Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

( Quyển 1) Chương 6: Dew x Three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 6:

Đêm qua Dew đã làm chuyện đó với Three rất nhiều lần và Dew đã ngủ quên trên chiếc giường rộng trong hiệp cuối cùng. Vì Dew đưa đã Three
vào phòng ngủ, nơi Three không chống cự gì cả. Nhưng Tbree mở mắt và thức dậy trước Dew lúc 7 giờ sáng vì Three cựa mình và cảm thấy đau nhói ở ống sống lưng. Đau từ sống lưng xuống hông, nước mắt Three lăn dài trên khuôn mặt đau đớn. Chàng trai gượng ngồi dậy, giữa hai chân vẫn còn vết máu, Three cắn chặt môi đến mức ngửi thấy mùi máu. Hậu huyệt đau nhức, Three muốn nằm xuống lần nữa, nhưng có gì đó trong lòng buộc Three phải kìm lại. Three cố nén tiếng nức nở và nhìn sang Dew đang ngủ say.

Three không biết mình đau lòng là do Dew làm vậy với cậu hay do Dew đã gọi cậu bằng tên Mac. Three đã biết tại sao nữ chính trong bộ phim mà cậu từng xem phải ngồi khóc sau khi bị nam chính cưỡng hiếp, nhưng đây là cuộc sống thực. Three nghĩ còn đau hơn cả phim, đau cả người, đau cả tim.

Dù đau đến mấy nhưng Three vẫn kiên nhẫn trèo ra khỏi giường, nghiến răng dựa vào tường phòng ngủ và bước từng bước chậm rãi về phía phòng tắm. Three cảm thấy xót xa mỗi khi bước đi, có chất lỏng chảy ra từ lỗ nhỏ phía sau, khi vào đến phòng tắm, Three vội vã rửa người, âm thầm khóc cho đến khi mắt đỏ hoe, Three vừa rửa người vừa nghĩ cậu đã rửa sạch rồi bỏ đi lấy quần áo trong tủ của Dew. Cậu thay đồ xong đi ra ngoài vẫn thấy Dew ngủ như thường. Three nhìn Dew mà nước mắt chảy dài trên mặt. Three cảm thấy choáng váng, người như phát sốt nên cố ra khỏi phòng Dê để đi về.

"Huhu." Ba đưa mu bàn tay vô tư lau nước mắt. Sau đó, cậu rời căn hộ của Dew trong tình trạng khá tồi tệ, mặc dù một số người trong chung cư đã bị sốc trước tình trạng của Three và sức mạnh thổn thức của một cậu bé khi ra khỏi thang máy, nhưng may mắn thay là mọi người đã giúp cậu bắt một chiếc taxi. Three bắt một chiếc taxi và ngay lập tức đến thẳng ký túc xá của bạn mình, lúc này Three không muốn về nhà để gia đình nhìn thấy tình trạng của mình.
.
.
.
" Ôi." một tiếng rên rỉ vang lên trong cổ họng Dew. Chỉ với cảm giác khô rát nơi cổ họng, tê tê kéo dài một chút khiến Dew mở mắt ra. Lần đầu tiên Dew mở mắt ra rồi lại phải nhắm mắt lại như mê man. Dew hít một hơi thật sâu một lúc rồi lại mở mắt ra, cảm giác nhức nhối trong người làm Dew tưởng mình đang ngủ trên cánh tay của anh. Dew đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt mình. Và rồi anh lồm cồm ngồi dậy, nhưng phải dừng lại khi thấy mình nằm trần như nhộng và anh biết ngay là có chuyện. Dew nhìn quanh, kể cả giường của mình thì phát hiện ra phía mình ngủ nhăn nheo và có vết máu, Dew nhíu mày khó hiểu trước một số hình ảnh được tái hiện trong não.

Hình ảnh cậu bé khóc lóc, quằn quại cầu xin anh dừng lại. Nó khiến Dew cảm thấy khó xử, Dew bối rối không biết mình đã làm gì với Mac hay với ai khác. Nhưng khi ngồi nghĩ lại chuyện tối qua, Dew lại mở to mắt vì không đời nào anh làm gì được Mac. Nhưng người có nhiều khả năng bị trúng đòn nhất lại là...

