Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

( Quyển 1) Chương đặc biệt 2: Ngày giáng sinh [ R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương đặc biệt 2: Ngày giáng sinh [R18+]

[ Khi nào mày về?] Giọng nói u ám và vẻ mặt dữ tợn của Nan vang lên trên màn hình điện thoại di động khi đang nói chuyện với Mac.

Hiện tại ở Mỹ đang có tuyết, mọi thứ đều trắng xóa. Còn Mac thì mặc áo len, đội mũ dệt kim, đeo găng tay và quàng khăn để sẵn sàng ra ngoài.

[ Cái quái gì vậy, mày nói ngày 22 sẽ về, mày lén đi đâu thế Mac?] Nan hỏi lại, nhưng biểu cảm trên mặt khiến Mac nhìn và nhận ra đối phương chỉ đang trêu chọc mà thôi.

“Và con trâu nào đã cho tao việc làm thế? Bây giờ tao đi làm đây." Mac liền chửi lại. Lý do cậu không trở lại Thái Lan như dự kiến là vì công việc bán thời gian yêu cầu cậu phải ở lại giúp đỡ trong dịp Giáng sinh, điều này cũng sẽ giúp cậu kiếm thêm tiền. Mac thấy mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nên đồng ý ở lại làm việc trước. Cậu sẽ trở về Thái Lan sau Giáng sinh vài ngày nữa.

[ Ừm, chăm chỉ làm việc là tốt rồi. Đi làm chưa?] Nan hỏi lại.

"Tao đang trên đường đi đây." Mac đáp lại, một tay cầm điện thoại, tay kia với lấy túi.

[ Vậy để tao nói chuyện với mày trong khi mày đi bộ đến cửa hàng.] Nan nói lại và Mac gật đầu trước khi rời khỏi căn hộ. Điều này được chia sẻ với một người bạn khác không phải Jeff, Jeff là một người hơi không trung thực và anh không thực sự thích khuôn mặt của Jeff, nhưng anh không thể ép cậu chấm dứt tình bạn của mình, bởi vì Jeff luôn giúp đỡ Mac trong việc học tập. Mặc dù khi Jeff sang Thái Lan và ở lại nhà Nan cho đến khi xảy ra sự cố nhưng Jeff đã đến xin lỗi Mac, người không hề có ác cảm.

[ Bạn cùng phòng của mày đâu?] Nan hỏi.

“Đến nhà bạn gái cậu ấy rồi, tao thấy cậu ấy cũng mời đồng nghiệp về nhà đón Giáng sinh." Mac nói khi tiếp tục đi về phía nhà hàng nơi cậu làm bồi bàn. Lần đầu tiên Mac làm việc này, cậu vụng về và không thể làm được gì vì cả đời cậu chưa từng phải phục vụ ai trước đó. Mac suýt bị sa thải vì gây ra một số vấn đề cho khách hàng. Nhưng cuối cùng, Mac đã vượt qua được vì đã có Nan dạy đỗ, anh luôn cảnh cáo, động viên Mac, dù đó là những lời động viên thô bạo, dã man phù hợp với phong cách của anh.

[ Sao lại ở nhà?] Nan liền hỏi ngược lại.

“ Nó tiện lợi.” Mac trả lời, vì cậu có thể giao lưu với bạn bè nhưng không thường xuyên như trước. Một phần vì Mac sợ Nan cũng tức giận.

[ Bạn bè của cậu ấy không đi ăn mừng cùng gia đình sao? Cậu ấy không nên ở cùng gia đình vào ngày Giáng sinh sao?] Nan ngay lập tức hỏi.

“À, có người đi ăn mừng cùng gia đình, có người đi làm xa nên chưa về nhà. Vậy là họ sẽ đến nhà tao, tuyệt quá, ít nhất tao sẽ không phải đi đâu khác. Vậy nên mày sẽ không cần phàn nàn đâu." Mac nói lại.

[ Nhưng mày sẽ say. Chết tiệt, tao bực mình quá.] Nan càu nhàu.

"Mày bị cái quái gì vậy? Bọn tao ăn mừng như bạn bè. Hơn nữa, tao sắp hoàn thành công việc làm thêm để có thể đi ăn mừng cùng họ rồi." Mac nói nhưng Nan cứ phàn nàn chỗ này chỗ kia. Trên đường đi, thỉnh thoảng có những lời chào hỏi từ Mac, hầu hết đều là những người bạn sống cùng khu phố.

[ Tuyết rơi nhiều phải không?] Nan hỏi nên Mac quay camera để Nan nhìn thấy những vết tuyết tích tụ trên mặt đất.

[ Trời rất lạnh.] Nan lại nói.

"Ừm, có khói bay ra từ miệng tao đấy, thấy không?" Mac khịt mũi.

[ Lạnh thế này mà mày không được ôm tao. Tao phải làm sao đây?] Nan giả vờ hỏi khiến Mac từ lạnh chuyển sang nóng bừng.

“Tao sẽ đắp chăn và bật máy sưởi.” Mac nói ngay. Nan cười nhẹ trong cổ họng.

[ Mày không muốn tao ôm mày à? Mày không nhớ tao à?] Nan hỏi với giọng cáu kỉnh. Mac từ chối trả lời.

“Tao sắp đến cửa hàng rồi, để tao làm việc trước đã, khi đi làm về tao sẽ gọi lại cho mày." Mac nói, vì mọi chuyện luôn phải như thế này. Mac phải gọi điện cho Nan mỗi lần sau khi tan làm công việc bán thời gian. Một phần vì Nan lo cậu phải về nhà một mình. Mặc dù khu phố của Mac rất an toàn nhưng dù sao anh cũng không khỏi lo lắng.

Lúc đầu, Mac sống một mình, sau đó cậu nhờ Nan tìm cho một người bạn cũng là người Thái về ở chung nhà với mình. Mac nài nỉ gần một tháng trời Nan mới chịu nhượng bộ, vì anh đã để người ta điều tra chuyện của người bạn này, thấy tính cách của người bạn rất tốt và không coi trọng Mac cũng như Jeff nên Nan đồng ý.

[ Ừm.] Nan trả lời trước khi cúp máy. Mac bước vào nhà hàng nơi cậu làm việc bán thời gian. Sau khi đeo tạp dề vào, cậu lập tức rời đi để phụ giúp công việc ở phía trước cửa hàng.
.
.
.

Ngày 24 tháng 12

“Có chuyện gì thế, Mac?” Ohm, bạn Mac ở nhà hỏi khi hai người dựng cây thông Noel ở phòng khách của ngôi nhà hai tầng.

Mac phàn nàn: “Tao gọi cho anh ấy nhưng anh ấy không trả lời. Tao đã gọi cho ai đó ở nhà và không ai bắt máy cả."

Bạn của Mac, Ohm đã trò chuyện với Nan qua cuộc gọi video nên điều này khiến Ohm nhận ra rằng Mac đã có bạn trai là đàn ông. Nhưng Ohm không quan tâm đến bất cứ điều gì.

“Hết pin hoặc anh ấy đang bận công việc gì đó.” Ohm đáp lại, Mac hơi im lặng.

“Chà, có lẽ vậy.” Mac nói trước khi giúp Ohm trang trí nhà đón Giáng sinh.

"Mà này, ngày mai mày còn phải làm thêm không? Khi nào mày mới dừng lại?" Ohm hỏi, vì cậu đã sắp xếp gặp gỡ những người bạn không có nhà trong dịp Giáng sinh để cùng nhau ăn mừng.

"8 giờ tối, tan làm tao sẽ về. Tao sẽ tự mình dọn dẹp nhà cửa, đừng để bừa bộn quá, tao lười dọn dẹp quá." Mac nói với bạn mình với giọng điệu hơi cười khúc khích.

"Tai tưởng mày sẽ nói là sợ bạn trai mắng mày lần nữa chứ." Ohm cũng nói đùa.

“Tao e là đến bây giờ anh ấy vẫn đang chửi rủa vì đã cho phép chúng ta tổ chức tiệc Giáng sinh ở nhà." Mac mệt mỏi nói.

"Nào, vì chúng ta chưa về Thái Lan mà. Chúng ta phải ăn mừng nên tao cũng phải nhanh chóng quay lại. Về đồ uống và đồ ăn, bọn tao sẽ tự lo liệu." Ohm cười nói. Mac gật đầu.

"Ồ, mày muốn món quà gì từ ông già Noel?" Ohm hỏi.

"Ông già Noel ở đâu? Mày có phải là một đứa trẻ 5 tuổi không thế?" Mac hỏi, mỉm cười khi thắp đèn lên cây thông Noel.

"Tao biết nó không có thật, nhưng nếu có thể ước một điều, mày muốn gì?" Ohm hỏi lại.

"Tao hỏi mày trước, nếu có thể yêu cầu cái gì đó, mày muốn cái gì?" Mạc hỏi lại.

"Ước gì tao có thể ôm Sophia, tao đã chờ đợi lâu lắm rồi. Haha." Ohm nói về người bạn gái mới nhất mà cậu mới quen.

