "Tội nghiệp!" gần như đồng thanh vẫn còn đọng lại trong tai cậu. Lớp học hôm nay có phần khác hơn mọi ngày. Đã vào lớp được nửa giờ nhưng vẫn chưa thấy thầy giáo xuất hiện. Cậu vẫn ngồi thu mình ở một góc, xếp những chiếc bút chì song song với nhau trên bàn như mô phỏng lại các phím đàn trước mặt, và ngón tay vẫn nhấn xuống những khe hở ở giữa chúng. Cậu đã không để ý tới những đôi mắt kỳ cục ngó ngàng tới mình từ trước tới nay, vốn dĩ cậu chẳng hề quan tâm tới sự tồn tại của họ, rồi bỗng nhiên, một ánh mắt chăm chú hướng đến đã khiến cậu dừng lại. Ngước nhìn lên, cậu thấy cô gái hôm qua đứng phía cửa lớp đang trông về phía mình. Gương mặt cô ban ngày trông thật khác làm sao, và cái dáng người gầy guộc ẩn giấu phía sau bộ đồng phục cũ rộng thùng thình không ăn nhập với hình ảnh đã ghi vào tâm trí cậu cho lắm. Duy chỉ có đôi mắt, cách mà cô quan sát mới là thứ không hề thay đổi, nhìn như thể nhận ra một người quen cũ giữa chốn xa lạ, đúng hơn là nhìn với mong muốn người kia cũng nhận ra mình.

Bản nhạc trong đầu cậu lại bị tiếng đanh chói tai xen lẫn vào. Nó khiến cậu khó chịu, bức bối, như thể nó đã lấy đi của cậu một nhịp thở vậy. Rồi sau đó, khi cô gái quay đi, ánh nhìn kỳ lạ biến mất, và cậu trở nên nhẹ nhõm hẳn.

Cũng kể từ lúc ấy suy nghĩ cậu bị phân tán đi. Lúc nào trong thâm tâm cậu cũng đề phòng cái nhìn đó, dù tới từ vị trí cách mình tới bốn dãy bàn. Đôi lúc, cậu tự hỏi cô ấy có đang nhìn mình hay không? Và khi liếc nhìn để kiểm tra, cậu lại thở phào khi thấy đôi mắt đã khuất dạng sau dải tóc. Ấy vậy mà mỗi khi nhận thấy cô đang dõi theo, cậu lại không dám hướng ánh mắt trở lại. Trong trường nhìn của mình cậu chỉ thấy lờ mờ dáng hình cô, nhưng cái tâm trí huyền diệu của cậu đã tự vẽ ra một gương mặt mảnh mai bên dưới ánh đèn vàng nhạt; các đường nét của gò má, đôi môi, chiếc cằm vẫn còn y nguyên như buổi đêm hôm trước.

Để rồi cuối cùng, những đầu ngón tay cậu buông lỏng ra, và cây đàn tưởng tượng của cậu đã không còn nữa, thay vào đó cậu như bị lôi kéo vào một trò chơi của những ánh nhìn qua lại. Những luồng suy nghĩ mới xuất hiện, chúng báo hiệu cho một sự thay đổi đang diễn ra. Và cậu vốn không thích sự thay đổi chút nào.

***

Nền cát lún xuống mỗi khi cậu bước qua. Rồi sóng trườn tới xóa nhòa dấu chân. Đại dương chiều nay thật bình lặng. Tiếng mòng biển ríu rít quanh những gờ đá phía xa xa. Một vài con bay là là trên ngọn sóng, có con bay vòng vòng quanh cậu rồi đậu xuống cạnh bên. Hải âu vốn là loài không biết sợ. Chúng chỉ tò mò, cũng giống như cái cách cô gái kia tò mò với cậu.

Nhưng cậu không được phép phân tâm. Một thời gian nữa thôi sẽ tới buổi biểu diễn, và một con người mang sự tập trung tinh thần tuyệt đối sẽ không thể sao nhãng trước những điều vớ vẩn được.

Những cơn gió dạt dào thổi tới, mang theo luồng hưng cảm dễ chịu. Chúng giống như bàn tay mảnh dẻ của vị nữ thần biển khẽ gạt những sợi tóc bù xù của cậu khỏi mang tai, một cách dịu dàng nhưng cũng đầy bạo dạn. Cậu chưa từng nghĩ rằng một con người có thể mang sự hoàn hảo của thiên nhiên ngoài kia, khi mà những giá trị thuần túy trong họ đã không còn nữa. Thế giới này luôn căng đầy, luôn ngập tràn sức sống, và cậu cảm thấy rằng mình thật may mắn khi chỉ duy nhất bản thân có thể chạm tới những góc cạnh tinh tuyền nhất của nó thông qua âm nhạc. Niềm đam mê khiến cậu phải đánh đổi nhiều thứ; nhưng cậu vẫn luôn mỉm cười, vì thứ cảm xúc nó mang lại còn đắt giá hơn bất cứ điều gì khác.

"Nàng thật đẹp." Cậu khẽ nói với biển như vậy, thủ thỉ như thể nhắn với người mình yêu thương.

Cậu quay lại để trở về nhà, thì bất ngờ trông thấy cô gái kia cũng đang thơ thẩn phía sau lưng mình. Cô mặc một chiếc váy cũ, rộng tới mức cậu có thể đoán ra trước đây nó là của ai. Nhưng hình như cô yêu chiếc váy đó lắm. Chốc chốc, cô gái cúi xuống lại phủi phủi bụi cát cho thật sạch sẽ. Khi nhìn lên, thấy ánh mắt của cậu, cô mỉm cười. Chẳng hiểu sao trong thoáng chốc cậu thấy cô thật lộng lẫy, khi mà nắng chiều đã vô tình tạo ra một lớp phủ vàng ánh lên trên nửa gương mặt, trong khi cơn gió vẫn mải miết chải chuốt những lọn tóc gợn xoăn khiến chúng tung bay, bồng bềnh và kiêu hãnh.

"Tại sao cô ấy lại cười?" Cậu nghĩ bụng. "Có phải vì người này cũng tìm được hạnh phúc ở nơi đây?"

Câu chuyện mà đám bạn ngồi cạnh ban sáng nói với nhau lại vang lên bên tai cậu, nhưng một điều gì đó mách bảo cậu đừng tin những điều họ nói. Có thể họ nghe nhầm, hoặc họ chỉ phóng đại lên thôi. Rõ ràng cô ấy mới chuyển tới đây, và những điều mới mẻ thường gây ra chút ác cảm ban đầu với một người xa lạ.

Vài phút lạc lõng trong tâm tưởng cũng khiến cậu giật mình khi biết mình lại đang mở cửa cho những suy nghĩ ngoài luồng. Cậu phải về, phải luyện tập. Buổi biểu diễn tới đây sẽ là dấu mốc quan trọng cho cuộc đời cậu, là điều cậu khát khao nhất bấy lâu nay. Đôi chân cậu trở nên dứt khoát hơn. Đi ngang qua cô ấy, cậu chỉ hơi gật đầu để đáp lại một cách lịch sự nụ cười vừa xong, như đối với những lần hiếm hoi có ai đó đối xử tử tế với cậu từ trước với giờ.

Đột nhiên, một bàn tay níu cậu lại. Không phải đến từ nữ thần biển. Cậu cảm nhận rõ cái chạm trên da thịt qua lớp áo mình. Ngoảnh ra, cậu thấy đôi mắt cô nhìn lên, và bàn tay cô chìa ra một nhúm vỏ sò nhiều màu sắc.

...

***

Những con ngõ nhỏ luôn mang lại cảm giác yên bình và sâu lắng như khoảng lặng trong một bài nhạc. Chỉ cần tiến một đoạn ngắn từ bên ngoài đường lớn, chừng mười đến hai mươi bước chân, ngay lập tức hiện ra một không gian khác hoàn toàn với những sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia. Ngay cả ở trong những cái xó xỉnh, nơi người ta chỉ biết chất rác thành núi, nơi đặt những chậu cây trồng đủ thứ kỳ hoa dị thảo, hay chỉ đơn giản là lò mổ ngoài trời của các gian hàng trong khu chợ cá gần cầu cảng; vẫn tồn tại một điều gì đó mới mẻ xung quanh những thứ bình dị - một chút gần gũi, một chút tế nhị, và đôi khi là một chút thi ca. Và cũng tương tự nét đặc trưng, cái mùi hương luôn luôn để lại trong con người một điều gì đó ấn tượng khó quên. Giống như bước vào căn bếp của một quán ăn đông nghịt khách, bạn sẽ bị ám mùi vào quần áo - cái thứ mùi hơi lờ lợ, tanh tưởi của sự hỗn tạp; trớ trêu thay, nó lại bắt nguồn từ sự pha trộn của các loại hương thơm.

Âm thanh cũng là thứ khiến người ta nhớ mãi về nó. Khi màn đêm buông xuống, mỗi ô cửa, góc tường, hay chỉ đơn giản là khe hở giữa hai cánh cửa sổ nhỏ; nơi tựa như một nhát cắt, một mảnh ghép, một khung hình của cuốn phim đang chạy dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn máy chiếu. Chỉ cần hơi lắng tai nghe một chút là đã nghe thấy tiếng người nói như đang thầm thì. Vọng ra trong chốn yên tĩnh là những câu chuyện không hoàn chỉnh, những vở kịch diễn nhiều tới mức phát ngán, những buổi tranh luận chẳng đi đến đâu. Nhưng những lời nói đưa đẩy nhau lại thân mật và gần gũi tới mức ta không phân biệt nổi đó là lời ác ý hay bông đùa, tiếng chửi cay độc hay chỉ là một câu mắng yêu. Không chỉ có vậy, trên nền âm trường của bản giao hưởng tạp nham ấy còn có cả tiếng chó sủa inh tai, tiếng xoong nồi loảng xoảng, tiếng loạch xoạch của việc kê xếp đồ trong một không gian chật hẹp. Tất cả những thứ ấy tạo nên một cái thế giới vô hình trong suy nghĩ, mà trí tưởng tượng sẽ đóng vai trò như một nhà biên kịch; nhào nặn, sắp đặt và biến hóa chúng để tạo nên một cảnh hoàn thiện, đầy hư ảo và cũng thật mộng mị, ngay giữa cái sân khấu kỳ dị của bầu trời buổi đêm.

