Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16// Những chuyến đi

(Lúc này chưa có Súp Gà và chưa thân với Bánh Quy)

Kể về ba chuyến đi với các cô bạn mà tôi sẽ nhớ nhất.

Chuyến đi đầu tiên rơi vào năm lớp Bảy, nguyên cả lớp chúng tôi đi xe lên Madagui.

Phải nói là tôi siêu hào hứng luôn. Mười đứa con gái chúng tôi ở chung trong một căn lều to, trên đầu là một chiếc đèn vàng siêu xinh vô cùng ấm áp, lều của đám con trai ở kế bên.

Bốn đứa tôi nằm kế nhau, tôi dặn bọn nó: "Đêm mà đứa nào đi vệ sinh thì rủ đông đông chút nha, đừng có đi một mình ma bắt là thôi luôn á."

Cuối cùng thì tối đó do thức khuya nên bốn đứa tôi ôm nhau ngủ thẳng cẳng.

Kỷ niệm mà tôi nhớ nhất vào tối hôm đầu tiên ở lều với nhau đó là Bia Hơi ngủ tới giữa đêm thì cứ lẩm bẩm bảo lạnh, chúng tôi phải lấy mền mình ra đắp cho nó, đến nỗi Bia Hơi quấn năm sáu cái mền vẫn còn mơ màng nói chúng tôi đắp thêm. Đâu ra còn nữa mà đắp, nguyên cái lều bị ba đứa tôi gom hết mền quấn lên người nó rồi còn đâu.

Kỷ niệm thứ hai là tôi và Ép Thơm lơ mơ sắp ngủ thì nhìn về phía cuối lều, có một bóng trắng, tóc xõa rũ rượi hắt lên không thấy rõ mặt. Ôi mô phật hai đứa tôi xém chút nữa xỉu ngang, định hình lại thì mới phát hiện đó là một bạn nữ trong lớp đang xem ipad vào hai giờ sáng mà không thèm cột tóc, cứ để cho ánh sáng màn hình mờ mờ ảo ảo, dọa hai đứa nhát gan là tôi và Ép Thơm mém hồn xiêu phách lạc.

Ngày hôm sau chúng tôi leo núi, đường núi trơn trượt, tôi và Bia Hơi chung một nhóm, Ép Thơm và Kẹo Táo ở nhóm sau.

Hai đứa tôi như hai bà cụ vậy, cứ sợ té giữa đường thì sẽ khiến quần áo thành cái nùi giẻ mất, bùn đất của rừng cũng sẽ bốc mùi hôi lắm nên chúng tôi cứ cẩn thận mà đi.

Trên mái đầu đội nón và đã ướt đẫm mồ hôi của mấy đứa tôi là thân tre xanh mướt vươn lên nền trời xanh. Những chiếc lá tre kì lạ lắm, chúng va vào nhau mỗi đợt gió thổi qua, để lại một thanh âm trong vắt như tiếng chuông gió, xào xạc xào xạc vọng cả một khoảng rừng.

Cho tới khi cả một đoàn dài đã tới con suối lớn, chúng tôi hào hứng cởi giày mà nhào xuống lội. Nước suối trong lành, mát rượi, những tán cây cao cao che khuất đi ánh nắng trưa hè, khiến chúng biến thành những hoa văn loang lổ khắp nơi, tiếng ve kêu hòa cùng dòng nước chảy róc rách qua bàn chân.

Ba đứa kia đã xuống một tảng đá to mà ngồi, tôi cũng hào hứng lắm, sau khi cởi giày đặt một góc thì tôi lạch bạch đi lại, chả hiểu sao vì tảng đá rêu phong quá trơn mà tôi ngã oạch một cái, xương cụt đập xuống đau tới lâng lâng bay bổng. Cha mẹ ơi tôi ngồi mất ba phút để định hình lại trời đất và ruột gan phèo phổi của mình, đau đến mức vài ông sao năm mười cánh bay vòng vòng trên đầu.