“Three.” Dew rên rỉ gọi tên Three. Anh lập tức quét mắt tìm Three. Dew cảm thấy đêm qua mình bị kích thích bởi một thứ gì đó, cho đến khi không kiềm chế được bản thân, Dew đã bất cẩn nhảy ra khỏi giường, trần truồng như nhộng. Anh chạy vào phòng tắm và tìm thấy dấu vết của việc sử dụng phòng tắm. Anh nhanh chóng bỏ ra phòng khách, quần áo vương vãi khắp nơi làm hình ảnh đêm hôm ấy lại hiện rõ hơn trong ký ức.

"Chết tiệt, mình đã làm gì vậy?" Dew nguyền rủa chính mình. Anh với lấy điện thoại và bấm ngay số của Three. Khi anh nhận ra Three không còn ở trong phòng anh nữa.

" Số bạn đã gọi..."

"Chết tiệt." Dew lại chửi thề khi nhấn gọi Three liên tục như vậy một lúc. Nhưng khi nhận ra cuộc gọi chắc chắn là không được, anh từ bỏ ý định và quay lại nhặt những thứ vương vãi khắp phòng trước, ngoài việc tắm rửa, thay quần áo, thu dọn chăn ga gối đệm chuẩn bị giặt. Dew cảm thấy hơi có lỗi vì đã làm gì đó với Three, nhưng anh không kìm được lòng mình. Dew đã cố gắng gọi điện cho Three gần như cả ngày, nhưng Three không bắt máy. Khiến Dew cảm thấy mình muốn phát điên lên. Dew ngồi day day thái dương, không biết mình chỉ mặc cảm hay còn sâu xa hơn thế. Ngồi nghĩ hồi lâu hình ảnh hành động của chính anh cứ hiện về trước mắt.

"Tôi sẽ tìm cậu ở đâu đây Three?" Dew lẩm bẩm một mình. Vì anh không biết nhiều về Three nên phần lớn thời gian anh gọi điện là để sắp xếp một cuộc gặp, bây giờ anh hầu như không nghĩ về Mac.
.
.
.
3 ngày sau

"Three, dậy được không? Tao mua cháo cho mày này." Giọng bạn của Three vang lên. Khiến Three đang nằm trên giường phải từ từ cựa mình ngồi dậy, trông rất tái nhợt và tiều tụy. Sau khi ra khỏi phòng Dew, Three đi thẳng đến chỗ bạn thân. Bạn cậu vừa mở cửa phòng Three suýt ngã nên bạn cậu phải đỡ vào phòng, Three nằm vật vã trong phòng bạn, không đi đâu được. Bạn của Three có thể thấy những gì Three đã trải qua, nhưng bạn cậu không nghĩ sẽ hỏi bất cứ điều gì.

“Cảm ơn.” Three nói giọng khàn khàn. Bạn của Three múc cháo ra bát mang đến cho cậu.

"Sắp chết chưa?" Bạn của Three vờ hỏi. Three chỉ cười miễn cưỡng.

“Tao chưa chết.” Three đáp trước khi tiếp tục ngồi ăn cháo. Cơn sốt của Three đã thuyên giảm nhiều, nhưng cậu vẫn phải uống thuốc. Đặc biệt là thuốc mỡ kháng viêm để bôi cho khu vực phía sau. Bạn của Three đồng ý đến gặp bác sĩ tại phòng khám và mua thuốc về cho bạn mình.

"Mày sẽ nói cho tao biết ai đã làm điều này với mày chứ?" Bạn của Three hỏi làm Three khựng lại một lúc, cảm thấy mắt mình lại cay xè, Three hớp từng ngụm cháo một cách thèm thuồng.

"P'Dew." Three trực tiếp nói với bạn mình. Một đôi mắt đẹp buồn lại ngước lên. Bạn của Three khẽ thở dài, đúng như cậu đoán vì Three đi đưa Dew về chung cư rồi nói sẽ gọi cho cậu đem xe ra đón, nhưng Three không hề gọi cho đến lúc Three xuất hiện tại ký túc xá của cậu vào buổi sáng.

"Tại sao anh ta lại bạo lực như vậy?" Bạn của Three nói. Vì khi giúp Three lau người cậu đã thấy vết tích trên người Three. Three chậm rãi lắc đầu.

"Tao không biết." Three thấp giọng nói.

"Ờ ờ, ăn cháo tiếp đi. Tao gọi điện đến nhà mày nói mày sang đây học chung phòng với tao." bạn của Three nói.

“Cảm ơn.” Three đáp và ngồi xuống ăn thêm cháo, rồi uống thuốc.

"Vậy mày định làm gì tiếp theo?" Bạn của Three hỏi lại. Sau khi húp ba hớp cháo Three nằm bất động trên giường một lúc.

“Không có gì, tao sẽ tiếp tục cuộc sống của mình.” Three nhẹ nhàng nói với đôi mắt mờ.

"P'Dew thì sao? Mày có muốn nói chuyện với anh ấy không?" Bạn của Three hỏi lại. Three lắc đầu.

"Tap không muốn nói về bất cứ điều gì, tao và anh ấy ngay từ đầu đã không liên quan gì đến nhau. Tao là người đã kéo anh ấy vào rắc rối về chuyện của Hia Nan. Nhưng bây giờ tao sẽ dừng lại. Cả về Hia Nan và...” Three ngừng nói.

"Được rồi, làm như mày thích đi." bạn của Three nói. Three chỉ có thể cảm ơn người bạn của mình.
.
.
.

"Tại sao cậu không hỏi khách hàng của mình trước? Trước khi cậu nhận công việc!!" Tiếng hét của Dew vang vọng trong văn phòng nhỏ của chính cửa hàng của anh. Để lại những người bên ngoài sợ hãi. Ngay cả chính khách hàng cũng bị sốc cho đến khi nhân viên phải nói chuyện để thuyết phục họ ở lại. Họ đã rất sốc khi nhân viên bị mắng bước ra với khuôn mặt nhỏ nhắn. Những người bạn khác ngay lập tức chạy đến.

"Mày đã làm gì vậy?" một nhân viên khác hỏi.

"Không biết, bình thường không phải như vậy đâu. Bị mắng đến đau tai rồi." Người bị mắng một lúc sau mới nói.

"Cậu ấy đã như thế này trong hai tuần rồi." một người khác nói. Vì dạo này không ai chạm mặt Dew nữa, kể cả những chủ quán quen nhau cũng không, bình thường còn chào hỏi nhau nhưng dạo này không ai dám chào vì vẻ mặt Dew đang nhăn nhó.

"Cậu ấy cùng bé Three đánh nhau sao?" Một người khác đã hỏi.

"Đó là nó đấy." một người khác trả lời.

" Cậu muốn bị trừ lương à?" Giọng nói hung tợn của Dew vang lên khiến nhân viên hoảng hốt. Dew thất vọng nhìn mọi người rồi rời khỏi cửa hàng mà không nói lời chào. Đã hai tuần rồi Dew vẫn không liên lạc được với Three, Three không mở máy. Anh biết Three đang đi học nhưng anh lại không biết trường đại học nào. Anh cố gắng tìm bạn của Three, anh có thể nhớ, nhưng anh không tìm thấy ai cả. Dew cũng đã đến trường đua của Nan để chờ nhưng không thấy xe của Three. Anh cảm thấy như mình đang đau khổ vì không thể tìm thấy Three. Hôm nay Dew quyết định đi tìm Nan, dù tránh hết sức nhưng anh anh vẫn tránh hỏi về nó, hôm nay là đỉnh cao của Dew.

Dew lái xe đến nhà Nan thì thấy Nan và Mac đang chuẩn bị rời đi. Dew nhìn Mac nhưng không thấy đau. Có thể có cảm giác ngứa ran trong lồng ngực nhưng Dew chắc chắn rằng mình không bị tổn thương. Anh không còn đau lòng khi biết mình không được Mac đáp lại tình cảm. Dew cũng đã từng ngồi tự hỏi mình có yêu Mac thật lòng không, tại sao nỗi đau trong tim lại ra đi dễ dàng như vậy?

"Sao vậy Dew? Sao mày lại đến đây? Mà mày đi 2 tuần vậy, tao gọi mà mày không bắt máy." Mac lập tức hỏi. Dew nhìn Mac thở nhẹ.

“Tao có chút việc với gã đó.” Dew đáp, quay sang nhìn Nan, Nan hơi nhướng mày.

"Mày có việc với tao à? Hả, chuyện gì vậy?" Nan nói với một tiếng cười trong cổ họng.

“Tao muốn biết nhà Three ở đâu." Dew hỏi ngay, Nan khẽ mỉm cười.

“Có chuyện gì vậy, Dew?” Mac hỏi.

"Tao có vài việc cần bàn với em ấy. Mày biết chứ?" Dew hỏi.

"Tao không biết vì tao chưa bao giờ đến nhà em ấy... nhưng tao thấy tối nay em ấy sẽ đua. Đúng không?" Nan quay sang hỏi cấp dưới của mình cách đó không xa.

"Vâng thưa cậu, có người thách đấu với em ấy, tôi thấy lúc đó là khoảng 10 giờ tối." Wai trả lời, Dew cau mày vì anh luôn đợi Three nhưng không thấy Three sẽ đến, nhưng bất ngờ tối nay Tnree lại đến thi đấu.

“Cảm ơn.” Dew nói đơn giản. Trước khi dừng ở phía Mac.

"Đợi đã, tao sẽ gọi cho mày. Hãy để tao hoàn thành công việc của mình trước." Dew nói với Mac trước khi đi thẳng đến xe của anh. Dew lên xe, thở
phào nhẹ nhõm, tối nay anh sẽ đi bắt Three, hy vọng có thể thực sự gặp được Three.
.
.
.

"Ai thách tao, Kong?" Three hỏi, tò mò khi bạn của cậu bước vào và nói rằng ai đó đã thách thức cậu thi đấu lúc 10:00 tối, mặc dù cậu đã không đến đường đua trong 2 tuần qua.

"Tao không biết. P'Wei đã gọi cho tao để nói với tao rằng ai đó đã thách thức mày." Kong trả lời. Three ngồi suy nghĩ. Three dành một tuần với bạn của mình, sau đó trở về nhà riêng của mình và đi học như bình thường. Three đã từng nhìn thấy Dew đứng đợi mình trước cổng trường đại học, nhưng Three luôn tìm cách tránh mặt. Nhưng mặt khác, cậu không muốn gặp anh vì cậu nhớ giọng điệu của Dew khi anh gọi tên Mac. Anh ngay lập tức khiến Three cảm thấy đau nhói trong lồng ngực.

"Này, mày có đi không? Tao sẽ gọi cho anh ấy để xác nhận ngay." Kong nói lại. Three ngồi suy nghĩ rồi mới gật đầu vì cậu nghĩ Dew sẽ không ở đó đợi mình vì cậu nghĩ Dew sẽ không muốn nhìn thấy mặt Mac.

“Vậy thì chúng ta quay lại chuẩn bị xe trước đi. Tao sẽ đi lấy nó lần nữa." Three nói với bạn mình. Trước khi đi bộ đến xe của riêng mình.
.
.
.

"Mày đã kiểm tra tình trạng của chiếc xe chưa?" Kong hỏi người bạn của mình khi lái xe đến trường đua.

"Chỉ kiểm tra sơ bộ thôi, tao sẽ đi xem trường đua một lần nữa." Three vừa lái xe vừa trả lời. Kong nhìn khuôn mặt bạn mình với một tiếng thở dài nhẹ.

"Mày khỏe chứ?" Kong lo lắng hỏi bạn mình.

"Có gì à?" Three hỏi.

"Có phải tất cả là về Hia Nan và...P'Dew?" Kong hỏi, tránh giọng nói của cậu.

"Tao không chắc. Về Hia Nan, chính tao cũng thất vọng. Tao chỉ có thể thực sự là em trai của anh ấy thôi." Three trầm ngâm nói.

"Mày có tính thể bỏ cuộc dễ dàng vậy không? Mặc dù trước đó mày đã theo dõi anh ấy nhiều như vậy." Kong hỏi lại, hơi im lặng.

"Hồi đó, anh ấy thậm chí còn không có một người mình yêu thực sự. Nhưng bây giờ anh ấy đã có rồi, tao không muốn can thiệp vào nữa." Three thở phào nhẹ nhõm khi Kong khẽ gật đầu.

"P'Dew thì sao?" Kong hỏi.

"Tao đã nói với mày rồi. Những người khác nhau là khác nhau." Three nói, cảm thấy một nỗi đau không thể diễn tả trong lồng ngực. Kí ức không dễ xóa nhòa. Nhưng Three cố không nghĩ về điều đó.

Chẳng mấy chốc, Three lái xe đến trường đua của Nan. Three nhìn quanh xem có thấy xe của Dew không, nhưng không thấy. Three khẽ thở dài nhưng trong lòng đau lắm, nghĩ chắc Dew đã từ bỏ ý định đi tìm cậu rồi.

“Này Three, đã lâu rồi mày không xuất hiện đấy.” một giọng nói quen thuộc từ những người bạn của cậu cất lên.

"Tao phải học nhiều lắm. Làm sao tao có thể đến mỗi ngày đây?" Three đáp với vẻ mặt bình thường vì chỉ có Kong là người duy nhất biết về chuyện của Three.

"Vậy mày đang làm gì ở đây? Hay mày chỉ ở đây để chơi?" Bạn của Three hỏi lại rồi quay sang Kong.

"P'Wei đã gọi và nói với Kong rằng ai đó đang thách thức Three đua." Three trả lời.

"Ừm, P'Wei đâu? Tao cũng chỉ biết có vậy." Kong nói.

"Bem, vừa mới tới." Bạn của Three vội vàng gật đầu, đi thẳng về phía nhóm của Three.

“Này, Three." giọng Wei vang lên. Three nhanh chóng quay lại và cười nhẹ.

"Được rồi anh bạn, nhưng ai đã thách thức Three vậy?" Three ngay lập tức hỏi, nhanh chóng nhìn xung quanh và nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình.

"Chờ một chút. Câu ta sẽ đến sớm thôi." Wei trả lời, nhưng không nói rõ ai đã thách đấu Three. Nhưng Three không hỏi gì thêm. Người thanh niên tiếp tục kiểm tra tình trạng chiếc xe.
.
.
.
“Chết tiệt.” Dew nguyền rủa vì đã hơn tám giờ, anh phải lãng phí thời gian trong cửa hàng của chính mình. Do khách hàng gặp trục trặc gì đó khiến
Dew phải sửa rất lâu. Dew lập tức tiến thẳng đến trường đua của Nan. Anh cầu nguyện để được gặp Three ở đó, tâm trí Dew lúc này đang bay bổng đến đường đua của Nan, anh không hiểu tại sao mình lại muốn gặp Three đến vậy. Anh cảm thấy phấn khích lạ lùng. Nhưng anh không biết nói gì khi
nhìn thấy Three. Phải mất một thời gian Dew mới đến được trường đua của Nan. Bây giờ một số người đang bắt đầu thử thách bản thân. Có nhiều ô tô đậu. Dew chọn cách đậu xa mọi người hơn.

"P'Wei, người thách đấu với Three ở đâu vậy ạ? Đã gần mười giờ rồi." Three vội hỏi.

"Em đang vội sao?" Wei hỏi.

“Đúng vậy, Three muốn đua nhanh, đua xong là có thể về nhà.” Three lẩm bẩm nói.

