Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười chín.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba đền đã được mở, Nguyễn gia bèn cập bến đi tìm Trấn Tây. Trên đường đi, Sơn cảm nhận được sự chuyển động ngầm dưới lòng đất, tự nhủ đường đến động Rồng đã gần kề lắm rồi.

Nhìn người đàn ông phe phẩy quạt sắt nặng trịch mà như đang chơi đùa quạt giấy, anh xoa gáy Vũ rồi bảo.

– Đến lượt cậu Hai thì chắc là thử thách cãi tay đôi nhở?

Nghe lời Sơn nói, Khanh liền cười vang.

– Ôi, thế thì chúng ta phải tạm lánh đi nơi khác, kẻo nhức đầu chết mất.

Lườm cô em, Vũ lấy quạt khẽ vào vai ông chồng.

– Đời con giai mười hai bến nước, tôi khổ nên vào phải bến đục.

Đi mãi đi mãi, thần giữ Trấn Tây vẫn chưa hiện ra, Vũ bị cả nhà trêu rằng anh nói nhiều nên thần phải trốn.

Mãi đến lúc hoàng hôn, họ mới tìm thấy một ngôi đền. Đền được xây dựng rất tử tế, khang trang, trước cửa còn có hai nghê đá bệ vệ đứng chầu. Hỏi người thắp hương, họ mới biết đây là đền Thầy, dân trong vùng đã thăm viếng từ bao đời nay. Biết chắc ngôi đền to đẹp giữa thanh thiên bạch nhật này không thể là đền thuộc Tứ Trấn, năm người mỏi chân cũng đành dừng lại tìm chỗ nghỉ ngơi.

Thấy có một gian trống nho nhỏ mà xung quanh chẳng có quản đền, Sơn cùng người nhà vào dâng lễ, quỳ xin được tá túc một đêm. Trong đền sớm chẳng còn ai ngoài bọn họ; hương của người vào lễ trước đó đã cháy xong.

Lúc Sơn, Vũ và Nhạc thả hành lý xuống, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng gầm.

Tưởng có hổ đến, Vũ lao ra ngoài thì thấy đôi nghê đã hóa từ đá thành thật.

Nghê có lông xoắn ở đầu và đuôi, bốn chân và sống lưng phừng lửa.

Đứng trước là Nghê trắng, đứng sau là Nghê đen.

– Người giữ Hỏa thuật sao lại đến đánh thức chúng ta?

Đền Thầy thực chất cũng chính là đền Trấn Tây mà họ đi tìm. Ngày thường, dân chúng đến cúng bái cầu xin sẽ không phát hiện ra điều gì khả nghi; nhưng nếu có linh khí Hỏa thuật ở gần, Nghê thần hộ vệ sẽ hiện nguyên hình.

Hiểu ra điều này, Vũ bèn cúi người thủ lễ.

– Xin thứ lỗi cho sự mạo muội. Chúng tôi đang đi tìm long mạch, chỉ còn lễ Trấn Tây là sẽ mở được Tứ Trấn để đến động Rồng.

– Đây chính là đền Trấn Tây, đã lâu rồi không có người giữ lửa xuất hiện nên chúng ta cứ ngủ mãi ở hình dạng tượng đá.

– Xin hai thần cho tôi hỏi, liệu thử thách của Trấn Tây là gì?

– Đấu với chúng ta!

Nghê đen vừa dứt lời, một ngọn lửa đã bay về phía Vũ. Mở quạt chắn lại, anh mở to mắt nhìn người nhà phía sau.

– Chiến đấu sao? Không ai bị thử thách như thế, chỉ có mình tôi phải đấu!

Nói đoạn, anh quay về phía Nghê thần rồi huơ tay múa chân.

– Không phải là cầm kỳ thi họa hay thử tài nấu ăn sao? Trấn Nam thổi sáo, Trấn Đông giải đố, Trấn Bắc thử lòng, sao Trấn Tây lại bắt phải chiến đấu?

Nghe Vũ trần tình, Nghê trắng lại thổi thêm một ngọn lửa nữa.

– Nói nhiều! Các trấn kia không liên quan đến hai chúng ta.

– Không phải là cùng trong Tứ Trấn sao? Á á!

Thấy Nghê đen nhảy khỏi mặt đất lao về phía mình, Vũ vung quạt đỡ mấy móng vuốt sắc nhọn. Từ miệng Nghê trắng, một quả cầu lửa lại lao đến, cháy xém tay áo anh.

– Ối giời ơi, làng nước ơi, sao tôi khổ thế này!

Nhìn Vũ vừa mắng gà chửi vịt vừa chạy quanh sân, Khanh thở dài nói với Nhạc.

