Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

( Quyển 1) Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 6:

“Mày chỉ có thể mất trinh một lần thôi." Nan nói lại trước khi rút ra khỏi cơ thể Mac, đứng dậy và bước vào phòng tắm để tháo bao cao su rồi tắm. Mac nằm yên khi cơn đau lan khắp cơ thể. Nan đeo khăn tắm ở hông bước ra, dừng lại nhìn Mac ở chân giường.

"Mày định nằm bẩn thỉu như vậy à? Đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường đi, nhìn mày khỏa thân trước mặt khiến tao muốn làm thêm vài hiệp nữa đấy." Nan đe dọa khiến Mac hơi rùng mình

Sau đó Mac nhanh chóng cựa mình ngồi dậy. Mac nhìn Nan với đôi mắt sáng ngời.

"Đừng như vậy, lãng phí thời gian, mày không thể làm bậy với tao." Nan nói điều đó một cách bất cẩn vì anh biết Mac giận anh đến mức muốn làm anh bị thương. Nhưng Nan chắc chắn rằng Mac sẽ không dám làm bất cứ điều gì.

Mac nghiến răng và đứng dậy. Nan đi lấy khăn ném cho Mac. Bên kia nhanh chóng đồng ý.

“ Ối." Mac càu nhàu, cau mày vì đau, Nan nhếch lên một nụ cười trên môi và lắc đầu, anh không muốn giúp đỡ hay lo lắng về bất cứ điều gì. Anh bước vào phòng thay đồ để mặc quần áo. Mac đi tắm, xối vòi hoa sen lên đầu và kỳcọ thật mạnh. Mắt Mac đỏ hoe vì tức giận và thất vọng. Mac ghét nó, cậu ghét chính mình. Cậu ghét bản thân vì lần ra mắt này là lần đầu tiên cậu ra mắt với một ai đó, nhưng hai tháng sau khi rời khỏi đây vào ngày hôm đó, Mac đã cố gắng ngủ với các cô gái một lần nữa hoặc thậm chí tìm tình nam, nhưng Mac không hề có cảm giác đồng cảm hay cảm giác được giải tỏa. .. Nó khiến cậu rất căng thẳng và khó chịu về điều đó. Nhưng hôm nay, Nan lại làm điều đó với cậu.

"Mình đã kết thúc bằng chính đôi tay của mình. Không phải vì mình là đồ ngốc." Mac nói, cậu không muốn nghĩ quá nhiều về điều đó và bắt đầu tắm rửa lại cơ thể.

Một tiếng gõ cửa phòng tắm làm Mac giật mình.

" Mày định ngủ trong phòng tắm sao? Không cần kỳ cọ quá mạnh, có dùng sức như thế nào thì dấu vết tao lưu lại cũng sẽ không biến mất. Ha ha!" Nan hét lên từ phía ngoài phòng tắm. Giống như anh biết Mac đang làm gì, khiến Mac mím môi thất vọng.

"Đó là vấn đề của tao!" Mac sốt ruột hét lên. Nhưng thay vì tức giận hay oán giận, Mac nghe thấy tiếng cười phát ra từ anh. Điều đó khiến Mac tức giận hơn và thay vào đó cậu muốn bộc lộ ra sự giận của mình. Mac tiếp tục tắm, suy nghĩ về việc phải làm gì với công việc kinh doanh của mình. Sau khi tắm xong, cậu nhận ra mình không mang theo quần áo. Mac phải quấn một chiếc khăn quanh mông và rời khỏi phòng tắm.

Nan, người đang nằm trên giường, nắm chặt điện thoại, liếc nhìn Mac một lúc rồi lại chú ý đến điện thoại của mình. Mac đi lấy đống quần áo chất đống trên sàn rồi bước nhanh vào phòng tắm.

Lại bước ra, thấy Nan cũng ở chỗ cũ.

"Mày có thể đưa tao về nhà không?" Mac hỏi một cách dứt khoát.

"Không." Nan trả lời ngắn gọn, cũng cúp điện thoại. Mac nhìn anh với vẻ hoài nghi.

"Mày định làm cái quái gì với tao ở đây? Tao còn có một ngôi nhà và công việc phải làm!" Mac hét lên, thấy rằng Nan đã làm được điều mình muốn, lẽ ra anh ta có thể để cậu về nhà.

"Ồ, người như mày làm công việc gì vậy? Nghe nói ba mày cho mày đi du học, học thì cũng chưa học xong, ngày nào cũng tiêu tiền của ba mày, đến khi phải gọi ông ấy về mới thôi. Phải không?" Nan nói một cách trêu chọc khiến Mac khựng lại một lúc vì Nan biết quá rõ về cậu.

“Mặc dù tao chưa hoàn thành việc học nhưng tao có thể giúp đỡ công việc của ba tao." Mac lập luận, cảm thấy hơi xấu hổ trước cách người kia xúc phạm mình.

"Mày đang giúp nó thảm hại hơn hay mày đang giúp nó thịnh vượng?" Nan nói với nụ cười trên môi. Mac siết chặt nắm đấm.

"Bây giờ đi ngủ đi. Đã 4 giờ sáng rồi. Tao buồn ngủ." Nan gọi Mac theo cách bình thường, vỗ nhẹ vào chiếc giường bên cạnh với một nụ cười ranh mãnh.
Mac muốn rời đi.

Nhưng cậu biết rằng mình không thể trốn thoát, Mac đã đi và ngồi trên chiếc ghế dài.

" Mày đang làm cái quái gì ở đó vậy?" Nan hỏi.

"Tao sẽ ngủ ở đây." Mac nói với giọng nghiêm túc, một tia ngờ vực lộ ra từ đôi mắt câu.

"Này, nếu mày sợ và muốn ngủ ở đó thì hãy ngủ đi, tùy mày. Tao sẽ ngủ ở một nơi thoải mái. Tao không thích ngủ ở những nơi chật hẹp và khó xử." Nan nói trước khi quay người đi về phía cửa phòng ngủ, mặc kệ Mac.Mac không ngờ Nan lại quan tâm đến mình, bởi vì cậu sợ rằng ngoài ngủ ra Nan còn làm việc gì khác.Khi thấy Nan đã ở trên giường, Mac nằm xuống từ từ ngủ.

Thỉnh thoảng cậu có quay nhìn vào giường nhưng sự mệt mỏi khiến mắt cậu từ từ nhắm lại và cậu chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
.
.
.

Nan mở mắt vào buổi chiều của một ngày mới, vì đêm qua trước khi đi ngủ thì đã là 4 giờ sáng. Bóng người cao lớn đứng dậy ngồi trên giường, vươn vai xua đi sự mệt mỏi.

Quay sang nhìn chiếc ghế dài, anh thấy Mac đang ngủ. Nan ra khỏi giường, đứng dậy nhìn Mac.

"Thật là một buổi biểu diễn tuyệt vời. Không khí rất lạnh." Nan nói, không to lắm. Bởi vì anh đã bật điều hòa nên không khí rất lạnh và Mac đang ngủ mà không có chăn, cậu chỉ nằm giữa những chiếc gối. Nan đi rửa mặt trong phòng tắm. Tiếng đóng mở cửa phòng tắm khiến Mac giật nảy mình và lập tức ngồi dậy. Người ta chỉ cần nhìn vào chiếc giường đủ lâu để biết Nan đang ở trong phòng tắm. Mac ngồi dậy, lấy tay xoa mặt. Cảm thấy kiệt sức, Mac hơi mệt và hơi đau nhức ở mông.

Tiếng mở cửa phòng tắm làm Mac giật mình. Nan khẽ nhướng mày nhưng không nói gì.

"Tao muốn về nhà." Mac nói với Nan một lần nữa vì cậu nghĩ rằng anh ta có thể nghe thấy cậu nói vào bây giờ, vì có thể đêm qua Nan đã quá buồn ngủ

"Mày là đứa trẻ à? Về đến nhà là khóc suốt, làm như mày chưa bao giờ ngủ ở bất cứ nơi nào khác vậy." Nan nói.

"Vậy tại sao mày lại muốn tao ở lại đây?" Mac hỏi, không thể nhớ mình đã hỏi câu hỏi đó bao nhiêu lần. Và cậu phải hỏi lại vì cận vẫn không biết tại sao.

"Mày không cần phải hỏi nhiều, được chứ? Ngày mai tao sẽ đưa mày về nhà." Nan nói với giọng hơi khó chịu khiến Mac im bặt. Hôm nay cậu rất muốn về nhà, nhưng lại sợ nếu lại cãi nhau với Nan, có lẽ cậu sẽ không về sớm được.

"Đi rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm cái gì ăn đi. Hay là đi tắm trước đi? Thay quần áo đi." Nan nói với giọng điệu bình thường.

“ Ờ, mày không cần phải hành động như một nữ anh hùng trong phim Thái nói rằng mình không đói đâu." Nan nói. Mac ngồi lại mím môi.

"Mày còn muốn nằm yên thế à. Đi tắm đi? Hay là chờ tao tắm cùng mày?" Nan vừa nói vừa giả vờ tiến về phía Mac. Mac ngạc nhiên đứng dậy ngay lập tức, nhưng cậu phải nhăn mặt một chút vì cơn đau phía sau. Một nụ cười ranh mãnh kéo dài trên khóe miệng của Nan. Mac nhanh chóng ép mình đi về phía phòng tắm.

"Tắm xong thì xuống đi, tao không đóng cửa đâu. Đừng để tao đợi lâu, càng đừng nghĩ đến chạy trốn." Nan nhắc lại lần nữa. Mac không trả lời trước khi đóng cửa phòng tắm.

"Nếu cửa phòng tắm của tao bị hỏng, mày sẽ phải mua nó." Nan hét vào mặt Mac từ bên ngoài phòng tắm, nhưng Mac không đáp lại. Nan khẽ cười vì biết Mac sẽ thầm nghiến răng nguyền rủa mình trong lòng. Nan huýt sáo vui vẻ, rời khỏi phòng và đi xuống tầng trệt của ngôi nhà.

"Cậu ta đã tỉnh rồi sao?" cấp dưới của Nan nói.

"Không dậy thì làm sao xuống được? Có ai nấu ăn chưa?" Nan cười hỏi.

"Xong rồi ạ. Tôi chỉ đang đợi nó nóng lên thôi. Mà này, hôm nay tâm trạng của cậu có vẻ tốt nhỉ." Cấp dưới của Nan nói , hơi nhướng mày nói.

"Trông tôi có ổn không?" Nan hỏi.

Cấp dưới của Nan gật đầu. Nan khẽ nhún vai.

“Chắc là vì tôi có một món đồ chơi để giải sầu nên tôi mới có tâm trạng tốt thế này." Nan trả lời trước khi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách ở giữa nhà.

"Cậu nhóc này có thực sự giỏi trong việc giải quyết sự buồn chán của cậu không?" cấp dưới của Nan cười hỏi.

Nan nở một nụ cười trên môi nhưng không nói gì. Anh ngồi đợi Mac một lúc. Để cấp dưới chuẩn bị thức ăn.

Mac - người đã tắm rửa và mặc quần áo, miễn cưỡng chậm rãi bước ra khỏi phòng. Cậu hơi khó chịu do ma sát ở phía sau. Câu không muốn đi xuống, nhưng cậu không thể không cảm thấy đói. Và cậu không muốn bị thương  nữa. Nan nhìn lên từ màn hình TV trước khi nhảy dựng lên khi thấy Mac đi xuống cầu thang.

"Mẹ kiếp, chậm như vậy, đi xuống làm gì?" Nan càu nhàu thờ ơ. Mac luống cuống nhìn quanh vì cấp dưới của Nan cũng đang ở trong ngôi nhà này.

Đột nhiên...

"Ôi mẹ kiếp, đau quá." Mac hét lên đau đớn khi Nan túm lấy Mac từ hai bậc thang còn lại, Mac phải rướn mình vì sợ sẽ ngã xuống cầu thang, khiến phía sau của cậu ngay lập tức bị đau.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Nan nhướng mày hỏi. Mac cắn môi. Bởi vì làm sao cậu có thể nói rằng cậu bị thương ở lỗ nhỏ phía sau chứ? Nan nhìn vào mặt Mac và dừng lại.

“Ồ hahaha..."  Nan nói, khịt mũi một hơi dài với tiếng cười trong cổ họng khiến cậu thấy ấm áp. Làm Mac đỏ bừng mặt.

"Đi thôi!" Mac giật cánh tay Nan ra khỏi tay mình, nhưng Nan đã giữ chặt trước khi kéo Mac vào bếp, nơi thức ăn đã được bày sẵn trên bàn ăn.

"Ngồi xuống ăn cơm đi, nhưng ăn đồ địa phương như vậy có được không? Hay phải ăn món gì cầu kỳ thôi?" Nan nói, buông cánh tay Mac ra để cậu ngồi vào ghế. Mac nhìn thoáng qua thức ăn trước mặt, bao gồm trứng rán, trứng bác với húng quế và rau xào. Mac cau mày nhưng không nói gì. Nan mang cho Mac một chiếc đĩa.

Nan nói rồi ngồi xuống ghế. Mac khẽ thở dài trước khi đi tới bê một cái đĩa và đổ cơm cho mình và Nan từ nồi cơm điện vào đĩa. Mac ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Nan. Không nói một lời nào, Nan bắt đầu ăn, Mac nhìn đồ ăn trước mặt, đặt một quả trứng chiên lên đĩa rồi im lặng ngồi ăn. Nan ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Mac vì anh thấy cậu chỉ đang ăn trứng rán.

" Mày không thể ăn những thứ khác sao, sao chỉ ăn trứng rán là sao?" Nan hỏi với giọng giễu cợt.

“Tao muốn ăn gì là việc của tao." Mac nói một cách dứt khoát.

"Nhưng tao sẽ kiếm cho mày thứ khác để ăn. Tao không có bít tết hay xúc xích giăm bông hoặc những thứ tương tự." Nan nói lại trước khi gắp món trứng bác xào húng quế và giả vờ đặt chúng vào đĩa của Mac. Mac ngay lập tức chộp lấy cái đĩa và né nó.

"Mày đang lấy cái đĩa ở đâu vậy? Đặt nó xuống." Nan nghiêm khắc nói. Đôi mắt anh lướt qua Mac.

"Tao sẽ không ăn!" Mac cũng tức giận nói, không hiểu tại sao Nan phải ép cậu ăn. Nan ngơ ngác nhìn Mac.

"Nói cho tao biết tại sao đi Mac. Tại sao mày không thể ăn? Trả lời không thỏa đáng thì tao sẽ nhét nó vào miệng mày." Nan hỏi. Mac vẫn im lặng trong giây lát. Mac không muốn nói bất cứ điều gì. Nan đứng dậy và lập tức bước đến chỗ Mac khiến Mac giật nảy mình.

"Eo... nó cay quá! Nó đầy ớt đấy, thấy không, đồ ngốc?" Mac vội vàng nói, sợ chính mình bởi vì không ăn được cay sẽ khiến Nan khó chịu. Nan đã bị sốc khi nghe điều này.

"Rau xào không cay, sao không ăn?" Nan hỏi khi Mac cắn môi.

"Tao không ăn rau." Mac lặng lẽ trả lời, cảm thấy hơi xấu hổ khi phải nói theo cách đó.

"Ha ha ha ha ha ha ha, khốn kiếp, mày không ăn được hạt tiêu, sao mày lớn được vậy?" Nan bỗng bật cười. Sự khó chịu lúc đầu chuyển thành tiếng cười. Mac nhìn anh với vẻ khó chịu.

"Có ai ăn được mọi thứ như mày không chứ, lớn bằng con trâu?" Mac không thể không nguyền rủa anh ta. Nan nở một nụ cười nhẹ, không bị ảnh hưởng bởi lời chửi rủa của Mac.

"Mày muốn bị trâu húc sao?" Nan hỏi. Mac ngay lập tức bình tĩnh lại.

"Frog." Nan gọi cấp dưới của mình.

"Chuyện gì vậy, Hia?" Frog vội vàng hỏi.

"Cậu hãy làm cho tôi một ít thịt lợn chiên tỏi. Chỉ là Khun Mac không ăn được rau cay." Nan nói với giọng trêu chọc khiến Mac hơi khó chịu. Frog liếc nhìn Mac với một nụ cười trước khi chuẩn bị đồ đạc cho món thịt lợn chiên tỏi.

"Không cần thêm tỏi." Mac không nhịn được nói. Frog và Nan ngơ ngác nhìn Mac.

"Đừng nói với tao là mày không thể ăn tỏi nhé." Nan hỏi.

“ Tai bị dị ứng với tỏi.” Mac điềm tĩnh đáp.

"Hahahaha, chết tiệt, tao không thể ngừng cười được. Màu là một cậu bé lớn xác, Mac." Nan cười khúc khích. Ngay cả Frog cũng cười.

"Có gì buồn cười à? Làm sao bây giờ!"
Mac không thể không hét lên.

"Cho dù mày có làm gì, tao cũng sẽ không ngừng cười đâu. Câu hỏi ngu ngốc, haha." Nan nói với một tiếng cười nhỏ trong cổ họng.

"Frog, cậu đã nghe rồi đó. Làm đi." Nan lại nói. Forg bắt đầu chiên thịt lợn cho Mac ăn. Khi chiên xong, anh đặt một cái đĩa bên cạnh đĩa mì.

"Ngồi xuống ăn đi, nếu không mày sẽ phát hiện ra tao không phải là người giữ trẻ tốt." Nan nói, thế là Mac vội vàng ăn cơm. Nan cũng tiếp tục ăn thức ăn của mình.

“Ăn xong cũng đi rửa đi.” Nan nói sau khi ăn xong, Mac lập tức nhìn sang anh.

"Để tao rửa?" Mac hỏi.

"Hừm, tao đã cố gắng kiếm cho mày một ít thức ăn, vì vậy hãy làm việc có ích, hay mày không thể rửa chén?"

"Rồi." Mac trả lời ngay lập tức. Thời gian du học, cậu thường xuyên tự rửa bát. Mac phải ăn một mình, hiếm khi cậu ăn quá nhiều.

“Được rồi, đi rửa chúng đi.” Nan nói với giọng bình thường, vì vậy Mac phải đứng dậy khỏi ghế, lấy bát đĩa trên bàn và đi đến bồn rửa. Nan nhìn Mac, Mac đang rửa bát thì cảm thấy có ai đó phía sau,  cậu quay lại thì thấy Nan đang đứng khiến cậu hơi nao núng.

"Chuyện gì thế?" Nan hỏi với giọng điệu bình thường.

"Lùi lại một chút, tao không thể rửa đàng hoàng được." Mac nói vì cậu không cảm thấy an toàn khi Nan kiểm soát bản thân cậu như vậy.

"Này, thằng khốn, thả tao ra." Mac hét lên khi Nan chồm tới và cắn vào cổ cậu mạnh đến mức răng anh kêu lạch cạch trước khi Nan buông cổ cậu ra. Mac vội vàng đưa tay ôm lấy cổ mình, lập tức quay sang nhìn anh.

"Mày đang làm cái quái gì thế?!" Mac hét lớn một tiếng. Nan tách khỏi Mac một chút.

"Tao muốn cắn mày, vì vậy tao đã làm." Nan trả lời với một cái nhún vai. Mac thở dài giận dữ. Mấy lần đầu cậu còn sợ hãi, bây giờ bắt đầu hơi cáu.

"Sao mày lại ngốc như vậy chứ!!" Mac hét lớn, cho đến khi cấp dưới của Nan bước vào và tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Sao vậy Hia?" Thuộc hạ của Nan xoay người hỏi.

Nan mỉm cười và lắc đầu từ bên này sang bên kia.

"Không có gì, thuốc an thần của Mac đã hết tác dụng rồi. Vậy nên nó hơi gây rối tí." Nan nói với cấp dưới của mình. Mac hít một hơi thật sâu trong sự tức giận.

"Tao sắp loạn thần kinh vì mày rồi!" Mac hét lên lần nữa. Nan đứng dậy cười. Thấy Nan đang cười và không có gì nghiêm trọng, cấp dưới của Nan rời đi, để lại Nan và Mac nói chuyện với nhau.

"Cười một chút, cười một cái." Nan đưa tay lên và kéo mạnh má Mac, điều này chỉ khiến Mac bực mình hơn. Mac kéo tay anh ra.

" Đừng chạm vào tao!" Mac trầm giọng nói, ngước đôi mắt lấp lánh nhìn anh.

"Còn chưa muộn sao? Cảm động đủ rồi phải không?" Nan nói, nhìn cơ thể Mac đầy ẩn ý. Mac đứng dậy run rẩy vì giận dữ.

"Hừ, tao đi đây, người bên này sắp đột quỵ rồi, mau rửa bát rồi đi theo tao, đừng để tao quay lại nhìn." Nan chế giễu trước khi đi ra khỏi bếp, bỏ mặc Mac đang đứng run rẩy vì tức giận, Mac bực bội quay đi rửa bát đĩa. Cậu muốn ném cái đĩa đi, nhưng cậu không muốn có thêm rắc rối nào nữa. Mac sẽ cố gắng kiên nhẫn cho đến khi Nan đưa cậu về nhà.

"Hia, Nong Three đến." cấp dưới của Nan bước vào và nói trong khi Nan xem TV. Mac vẫn chưa ra khỏi bếp.

"Tại sao em ấy lại đến?" Nan hỏi ngược lại.

"Cậu ấy muốn nhờ cậu xem xét xe." cấp dưới của Nan trả lời.

"Đây không phải gara, nếu em ấy muốn xem thì đưa em ấy đến đó hoặc bảo em ấy đến ga-ra của Hia Neil." Nan trả lời không chút quan tâm. Anh thực sự có thể kiểm tra nó, nhưng anh không muốn làm như vậy.

"Ồ này, tôi biết tại sao Nong Three đến
đây." cấp dưới của Nan nói với một nụ cười. Nan nhếch một nụ cười nơi khóe miệng.

"Tôi sẽ không bao giờ quan tâm đâu." Nan nói.

“Nếu bình thường thì Hia nói thế, tôi không nghĩ vậy chút nào, nhưng bây giờ...” người kia nói khi nhìn về phía nhà bếp.

" Cậu đang nói về cái gì vậy?" Nan hỏi.

" Bây giờ cậu có vẻ quan tâm đến một cái gì đó như thế rồi đấy." Cấp dưới của Nan vừa nói vừa vẫy tay về phía nhà bếp. Nan nhìn vào mắt cấp dưới của mình trước khi mỉm cười nhẹ.

"Không giống nhau đâu. Tôi không hứng thú lắm. Hừm..." Nan chưa nói hết câu.

"Vậy cậu biết rất rõ còn gì. Three đâu?" Nan liền cắt ngang câu hỏi của chàng thanh niên.

"Ở trước hàng rào, thưa cậu. Chúng tôi vẫn chưa cho cậu ấy vào. Tôi đã nói rằng tôi sẽ đến nói với cậu trước." thuộc hạ của Nan trả lời.

"Ừm, đi mở cửa cho em ấy đi, tôi đi xem một chút." Nan trả lời trước khi đứng dậy.

"Frog, nói với cậu bé trong nhà bếp rằng nếu cậu ta xong việc, hãy vào nhà tìm tôi." Nan nói với cấp dưới.

"Vâng." Frog trả lời trước khi rời khỏi phòng.

"Đừng lại gần anh, đồ khốn, anh sẽ đá vào miệng em đấy." Nan giả vờ nhấc chân đá vào phần còn lại khiến chàng trai hơi cau mày. Three là một thanh niên tỏ ra thích đàn ông. Và cậu từng nói với Nan rằng cậu thích anh. Nhưng không, Nan không quan tâm. Nan thấy chàng trai trẻ giống một người em hơn.

Nhìn thân hình mảnh khảnh như vậy, tay nghề của Three cũng được coi là giỏi cấp một. Nhưng Three vẫn thường xuyên tìm đến anh.

"Hia Nan xấu lắm. Three nhớ anh." cậu thanh niên đáp.

"Em không cần phải nghĩ về anh nhiều như vậy. Anh thấy nổi da gà. Em muốn anh xem gì?" Nan hỏi. Cậu thanh niên bước tới mở mui xe.

"Three không biết âm thanh phát ra từ đâu. Lái xe, nó kêu rất to nên em muốn anh xem thử." cậu thanh niên nghiêm túc nói. Nan bước đến ghế phụ, ngồi xuống và khởi động xe. Nan im lặng nghe tiếng xe và cau mày trước khi tắt động cơ, nhìn vào bánh xe trước khi quay sang đối mặt với Three.

“ Em tái xe đua kiểu gì mà không biết má phanh đã mòn hả?” Nan hỏi một cách dứt khoát.

“Em không biết.” Three đáp, nheo mắt lại một chút.

" Khốn kiếp, anh nghĩ em nên biết chứ, nhưng nhiều khả năng là em tới đây tìm cái gì đó." Nan cố ý nói.

Three làm bộ mặt hờn dỗi như bị bắt quả tang.

"Em nghĩ ang ngu ngốc thế à." Nan nói với Three, hơi cau mày.

"Eo, Three muốn gặp anh thôi mà. Ngoài ra, em cũng muốn anh sửa cái này." cậu thanh niên thừa nhận. Nan lắc đầu ngán ngẩm.

"Nhà anh không phải gara, anh vào gara chẳng phải dễ hơn sao?"

"Three hay sửa xe ở đây lắm. Nhà anh cũng như cái gara rồi." Three miễn cưỡng nói khi đã có đầy đủ đồ nghề sửa xe. Như Three đã nói, nhà của Nan giống như một gara nhỏ.

"Vì vậy, nếu ann tính giá cao, đừng hét vào mặt anh đấy." Nan đe dọa.

“Three là người đồng ý trả tiền mà.” cậu thanh niên trả lời ngay lập tức trước khi quay lại nhìn người lạ đang
đứng ở ngưỡng cửa của Nan.

"Anh là ai vậy, tôi chưa thấy anh bao giờ?" Nan quay lại nhìn Mac trước khi ngay lập tức mỉm cười.

"Lại đây " Nan vẫy tay với Mac đang bất động. Mac đứng nhìn một lúc. Cậu
không muốn nhúng tay vào nên đã đứng từ xa quan sát. Mac cau mày bước đến chỗ Nan vì cậu vẫn còn buồn bực. Three nhìn Mac tò mò.

"Hãy đến giúp tao đi." Nan nói, trước khi quay sang nói với cấp dưới của mình chuẩn bị đồ đạc để sửa xe của Three.

"Giúp cái gì?" Mac khô khan hỏi. Cậu không để ý nhiều đến chàng trai trẻ đang đứng đó nhìn cậu.

"Tao sẽ nói cho mày biết sau. Three, em ngồi xuống chờ đi." Nan quay sang Three nói.

“Three sẽ giúp anh."  cậu thanh niên đáp ngay.

"Được, để cậu bé đó giúp mày đi. Mày còn gọi tao đến làm gì?" Mac ném nó cho Three vì cậu không muốn đến quá gần Nan.

"Tao đã nhờ mày giúp thì mày phải giúp. Đừng làm tao cáu, Mac." Nan nói bằng một giọng u ám khi nhìn Mac với ánh mắt hung dữ.

"Tao không phải con của mày!" Mac đã trả lời.

"Nếu anh ấy không phải cấp dưới của anh, vậy anh ấy là ai vậy?" Three lập tức hỏi, Mac quay đầu nhìn lại.

" Cậu không cần biết tôi là ai, đi giúp Phi của cậu đi. Đừng có chọc vào tôi." Mac tức giận nói.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top