"Em bây giờ ngoan rồi, mau về nhà đi." Wei trêu chọc, trước khi mỉm cười khi thấy ai đó bước vào. Mọi chuyện xảy ra anh đều là người tạo tiền đề cho họ.

Dew đi vào. Anh lập tức quét mắt tìm Three, và thấy rằng Three đang đứng đó nói chuyện với cấp dưới của Nan. Dew không chần chờ, bước nhanh về phía Three.

Dew nắm lấy cổ tay Three. Khiến câu quay lại nhìn, cậu mở to kinh ngạc khi thấy đó là Dew.

"P'Dew... buông ra!" Three giật mình gọi Dew, trước khi hất mạnh tay Dew đã giữ chặt lấy cậu.

“Cậu phải đi nói chuyện với tôi." Dew trầm giọng nói, như giả vờ kéo Three theo nhưng Three vẫn kiên trì.

"Em sẽ không đi! Three sẽ không đi, anh đừng lộn xôn với em." Three hét lên với giọng run run. Kong cũng chạy  và kéo Three.

"Này P'Dew, thả bạn tôi ra. Này, đau quá anh. Anh định làm cậu ấy đau ở đâu vậy chứ?" Kong hỏi. Dew nhìn cậu với vẻ lo lắng.

“Tôi có chuyện muốn nói với em ấy, tôi không cố ý làm tổn thương em ấy.” Anh nghiêm túc nói. Kong nhìn Dew trước khi buông tay Three.

"Kong, mày phải giúp tao. Tao không đi với P'Dew đâu." Three hét lên khi người bạn buông tay. Kiểu như chấp nhận để Dew đưa Three đi.

"Tao nghĩ tốt hơn là mày nên nói chuyện với anh ấy và cho anh ấy biết về điều đó. Vì vậy, mày không cần phải lẩn trốn nữa." Kong nói, vì cậu nghĩ Dew không thực sự nghĩ đến việc làm tổn thương Three.

"Chờ chút, tao xem xe cho mày. Đi nói chuyện với anh ấy đi. Không sao đâu." Kong nói lại, Three gật đầu, trước khi bị Dew kéo lên xe.

"P'Dew, buông ra!! Đừng chạm vào em, đừng chạm vào Three." Three rên rỉ, mắt cay xè. Càng nhìn mặt Dew Three càng thấy đau.

"Tại sao tôi không thể chạm vào cậu? Cậu đã được tôi chạm vào nhiều hơn nữa, và bạn biết điều đó." Dew nói giọng khó nhọc làm Three khựng lại một chút.

"Anh chưa từng chạm qua em!" Three cãi nhau. Vì cậu không nghĩ là Dew sẽ nhớ chuyện ngày hôm đó. Vì người Dew nhìn thấy là Mac chứ không phải
Three. Tim Three run lên dữ dội.

"Cậu cho rằng tôi không nhớ rõ đêm đó tôi cùng ai ngủ sao?!" Dew hét ầm lên. Bằng cách kéo Three ngay khi cậu đến xe của anh.

Three sững người, mắt dán chặt vào Dew.

"Anh ngủ với ai hả?! Anh mộng du à, anh đang mơ à?" Three cãi lại với giọng run run. Dew hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa xe đẩy Three vào ngồi. Thfee cố chống cự lại, giơ chân đá Dew ra khỏi cửa xe.

"Three, tên khốn! Nếu cậu không ngừng đánh nhau với tôi, tôi sẽ cho cậu trần truồng lên xe với tôi." Dew hét lên khiến Three ngừng cựa quậy ngay lập tức và nhìn Dew với đôi mắt run rẩy, Dew bực bội đưa tay lên xoa mặt. Anh thực sự mệt mỏi với chính mình, anh rất muốn nói chuyện vui vẻ với Three, nhưng Three quá ngỗ ngược để nói chuyện.

"Đi nói chuyện với anh, được không?" Dew kìm nén cơn giận, Three mím môi một chút rồi đồng ý đi về chỗ. Vì cậu nghĩ suốt đời sẽ không thể thoát khỏi Dew. Dew cười nhẹ khi thấy Three dễ dàng bỏ cuộc, Dew đóng cửa xe rồi bước về chỗ ngồi của mình rồi lái xe đi, Three không thèm quay lại nhìn Dew một lần.

"Có chuyện muốn nói, nói xong thì để Three đi. Three muốn về nhà." Three nói.

“Chúng ta đến đó trước rồi nói chuyện sau." Dew nói.

"Anh không thể nói chuyện bình thường sao? Tại sao anh lại lãng phí thời gian của mình?" Three lại cãi cố. Nhưng Dew không nói gì. Three chỉ ngồi lại càu nhàu. Trong lòng cậu khẽ rung động. Dew lái xe và thỉnh thoảng quay lại nhìn khuôn mặt Three, với đôi má nhẫn nhụi và khuôn mặt rũ xuống. Nó khiến Dew muốn đưa tay ra và chạm vào cậu. Nhưng anh đã tự cấm mình trước. Không lâu sau, Dew đưa Three về căn hộ của mình. Three cắn môi khi nhận ra Dew đã đưa mình đến đâu.

“Chúng ta lên lầu nói chuyện.” Dew lại nói. Three lập tức lắc đầu vì hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về trong cậu.

“Không, Three sẽ không lên lầu, Three sẽ nói ở đây, bây giờ.” Threee nói, giọng run run.

"Three không thấy phiền lắm sao?" Dew lại nghiêm khắc nói.

"Không, hư... Three, en sẽ không... hư.... đừng ép Three, P'Dew, đồ ngốc, đồ ngốc." Ba chợt khóc nức nở. điều này làm Dew hơi sốc.

“Này, đừng khóc mà." Dew lập tức kéo Three vào lòng, Three cựa quậy qua lại nhưng với không gian xe chật hẹp, cậu không thể cựa quậy nhiều được.

"Huhu!" Three liền khóc khiến Dew không biết đã làm gì sai. Dew xoa lưng an ủi Three một lúc. Three vùi mặt khóc vào ngực Dew khiến anh hơi hoảng hốt. Mặc dù cậu đau vì những hành động và sự đụng chạm của Dew. Nhưng Three cảm thấy hơi ấm áp khi Dew ôm mình như vậy.

"Suỵt, thôi đi, đau đầu quá... lên lầu nói chuyện với tôi trước đi. Tôi hứa sẽ không làm gì đâu." Three vẫn nức nở, không nói gì. Dew đỡ Three xuống xe, quay ra mở cửa cho Three đang ngồi khóc. Dew kéo nhẹ Three. Three đồng ý xuống xe, mặc cho Three vùng vẫy một chút khi Dew dừng lại ở thang máy dưới chung cư.

“Hãy nói chuyện với Phi trước đi.” Dew nói, cho cậu một cảm giác dễ chịu, vì một khi anh nhận ra rằng nói chuyện nhẹ nhàng với Three thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Đó là những gì anh nghĩ rằng Three đồng ý đi nói chuyện với anh. Thật sự Three không còn sức để chạy thoát nữa, cậu nghĩ dù có chạy thì cũng phải nói chuyện rõ ràng với nhau trước đã. Three còn đang thổn thức thì thấy Dew đã mở cửa. Three đứng đó không dám vào trong. Cho đến khi Dew lại phải kéo cậu vào. Three nhìn vào phòng khách, nhìn xuống sàn trải thảm bên phải đã được lau sạch như cũ. Trong lòng cậu rạo rực, Dew dìu Three ra sofa. Three hơi giật mình, mắt cậu long lanh, cậu nghi ngờ nhìn quanh. Dew thở phào nhẹ nhõm, anh biết Three đang sợ những gì anh đã làm với Three lúc nãy.
.
.
.
“Xin lỗi.” Dew nói với cảm giác tội lỗi thực sự trong lòng khiến Three nhìn Dew mà rơm rớm nước mắt.

"Hừ, xin lỗi cái gì?" Three hỏi ngược lại.