– Anh nghĩ cậu Hai có thắng nổi không?

– Có.

– Em nghĩ là không. Cược nhé?

– Cược gì?

– Kẻ bại trận phải rửa chân cho người thắng cuộc.

– Đồng ý.

Nghe hai đứa em lấy mạng mình ra cược, Vũ cởi áo vứt cho chồng rồi mắng.

– Cả hai cậu mợ phải rửa chân cho tôi mới đúng!

Lý nhìn Sơn cầm chiếc áo ướt mồ hôi, đoạn cất tiếng.

– Chiến đấu tức là phải đả thương Nghê thần sao? Điều này e là có phần...

– Thử thách của thần linh, ta cứ chờ xem thôi.

– Thầy em có tin Vũ sẽ thắng không?

– Không biết, nhưng tôi mong cậu Hai đánh nhanh thắng nhanh, nghe tiếng nó kêu la mà điếc cả tai.

Không nhận được nhiều sự ủng hộ từ phía người nhà, Vũ nghiến răng né những quả cầu lửa bay tới tấp về phía mình.

Hỏa Phiến đỡ được lửa, bắt đầu nóng lên. Lửa khơi quạt cháy bừng, Vũ bắt đầu phản công, nhưng lửa của anh vô tác dụng với Nghê thần. Bàng hoàng, Vũ lùi ra phía sau một bước thì nhận ra có gì đó không ổn.

Nghê đen vẫn còn trước mặt, nhưng Nghê trắng thì đã biến mất tăm.

Rồi đột ngột từ bên phải, Nghê trắng lao tới húc vào người Vũ.

Thấy anh ngã ra đất, Lý định tiến lên can thiệp thì bị Sơn cản.

– Trận chiến của cậu ấy, chúng ta không nên chen vào. Tôi tin vào Vũ.

Nhìn ánh mắt kiên định của chồng, Lý lùi lại và thấy Vũ ôm vết thương đứng dậy. Trong Nguyễn gia, về khoản mình đồng da sắt thì ngoài Sơn ra còn có người này.

Tức giận nhìn hai Nghê thần, Vũ gấp quạt rồi nhắm mắt. Quạt gấp trở thành chuôi kiếm, ngọn lửa lại trở thành lưỡi kiếm đỏ rực.

Đôi Nghê há mồm, bắn lửa bay tới. Vũ nhảy lên không trung, huơ kiếm lửa nuốt lấy hai quả cầu rồi bắn ngược lại, đẩy Nghê đen ngã ra xa.

Nhận thấy sự phản công này có tác dụng, Vũ lại hét lên, lao tới chém kiếm lửa vào đầu Nghê trắng.

Nhưng trái với dự liệu của anh, Nghê trắng không hề hấn gì.

– Kiếm lửa cũng chỉ là một chiêu trò của Hỏa Phiến thôi, không phải là câu trả lời của ngươi đâu.

Nói đoạn, Nghê trắng dùng hai chân trước đá anh ngã ra đất.

Phía sau, Nghê đen cũng lấy lại sức, tiến về phía Vũ.

Mọi người phía sau bắt đầu lo lắng, cả Khanh cũng thấp thỏm cầu khấn trong miệng. Nhưng trong lúc Vũ chuẩn bị đứng dậy, đôi Nghê lại tiếp tục bắn lửa về phía anh. Không kịp mở quạt, anh đành giơ hai tay ra chắn.

Người mang Hỏa thuật không bị lửa làm cháy bỏng da thịt, vốn bản thân Vũ cũng thường vùi tay vào trong lửa để luyện tập, nhưng những quả cầu lửa của Nghê thần có công lực cao hơn bình thường.

Cảm nhận khuỷu tay mình nóng ran trong khi cơ hội phản đòn không có, Vũ nhắm mắt thật chặt.

Sơn nhìn vợ bị tấn công tới tấp, cả hai tay đỏ rực lên, trong lòng cũng trở nên bồn chồn. Khanh định tiến lên trợ giúp, anh chưa kịp cản thì đã nghe tiếng Vũ hét vang.

– Đứng yên ở đó!

Khanh đã bắt đầu sụt sùi, Sơn bèn ôm cô vào lòng an ủi. Duy chỉ có Nhạc vẫn bình tĩnh, chăm chú nhìn ông anh kết nghĩa.

Cậu Ba tin đây không phải là giới hạn sức mạnh của anh mình.

Mà quả thực là thế, bởi từ hai cánh tay đỏ lửa giữ trong thế thủ, Vũ bỗng cảm thấy máu trong người mình sục sôi. Nhiệt độ thân người anh tăng cao, từng thớ thịt như rung lên từng hồi. Đôi Nghê vẫn tiếp tục tấn công, nhưng giữa muôn vàn chuyển động, tâm trí anh lại tĩnh đến lạ thường.

Trước sự hoảng hốt của người nhà, Vũ thả quạt rơi xuống đất, thôi đưa hai tay giữ thế thủ mà thả lỏng đón nhận những quả cầu lửa tiếp theo.

Lửa đỏ phóng tới, anh vẫn ung dung đứng yên như tượng.

Khanh nhắm mắt, vùi đầu vào ngực Sơn.

Nhưng khi cô mở mắt trở lại, Vũ vẫn đứng trơ trơ mà không bị tác động gì. Trước mặt họ, chàng trai mang Hỏa thuật bình tĩnh đón nhận từng đón tấn công. Vũ càng ung dung, phép lửa của đôi Nghê càng trở nên vô tác dụng.

Nghê trắng dừng tấn công, Nghê đen thấy thế cũng lùi bước.

Màn đêm tĩnh lặng quay về, Vũ nhìn đôi Nghê mà hỏi.

– Chúng ta không đấu nữa sao?

Rũ mắt, Nghê đen trả lời.

– Không cần đấu nữa. Ngươi đã tìm ra quyền năng tối cao của Hỏa thuật rồi.

Gật đầu, Nghê trắng nối tiếp.

– Đã là người của Hỏa thuật thì không cần tránh lửa. Ngươi càng nhẹ nhàng đón nhận, lửa càng khoan hồng với ngươi. Những việc khó khăn trên đời này cũng giống như lửa vậy, nếu có bản lĩnh và lòng dũng cảm để đối đầu trực diện thì khó nào cũng qua. Càng chạy trốn, cái khó càng đuổi theo và trở nên đáng sợ hơn.

Nói xong, đôi Nghê nhảy về vị trí cũ, hóa đá trở lại.

Vũ thở phào, cầm Hỏa Phiến dưới đất lên rồi mặc lại áo, bước vào đền thắp hương.

Lúc anh trở ra, Sơn và ba người còn lại đều khoái chí mỉm cười. Được chồng nắm lấy vai, Vũ cảm thấy mọi mệt nhọc như tan đi mất. Uống ngụm nước giếng cạnh đền, Vũ quay đầu bảo với mọi người.

– Đêm nay chúng ta ngủ ngon được rồi.

Nhưng vào lúc bốn người vợ cười nói định dắt nhau vào đền nghỉ ngơi, Sơn lại trầm giọng.

– Không, chính ngay lúc này ta phải đi tìm động Rồng ngay.

Quay đầu nhìn chồng, Vũ nhíu mày.

– Ngay đêm nay sao? Chúng ta chỉ mới mở được Trấn Tây mà.

Thở dài, Sơn đặt tay xuống nền đất, cảm nhận rõ linh khí hùng mạnh đang chuyển động bên dưới.

– Tứ Trấn đã mở, động Rồng sẽ hiện ra. Chúng ta không nhanh tay thì nhỡ đâu hoàng đế sẽ đến kịp. Vũ còn đang mệt, Khanh thì đang mang thai, đêm nay cứ nghỉ ở đây, còn Lý và Nhạc thì đi theo tôi.

Nắm lấy tay chồng, Khanh bắt đầu nài nỉ.

– Lại phải tách nhóm sao? Em còn chịu được, thầy em phải dắt em theo đến cùng chứ.

Đặt tay lên vai Khanh, Vũ cũng hướng về phía Sơn.

– Phải đấy, chúng ta tách ra cũng không hay đâu. Em không mệt, còn đủ sức cùng mọi người chiến đấu.

Nhìn sự kiên định của Vũ và Khanh, Sơn thở dài rồi cũng gật đầu.

Ba người đàn ông vào xách hành lý trở ra, cả Nguyễn gia lại men theo đường mòn và lửa từ quạt của Vũ để trở về bến sông. Sơn nhất quyết đẩy bốn người vợ vào bên trong nghỉ ngơi, riêng anh treo đèn chèo thuyền trong đêm tối.

Trên dòng Khê vắng lặng, tiếng chim ăn đêm xao xác đẫm buồn. Sơn nhìn Lý, Vũ, Nhạc, Khanh nhắm mắt nằm bên trong, ngược lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Hơi lạnh mùa đông như tan đi bớt, Sơn mỉm cười khua mái chèo vỗ nước sông đêm.

Ánh đèn leo lắt treo đằng trước, không đủ sáng để thấy thuyền nhỏ bám theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top