Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10. Ván cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Đợi tan tiệc truyền người - lời nói như chém đinh chặt sắt ấy tự khắc đã định đoạt một phần đời còn lại của Hàn Thương. Lòng nàng lẳng lặng một mảnh như gương, chỉ biết lui xuống, chấp nhận những ánh mắt ghim trên người nàng.

Trúc Hàn Thương thật sự đã sẵn sàng cho mọi thứ. Bởi mục tiêu cuối cùng của nàng chỉ có một: ơn phải trả, thù phải báo. Nàng rũ mi, cẩn thận ước chừng đến khi nào mình phải dập đầu một lần nữa trước người cao cao tại thượng trên kia. Hắn là kẻ thù của nàng, nhưng cũng là kẻ bung dù che chở vạn dân. 

Tiệc càng lúc càng sôi nổi, rượu đã ngà ngà, cơm đã no nê, liền trở nên huyên náo hơn một chút, cũng nhẹ nhàng thổi cái không khí trang nghiêm kia lay động. Hàn Thương nhìn vài người lật đật rời khỏi chỗ, liền đứng lên theo. Nàng cũng muốn ra ngoài hít khí trời một lúc.

Tiết trời cuối xuân đầu hạ, nàng cảm giác hình như cũng rời kinh thành được một năm rưỡi rồi, mười mấy tháng đấy, đủ để xua tan giá lạnh lòng người, cũng đủ để phủ lên lớp sẹo cũ những vết thương mới. Nàng là loại người phía sau. Mười tám tháng ấy, nàng chưa kịp ủ nóng thân mình, chỉ khi máu tươi phủ lấy, tận mắt nhìn thêm hai người thân yêu bỏ mạng nơi sa trường, lòng nàng đã thêm một nỗi đau mới, không rõ cái nào đau hơn, chỉ biết vẫn như vậy, kéo nàng hàng đêm ngủ không nổi. Khi tỉnh dậy, lệ rơi đầy mặt...

Nàng có lỗi.

Nhưng nếu chọn lại lần nữa, nàng vẫn muốn được cùng Lan Tâm và Huệ Tâm nơi chiến trường cùng nhau chiến đấu. Hàn Thương muốn cười, song nhớ đến A Tuyết từng bảo nàng cười rất khổ sở, vậy nên chỉ có thể dùng ánh mắt của mình, dịu dàng hướng lên bầu trời như kể lể.

Phu nhân, tướng quân, Lan Tâm, Huệ Tâm, chờ con, chờ con trả được thù, rửa được hận, phủ lại tên tuổi vàng son của mọi người. Chờ con, con sẽ gặp mọi người khi xong tất thảy.

"Ngươi cam lòng à?"

Tiếng nói lành lạnh vang lên phía sau, Hàn Thương quay đầu lại, thấy Hoắc Kỳ đứng chắp tay sau lưng, nhìn nàng một cách chăm chú. Hàn Thương hiểu điều hắn muốn hỏi. Hẳn hắn nghĩ nàng chí lớn ngang trời, muốn tung mình lập chiến công, lưu danh sử sách. Hàn Thương cũng không giải thích, nàng chỉ thuận tiện đáp dạ. 

"Ngày ngươi đến tìm ta, nói muốn cái ghế đại tướng quân của ta, ngươi quên à?"

Hàn Thương nheo mắt.

"Là ngài gọi tiểu tướng đến, cũng là ngài muốn thử tỉ thí."

Sao lại đổi trắng thay đen như thế nhỉ. Nàng chẳng qua muốn ở chốn sa trường lập công, trả thù cho cha. Coi như mối thù ấy đã nguôi ngoai một chút, giặc đã đầu hàng, nàng cũng hồi kinh. Nàng cũng nhớ mình muốn trở về với thân phận chẳng ai có thể làm hại. Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại, cái chức Phạt Tây phó tướng quân ấy bây giờ đã biến hoá thành loại danh phận như kiến cánh, hầu hạ hoàng thượng ở Vĩnh Hoà điện, rồi thành một nữ quan nhỏ nhoi, đứng chông chênh giữa lằn ranh tiền triều và hậu cung.

Nàng không có thực quyền. Nhưng kể cả khi nàng ở lại quân ngũ, nàng hẳn cũng chẳng có thêm quyền lực là bao. Đại Yên đã từng có tiền đề nữ tướng quân, nhưng nữ tướng quân lại suýt làm lung lay cả một triều đại, tự khắc sẽ không còn kẻ dám để nàng trở thành tướng.

Trúc Hàn Thương đáng ra phải chết. Nàng biết rõ điều đó. Nếu không, nàng đã không phải nhờ Hoàng Mục Ấn lan tin về mình đến hoàng thượng, và đến cả dân gian. Giang hồ đồn đại về nàng, dân chúng từng chiêm ngưỡng nàng, nàng, trong một thoáng đã trở thành tín ngưỡng không thể xoá bỏ của dân chúng Đại Yên. Nhưng, hoàng quyền lồng lộng ấy, sẵn sàng bó nàng vào một góc, chặt cánh, cắt gân của nàng, giữ nàng trong hậu cung để mặc người điên cuồng cào cấu.

Kì thực, Trúc Hàn Thương đã biết rõ cuộc đời này của nàng sẽ đáng buồn như thế nào nếu nàng về lại hoàng cung. Nhưng, như thế thì sao?

Lã Đông Nghị là kẻ giết Phạm tướng quân và phu nhân. Nàng phải trở về, phải ở bên cạnh hắn, phải lẳng lặng thực hiện chuyện trả thù của mình.

Vậy nên, Hoắc Kỳ à, ngài đã nhầm rằng nàng có ước mơ chinh chiến rồi.

"Ta đang hỏi ngươi cam lòng vùi lấp tài năng của mình ở nơi hậu cung à?" Hoắc Kỳ nâng giọng lên một chút, không rõ là vui sướng hay lo lắng.

"Tiểu tướng..." Hàn Thương nghiêng đầu một chút "Bây giờ cũng không thể tự xưng là tiểu tướng được nữa rồi. Hạ quan nhận mệnh. Chiếu chỉ đã ban, không thể chối từ."

Hoắc Kỳ quan sát nàng, thấy sự bình tĩnh ấy, trong lòng lại phảng phất cảm giác cồn cào. Hắn không tin nàng bình tĩnh. Hắn càng không tin nàng nhận mệnh. Hàn Thương đem cho người ta cảm giác cô tịch, nhưng đâu đó, sự nhạy bén của kẻ đã nhúng tay vào vô vàn quỷ kế đa đoan của Hoắc Kỳ nói cho hắn biết: Hàn Thương không đơn giản như vậy.

Chưa kể, câu chuyện của Hoàng Mục Ấn nói về đứa con cuối cùng của dòng chính Trúc gia.

Cha của Trúc Hàn Thương là Trúc Vĩnh Kiệt. Mẹ nàng là ai không ai biết, năm đó sau khi cha mất nàng đi đâu cũng không ai hay. Người ta chỉ nhớ đến nhóc con tám tuổi, sát ý ngút trời, không ngừng cắn xé để một lần nữa ra trận.

2.

Cho đến khi tiệc tàn và nàng quỳ trước mặt Lã Đông Nghị, Hàn Thương vẫn cảm thấy như mình bị vắt khô bởi mọi thứ. Sự kiệt quệ của nàng lẳng lặng phơi bày bởi những vết đao giáo mác thương.

Lã Đông Nghị nâng ly lên, ra chiều nhìn ngắm màu men tuyệt đẹp, nhưng cũng thờ ơ hỏi lại.

"Đây là lần thứ ba trẫm gặp ngươi."

Không phải câu hỏi. Nàng quỳ dưới đất, đáp phải.

"Ta không hề biết bên cạnh Giang Sung Dung lại là một con sói như thế."

À, Giang Ảnh đã từ Tài Nhân lên Sung Dung.

"Vâng."

Nàng chẳng biết phải nói gì cả. Có lẽ Hoắc Kỳ đã điều tra được nàng là con gái của cha nàng. Có lẽ hoàng đế cũng đã biết thân phận ấy, có lẽ... nàng nhắm mắt, làn mi rung rung, có lẽ Giang Ảnh đã nói ra nàng là người của phủ Phạm tướng quân.

Nhưng mà, nàng vẫn đang sống đây mà.

Chiến công, truyền thuyết dân gian, lần hoàng đế giết anh cướp ngôi, ba thứ đó cộng lại, đủ để đảm bảo nàng sẽ sống thêm vài năm. Hoàng đế có đủ tiếng xấu rồi. Bốn năm qua, chật vật giữa triều đình và tiếng lòng dân gian, nếu ngay cả trận chiến với Đại Mạc mà thua thảm, có lẽ hắn sẽ chẳng thể tồn tại được trong sử sách như một minh quân.

Đều tại ngai vàng mà ra hết! Hay nên nói hắn vốn không cam lòng trơ mắt nhìn thứ có thể thuộc về mình lại được dâng lên cho người khác. Có lẽ, nước đi sai nhất của hắn là diệt cả nhà Phạm tướng quân.

Một kẻ máu lạnh, một con rắn gian xảo, tài năng về chính trị, lại không biết cách thu phục lòng quân... Hắn cùng Hoắc Kỳ đều thuộc một loại người. Nhưng mà, Hàn Thương không trách hắn tham lam ngai vàng gì đấy. Nàng chỉ hận hắn giết mất những người nàng yêu thương nhất. Những người mà một lần nữa, đem cho nàng sự sống.

"Trúc Vĩnh Kiệt là cha của ngươi à?"

"Vâng."

"Vì sao ngươi vào cung, chín năm qua, từ khi ngươi tám tuổi đến bây giờ, ngươi đã đi đâu?"

"..."

"Sao thế, muốn giết trẫm à?"

"..."

"Hàn Thương, nếu ngươi giết trẫm bây giờ, con dân Đại Yên sẽ không còn một ngày yên ổn."

"Hàn Thương, trẫm cùng ngươi đánh cược một ván đi! Ngươi sẽ buông hận thù xuống với trẫm. Dù trẫm không biết đã làm gì ngươi."

Hàn Thương cúi đầu.

"Nhưng nếu ngươi buông bỏ hận thù, thì hãy chết vì trẫm! Trước đó, trẫm sẽ cho ngươi sống!"

Ván cờ này, là sao nhỉ?

.

Hàn Thương không biết Giang Ảnh có phản bội nàng không. Đêm đó, hoàng đế ở lại với nàng rất lâu nhưng không động vào nàng. Nàng nhìn hắn như thế, lại nhớ đến lời của phu nhân.

"...

"Bé con nhà chúng ta ngày càng xuất sắc, sau này có gã nào đó đến rồi muốn bắt con về làm vợ thì phải sao đây? Bé con bé con, để ta chỉ cho con những chiêu trò ngớ ngẩn của đám đàn ông, con đừng dại mà dây vào nhé!"

Lê Dao Dao hất tóc, mái tóc dài và đen nhánh phủ xuống lớp áo hờ hững. Dao Dao tay nâng quạt, chầm chậm phe phẩy, ánh mắt mê li nhìn Hàn Thương đang cặm cụi bổ củi. Là bổ củi đó! Mùa đông lạnh thấu xương, Dao Dao dường như chẳng bị cái lạnh quấn chân, cả người lúc nào cũng mát mẻ vô cùng.

Hàn Thương chẳng buồn nhấc mắt, chỉ trầm giọng nhắc phu nhân mặc áo vào.

"Người mà ốm thì gọi tứ hộ thủ ấy. Đừng có bắt con đứng canh người hết đòi nước thì đòi súp."

"Haha, bé con lo ta lạnh!"

Hàn Thương quá quen với việc mình nói một đằng, phu nhân nghe ra một nẻo, liền tiếp tục lặng thinh bổ củi.

"Nhưng mà con nghe ta, đừng có tin mấy hành động của nam nhân. Cái trò kiểu như là tôn trọng, không chạm vào con gì đấy cho đến khi con đồng ý. Hay là mấy trò đem phô tất thảy ra cho con, sơn trân hải bảo bày ra trước mắt, mặc con tuỳ ý chọn, con đừng tin!"

"Tại sao ạ?"

"Hắn không chạm vào con, thì hắn đi giải sầu ở người khác! Hắn cho con tiền, nhưng cũng chỉ là một phần hắn có mà thôi."

"Vậy sao người chọn tướng quân?"

"Vì chàng làm những thứ cho ta, đều cố gắng không để ta biết." Dao Dao có chút mơ màng "Cho ta gia sản, chàng lén lút làm. Đem thủ hộ tài ba nhất bảo hộ ta, chàng cũng không nói. Sự thầm lặng của chàng, may là ta thông minh tỉnh táo, nhìn ra hết nên chàng mới rước được ta về bằng không chắc là ta và chàng đang trời nam đất bắc rồi."

"Giàu sang phú quý cũng được, bần hàn nghèo khó cũng chẳng sao hết. Nam nhân thật lòng vì con, con sẽ chẳng bao giờ phải tự hỏi "hắn có thật lòng với mình không". Những thứ đó, dù là mơ hồ thoáng qua, đều đã khẳng định hắn chỉ coi con như bao nữ nhân khác."

Hàn Thương nghiêng tai lắng nghe.

"Nếu như con yêu sai người, mà con hạnh phúc, thì đó cũng không hẳn là sai đâu." Lê Dao Dao phe phẩy quạt "Thế nào là sai người à... Ừm, là người con biết chắc bản thân không yêu, dù hèn mọn vô cùng, nhưng quay lại lần nữa vẫn tình nguyện yêu hắn, thì là sai rồi."

"Người từng yêu sai người ạ?"

"Hừ, mắt nhìn của ta rất tốt, chưa từng sai người!"

Nói đến đây, Phạm tướng quân từ đâu xuất hiện, phủ lên người phu nhân một tấm áo choàng ấm áp.

"Ta tưởng, nàng chỉ yêu mình ta?"

"Thế nên, thiếp mới nói mình chưa từng yêu sai người!"

Hàn Thương mắt mù tai điếc, bỏ mặc ái ân của hai người kia, tiếp tục chặt củi. Bé con nhủ thầm tốt rồi, có người bắt phu nhân mặc áo bông rồi. Phu nhân không ốm, mình sẽ không cần túc trực ngày đêm!

..."

Hàn Thương chợt nghĩ, không biết phu nhân có nhìn được tương lai không, lại biết có ngày nàng gặp phải những tình huống y như phu nhân từng nói nhỉ. Nàng gục đầu lên bàn, chầm chậm điều hoà hơi thở.

Sáng rồi, phải luyện công thôi.

3.

Giang Ảnh đến gặp Hàn Thương vào ngày thứ ba sau khi Hàn Thương ở Vĩnh Hoà điện. Nàng ngồi nhấp trà, Giang Ảnh vẫn lệ cũ đứng hầu ở bên, sau đó mới ngồi xuống cạnh nàng.

Một năm rưỡi không gặp, Giang Ảnh vẫn xinh đẹp tuyệt luân như thế. Hoàng cung nơi chứa những kẻ lòng lang da sói dường như chẳng mảy may ảnh hưởng đến nàng. Ánh cười lấp lánh của Giang Ảnh nói rằng nàng đang hạnh phúc. Một sự hạnh phúc thuần tuý, bắt nguồn từ sự tưới tắm của yêu đương.

Đừng nghĩ Hàn Thương bốn năm trời ở giang hồ chỉ có quanh quẩn tứ đại thủ hộ. Nàng đã làm đủ nhiều, đã học đủ nhiều, để trên giang hồ lưu lại một cái tên Thương Thiên Nhai. Bởi kẻ nhìn thấy nàng, đều là lần cuối nhìn thấy chân trời. Bởi đi đủ nhiều, gặp đủ người, thấm đượm vui buồn nhân gian, nàng dễ dàng nhận ra ánh mắt ngập nhu tình của một người là như thế nào, nữ nhân rơi vào bể ái ân sẽ ra làm sao.

"Tiểu thư, một năm rưỡi qua, người vất vả rồi." Giang Ảnh mỉm cười, sự ngọt ngào quen thuộc ấy khiến lòng nàng chùn xuống.

Hàn Thương lại gần Giang Ảnh, đưa tay lên vuốt má người đã theo nàng suốt tám năm trời, sau đó vân vê lọn tóc rủ xuống mà vén lên.

"Làm Sung Dung rồi, chú ý cách ăn mặc!"

"Dạ!" Giang Ảnh híp mắt cười, nhan sắc vẫn như lửa, lộng lẫy, diễm lệ.

"Em đã kể những gì cho Lã Đông Nghị rồi?" Hàn Thương áp tay vào gò má mềm mại kia, cảm giác những vết chai sạn trên ngón tay của nàng như vò nát sự trơn trượt dịu dàng ấy.

Giang Ảnh hốt hoảng, ánh mắt có chút ngây dại, sau đó lắc đầu.

"Tiểu thư, em chưa từng nói gì cả."

Hàn Thương rũ mắt.

"Giang Ảnh, em có thể không cùng phía với ta, không trung thành với ta, nhưng tuyệt đối không được phản bội ta." nàng thì thầm, giọng nói mênh mang, lọt vào tai Giang Ảnh như một dạng nguyền rủa "Chỉ cần em không phản bội ta là đủ rồi."

Hàn Thương biết, kẻ động tình có thể ngu ngốc cỡ nào. Nhưng Hàn Thương nguyện ý tin, Giang Ảnh chưa từng bán đứng nàng.

...

Lã Đông Nghị biếng nhác ngồi trên ghế, bên cạnh là Hoắc Kỳ đang đứng chắp tay, chầm chậm nói tất cả những gì mình biết về Trúc Hàn Thương.

"Là huyết mạch sót lại của dòng chính Trúc gia?" Đông Nghị nhấc mắt. 

"Bẩm, đúng ạ!"

"Quá khứ hoàn toàn đứt gãy?"

"Bẩm, vâng ạ!"

"Khanh không thấy thật đáng ngờ sao?" Đông Nghị cười cười. "Ta và khanh cược một ván, cô ta và Phạm Tố Cảnh có liên quan đến nhau!"

"Bệ hạ?" Hoắc Kỳ ngẩng lên, hốt hoảng.

Lã Đông Nghị không nói vì sao hắn đưa ra kết luận này. Nhưng kể từ ngày Trúc Hàn Thương nói họ của mình, kể từ ngày nàng không nhận hoàng ân mà tận tình ra trận, hắn đã cho người điều tra về nàng.

Mặc dù nàng đã cẩn thận đắp khế ước nô lệ với Giang Ảnh vào nhà họ Bùi bị sung quận hạ tịch, nhưng mà một tờ khế ước, không đủ để vẽ lại quá khứ tám năm trời biến mất kể từ khi từ Cước Dực về. Lã Đông Nghị chẳng buồn hỏi Giang Ảnh. Giang Ảnh si mê hắn cỡ nào, hắn biết. Cũng như bao nữ nhân rơi vào bể tình, bẫy ngọt ngào như vậy có ai không rơi vào? Hắn chỉ cần dụng tâm một chút, điều tra một chút, liền lờ mờ nhận ra đâu đó trong cái quá khứ mơ hồ của cả Giang Ảnh và cả Hàn Thương, có liên quan đến phủ Phạm tướng quân.

Nếu nàng vào cung để trả thù, hắn cũng muốn biết nàng định làm gì.

Nghe được báo cáo nàng đã dốc sức bảo vệ bá tánh cũng như con dân Đại Yên ra sao, cũng như cách nàng hứa với đội quân Mỹ Nhân của mình sẽ bảo vệ họ, hắn cũng hiểu nàng yêu con dân đất nước này.

Vậy nên, trừ phi có ai có thể làm vua thay hắn, bằng không, nàng sẽ không giết hắn. 

Lã Đông Nghị muốn vờn một con mồi như thế. Hắn trong tối, nàng ngoài sáng, nàng sẽ làm sao để có thể trả thù được cho Phạm tướng?

"Đúng rồi, truyền chỉ của trẫm, toàn bộ đội quân Mỹ Nhân đều có quan tịch, sống bằng bổng lộc, được điện Vĩnh Hoà bảo hộ."

"Hoàng thượng..." Hoắc Kỳ ngẩn người. "Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ."

"Vậy thì, chúng ta tạo tiền lệ." Lã Đông Nghị phẩy tay. Hắn muốn biết, nàng có cảm động không.

Kì thực, bốn năm trời kể từ khi lên ngôi, hắn bị xích xiềng khá nhiều. Dân chúng vẫn luôn nói hắn không nên lên ngôi. Đám hủ nho thư sinh suốt ngày đi khắp nơi nói hắn giết cha giết anh, là thứ bạo quân thối nát. Hắn không để tâm nhiều đến vậy. Nhưng, đến khi Đại Mạc rục rịch muốn phá hiệp ước, hắn mới nhận ra rằng nếu không có lòng dân, không có lòng quân, ngai vàng hắn đang ngồi có thể bị lay động tới cỡ nào.

Lã Đông Nghị không muốn.

Tham vọng đế vương của hắn không phải là lên ngôi bởi bàn tay vấy máu. Hắn muốn ngay cả khi hắn truyền ngôi, thứ lưu lại trong sử sách ngàn năm sau là hắn - minh quân thiên cổ của Đại Yên.

Đấu đá tiền triều, giằng co các thế lực đủ đau đầu. Đối phó với hậu cung, nơi tường đỏ ngói xanh mênh mông này cũng khiến hắn phiền não.

Nhưng, đột nhiên xuất hiện một con sói con, nho nhỏ, không ngây thơ nhưng chưa đủ gian xảo để đối đầu, hắn muốn dùng nàng để trấn áp toàn bộ cục diện. Hắn sẽ dùng nàng để tăng tín nhiệm nơi dân chúng, hắn sẽ dùng nàng để siết lại hậu cung, và hắn sẽ dùng nàng như một thứ mê tín chốn tiền triều.

Tiền triều phải chọn: để nàng làm một kẻ đáng sợ chốn hậu cung hay để nàng thành kẻ đáng sợ nơi chính trường.

Con cờ này, ôi chao, Trúc Hàn Thương, nàng đột nhiên đến, và ván cờ này đã trở nên hay ho cũng như dễ dàng hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top