Xuyên suốt những con đường vắng vẻ là một dáng hình mảnh mai với chiếc cặp lồng trên tay, khẽ động đậy mỗi khi người đó bước sang một ngã rẽ. Cái mùi tươi mới xua tan đi bầu không khí cũ kỹ còn vương lại ở mỗi góc đường. Một lần nữa, trên đỉnh con dốc, ánh kim loại lóe sáng lên dưới bóng đèn treo cao, cặp mắt tinh anh lại ngó qua những khe hở nhỏ. Lần này, cánh cổng để mở ra, và tiếng dương cầm vang lên giai điệu hân hoan như lời chào đón.

...

"Tại sao cậu thích chơi đàn vậy?" Cô gái nói, ngón tay khẽ bấm lấy một phím.

Âm thanh vang lên, đanh lại rồi chìm dần xuống, nhẹ nhàng như một hơi thở nông.

"Mùa mưa sắp đến, cũng là mùa của những buổi biểu diễn."

"Biểu diễn? Mình cứ nghĩ cậu sẽ đệm cho ai đó hát những bài này."

Cô gái cầm lấy những tờ giấy đặt ngay ngắn trên giá, quay ra nhìn thì giật mình khi thấy cậu cũng đang trông lại mình. Đôi đũa thoăn thoắt cầm trên tay đã bất động.

Đột nhiên, cậu nuốt vội và đứng dậy, bỏ dở cả bát cơm, bước tới và giằng nó khỏi tay cô.

"Không ai có thể hát được chúng cả."

Toàn thân cậu run lên, và cả cô gái cũng vậy. Cô không hiểu được chuyện gì đang diễn ra ở đây, chỉ thấy một điều gì đó nghẹn lại không thể nói ra được. Cậu cũng thế. Hai người nhìn nhau như cái lần đầu tiên gặp mặt. Thế rồi, khi khuỷu tay cô vô tình nhấn xuống phím đàn, tiếng động xuất hiện đột ngột phá vỡ cái sức nặng đang đè nén bầu không khí trong căn phòng. Chợt cô gái như sực nhớ ra điều gì đó, nhìn xung quanh trong khi hơi cúi xuống để tránh ánh mắt của cậu.

"Cậu ăn xong chưa nhỉ?"

Cậu cũng nhận ra mình đang bị xúc động mạnh một cách không cần thiết. Nhịp thở đều dần giúp trấn tĩnh cái cảm giác rạo rực như thể phút thăng hoa những lúc cậu chơi khúc cao trào. Rồi cái bóng mảnh khảnh lướt qua, vẫn là mùi hương ấy, nhưng giờ đây cậu không thể trải nghiệm một cách trọn vẹn. Đột nhiên cậu trở nên xấu hổ vô cùng. Nhìn cô thu dọn các khay đựng trên sàn nhà một cách lặng lẽ, cậu hiểu rằng mình cần phải nói gì đó.

"Tôi viết những bài này để dành tặng cơn mưa."

Cô vẫn ngồi thu mình lại, làm việc trong yên lặng.

Cậu nhìn xung quanh, cảm giác như bị vuột mất thứ gì đó. Một câu trả lời bâng quơ thì vẫn là chưa đủ. Bất giác cậu nhìn xuống bộ bàn phím. Một mảnh vỏ sò nằm bất động trên khe hở. Cậu gạt nó ra trong khi ngồi xuống rồi bắt đầu những nốt đầu tiên của bản độc tấu.

Tiếng kim loạt cọ xát vào nhau kêu một tiếng "xoạch!" khi những khay nhôm đã được xếp vừa vặn vào giỏ.

Cậu lại càng chơi nhanh hơn, dồn dập hơn. Cái bóng in lên cửa sổ không nhỏ dần mà cũng không to hơn. Cô gái đang đứng lặng yên phía sau lưng cậu. Sự chú ý trong cậu giờ đây bị chia hai nửa: một dành cho bản nhạc mình chơi, nửa còn lại nín thở để dõi theo phản ứng của người khán giả duy nhất trong căn phòng. Hai dòng cảm xúc quyện lại, lan tỏa giữa các đầu ngón tay.

Trong một thoáng ngoảnh lại, cậu nhận ra đôi mắt cô gái mang theo ánh nhìn miên man. Và giống như một con thiêu thân khờ khạo, cô tiến lại gần hơn. Có một sự cuốn hút rất mãnh liệt đang diễn ra ngay lúc này. Qua hình phản chiếu của cô trên ô kính, cậu lại trông thấy cái vẻ lộng lẫy như hồi chiều, nhưng không phải được tô điểm bởi ánh sáng. Giờ đây, bóng tối và sự tương phản của các gam màu, khi ánh đèn xen lẫn với ánh trăng, cùng với cái nhìn thăm thẳm đầy mơ mộng, đã tạo nên một ấn tượng rất khác bên trong cậu đối với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top