Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

( Quyển 1) Chương 34:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 34:

Mac im lặng một lúc, rồi nhìn về phía ban công.

"Nếu P'Eua muốn biết thì anh thử hỏi đi, tôi không thể trả lời cho anh được." Mac trầm giọng nói, vì bản thân cậu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Nan. Mặc dù Eua muốn hỏi nhưng anh không muốn Mac cảm thấy khó chịu. Vì vậy, anh đã hỏi về tình trạng của Mac một lúc, cho đến khi Nan quay lại.

"Đã qua nửa tiếng, hiện tại có thể trở về." Nan đẩy ra ngay. Anh khẽ liếc nhìn khuôn mặt Mac.

"Chà, tôi sẽ quay lại ngay, Mac. Cố lên, tôi sẽ ghé thăm lần nữa." Eua nói. Mac giơ tay chào.

"Cảm ơn vì đã đến." Mac lịch sự nói, nhưng Nan nhìn Mac với đôi mắt mở to trước khi Eua bỏ đi.

Nhưng có vẻ như Nan đã nhớ ra điều gì đó và đi về phía cửa.

"Nan, này đi đâu vậy, đồ khốn?" Mac vội vàng hét lên nhưng Nan vẫn không dừng lại, anh mở cửa và lập tức theo Eua ra ngoài.

“Đợi đã.” Nan hét lên. Khiến Eua dừng lại và quay lại nhìn.

"Sao vậy?" Eua hỏi với một nụ cười bình thường.

"Nếu không cần thiết, mày không cần lại đến thăm Mac. Chỉ gặp cậu ấy vì công việc thôi. Chuyện cá nhân không cần quá lo lắng." Nan cảnh cáo rồi quay đi. Eua hơi nhíu mày nhìn Nan với ánh mắt không rời.

"Vừa rồi, tao hỏi Mac chuyện gì đang xảy ra giữa mày và Mac. Bởi vì có vẻ như mày đang chọn Mac, hơn là ba của Mac." Eua nói, khiến Nan dừng lại một chút.

"Và Mac đã nói gì?" Nan hỏi.

"Mac bảo tao hãy tự hỏi mày. Tại sao mày không nói với tao? Mày đang làm gì với Mac? Nếu mày nói mày là bạn bình thường, tao sẽ nói không phải vì thái độ của mày. Nó còn hơn thế nữa." Eua nói lại.

"Mày muốn biết chuyện của người khác đến vậy à?  Ồ, mày muốn làm như na mày, thích xen vào chuyện của người khác sao?" Nan đáp lại.

"Đừng nhắc đến ba tao. Ba tao đã làm mọi thứ vì lợi ích của gia đình mình." Eua cãi lại khiến Nan nhếch một nụ cười chế giễu trên khóe miệng.

“Hừ, đến gia đình giả tạo." Nan nói với giọng chế giễu.

"Vậy tại sao mày lại qua lại với Mac?" Eua trở lại câu chuyện của Mac một lần nữa. Bởi vì nếu nói về gia đình của anh thì chắc chắn nó sẽ không kết thúc.

"Tao đang ôm vợ tao, có chuyện gì với mày vậy?" Nan nói, khiến Eua dừng lại một chút.

"Vợ?" Eua lẩm bẩm.

"Ba Mac biết không?" Eua hỏi.

"Tại sao mày hỏi? Gia đình mày đã bị phá hủy từ thế hệ của ba tao là không đủ à? Nó định phá hủy cả thế hệ của tao nữa phải không?" Nan hỏi với giọng điệu rất không hài lòng khiến cô y tá trực bàn phải bước tới cảnh cáo vì ngoài hành lang âm thanh khá lớn.

Dew liền mở cửa phòng ngủ cũng ra xem.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy đồ khốn?" Dew căng thẳng hỏi, vì nhìn thái độ của Nan và Eua, có lẽ đây không phải là một cuộc nói chuyện hay ho.

“Không có gì.” Nan nói khô khan.

"Mac để tao ra ngoài và đi theo mày." Dew nói lại, Nan quay lại nhìn Eua trước khi chỉ thằng vào mặt Eua một cách giận dữ.

"Hãy nhớ, đừng làm phiền tao." đó là tất cả những gì Nan nói. Trước khi ngay lập tức quay trở lại phòng hồi sức của Mac. Khi Nan quay lại Mac nhìn anh với ánh mắt tò mò, cậu tự hỏi Nan ra ngoài làm gì?

"Mày nhìn tao làm gì? Tao sẽ không gây rắc rối đâu." Nan nói với giọng giận dữ khiến Mac đơ người ra.

"Có chuyện gì xảy ra với mày với tao vậy chứ?" Mac hỏi lại, bởi vì câui nhớ lại câu hỏi mà cậu đã tự hỏi mình trước đó.

"Nếu mày không thể suy nghĩ, mày không cần phải biết." Nan nói đơn giản, trước khi quay sang nhìn chiếc giỏ lưu niệm mà Eua đã mua cho Mac.

"Three." Nan quay sang gọi Three làm Three hơi giật mình vì đang ngồi nghe Nan và Mac cãi nhau.

"Dạ." Three vội đáp, Nan đi lấy giỏ lưu niệm rồi đưa cho Three.

“Cầm lấy hết đi, anh cho em." Nan nói khiến Three trợn tròn mắt kinh ngạc, đồng thời quay sang nhìn Dew và Mac.

"Mày điên à? Cái này mua cho tao. Nếu mày muốn đưa cho Three thì chia nó ra đi." Mac vội vàng nói, Nan lườm Mac với ánh mắt hung dữ.

"Mày muốn ăn gì? Tao mua đồ cho mày ăn. Không cần ăn đồ của người khác." Nan nói khiến Mac lại sững sờ.

"Nếu con đưa cho Three thì Three sẽ lấy." Nói xong, Three vội xách cái giỏ lên cầm ngay.

“ Three." Dew hét lên dữ dội.

"Cái gì? Hia Nan đã đưa nó cho Three. Và này, Three không lấy cắp bất cứ thứ gì." Three thản nhiên nói, trước khi đặt cái giỏ lên bàn cạnh sofa. Dew quay sang Mac.

" Được rồi, vậy đấy. Những tên điên quanh đấy sẽ khiến tao gặp rắc rối lần nữa..." Mac nói. Nhưng Nan không quan tâm.

“Hơn nữa, cậu bé này không chết đói cũng tốt, còn có chút lợi ích.” Mac không khỏi nói, nhưng cậu cũng không có coi trọng cái đó.

"P'Mac, Three không đói đâu." Three vội vàng biện hộ khiến bầu không khí bớt đi phần nào sự khó chịu. Nan bước tới và ngồi xuống sofa với vẻ mệt mỏi và căng thẳng.

"Mấy người nói chuyện với cậu ấy trước đi, để tao chợp mắt một chút." Nan nói trước khi nằm xuống ngủ. Dew và Three phải đưa nhau đến ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Nan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Mac nhìn Nan với ánh mắt nghi ngờ và trong lòng vô cùng lo lắng.

"Anh ấy đã nói gì với mày?" Mac hỏi Dew và Three, vì cậu thấy rằng khi Nan ở ngoài hiên thì Dew và Three cũng đã rời đi.

"Em không biết, em thấy ở trường đua có một chút vấn đề, nhưng em không biết nó là gì, anh không phải vợ của Hia à, sao Hia lại không nói cho biết thế." Three nói trước khi bị nhìn chằm chằm bởi Dew với ánh mắt không đồng tình. Mac khẽ nhíu mày nhưng không hỏi gì thêm.

"Hai người về trước đi, đừng lo lắng. Tao cũng đi ngủ để nghỉ ngơi đây." Mac nói lại, sợ bạn mình còn có việc.

"Đúng rồi, P'Dew. Three đói lắm, kiếm cái gì ăn đi." Three nói, Dew nhìn vào mặt Mac một cách ngập ngừng. Anh chỉ lo lắng cho bạn mình thôi.

"Mày có chắc là mày có thể ở một mình không?" Dew hỏi, chỉ để chắc chắn. Mac gật đầu bảo Dew hạ đầu giường xuống trước. Sắp xếp xong cho Mac, Dew đưa Three về, Three ra về với chiếc giỏ quà. Mac nằm xuống quay sang nhìn Nan, bình thường ban ngày anh không hề chợp mắt. Mac nghĩ có lẽ đã có điều gì đó không ổn khiến Nan căng thẳng hoặc mệt mỏi cho đến khi anh ngủ thiếp đi. Mac không ngủ được, cậu lấy điều khiển bật tivi lên xem giết thời gian, đến khi gần hai tiếng trôi qua, cũng đã gần 17 giờ. Rồi Nan tỉnh dậy, Mac khẽ quay lại nhìn.

"Hai người đó đâu?" Nan vừa hỏi vừa đứng dậy xoa xoa đầu và mặt.

"Họ quay lại rồi." Mac trả lời.

"Khi nào?" Nan hỏi.

"Chà, sau khi mày ngủ một lúc." Mac thành thật trả lời, nhưng điều đó ngay lập tức khiến Nan cau mày.

"Vậy tại sao mày không gọi tao?" Nan hỏi với giọng cộc cằn.

"Vậy tại sao tao phải gọi mày? Mày đang ngủ, nếu tao gọi mày và mày lại tức giận thì tao lại sai." Mac cãi lại, Nan không nói gì.

"Mày muốn ăn gì?" Nan hỏi khi anh nhìn thấy thời gian.

"Thức ăn bệnh viện sẽ sớm có ở đây thôi." Mac nói.

“Hãy nói cho tao biết mày muốn ăn gì, tao sẽ ra ngoài và lấy cho mày." Nan lại nói, Mac nhìn thẳng vào mặt Nan.

“Khao cháo cá.” Mac đáp vì rất muốn ăn.

"Ừm, chờ một chút, để tao rửa mặt trước, mày có thể ở một mình không? Tao sẽ đi không lâu đâu." Nan lại hỏi. Khi Mac xác nhận rằng cậu có thể ở một mình, Nan đã ra ngoài mua cháo cá cho Mac để ăn. Trong khi Nan ra ngoài mua cháo, Mac nhân cơ hội này gọi y tá đến xin khăn tắm để lau khô người. Ngay khi Nan bước vào, anh liếc nhìn Mac lúc này đã sạch sẽ, nhưng trông anh không nghiêm túc. Nan lấy thức ăn và nước uống cho Mac. Cậu uống thuốc sau khi ba cậu gọi điện nói chuyện và hỏi thêm một chút về các triệu chứng. Lúc đầu ba cậu nói sẽ đến xem, nhưng vì máy ở nhà máy có vấn đề. Vì vậy, nó phải được giao cho thợ sửa chữa nên ông đã tin tưởng Nan sẽ chăm sóc Mac cho cậu. Nan làm rất tốt.

"Ngủ bây giờ đi." Giọng của Nan vang lên vào khoảng 9 giờ tối khiến Mac đang ngồi xem TV khẽ ngước lên. Vì Nan đã tắt đèn trong phòng hồi sức nhưng anh vẫn ở ngay trước lối vào phòng.

"Vậy mày định đi đâu?" Mac hỏi khi thấy Nan chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Tao xuống mua thuốc lá một lát." Nan trả lời, Mac hơi cau mày, vì theo những gì Mac nhận thấy thì Nan hút thuốc thường xuyên hơn bình thường. Nói xong với Mac, Nan rời đi một lúc. Và không lâu sau, anh quay lại cùng với thuốc lá và hai lon bia trong túi, Mac đã tắt TV nhưng lại quay ra nhìn Nan, người đã ra ngoài hiên hút thuốc và uống bia. Cậu nhìn anh với đôi mắt đầy thắc mắc.

Một lúc sau, khi hết lon bia, Nan quay lại. Nan nhìn Mac đang nằm trên giường, trước khi đi lấy thêm một lon bia mở ra, anh kéo một chiếc ghế đến đặt cạnh giường Mac. Nhưng Nan lại đang ngồi dựa lưng vào thành giường của Mac và nhìn ra ngoài hiên.

"Mày đang bị áp lực?" Mac không nhịn được hỏi, Nan đứng hình một lúc rồi khẽ thở dài, cầm lấy bia uống tiếp.

"Một chút, nhưng không thành vấn đề. Bất cứ điều gì, tao đều có thể xử lý nó." Nan trả lời.

"Tại trường đua?" Mac hỏi, Nan vẫn ngồi dựa tưng vào thành giường của Mac, bên trong phòng hơi tối.

"Một phần của nó." Nan trả lời ngắn gọn. Mac muốn hỏi nó là gì, một phần vì không dám hỏi. Cả hai im lặng một lúc, cho đến khi Nan uống lon bia thứ hai.

"Mày có biết mẹ tao mất khi tao 10 tuổi không?" Nan đột nhiên nói. Khiến Mac nhướn mày bối rối, những lời của Nan không phải là một câu hỏi mà giống như muốn nói với Mac về điều đó hơn.

“Ba tao nuôi tao đến năm 18 tuổi rồi chết theo mẹ, để lại tao một mình vật lộn trong thế giới nhơ nhớp này." Nan nói với giọng đau khổ mà Mac có thể cảm nhận được.

"Nhưng thật tốt khi ba tao vẫn để lại thứ gì đó cho tao, tao chỉ đang tiếp tục những gì ba tao đã xây dựng." Nan tiếp tục.

" Trường đua?" Mac hỏi lại, để Nan biết rằng cậu đang lắng nghe.

“Ừm.” Nan đáp trong cổ họng.

"Trường đua mày nhìn thấy là ba tao một mình xây dựng. Ba tao không phải là người giàu có. Ngày xưa, khi ba tao còn trẻ thì trong mắt người khác, ba tao giống như một tay đua mô tô bình thường, thích lái xe, lượn lờ để cạnh tranh, chạy đua với mọi người." anh tiếp tục, Mac cảm thấy sâu thẳm trong trái tim mình khi biết một ít quá khứ của Nan

"Đó là một chàng trai tội nghiệp đã yêu Dok Fah." Nan nói, quay sang nhìn vào mặt Mac với ánh mắt mà Mac không muốn nghĩ đến. Đôi mắt của Nan khiến mặt Mac nóng bừng.

“Người đó là mẹ của mày." Mac nói để làm dịu đi bầu không khí khó xử kỳ lạ. Nan gật đầu thừa nhận rồi lại quay nhìn ra ngoài hiên.

"Gia đình mẹ tao bây giờ là triệu phú với một ngôi nhà lớn. Mẹ tao là em gái ba của Ai'Eua." Nan nói với giọng trầm, Mac lắng nghe rất cẩn thận vì cậu biết Nan sẽ kể câu chuyện về mâu thuẫn giữa Nan và Eua..

“Mẹ tao vẫn đang học đại học, nhưng ba tao chỉ tốt nghiệp với chứng chỉ nghề kỹ thuật bình thường, ba tao làm việc trong một gara cách nhà mẹ tao
không xa." Nan kể lại câu chuyện mà ba anh thường kể cho anh nghe trong những đoạn hồi tưởng của cả đời ông.

“Mẹ gặp ba vì lốp xe bị xì, ba nhìn mẹ rất lâu. Nhưng không dám nói cho đến ngày phải thay lốp. Đó là ngày họ nói lời đầu tiên. Tao không biết ba tao tán tỉnh mẹ tao như thế nào, đó là lý do tại sao mẹ tao yêu ba tao." Nan nói với giọng trầm vì anh nghĩ rất nhiều về ba mình.

"Ba tao bí mật hẹn hò với mẹ tao. Bởi vì nhà mẹ tao không thích ba tao lắm. Hả, đơn giản thế thôi. Người giàu không muốn con mình kết giao với người nghèo." Nan nói với giọng mỉa mai.

"Cho đến một ngày mẹ tao có thai với ba tao nên ba tao quyết định đưa mẹ tao đi và họ cùng nhau bỏ trốn. Ba tao nói rằng ông sẽ cố gắng chăm sóc tốt nhất cho mẹ con tao. Ba tao đã đưa mẹ tao đi để chạy trốn đến Chiang Mai. Ba tao làm việc để kiếm tiền cho đến khi mẹ tao sinh tao. Khi tao bắt đầu đi học, mẹ tao đã đang tìm việc làm, lúc đó gia đình tao chính xác là hạnh phúc. Mặc dù không giàu có về tiền bạc nhưng họ, hai vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc. Ba tO vẫn đi làm kiếm tiền, mẹ tao không bao giờ phàn nàn dù khó khăn. Ba tao nói mẹ tao là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.
Mày có tin là họ chưa bao giờ cãi nhau không?" Nan nói, để Mac biết rằng chắc hẳn anh rất yêu mẹ. Mac cũng không thể không nghĩ đến mẹ mình.

"Nhưng khi tao 10 tuổi, tao nhớ rõ tại sao mọi thứ lại bị lấy đi vào ngày sinh nhật của tao. Ba của Eua đến và bắt mẹ tao phải quay lại với ông ta. Mày hiểu cảm giác của một đứa trẻ, một đứa trẻ sắp tổ chức một sinh nhật nhỏ bánh với gia đình nhưng lại bị ai đó đã vô tình tấn công ba tao và bắt mẹ tao đi. Ba tao nói rằng người bắt mẹ tao là anh trai của bà." Nan nói với giọng đau khổ, cho đến khi Mac không thể không đưa tay ra và nhẹ nhàng bóp mạnh vai Nan. Nan hơi đứng yên, trước khi khẽ thở dài và tiếp tục.

“Ba đưa tao đi Bangkok, ba đưa tao đi ăn xin. Gọi mẹ trước cổng nhà người ông bà quyền quý và chú bác. Nhưng chẳng ai đoái hoài, mẹ tao bị nhốt trong nhà và không thể ra ngoài gặp ba tao." Nan nói khiến Mac cảm thấy hơi tổn thương.

"Ông ấy không đến gặp mày sao? Dù sao thì mày cũng là cháu của ông ấy mà." Mac hỏi, cười chế giễu Nan.

"Ông ta bỏ đi. Họ xúc phạm ba tao rất nhiều, xúc phạm ba tao, nói rằng ba tao nghèo, rằng ba  tao không khiêm tốn, rằng ba tao đã bắt cóc mẹ tao, rằng ông ta đã phải chịu đựng 10 năm. Nếu họ biết rằng mẹ tao đang gặp khó khăn thì tại sao ông ta chỉ tìm mẹ tao. Tại sao ông ta để mọi chuyện kéo dài 10 năm, dù ba tao có giải thích và xin lỗi bao nhiêu ông ta cũng không quan tâm. Dù có tao ở bên cạnh ba tao, ông ta không quan tâm, chẳng quan trọng gì cả." Nan nói, cho Mac biết rằng câu chuyện của anh nặng nề hơn cậu nghĩ rất nhiều.

"Vậy ba mày làm cái gì?" Mac hỏi.

"Ba tao bắt tao chuyển về đây, thuê một căn nhà và tìm một nơi mới cho tao học trước. Vì ba muốn đưa mẹ trở lại. Mẹ tao đã gọi điện bí mật từ nhà và nói chuyện với ba tao một lần, âm thanh của mẹ khóc như nghẹt thở, điều đó khiến ba tao người vốn mạnh
mẽ đã khóc, nhưng đó là lần cuối cùng ba và tao nói chuyện với mẹ." Nan nói trước khi im lặng một lúc. Mac cảm thấy lồng ngực như thắt lại vì gia đình. Không có chuyện như vậy đâu, ba mẹ yêu thương cậu quá nhiều nên cậu đã quen với mọi thứ cho đến khi mẹ cậu qua đời vì bạo bệnh, vì cơ thể không được khỏe cho lắm.

"Tại sao lại là lần cuối?" Mac tò mò hỏi.

“Bởi vì sau vài ngày, mẹ tao đã uống quá nhiều thuốc và qua đời." Nan trả lời, khiến Mac sững sờ.

"Mày có hiểu tâm trạng của những người trầm cảm không, mặc dù họ luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi mày gặp phải điều gì đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần nó sẽ khiến tâm trí trở nên yếu ớt. Điều đó thúc đẩy con người ta đến bước đường cùng." Nan lại nói. Mac khẽ cắn môi, tay tiếp tục bóp lấy bờ vai đó.

“Ba tao nghe tin, ông ấy như phát điên lên, ông ấy dẫn tao vào chùa thăm mẹ lần cuối. Nhưng nhà mẹ tao không cho vào, họ ném tao và ba tao ra ngoài mà không thèm đoái hoài. Đó là lý do tại sao mẹ tao chết. Hừ, chết tiệt, nó không tệ đến thế, tao không thể nghĩ như vậy." Nan nói với cậu.

"Tại sao họ lại ác với mày như vậy? Chà, ít nhất hãy để mày và ba mày bày tỏ lòng kính trọng của hai người lần cuối chứ." Mac trầm giọng nói.

“Ngay cả thằng khốn nạn đó, nó vẫn không thèm dây dưa với tao chút nào, lúc đó tao chạy lại nắm lấy cánh tay nó kêu nó đưa tao về với mẹ tao, nó hất tao rồi vội vàng chạy đến bên mẹ nó." Nan nói với giọng cáu kỉnh.

"Mày đã vái lạy mẹ sao?" Mac hỏi.

"Không, tao chỉ có thể đến nơi có thi thể của mẹ tao. Nhưng tao sẽ cố gắng không tìm thấy gia đình đó." Nan trả lời.

"Không có mẹ ba tao như chết trong mấy tháng, tao phải chịu đựng đủ thứ đau khổ. Tiền tiêu gần như không có, gạo nấu cơm cũng gần như không có. Với số tiền dành dụm được ở Chiang Mai, ba tao đã thuê một căn nhà. Ngôi nhà và chi tiêu trong thời gian ba tao mất tất cả sự cân bằng. Nhưng tao lại thấy mình may mắn. Một mình tao xây dựng nên tất cả để tao có được ngày hôm nay. Khi tao 18 tuổi, ba tao qua đời vì bệnh ung thư, tao không bao giờ biết ba tao mắc bệnh gì." Nan nói, cho Mac biết lý do tại sao Nan hạn chế chi tiêu của cậu.

"Và trong đám tang của ba tao. Gia đình kia đến xem, ha. Đến nói với tao rằng nếu tao không có ai khác thì hãy để tao chuyển đến ở cùng với họ, ít nhất tao vẫn là cháu của họ. Mày nghĩ sao? Làm thế nào họ đợi đến tận 8 năm mới nhận ra tao là cháu trai của họ." Nan nói với giọng giễu cợt khi nghĩ về sự kiện này.

"Vậy mày đi sao?" Mac hỏi, Nan dời ghế và tựa đầu vào thành giường của Mac.

"Nếu tao đi, tao đã không đến đây. Hồi đó tao có thể tự lo cho mình. Tao tiếp tục công việc của ba tao cho đến ngày nay." Nan nói. Mac luồn tay qua tóc Nan và vuốt nhẹ.

"Đó là lý do tại sao mày rất tức giận và mày ghét P'Eua vì điều đó." Mac nói với giọng trầm.

"Chuyện như vậy, gia đình đó cứ thường xuyên đến gặp tao, nhưng tao luôn đuổi họ về." Nan thờ ơ đáp. Mac cảm nhận được rất nhiều sự cô đơn trong Nan, cậu không bao giờ nghĩ một người đàn ông xấu tính và láu cá như vậy lại có một quá khứ đau buồn đến thế.

"Tại sao mày lại kể cho tao câu chuyện này?" Mac hỏi khi nhớ ra. Nan im lặng một lúc trước khi quay lại nhìn Mac, Mac nhìn thấy ánh mắt của Nan, trong bóng tối nhỏ bé này.

"Bởi vì tao muốn mày biết quá khứ của tao và tao muốn mày biết tại sao tao không thích gia đình này, bao gồm cả bản thân hắn." Nan nói với giọng nghiêm túc. Nó khiến trái tim Mac rung động một chút.

“Còn tao thì sao?” Mac hỏi lại. Nan nhìn chằm chằm vào mặt Mac trước khi đứng dậy đến bên giường Mac khi anh đặt tay lên giường, ngồi vắt vẻo trên người Mac khiến tim Mac đập thình thịch. Nan từ từ cúi đầu về phía Mac, hai mắt nhìn nhau.

“Bởi vì tao không muốn quá khứ lặp lại.” Nan khẽ nói trước khi đôi môi ấm áp của anh áp vào môi Mac. Chiếc lưỡi ấm áp của Nan khẽ liếm khiến Mac tự động há miệng, rồi lưỡi họ quấn lấy nhau. Mac cảm thấy như mình có thể lơ lửng, bay qua ngực anh và đáp xuống bụng anh. Nụ hôn lần này của Nan dịu dàng hơn bao giờ hết nhưng ẩn chứa sự ích kỷ, Nan ngậm lấy lưỡi Mac một lúc rồi từ từ rút ra. Mắt Mac khẽ chớp, Nan đứng thẳng người ra hiệu kéo chăn đắp cho Mac.

“Ngủ đi." Nan nói nhỏ trước khi bước tới ghế sofa và nằm xuống. Mac cắn môi trước khi quay lưng lại với Nan vì lúc này Mac cảm thấy mình không dám đối mặt với Nan như vậy. Mac không quen với khía cạnh cử chỉ của Nan.

Thình thịch...

Tim Mac đập nhanh đến mức cậu không thể ngủ được khi nghĩ đến những lời của Nan, quá khứ lặp lại.

' Ý mày là sợ tao và mày giống ba mẹ mày à?' Mac thầm nghĩ và cố gắng ngủ đêm nay.
.
.
.

"Dậy đi, dậy ăn thôi." Giọng của Nan vang lên từ phía bên giường. Điều đó làm Mac hơi mở to mắt, bởi vì tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu đã chơi đến gần 2 giờ sáng, vừa nằm xuống là ngủ ngay.

“Tao buồn ngủ.” Mac lầm bầm.

Vẻ mặt đang nhướng mày ở bên giường hơi tức giận, để Mac biết rằng người đó đã trở lại, không phải người đêm qua đã nói chuyện với cậu nữa.

“Dậy ăn cơm đi, uống thuốc trước rồi đi ngủ.” Nan hùng hổ nói, Mac nhìn đồng hồ thấy đã 8 giờ sáng.

"Khi nào tao có thể về nhà?" Mac hỏi khi đã quá mệt mỏi trên giường bệnh.

"Có lẽ là ngày mai, để tao đi hỏi bác sĩ. Mày không có bất kỳ triệu chứng nào phải không?" Nan hỏi với giọng nghiêm túc.

"Tao vẫn cảm thấy hơi khó chịu." Mac thành thật trả lời. Nan khẽ nhíu mày.

"Vậy chúng ta đi đến chỗ bác sĩ xem lại triệu chứng đi. Bây giờ dậy rửa mặt, rửa mắt trước để ăn sáng, ăn đồ ăn của bệnh viện trước đi. Tao không xuống mua cho em nữa." Nan nói. Mac gật đầu trước khi từ từ xuống giường đi rửa mặt, sau đó Nan tìm đồ ăn và thuốc cho Mac ăn như thường lệ.

Trong khi Mac nằm viện, Nan ở bên chăm sóc cậu, có một số cuộc gọi từ trường đua nhưng mọi thứ xảy ra không quá nghiêm trọng. Mỗi lần ra ngoài, anh gọi Dew hoặc Three ở lại làm bạn với Mac. Ba của Mac cũng đến gặp con trai mình mỗi ngày sau giờ làm việc, về phần Eua, có một vài cuộc gọi để hỏi thăm nhưng thật tốt khi Nan ở đó Eua đã không gọi điện.

Cho đến ngày Mac phải xuất viện.

"Bác đi cùng bọn cháu ạ?" Nan hỏi ba của Mac, người đã đến đợi Mac xuất viện. Nan đã thanh toán mọi chỉ phí và nói với ba của Mac rằng anh tình nguyện chăm sóc Mac và ba của Mac không cần bận tâm.

"Lúc nào đó ba sẽ đến thăm. Dù sao thì cũng phải giữ sức khoẻ, cả Mac nữa. Đừng mù quáng ăn bất cứ thứ gì nữa." Ba Mac cảnh cáo con trai, Mac và Nan quay mặt lại nhìn ông.

"Vâng." Mac trả lời ngắn gọn. Trước khi tách khỏi ba mình và trở về nhà của Nan với chủ nhân của ngôi nhà. Khi đến nơi, hàng ngũ người của Nan nhìn Mac như muốn biết về tình trạng của Mac, cuối cùng họ lấy hết can đảm vào trong nhà hỏi trước khi Mac vào nhà.

"Cậu có khỏe không?" Wei hỏi.

"Tôi ổn" Mac trả lời ngắn gọn.

"Còn chưa chết?" Wei nói tiếp, Mac khẽ nhíu mày.

"Nếu tôi chết thì cái gã đang đứng trước mặt cậu là ai? Cậu và anh cậu chịu đủ rồi." Cậu nói khiến Wei bật cười thành tiếng, còn Nan bỏ đi nghe điện thoại. Mac không khỏi nghĩ đó là việc quan trọng vì anh không nói chuyện trước mặt cậu giống, những lần trước.

"Tôi thay mặt con Frog đó xin lỗi cậu, chắc cậu ấy không nghĩ cậu lại bị nặng như vậy." Wei nói khiến Mac quay đi và quay sang Wei.

"Ừm, tôi không tức giận về điều đó." Mac trả lời trước khi nhìn quanh nhà.

“Vậy là cậu ấy thực sự không còn ở đây nữa à?” Mac hỏi, Wei gật đầu thay câu trả lời làm Mac khẽ nhíu mày.

"Coi như may mắn, như vậy sẽ không bị Hia của cậu ta phạt nặng. Chỉ phải đi chỉnh đốn lại thái độ với đội trưởng thôi." Wei nói đùa. Mac khẽ lắc đầu, một lúc sau Nan quay lại.

"Chết tiệt, cùng đi mua một số thứ với đi. Tên khốn này sẽ sớm đến đây uống rượu." Nan nói với cấp dưới của mình cùng với việc gửi tiền.

"Vâng thưa cậu." Wei đáp trước khi bỏ đi. Về phần Nan, anh bước vào nhà với Mac ngay sau lưng. Mac đi lên lầu vào phòng ngủ và ngay khi cánh cửa phòng Nan được mở ra Mac đã cảm thấy một nỗi nhớ đến căn phòng này một cách kỳ lạ. Cậu bước đến nằm xuống giường, Mac cảm thấy thật thư thái, mùi hương đặc trưng của căn phòng này làm Mac ghiền đến mức quen dần.

"Sao mày lại nhớ mùi hương của tao?" Nan nói như thể anh biết Mac đang nghĩ gì.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top