Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Truyện ngắn] Tình còn gầy và chiếc hôn còn ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Trần Hoàng Trâm

Không có gì đặc biệt cho một ngày cuối tuần, Sài Gòn vẫn thế, nhộn nhịp và ồn ào. Cái nắng có thể đột ngột đến và đột ngột đi, nhường chỗ cho cơn mưa rào bất chợt. Hoặc thảng thốt mưa nắng đi về. Café đông, hơi ồn, chiếc loa trong góc phòng vang vang một nhạc khúc cũ kĩ. Vị cappuccino ở quán không đổi, sau ba năm. Một chặng thời gian không ngắn không dài. Cuối tuần chẳng biết đi đâu, làm gì, em ngồi ở quán quen đọc sách. Đôi lúc nhíu mày vì tiếng ồn ào của những bạn trẻ cười nói rộn rã. Đôi lúc thẫn thờ nhìn nắng nghiêng nghiêng một góc đường. Đôi lúc hồn đi lạc khỏi quyển sách trên tay. Làm gì cũng được, chỉ là cho hết ngày cuối tuần. Có một lần em viết trên Facebook rằng muốn có một người ngồi cùng em café, không nói gì nhiều, có thể chỉ lặng im. Chỉ là viết thế thôi chứ thực tâm không hề kì vọng bất cứ điều chi.

Vậy mà, anh đến ngồi cùng với em dù rằng hơi đột ngột. Dù rằng em có nghĩ anh đến cũng được, không đến cũng chẳng sao. Em đã quen với việc café một mình. Thời gian đầu cũng hơi vất vả. Nhưng rồi khi nó trở thành thói quen thì lại chẳng muốn thay đổi. Dẫu sao, cuộc sống hiện giờ của em cũng không có quá nhiều điều để chia sẻ với quá nhiều người. Em cũng không thuộc tuýp người thích nghe chuyện đời tư người khác. Em nghĩ em rất hợp với café một mình. Thế mà, anh đến, gọi một tách cappuccino lớn, ngồi trước mặt em. Dù anh ngồi đó và không nói gì, em vẫn thấy mình mất tập trung...

Chiếc loa trên tường vẫn văng vẳng một nhạc khúc cũ kĩ...

_ Trước đây, khi chia tay em nghĩ cuộc sống của mình sau này sẽ kinh khủng lắm, sẽ cô độc lắm! Vậy mà giờ đây em thấy hạnh phúc không ngờ...

_ Vậy sao?

_ Ừ, em nói thế, vì nghe cái câu hát của bài hát vừa rồi... Khi chia tay người ta cứ ngỡ như trái đất sẽ ngừng quay nhưng thực sự nó vẫn quay đấy thôi. Rồi mọi chuyện sẽ dần tan biến.

_ Giờ em thấy hạnh phúc?

_ Hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi em nghĩ tại sao mình phải yêu lần nữa. À không, chính xác là bước chân vào một mối quan hệ nào đó một lần nữa, có quá nhiều rủi ro và phiền hà.

_ Nhiều rủi ro và phiền hà lắm sao?

_ Dĩ nhiên, em đã từng hạnh phúc. Nhưng không hiểu sao giờ nhớ về nó, em chỉ nhớ một mối quan hệ mà người ta nghĩ đến việc chiếm hữu là nhiều. Vì sợ cô đơn mà chấp nhận người khác. Vì sợ cô đơn mà muốn chiếm hữu người khác. Luôn đòi hỏi người phải hiểu mình, phải yêu thương mình theo cách mình muốn. Người ta hay vậy. Thật đáng sợ!

_ Cái hạnh phúc mà em nhớ, là gì?

_ Là một cái gì đó tinh khôi của lần đầu tiên, cảm xúc mạnh mẽ, mãnh liệt ngỡ như sẽ kéo dài mãi mãi. Là mình đã yêu như thế, tin như thế ở lần đầu tiên. Cũng đã trao đi nhiều, rất nhiều và nhận được những điều lớn rất lớn. Nhưng giờ đây, em muốn yêu lần nữa nhưng lại không muốn bước vào một mối quan hệ nào nữa!

Rồi em bắt gặp ánh mắt anh chăm chú dõi theo lời em nói. Khóe miệng anh hơi mỉm cười. Em bất chợt quên mất mình đang nói những gì.

Ooo

Một tuần hờ hững trôi qua, một tuần bận rộn với đống deadline dồn dập. Em cũng không ngờ mình lại hoàn thành mọi thứ trước thời hạn. Công việc suôn sẻ thì thật đáng mừng!

Quán café đẹp đến nao lòng nằm ngay trung tâm thành phố. Ở tầng trệt trưng bài những quyển sổ xinh xắn trên chiếc bàn lớn, em muốn mua nhưng rồi tiếc tiền, giá một quyển sổ gần bằng nửa tháng tiền nhà. Hôm nay em mặc váy hoa vô tình lại hợp với không gian quán thế này. Em liếc mắt nhìn xuống lòng đường, thấy dáng người thân quen đội cái nón bảo hiểm màu xanh bộ đội cưỡi con CD ngạo nghễ. Không hiểu sao thấy tim mình đánh thịch một cái, hai má nóng rang. Chắc tại em thích con xe CD. Chắc là vậy!

_ Em nghĩ là nếu mà có ai đó yêu em, chắc sẽ cảm thấy nhạt lắm!

Phía đằng xa, có hai vị khách nước ngoài vừa bước lên chiếc cầu thang gỗ, họ thích thú với những món đồ thủ công tinh xảo. Em thầm tự hỏi liệu mười năm sau, mình có thể nắm tay một ai đó đi du lịch ở một đất nước nào đó?

_ Em mà nhạt ư?

_ Trước đây thì em không chấp nhận điều đó. Em nghĩ là mình phải cá tính hay độc đáo hay gì gì đó! Nhưng giờ năm tháng qua đi, em nghĩ lại rồi...

_ Em nói cứ như em già lắm không bằng, em mới hơn hai mươi tuổi một xíu!

_ Đúng là vậy, nhưng... giờ em nhạt lắm! Em chẳng còn mơ một mối tình lớn lao to tát theo kiểu ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Nó tàng hình luôn cũng tốt. Không hẳn là phải dấu diếm, chỉ là không thích nó trở thành sự chú ý của mọi người thôi. Dẫu sao mình hạnh phúc hay bất hạnh cũng chỉ riêng mình biết. Em giờ chỉ ao ước một thứ tình cảm nhẹ nhàng. Nếu có được thì tốt, nếu không có được thì thôi. Cũng chẳng sao!

_ Nó nhẹ nhàng đến thế nào?

_ Là cả hai vẫn có công việc riêng, cuộc sống riêng, chiếc giường riêng, tủ sách riêng, tủ đĩa riêng... Thỉnh thoảng có thể chia sẻ cùng nhau cũng được! – em cười.

_ Rồi sao nữa?

_Không nhớ nhung nhau đến ốm đau, biết nhớ nhau đã là đủ. Không yêu đương nhau đến chết đi sống lại, biết cần nhau đã là đủ. Không thiết tha nhau đến độ thấy người đó tỏa sáng như vầng mặt trời, mình chỉ cần là vì sao nhỏ thôi, biết trân trọng nhau đã là đủ. Không đòi hỏi mình phải là tất cả, là duy nhất ở nhau, biết quý nhau đã là đủ. Vào ngày cuối tuần hẹn hò ngồi gần nhau kể chuyện vu vơ. Khi đọc một đoạn văn hay thì đưa lên facebook tag người đó vào cùng. Khi ăn một món ngon thì nhớ lần sau dắt người đó đến. Thi thoảng thì nói nhớ, thi thoảng thì nói thương. Nếu một ngày đẹp trời đối phương muốn ra đi. Dù đau mình cũng sẽ chấp nhận cuộc sống không người đó... Nói chung, cái kiểu tình cảm vĩ đại giống như Romeo và Juliet, em không hề thích vậy. Cũng không hề muốn vậy. Nên nếu giờ ai đó yêu em, nếu đối phương mang một tình cảm lớn lao to tát quá, em không thể đáp trả bằng một tình cảm như vậy. Có lẽ tình yêu của em trong mắt nhiều người sẽ rất nhạt!

_ Anh không thấy nó nhạt!

_Nhưng mà đôi khi em cũng tự hỏi, phải chăng như vầy cũng là một dạng "muốn được người khác yêu thương theo cách của mình?"

...

Ooo

Em thuộc rất nhiều lời bài hát Việt Nam. Những bài nào em thích em cứ nghe đi nghe lại mãi, có khi suốt mấy tiếng, có khi suốt mấy ngày, chỉ một bài. Cho nên lời bài hát ghi nhớ mãi trong đầu. Thi thoảng nghe giai điệu rồi lẩm bẩm hát theo. Em thích ghi lại những đoạn văn hay trong sách, đọc riết rồi cũng thuộc. Cuộc sống của em, không phải là những chuyến đi vì em hay thấy mình cô độc trong những chuyến đi xa mà không có người mình yêu thương bên cạnh. Em chỉ yêu cuộc sống phẳng lặng nhẹ nhàng. Lắm lúc buồn rồi lại vui theo từng con nắng giọt mưa đi về trên thành phố này!

Quán café vắng vẻ, dù cuối tuần, có lẽ vì nó nằm ngoại ô thành phố. Cũng có thể người ta không thích đi café vào giữa trưa ở ngoại ô. Người ta thích nằm nhà, ăn trưa cùng người yêu rồi đi xem phim chăng? Em chẳng quan tâm người ta hẹn hò thế nào, người ta gọi thế nào là hạnh phúc. Hạnh phúc hiện giờ của em là học, làm việc, viết, mặc quần áo đẹp, nói chuyện điện thoại với mẹ, nói gì đó cho ba mẹ vui... Em có thể kể ra một lô một lóc những điều làm em hạnh phúc hiện tại.

_ Anh có nói em không hạnh phúc đâu!

_ Thật tình thì em không yêu em vẫn sống được!

_ Anh có nói em không yêu em sẽ lăn đùng ra chết đâu!

_ Em không cần người café với em mỗi cuối tuần nghe em nói huyên thuyên cũng được! Em không cần có người cứ tặng hoa cho em vào mỗi cuối tuần cũng được!

_ Anh có nói em cần đâu!

_ Nhưng... em hạnh phúc (nói đến đây giọng em lúng búng ) vì đã có người làm thế. Thật ra em cũng chẳng phải là gỗ đá. Chỉ là em muốn anh hiểu em, một phần nào đó. Rồi có yêu em hay không cũng được. Yêu và chấp nhận chính con người em. Không phải một cô gái nào mà anh tưởng tượng. Em chỉ không muốn anh thất vọng. Người ta hay hình tượng ra một người hoàn hảo với mình rồi đi kiếm tìm ở người thật...

_ Rồi họ thất vọng vì kì vọng của mình quá cao. Họ thất vọng vì họ ngỡ tìm thấy lại không phải? Anh biết, là em cũng thích anh, nếu em không thích anh, em chăng ngồi nói với anh nhiều điều như thế. Nếu em không thích anh, em sẽ chọn ngồi một mình chứ chẳng ngồi với anh ngần ấy thời gian. Như vầy có đủ hiểu em chưa? Như vậy anh có thể trở thành người đặc biệt với em không?

...

Em không biết. Đôi khi, em cũng muốn có một ai đó dành riêng cho mình. Em muốn nắm tay người đó đi trên phố. Ăn tối cùng nhau. Ôm nhau ngủ. Bình yên. Thân thiết và giản dị. Đôi khi em cũng thấy sợ sự cô độc. Tình yêu là một thứ gì đó vừa giản dị vừa điên rồ. Tình yêu của chúng ta ở ngưỡng nào?

Chúng ta có cần phải nói rằng chúng ta yêu nhau không? Em nghĩ là không cần. Cuối tuần café vẫn thơm, con nắng vẫn vàng ươm nơi góc phố. Cuối tuần, anh vẫn ngồi cạnh và nghe em nói. Có đôi khi em đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Em thấy tình mình còn gầy và chiếc hôn còn ngọt!

[End]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top