“Xin lỗi vì hôm đó đã nặng lời với em, anh...” Dew đang định giải thích.

"Anh không phải vừa mới nói như vậy à?" Three ngắt quãng, một giọng nói vang lên. Nhưng vẫn còn một số chấn động.

"Được rồi, thực xin lỗi, anh không phải cố ý hại em, anh bị hạ thuốc." Dew cố nói trôi chảy như ý muốn. Vì anh muốn nói chuyện để hiểu thay vì ngồi tranh luận hay đấu đá lẫn nhau.

"Con nói gì vậy? Ai nói P'Dew hại Three? Anh nhớ nhầm à?" Three nói, giọng run run.

“Anh nhớ hết rồi, Three.” Dew nói nhỏ.

"Hừ... Anh nhớ? Vậy anh nhớ người gọi là ai không? Hừ... người anh ôm là ai, anh có nhớ không?!" Tiếng hét của Three vang khắp phòng khiến Dew hơi sững người. Sao nó không nhớ chứ? Sau ngày hôm đó, những ký ức trở lại với anh rõ ràng hơn. Anh thừa nhận rằng anh thấy có sự trùng lặp giữa Three và Mac. Và vào thời điểm đó, anh đã rất tức giận với Mac. Khiến anh nói mà không thể kiềm chế bản thân trong cái ôm của Three. Anh có một cảm giác sâu sắc trong trái tim mình. Nhận ra người mình đang ôm không phải Mac. Chỉ là miệng anh vô tình nói ra. Dew biết Three cũng sẽ cảm thấy tồi tệ về điều đó.

"Làm sao quên, em điên rồi sao?" Dew hét lên dữ dội.

"Vậy em phải làm sao đây! Em đã tự nói với mình rằng là anh bị bỏ thuốc. Three chỉ là xui xẻo thôi! Kẻ thù đến không đúng lúc khi thuốc phát tác. Hừ... Three đã bỏ cuộc với Hia Nan rồi. Hai chúng ta chẳng còn gì liên quan nữa đâu. P'Dew cứ đi cướp lại P'Mac một mình đi." Three nói rồi giả vờ ra khỏi phòng nhưng Dew nắm lấy tay kéo Three ngồi lên đùi mình, Three cựa quậy qua lại, với Dew ôm Three thật chặt.

“Anh cũng đã từ bỏ Mac.” Dew nói với giọng nghiêm túc khiến Three ngừng chiến đấu ngay lập tức.

"Vậy...huhu...tại sao anh lại nói vậy với Three?" Three hỏi bằng giọng thốn thức. Dew vùi mặt vào tấm lưng gầy của Three. Lúc này Three đã ngồi vào lòng anh, Dew ôm chặt lấy eo Three.

“Anh muốn có trách nhiệm với Three.” Dew nói khiến Three mím môi, mắt rưng rưng.

"Three không muốn... Hức... Three không muốn trách nhiệm. Cả hai chúng ta đều mất nó. Hai chúng ta không giống nhau chút nào... Huhu." Three lại nức nở.

"Anh không chỉ chịu trách nhiệm về n những gì anh đã làm với Three mà anh còn chịu trách nhiệm về cảm xúc của mình." Dew nói với giọng nghiêm túc.

"Cảm xúc?... Cái gì?" Three tò mò hỏi. Dew hít một hơi dài. Anh đã nghĩ về điều đó và càng tự tin hơn khi nhìn thấy Three ngày hôm nay.

“Anh thích Three rồi... Hãy cho hai đứa mình có cơ hội để hiểu nhau hơn được không? Chuyện ngày ấy như một ngòi nổ vậy. Cả hai hãy cùng tìm kiếm cơ hội mới cho mình. Em có nghĩ như thế không?" Dew nói với giọng nghiêm túc. Phải, anh rất đau lòng. Nhưng anh nghĩ thay vì bị choáng ngợp bởi câu chuyện của Mac, anh đã biết từ lâu rằng mình vô vọng. Anh nên cho mình một cơ hội nhìn về phía người khác.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top