“ Mày thật hứng tình.” Mac nói đùa.

"Và mày?" Ohm hỏi lại.

Mac có chút trầm mặc, nếu thật sự có thể thực hiện được thì cậu rất muốn đêm giáng sinh được ở bên Nan, nhưng cậu cảm thấy điều đó là không thể.

“Tao muốn đón Giáng sinh ở nhà." Mac trả lời, không hẳn như cậu nghĩ.

“Vậy thì tao rất vui vì chúng ta vẫn ở đây cùng nhau.” Ohm mỉm cười nói, Mac cũng cười đáp lại.

Dù trong lòng cậu rất nhớ cha và nghĩ về điều đó rất nhiều. Khác với lần đầu Mac đến học trước khi gặp Nan.

Hồi đó, Mac không muốn về nhà vào dịp nghỉ lễ, cậu muốn ở bên bạn bè. Nhưng không phải lúc này, Mac muốn ở bên những người cậu yêu thương, đặc biệt là Nan.
.
.
.
Ngày 25 tháng 12

"Con sắp đi làm bán thời gian, ba...ừ...ừ...ba, ba có thể liên lạc với tên khốn đó được không? Con đã gọi từ hôm qua nhưng không liên lạc được với anh ấy." Mac nói với người ba ở xa của mình khi cậu chuẩn bị đi bộ đến nơi làm việc bán thời gian của mình. Bây giờ mọi ngôi nhà và cửa hàng đều được trang trí bằng đèn và cây thông Noel. Âm thanh của âm nhạc phù hợp với ngày lễ hội này.

"Được rồi, không có gì đâu. Bình thường anh ấy không lặng lẽ biến mất như vậy, con gọi điện về nhà cũng không có ai bắt máy." Mac nói với ba với giọng lo lắng, vì từ hôm qua đến giờ cậu không liên lạc được với bạn trai.

"Ừ... nếu ba liên lạc được với anh ấy, ba bảo anh ây gọi cho con nhé." Mac nói với ba trước khi cúp máy.

"Haizz..." Mac nhẹ thở dài, lo lắng ngày Giáng sinh sẽ không liên lạc được với Nan. Trong lúc mọi người đang ăn mừng, cậu muốn nghe giọng nói của bạn trai. Mac vội vã đi làm, vì trong những ngày nghỉ lễ như thế này, cửa hàng không đóng cửa. Mac làm việc chăm chỉ đến mức mọi người bắt đầu thư giãn.

Mac vào trong cửa hàng nghỉ ngơi.

"Này, trông cậu không ổn lắm, cậu có mệt không?” một đồng nghiệp người Mỹ mỉm cười hỏi.

“Không, chỉ lo lắng một chút thôi." Mac đáp lại người đồng nghiệp khá thân thiết của mình.

"Cậu có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?" Đồng nghiệp của Mac tò mò hỏi.

“Không liên lạc được với bạn trai từ hôm qua, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra." Mac nói.

"Ồ, người bạn trai mà cậu nói đang ở Thái Lan à?" Đồng nghiệp tiếp tục hỏi và Mac gật đầu.

“Chắc không có chuyện gì đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, có thể điện thoại của anh ấy hỏng rồi.” Đồng nghiệp an ủi.

Mac ngồi im lặng, bây giờ thỉnh thoảng cậu mới nghe thấy tiếng chuông reo vì nếu có người ra vào
cửa hàng, cửa sẽ mở và họ sẽ nghe thấy tiếng chuông kèm theo lời chào của chủ cửa hàng.

"Tôi nghi ngờ có khách hàng vào cửa hàng. Hãy tiếp tục công việc của chúng ta thôi." Mac nói vì họ chỉ ngồi và nghỉ ngơi.

"Ừm." đồng nghiệp của cậu trả lời trước khi dẫn cậu đến trước cửa hàng.

“Mac, mang cà phê lên bàn 1." giọng người chủ vang lên khi anh đặt tách cà phê đen nóng lên quầy. Lúc này Mac mới bưng đồ ăn ra dọn bàn, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác mùa đông đang ngồi quay lưng lại. Bên cạnh anh là một chiếc ba lô du lịch cỡ lớn. Kiểu tóc của chàng trai trẻ đã quá quen thuộc với Mac, nhưng Mac không để ý gì đến.

“Cà phê ạ." Mac vừa nói vừa đưa cho khách hàng một tách cà phê.

"Này, mày mặc tạp dề trông đẹp lắm." một giọng nói chào bằng tiếng Thái cùng với khuôn mặt khó chịu của người đang ngồi, Mac khá sốc. Đột nhiên cốc cà phê rơi khỏi tay Mac nhưng may mắn là nó không rơi xuống sàn vì Mac đang định đặt nó xuống bàn thì cà phê đổ ra một ít. Chủ cửa hàng và những người khác lập tức quay lại nhìn.

"A... làm sao mày tới được đây?" Mac làm mặt như bị ma lừa khi nhìn thấy Nan đang ngồi trước mặt mình. Nan nở một nụ cười nhẹ.

Nan trả lời: “Chắc là tao đang đi loanh quanh và hỏi những câu hỏi kỳ lạ như vậy đấy."

"Ồ, tao biết mày sẽ không đi bộ, nhưng từ hôm qua tao đã không thể gọi cho mày. Mày có biết tao căng thẳng đến phát điên không?" Mac hét lên bằng tiếng Thái khiến ông chủ cửa hàng giật mình vội chạy tới xem.

“Có chuyện gì thế, Mac?” chủ cửa hàng hỏi.

“Không có gì đâu, bạn tôi từ Thái Lan bay về làm tôi bất ngờ nên tôi hơi sốc." Mac lập tức quay lại xin lỗi chủ cửa hàng, để không khiến chủ cửa hàng nhầm lẫn rằng mình có vấn đề với khách hàng.

“Không phải bạn mà là chồngm” Nan phản đối cũng bằng tiếng Anh khiến người chủ quán há hốc mồm khi phát hiện chàng trai trẻ trước mặt đang yêu nhân viên cửa hàng của mình. Nhưng ông đã quen với những cặp đồng tính nam rồi, chỉ hơi ngạc nhiên vì Mac chưa bao giờ nói có bạn trai.

"À, vậy thì ngồi xuống nói chuyện với cậu ấy trước đi, Mac. Cửa hàng không đông lắm đâu." ông chủ cửa hàng nhẹ nhàng nói. Mac quay lại cảm ơn rồi ngồi xuống phía đối diện.

"Cái quái gì đây?" Mac hỏi, không thể tin vào mắt mình.

"Ừ, mày không về Thái Lan nên tao đến gặp mày. Mày không vui sao?" Nan hỏi lại.

"Tao rất vui nhưng tao thực sự lo lắng cho mày. Tao không liên lạc được với mày, tao gọi điện cũng không có ai trả lời. Ba tao nói rằng ông ấy cũng không thể liên lạc được với mày." Mac hét lên. Nan nhếch lên một nụ cười nhẹ ở khóe miệng.

"Hừ, ba của mày biết tao sẽ tới gặp mày. Về phần người làm trong nhà thì tao ra lệnh cho họ, nếu là số của mày thì không được trả lời, bởi vì tao muốn làm mày bất ngờ." Nan cười nói. Mac không muốn nói cậu đã ngạc nhiên đến thế nào.

"Tao có rất nhiều điều muốn hỏi mày. Đợi tao làm xong rồi chúng ta cùng về nhà nhé." Mac đáp lại, trước khi nhớ ra tối nay cậu có tiệc ở nhà và không biết bạn bè mình là ai. Chưa có ai từng gặp Nan ngoại trừ Jeff và Ohm, hai người chỉ gặp nhau qua cuộc gọi điện video.

Mac đứng dậy làm việc, còn Nan ngồi uống cà phê, đợi cho đến khi Mac xong việc. Sau đó cả hai tạm biệt chủ cửa hàng để về nhà. Trước khi rời đi, đồng nghiệp của Mac thì thầm điều gì đó, cho đến khi mặt Mac hơi nóng bừng.

"Anh chàng đó đã nói gì?" Nan hỏi khi bước về nhà Mac.

“ Cậu ấy bảo là mày rất ngầu." Mac cáu kỉnh trả lời, Nan mỉm cười nhẹ trước khi ôm Mac và cùng nhau bước đi.

"Tao có thể hỏi mày một điều không? Mày đến đây bằng cách nào?" Mac ngạc nhiên hỏi.

"Ồ, tao không phạm pháp. Tại sao tao không thể xuất ngoại được được?" Nan mỉa mai hỏi.

"Ồ, tao rất ngạc nhiên, tao chưa bao giờ nghĩ rằng mày sẽ rời khỏi nước, tao cũng không coi thường mày. Nhưng tao nghĩ mày sẽ không muốn trả tiền vé máy bay và ra nước ngoài." Mac vội vàng nói trước Nan, nghĩ rằng anh đang coi đó là một sự xúc phạm

"Tao rời Thái Lan vì mày, nếu mày không ở đây, tại sao tao lại đến đây chứ?" Nan nói với giọng nghiêm túc, khiến Mac có chút im lặng, trong lòng lập tức ấm áp. Mac không nghĩ rằng cậu sẽ thực sự đi con đường này với Nan, bởi vì mỗi lần họ nói chuyện qua video call đều rất lạ.

“Lần sau mày muốn đến thì báo cho tao biết trước. Tao đang căng thẳng khi không liên lạc được với mày."  Mac đáp lại, Nan cười nhẹ, anh chỉ muốn trêu cho Mac căng thẳng thôi.

"Tao nên nói gì trước? Tốt nhất là tao nên bí mật đến đón mày." Nan nói lại.

“Tao không làm gì sai cả, mày không cần phải tìm lỗi." Mac hét lên, không lớn lắm. Nan mỉm cười, trước khi ôm Mac chặt hơn một chút và hôn lên trán cậu với niềm khao khát tương tự.

“Tao biết, giờ mày là một cậu bé ngoan." Nan nói, khiến mặt Mac đỏ bừng bừng, cho đến khi họ gần về đến nhà. Trước nhà có một chiếc ô tô đậu trên vỉa hè và tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ nhà.

"Mày... đừng giận nếu mày bước vào và nhìn thấy bạn bè của tao đang trong một bữa tiệc đấy." Mac nhẹ nhàng nói, vì cậu biết bạn bè của mình, cả nam lẫn nữ, chắc chắn đã đến nhà.

“ Mày không làm gì thì tao cũng sẽ bình tĩnh, tao không giận đâu." Nan nói nhỏ, vì anh đã biết căn nhà này rồi. Nan chính là người cho bạn bè liên lạc để thuê.

“Nan, họ chỉ ở đây vào dịp Giáng sinh thôi.” Mac trả lời và Nan gật đầu trước khi Mac kéo tay Nan bước đi. Hok đi đến cửa, và ngay khi Mac mở cửa, một tiếng la ó vang lên.

"Mac đến rồi!" Cả nam và nữ đều hét lên. Khi nhìn thấy Mac, Ohm đã tự mình nhảy lên và đội chiếc mũ ông già Noel lên đầu Mac mà không để ý đến người đang theo sau cậu. Khi mọi người nhìn thấy một chàng trai trẻ có vẻ mặt nghiêm nghị bước vào. Họ nhìn nhau nghi ngờ, Jeff lập tức sững sờ khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của Nan. Về phần Ohm, lông mày cậu ngay lập tức nhíu lại.

“Anh là bạn trai của Mac phải không?” Ohm hỏi bằng tiếng Thái, Nan gật đầu đáp lại. Sau đó Ohm vội vàng quay lại nói cho mọi người biết là ai, nhiều người sốc vì không nghĩ Mac lại có bạn trai là đàn ông. Nhưng sau khi xem xét, không có người cảm thấy khinh thường, bởi vì ở đây mở với chuyện này.

"À, bọn mày cứ chơi vui vẻ trước đi. Để tao đưa Nan đi dọn đồ vào phòng một lát nhé." Mac nói trước khi chạy vội vào phòng giữa tiếng ồn ào, bàn tán của bạn bè.

“ Mày không phải làm vẻ mặt đó.” Mac nói ngay khi Nan bước vào phòng cậu trên tầng hai. Nan đặt chiếc túi của mình xuống sàn và bước đi khám phá căn phòng của bạn trai mà anh chỉ nhìn thấy qua cuộc gọi điện video.

"Hả, mày đang lo lắng à?" Nan bật cười, trước khi cầm khung ảnh của mình lên, Nan rất vui vì Mac cũng đã treo ảnh của anh trong phòng.

"Mày đang đùa tao à?" Mac hỏi ngay.

"Tao không đùa đâu, tao chỉ cần nhìn thôi." Nan cười đáp. Mac thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta cùng đi xuống đi. Nếu mày không xuống, Ohm sẽ phải suy nghĩ kỹ vì cậu ấy sợ mày sẽ nổi giận vì đã tổ chức tiệc tại nhà." Mac nói với giọng thờ ơ. Nan gật đầu đồng ý trước khi cởi áo khoác ra, anh chỉ để lại chiếc áo sơ mi dài tay màu đen. Mac đưa Nan đi gặp bạn bè mặc dù cậu cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng Mac mừng vì Nan đã đến đây. Bạn bè của Mac thân thiện đưa đồ uống cho Nan, ngoại trừ Jeff - người hơi căng thẳng vì trước đây anh từng có vấn đề với Nan. Mac hơi ngạc nhiên khi thấy Nan đáp lại những người bạn nước ngoài của mình, tuy giọng nói của anh không hoàn hảo nhưng đủ để giao tiếp.

' Mac, bạn trai của mày thật đáng sợ, khi nói chuyện điện thoại tao đã thấy căng thẳng rồi. Khi tận mắt nhìn thấy, tao còn thấy căng thẳng hơn trước nữa.' Ohm thì thầm với Mac. Mac cười mỉa mai.

"Đó không phải là người khổng lồ, đó là một con quỷ. Đừng sợ." Mac nói lại với bạn mình.

"Này Mac, bạn trai của mày cũng có đường đua à? Tuyệt vời, anh ấy chắc hẳn lái xe giỏi lắm." một người bạn của Mac mỉm cười nói. Mac mỉm cười.

“Lái xe có giỏi hay không thì phải hỏi Jeff, vì trước đây tôi đã từng chở cậu ấy song hành trên đường đua rồi.”Nan nói và nhìn Jeff. Mac cũng nhớ ra rằng Jeff cũng từng đến. Nan vừa dứt lời, các bạn của cậu lập tức quay sang hỏi Jeff. Jeff trả lời liên tục. Ngay từ đầu, mọi người khá căng thẳng với Nan, nhưng sau đó họ bắt đầu thư giãn, ngồi xuống, uống rượu và tiệc tùng đến khuya. Sau đó Nan mời Mac lên phòng cậu.

“ Ưm." Mac rên rỉ trong cổ họng khi cậu bước vào phòng và đóng cửa lại. Nan lập tức hôn Mac, Mac cũng hôn lại say đắm vì cậu không thể chịu đựng được sự khao khát này. Cả hai nhanh chóng cởi quần áo của nhau và thỉnh thoảng hôn nhau qua lại. Những chiếc lưỡi nóng bỏng của họ quấn vào nhau, kèm theo đó là âm thanh của những nụ hôn.

"Ưm...Nan...ư..." Mac rên rỉ và gọi tên bạn trai khi Nan háo hức kéo đầu lưỡi của Mac trước khi anh đẩy Mac nằm xuống chiếc giường rộng và cưỡi trên người Mac. Nan di chuyển eo Mac một chút để nhấn mạnh phần giữa cơ thể. Nan hơi hé môi và nhìn Mac bằng ánh mắt thèm muốn.

"Mày có nhớ tao không?" Nan hỏi, Mac mím đôi môi hơi đỏ mọng vì nụ hôn nồng cháy.

“ Ừm.” Mac trả lời từ cổ họng.

“Câu trả lời hay đấy." Nan hỏi với giọng gay gắt.

“Tao nhớ mày." Mac tự trả lời khiến Nan nở một nụ cười hài lòng. Trước khi tiếp tục hôn Mac, Nan kéo nụ hôn từ môi xuống hõm cổ Mac, hôn và cắn. Cơ thể Mac ngứa ran khắp người, trước khi cậu hơi cau mày khi nhận được sự động chạm từ người bạn trai đã xa nhau 25 ngày. Kể từ khi Mac trở lại Thái Lan trong Loy Krathong.

"Chết tiệt... Nan... Đợi đã." Mac rên rỉ. Khi Nan bắt đầu cắn vào ngực cậu.

"Cái gì?" Nan hỏi, giọng có vẻ bối rối không biết tại sao mình lại bị ngắt lời.

“ Mày đã khóa phòng chưa?” Mac hỏi.

“Đã khóa rồi." Nan trả lời, khiến Mac thoải mái hơn một chút, mặc dù cậu hơi xấu hổ khi làm điều gì đó trong khi bạn bè vẫn đang tiệc tùng ở tầng trệt của căn hộ. Nan không nói gì nữa, anh trêu chọc mút vào ngực Mac, đồng thời dùng đầu lưỡi xoa xoa phần trên ngực Mac cho đến khi nó cứng lại.

