Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Truyện : Trần Nam Cao


Một cậu bé có ba có mẹ , ba và mẹ cậu rất thương yêu cậu họ sống trong một ngôi biệt thư rộng lớn , là một thiêu gia nhỏ tuổi ai ai gặp cậu cũng bế câu lên vòng tay , họ luôn tỏa vẻ thỏa mái khi nhìn thấy cậu . Cậu hay chạy quanh săn cỏ đá bóng cùng ba mình , ba cậu hay đưa hai tay ôm lấy cậu rồi đưa lên trời xanh cậu rất thích thú với điều đó , nhưng năm 7 tuổi vào buổi tôi ồn ào mẹ ôm cậu bỏ vào  cái tủ kính " Họ sắp đến đầy , chắc họ sẽ không tha cho chúng ta , tất cả là tại ảnh nếu không phải vì anh , thì gia đinh ta đâu đến nỗi này , không phải tiền tôi cũng mua nhà mua xe cho cô sao " Rầm . Ba đẩy mẹ  vào bức tường ,rồi có những tiếng bước chận chạy lại nha tôi như bao vay, Một cuộc ẩu đã có tiếng vang xin rất nhiều máu rất nhiều  văn khắp nơi  . Tôi im phẳng lặng nhấm mặt lại . Sáng sớm hôm sau nào công an nào bác sĩ đến nhà tôi , lục soát nhà tôi , mang xác của nhiều người bỏ lên xe trong đó có ba mẹ tôi .
Tôi Trần Nam Cao hiện tại đang là học sinh  tại trường THPT Cây Đa . Sau cái chết của ba mẹ mình , tôi đã khép mình lại không bạn bè không người thân , thật khó để bắt chuyện với một ai đó mõi lần như thế tim lại đập thật  nhanh nhưng chỉ duy nhất một người là chịu nói chuyện với tôi , cô ấy tên là Nguyễn Thị Ngọc Ánh là người bạn gái hiện tại của tôi không những thế còn là người bạn thời thơ ấu , cô ấy là một trong những hot girl đẹp nhất trường với làng da trắng và mái tóc đen xỏa dài . Luôn ở bên tôi có lẽ sau này chúng tôi sẽ lấy nhau. Hôm này là thứ 6 ngày 13 nghe nói vào ngày này bạn sẽ găp vận sui rủi. Bữa sáng hôm nay thật tẻ nhạt đến trường cậm cụi vào sách tui không ra chơi thay vào đó là ngôi lại học tiếp thường là vậy
Trưa 12h45  bỏ qua lời khuyên của bác tài xê , tôi chạy con hoda đến trường , con đường đến trường  phủ đầy màu vàng , màu vàng của ánh năng rọi lên những  ngôi nhà nghèo dọc đường cái chùa cái thất ngôi trường làm rực thêm nắng vàng khung cảnh bây giờ tạo cho tôi một cảm giác như đây là thước phim kinh dị . Trên đường đi tôi gặp Ngọc Ánh , tôi chạy lên trên để nói chuyện Với cô ấy " Em chào anh , uk chào hôm này em là bài tâp hóa sao rồi có gì hỏi anh, anh cứ nói học học hoài nhạt thật sự , Anh yêu Em , ồ sao chứ làm gì có cửa , ơ sao bác ấy lại không có chân, đâu sao anh không thấy, có ai đâu tên ngốc .Trong tình yêu là vậy luôn có kẻ ăn hiếp và kẻ bị ăn hiếp . Tôi đang ngồi học toán bổng mắt tôi hướng về phía cưa sổ nhìn thấy những cành cây rung lác khi trời không có gió , qua lại nhìn tấm bản đầy chữ và số bổng chóc biến thành các nét chữ kì lạ trong giống chữ do thái . Tôi " Thưa Thầy" cả lớp bật cười " Ai kêu em mà em đứng dậy  ngồi xuống " rõ ràng rằng có người kêu tên tôi  thằng Duy ngồi cùng bàn to mắt nhìn tôi " sao mắt mày đỏ dữ vậy , thật sao" tôi rọi kiếng thấy mắt mình đã không còn trồng trắng thay vào đó nó màu đỏ , một lúc sao nó hết . Tiếng trống trường vàng lên tôi và cô  bạn gái của minh cùng đi bên nhau mõi người 1 chiếc xe " sao hôm này anh lạ vậy , anh không biết nữa có thứ gì đó cứ bám theo anh , ừa thì ngày mai có lẽ sẽ tốt hơn đấy , có lẽ vậy " tiếng ai đó kêu " Ngọc Ánh Ngọc Ánh " đó là bạn của cô ấy hiện họ đàn đứng bên kia đường " Em qua kia với họ đây anh về trước đi nha, uk em , Ngọc Ánh đi qua thì chiếc xe tải bổng chạy thật nhanh như một tên điên đang cầm vo lăn phóng về phía trước . Một vũng máu lớn đầu cô nát ra như tù hủ , cánh tay quảy quảy đưa qua đưa lại

