Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ Nguyễn gia rời thành Phú Xuân lúc trời còn tối, đánh xe ngựa ra đến biển vừa lúc trời chỉ bắt đầu ửng sáng. Thuyền mà Nhạc thuê là thuyền chở hàng cỡ lớn, đội lốt thuyền đi buôn. Thuyền rời đi, xe ngựa của họ cũng được vệ sĩ đưa về thành Phú Xuân, cố tình để lọt vào tầm mắt quan Trấn thủ. Quan cho người đuổi theo, không biết cả Nguyễn gia đã yên bề trên thuyền rồi.

Thuyền to không ngại sóng đánh, nhưng vì lo Khanh bị thai hành và Vũ mệnh Hỏa vốn kỵ nước, Lý vẫn cố tình dùng thuật làm giảm va chạm, mặt khác điều khiển nước đẩy thuyền đi nhanh hơn từ phía sau. Nhạc cũng thổi sáo gọi gió căng buồm, khiến thuyền của bọn họ đi nhanh gấp mấy lần bình thường.

Xa đất liền, thuật chú của Sơn giảm tác dụng, nhưng anh vẫn dặn Lý, Nhạc bảo tồn sức lực, đường dài nên chạy bền chứ không phải chạy nhanh.

Trái ngược với sự lo lắng của mọi người, Khanh ăn ngon ngủ yên lại càng hoạt náo, chỉ duy có Vũ luôn chán chường mỏi mệt, cả chuyện cơm nước cũng phải nhờ ông Mục trợ giúp dù nấu nướng là tài nghệ khiến cậu Hai luôn tự hào trước đây.

Khanh giúp Vũ dọn bát đũa, chả dám trêu cậu Hai như thường ngày nữa. Lúc cô đi lên khoang trên gọi Lý và Nhạc vào ăn cơm, sóng bỗng đánh mạnh hơn bình thường một chút. Đỡ lấy vợ, Sơn dìu cô ngồi xuống rồi hỏi Lý.

– Mợ Cả, có chuyện gì sao?

– Thầy em đỡ mợ Tư vào trong nghỉ ngơi đi, ngoài này đã có em và cậu Ba lo liệu.

– Được rồi, cẩn thận đấy.

Sóng đánh mạnh thêm lúc nữa, cô Lý bèn đặt hai ngón tay trỏ lên thái dương. Một lúc sau, từ mạn trái của thuyền bỗng có một con rùa khổng lồ nhảy lên khoang trước, chiếm hết cả diện tích khoang. Trời kéo mây xám âm u mặt biển, thuyền tròng trành theo từng chuyển động của rùa lớn.

Cô Lý ra hiệu cho cậu Nhạc đứng yên phía sau, đoạn tiến lên phía trước chắp tay thủ lễ.

– Kính thưa Đông Hải Kim Quy.

Rùa gật gù một lúc, xong cũng đáp trả, giọng nói ồ ồ như đàn ông say rượu vang vọng lại từ cõi xa xôi nào.

– Người mang mệnh Thủy từ phương nào, sao lại đến đây xoay chuyển dòng nước của ta?

– Thưa ngài, tôi mang linh khí của rắn nước sông Cái, giữa biển khơi không dám gây ra phiền hà cho ngài. Chẳng là nhà tôi có việc gấp, xin ngài rộng lòng bỏ qua cho.

– Việc gấp là gì?

– Chúng tôi đi thuyền vào Nam, càng sớm thì càng tốt ạ. Kẻ xấu theo đuổi sau lưng, trong nhà lại có người em đang mang thai.

– Hoàn cảnh của ngươi, ta có thể thông cảm. Nhưng ngươi mang trong mình linh khí sông hồ phương Bắc, không nên vận sức dùng thuật ở biển này. Thuật lượng mạnh nhất là khi ở quê hương ngươi; vận mệnh của thuật sư là bảo hộ linh ngọc, không nên đi nơi khác.

– Thưa, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải rời xa đất Bắc. Cảnh nhà nguy kịch nên phải chạy vào Nam, trước khi đi chưa tìm được linh ngọc.

– Linh ngọc không phải là thứ có thể cầm mang đi được.

– Dạ xin ngài chỉ bảo.

– Có một ngày ngươi sẽ nhận ra. Thôi ta nói đến đây thôi, ngươi không nên dùng thuật nữa. Ta sẽ giúp tạo sóng đẩy thuyền đi một đoạn.

Nghe đến đây, Lý quỳ xuống. Nhạc đứng phía sau cũng bất giác quỳ theo.

– Cảm tạ ngài Kim Quy. Ơn này chúng tôi sẽ không bao giờ quên.

– Sau này ngươi vào Nam nên chăm chỉ luyện thuật ở sông hồ, ắt có một ngày hiểu lời ta nói.

– Dạ.

Nói xong, rùa lớn nhảy trở lại xuống biển. Sóng vỗ mạn thuyền, Lý nhìn theo dòng nước mà bần thần một lúc.

Từ phía sau, Nhạc bỗng cất lời.

– Chuyện này không biết là phúc hay họa.

– Có thần Kim Quy giúp sức, không cần vận sức dùng thuật, dĩ nhiên là phúc.

– Nhưng em không hiểu lời thần nói với chị lắm. Chẳng phải mỗi thuật sư đều được dạy là phải đi tìm linh ngọc sao? Nếu thế thì tìm thấy rồi phải mang theo mình chứ.

Mỗi dòng họ giữ linh khí của ngũ hành đều dạy dỗ con mình trở thành thuật sư, ngày ngày luyện tập tăng cường thuật lượng. Năm trăm năm một lần, linh ngọc của dòng họ sẽ xuất hiện. Thế hệ của Lý, Vũ, Nhạc, Khanh ứng với lời sấm này, song họ phải theo chồng vào Nam trước khi tìm được linh ngọc.

– Chị cũng không rõ. Nhưng lời thần dạy không thể sai. Thôi chúng ta đi xem cậu Hai và mợ Tư.

– Vâng.

Lý và Nhạc vào bên trong thì thấy Khanh đang ngủ, còn Sơn đang ngồi để Vũ nằm lên đùi mình.

– Cậu Hai lại nhõng nhẽo nữa rồi sao?

– Ôi em xin mợ Cả. Biển khơi không phải là nơi em thích ứng thì chớ, hôm nay sóng lại đánh mạnh hơn bình thường. Có chuyện gì thế ạ?

– Chúng tôi vừa gặp Đông Hải Kim Quy. Rùa thần bảo chị không nên dùng thuật nữa, ngài sẽ giúp đẩy sóng cho chúng ta một đoạn.

– Thế thì tốt quá.

Sơn xoa má Vũ, đoạn cất tiếng.

– Mợ Cả đã biết ngài Kim Quy từ trước sao?

– Đứa trẻ nào của Trần gia cũng biết ngài. Em chưa gặp ngài bao giờ, song các cụ trong họ luôn bảo ngày xưa ngài từng xuất hiện ở An Biên thuộc trấn Hải Dương.

– Rùa thần xuất hiện là điềm tốt hay điềm xấu?

– Em tin là điềm tốt. Ngài giúp em không phải dùng thuật nữa.

– Thôi thế cũng may. Mợ Cả nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay tôi thấy mợ ngủ ít lắm.

– Vâng.

Lý đi vào buồng trong, Sơn nói với Nhạc.

– Cậu Ba cũng nghỉ ngơi đi.

– Dạ.

Nhạc đi rồi, Sơn cúi đầu nhìn Vũ.

– Hết nhức đầu chưa?

– Chưa hết, thầy em ngủ với em thì hết.

– Giở trò.

– Anh nằm xuống đi, đây đây, nằm sát vào em thế này.

Vũ ôm chồng, sau đấy thủ thỉ.

– Anh Sơn này.

Từ lúc chính thức bước vào Nguyễn gia, mọi người đã trở thành cậu mợ trong nhà, xưng hô cũng vì thế mà thay đổi, duy chỉ có Vũ vẫn thích gọi một tiếng anh Sơn, hai tiếng anh Sơn.

– Anh xem cả chuyến đi này em có phải là vô dụng nhất không?

– Dở hơi à, sao lại nói thế?

– Khanh mang thai mà vẫn giúp mọi người vượt rừng, chị Lý giúp mọi người vượt biển vượt sông, Nhạc thì tính toán đường đi nước bước hết cả.

– Cậu Hai nấu ăn còn gì.

– Chả bõ bẽn gì. Em muốn là người đóng góp nhiều nhất cơ.

Cậu Hai tuy tuổi lớn thứ hai chỉ sau mợ Cả nhưng tính tình đôi khi lại hiếu thắng và trẻ con hơn cả mợ Tư. Sơn biết Vũ chỉ tìm chuyện nói cho sướng mồm nên bật cười.

– Thế bây giờ cậu Hai muốn đóng góp nhiều hơn phỏng?

– Hỏi thừa.

– Chúng ta đi đường chỉ toàn lo lắng, hôm nay tôi muốn thư giãn một hôm.

– Thư giãn bằng cách nào? Anh nói ra em giúp cho.

– Vợ chồng nằm chung một giường, em nói xem.

Đang ôm chồng thật sát, Vũ bỗng xoay người.

– Thôi tôi xin thầy em, đang nhức đầu. Phải là hôm khác thì tôi cũng chả tiếc gì tấm thân ngọc ngà này.

– Nhức đầu thì ngủ đi, cứ nói cho lắm vào.

– Người đang nhức đầu phải nói nhiều để bị phân tâm chứ. Này thầy em đừng nhắm mắt ngủ, thức nghe em nói một chốc nữa.

Tiếng Vũ râm ran huyên náo ở gian bên, Lý và Nhạc nghe chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Bốn hôm sau, thuyền của họ vào đến vịnh Dừa, sau đấy nghỉ ngơi ở đây một hôm rồi sáng mai sẽ tiếp tục vào Nam Thành. Cả nhà năm người cùng đoàn người hầu chia ra làm hai ở hai nhà trọ riêng biệt hòng tránh đánh tiếng lên quan.

Đến đất liền, không còn làm bạn với sóng biển dập dìu nữa, Khanh và Vũ như được sống lại. Cả hai tranh tắm rửa trước, sau đấy ngủ một giấc đến chiều, cũng vừa lúc ba người còn lại tắm rửa xong xuôi.

Vũ nằm ngủ cởi trần, thấy người trong nhà bước vào cũng chẳng thèm mặc áo. Thấy thế, Khanh liền bĩu môi.

– Mấy hôm trước trên thuyền anh đã giả ốm vòi vĩnh thầy em, bây giờ lại giở trò quyến rũ à?

– Này, anh ốm thật đấy. Cô không thấy anh quặt quẹo mãi à?

– Điêu lắm.

– Thôi cậu Hai mợ Tư, tôi muốn nói cái này.

Tiếng của Lý khiến gian phòng im lặng hẳn đi.

– Ban nãy lúc tắm, tôi nghe thấy có tiếng gì xôn xao sau bụi chuối.

– Chắc là con gà con chó thôi nhỉ? – Khanh nghiêng đầu.

– Không, tôi cảm nhận linh khí.

Lời này của Lý khiến mọi người sa sầm hẳn lại. Bọn họ đã đi một quãng đường tương đối an toàn, không ngờ đến lúc vào Nam lại có biến.

– Lý nhạy với linh khí nhất, thảo nào chúng ta không phát hiện được gì.

Nghe chồng nói thế, bọn Vũ, Nhạc, Khanh gật gù rồi hướng về phía Lý.

– Thế mợ Cả thấy linh khí của người này có mạnh không? – Nhạc cất tiếng.

– Tương đối mạnh. Chúng ta có năm người chắc không cần phải lo lắng quá nhiều nếu đối phương chỉ có một người.

– Giả như có nhiều người thì... – Vũ tư lự.

– Các cậu mợ đừng lo, có tôi đây rồi. – Sơn nắm tay Khanh, trấn an mọi người.

Năm người trầm tư hồi lâu, bỗng Khanh cất tiếng.

– Thôi em đói rồi. Ta lo mãi cũng không được gì, chi bằng cứ xuống ăn tối trước.

– Phải đấy. – Vũ luôn cãi nhau với Khanh bây giờ lại nhanh nhảu đồng tình. – Chuyện gì phải đến cũng sẽ đến thôi.

Ngẫm thấy phải, cả nhà bọn họ liền xuống lầu gọi bữa cơm. Nhìn cá kho tộ và bát canh trên bàn, Khanh không nhịn được mà kêu lên.

– Trông ngon thế. Mời thầy em ạ.

Chẳng đợi Sơn trả lời, cô lấy thìa húp canh, ăn rồi lại trầm trồ.

– Ngon nhưng mà hơi ngọt nhở?

– Khẩu vị ở đây khác. Cô tập ăn cho quen đi là vừa. – Vũ húp thử thìa canh, xong gật gù. – Nhưng mà đúng là ngọt thật.

– Sau này em mà nhớ món Bắc anh phải nấu cho em đấy.

– Tôi là người hầu cho cô à?

– Em đang mang thai mà lại.

– Rồi rồi, về đến nhà thì anh chiều.

Lý phì cười, sau đấy cũng húp thử thìa canh, nhưng chưa xong thìa đầu đã nhăn mặt.

– Vị ngọt này...

– Chắc mợ Cả ăn không quen món miền Nam đấy.

Sơn nói xong thì với tay định húp một thìa canh nhưng Lý đã ngăn lại.

– Không phải, mọi người lập tức ngừng ăn!

– Sao thế ạ? – Thấy mặt Lý tái đi, Nhạc vốn kiệm lời cũng quay sang hỏi han.

– Có độc!

Vừa nghe Lý nói, Sơn đã đứng phắt dậy, tay giữ chặt vai Khanh. Vũ cũng chắn cô em sau người khi nghe tiếng sột soạt phía sau màn thưa. Nhạc vẫn ngồi nhưng tay đã chạm vào cây sáo thường mang bên người. Lý cũng đặt tay phải lên thái dương.

– Phán đoán khá lắm, phát hiện ra linh khí thì chớ, nay lại còn phát hiện ra độc dược.

Đằng sau bức màn, bà chủ quán trọ xuất hiện. Người phụ nữ độ ngoài ba mươi, trưa nay trông gầy gò khốn khổ thế mà bây giờ đã ngạo mạn nhìn bọn họ cười mỉm chi.

– Thì ra người của triều đình đã mai phục sẵn ở Nam Thành.

Sơn trầm giọng, siết hai nắm tay.

Nghe đến đây, bà chủ nhà trọ bỗng cười phá lên.

– Các người chạy trốn triều đình sao?

Thấy năm người bọn họ nhíu mày nghi hoặc, bà Vân giải thích.

– Các người nhầm rồi, bọn ta chỉ là thuật sư ở vùng này, thấy khách nhân nào có linh khí bước vào thì tìm cách đánh gục rồi hút lấy linh khí thôi.

– Hóa ra là bọn hút máu người.

Vũ gằn giọng, liếc bọn người xung quanh bằng nửa con mắt. Bà Vân cùng mười tên trai tráng xung quanh thấy thế nhưng vẫn duy trì thái độ ngạo mạn.

– Bọn người các ngươi chớ chủ quan. Nghe giọng nói của các ngươi là biết từ Bắc Kỳ vào đây, thuật lượng chắc chắn yếu đi rồi. Vừa rồi, độc đã vào miệng hai người các ngươi, chẳng mấy sẽ phát tác thôi.

Nhớ lại điều này, Lý vội bước tới ôm Khanh vào lồng ngực, thấy gương mặt của cô em bắt đầu tái đi.

– Nguy rồi, Khanh ăn canh nhiều nhất.

Đội vệ sĩ của Nhạc đã đi xe ngựa ngụy trang, còn nhóm người hầu của ông Mục đã tản ra ở nhà dân. Năm người bọn họ không phải là không đấu lại bọn người này, nhưng Vũ và Khanh cần phải thoát thân thật nhanh để tìm cách giải độc.

Sơn siết chặt hai nắm tay, tỏa ra linh khí vô cùng mạnh mẽ khiến đám người bọn Vân lùi ra phía sau một bước.

– Mợ Cả đưa mợ Tư đi trước.

– Đừng hòng trốn, hôm nay bọn ta phải hút hết linh khí của các ngươi.

Nói xong, bọn người của nhà trọ rút kiếm xông lên lao về phía Khanh, xong chưa kịp đến thì đã bị một cây quạt chặn lại.

Vũ chặn được một kiếm, liền hét vang.

– Chị Lý mau đi nhanh!

Nói xong, cây quạt phừng lửa khiến bọn người kia lùi về sau.

– Nhạc, chú giúp anh!

Hiểu lời anh trai kết nghĩa, Nhạc nhanh chóng thổi sáo tạo gió, đẩy lửa xoay từng vòng tròn bắn về phía bọn người nhà trọ. Một tên trong bọn chúng bị lửa xém vào người, từng vòng lửa tiếp tục cuốn lấy cả cánh tay hắn khiến hắn rên lên đau đớn. Nhận thấy tình hình không khả quan, bà Vân vung kiếm chặt đứt cánh tay hắn rồi lao về phía Vũ đang mải mê dùng thuật, nhưng mũi kiếm chưa chạm vào người Vũ đã bị bàn tay của Sơn chặn lại.

Tay người thường không chặn nổi kiếm, nhưng tay Sơn đã biến thành đá từ bao giờ.

– Cậu Hai cũng trúng độc, đừng cố gắng quá.

Sơn dùng lực đẩy mụ ra xa, thừa lúc đấy Nhạc tiếp tục thổi sáo để quạt của Vũ thổi ra một vòi rồng lửa. Lửa xém vào màn bắt vải cháy lên.

Tận dụng lúc đối thủ không tiến lên được vì lửa chặn lại, Sơn nắm tay Lý, Khanh và Vũ.

– Mợ Cả và cậu Ba đi trước, nhớ bảo vệ mợ Tư cho tốt.

– Còn thầy em và cậu Hai?

– Tôi sẽ bảo vệ Vũ. Mọi người yên tâm.

Khanh nhìn chồng mà mắt rưng rưng, xong lại nhìn người anh hay cãi nhau với mình mà khóc ra nước mắt.

– Thầy em phải bảo hộ anh Vũ đấy, anh ấy đang trúng độc.

– Đi nhanh đi, chúng ta phải nhanh tách ra. Để hai người trúng độc cùng một nhóm là không ổn đâu. Nhạc!

Sơn biết Lý và Khanh luôn quyến luyến nên gọi tên cậu Ba. Vừa nghe nhắc tên mình, Nhạc đã thổi khúc Phong Ba đẩy bọn họ bay ra khỏi cửa sổ, sau đấy Lý liền hóa thành rắn quấn lấy Nhạc và Khanh nhảy xuống sông biến mất. Bọn người nhà trọ định đuổi theo thì thấy Vũ mồ hôi đầm đìa chắn ngang trước mặt.

– Tao đốt cả quán chúng mày! Hỏa Phiến!

Vũ vừa dứt lời, từng điệu múa quạt đã phóng ra chục tia lửa, khiến cả nhà trọ bằng gỗ bắt lửa cháy phừng lên. Ba trong mười tên đàn ông bị lửa bắn trúng, đau đớn rống lên từng hồi thảm thiết rồi gục xuống. Phía bên kia, Sơn bóp nát hai thanh kiếm rồi đánh vỡ đầu hai tên.

Nhìn thấy Vũ hăng say vung quạt, mụ chủ nhà trọ nổi gân xanh.

– Thằng khốn này, sao nó trúng độc rồi mà còn mạnh như thế?

Bọn người nhà trọ nhìn bức tường lửa chắn ngang trước mặt, chần chừ một lúc lại thấy lửa bắt đầu yếu đi.

– Độc ngấm rồi, xông lên!

Vũ bị trúng độc, cố gắng dùng thuật để Lý, Nhạc, Khanh trốn thoát nên càng hao tổn sức lực, bây giờ mồ hôi đầm đìa phải gục xuống, may thay được Sơn ôm lấy. Thấy tia lửa của cậu Hai nhà mình yếu dần đi, Sơn dùng Thạch Quyền đấm vỡ sàn, khiến tất cả rơi xuống tầng trệt. Vừa ôm Vũ vừa dùng Thạch Quyền chống đỡ mấy đường kiếm, Sơn cũng dần thấm mệt. Lóe mắt thấy con trâu phía xa, Sơn liền đấm thật mạnh xuống sàn.

Sàn nứt ra, Sơn ôm Vũ phóng ra ngoài, đoạn lấy tù và giắt sau lưng thổi một tiếng. Con trâu nghe âm thanh, hai mắt sáng rực lên, đoạn chạy về phía hai người họ. Ôm Vũ nhảy lên lưng trâu, Sơn nắm lấy sừng trâu khiến hai mắt nó bừng lên tia sáng.

– Cẩn thận, bọn nó trốn đấy!

Bọn người nhà trọ lao đến, Sơn đang điều khiển con trâu nên không quay lại kịp, nhưng Vũ đã dùng mọi sức lực cuối cùng phẩy quạt một lần nữa, khiến bức tường lửa tái hiện bao vây đối phương.

– Cảm ơn em.

Hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của cậu Hai, Sơn thúc trâu chạy thật nhanh. Loài vật di chuyển chậm chạp thường ngày bây giờ lại chạy nhanh như ngựa.

– Khốn kiếp!

Nghe tiếng mắng chửi của bọn người đằng sau, Vũ buông tay quạt, chính thức chìm vào hôn mê. Sơn ôm vợ trong ngực, giục trâu chạy thật nhanh về phía Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top