Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ơn Làm Phép Lạ

Thánh Vinh Sơn được ơn làm nhiều phép lạ phi thường cả thể, mà Giáo Hội thời bấy giờ chuẩn xác thực sự. Nhiều phép lạ vẫn còn được ghi nhớ trong châm ngôn của các nước cho đến hôm nay. Một trong số các sách của ngài có nhan đề, "Khảo Luận về Đời sống Thiêng liêng" vẫn còn có giá trị sinh ích nơi nhiều linh hồn.

Giọng nói hùng hồn và thanh tao, cùng sự giảng dạy giáo lý trong sáng và rành mạch, kết hợp cùng với nhiều phép lạ của ngài, đã nhất loạt làm ngài thuyết giáo thêm đạt hiệu quả, tựa như nó đã được dựa trên một nền tảng vững chắc của sự cầu nguyện.

Vào thời của Thánh Vinh Sơn, có hai điều tệ hại nảy sinh kêu réo đòi cứu chữa vấn đề như sau: thứ nhất là nổ ra tình trạng sống buông thả luân thường đạo lý còn sót lại qua trận đại dịch, và thứ hai là vụ bê bối ly gián ngai giáo hoàng. Để giải quyết vấn đề đầu tiên là, thánh Vinh Sơn đã bất chấp mệt mỏi lao vào thuyết giáo chống lại các tệ nạn thời đại, khiến cho cả hàng ngàn người lo cải thiện đời sống sao cho tốt hơn. Việc ngài chọn theo vì nhầm người trong ngôi vị giáo hoàng bất hợp thức thì đâu cần bàn cãi đề phòng tính thánh thiêng của vị ấy; vì vào thời điểm đó, nếu ở vào giữa hoàn cảnh nhầm lẫn như vậy, thì hầu như điều đó không thể nói được là ai đúng ai sai. Điều đáng ghi nhớ là ngài đã lao nhọc, cùng với hết khả năng ngài có thể chế ngự, để ổn định trật tự trong lúc biến loạn mà chẳng bao giờ có được sự công bằng trong lịch sử của Kitô Giáo. Ngài đã làm việc cật lực, trên cả thực tế, để rồi ngã bệnh nặng, và chỉ có một lần duy nhất xảy ra phép lạ là Thánh Phanxico và Đaminh đến chữa ngài khỏi bệnh. Nhân cơ hội này, ngài gia tăng việc thuyết pháp bất cứ khi nào và ở bất cứ nơi đâu khi cần.

[Thời thánh Vicentê, chiến tranh dai dẳng lan rộng khắp Châu Âu, cho nên Giáo Hội cũng bị ảnh hưởng, khủng hoảng và phân rẽ, rồi ly giáo, ngai giáo hoàng cũng bị phân ly, giáo hội có tới ba đức giáo hoàng, thánh Vicentê cũng không thoát khỏi sự nhầm lẫn chân giả bất hợp thức giữa ba vị. Ngài theo phe giáo hoàng bất hợp thức của một trong ba vị, tức là Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô thứ XIII, tên là De Luna, mà khi còn làm Hồng Y đã phong linh mục cho ngài, không những thế ngài còn thuyết phục dân chúng Spain vâng theo ĐGH không chính thức này. Sau này, khi hiểu ra cớ sự, ngài bị sốc rồi lâm bệnh nặng tưởng chết, và hai thánh Đaminh và Phan Sinh đã hiển linh chữa ngài khỏi bệnh. Sau vụ khỏi bệnh đó, ngài lấy lại tinh thần và thẳng thừng tố cáo Giáo Hoàng giả này trước giáo dân, khiến vị này phải chạy trốn luôn. Sau có Thánh Nữ Catarina ở Siêna, là một giáo dân của huynh đoàn Dòng Ba Đaminh (thất học không biết chữ, không phải nữ tu như nhiều người lầm tưởng), được Chúa soi sáng đứng lên ổn định tình hình Giáo Hội, và ủng hộ Giáo Hoàng chính thức ngự điện tại Roma, tức là Đức , loại bỏ hai giáo hoàng không chính thức, chấm dứt thời kỳ ly gián ngai tòa Phêrô có tam vị giáo hoàng.]

Cũng như Cha Thánh Đaminh, Thầy Vicentê yêu thích việc rao giảng về quyền năng của Kinh Môi Khôi. Ngài nói, "Những ai tuân giữ việc thực hành này", "là tránh khỏi hết mọi rủi ro bất hạnh/nghịch cảnh." Ngài kể về trường hợp của một thương gia rất đạo đức nọ có lòng sùng nguyện chuỗi Môi Khôi từ sáng tới tối, đến độ sao lãng cả công việc của ông. Có một ngày ông bị rơi vào tay bọn cướp và, biết rằng giờ chết của ông đã gần kề, ông khiêm tốn xin bọn cướp cho ông cầu nguyện một chút. Lúc ông vừa mới bắt đầu thì Đức Trinh Nữ Rất Thánh hiện đến với ông ta, đi cùng với Thánh Catarina mang theo một khay bông hồng và Thánh Agnes (Annê) với một cây kim và một cuộn chỉ. Bọn cướp, yêu cầu tôi kể với quý vị, là họ đã trợn tròn mắt. Vì mỗi lần ông tù nguyện câu Ave, thì Đức Trinh Nữ Rất Thánh lấy một bông hồng trên khay, rồi lấy kim xỏ nó vào sợi chỉ. Cứ như thế, Bà đã làm thành được một triều thiên hoa hồng đội lên vòng trán của ông tù. Lúc xảy ra chuyện lạ ấy thì ông tù đang nhắm mắt cầu nguyện, nên không thấy được vòng hoa, nhưng ông ngửi thấy mùi hương hoa. Sau khi Đức Trinh Nữ và hai vị Thánh đi rồi, Ông tù thương gia mới giơ cổ ra cho họ, và nói, "bây giờ thì tụi bay có thể bóp chết tao được rồi đấy." "Bóp chết ông hả?" Bọn cướp nói. "Các Đức Nữ đẹp tuyệt vời kia là ai vậy? Chắc hẳn ông là một người thánh thiện lắm; xin nhớ đến chúng tôi cùng trong kinh nguyện của ông." Sau đó họ trả lại hết hàng hóa cho ông rồi ăn năn hoán cải bỏ đi biệt tích.

Khi nhắc tới Người Mẹ của Nhân Loại, Vicente bỗng biến đổi hình dạng. Ngài thường hay kể về trường hợp của một cậu học trò, muốn được nhìn thấy Mẹ bằng mọi giá. Có một thiên thần đã cảnh cáo cậu ấy là nếu cứ khăng khăng đòi cho được như vậy, cậu có thể sẽ bị mù một con mắt. Cậu học trò chấp nhận luôn và thế là cậu bị mù mất một con mắt. Thế rồi, cậu lại xin được thấy Mẹ nữa, như vậy có nghĩa là cậu sẽ bị mù luôn cả con mắt kia, và đã xảy ra như vậy. Nhưng lúc cậu bị mù hết cả hai mắt, thì Đức Trinh Nữ Rất Thánh hồi phục lại hết cả hai mắt cho cậu.

Người ta cậy nhờ đến ngài đủ mọi thứ chuyện khó khăn: Có không ít các làng xã đã ẩu đả nhau giành giật để sở hữu ngài cho bằng được. Có nơi họ lấy mất mũ của ngài, để bảo đảm sẽ có thai, được sinh nở an toàn và dễ dàng; chỗ khác, ngài bị đám đông vây kín như đàn châu chấu và còn có cả một đội quân nhà họ bọ cam - bọ quít - bọ xít bu theo xịt nước phép nữa. Một khi ngài đi đến đâu là biến thành điểm thu hút tới đấy. Ngài không thể đi đâu xa hơn được. Và ngài đã phải cậy đến thiên đình trợ giúp. Thế là bỗng đâu có một khách sạn không biết từ đâu tới xuất hiện lù lù giữa rừng hoang để cho ngài trú ngụ; rồi hôm sau biến đâu mất, chuyện xảy ra là vì ngài bỏ quên mất mũ. Một trong số những kẻ đền tội trở lại chỗ trọ để tìm, nhưng không thấy nhà trọ đâu, mà chỉ thấy có chiếc mũ đang treo ở trên cành cây ngay tại nơi đã có nhà trọ. Năm sau ngài đến Murcia. Theo sự báo cáo của Giám Mục, Thánh Thần đã ngự đến với chúng tôi, hầu hết không ai bị bỏ chừa lại không được chạm đến ân sủng Chúa Thánh Thần tràn ngập cả bầu khí quyển. Trong tỉnh ấy có nạn cờ bạc, ăn chơi trụy lạc, mưu ma chước dối, ẩu đả tranh chấp, và giết người. Ai đời lại đi sa ngã theo gương của dân Moor, dân mà đã hứa giữ vững lấy đức tin nếu như giàn hỏa thiêu đốt ngài ở quảng trường chính bị tắt lúc Vinh Sơn cầu nguyện? Vinh Sơn đã cầu nguyện; làm ngọn lửa tắt ngúm.

"Đó là một việc làm mạo hiểm vô cùng", như có một nhà sử học đã ghi, "để viết về sự sống mà mỗi đời người vốn gắn liền với một phép lạ." Quả đúng thế, tất cả mọi sự đều quy về sự sống ấy, cả những sự bình thường cũng như bất thường, đều có dính béng đến phép lạ, và phép lạ tuyệt vời nhất trong đời ngài ấy là cách thức sắp đặt đời sống riêng tư thường nhật của mình. Đó quả là một gánh nặng, đầy vất vả cực nhọc, đủ thứ chuyện, đã thế lại còn bị khiêu khích liên miên, ở giữa thời kỳ ly giáo, đầy biến loạn, sặc mùi lưu huỳnh của ngày Chung Thẩm, mà bi kịch đã xảy đến với chính đời sống của ngài có lẽ rất nhiều đã ghìm hãm ngài lại, nhưng ngài rất vững vàng và không lệch hướng. Hãy coi khuôn khổ thường nhật của ngài xem. Ngài thường thức dậy vào lúc 2 giờ sáng để nguyện Kinh Thần Vụ ban đêm, nguyện Thánh Vịnh, cầu nguyện, suy gẫm, rồi đi xưng tội - mỗi sáng - tự quất phạt chính mình, để thanh tẩy linh hồn ngài và trừng phạt thân xác của ngài. Ngài dâng Lễ vào lúc 6 giờ, rồi sau đó thuyết giáo 3 tiếng, đi thăm viếng bệnh nhân, đi hòa giải chuyện tranh chấp kiện cáo mâu thuẫn giữa các gia đình đôi bên, sau cùng là khuyên bảo các linh hồn mà ngài mới vừa hoán cải hoặc mang họ trở lại với ân sủng: Rồi lên đường lần nữa. Hãy hình dung ngài ở trên đường đi thuyết giáo xem: Dù mưa hay nắng, đôi chân của ngài xỏ trong chiếc kiềng gỗ gắn liền với yên ngựa cột bằng những sợi giây thừng luôn khứa vào chân ngài, bụi đất bám khắp cùng mình không dứt vì đám đông giẫm đạp, miệng lẩm bẩm nguyện Thánh Vịnh còn đôi bàn chân thì bị giây cột yên ngựa nghiến răng rắc liên miên, và cả những chuyện rắc rối bất ngờ xảy ra rồi cả tai nạn và sự chăm sóc ngài phải có cho hết cả bầu đoàn quảng đại cùng đi chung của ngài. Ngài chỉ ăn mỗi ngày có một bữa - với súp và mấy miếng cá tí xíu, đã rửa với rượu nhúng nước. Ngài không bao giờ ăn tối. Rồi ngài tới làng bên cạnh để đoạt giải cho Chúa chúng ta, rồi lại đi tiếp đến các làng bên cạnh được sắp đặt theo thứ tự. Tiếng ồn ào náo động thường lệ cùng với lời tâng bốc và những câu hỏi vớ vẩn vô bổ bủa vây quấy nhiễu ngài - đến độ cả áo dòng của ngài cũng bị cắt xén tơi bời luôn, họ hôn cả đôi tay của ngài - và ai cũng muốn chiếm đoạt ngài hết - nếu có một trăm người thì cả trăm cùng đua nhau, nếu có một ngàn người thì cả ngàn đua nhau, càng có nhiều bao nhiêu thì càng đua nhau chiếm cho được ngài bấy nhiêu, nếu như họ có thể chiếm được. Rồi có một cái bục giảng ngài thường dùng để giảng vào ban tối những gì mà ngài đã giảng ban sáng, tuy chẳng có gì khác nhưng cứ y như mới vậy và có sức thuyết phục dân chúng, và các phép lạ mà ngài thường phải nài nỉ cầu xin Chúa là đừng để cho sự thuyếp pháp của ngài biến thành vô ích chẳng còn đọng lại điều gì hữu ích sau bài giảng hoặc chưa giảng đủ - trừ phi nó đạt được hết mọi sự, và bài giảng phải luôn cô đọng được điều gì đó mưu ích cho dân chúng: Thiên Chúa chắc chắn phải có can dự vào - và đấy có nghĩa là phép lạ. Đám đông cuối cùng cũng rời khỏi, nếu không, trước khi đi ngủ - ngài chỉ ngủ có năm tiếng, không bao giờ ngủ hơn, và không ngủ trưa, ngay cả khi ở Tây Ban Nha (Spain) cũng vậy - vì ngài còn phải bận việc suy gẫm của ngài, người đại diện của ngài cho biết như thế, ngài trực tiếp chỉ giáo và hướng dẫn cộng đoàn cùng đồng hành của ngài, chuẩn bị bài giảng cho ngày mai, đối phó với những tình huống bất ngờ trong sứ vụ ngài gặp khi phải đối đáp các giám mục, vua chúa, quan quyền thành phố, hội đồng tu sĩ các cấp, bề trên các tu viện, đích thân Giáo Hoàng, và bất cứ đám nào chất vấn - về đủ mọi đề tài mà họ có thể nghĩ hay tưởng tượng ra được, mà sự chất vấn đó không hẳn lúc nào cũng liên quan đến đạo giáo. Và, thêm vào đó, quý vị nên tính cả thời gian ngài cẩn thận cử hành các nghi lễ trong đạo nữa - vì ngài là một chuyên gia phụng vụ nên nghi lễ ngài cử hành theo đúng với nghi thức phụng vụ truyền thống của Hội Thánh thật là huy hoàng lộng lẫy mà quý vị có thể cảm nhận được. Việc này làm nảy sinh cho ngài một ít ý niệm trong thói quen sinh hoạt thường ngày - cứ thế, hết tuần này đến tuần khác, tháng này qua tháng nọ, ngót hai mươi năm trường đằng đẵng. Ngài cử hành như vậy không ngừng nghỉ. Có một ngày, ngài tâm sự với một nhóm các linh mục như sau: "Lúc con vừa thức, để làm việc Chúa! Hãy đồng hóa mình với Chúa Kitô. Như đang vào lúc, Người bị điệu đến trước mặt quan Philatô, như đang vào lúc Người bị dân Giudêu (Jews) la hét phản đối, như đang vào lúc Người trút linh hồn vậy."

Đấy quả thực là bí mật chịu đựng của chính ngài. Chúng tôi cho là đích xác ngài đã theo đuổi bức thư khuyên bảo quý giá ngài đã gởi đi các nơi, ngài đã theo đuổi nó hàng giờ chính xác, nhiệt tình và hồn nhiên. Sống cuộc thương khó của Chúa Kitô với hết tâm hồn và hết trí khôn trong tấm thân ngài, Ngài thấy ở mọi chuyện xảy ra thiệt đơn giản, thiệt dễ chịu. Chúa Kitô quả đang hiện thân trong ngài: những lời nói, việc làm, đau khổ của ngài, cũng như phép lạ của ngài cứ tự nhiên như tuôn chảy từ chính Chúa Kitô vậy. Từ đấy đức khiêm nhượng sinh sôi nảy nở trong sự nhận thức lớn lao của ngài; kể từ đấy đức nhẫn nại phản bác lại hết mọi khó khăn trong đời ngài, phản bác lại mọi thử thách về đức tin, và mọi thất bại về Đức Mến; từ đấy tặng sủng dồi dào dự định cho con người đã tuôn trào trong sự hoàn thành và tràn lan trên dự định cháy bỏng của thần linh đến độ hóa thành các phép lạ.

Có lần ngài đến bên giường của một tội nhân, để giúp ông ta trong cơn hấp hối. Tội nhân liền níu chặt lấy thánh nhân; ngài có cảm giác hối nhân đã trễ, và ăn năn tội chẳng nên, ông ta ăn năn tội qua loa như vậy, chưa đủ để được cứu rỗi trừ phi Thánh Vinh Sơn ra sức dấn thân vào cuộc làm áp lực. Ông ta nài xin Vinh Sơn san sẻ cho ông nhiều hơn một phần kho tàng ân sủng quý báu ngài sẵn có. Thánh nhân động lòng thương cho sự tuyệt vọng của ông. Ngài nói: "Tôi xin kính dâng lên Thiên Chúa mọi công nghiệp việc lành phúc đức của tôi để nhượng lại cho ông." "Có thật không?" Hối nhân ngờ vực thốt lên: Ông ta không hiểu những gì thánh nhân nói đó là câu xác nhận thực sự. "Vậy xin ngài viết nó ra giấy cho tôi được không." Thánh nhân liền vui vẻ viết ngay như ông cầu xin và ông ta qua đời mà tay vẫn còn nắm chặt tờ giấy giao kèo quý báu. Theo lý mà nói, sau khi Vinh Sơn đã cho đi hết mọi công nghiệp việc lành phúc đức của ngài rồi thì chẳng còn lại gì cả - ngài phải bắt đầu để dành lại ơn cho mình từ đầu. Nhưng mấy ngày sau, trong lúc ngài đang thuyết giáo, bỗng có một tờ giấy bay xoáy trên đầu đám đông, tựa như một chiếc lá rơi bị cuốn theo chiều gió. Cuối cùng đậu xuống ngay trên áo choàng của vị thuyết giáo. Tôi khỏi cần phải nói chuyện gì đã xảy ra. Thiên Chúa đã quyết định đền trả một đồng xu khác cho kẻ có tội được ơn cứu rỗi. Người đã trả lại hết cho Vinh Sơn mọi công nghiệp việc lành phúc đức kèm theo cả lãi cùng với ấn kiểm soát của ngài. Vậy quý vị chẳng hề bị mất hết những gì đã cho đi trừ phi quý vị cho đi mới có một nửa.

Bất cứ ai tới gần Vinh Sơn cũng cảm nhận được điều gì đó nơi ngài, tựa như hơi lửa nóng bốc ra vậy. Chẳng hạn như chuyện cậu bé ở Caen, bị ma quỷ nhập kể từ cái ngày có một ông thợ hớt tóc đã bất cẩn chọc vào khối u. Cậu bé mất ăn mất ngủ, mất khả năng ăn nói, và cơ thể không cử động được ngoại trừ hộc máu ở mũi lúc cậu tức giận lên. Nếu như có ai đánh đập cậu, cậu cũng cứ như không. Cơ thể cậu vẫn phát triển bình thường, nhưng lại ở trong một tình trạng cô đơn khủng khiếp của kiếp con người mà lại không biết giao tiếp với con người, không biết đau mà cũng không biết vui thích gì. Lúc Vinh Sơn tới với cậu rồi chạm vào cậu hỏi: "Con cảm thấy sao, hả con?" Cậu bé dường như được giải thoát hết khỏi ma quỷ ám hại, cậu bật khóc: "Thưa cha, con thấy được ý muốn tốt lành của Chúa đã kiện toàn trong lúc này." Ý muốn tốt lành của Chúa đã ban qua bàn tay cha mà Người chẳng hề từ chối không cho bao giờ.

Tại Pampel una họ mới kết án tử hình một người vô tội. Vinh Sơn có xin tha cho ông cũng vô ích. Vì ông đã bị đưa lên đoạn đầu đài xử trảm, người ta bèn khiêng xác ông đi chôn. Vincent đột nhiên tra hỏi xác chết: "Này ông ơi, thế ông không còn thắng cuộc trước vụ án gian dối nữa sao, người này có tội không? Hãy trả lời tôi!" Bỗng xác chết nhỏm dậy quả quyết, "Ổng không có tội." Rồi, để thưởng cho sự trả lời ấy, Vinh Sơn đã đề nghị người chết, đang yên nghỉ trên chiếc cáng, trở lại đời sống nặng nhọc trần thế. Người chết đáp, "Dạ không, Thưa Cha," "vì con đã nắm chắc được phần cứu rỗi rồi." Nói xong, ông ta yên giấc lần nữa và được đưa đến nghĩa trang mai táng.

Có một tình tiết khác lạ lùng nếu không phải nói là còn kỳ diệu hơn. Chuyện xảy ra ở Gerona. Trong đám đông dày đặc đứng đó có một ông trông buồn thê thảm, có vẻ đang bực tức, nổi cơn tam bành với hết mọi sự: đứng kế ông là bà vợ tay ẵm đứa bé sơ sinh, vẫn cho con bú. Ông ta điên cuồng nuốt giận chỉ vì ghen. Thầy Vinh Sơn nhìn ông, và thấy ngọn lửa nào đang thiêu đốt ông, rồi thuyết giảng về sự hờn ghen. Đột nhiên ngài quay qua bảo ông. "Ông nghi ngờ lòng trung thành của vợ ông, có phải vậy không? Ông nghĩ đứa bé này không phải là con ông phải không? Thế thì, để xem!" Rồi ngài quát to lên với đứa bé: "Hãy ôm cha của con đi!" Đứa bé sơ sinh giật mình, đứng phắc dậy, giơ hai tay ra quay về phía ông. Và thế là ông ta đã được chữa khỏi bệnh hờn ghen và gia đình ông được yên ổn trở lại.

Dường như mỗi tâm hồn đã được ngài chọn đánh động thiệt đúng lúc, ngay cả các tổ chức thiện nguyện cũng phải thừa nhận ngài, lúc nào cũng bất biến. Chẳng hạn ngài biết có một chàng chăn chiên ở giữa những triền núi hết lòng tin cậy vào ngài cũng đến để nghe ngài giảng, anh chàng bỏ lại đàn chiên trên núi, bằng cách chỉ vẽ có một cái vòng tròn rồi lùa hết chiên vào tập trung ở đấy - rồi yên trí kể như là đã có thánh nhân trông coi giúp đừng để con chiên nào lọt ra khỏi đó hay con sói nào đột nhập vào đó. Vinh Sơn biết hết, cho dù ngài đoán biết hay đọc được chuyện ấy qua cặp mắt chàng; hoặc cũng có thể Thiên Chúa đã tỏ lộ cho cha biết về chuyện nhốt chiên ra sao của chàng chăn chiên khó nghèo chất phác, để chàng biết rằng có nghĩa là Người đã nhậm lời chàng cầu nguyện rồi. Dù sao đi nữa, Vinh Sơn cũng nên bảo chàng biết trước mặt cả đám đông: "Chiên của con được bảo toàn rồi; Chúa đang chăn giữ chúng dùm con." Cũng vậy, như chúng tôi đã nói là có cả các bà mẹ cũng không ngần ngại bỏ các con thơ của họ ở nhà để đến nghe các bài giảng của ngài: Các bà cậy nhờ thiên thần của các em chăm nom dùm - theo như lời Vinh Sơn khuyên. Ngài chẳng e sợ gì hết, con người này - quả đúng là được Thiên Chúa soi dẫn hết mọi sự.

Có phép lạ rất nổi tiếng về chuyện cái thùng rượu không cạn trong khi đoàn người đông đảo theo Vinh Sơn vẫn còn nhu cầu cần uống. Chúng còn tăng thêm giá trị mười năm sau đó, người sở hữu thùng rượu ấy là ông Seigneur Mới về-Chầu Chúa (mới vừa qua đời), có gặp một vị cáo thỉnh án phong thánh cho Vinh Sơn và xác quyết với vị ấy là trong những năm tháng đó ông đã đem hết mớ rượu vang kỳ diệu cho người bệnh: Bất kể là họ bị bệnh gì đi nữa, đều được chữa khỏi khi uống rượu đó: thùng rượu ấy vẫn không vơi cho dù ông có mang ra rót lấy mỗi ngày. Dường như việc bác ái ấy một khi đã được định sẵn nơi thùng rượu thì không muốn rời khỏi đó nữa: Quả thực ngài đã bỏ lại đằng sau ngài việc từ thiện bác ái khắp nơi, bất cứ thứ gì ngài đã sờ-đụng vào đều biến thành vật để chữa bệnh. Có lần, vì ngài rỗng túi - thiếu đồ cho kẻ khất thực/xin bố thí - ngài biếu ngay mũ của ngài cho người phụ nữ khốn khổ. "Con cám ơn cha... Nhưng cha nghĩ coi con phải làm gì với nó đây?" Dẫu sao bà ta cũng nhận lấy nó rồi đi và tối hôm ấy, ngay tại các cửa thành Valencia, nó đã thôi thúc bà phải đội lên đầu của một người quản lý nhà trọ, không muốn cho bà tá túc. Ông ta là một kẻ hung dữ như quỷ, đang bị đau đầu dữ dội. "Có lẽ cái mũ của Thầy Vinh Sơn sẽ chữa khỏi cơn nhức đầu ấy." Nó đã chữa thật. ông quản lý nhà trọ bỏ nó qua một bên để lỡ còn dùng lại khi lên cơn nữa. Chiếc mũ từng lưu hành qua một thời gian rất lâu sau đó nhưng ở trong một tình trạng thảm thương - vì ông ta lúc nào cũng đem đi ngâm nước liên miên và trông cái mũ mấy ai có thể tin nổi cái mũ-ngâm nước này đã từng là vật chữa lành hết mọi loại bệnh nhẹ cho các khách hàng của ông.

Nhiều khi người ta tự hỏi bản thân họ là không biết có nên tin vào những điều khả thể ấy không, vì đa số những phép lạ ấy ít nhiều gì chúng ta đều biết là chính ngài đã làm. Chẳng hạn như, phép lạ ở Morella, là một phép lạ nổi tiếng của Thánh Nicholas đã đích thực tái xuất hiện lại, khi ngài làm cho ba đứa bé bị chết sặc- nước muối được sống lại. Ai đã từng bị cám dỗ để võ đoán một số người viết tiểu sử vô lương tâm đã làm đảo lộn mọi thứ. Thì này đây là câu chuyện. Có một phụ nữ kia rất đức hạnh nhưng lại bị mắc chứng thần kinh hành hạ đến độ gần như điên loạn. Một hôm, nhân lúc chồng bà vắng nhà, ra đi cùng những người hội nhóm thuyết giáo tại gia để nghe ngài giảng, bà ở nhà lại lên cơn điên loạn và đã cắt họng đứa con bé bỏng của bà. Sau đó bà chặt bằm đứa bé ra rồi lấy một phần bỏ vào lò nướng. Lúc ông chồng đi nghe giảng về, bà đưa phần đã nướng này cho chồng bà. Ông chồng phát hiện ra là có chuyện gì đó không ổn xảy ra, và rốt cuộc là ông thấy cảnh tượng ghê rợn hãi hùng khủng khiếp, ông chồng vội vã chạy đi kể lể với thánh nhân. Cùng lúc ấy Vinh Sơn cũng nhận thức rõ là thiên đình không thể nào lại để xảy ra một chuyện quái quỷ như thế ngoại trừ phi là có một nguyên cớ trực tiếp để biểu hiện quyền năng của Chúa. Ngài đến nơi, cầu nguyện, gom nhặt hết mọi phần thi thể đang rỉ máu của đứa bé lại rồi bảo cha nó: "Nếu con tin, Thiên Chúa là Đấng đã dựng nên linh hồn bé bỏng này từ hư vô sẵn sàng cho phép nó sống trở lại." Ông ta quỳ xuống và không thể ngờ được chuyện đã xảy ra. Đứa bé đã sống lại một lần nữa, với nguyên vẹn hình hài.

Hãy suy xét câu chuyện hai người đàn ông phung phá tại Zamora xem sao. Đấy là hai tên tội phạm mà trước đây đã từng được Thày Vinh Sơn giáo huấn 3 tiếng đồng hồ trước mặt vô số đông đảo dân chúng. Chúng ta đều biết là ngài đã đưa bọn họ đến một nơi khủng khiếp xứng với tội của họ, đã được mô tả đúng với thực trạng thảm khốc như mồi lửa hỏa ngục, lúc mà quân cai ngục đến bắt giam họ vào lại trong ngục thì phát hiện họ chỉ còn hai cái thây cháy đen thui. Hãy ăn năn hối cải - chúng ta mới có thể còn có hy vọng, Hãy ăn năn chừa tội - không thôi cũng sẽ bị thiêu đốt như chúng. Bọn họ đã được mai táng ngay phía trước tháp chuông bên dưới có hai hòn đá từng trụ ở đó qua hàng bao thế kỷ để chứng thực chuyện kinh sợ ấy. Một hôm, có người Bồ Đào Nha (Portuguese) đi ngang qua chỗ có câu chuyện truyền tụng ấy, ông đã nhún vai có vẻ ngờ vực không tin. " Bỗng một trong những tảng đá ấy vỡ đôi ra." Ông ta la toáng lên, "Tôi tin chuyện ấy", Ông ta thử lấy ngón chân khe khẽ dẫm lên tảng đá và thế là nó tách rời ra làm hai từ trên xuống dưới. Sao chúng tôi lại không được biết kể từ khi câu truyện đó được kể? Dẫu sao đi nữa, khi quý vị đối phó với những tình huống ly kỳ, quý vị đừng có phạm phải hành động lỗ mãng làm cản trở vấn đề đang được bàn kể rất có thể đúng sự thực.

Vâng, Thánh Vinh Sơn quả đúng như những câu chuyện được truyền tụng: ngài làm cho kẻ chết sống lại, người câm nói được, người mù được thấy, kể điếc được nghe, kẻ què đi được; kẻ dịch hạch được chữa khỏi; kẻ cứng lòng được tin; kẻ có tội cải hối; kẻ thiếu chín chắn không vững lập trường được tăng trưởng vững chắc; kẻ lông bông biếng nhác tìm thấy nguồn năng lực; kẻ nguyền rủa địch thù được ôm hôn; kẻ lòng chai dạ đá thấy tâm hồn bốc cháy. Ngoài những phép lạ tác động đến mọi người, giông bão cũng được dẹp yên, mưa tạnh, đá vỡ, sấm chớp trên trời giáng xuống. Cửa Trời mở ra và các thánh, các thiên thần, cùng Mẹ Thiên Chúa và Con của Mẹ xuất hiện. Cái gì phải đến sẽ đến: Chúa liền cho có như vậy. Lời cầu nguyện của một vị thánh quả thực là có quyền có thế - mà Chúa đã quyết cấp ban cho. "không có chuyện gì mà Chúa Kitô không thể không làm được," một tội nhân ương bướng kia gào thét trước mặt Thầy Vinh Sơn. Nhà thuyết giáo đáp, "Con sẽ bị mất linh hồn nếu con thích vậy", đấy là cái giá con người đòi tự do phải trả. "Cha sẽ cứu con nhờ Người, mặc dù con bỏ bê ơn cứu rỗi mình." Đấy là cái giá của Chúa của đấng cứu rỗi đã phải trả giá bằng chính máu Chúa. Vinh Sơn nghiêng mình qua thúc giục đám đông. "Hãy Nguyện Kinh Môi Khôi!" Hãy Nguyện Kinh Tin Kính và Kinh Lạy Cha. Hãy tiếp tục Nguyện chuỗi Kinh Kính Mừng. Thế là kinh nguyện ào ào tới tấp bay lên Thiên đình, bấn loạn Thánh Mẫu Đồng Trinh đích thân ngự giá, tay bế Vương Nhi Giêsu - đang sụt sùi thổn thức. Tội nhân trông thấy kiệt sức vỡ tan dạ đá, đầu phục Người. Cái ý muốn xấu xa tai ác đã bị chế ngự không còn dám chống lại Ý Ân Sủng nữa.

Sóng Biển Lược Dịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top