Nước mắt tôi cứ rơi hoài không ngưng mới lúc này còn trò chuyện với tôi mà giờ . Thật khủng khiếp , trong đám bạn của Ngọc Ánh có đứa dùng tay chê lấy miệng ọc ọc ối ra. Tôi cố ở lại nhưng họ đưa tôi về
Về đến nhà 5h chiều tôi ngay lập tức đến phòng tắm , sói lên mình vài 3 ca nước rồi ụp mặt mình xuống cái lu nhắm mắt lại thấy bóng hình cô gái áo trăng tóc đen xỏa dài hình như cô ấy là ma , khóc lóc thảm thương nhìn tôi. Có tiếng bước chân cành cạch cành cạch tôi cố nhất cái đầu mình khỏi cái lu như không thể dùng hai tay giật mạnh miệng lu mới ngóc đầu dậy được .
Nhìn thấy gương mình trong chiếc gương thật khác như đó là tôi nhưng cũng  không phải là tôi miệng cười như joker . Đêm xuống tôi ngồi trên chiếc võng phía trước nhà Có ai đó vỗ vào vai tôi quay mặt lại con gái máu me đầy người từ tóc đến chân đứng yên tại đó tôi hốt hoảng ngã lăn xuống đất , bò lết vào bên trong bóng đèn chóp tắt chóp tắt rồi tắt hẳn " Ngọc Ánh Ngọc Ánh có phải là em không "  bổng Có tiếng điện thoại " Cao ơi Ánh nó chết rồi nha con " thẳng  thờ vúc chiếc điện thoại tôi đi thẳng xuống phía sau không dám ngoảnh lại nhìn . ' Ngôi ăn tối với vẻ mặt âu sầu tâm trí tôi ngập tràn những hinh ảnh về Ngọc Ánh , từng nói cười đùa giỡn với tôi . Hẹn ước thật nhiều rồi mãi không thành hiện thực , tại sao lại xui sẻo đến như vậy , Ngọc Ánh cô ấy đã làm gì sai ' Tôi đập thật mạnh lên bàn trúng vào con dao tuy rằng tôi không hề lấy nó ra , máu chảy ròng rọc trên tay . đi đến cái vòi nước , máu tôi chảy đỏ nên gạch như tôi vừa giết chết một ai đó . Lấy khăn quăn vết thương , Tôi Chạy vào phòng đấp chiếc khăn trùm kính đầu. Một người phụ nữ tây ha miệng thật to miệng cô cứ to dần dần như con cá sấu những sợi dây lòng ruột bám víu quắn lấy cô , một hinh ảnh khác chú khỉ trên bàn ăn ,  đầu thì ở trên cơ thể thì ở phía dưới   có bốn người 3 nam 1 nữ tất cả điều là người châu âu , người đàn ông mặt râu ria khoản tầm 50 cầm con dao  sỉa vào đầu con khỉ cỏ vào miểng le lữa hứ máu nhai ngon lành , người phụ nữ thấy thế thích thú bắt chước cách ăn . Có anh trai trẻ bắt đầu bỏ cuộc sợ hải tỏa thái độ hốt hoảng  người đàn ông lúc nãi cầm con sịa vào người anh AAA . Tiếp tục là một hình ảnh khác Tôi đang khoây rái tai lỡ trược tay  đâm sâu cái khoai tai vào sâu bên trong tôi trợn đôi  mắt to
 Tui bước đến trường tâm trạng nặng triểu , bước chân tôi chầm chậm khập khiểng như một tên tâm thân . Bước vào lớp nếu như thường lệ tôi sẽ cấm đầu vào học nhưng giờ không không thể tâp trung , tâm trí tôi không còn bặn tâm vào việc học nửa . Giờ ra chơi có 1 đám nam thanh niên to cao đến tim tôi chúng nó là những kẻ đầu gầu trường này  . Tên to cao mặt bận trơn dùng tay  rị áo tôi đánh vào mặt tôi liên tiếp
' Mày có mang tiên theo không , cho chút it sai chơi coi
"Không tôi không có tiền
" Chẳng phải mày là đai gia hay sao
" Mày ngoài ngoài vẻ ngoài đẹp đẻ giàu có còn làm được gì nữa hả ? TẠI sao cô ấy lại chọn mày mà ko phải là TAO?
Bóp
" Bản  linh đàn ông đây sao, yếu như cộng búng bảo vệ được  ai
" Ngồi xuống  bò qua đây , rồi tao tha cho
Nhưng dứt khoắt tôi ko bò qua đó , hắn nắm đầu tôi đập mạnh xuống nền gạch răng gãy tét trán máu đỏ khắp mặt tôi , Rồi bọn chúng bỏ đi
Tôi đã bị bắt nạn,  cả trường chẳng ai dám nói chuyện với tôi, Ngày nào tôi cũng phải nhận cú đấm cú đá , cho dù tôi chỉ đi ngang qua chẳng làm gì ai như một bao cát . Giờ giải lao chúng kéo đến đánh  tôi  , cả trăm người bu lại coi , chẳng những không càn ngăn họ chỉ chỏ miệng cười , tôi cảm thấy mình là chấm nhỏ ở giữa vòng tròn vậy .Khoảng hơn 2 tuần sau . TÔI đến trường mang theo hung khí rồi thách đấu với thằng trùm trường
" Sao Hôm nay dám thách đấu với tao à  haha
" tui bầy đừng đánh nó để nó giữ đánh vs Tao
" 1h trưa nay tại săn bóng , tao hẹn mày tại đó nhất định mày phải  đến.
" Cái gì mày dám đánh anh Lợi hả Cao haha ,kì này mày chết , cở mày ảnh bún 1 cái bay hahaahaha
1h  tôi chạy xe đến đó tim đạp thình thịt thinh thịt rất hồi hợp
Tôi đứng đối diện với hắn , rất nhiều học sinh trong trường đến đó xem . 1 đánh 1 đá tôi ngã xuống hắn đấm đá liên tục , tôi chỉ biết ren đau , đau nhức ê ẩm toàn thân chắt tôi sẽ chết ở đây nhưng thà rằng 1 lần dùng hết sức đánh lại còn hơn phải chịu chết . Hắn sơ ý ngã xuống tôi đứng dậy rút  ra một bó xuyên sắt tầm mười máy cây đâm lên đỉnh đầu hắn tôi cầm cục gạch đóng xuống cạch cạch , máu hẳn chảy ròng ròc trên gương măt hẳn chỉ có thể trừ hai con mặt  to , tay tôi xiết cổ hắn  cây kim tim còn máu tôi đâm xuyên từ má bên này sang má bên kia" A A A " tiếng a như con động vật  bị giết đang dần đối mặt với cái chết , một cô gái nhung nhảy khóc lóc vì quá kinh hải . Tôi miệng cưởi thỏa mãn như tên tâm thần

 Có  thứ  gì đó  đánh mạnh sau ót tôi khiên tôi ngã sâp xuống , thức dạy trong bệnh viện cả người mệt ê ẩm , suốt thời gian nằm viện chỉ có gì quảng gia chăm sóc , khi tôi hồi phục cũng là lúc tôi chuyển sang trường khác , vụ việc về trận đánh đó dần qua  đi theo thời gian  , đỗ vào trường đại học công an , tôi tốt nghiệp rồi về một vùng quê nghèo làm việc ..một vùng quê chỉ toàn màu xanh lá của canh cỏ và màu vàng của lúa chính cùng màu nâu của những căn nhà nghèo . Chỉ là một anh công an què mọi người  ở đó đối đại với tôi rất tốt .tôi đứng gát canh một con đường làng có con bươn bay nhẹ qua phia sau  cổ minh nhìn xung quay it người qua lại cách ăn mặt của họ đậm chất nông dân , điều kiện vật chất nơi này thật yếu kém như tấm lòng con  người thì giàu lòng nhân hậu
Mõi ngày tôi đi làm  có cô bán trà đá hay ghe qua quán , có bác mì thơm của gì bán bún trước ngã ba
Xin chào , cháu  đi làm vui vẻ  , xin chào , tôi nay qua nhà bác , bác có nầu nồi chè
Họ biết cách lấy cảm tình bạn , cho dù bạn và họ chỉ mới quen biết nhau mới  hồi hôm kia thôi
Dạ cảm ơn , để tối con qua
Tôi nhỏ nhẹ lệ phép đáp lại
Tối đó tôi có ghe qua nha bác gái , ông chồng bác có lẽ rất thích tôi hay mở miệng gọi tiếng con rễ , trong cánh cửa mở ra cô gái bước đến  khiến  anh mắt mãi đắm say nhìn theo cô , đến mức cô tỏ vè e thẹn ử  đỏ trên gương môi chập chập son rồi ngước ánh mắt nhìn anh
Ở lại đây  và chẳng đi đâu cả tôi sẽ cưới vợ rồi xây dựng mái ấm trong  ngôi làng này , tiếng bo xe máy của người đàn ông hay chạy qua các con đường làng ngày ngày đi qua hàng cây bụi cỏ đầy màu xánh có tiếng chim kêu sau lưnh anh là một  cô gái trẻ đẹp tuyệt trần ,  tiếng cười của cô kiến trái tim chàng như tan chảy , có lẽ  chàng rất được gia đình nàng yêu mến
 Cô ấy tỏ lời yêu tôi đạp lại mặt tôi nhăn nhó lẻ ra anh phải  là người nói câu này đầu tiến , cô cười trong vui sường cô nói cô rất thích lấy chồng công an đáng lẽ giờ  cô là đồng nghiệp của anh nhưng vì của đời sổ đẩy mà cô đến nghề giáo
Dường như tên tôi rắt dễ ghi nhớ mà mọi người , hở ai gặp mặt  vài lần đều gọi tên tôi như rất thân thuộc , cách họ đối sử với tôi không khác gì người banj thân lâu nàm dù mới quen biết nhau , có lẽ người ở đây họ rất hiếu khách , để rồi chẳng bao lâu họ quay ngoắc 180 độ , bức ảnh một học sinh chừng lớp 11 người đầy máu ,  tay câu cầm hùng khí hành hung người khác tên đó chính là tôi
Trên có dòng chữ " bạn có thấy thằng nhóc này không ? giiàu đình nó rất có điều kiện  do ba mẹ nó cướp của người nghèo mà có tất cả  tên khốn này cũng khác chi ba me của nó.
