Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

( Quyển 1) Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 4:

Mac không mất nhiều thời gian để tra cứu. Nan ngay lập tức kéo một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh Mac, một nụ cười thoáng qua khóe miệng khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Mac trở nên tái nhợt.

"Anh...!" Mac không nói nên lời vì quá sốc.

"Anh ta là ai vậy?" Bạn của Mac hỏi ngay.

"Tôi cũng là bạn của Mac, tên Nan. Lâu rồi không gặp nên tôi đến chào. Cậu có khỏe không?" Nan nói một cách bình thường, nhưng cổ họng Mac khô khốc, bất lực, nỗi sợ hãi trong lòng lại quay trở lại sau khi nó kéo dài chưa đầy một tháng. Khi sắp nổi cơn tam bành, cậu sợ phải nói điều gì đó có thể để bạn bè của cậu biết những gì Mac đã tìm thấy.

"Anh có kinh doanh gì à?" Mac quyết định hỏi với một cái nhìn nghiêm nghị trên khuôn mặt của Nan, cố gắng không tỏ ra sợ hãi với những người bạn khác của cậu.

"Tôi có chuyện muốn nói, ra ngoài nói chuyện với tôi." Nan khẽ nói. Khi nghe điều này, Mac thậm chí còn cảm thấy bối rối hơn. Cậu sợ Nan sẽ bắt cậu như hồi đó.

Mac nhìn ra ngoài cửa hàng một cách cẩn thận.

"Cứ nói chuyện trước cửa hàng đi. Tôi sẽ khôn làm phiền cậu lâu đâu." anh lại nói. Tại sao anh lại không thấy rằng Mac đang sợ hãi chứ? Mac quay sang nhìn bạn mình một chút.

"Chờ một chút, ngồi xuống và ăn trước đi."  Mac nói với những người bạn của mình.

"Mày có muốn tao ra ngoài với mày không?" một người bạn đã hỏi Mac khi thấy rằng hành vi của Mac không được tốt cho lắm.

"Được, tôi đi ra ngoài một chút làm chút việc." Mac nói, trước khi đứng dậy và dẫn Nan đến trước cửa hàng. Nan quay sang mỉm cười nhẹ với bạn của Mac. Chính xác thì đây là ai? Nan chậm rãi đi theo Mac. Mac đang chờ trước cửa hàng và thỉnh thoảng có người qua lại, Mac muốn ở chỗ đông người để bảo vệ mình.

"Anh còn có gì muốn nói với tôi à?" Mac nghiêm khắc hỏi, nhưng không lớn tiếng. Nan nhìn Mac từ trên xuống dưới, khiến Mac ghét cái nhìn trên khuôn mặt của Nan, người đang nhìn cậu nhiều như vậy.

"Anh còn muốn gì ở tôi nữa?" Mac hỏi to hơn một chút.

"Suỵt, đừng có ồn ào, sẽ có người nghi ngờ đấy." Nan khàn giọng nói. Mac nắm chặt tay khi nhìn quanh. Ai đó quay sang nhìn Mac và Nan một cách nghi ngờ. Mac quay lại và nhìn anh.

"Kiên nhẫn đang bị thiếu đó, thưa cậu." Nan nói một cách chế giễu. Mac phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh hơn.

"Nếu anh không có gì để nói thì tôi sẽ đi." Mac ngắt lời, thấy rằng Nan chỉ đang cố chọc tức cậu. Mac giả vờ bước vào cửa hàng, nhưng những lời tiếp theo của Nan đã ngăn cậu lại.

"Tôi sẽ cho cậu một tiếng để ăn." Nan nói ngắn gọn.

Mac lập tức quay sang nhìn anh.

"Tại sao?" Mac hỏi.

"Ăn xong rồi tự tách ra khỏi đám bạn, ngồi đây đợi tôi. Tôi sẽ đi dạo gần đây." Nan không hề trả lời Mac.

"Vậy tại sao tôi phải đợi anh? It đã nói với tôi ngày hôm đó rồi mà, phải không? Con người sẽ thay đổi." Mac nói, vì vậy cậu phải ngừng chơi đùa như Day và It đã nói.

"Bây giờ còn 59 phút nữa, tôi đã cho cậu quá nhiều thời gian." Nan lại nói. Mac cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang giảm dần.

“Nếu cậu không muốn, tôi có thể đảm bảo với cậu rằng bạn bè của cậu sẽ biết rằng hai chúng ta đã từng...” Nan nói, nhìn Mac một lần nữa với đôi mắt sắc sảo cho đến khi cơn ớn lạnh của Mac chạy khắp người cậu.

“Bạn bè của tôi sẽ không tin anh đâu.” Mac giễu cợt nói, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.

“Vậy thì tôi sẽ phải cho bạn cậu xem clip." Nan lại nói. Khiến Mac run lên vì giận dữ.

"Anh muốn gì ở tôi?" Mac hỏi lại.

"Chà, tôi sẽ nói cho cậu biết sau một phút nữa, hừm... 58 phút kể từ bây giờ." Nan giả vờ cầm đồng hồ lên để hẹn giờ. Mac nghiến răng. Cậu muốn xông thẳng vào mặt người đó, nhưng lại sợ làm lan rộng chuyện đáng xấu hổ của mình.

"Ồ, thậm chí đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi tôi. Tôi biết nhà cậu ở đâu, đừng quên điều đó." Nan nhắc Mac khi cậu quay lại với những người bạn của mình khi biết rằng cậu không còn nhiều thời gian. Nan nhìn Mac khi cậu bước vào cửa hàng với đôi mắt sáng ngời.

“Ra khỏi nhà một lúc cũng tốt.” Nan tự nhủ trước khi đi về hướng khác.
.
.
.

"Có vấn đề là gì?" Bạn Mac lo lắng hỏi.

“Không có gì.” Mac lo lắng trả lời khi đang nghĩ cách trốn thoát, Mac đang quyết định xem mình có thực sự dám về nhà hay không.

"Dew, bây giờ mày có quay trở lại căn hộ không?" Mac trầm ngâm nhìn bạn mình.

"Tại sao vậy?" Người bạn tên Dew hỏi.

"Tao muốn ngủ trong phòng của mày một lúc. Tao quá lười để về nhà." Mac nói bởi vì cậu không muốn về nhà ngay bây giờ. Ít nhất cậu nên chạy trốn, bình tĩnh và tìm cách không can thiệp vào anh ta trước.

“Được."  Dew đáp. Mac vội vàng ăn, thỉnh thoảng kiểm tra đồng hồ.

“Chúng ta về thôi.” Mac nói sau khi ăn xong. Nó chỉ mất nửa giờ.

"Mày đi đâu mà vội thế?" một người bạn khác hỏi.

"Tao hoa mắt, muốn chợp mắt một chút. Dew, mày không mang theo xe sao? Đi theo tao." Mac đã sửa xong đồ của bạn mình trước khi gọi nhân viên đến lấy và rời khỏi nhà hàng. Mac nhìn xung quanh đề phòng Nan đang đi trên con đường mòn đó nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu. Mac mỉm cười nhẹ nhõm trước khi cùng bạn đi bộ đến bãi đậu xe. Bạn của Mac lái xe và Mac ngồi bên cạnh.

"Này, cậu cho rằng tôi là ngu sao?" Nan lẩm bẩm mỉa mai khi thấy Mac chuẩn bị bỏ chạy. Nan đỗ xe cạnh xe của Mac vì anh nhớ tất cả màu sắc và nhãn hiệu xe của Mac, anh đã nghiên cứu rất nhiều từ trước.

Anh tiếp tục đi theo chiếc xe. Anh rất vui khi đuổi theo những nạn nhân như vậy.

Để nạn nhân chết, sau đó tương tác và xử lý sau. Nó mang lại cho anh một cảm giác thỏa mãn tuyệt vời. Nan đi theo Mac đến căn hộ của bạn cậu. Nan đỗ xe trước chung cư. Anh đợi một lúc để Mac lên phòng với bạn của cậu. Nan sốt ruột đợi trong xe. Một cấp dưới trong lĩnh vực này được gọi để báo cáo công việc. Sau đó, anh yêu cầu công việc qua điện thoại mà không gặp quá nhiều khó khăn. Đến khoảng 3 tiếng sau, anh lấy điện thoại của mình ra bấm vài tin nhắn.
.
.
.

Sau khi đến phòng của bạn mình, Mac bước đến và nằm xuống chiếc ghế dài ngay lập tức.

"Mày có muốn uống một ít nước không?" Dew hỏi, Mac lắc đầu.

“ Tao sẽ nằm nghỉ một lúc." Mac nói với người bạn đang nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay vì thời gian đã trôi qua như Nan nói.

Nan chắc chắn phải tức giận lắc đầu. Cậu phải làm gì bây giờ? Mac nghĩ thầm, cố tìm cách thoát thân nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cách. Nghĩ đến đó, cậu chìm vào giấc ngủ. Cậu tỉnh dậy lần nữa khi nghe tin nhắn trên điện thoại. Mac khẽ rùng mình mở to mắt khi tỉnh dậy, cầm điện thoại lên thì thấy là một số lạ, nhưng Mac vẫn đọc tin nhắn.

' Mày định tự xuống hay mày định để tao đi lên và kéo mày xuống?'

Mac đọc xong tin nhắn toàn thân liền rùng mình, còn tưởng rằng mình là người gửi tin nhắn này? Và nếu vậy, làm thế nào để Nan biết số cậu? Mac tìm bạn của mình và thấy rằng Dew đang ngủ trên chiếc ghế dài khác. Mac cắn môi lo lắng.

Rrrrrrrrrrrr...

Mac giật mình khi điện thoại của cậu reo lên và đó cũng chính là từ số đã gửi tin nhắn cho cậu. Mac vội tắt âm thanh đi vì không muốn bạn mình thức giấc lúc này. Mac nhìn vào số liên tục gọi với trái tim đập thình thịch trước khi quyết định bắt máy.

"Xin chào." Mac trả lời cuộc gọi với trái tim đập thình thịch.

[ Mày có xuống được không?] Một giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia khiến cậu vội vàng bước ra ban công phòng bạn mình nhấc máy ngay.

"Mày đang ở đâu?!" Mac hỏi với giọng nghiêm nghị khi biết người bên kia là ai.

[ Này, mày nghĩ mày tránh xa tao ra được không Mac? Tao đã nhẹ nhàng hỏi rồi, mày không thích nhẹ nhàng tao đúng không? Thích tao dùng vũ lực như trước à?] Nan trầm giọng hỏi.

"Dừng lại! Mày định làm gì với tao?Chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa." Mac sốt ruột hét lên.

[ Chà, tao muốn tham gia.] Nan đáp lại một cách thờ ơ trước tiếng gầm gừ
của Mac.

[ Đừng nói nhiều nữa. Mày có muốn xuống không?] Nan hỏi lại. Mac im lăng một lúc vì cậu không biết mình đang ở đâu.

[ Tao đang đợi bên ngoài căn hộ của bạn mày. Mày có thể xuống ngay bây giờ hay mày muốn tao gửi clip cho bạn bè của mày? Tao có tất cả số của bạn bè mày đấy.] Nan nói một cách đe dọa, khiến Mac tỏ ra ngạc nhiên khi biết rằng anh ta đã đi trước cậu đến căn hộ của bạn cậu.

"Làm sao mày biết tao ở nơi nào?" Mac hỏi.

[ Mac, tao không phải đứa trẻ sẽ tin rằng mày đang đợi tao. Tao cho mày một giờ để suy nghĩ, nhưng bây giờ tao chỉ cho mày 10 phút, nếu mày không đi xuống, mày có thể trở thành người nổi tiếng trong một đêm đấy.] Nan kết luận trước khi kết thúc cuộc gọi. Để lại
Mac bất động và bối rối trước khi quyết định bước về phía người bạn của mình.

"Dew, tao về trước đây." Mac đánh thức bạn mình.

"Mày muốn trở về đúng không?" Dew khẽ hỏi.

"Ừm, tao phải nhanh đi làm vài việc lặt vặt. Cảm ơn rất nhiều." Mac nói với bạn mình trước khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi phòng.
.
.
.

“Hừ, dễ lừa quá." Nan lầm bầm khi nhìn Mac bước ra khỏi cửa căn hộ và nhìn trái nhìn phải, Nan mở cửa xe. Mac dừng lại trước khi từ từ tiến về phía anh, từng chút một.

"Mày muốn gì?" Mac tò mò hỏi. Tại sao Nan lại có vấn đề với cậu?

“Lên xe đi."  Nan nói, Mac lập tức lắc đầu.

"Ưm..." Mac hét lên đau đớn khi Nan nắm chặt sau đầu Mac bằng một tay.

“Hoặc là mày lên xe ngay, hoặc là mày bắt tôi phải dùng vũ lực.” Nan trầm giọng nói bên tai Mac.

Mac giả vờ vùng vẫy.

"Mày thực sự muốn nổi tiếng à." Nan đe dọa một lần nữa, khiến Mac ngay lập tức đóng băng.

"Lên xe thôi, được không?" Mac hỏi với giọng cộc cằn.

“ Mày không phải muốn lên lầu sao?” Nan lại hỏi.

"Ồ...tao sẽ lên lầu," Mac trả lời trước khi Nan buông tay mình ra khỏi cổ Mac cho đến khi Mac hơi rướn người về phía trước. Mac nhanh chóng đưa tay ra xoa gáy mình. Nan quay lại nhìn Mac. Mac thở phào nhẹ nhõm trước khi đồng ý mở cửa xe và leo lên ghế cạnh tài xế.

“Hừ, ra là vậy.” Nan tự nhủ trước khi tiếp tục ngồi lên xe. Cậu đóng hết cửa xe chuẩn bị lên xe ngay thì Nan đã khởi động xe rồi.

"Mày đi đâu vậy?! Tao không đi với mày. Mày có chuyện muốn nói với tao thì nói đi." Mac luống cuống nói.

"Mày sợ cái gì?" Nan hỏi một cách giễu cợt.

"Tao không sợ, nhưng tao muốn mày nói một chút. Tại sao mày lại chơi đùa tao nữa? Hay Day đã gửi gì cho mày?" Mac hỏi với giọng cộc cằn. Cậu không muốn Nan biết rằng Mac thực sự có chút hoảng sợ trong lòng.

"Đây không phải là về Hia Day. Đây hoàn toàn là về tao." Nan trả lời với giọng điệu bình thường.

"Có chuyện gì vậy? Nói cho tao biết đi." Mac vẫn đang mắng anh.

“Nghe nhạc đi, tao sẽ bật." Nan nói trước khi vươn tay chạm vào dàn âm thanh nổi trên xe, đang phát bản nhạc acoustic quốc tế chậm rãi, âm thanh lớn không phù hợp với bầu không khí hiện tại. Mac với tay tắt nhạc ngay lập tức. Nan quay sang nhìn Mac.

"Sao? Mày không thích hay không muốn nghe Molam? Tao để trong xe, tao đi tìm nó." Nan nói với vẻ mặt bình thường, khiến Mac không biết phải làm sao bây giờ.

“ Tao muốn về nhà." Mac nghiêm túc nói. Nan nheo mắt lại, và Mac không thể không nhìn chằm chằm vào những hình xăm dọc theo cánh tay đang nhô ra khỏi gấu áo.

“Tao đưa mày đi.” Nan nói hờ hững.

"Mày không cần phải quay lại với tao. Xe của tao vẫn ở chung cư của bạn tao. Mày có thể đưa tao đến và đưa tao đi nếu mày không còn gì để nói." Mac nói tiếp. Nan thả trôi và tiếp tục lái xe, khi xe dừng lại ở đèn đỏ, Mac giả vờ mở cửa bước xuống xe.

Đột nhiên...

"Trời ơi, đồ khốn, buông tao ra!" Mac hét lên khi cố mở cửa xe, nhưng Nan đã túm tóc và kéo cậu về phía anh.

“Đừng bắt tao bực thêm nữa, nằm yên đó, hiểu chưa Khun Mac?” Nan nói với giọng điệu ngột ngạt, không giống như ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Mac. Mac cố rút tay ra khỏi tóc nhưng Nan vẫn giữ chặt.

"Hay mày nghĩ cảnh sát ở đó có thể giúp gì cho mày?" Nan cười nói. Bởi vì có một cảnh sát giao thông đứng ở đèn đỏ nơi họ dừng lại. Mac cắn môi giận dữ vì không thể làm gì. Tất nhiên cậu có thể gọi cảnh sát, nhưng Mac
không đủ can đảm để cho bất kỳ ai biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

"Tao không đi đâu, màu buông tao ra đã, đau quá." Mac nói, giọng cậu hơi run vì da đầu bị đau.

“Hừ." Nan khẽ kêu lên một tiếng trong cổ họng và buông tóc Mac ra ngay khi đèn chuyển sang xanh, sau đó anh quay người tiếp tục lái xe.

Mac ngay lập tức di chuyển đến ngồi trên mép cửa. Cậu không muốn ở quá gần Nan, cậu muốn ở thật xa.

"Mày có thể nói cho tao biết không? Mày định đưa tao đi đâu?" Mac quyết định hỏi lại. Sau đó họ tiếp tục lái xe một lúc. Mac không thể chịu nổi tình huống xấu hổ lúc này.

“Mặc dù vậy, tao muốn biết." Mac lặng lẽ nói.

"Nhưng mày không nhớ, tao sẽ đưa mày đi đâu sao? Mày không biết đường à?" Nan cười hỏi, khiến Mac để ý đường đi như Nan nói, vì lúc đầu cẩn thận quá nên không để ý đường lắm, Mac mở to mắt khi nhớ lại con đường này khi Nan đưa cậu về.

"Tao không đi với mày, đồ khốn! Tại sao mày lại đưa tao đến đó? Tao không đi, đậu xe ngay!" Mac lại hét lên khi nhận ra Nan đang đưa Mac về nhà anh.

"Đừng giận. Chúng ta sẽ chỉ ngồi nói chuyện với nhau thôi." Nan cười nói trước khi rẽ vào con hẻm dẫn đến nhà cậu và trường đua. Nan đi thẳng đến ngôi nhà lớn, nơi mọi người đang đợi họ. Mac hốt hoảng nhìn quanh.

“Ra ngoài trước đi, tao nhất định sẽ lái xe đưa mày về.” Nan nói khi đã đỗ xe vào ga ra, mở cửa xe.

Đột nhiên...

Vừa mở cửa, Mac vội vã xuống cầu thang và bước nhẹ nhàng về phía cửa trước trong sự ngơ ngác của đám thuộc hạ vì không nghĩ sẽ lại bắt gặp Mac ở đây.

"Này, mày vội vàng như vậy định đâu?" Nan chạy đến chỗ Mac, vòng tay qua cổ Mac.

"Thả tao ra! Tao sẽ quay lại ngay, tao không có gì để nói với mày."  Mac gầm gừ, cố gắng kéo tay Nan ra, nhưng như thường lệ, cậu không thể. Nan kéo Mac theo và bước đến trước cửa nhà chính. Mac phải theo kịp, nếu không Mac sẽ ngã xuống đất với Nan đang kéo cổ cậu trên đường đi.

"Frog, cảm ơn mày rất nhiều vì đã bảo tao ra ngoài dạo. Giờ tao đã khỏi bệnh rồi." Nan gọi cấp dưới của mình một cách bông đùa.

"Sao vậy, tôi đang bối rối. Làm thế nào mà cậu ga đến được đây?" Frog bối rối hỏi.

“Của mày đây, thứ gì đó sẽ chữa lành vết thương cho tao.” Nan nói với nhóm của mình trước khi kéo Mac vào nhà. Mac cựa quậy, nhưng Nan đã kéo Mac. lên lầu.

"Mày đang cố làm cái quái gì vậy? Cả hai chúng ta sẽ chết mất." Nan nói khi Mac vùng vẫy khi anh kéo cậu lên cầu thang.

“Thả tao ra, đồ khốn.” Mac mắng, nhưng Nan đáp lại bằng một nụ cười trong cổ họng. Nan kéo Mac vào phòng. Mac nuốt nước bọt vì cậu nhớ rất rõ những gì đã xảy ra trong căn phòng này.

"Đồ ngốc, thả tao ra, tao xin mày." Mac vội vàng nói với Nan bằng một giọng trầm.

"Này, lạ thật đấy. Sao giọng mày lúc này nhỏ thế?" Nan trêu chọc trước khi mở cửa và đẩy Mac vào trong, và ngay lập tức đóng cửa phòng ngủ lại. Mac chạy đi và càng xa chiếc giường càng tốt, Mac nhìn quanh căn phòng, không có gì thay đổi hết.

Thêm vào đó, chiếc giường vẫn có tấm trải giường có hoa văn giống như ban đầu, củng cố cách cậu nhớ lại ngày hôm đó.

"Tại sao mày lại nghĩ về ngày đó?" Nan hỏi như thể biết Mac đang nghĩ gì. Nan nhặt chiếc ví của mình và đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường ngủ như thường lệ. Chỉ có Mac hoảng sợ khi Nan bước vào phòng.

"Tao đã hoàn toàn quên rồi." Mac buộc giọng mình không run. Nan nhướng mày và giả vờ ngạc nhiên.

"Thật không? Thật là dễ quên mà." Nan trêu chọc hỏi.

"Nhưng tao vẫn nhớ mọi thứ. Mày sẽ nhớ lại thôi. Mày có muốn xem không? Tao sẽ mở nó ra trong giây lát thôi." Nan nói, nhưng không đợi phản ứng của Mac. Nan đi mở máy tính xách tay của mình. Rồi anh quay sang nhìn Mac một lúc. Mac ở nguyên tại chỗ, không dám động chân nhiều vì cậu biết dù cậu có chạy ra khỏi phòng thì thuộc hạ của Nan vẫn ở trong nhà, họ sẽ không để cậu chạy thoát nhanh như vậy. Nan mất một lúc để mở tập tin được lưu trữ, rồi quay đi khỏi màn hình. Hình ảnh và âm thanh trên màn hình khiến Mac đứng hình.

Tay và môi câu run run.

"Mày có khỏe không? Rõ ràng, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của mày. Không, tao có thể nhìn thấy mọi bộ phận của mày, haha." Mac quay sang
lườm Nan.

"Đồ khốn!" Mac hét lên khi chạy về phía anh.

Bốp...

Nan hơi quay lại khi nắm đấm của Mac đập mạnh vào má anh. Nhưng nó không gây ra nhiều chấn động và trước khi đòn thứ hai xảy đến, Nan đã né được. Sau đó, anh móc nắm đấm phải
của mình vào giữa cơ thể của Mac với một lực rất mạnh.

"Ưm..." Mac hét to trước khi khuỵu gối xuống sàn phòng khách. Nan khẽ lắc vai trước khi cúi xuống bên cạnh Mac, người đã ngã xuống đất. Nan túm tóc Mac trước mặt và vén nó lên để người kia có thể nhìn.

"Thật quá dễ dàng để hạ gục mày. Điều đó không vui chút nào. Hãy đứng dậy và thử thứ khác đi." Nan nói với nụ cười trên môi. Mac nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, nhưng anh không thể ngăn được. Một cú đánh suýt nữa khiến Mac mắc nghẹn thức ăn mà cậu đã ăn trước đó.

Bụp...

"Hự, đồ khốn." Nan mỉa mai khi Mac đấm anh một lần nữa, mặc dù cậu vẫn đang ngồi trên sàn và Nan vẫn đang giật tóc cậu. Nhưng Nan đã có thể đỡ cú đấm của Mac bằng tay kia ngay lập tức. Mac buồn bã nhìn anh.

“Đi chết đi.” Mac giận dữ nói.

"Tao không vội, nhưng nếu mày muốn tao chết, tao liền mang mày theo, một mình tao không thể đi được, tao lười." Nan nói một cách mỉa mai.

Điều này khiến Mac càng thêm bực bội với sự kích động của cậu, Nan buông tóc Mac ra và đứng dậy.

“Hãy nằm xuống và chơi đi, tao sẽ quay lại ngaym” Nan nói với giọng điệu bình thường, khiến Mac thấy phù hợp với tâm trạng của cậu.

"Mày định đi đâu mà bắt tao đợi ở đây?" Mac đột ngột hỏi, nhưng cậu vẫn đang ngồi trên sàn phòng ngủ.

"Tao ăn cơm đi, mày có biết tao nhìn mày mấy tiếng đồng hồ không? Mày ăn, mày không sao. Tao còn chưa ăn cái gì, hay là mày để cho ăn cơm luôn ở đây...?" Nan vừa nói vừa vờ nhìn Mac bằng ánh mắt thèm muốn.

"Đi đ, đi kiếm chút đồ ăn đi!" Mac vội vàng đuổi anh đi. Nan cười nhẹ trong cổ họng.

"Hãy là một cậu bé ngoan, đợi tao ở đây trước. Tao sẽ quay lại và nói chuyện với mày sau." Nan nói với Mac trước khi dùng tay tắt máy tính xách tay của mình, sau đó quay lại và lấy điện thoại của Mac từ túi quần. Mac cố thủ và đỡ lấy nhưng không được.

"Đưa điện thoại cho tao! Mày định làm cái quái gì vậy?" Mac hét lên ngay lập tức nhảy dựng lên.

"Ở đây không cần, khi nào tao đưa tao về, tao nhất định sẽ trả lại mày." Đó là tất cả những gì Nan nói trước khi bước ra khỏi phòng, để lại Mac một mình với nỗi sợ hãi trong lòng. Tiếng đóng cửa bên ngoài cho Mac biết cậu không thể rời khỏi căn phòng này. Mac bước tới và ngồi trên chiếc ghế dài, cũng chính là chiếc ghế mà cậu đã ngủ khi bị xích vào lần đó. Mac nhấc cả hai chân lên và ôm lấy đầu gối mình. Lông mày cậu nhíu lại vì sợ hãi, thất vọng và khó hiểu.

Tại sao Nan lại muốnvướng vào chuyện này? Dù đã hơn hai tháng trôi qua nhưng khi nghĩ đến những hình ảnh và sự việc ngày hôm đó, Mac bắt đầu run lên bần bật.

"Chết tiệt, tại sao anh ta phải đuổi theo mình như vậy?" Mac lẩm bẩm một mình trước khi quỳ xuống.
.
.
.
“Hâm nóng cơm cho tôi.” Nan lớn tiếng nói với cấp dưới.

"Vâng, cậu chờ một chút." Cấp dưới của Nan trả Lời trước khi Nan ngồi xuống chiếc ghế sofa giữa nhà.

"Này, sao cậu lại mang cậu bé đó theo?" Frog bước vào tò mò hỏi.

"Vậy tôi đã nói gì với cậu ta? Tôi vừa mới vượt qua được nỗi buồn chán của mình mà." Nan nói với một nụ cười mà mọi người đều coi là một nụ cười ranh mãnh.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top