"Hưm, a... a..." Mac rên lên đầy phấn khích khi Nan đưa đầu lưỡi lần lượt lướt hai bên ngực Mac và mút cho đến khi phát ra âm thanh đáng xấu hổ. Mac khẽ lắc người, mặc dù trời lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể cả hai đều tăng cao, Nan xuống giường cởi quần. Phần dưới đã được loại bỏ hoàn toàn, Mac nhìn hình xăm của Nan với vẻ thích thú, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy hình xăm của bạn trai, trái tim cậu lại tan chảy. Nan cũng cởi quần Mac ra, lúc này cả hai người đều trần truồng. Nan liền nhảy lên giường tiếp tục làm tình với Mac, hai cơ thể cọ sát vào nhau gây ra chút hưng phấn cho cả hai. Hai người hôn nhau và vuốt ve nhau. Nan trượt xuống bụng Mac và tiếp tục hô cho đến khi chạm đến giữa cơ thể cậu. Mac khẽ gật đầu trước khi bắt đầu giơ cả hai chân lên khi Nan đặt miệng lên dương vật của Mac.

“A..." Mac lắc đầu qua lại một cách hào hứng trong khi Nan nghịch và mút dương vật cho đến khi chân Mac run lên. Nan dùng môi bóp lấy dương vật của Mac, đồng thời dùng tay nâng nhẹ hông Mac ra khỏi nệm, sau đó di chuyển đầu lên xuống cho đến khi Mac nắm lấy tấm ga trải giường và vò nát.

"Nan... hả... bình tĩnh.” Vì đã lâu không xuất tinh với bạn trai nên Mac chuẩn bị xuất tinh ngay lập tức nên Nan mím chặt đôi môi run rẩy của mình cho đến khi Mac cứng đờ và bắn nước tình yêu vào miệng Nan.

“ Hừm...” Mac nghẹn ngào thốt lên với cơn co thắt của chính mình. Nan nuốt tinh dịch của Mac trước khi rút môi ra rồi trần truồng bước tới lấy thứ gì đó trong túi xách.

“ Mày có mang theo không?” Mac hổn hển hỏi khi thấy Nan cởi gel bôi trơn và bao cao su. Trong thời tiết lạnh giá như thế này, Nan không muốn Mac bị ốm.

“Tao mua nó ở cửa hàng tiện lợi trước khi đến gặp mày ở nhà hàng.” Nan trả lời, nghiêng người hôn Mac lần nữa đồng thời đưa cho Mac một chiếc bao cao su.

“ Đeo nó cho tao." Nan nói với một nụ cười. Mac hơi mím môi vì xấu hổ nhưng cũng đứng dậy đeo bao cao su vào cho Nan, thật khó khăn. Khi xong việc, Mac nằm sấp xuống.

Nan ôm hông bạn trai tựa vào một chút, Mac làm động tác đầy chủ ý. Sau đó Nan bôi gel bôi trơn lên dương vật của mình và lỗ nhỏ của Mac. Nan dùng ngón tay mở đường ra một chút, trước khi hướng dương vật về phía lối vào.

“ Ưm.” Mac rên rỉ trong cổ họng khi Nan từ từ nhét dương vật vào từng chút một. Lỗ nhỏ của Mac siết chặt đến mức gần như không thể chịu nổi.

“A...” Mac rên rỉ theo tiếng nhạc bên dưới, vì Nan đã đẩy cả dương vật vào chỉ trong một âm thanh.

“Chết tiệt.” Mac nói, giọng run run.

“Hừ.” Nan cười nhẹ rồi cúi xuống hôn lên lưng Mac và để lại dấu vết. Nan di chuyển hông từ từ và nhẹ nhàng như muốn trêu chọc Mac khiến Mac tức giận, sau khi buông ra một lần, anh lại cảm thấy cậu run rẩy. Nan rút ra rồi từ từ nhét vào lại khiến Mac suýt không phản ứng kịp.

“Nan...” Mac yếu ớt gọi.

"Cái gì?" Nan và Mac cắn môi đáp.

"Nhanh lên... Chuyện này tao không chịu nổi, khó chịu quá." Mac hét lên, Nan nở một nụ cười hài lòng.

"Thật nhanh?" Nan vẫn đang trêu chọc cho đến khi Mac quay lại đấm anh nhưng Nan đã tránh được và cười nhẹ trong họng.

"Nhanh lên... tao không thể làm được điều này... aaa..." Mac chưa kịp nói hết câu thì Nan đã thuca vào hông vài cái khiến Mac phát điên.

"A... aaa... aa... Nan... a..." Mac rên rỉ đầy phấn khích khi anh không ngừng tiến vào trong cậu cho đến khi chiếc giường kêu cọt kẹt theo chuyển động.

"Ưm... ngon quá... chặt quá." Nan rên rỉ đầy phấn khích như đã lâu rồi anh không gặp, khiến lỗ nhỏ của Mac siết chặt quanh dương vật của anh.

Phành phạch...

