Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Thời niên thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trúc Vĩnh Kiệt khi còn trẻ là một nam tử phong lưu. Hắn là một kẻ ngông cuồng, nhưng cũng rất biết lễ nghi. Thuở ấy, hắn là công tử được rất nhiều người ngưỡng mộ, chỉ có điều, chẳng có bà mối nào dám giúp hắn đi cưới vợ. Gia thế tuy lớn nhưng sớm đã lụi tàn, chỉ còn cái danh "Trúc gia" để giữ lại. Nhưng hắn chẳng biết gìn giữ gia phong, ngay cả bảng đề tên cửa phủ cũng bị hắn gỡ xuống đem đi gán nợ. Với một người như thế, quả thực chẳng ai dám gả con gái mình vào cửa.

Trên không quản, dưới không trông, hắn cứ thế cà lất cà phơ vào quân đội. Biệt tích khỏi kinh thành từ ấy, cái họ Trúc cũng bạc dần theo tháng năm thời thế.

Những chiến hữu trong đám phong lưu ngày ấy không ai biết hắn đi đâu, sống chết ra sao. Mãi đến khi hắn xuất hiện trở lại, đã mang theo một đứa nhỏ.

Hai năm sau khi tòng quân, Trúc Vĩnh Kiệt mang về một đứa con.

Đứa nhỏ mới có sáu tháng tuổi, nhưng nằm im lìm trước ngực hắn, rất rất ngoan, không hề quấy khóc. Người ta hỏi hắn nuôi đứa bé làm sao. Hắn cười cười "lúc nào cũng ôm trước ngực". Người ta chỉ cho rằng đó là lời đùa cợt. Ra trận làm sao có thể mang theo trẻ con. Ấy vậy mà, điều đấy lại là sự thực.

Nói trắng ra, đứa trẻ của hắn nhìn thấy máu còn nhiều hơn uống sữa. Nghe tiếng chém giết còn nhiều hơn tiếng hát ca.

...

Trúc Vĩnh Kiệt gặp vợ chồng Phạm tướng quân khi hắn bị điều quân từ doanh trại phía đông sang doanh trại phương bắc. Lúc đó, phu nhân tướng quân đã ấn tượng với vẻ ngoài của hắn rất giống đệ đệ đã mất của nàng.

Nhưng đó cũng là lần gặp duy nhất của cả hai.

Tướng quân còn có thể đi đi về về vào dịp lễ lớn, binh lính thì ít hơn. Trừ phi lập công hoặc đổi đợt quân mới, binh sĩ mới có thể thoát ngũ mà trở về. Binh biến liên miên, phương bắc luôn có kẻ thù rình rập, nhưng trong số những người về kinh hay hồi hương tuỳ đợt đổi quân, chưa bao giờ có Trúc Vĩnh Kiệt.

Phạm Tố Cảnh biết nương tử của mình thương nhớ em trai, lại vô tình xem người có gương mặt và vóc dáng tương tự đệ đệ mình là người thân, có lòng để ý đến an nguy của Vĩnh Kiệt, nên vẫn luôn đề cập đến hắn trong mỗi bức thư. Nàng cũng dùng tấm lòng thương nhớ em trai ấy mà gửi gắm hy vọng sống vào Vĩnh Kiệt. Hắn sống, nàng cũng có cảm giác đệ đệ còn tại thế.

Chẳng qua...

Một cuộc tấn công bất ngờ chốn biên cương, trong đêm càn quét gần hết binh sĩ trên chiến trường. Tin tức gửi về được kinh thành cũng phải nửa tháng sau trận đánh mới đến nơi. Chốn phong lưu ấy nhận tin cuộc oanh tạc liền rơi vào thê lương cả tuần.

Lúc khải hoàn, máu đã chảy thành sông.

---

Đứa trẻ của Trúc Vĩnh Kiệt tên là Trúc Hàn Thương. Lúc nghe được cái tên này, phu nhân của Phạm Tố Cảnh - Lê Dao Dao đã giật cả mình mà mắng thầm.

"Hắn có con bé lúc bị thương hàn hay sao mà đặt cái tên như vậy?"

Hoá ra, đúng là bị thương hàn thì có đứa nhỏ lăn vào tay, liền đặt bừa. Phong lưu nhã nhặn gì đó, đều vụn vỡ bởi cái tên hắn đặt cho con gái mình. Không ai biết vì sao Hàn Thương xuất hiện trong đời của Vĩnh Kiệt, chỉ biết, đứa bé đó thật sự uống màu nhiều hơn ăn cơm. Gió cát bụi bặm biên cương cuốn vào da con bé.

Tháng ngày trận mạc, đã sớm ăn vào máu của con bé.

Hàn Thương không biết đến nào điệu đà phấn son, nào lụa là gấm vóc. Thứ con bé biết, là có ai đó đã cướp mạng của cha mình.

Lúc Hàn Thương thấy Vĩnh Kiệt bị ngàn vạn thương đao cắm vào người. Lúc con bé trơ mắt nhìn cha đứng vững vẫn chắn nó trước cái chết vòng quay, nó đã mất đi ý chí.

...

Hàn Thương trong quân doanh sống như một người lính trẻ. Không ai biết con bé mang phận nữ nhi. Nó sống như những người lính khác, chỉ có nỗ lực cố gắng và nỗ lực tồn tại nơi ai cũng có thể chết.

Thế giới của nó chỉ có cha.

Cha mất rồi, thế giới rơi rụng.

Ấy thế mà, người phụ nữ Lê Dao Dao này lại đột ngột ập đến, định xé nát mây mù cũng như bẻ sạch nanh của nó ư? Không được, phải trả thù, phải ra trận giết địch. Nó nhớ rất rõ, rất rõ thủ lĩnh kẻ địch là ai. Nó nhớ rất rõ ai đã bỏ cha nó mà chạy.

Vậy nên nó phải tồn tại mà giết sạch những kẻ ngáng đường.

.

"Tiểu thư, nếu tiểu thư không rửa mặt chải đầu, Lan Tâm cô nương sẽ khinh bỉ tiểu thư, nói rằng người không có khí khái, không có cốt cách."

"Ta không cần. Ta đã ăn uống chữa bệnh rồi, sắp hết một tháng rồi, cô ta không được thất hứa!"

Hàn Thương gằn giọng. Vừa lúc tung ra một quyền. Xích sắt vướng víu quá!

.

"Tiểu thư, nếu người không biết chữ, người sẽ không đọc được thư thách đấu của Huệ Tâm đâu."

"Tại sao phải đọc thư thách đấu của Huệ tâm, ta còn chưa đấu với Lan Tâm mà?"

"Huệ Tâm cô nương tính cách hơi khoa trương, nếu không có thư thách đấu, nhất định sẽ không đấu!"

"Nhưng làm sao ta học trong bảy ngày được?" Hàn Thương phụng phịu.

Lúc nghe tin Hàn Thương nói thế, Dao Dao lại cười phá lên, nói đùa với Lan Tâm.

"Con nhóc nghĩ có thể đánh bại được ngươi trong lần đấu đầu tiên kìa!"

Lan Tâm nhu mì cùng cung kính, quỳ dưới chân mà bóp gối cho nàng điềm đạm nói.

"Thực lực của tiểu thư thật sự rất khá đấy ạ. Nói về kinh nghiệm sa trường, chắc chắn trong chúng ta chẳng ai bì được cô nương ấy."

Dao Dao gạt miệng chén trà, cười nhàn nhạt.

"Nhưng chúng ta không ở sa trường, chúng ta ở kinh thành."

.

Hàn Thương phải học chữ, phải rửa mặt, phải ăn uống điều độ, phải tắm, phải ngày nào cũng tắm! Hàn Thương cứ mỗi lần muốn kháng cự, lại nhớ đến vẻ mặt của Lan Tâm, Huệ Tâm và cô hầu nhỏ bên cạnh mình. Cô hầu nhỏ tên là Giang Ảnh.

Giang Ảnh ở bên cạnh suốt ngày khích tướng Hàn Thương. Phu nhân toàn tâm toàn ý chăm sóc Hàn Thương ra sao Giang Ảnh thấy hết. Nói ra nói vào cũng là để cô nương này chịu khó chăm sóc bản thân.

Lúc hầu Hàn Thương tắm rửa, cô nương ấy cực kì ngại ngần. Nhưng những vết sẹo trên làn da non nớt ấy như đâm vào mắt Giang Ảnh. Nàng thương tiếc cho làn da của cô nương, sau này... sau này làm sao mà thành thân nữa.

Vậy nên sao khi Giang Ảnh báo cáo về những vết sẹo ấy, phu nhân cùng bốn thân tín của người ra sức dụ dỗ cho Hàn Thương chịu đắp thuốc mờ sẹo.

Cứ như vậy, vừa dỗ vừa lừa cô nương ấy cũng thêm được hai năm.

Dây xích quấn thân thay thành vòng ngọc nhẫn vàng. Sẹo trên người cũng hoá thành những lớp màu trắng nhạt hơn so với da. Sức vóc cũng trở nên dịu dàng nền nã.

Và, lần đầu tiên trong suốt hai năm qua, Hàn Thương đánh bại được Huệ Tâm.

2.

Phạm Tố Cảnh là một tướng quân mẫu mực và là người chồng mực thước. Ông quân lệnh như sơn, cũng là ông, sợ vợ như hổ.

Ai bảo phu nhân của ông quá cơ trí làm gì.

Trước khi trở thành Phạm tướng phu nhân, Lê Dao Dao sống ở giang hồ. Nếu muốn biết giang hồ ra sao, chỉ cần biết đó là mặt tối của triều đình. Tung hoành từ năm nàng mười sáu tuổi, mười hai năm sau vào phủ tướng quân, từ những sắc nhọn, nàng thu tất cả lại trở thành một khối cầu mềm, quanh năm ở nhà cáng đáng phủ tướng quân.

Lê Dao Dao khi còn trẻ là kẻ thù của rất nhiều người, Lê Dao Dao khi thành thân, đã giết sạch kẻ thù của mình.

Lúc nàng phe phẩy quạt đứng dưới ánh trăng, quanh mình là thây xác, Phạm Tố Cảnh chỉ thấy xót xa.

Nàng đã suýt mất mạng vào hôm ấy. Nhưng tư thái thong dong của nàng cùng lời nói "Thiếp không muốn ai đe doạ đến chúng ta. Chàng có ghét thiếp thế này không?"

Cừu hận giang hồ và sa trường biên cương, đều khiến máu chảy thành sông. Vậy nên Phạm tướng không màng. Mặc kệ nàng đã mất bao nhiêu thứ, kể cả khả năng làm mẹ, ngài cưới nàng về, tạo nên một truyền kì trong quý tộc.

Lê Dao Dao có một đời bi tráng như thế, Phạm Tố Cảnh có cuộc đời hào hùng như vậy. Vó ngựa dặm trường, số mạng hư hao, tất cả chỉ để cho tín ngưỡng trong tâm hồn mình được nguyên vẹn. Với Lê Dao Dao là mái ấm này, với Phạm Tố Cảnh là đất nước có Lê Dao Dao.

.

Lúc ngài đưa Trúc Hàn Thương về, ngài đã không nghĩ Dao Dao có thể chấp nhận dễ dàng như vậy. Phu nhân của ngài nằm lặng thinh trong đình, quạt vẫn phe phẩy, ánh mắt dịu dàng như nước nhưng ngài hiểu sự bi thương của nàng.

"Phu quân, chàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

Nàng ôm xác đứa em trai, người bết máu. Khóc không thành tiếng. Một ngày một đêm, nàng dùng tay không xới đất. Mười ngón tay đến khi nát bấy mới lặng lẽ đặt em trai mình vào.

"Thiếp khi ấy, sát khí chỉ sợ cũng như Hàn Thương trước đây."

Mất đi người duy nhất thực tâm yêu thương nàng, không màng vụ lợi, nàng mất đi một nửa linh hồn mình.

"Thiếp không nỡ để Hàn Thương cứ như vậy mà đánh mất tất cả."

"Ta biết."

.

Lúc Huệ Tâm bị Hàn Thương đánh bại, ngài thề, ngài đã thấy nàng nhoẻn cười sau chiếc quạt. Nhưng đổi lại, nàng chỉ khích lệ theo cách rất riêng của nàng.

"Bé con, mất hai năm con mới hạ được Hạ Tâm. Làm sao bây giờ, con tính đến bao giờ mới đấu với ta đây?"

Hàn Thương thẳng lưng, vòng ngọc trên tay cô bé loé sáng. Nói là ngọc, chi bằng là một loại xích khác. Dao Dao đã dặn, nhất định phải đeo chúng vào tay khi đánh người.

"Nhưng thôi, con được phép học tiếp. Hàn Thương, cái con đang được học là đấu tay đôi, không phải giết người. Đợi đến khi con học được cách đánh người không chết, chúng ta sẽ dạy con cách cứu người."

...

Hàn Thương, bốn năm trời kể từ khi về phủ tướng quân, lột xác từ đứa trẻ hoang dã thành một cô bé yêu kiều.

Mười hai tuổi, Hàn Thương có thể giết người không tiếng động, có thể nấu ăn, có thể may vá, có thể bốc thuốc, có thể làm thơ dù không giỏi lắm, có thể trọ trẹ nói được vài ngôn ngữ nước ngoài... Tất cả đều nhờ bốn thủ hộ của Dao Dao. Giang Ảnh làm bạn với Hàn Thương, làm người hầu của Hàn Thương, là người mà bên Hàn Thương những giây phút mệt bã người, thở còn không nổi huống hồ tắm rửa.

Hàn Thương không biết mình đã thay đổi nhiều như thế nào. Bé con vẫn cảm thấy đáy lòng âm ỉ, khát khao giết địch, bé con vẫn nhớ rõ gương mặt của kẻ thù, nhớ rất rõ bi kịch mất cha của mình. Những khi ấy, Hàn Thương đều thu mình trầm ngâm.

"Lại đây!" Dao Dao vẫy tay.

Hàn Thương thấy thế liền nhanh chân chạy lại. Vẻ mặt vẫn lạnh tanh mà hỏi.

"Phu nhân cần gì ạ?"

Lòng Dao Dao như nở một đoá hoa. Nàng cuối cùng cũng huấn luyện đứa nhỏ này từ việc lừ lừ lạnh mặt, cả ngày nói được một chữ, trở thành một đứa trẻ trông có vẻ bình thường.

"Đi mua sắm với ta nào!"

"Con không thích!"

"Vậy con thích gì?"

"Đấu với người!"

"Con ấy à, mười năm nữa xem ra mới có cơ may đấu được ngang hàng với ta!" Dao Dao cười ngọt ngào "Nếu không mua sắm, con muốn ta mua gì về cho con không?"

"Không có!"

"Hàn Thương, sau này gặp người khác, con nói chuyện như vậy sẽ khiến người ta ghi thù." Dao Dao xoa đầu đứa nhỏ.

Nàng cũng từng như thế khi bước vào gia đình quý tộc. Mỗi đường đi nước bước của nàng đều bị kẻ khác nhòm ngó. Nàng cũng từ sự thô ráp mà thành một phu nhân mĩ miều và cao ngạo như bây giờ. Lúc nào cũng thế, nhắc đến phu nhân Phạm tướng, người ta liền nhớ đến mái tóc gọn gàng, để lộ một cần cổ cao mà trắng nõn. Y phục rực rỡ và nụ cười như hoa dâm bụt, đẹp đến nao lòng.

Nàng từng gây hấn bởi sự vô lễ của mình, cuối cùng lại trở thành người chỉn chu nhất trong số những phu nhân. Hoàng hậu thích nàng, thái hậu cũng thích nàng, nhưng nàng chán ghét họ. Nàng vì Phạm Tố Cảnh, cả đời chấp nhận trong lồng giam. Nhưng nàng chưa từng oán trách.

3.

Họ Phạm như mặt trời ban trưa. Phe cánh trong triều chia năm xẻ bảy, đối với người duy nhất giữ lấy biên cương vừa dè chừng vừa không dám động. Không một ai dám động dù đó có là phe cánh của hoàng tử hay thái tử.

Nhưng đó là chuyện của bốn năm trước, khi thời điểm Phạm Tố Cảnh đưa Hàn Thương về nhà. Trận chiến mà Trúc Vĩnh Kiệt hy sinh, cùng mười bốn vạn quân bị nướng sạch tại biên cương đã chấm dứt giao tranh dai dẳng của hai nước Đại Yên và Đại Mạc.

Bốn năm qua, Phạm Tố Cảnh không rời kinh lần nào, ở lại trở thành "cánh tay phải" của hoàng thượng, đứng đầu võ tướng. Quyền lực trên đỉnh, lại lúc nào cũng giật mình giữa đêm bởi giấc mộng mất trắng.

"Hoàng thượng càng ngày càng yếu." Ngài thở dài, nằm trên đùi Dao Dao để nàng ngoáy lỗ tai cho. "Phe cánh dày lên nhanh chóng. Ta chỉ sợ bất trắc."

Dao Dao dịu dàng ngoáy tai cho chồng.

"Ngự y bảo sao ạ?"

"Chỉ còn một tuần. Từ mai, ta phải vào cung trấn giữ."

"Dạ."

"Nàng ở nhà phải bảo trọng."

"Dạ."

"Chỉ cần không có binh biến, chúng ta sẽ an toàn."

Bởi nếu có binh biến, phủ tướng quân là nơi đầu tiên gặp hung hiểm.

...

Nếu nói nàng không hy vọng thì là giả tạo. Nhưng nàng biết, triều đình mưa máu gió tanh này sẽ nuốt chửng tất cả những gì trong sạch nhất. Phạm Tố Cảnh không muốn bước vào vây cánh của bất cứ ai, vậy nên ngài phải chết.

Lúc lửa bùng lên trong phủ, Lê Dao Dao đã sai bốn thủ hộ của mình đưa Hàn Thương đi.

"Bé con, ta rất muốn làm mẹ của con, nhưng nếu như thế, con chắc chắn sẽ chết. Không phải ta không muốn làm mẹ con đâu. Thật đấy. Đừng nghĩ ta không yêu con, nhé!"

Hàn Thương lắc đầu, nước mắt giàn giụa.

Họ đã điểm huyệt con bé, cũng đã bịt miệng nó. Xích lại một lần nữa được dùng. Nó không thể giãy giụa, nhưng ánh mắt của con bé, sự căng cứng trong gân cốt của con bé là lời mà con bé muốn nói. Dao Dao thở dài. Làm sao đây, đứa trẻ quý giá của nàng, đứa bé nàng nuôi suốt bốn năm, nhìn nó từ một cục đá lầm lì trở thành một viên bảo thạch rực rỡ, nàng làm sao mà đang tâm cơ chứ.

Nàng nhớ lại từng chút từng chút giây phút của bé con. Những ngày không đánh bại Lan Tâm, con bé đã uất ức ra sao, không thèm ăn cơm làm nàng phải ra sức khích tướng "Bé con không ăn cơm, sức của ngươi không bằng Lan Tâm rồi, ăn cơm ít làm sao đánh bại cho được." Lúc dạy con bé viết chữ, chữ như giun như dế, nàng phải bên cạnh cẩn thận biết bao, không dám chê con bé, đành lấy chữ của tướng quân ra chê lấy chê để mà khích lệ.

Bé con của nàng, đứa con từ chiến trường của nàng. Dao Dao nhắm mắt, không muốn rơi lệ. 

"Đi đi! Đừng trở lại, đừng trả thù, sống hạnh phúc thay ta, thay tướng quân và thay cha con!" Dao Dao vuốt tóc đứa trẻ, sau đó đứng lên, xoay người bước đi.

Nàng không nghe thấy, không ai nghe thấy Hàn Thương gào đến điên cuồng trong tâm tưởng.

CON CHẾT CÙNG ĐƯỢC MÀ, PHU NHÂN, CHO CON CHẾT CÙNG NGƯỜI.

Hàn Thương trơ mắt nhìn phu nhân, trong cái ánh lửa mờ nhoè bởi nước mắt, trong tốc độ điên cuồng của tứ đại thủ hộ, hình ảnh phu nhân cầm gươm, rực sáng trong đêm đen hằn mãi mãi trong tâm trí bé con. Đó cũng là hình ảnh sống động cuối cùng của Lê Dao Dao đối với Trúc Hàn Thương.

Để ngày sau nhìn lại, người ta nhớ sự kiện bằng các con số, còn Trúc Hàn Thương nhớ đến sự diễm lệ bi tráng nhất của đời nàng.

Cuộc đột nhập vào phủ tướng quân hôm ấy có ba trăm hai mươi sáu người. Chết cả ba trăm hai mươi sáu người.

Toàn phủ có năm mươi ba người. Mất tích sáu người, bốn bảy người bỏ mạng.

Người ta tìm thấy Lê Dao Dao đứng chắn trước đường lui hậu viện. Nàng chết đứng, tay vẫn cầm gươm, môi vẫn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top