Họ thờ ở với tôi, tôi nói chuyện với họ không trả lời đạp lại là vẻ mẳt nhan nhó rồi lãng tránh đi , có người chịu nói chuyện với tôi thì vài phút sau họ lại nói xấu tôi , hãy màng đến đây người khen bạn nhiều nhất tôi sẽ chỉ cho bạn kẻ nói xấu banj giỏi nhất. Khi đi làm trên cơ quan đồng nghiệp nói xấu sau lưng , đi làm về lại phải đối mặt với nhưng ánh nhìn kì thị cùng tiếng si xao quanh tai . Tôi  dân kiệt sức mệt mỏi đến nổi khùng lên chẳng ai dám bắt chuyện với tôi , ngoài cô bạn gái mình nhưng nghe nói ba mẹ cô cũng cấm cô tiếp xúc với tôi . Dù chúng tôi đã ăn năm với nhau khá nhiều lần có thể là do ba mẹ cô đã biết điều đó nên cũng nỡ lỏng đôi chút , tôi dần cảm thấy mình đang  bị thị một lần nữa
Có phải họ ganh ghét tôi , có phải họ sợ phải đối mặt với tôi
Tôi rơi vào trang thái trầm cảm , ít đi ra đường đi làm về đóng chặt cửa nhà , bóng tối căn nhà như đây là ngôi nhà tù  chính họ cầm tù tôi . Trong ánh mắt tôi  họ là loài quỷ dữ với cặp mắt dài và cái miệng nhọn như đại bàn, lúc nào cũng hé miệng cười độc ác giống như họ sẳn sàng cùng nhau dùng dao đâm tôi , có rât con dao đâm vào người   mà tôi chẳng thể làm được gì vì chỉ có mõi một mình . Sáng hôm này  đi làm có những đồng nghiệp nói với nhau rằng sếp sẽ xa thải tôi sẽ nhanh thôi ,  về đến nhà với vẻ mặt hậm hực  , đứng trước cửa nhà Xuân Diệu cô ấy đã chờ tôi ở đó , chẳng nói lời nào tôi đến mở cánh cửa ,  nói với nhau vài lời rồi sảy ra cải vả , xô ngã cô ấy tôi đóng cửa buộc cô ấy chặt với một cây cột , tôi ôm
 hôn cô ấy thăm thía hôn rất nhiều như muốn cưởng bức  ,rồi ngừng lại,  đi ra khỏi căn nhà và khóa chặt cửa lại , tôi vứt cái chìa khoa thật xa , chạy đến đồn cảnh sát lẻn lấy  cấy Ak47 trong đó có khoảng hơn 100 viên  đạn cùng vài viên nữa trong túi . Mang nó theo bên người bước đến một khu vực đông đúc người qua lại , tại đó là một khu vui chơi có rất nhiều người  tôi rút ra khẩu súng mà chẳng ai hay .  (Đùng Đùng Đùng)  với tài thiện xạ của mình một  phát súng như lấy đi mạng một người máu đỏ một vùng rộng lớn , họ bỏ chạy toán loạn . Tôi biết rằng cảnh sát sẽ ngay lập tức biết điều này tôi chạy đến một nơi xa khỏi vụ nổ súng , che kin khâp người 7 giờ tối tôi bước ra đường kêu một cháu gái lại mua cho minh cái bánh cháu bé gái ấy rất xinh ngoan vâng lời  rồi mang về đưa tôi  cái bánh Kinh Đô nó ngước mắt thơ ngây nhìn tôi , tôi cầm cây súng chĩa vào đầu nó bắn Đùng ngày lật tức nó chết trước mặt tôi , hai chân nâng chiểu vì tội lỗi tôi lại một khu tập hoa
gần đó nổ súng giết chết ông chủ tiệm tôi vơ vét đồ ăn mang bên mình rồi bỏ đi , trong lúc đi vừa đi vừa ngôn nghiến đô ăn trên người  chợt ánh sáng phía trước làm chói đôi mắt tôi , nhìn về phía trước xe cảnh sát 4-5 chiếc bao vây,  hàng chục bộ đội đã phục kích ở đấy chờ tôi , " Đâu phải , đâu phải ai cũng muốn chết  . Tôi cũng muồn mình sống cuộc đời hạnh phúc một căn nhà một người vợ cùng những đứa con , đây là cuộc đời của tôi sao? " tôi đưa cây súng chỉa vào đầu mình nhắm mắt lại " Mà khoan . Nó có đau không ,      chắt không  đau đâu  " Đùng
Tỉnh lại là một khoảng không gian trắng xung quanh , đứng quay một vòng tròn  không ai ở đây cả  chỉ có chiếc gương , tôi bước đến rọi mặt mình , gương mặt điển trai biến mất thay vào đó là một gương mặt đầy máu nức nẻ tôi thành ma rồi sao? Một âm thành vọng lại  " Không phải ma mà là Quỷ .
Tác giả : Nguyễn Lê Khánh Băng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: