Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

( Quyển 1) Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Lưu ý: Phần này là phần riêng của Nan & Mac, bạn của Day & It. Cp này sẽ xuất hiện sau khi Day mất trí nhớ (tận quyển 3 lận) nhưng tui sẽ trans song song hai bộ Nan & Mac và DayIt nhé.

Chương 1:

"Mày có chắc là mày có thể làm điều này không?" Giọng của Day hỏi lại, chỉ để chắc chắn. Khi anh liên lạc với Nan để tìm người làm gì đó với kẻ đã nhắn tin với người yêu của anh là It. Nhưng Nan nói rằng nó sẽ tự làm việc này.

“Trời ơi, một người như tao, nếu tao không muốn làm điều này, tao đã không dám khẳng định với mày như vậy." Nan nói với vẻ tự tin khiến Day khẽ mỉm cười.

"Hãy cẩn thận, nếu không mày sẽ kết thúc như tao đấy." Day trả lời, nhìn Nan.

"Nó sẽ như thế nào?" Nan bối rối hỏi.

"Tao không thể rút lui được." Day nói, khiến Nan bật cười.

"It thì tốt rồi. Nhưng với tên khốn này, tao đảm bảo với mày là nhất định tao sẽ không dính như mày đâu." Nan tự tin nói.

"Nếu mày đã tự tin thì tốt thôi. Chờ một chút đã." Day nói trước khi gọi điện cho ba của It để sắp xếp một cuộc hẹn để đưa ra lời khuyên về công việc, để họ có thể dễ dàng giải quyết công việc của mình trong khi nói chuyện điện thoại.

Cuộc gọi kết thúc, Day lại quay sang nhìn Nan.

"Tối mai mày có thể chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy. Tao sẽ gọi cho mày để thiết lập một địa điểm." Day trả lời.

“Rồi." Nan đáp với giọng nghiêm túc. Hai người ngồi xuống để thảo luận thêm về kế hoạch của họ.

Một lúc sau, Day đứng dậy vì Salmon và It gọi anh. Nan đi cùng Day ra xe của Day, sau đó quay trở lại văn phòng Nan chụp ảnh người mà anh phải đối phó. Người của anh đã tìm kiếm thêm thông tin và bí mật chụp ảnh.

"Mặt trông như thế này, mà dám hỗn với vợ của Hia Day à? Hừ, đồ yếu ớt." Nan nói với hình ảnh của mục tiêu. Lúc đầu, anh không nghĩ sẽ tự mình nhận công việc này. Nhưng khi anh nhìn thấy Day và It đi cùng nhau, hóa ra cả hai lại trông rất đẹp đôi. Nhưng anh vẫn không hiểu mối quan hệ giữa những người đàn ông sẽ tốt đẹp như thế nào.

Vậy tình dục là như thế nào? Và khi thấy hình ảnh mục tiêu mà anh định tấn công đã khiến anh thay đổi quyết định, người kia trông cũng ổn, khiến Nan nghĩ thử một lần cũng không sao.
.
.
.
Một dáng người trẻ và mảnh khảnh với vẻ mặt đanh đá, cậu hớn hở huýt sáo ra khỏi phòng, tay lủng lẳng chùm chìa khóa xe.

"Con định đi đâu vậy Mac?" Tiếng ba Mac nói khi Mac chuẩn bị ra ngoài từ đầu giờ chiều.

"Con đang định chơi với bạn của con, ba ạ." Mac nói với giọng điệu bình thường.

"Ba cảm thấy như kể từ khi ba trở lại, con lại hay  ra ngoài vào mỗi ngày." ba của Mac nghiêm khắc nói.

"Ôi ba, nhưng con ở đây để giúp ba mà." Mac phản đối một cách thờ ơ.

“Hừ, hai ngày nghỉ, ba ngày nghỉ rồi.” Ba Mac lại nói.

"Chà, ba không cho con một công việc bán thời gian à." Mac cãi lại.

"Hừ, con không có trách nhiệm như vậy, ba đã giao cho con nhiệm vụ gì? Trước tiên com phải chứng minh cho ba thấy con làm việc rất tốt, chứ không phải thế này." Ba của Mac tiếp tục lẩm bẩm. Mac làm vẻ mặt nghiêm túc.

"Ba, chúng ta nói chuyện một chút thôi được không? Con sắp trễ hẹn rồi." Mac nói khẽ, vì điều đó luôn hiệu quả.

"Được rồi, con muốn đi đâu cũng được, nhưng đừng say quá nhé vì ngày mai còn có hợp đồng với Khun Athit." bố của Mac nói. Điều đó khiến Mac dừng lại một chút khi nghe thấy tên ba của người mình nhắm đến.

“Ba của It ấy ạ?” Mac hỏi lại, để chắc chắn.

"Hừm, bọn họ đã đồng ý đem sản phẩm ra khỏi nhà máy của chúng ta rồi. Ngày mai là cuộc họp ký kết hợp đồng." Ba Mac nói tiếp. Mac gật đầu, mỉm cười. Cậu chắc chắn không nghĩ rằng mình sẽ vắng mặt vào ngày mai vì cậu nghĩ rằng dù thế nào thì It cũng phải đến.

"Con đi trước nha ba." Mac nói với ba mình trước khi lao ra khỏi nhà lên chiếc xe thể thao sang trọng của riêng mình.
.
.
.

"Tối nay tao không thể thức khuya, ngày mai tao phải cùng ký hợp đồng với ba." Mac nói với những người bạn đang uống rượu trong một câu lạc bộ sang trọng với một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh.

"Đột nhiên tao cảm thấy mày rất cần cù. Có gì đặc biệt không?" Bạn của Mac tò mò hỏi. Mac đang cắn tai cô gái xinh đẹp bên cạnh, quay đầu lại cười nhẹ.

“Đó là với ba của It." Mac nói, khiến bạn cậu nhướng mày.

"Vậy là mày vẫn chưa bỏ được It à? Chồng của nó rất bạo lực, mày biết chứ?" Bạn của Mac đã cảnh báo anh ta khi gặp cậu tại bữa tiệc. Mac nâng ly rượu lên và nhấp một ngụm.

"Không, tao thích nó đã lâu, làm sao có thể dễ dàng như vậy từ bỏ thế? Hơn nữa, rất đau, tao muốn lấy lại một số thứ." Mac nghiêm túc nói.

"Mày định lấy lại bằng cách nào? Tao không thấy có cách nào để lấy lại hết." bạn của Mac nói lên cảm nghĩ của mình.

Bởi anh biết người yêu It là một người khó đối phó.

"Chắc chắn phải có cách để tao can thiệp vào. Nhưng gần đây tao cứ cố gắng khuấy nước cho đến khi nó vẩn đục." Mac cười nói.

"Ồ, mày nghĩ sao về điều đó? Cử chỉ người yêu của It không bình thường. Tao đã nhìn thấy ánh mắt của anh ta ngày hôm đó. Trời ơi, nó đáng sợ." bạn của Mac nói. Mac nhún vai thờ ơ.

"Sẽ tuyệt đến mức nào đây?" Mac nói, trước khi tiếp tục ôm cô gái bên cạnh. Những người bạn của Mac chỉ biết lo lắng.
.
.
.
"Chúng ta sẽ không gặp lại nhau sao?" giọng nói ngọt ngào của một người cô gái nằm trần truồng trên giường hỏi sau khi kết thúc công việc của mình với chàng trai trẻ vừa tắm xong và đang nằm ở cuối giường trong phòng khách sạn.

"Không, ngày mai tôi phải giúp ba tôi. Cảm ơn vì đã ở đây tối nay." Mac nói với cô gái.

"Lần sau đừng quên ghé qua gặp lại em nhé." cô gái nói. Mac khẽ mỉm cười vì cô gái trẻ là một trong những đối tác tình dục khiến Mac hài lòng nhất và cô ấy không đòi hỏi nhiều. Ngoài ra, phong cách rất giống với Mac. Mac lại gần hôn tạm biệt cô gái.

"Em có thể ngủ tiếp. Tôi sẽ giữ phòng mở đến trưa." Mac nói với cô gái trước khi rời phòng khách sạn. Mac vui vẻ huýt sáo về phía thang máy và xuống bãi đậu xe của khách sạn.

“Hừ.” một tiếng nghèn nghẹn vang lên trong cổ họng Nan. Khi đi làm một số việc lặt vặt tại khách sạn của một người quen, anh dừng lại ở bãi đậu xe để hút thuốc trước khi quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc chạy ngang qua một chiếc ô tô thể thao sang trọng đậu cách đó không xa.

Anh khẽ mỉm cười khi biết chắc người kia là ai. Sau đó, anh nhanh chóng lên xe khi bên kia rời đi.

Anh lập tức chạy theo mà người kia không hề hay biết mình đang bị theo dõi, anh tiếp tục lái xe cho đến khi chiếc xe thể thao từ từ dừng lại trước cổng một ngôi nhà lớn trong một khu của những người giàu có. Sau đó anh rời đi với một nụ cười trên khóe miệng.

"Hẹn gặp lại." Nan nói trước khi quay trở lại đường đi của mình.
.
.
.

“Khi nào chúng ta đi hả ba?” Mac phàn nàn vào buổi sáng khi ba cậu thức dậy để cùng nhau đến nhà máy.

"Chờ một chút, có tiếng gõ cửa." ba của Mac nói. Không lâu sau, một chiếc ô tô quay đầu lại và dừng trước văn phòng, cậu chỉ thấy Day và Athit xuống xe. Mac cau mày vì cậu thực sự không muốn gặp Day.

"Xin chào ngài, Kitcha." Day giơ tay chào ba của Mac, là Kitcha.

"Chào Khun Day, Khun Athit, mời vào." Kitcha nói trước khi bước vào, tiếp theo là Day và Mac của ba It.

Day liếc nhìn Mac qua khóe mắt trước khi nở một nụ cười trên môi. Bước vào phòng họp của nhà máy, các cuộc thảo luận về thỏa thuận mua bán vẫn tiếp tục và phải mất một thời gian để đi đến một thỏa thuận cuối cùng, vì vậy họ đã ký một thỏa thuận trao đổi.

"Tối nay, hãy tham gia cùng chúng tôi, ít nhất đó là một lễ kỷ niệm nghề của chúng tôi." ba của It nói.

“Không thành vấn đề." Kitcha đáp.

"Ba...nhưng con nghĩ tối nay..." Mac hành động như thể cậu không muốn tham gia cùng nhóm tại bữa tối với Day.

"Câụ có từ chối tham gia với chúng tôi sao?" Day bước về phía trước.

"...không, không...Mac. Tối nay con sẽ đi với ba. Đừng có mất lịch sự." Người ba lập tức mắng con trai mình. Điều gì có thể khiến Mac tranh cãi?

"Được rồi." Mac miễn cưỡng trả lời. Trước khi ba của It tiếp tục nói chuyện kinh doanh với Kitcha.

Về phần Day, anh xin phép ra ngoài hút thuốc.

"Thỏa thuận đã xong. Tại sao phải có một bữa tiệc?" Mac hỏi khi cậu rời đi.

"Đó là một phần của thương mại. Cậu không biết về nó à?" Day khẽ hỏi, mắt anh lướt qua mặt Mac.

"Nhân tiện, It có đi cùng anh không?" Mac yêu cầu đánh lạc hướng Day. Day nhếch một nụ cười trên môi.

"It không đi cùng. Nhưng cậu không phải lo lắng. Tôi nghĩ cậu có thể tìm thấy thứ gì đó thú vị hơn It của tôi đấy, ai biết được đúng không?" Day nhấn mạnh vào điều đó, khiến Mac cau mày bối rối.

"Ý anh là như thế nào?" Mac hỏi.

"Tùy cậu suy nghĩ, cho nên tôi muốn hỏi cậu một lần, cậu còn mơ tưởng muốn động đến vợ tôi không?" Day cho Mac thêm một cơ hội để đáp trả.

"Hừ, tôi thích cậu ấy trước anh, tôi thích cậu ấy đã lâu rồi, anh cho rằng tôi có thể dễ dàng buông tha cậu ấy
sao?" Mac đáp lại, cũng muốn trêu chọc Day. Day vẫn còn một lúc trước khi anh từ từ nhả khói lần cuối, dập điếu thuốc và ném vào sọt rác.

"Sự lựa chọn là của cậu." Day nói. trước khi quay lại gặp lại ba của It, để lại Mac một mình với những lời của Day.

"Vừa nãy là cái gì vậy?" Mac lầm bẩm trước khi đi theo Day vào văn phòng mà không biết điều gì sẽ xảy ra với mình tối nay.
.
.
.

Đến giờ hẹn, Nan đưa cả nhóm đến nhà hàng mà Day đã đề cập trước đó. Nan yêu cầu cấp dưới của mình lái một chiếc xe tải có cửa sổ màu đậu bên cạnh xe của Day và đợi Day kéo Mac ra ngoài.

Kitcha nói: “Xin lỗi tôi đến muộn, tôi phải đợi vì đứa con trai ngoan của tôi đã mất một lúc để trút bầu tâm sự." Khi đến gần ba của Day và Brick, Mac với thái độ kinh tởm đi theo.

"Không thành vấn đề. Xin mời ngồi xuống và tôi sẽ gọi đồ ăn." ba của It trả lời. Mac không thích khuôn mặt của mình chút nào. Trong bữa ăn của
Mac, cậu rất buồn chán vì người lớn đang nói về công việc. Vì vậy, cậu lấy điện thoại ra và trò chuyện với bạn bè một chút, trước khi chia tay và yêu cầu đi vệ sinh. Khi Mac xử lý xong nhu cầu của mình, cậu ra ngoài và thấy Day đang đứng trước gương, hai tay đút túi quần. Mac không quan tâm, cậu đi rửa tay và tôi rời khỏi phòng vệ sinh. Nhưng Day đã tiến đến đứng trước mặt anh.

"Cái gì?" Mac khô khan hỏi.

“Có người muốn nói chuyện với cậu." Day khẽ nói.

"Ai?" Mac lập tức hỏi.

"Cậu muốn nói chuyện với ai?" Day quay lại hỏi Mac.

"It?" Mac hỏi lại, Day vẫn chưa kịp trả lời thì Mac đã nhìn Day đầy nghi ngờ.

"Anh định để tôi nói chuyện với It hả?" Mac mỉa mai nói. Day lắc lư nhẹ.

"Chà, tôi sẽ suy nghĩ về nó, tôi chỉ muốn nói chuyện và kết thúc nó." Day lại nói.

"Nhưng nếu cậu không muốn nói chuyện, đó là vấn đề của cậu. Tôi không quan tâm." Day nói trước khi quay người và bước ra khỏi phòng vệ sinh. Điều đó khiến Mac do dự một chút.

“Đợi đã!” Mac hét lên, kéo Day đứng lại. Rồi cậu nhếch một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng.

"Cái gì?" Day hỏi lại.

“Và It bây giờ ở đâu?” Mac tò mò hỏi.

"Ở bãi đậu xe, cậu đổi ý muốn nói chuyện rồi sao?" Day hỏi, quay sang nhìn Mac với ánh mắt điềm tĩnh. Mac nghi ngờ về thái độ của Day. Nhưng cậu nghĩ It hẳn cũng muốn làm rõ mọi chuyện với chính cậu.

"Đã lâu không gặp, chúng ta hẹn gặp lại đi." Mac cười nói.

"Hả... thôi nào, chúng ta hãy ra khỏi cửa trước của nhà hàng đi. Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cậu." Day nói, trước khi bỏ đi, Mac ngay lập tức theo sau. Day đưa Mac đến bãi đậu xe.

"Trở về rồi sao?" tiếng một bác bảo vệ đứng nhìn những chiếc xe tôi đi qua và hỏi đường cho tiện.

"Không, tôi chỉ đến đây để trò chuyện một chút thôi." Day trả lời với giọng đều đều khiến nhân viên bảo vệ không dám hỏi thêm câu nào nữa và đi bộ sang phía bên kia của bãi đậu xe. Vậy là chỉ còn Day và Mac.

"It đâu?" Mac nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Mac không biết mình đang bị theo dõi.

"Tôi nói với cậu đó là It khi nào? Cậu muốn tôi đưa đi gặp It sao?" Day hỏi lại.

"Và anh muốn ai nói chuyện với tôi?" Mac khô khan hỏi. Day nhìn vào bên trong chiếc xe tải màu đen với lớp kín dày, rồi anh nhẹ nhàng khẳng định trước khi cánh cửa mở ra.

"Này có chuyện gì vậy?" Mac hét lên, nhưng nó không gây ra nhiều tiếng ồn khi một nhóm đàn ông ra khỏi xe, họ dùng khăn bịt miệng cậu trước khi họ đưa cậu lên xe trong vòng chưa đầy 10 giây.

Mac cũng không thèm chống cự hay giẫy giụa, đóng cửa lại, xe lập tức khởi động. Nan bên cạnh một chiếc xe khác đi bộ đến chỗ Day.

"Từ giờ trở đi, hãy để cậu ta cho tao. Mày không phải lo lắng về điều đó." Nan nói.

"Ừm... Cảm ơn, nếu thỏa thuận xong, hãy cho tao xem tác phẩm của mày." Day nói.

“Ok, tao có thể đảm bảo với mày rằng cậu ta sẽ không dám gây sự với It nữa đâu.” Nan nghiêm túc nói trước khi lên xe của mình và đi theo chiếc xe đã đưa Mac đi.

Mac bị mắc kẹt trong xe nhìn những người xung quanh với vẻ sợ hãi.

"Tại sao anh lại bắt tôi?!" Mac hỏi với giọng chắc nịch hơn, mặc dù trong lòng cậu có chút sợ hãi nhưng cậu rất giận bản thân vì đã tin lời Day để rồi bị bắt cóc như thế này.

"...." Không ai trả lời Mac. Còn bản thân Mac thì không thể chuyển đi đâu được. Không có lối thoát. Mac thậm chí không thể biết mình đã bị đưa đi
đâu. Vì bên trong xe có một ghế ở giữa dành cho Mac ngồi dưới sàn, xung quanh toàn là những người to cao ngồi nên Mac lén lút cố gắng nhét điện thoại vào túi áo khoác.

Đột nhiên!

"Này, trả lại đây." Mac hét lên khi một người đàn ông chộp lấy điện thoại của Mac.

"Ngồi xuống nếu cậu không muốn tôi đánh cậu." Mac im lặng một lúc, hiện tại Mac đang rất căng thẳng, vì cậu không biết phải tìm cách nào để thoát ra. Xe chạy một lúc rồi dừng lại, cho Mac biết mình đã đến đích.

“Xong rồi.” cũng người đàn ông đó nói trước khi những người khác dần dần ra khỏi xe, mang theo Mac. Khi xuống xe. Mac tính toán tốc độ của nhóm Nan và cố gắng thoát khỏi sự bắt giữ, Mac phát hiện ra cánh cửa của một ngôi nhà gần đó.

Cậu lập tức bỏ chạy mà không biết rằng có người đã đứng ở phía sau xe tải. Mac không thể ra khỏi xe, Nan đã nắm lấy cánh tay cậu và đấm vào mặt cậu cho đến khi cậu ngã xuống đất.

Thuộc hạ của Nan vội vàng tiến đến và tóm lấy cậu một lần nữa.

"Mày là ai! Buông tao ra!" Giọng nói của Mac vang lên, cùng với động tác lui ra ngoài vòng vây của thuộc hạ Nan.

"Cậu Nan, tôi nên đặt cậu ta ở đâu?" một trong những cấp dưới của Nan hỏi. Giữ Mac để cậu không bị đổ.

"Đưa cậu đến một căn phòng nhỏ ở tầng dưới. Tôi sẽ theo sau." Nan trả lời, trước khi liếc nhìn Mac qua khóe mắt và quay trở lại phòng của mình.

"Mày là ai? Thả tao ra!! Tao đã bảo mày thả tao ra." Tiếng hét của Mac vang lên. Nan lắc đầu trước khi quay trở lại phòng của mình. Anh đút chìa khóa vào túi, lấy trong tủ ra chiếc máy ảnh và sợi dây chuyền chuẩn bị sẵn trước khi đi xuống phòng ngủ. Anh đi đến căn phòng nhỏ mà anh nói với cấp dưới của mình. Một tiếng hét lớn vang lên.

"Nghe hay đấy." Nan lẩm bẩm trước khi mở cửa, Mac đang đứng ở góc phòng. Cậu nhìn những thuộc hạ cấp của Nan đang đứng xung quanh với đôi mắt cứng rắn nhưng đầy ẩn ý. Khi nhìn thấy Nan bước vào, đôi mắt câu sáng lên một chút.

"Anh ta thuê anh đúng không? Anh ta trả anh bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi. Cứ để tôi đi." Mac đề nghị ngay lập tức. Nan giao camera cho cấp dưới để sắp xếp.

“Chuyện này không liên quan gì đến tiền hết.” Nan nói thẳng thừng. Anh cũng nhìn người trước mặt. Mac không phải là chàng trai gầy gò mà anh từng thấy trong số những người đồng tính nam mà anh biết. Nhìn bên ngoài cũng đủ biết phần khác trông khá tươm tất.

"Ý anh là anh không lấy tiền của Day?" Mac hỏi lại, cố gắng tránh xa anh ta bằng cách bước vào căn phòng nhỏ. Chỉ có một tấm nệm dài 6ft trên sàn, không giường, không tủ quần áo nhưng nó có phòng tắm riêng, bốn bức tường đều kiên cố, không có cửa sổ, chỉ có những khe hở nhỏ.

“Được, P'Day của tao không cần tiêu tiền để làm những việc xấu mà anh ấy thích làm.” Nan nói, ra lệnh cho thuộc hạ của mình xung quanh, giọng nói không quá lớn.

"Mày là thuộc hạ của Ai'Day?" Mac hỏi lại.

"Tùy mày nghĩ thế nào về điều đó." Nan nói, trước khi thuộc hạ của Nan tiến thẳng đến bắt Mac một lần nữa. Mac chiến đấu vì cuộc sống của mình, nhưng không thể chống lại sức lực của những người đàn ông to lớn đang tấn công cậu.

Một sợi xích dài được buộc quanh cả hai cổ tay của Mac, bao gồm cả mắt cá chân của cậu. Đầu cuối của sợi xích được nối với một cái móc thép gắn vào tường phòng ngủ. Chuỗi dây không quá ngắn và chặt, nhưng cũng không quá dài.

"Thực ra, căn phòng này là để nhốt những người nợ tiền tao và họ không trả lại tiền cho tao. Nhưng tao cũng không nghĩ mình có thể để nó dùng với mục đích này." Nan nói trước khi quay lại và ra hiệu cho cấp dưới của mình rời khỏi phòng. Phòng khách, nơi duy nhất còn lại là máy ảnh đã được thiết lập và Mac.

"Tao sẽ phải làm gì đây?" Mac hỏi, giọng run run. Nan đốt một điếu thuốc, hút và dựa vào bức tường đối diện với căn phòng một cách bình tĩnh.

"Tao có thể làm gì để mày không dám gây sự với It nữa?" Nan nói.

Tim Mac đập loạn lên vì cậu có thể cảm thấy người đang hút thuốc trước mặt mình bây giờ không khác gì Day, cả trong ánh mắt lẫn lời nói.

"Điều gì khiến mày nghĩ rằng tao sẽ không gây rối với It nữa?" Mac tò mò hỏi và nói để đối phương thấy rằng cậu không sợ bất cứ điều gì. Dù trong lòng cậu vô cùng sợ hãi. Mac không phải là một người dũng cảm, điều đó đến từ đâu?

Chỉ là một người được nuôi dưỡng như cậu thì luôn được nuông chiều. Vì vậy, điều này khiến cậu muốn có được thứ mình cần và không nghĩ làm thế nào để có được nó, điều này đã gây cho cậu rất nhiều rắc rối.

Nghe những gì Mac nói, một nụ cười nhẹ giật giật trên khóe miệng cậu.

"Mày thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì à." Nan nói trước khi hạ mông xuống sàn phòng ngủ và tiến về phía Mac. Mac không thể di chuyển nhiều.

Bàn tay khỏe mạnh của Nan ngay lập tức nắm lấy cằm Mac và bóp mạnh.

"Tao không có bất kỳ vấn đề cá nhân nào với mày, điều đó khiến tao trở thành người đánh mày." Nan nói với giọng nghiêm khắc. Mac mở to mắt khi nghe và hiểu những gì Nan nói.

"Đồ khốn kiếp, buông tao ra." Mac loay hoay và cố gắng thoát ra.

Nan thoáng cái dùng sức, dùng mu bàn tay đánh vào mặt Mac. Cho đến khi máu trào ra từ khóe miệng cậu.

Chát!

Nan tát vào mặt Mac một lần nữa để dạy dỗ cậu một chút.

"Đừng cố kiểm tra sự kiên nhẫn của tao." Nan nói với giọng nghiêm khắc. Mac quay sang lườm anh.

"Tao sẽ không bao giờ để mày làm điều gì đó với tao như thế." Mac hét lên.

"Nhưng mày có thể làm điều đó với người khác?" Nan trêu chọc hỏi.

Bụp!

"Ưm..." Mac gập người lại khi Nan đấm vào bụng cậu rất mạnh. Sau đó, cậu gục xuống và ngồi trên sàn phòng, cả hai cánh tay của cậu đều bị trói do dây xích gắn vào cả hai cổ tay.

Đột nhiên!

Nan dùng một chân gác lên vai Mạc khiến chân kia vươn ra dựa vào tường. Mac nhìn anh ta bằng ánh mắt căm hận, nhưng bụng cậu đau đớn vì bị đánh nên lại không nói nên lời.

"Mày định một mình đồng ý với tao, hay là cần gọi thêm thuộc hạ của tao?" Nan hỏi một cách giễu cợt. Mac chậm rãi lắc đầu.

"K...không...tôi sẽ không lấy...bất cứ ai...bất cứ ai." Mac nói với giọng khàn khàn.

"... xin lỗi. Mày không có quyền lựa chọn như vậy. Tao đã nói, đừng lãng phí thời gian của mày. Chúng ta đã bắt đầu lại từ đầu. Mày nên vui mừng vì
những người như tao sẵn sàng làm điều như vậy với mày." Nan nói trước khi xé áo Mac. Mac nao núng và cố gắng chiến đấu một lần nữa.

"Không...hãy để tao...đi đi...đừng làm thế!" Mac nói.

Mac anh không di chuyển được nhiều.
Anh ta giữ chân và tay cậu.

"KHÔNG!" Mac hét lên khắp phòng. Khi Nan mở khuy áo, anh kéo mạnh quần của Mac cho đến khi chúng tụt xuống mắt cá chân của cậu.

"Hừ, dù sao mày cũng rất trắng!" Nan nói khi nhìn thấy màu da bên trong quần áo của Mac.

"Mày không cần lo. Tao không nghĩ là tao sẽ ép buộc mày đấy. Bởi vì tao có cách khiến mày đầu hàng tao, nhưng chỉ vì lợi ích của riêng tao thôi."

Lư Trì Canh Rin: Helu, mong là mọi người sẽ yêu thích bản trans của tui. Tính của 2 cp DayIt và NanMac khá giống nhau, tui cũng không biết giải thích thế nào nhưng 2 cp này không má nào chịu thua má nào hết á. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top