Sau đấy chúng tôi vui vẻ ngồi giữa rừng tre ăn cơm lam và gà nướng. Đứa nào cũng ướt đẫm nước suối và mồ hôi, giày dính bùn đất mà miệng vẫn nhoẻn cười.

Hoạt động tiếp theo vô cùng thú vị, chúng tôi ghép những thanh gỗ và những chiếc phao thành một cái bè to chứa tầm mười hai người. Mười hai chúng tôi trên chiếc bè hò vô ta chèo hết qua chiếc hồ lớn để về bờ. Chiếc hồ khá trong trẻo, sâu hút không thấy đáy và nước có màu xanh lục. Chúng tôi vừa chèo vừa đùa rằng không biết có con cá sấu nào ở dưới mặt nước đang dõi theo không, hoặc là khi đã quá mỏi tay, chúng tôi cứ thả cho nó trôi chầm chậm, ung dung nhìn về phía hai chiếc bè của lũ bạn ở phía sau.

Khi chân chạm tới nền đất mà tôi chỉ muốn lăn đùng nhắm mắt ngủ, xương cốt như rã ra thành từng khúc. Hai chiếc bè còn lại cũng từ từ cập bến, chúng tôi reo hò. Đứa bạn tinh quái của tôi mệt đến mức còn một đoạn nhỏ mà nó đã gục ngã, buông thả giữa dòng đời mà lấy chân đạp vịt khiến chiếc bè chao nghiêng xoay mòng mòng, cả đám trên bè la oai oái.

Tối đó đốt lửa trại. Tiếng củi nổ lép bép bên tai, vụn lửa bị gió thổi tản mác bay lên bầu trời tối đen đầy sao. Chúng tôi ngồi quây thành vòng tròn quanh đám lửa. Chúng tôi vui vẻ chơi hóa trang, cười đùa sôi nổi, chúng tôi cùng ngân vang những bài ca, tiếng guitar thật dịu dàng ấm áp, chúng tôi cùng cười, rồi cùng khóc.

Sau cuối, bốn đứa tôi đi theo chị hướng dẫn đến một đồng cỏ cùng với một lũ bạn ồn ào nữa. Tôi và Kẹo Táo trải hai tấm áo mưa ra, bốn đứa tôi vai kề vai nằm cạnh giữa đồng xanh, dưới nền trời sao lộng lẫy. Ánh đèn của khách sạn phía xa hắt hiu khiến những ngôi sao trong kém sắc hẳn đi, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy trong lòng mình là một khoảng lặng dài. Không khí trong lành không nhiễm chút tạp bụi nơi thành phố, những tiếng nói thân thương xung quanh không hiểu sao cũng chợt nhẹ nhàng hơn nhiều, gió đêm lành lạnh luồn vào mái tóc, mảnh trăng ngà ngà nghiêng ngả trên nền trời đen đặc.

Tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi những vì sao trên cao. Vai đã kề vai Ép Thơm, tay đã khoác tay Kẹo Táo, đầu đã đụng đầu Bia Hơi.

__o0o__

Chuyến đi thứ hai mà tôi sẽ nhớ thật lâu rơi vào giữa năm lớp Tám, khi mà chúng tôi đi một ngày đến thủy điện Trị An trải nghiệm đạp xe xuyên rừng.

Tôi mặc một chiếc quần bộ đội với cả đống túi quần và một chiếc áo cùng màu. Bia Hơi đùa bảo lúc nhìn tôi đạp xe qua những bụi cây mà nhỏ cứ tưởng là chiếc xe đạp tự chạy, giống kiểu tôi đã hòa mình vào thiên nhiên mà đường đường chính chính tàng hình giữa trưa nắng vỡ đầu vậy đó.

Những con dốc đầy đá lớn nhỏ, những bụi cây mọc lởm chởm khiến tôi lo lắng chốc chốc lại gào tên của Bia Hơi thật to và nghe nhỏ đáp đâu đó phía con dốc đằng trước, sau đó tôi gào to lần nữa báo hiệu cho Kẹo Táo đi sau là ở đây có một chỗ đầy sỏi đá, không vững tay lái thì lao vào bụi núp lùm như chơi. Lâu lâu nhóm của tôi phải dừng lại vì có đứa tụt xích hoặc bị cành cây cào trúng đến chảy máu, cả nhóm trai gái sáu đứa nhìn tả tơi không chịu nổi. Ép Thơm yếu bóng vía nên đạp chậm hơn ở nhóm sau cùng với các bậc phụ huynh.

Trước đó anh hướng dẫn có dặn chúng tôi là không nên gọi tên thật của nhau ra, khoảng rừng này cũng từng là nơi nằm yên nghỉ của rất nhiều người trong chiến tranh, lỡ mà gọi trúng tên thì thật không hay. Một lát sau cả đống biệt danh đã ra đời, nào là Gia đình hạnh phúc, Tấm lòng, Sao hỏa, Thằng áo hồng, vân vân. Được một đoạn thì tên và biệt danh kêu lẫn lộn, lúc nào thả dốc muốn bay cả tim ra ngoài thì gào lên cúng cơm của từng đứa một không sót một ai, lúc muốn hỏi thăm thì chợt nhớ ra thế là dùng biệt danh mà hỏi.

Xe đạp lao băng băng qua rừng, qua suối. Nước văng tung tóe, óng ánh như pha lê giữa nắng trưa gay gắt. Gió rít qua mang tai, cành cây lòa xòa trước mắt chỉ kịp thụt đầu xuống tránh. Những con dốc lao xuống muốn tụt cả huyết áp, tán cây trên mái đầu hứng bớt nắng, để lại những hoa văn giản đơn trên nền đất. Tiếng cười lanh lảnh hay tiếng gọi nhau í ới của chúng tôi khiến quãng đường ấy dù xa và gập ghềnh cũng thật vui vẻ. Lòng tôi ấm hẳn lên khi nghe những thành viên chung nhóm bình thường không thể hiện sự quan tâm thì hôm nay cứ cách năm mươi mét là nhắc nhau ở đây có hòn đá, ở đây có nhiều sỏi nên là xuống dắt xe đi, ở đây lao dốc hay là chỉ đơn thuần là câu "Tao đợi mày".

Chuyến đi chơi ấy thật là ấm áp.

__o0o__

(Sự xuất hiện của Súp Gà và Bánh Quy vào chuyến đi này làm cho chuyến đi bê bết hơn cũng nhiều, nhưng mà vui =)).

Chuyến đi cuối cùng mà tôi muốn nhắc tới cũng là một chuyến đi với lớp vào cuối năm lớp Tám. Chúng tôi dắt nhau từ thành phố xuống Long Hải, Vũng Tàu và ở với nhau trong một căn phòng rộng có phòng khách, sô pha, phòng ngủ và hai phòng tắm.

Nhận được phòng mà bốn đứa tôi không kìm được tiếng hét. Căn phòng sạch sẽ rộng rãi như một căn hộ nhỏ, có cả bếp ăn, bốn đứa tôi như đọc được sự sung sướng trong mắt của nhau. Bia Hơi quăng đống mì tương đen, xúc xích, rong biển và đống nước ngọt nặng trịch của bốn đứa lên bàn bếp, không hẹn mà cùng lao vào phòng ngủ, nhảy tưng lên nệm, tấm lưng bốn đứa thỏa mãn duỗi dài. Hai mắm kia ở phòng kế bên, nhưng tối chúng nó cũng xách đít qua ngủ sofa ké à.

Sau đó là thời gian ba đứa nó bị tôi lôi đầu đi chụp cả đống hình trước gương, một hồi thì Ép Thơm bảo tôi chụp xấu quá, và đến tấm thứ ba mươi thì Bia Hơi bỏ cuộc, lấy chiếc váy tối nay mình sẽ mặc ra khoe.

Chiều, nắng đã tắt nơi chân trời phía xa. Biển và bầu trời như giao thoa nơi nào đó, hai màu xanh thẳm hòa vào nhau, kéo dài như bất tận. Nền trời xanh ấy cao ngút ngàn, biển rì rào vỗ, tiếng sóng đập lên bờ cát, con cua nho nhỏ bò ngang rồi vội vã nhảy xuống chiếc hang cát của nó.

Chúng tôi chơi trò chơi, hò hét và làm đủ trò con bò. Cát dính trên quần áo, chúng tôi mặc kệ. Cát bị gió thổi khiến giày dép dính không ít, chúng ngoan ngoãn nằm im xem chúng tôi hòa mình giữa tuổi trẻ, reo vui và chơi hết sức mình như không biết mệt nhoài.

Hương biển mằn mặn, rin rít khó chịu luồn vào mái tóc, đám cọ nghiêng ngả.

Sau đó chúng tôi kéo cô chủ nhiệm xềnh xệch, không thương tiếc quăng cô xuống biển, để cô vùng vẫy và lăn hai vòng, sóng biển đánh vào rồi kéo cô lăn lăn, nhồi như nhồi quần áo trong lồng giặt.

Và rồi một hồi bọn con trai cũng túm chân mấy đứa con gái bọn tôi quăng cái đùng xuống biển, ngược lại bọn tôi cũng bày trò ném tụi nó xuống biển như ném mấy bao gạo. Chúng tôi cười vang, người ướt sũng và đầy cát, còn trong lòng là những niềm hân hoan được bờ biển nước trong cát vàng in dấu. À có lẽ niềm vui của Ép Thơm bị mẻ một chút, vì cái kính của cô bạn đã bị sóng vỗ đánh ra xa. Bạn nhỏ ấy khóc không ra nước mắt, còn định rủ tôi đi ra chợ cá xem chiếc kính có may mắn trôi vào tấm lưới của một bác ngư dân tốt bụng nào không...

Chúng tôi về phòng, chen chúc vô một cái phòng tắm gội đầu chung. Toàn là những đứa trẻ thông minh lên chúng tôi đã đứng thành vòng tròn quanh cái vòi sen, cứ xoay vòng để ai cũng có nước gội. Một hồi sau có một tai nạn nho nhỏ của Bia Hơi khiến tôi và Ép Thơm, Kẹo Táo bên buồng vệ sinh kế bên cười như bị chọc lét, cười đến cảm tưởng xoắn cả ruột. Chúng tôi sấy tóc cho nhau, Bia Hơi la oai oái khi bị Kẹo Táo chải đầu cho. Tóc cô bạn rất rất rất dày nên lười chải vì vậy rất hay bị rối. Hôm đó Kẹo Táo và Ép Thơm chải đầu cho Bia Hơi mà tôi cứ tưởng con nhỏ bị chọc tiết tới nơi.

Tối hôm đó chúng tôi dự một buổi gala, ăn buffet ở tầng cao nhất của một nhà hàng sang trọng.

Bốn đứa tôi nhìn nhau mặc váy đầm xinh xắn mà cứ xuýt xoa mãi, nhất là Bia Hơi. Chưa bao giờ tôi được thấy Bia Hơi mặc đầm kể từ khi tôi chơi với nó. Kẹo Táo thì khỏi nói, cô bạn xinh đẹp đáng yêu như một bông hoa anh đào chớm nở vào ngày xuân. Ép Thơm mặc một chiếc chân váy với áo thun, năng động cá tính, trông cũng rất gì và này nọ. Súp Gà và Bánh Quy chứng tỏ bản thân là một cặp vợ chồng son hiếm có khó tìm, chúng nó mặc áo đôi quần thể dục để đi ăn nhà hàng.

Bốn đứa tôi phải tranh thủ chụp choẹt mấy tấm hình rồi mới chịu đi tới chỗ tổ chức gala.

Nghĩ lại mới thấy, bọn tôi chính là nữ sinh giản dị đó trời!!! Bình thường toàn là mặc đồng phục, cũng rất đúng quy củ, không bao giờ cắt váy, cũng không bao giờ xắn váy quá đầu gối. Không trang điểm dù chỉ là miếng son dưỡng, cũng không hề nhuộm tóc, mỗi lần vào trường dù không phải ngày học thì cũng mặc đồng phục. Nhìn các em khối dưới quần áo xúng xính mỗi khi có lễ hội, mặt phấn son tươi tắn mà sáu đứa tôi cảm thấy mình cứ bần bần kiểu gì. Mỗi lần hẹn nhau đi chơi thì sáu đứa tôi cũng chỉ mặc quần short áo thun, dép lào thẳng tiến chứ cũng không hề chải chuốt như những bạn nữ cùng trang lứa, thật không hiểu vì sao.

Bởi vậy tôi hôm gala ấy thấy bốn đứa cùng mặc đầm, nhất là Bia Hơi, thật sự đó là một kỳ tích đó.

Đêm đó sáu đứa ăn như ma đói, đồ ăn thơm nức mũi, món ngọt tráng miệng thì trông vô cùng tinh xảo. Chúng tôi ăn, rồi hát hò, rồi nhảy múa khiêu vũ như trong vũ trường.

Những bạn nam lên rap, lên hát. Thằng bạn tôi biểu diễn một bản tình ca với tông giọng trầm thấp, có gì có đó cuốn hút như người say rượu khiến nguyên cả khán phòng chao đảo bởi tiếng hét của chúng tôi. Cô giáo chủ nhiệm cũng hát tuồng, nhảy lambada với tôi. Tôi và cô như có hơi men (mặc dù không hề!), cuồng quay, cười toe toét và khùng điên nhảy chẳng sợ trời đất.

Sau đêm gala chúng tôi tụ về một phòng chơi ma sói, cắn hạt dưa các kiểu, và rồi sáu người bọn tôi về phòng, có cả cô chủ nhiệm. Dù đã no căng nhưng chúng tôi vẫn nấu mì tương đen, bỏ đầy rong biển và xúc xích. Phải nói là tuyệt kỹ công phu nấu mì của Bia Hơi vang danh giang hồ, xứng đáng là đệ nhứt, có thể đem công phu đó mà an tâm lấy chồng được rồi.

Chúng tôi ngồi tụm ở trên tấm thảm và ghế sofa, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, vừa nói vừa ăn, uống nước ngọt. Tầm ba giờ sáng thì mặc dù đã tự dặn lòng không được ngủ nhưng rồi chúng tôi cũng gục ngã, lăn ra ngủ, chen chúc dưới sàn và sofa, đem cả hai cái chăn to trong phòng ngủ ra mà đắp. Không hiểu kiểu gì, phòng ngủ thì rộng nhưng thích chen thảm với sofa như mấy ông chồng bị vợ đuổi mới chịu. Sáng sớm bảy giờ dậy mà mặt ai cũng như phê pha bay lắc.

Ăn sáng xong chúng tôi ra hồ bơi chơi với tụi con trai. Cô giáo chủ nhiệm rất mắc cười, cô không biết bơi nhưng vẫn thích xông pha lội ra giữa hồ rồi giãy đành đạch để nguyên đám bơi ra kéo vào, hai ba lần như vậy, y như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Khi chiếc xe bốn lăm chỗ đỗ xịch trước cổng trường, đưa chúng tôi từ một chuyến đi tuy ngắn nhưng biết bao kỷ niệm đáng nhớ trở về, tôi thấy lòng mình bồi hồi.

Bầu trời trên mái đầu có màu xam xám. Hoàng hôn nơi chân trời khiến những đám mây cũng ửng hồng như đôi má người thiếu nữ đứng trước chàng trai mình thương. Mặt trời thu hết tất thảy ánh dương cuối ngày còn sót lại, vài vụn nắng hoàng hôn vẫn còn lưu luyến trên vai áo của chúng tôi chẳng chịu tắt.

05.09.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top