Tiếng va chạm vang lên. Nan đỡ hông Mac không chút nương tay. Mac cũng cắn gối để trút sự phấn khích. Trong khi làm tình, Nan nghe thấy tiếng ai đó đến gần cửa phòng ngủ. Nan không khóa như anh nói với Mac và cũng chưa đóng hẳn. Khi Mac hỏi Nan, Nan nói cửa đã khóa, Mac cũng không để ý nhìn cửa nữa. Lúc này Mac đang úp mặt vào gối, tai ù đi, mắt choáng váng, cậu không biết Ohm sắp vào mời cậu uống tiếp.

Đứng trước cánh cửa mở rộng bằng lòng bàn tay, Nan đang quay lưng lại thì quay lại nhìn khóe miệng nở nụ cười nhạt rồi giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu không cho Ohm vào làm ồn. Ohm thấy thế thì lập tức rời khỏi cửa.

"À... à... cái đó... ưm..." Mac giật mình khi Nan rút dương vật ra gần hết rồi lại thúc mạnh vào cho đến khi Mac rùng mình vì nhạy cảm.

"À... Mac... Tao không thể chịu đựng được nữa." Nan nói khi lỗ nhỏ của Mac co giật.

"Nan... Ờ... tao cũng không chịu nổi nữa." Mac rên rỉ với giọng khàn khàn.

Nan nghiêng người về phía trước cho đến khi bộ ngực rắn chắc của anh áp vào lưng bạn trai nhưng hông anh vẫn hoạt động không ngừng nghỉ. Nan cắn vào tai mềm mại của Mac và rên rỉ bên tai cậu cho đến khi cuối cùng cả hai cùng nghe thấy tiếng thở hổn hển của hai người đồng bộ. Nan di chuyển hông thêm một chút và hôn lên lưng Mac trước khi rút dương vật ra. Mac ra khỏi giường tìm mảnh giấy lau vết tinh dịch trên giường, Nan cởi bao cao su ném vào thùng rác rồi kéo Mac nằm cạnh nhau trên giường, cả hai đều trần truồng.

“Thả tao ra, tao đi tắm, lạnh quá.” Mac nói với giọng nghèn nghẹn vì Nan ôm cậu khiến cậu rúc mặt vào ngực anh.

"Ôm rồi thì cũng không lạnh lắm. Hơn nữa, mày nghĩ tao chỉ xong với một hiệp thôi sao?" Nan cười hỏi.

"Để sau không được sao? Họ sẽ nghĩ chúng ta không muốn xuống. Hơn nữa, họ sẽ ở trên rất lâu." Mac trầm giọng nói.

"Không sao đâu, cứ coi như chúng ta nằm trên giường đi, vì ngồi trên máy bay lâu nên tao thấy mệt." Nan trả lời.

"Hừ, mệt mỏi, mệt mỏi mà lại có sức lực thế.  Mày làm sao có thể mang tao đi được?" Mac hỏi lại, Nan cười nhẹ trong cổ họng.

“ Mày đến mà không nói cho tao biết. Vậy nên tao không có gì cho mày cả.” Mac nói.

“Tao không muốn gì cả.” Nan trả lời.

"Vậy mày muốn gì?" Nan hỏi lại.

"Tại sao? Nếu tao muốn, mày có mua nó cho tôi tao?" Mac hỏi ngay.

“Không, mày sẽ phải tự mình mua nó bằng tiền của mình." Nan cười nhẹ nói.

“Đủ rồi." Mac chửi lại, không hề coi trọng chuyện đó trước khi kịp nghĩ ra điều gì đó.

“Thật ra tao đã được ông già Noel tặng quà rồi nên chẳng muốn gì cả.” Mac nói khiến Nan nhướng mày một
chút.

"Điều ước của mày là gì? Ông già Noel đã bỏ gì vào chiếc tất dưới chân giường của mày à?" Nan hỏi đùa.
Mc cười nhẹ.

“ Mày không cần biết nhưng quà lớn quá nên không vừa trong một chiếc tất đâu." Mac mỉm cười nói, vì điều cậu muốn nói với Nan là món quà cậu xin ông già Noel nhân dịp Giáng sinh là được ở bên Nan vào hôm nay.

“Ông già Noel không mang tuần lộc đi phát quà, nhưng ông ấy đã cho máy bay đến tặng quà cho tao." Mac nói lại khiến Nan im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nở một nụ cười, vì thế cũng đủ để đoán ra thứ mà Mac yêu cầu như một món quà là gì rồi.

“Nói một cách vui vẻ, tao sẽ tổ chức lễ Giáng sinh suốt đêm.”

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top