Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

"Lạc"

Phần 2

Lẽ hiển nhiên, gia đình của anh phản đối cuộc hôn nhân này. Một gia đình danh giá như thế lẽ nào họ lại cho một người như cô vấy bẩn. Gia đình anh có thể chọn cho anh một người tốt hơn cô gấp vạn để cùng anh kết hôn, họ nhất quyết phản đối.





Nhưng dù như thế anh vẫn quyết định đưa cô về ra mắt bố mẹ mình, anh hy vọng gặp mặt tiếp xúc với cô mọi người sẽ thay đổi cách nhìn về cô, sẽ yêu thương và cảm thông cho cô gái nhỏ bé mà anh yêu.




Nhưng không, quyết định của anh là sai lầm đó là ngày sai lầm nhất trong cuộc đời anh...




Khi cô đến, bố anh không xuống tiếp mẹ anh thì mắng cô là con đàn bà mưu mô xảo quyệt đê tiện mới đi quyến rũ con trai bà, bà buông nhiều lời nói cay độc bà cho rằng anh nhất thời mê muội nên mới dấn vào còn bà thì không.


Bà đã giáng xuống cô hết tất cả những lời nói đau đớn nhất thế gian này.

Tai cô không nghe rõ mắt cô nhòa đôi chân nhỏ bé đứng không còn vững.

Anh tự trách bản thân, anh vụng về đến thảm hại giữa 2 người phụ nữ của cuộc đời mình, anh càng cố ngăn cản thì mẹ anh càng thốt ra những lời chà đạp người con gái của anh.





Nhưng mà... Ai đã làm mẹ rồi mới có thể hiểu được, rằng đó là nổi lòng của một người mẹ. Khi nói ra những lời cay đắng đó lòng bà cũng quặn thắt đi vì đứa con trai của mình. Bà có làm gì sai chẳng phải làm mẹ ai cũng muốn con của mình được hưởng những điều tốt nhất, được sống một cuộc sống hạnh phúc nhất sao nói chi đây lại là một cuộc hôn nhân cả đời người của đứa con trai mà bà yêu quý nhất vậy thì bà mong muốn một cuộc hôn nhân tốt lành. Bà có gì sai? Khi ước nguyện một cô con dâu trọn vẹn để gia đình này được ấm êm, để người đời khen đáo khen để gia đình mình thì bà có gì sai chứ?




Người sai là ông trời, là người đã sắp đặt số phận này, sắp đặt cho họ gặp nhau, yêu nhau để rồi chẳng thể rời xa nhau được...



Tối hôm đó, anh ôm cô trong lòng, nước mắt cô ướt đẫm hết ngực áo nơi anh, thấm ngược vào trái tim anh, đau đớn.



"Trong lòng anh em đã là vợ của anh rồi. Xin em, anh xin em đừng bao giờ rời xa anh. Em đừng đi đâu cả suốt cuộc đời này anh không thể yêu ai khác ngoài em đâu"
Anh nghẹn ngào đau khổ, nước mắt tuôn rơi. Cô biết anh đau đớn cũng không khác gì mình, khi người đàn ông rơi nước mắt nghĩa là nổi đau đã quá sức chịu đựng đối với họ.



Cô ôm chặt lấy anh, như sợ nếu lỡ buông lơi anh sẽ biến mất.



Suốt đêm họ cứ ôm chặt lấy nhau như thế cho đến lúc ngủ thiếp đi, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô. Anh đã từng nói sau cơn mưa trời sẽ sáng, nhưng đêm nay cô không muốn trời sáng. Vì cô biết khi trời sáng cũng là lúc cô sẽ mất anh, cô phải buộc lòng mà buông tay.



Những ngày sau đó cô quyết định tránh mặt anh.



Mỗi lời nói của mẹ anh như vết dao đâm thẳng vào tim cô, ghim sâu ở đó và dằng xé ruột gan cô thành từng mảnh vụn. Cô nghĩ, có lẽ bà đã đúng, anh xứng đáng cưới một người khác tốt hơn cô, gia cảnh tốt hơn cô không có thứ ô nhục khiến anh bị người đời chê cười. Yêu là mong nhau hạnh phúc, yêu là nhường lối cho người mình yêu đi đến con đường bằng phẳng hơn. Vậy thì hà cớ gì cô phải cố níu giữ.? Hà cớ gì cô lại làm khổ anh, khổ những người thân của anh.






Anh đến tìm cô nhưng cô đóng chặt cửa. Căn nhà cũ kĩ, đằng sau cánh cửa ấy là nơi họ từng có những kỷ niệm ngọt ngào, những ngày tháng quá đỗi hạnh phúc với nhau, những bữa cơm nóng hổi với những món anh thích được đích thân cô nấu bằng tất cả tình yêu thương. Những lúc mưa gió cả hai ôm lấy nhau rồi cười thút thít...




Vậy mà giờ đây cánh cửa đó lại im lìm lạnh lẽo...

Mưa như trút nước, anh vẫn đứng đó cả đêm...






Cánh cửa vẫn im lặng cô lạnh lùng đến thế. Phải rồi, cô lạnh lùng để tương lai anh rạng rỡ, dù điều đó làm trái tim cô rạn nứt. Nhưng biết làm sao được... Giá như mà cô được sinh ra trong một già đình tốt hơn, giá như cô không bị bỏ rơi giá như cô không phải là trẻ mồ côi, và giá như cô thật sự trong sạch. Thì có lẽ cô đã có cơ hội để được hạnh phúc, một cơ để được yêu và yêu.





Giờ đây, điều duy nhất mà cô có thể làm được là phải thật lạnh lùng và nhẫn tâm.




Sau đêm hôm đó anh ốm nằm liệt giường trong cơn sốt mê man nửa tỉnh nửa mê, anh lại gọi tên cô "ami, ami..."
Từ bé anh đã bị hen suyễn nên sức khỏe càng trầm trọng... Phải nhập viện cấp cứu. Qua một người bạn của anh cô biết tin. Đã 5hôm kể từ ngày anh nằm viện, cô không đến. Mẹ anh càng tin tưởng một điều rằng cô là người con gái bạc tình không xứng với anh.




Nhưng họ không biết rằng mỗi đêm khi phòng bệnh vắng dần, có cô gái nhỏ lặng lẽ từ xa nhìn vào ô cửa sổ nơi anh đang nằm, những giọt nước mắt đã rơi trong màn đêm âm u đấy, hờn trách đau đớn, ước rằng chỉ có thể một lần được chạm vào nhau dù chỉ một lần một lần thôi... Cô đau nhói





Và dường như anh cũng có linh cảm, mỗi đêm anh điều nhìn ra cửa sổ chờ đợi một điều gì đó trong bóng đêm.





Ngày anh ra viện cũng là ngày mà cô đã đăng lên mạng xã hội một tấm ảnh chụp cô và một người đàn ông không phải là anh. Cô cười thật tươi trong vòng tay ấy. Trời đất như đổ sụp xuống nơi anh, anh không tin rằng cô có thể thay đổi, làm sao có thể nhanh như vậy?. Cô đang đùa với anh cô chỉ đang bỡn cợt với anh mà thôi. Anh đã chạy thật nhanh đến nhà của cô, và anh muốn biết được sự thật.

-------------
Còn tiếp

Tuy là truyện ngắn nhưng mình cập nhật lâu là do mình không có nhiều thời gian... ☹☹☹

Mọi người đọc và hãy cmt giúp mình nhé. Cảm ơn mọi người ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: