Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười sáu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn gia may mắn về đến Thanh Hóa, nhờ bà cô của Sơn tìm giúp một căn nhà bỏ hoang gần bìa rừng để tránh tai mắt của hoàng đế. Hạc Thành tuy an toàn nhưng có thể gây liên lụy đến người họ hàng tốt bụng này, vì thế mà Sơn quyết định đưa nhà mình đi trốn ở nơi rừng núi hoang vu.

Bọn họ tuy trước kia quen ở phủ to đẹp, nhưng ai cũng có khả năng làm lụng để gầy dựng lại cuộc sống, vì thế mà không sợ ở chốn tiêu sơ. Ông Mục và u Mọ đi quét dọn nhà cửa. Nhạc cùng ba cận vệ đi mua đồ dùng ở trấn về. Vũ bắt đầu thổi lửa nấu cơm, trong khi Lý tính toán lại sổ sách trong nhà. Sơn tự mình đi thám thính xung quanh, để lại Khanh một mình ngủ trưa trong phòng.

Nhà này của một nhóm tiều phu bây giờ đã đổi sang làm nông vì trong rừng có thú dữ, thế nên chỉ là nhà gỗ có diện tích không lớn lắm. Trong hai căn phòng ngủ, Khanh được xếp ở căn phòng to hơn. Lúc tỉnh dậy nhìn trần nhà lạ lẫm, Khanh ép xuống một tiếng thở dài.

Bọn họ chỉ cần có nhà ở, được sống bình yên vui vẻ bên nhau, thế mà thật khó.

Chỉ mong đứa con này sẽ được ra đời trong hoàn cảnh tốt hơn hiện tại.

Dụi mắt, Khanh nhìn ra bầu trời tắt nắng rồi ra phòng khách.

– Mợ Cả thắp đèn đi ạ, trời cũng không còn sáng lắm.

Vừa nói, Khanh vừa đi tìm đèn thắp lên cho Lý, nhưng mợ Cả lại gấp sổ sách cất đi.

– Mợ Tư ngủ có được không?

– Tốt ạ, tốt hơn khi đi xe ngựa nhiều. Mà chị xem xong rồi ạ?

– Cũng vừa xong, nhưng cứ để đèn đấy cho mọi người dùng cơm chiều.

Đoạn, Lý đứng dậy tìm cốc rót nước cho cả hai.

– Nhà ta có mười miệng ăn. Dù chúng ta có tự trồng trọt, săn bắt để kiếm ăn thì vẫn cần tiền mua vật dụng và quần áo, sắp tới lại còn có đứa bé nữa.

– Em còn trang sức mang theo từ nhà mẹ đẻ, hay chúng ta mang đi bán?

– Lòng của các cụ, không nên bỏ đi dễ dàng như thế. Chị định vào núi tìm mấy cây thuốc quý, còn thầy em và cậu Hai nếu săn được hổ thì sẽ bán được khá tiền.

– Đúng đấy, không thì em sẽ làm tiều phu. Chúng ta có thuật, không sợ thú dữ.

Vừa cất lời, Vũ vừa mang âu cơm đặt lên bàn. Khanh định mở vung thì bị anh khẽ nhẹ vào tay, liền liếc mắt rồi xẵng giọng.

– Anh đốn củi được không đấy?

– Dĩ nhiên là được. Anh Sơn khéo còn thua tôi đấy.

– Đốn củi bằng tay chứ không phải bằng mồm.

Mở cửa nhà, Sơn bước vào rồi treo tù và một bên.

– Cơm nước xong cả rồi à?

Biết anh chồng vừa nghe được mình nói xấu, Vũ chép miệng trở vào sau bếp.

– Xong cả rồi, để em mang lên.

– Để chị giúp cậu Hai.

Lý và Vũ ra sau nhà, một lúc sau thì bưng lên một mẹt rau thịt đầy đủ. Thịt lợn là do Sơn săn được, còn rau là do Vũ hái trong rừng. Trong cả hành trình vào Nam ra Bắc, thức ăn tươi luôn là của quý đối với mọi người.

Cơm canh bày ra xong, Nhạc cũng về tới. Ba người cận vệ cùng hai người hầu vẫn giữ phép cũ, lùi ra gian sau để ăn riêng.

Nhận bát cơm từ tay Lý và miếng thịt từ Khanh, Sơn chưa vội ăn mà cất tiếng.

– Vùng này khá an toàn, chốc nữa tôi sẽ vẽ bản đồ cho anh Đọi để phòng thân. Ngày mai, tôi cùng mợ Cả, cậu Hai và cậu Ba đi Trường Yên. Mợ Tư ở lại đây cùng đội cận vệ, ông Mục, và u Mọ.

Ông nhà động đũa rồi, bốn người vợ mới bắt đầu ăn cơm.

Dù đã biết trước kế hoạch của Sơn sẽ chừa mình ra, Khanh vẫn không kiềm lòng được mà đặt bát cơm đương ăn dở xuống.

– Em nghĩ mình nên đi với mọi người...

– Không được. – Sơn nhìn Khanh rồi cắt ngang. – Mợ Tư đang mang thai, đi mãi từ Bắc vào Nam rồi lại từ Nam ra Bắc, thân thể khó mà chịu đựng được nữa.

– Thầy em nói phải đấy. – Vũ vừa ăn vừa nói. – Chúng tôi tính thế là để cho mẹ con mợ Tư được an toàn. Vả lại, nếu hoàng đế đuổi theo nhóm chúng tôi, ít nhất cũng sẽ không tìm ra được nơi ẩn náu này.

– Nhưng, Trường Yên Tứ Trấn...biết đâu lại cần sức mạnh của Mộc thuật thì sao?

Khanh nói xong, mọi người liền rơi vào im lặng để suy nghĩ.

Qua một lúc, Lý mới cất giọng.

– Thật ra thì...mợ Tư nói cũng đúng. Long Vượng và Tứ Trấn xung quanh ứng với ngũ hành, biết đâu là do mô phỏng sự bố trí của cố đô Trường Yên...

Thấy mình tìm được đồng minh, Khanh hí hửng reo lên.

– Đấy! Em suy nghĩ mãi, vì sao cha lại đi tìm linh khí của Long Vượng Tứ Trấn về cho anh luyện tập Thổ thuật? Thổ ở trung tâm, bốn phương xung quanh là Thủy, Hỏa, Phong, Mộc. Có khi nào bí mật của Trường Yên Tứ Trấn cũng giống như thế chăng?

Nuốt xuống miếng cơm, Sơn thở dài.

– Chuyện đấy thì cha chưa nói cho tôi hay. Trước khi mất, ông chỉ trối rằng long mạch nằm ở động Rồng, là động cao nhất được bảo vệ bởi linh khí của Tứ Trấn trụ ở bốn phương. Nhưng thực ra, ngoài cụ tổ ra thì chưa có ai nhìn thấy được long mạch, cũng chưa có ai đến Trường Yên đi tìm.

Nghe tới đây, Nhạc suy nghĩ một lúc rồi nói.

– Động Rồng...có khi nào lại liên quan đến động Tiên?

Thấy bốn người quay lại nhìn mình, Nhạc tiếp tục.

– Con Rồng cháu Tiên...Nếu đúng theo lời này thì mạch của Rồng ngụ tại Trường Yên giữa chốn sông nước hiểm trở, còn mạch của Tiên ở núi Bí cao đến chọc trời. Nhưng thế thì liên quan gì đến Tứ Trấn?

Gõ vài nhịp lên mặt bàn, Sơn bất chợt nhìn vào vô định.

– Có lẽ là từ đầu, cha đã muốn tôi tìm ra long mạch. Đời ông cha chưa bao giờ hội đủ Tứ Trấn, tôi nghĩ cụ có ẩn ý nên mới đi tìm bốn tộc của các em. Lại nói lúc Ưng Phúc Công lạc vào động Tiên, có khả năng ông đã biết tin nên mới kiên quyết xây phủ trên núi Tản rồi tìm Thủy, Hỏa, Phong, Mộc.

Lý đặt đũa xuống bàn, xong quay sang phía chồng.

– Nhưng bốn người chúng em đâu có ai liên quan gì đến động Tiên?

– Nếu sắp xếp lại mọi thứ theo trình tự thời gian, thì vài năm sau khi Trung Túc đế thắng trận núi Bí là lúc cha thúc giục cho tôi lấy mình. Có lẽ là lúc đấy, cha nghe tin động Tiên lần thứ hai bị khai phá, mà người sống sót duy nhất của động là Dương Vân lại theo chồng vào Nam. Trước là Ưng Phúc Công, sau là hoàng tử, tôi đoán cụ nghe tin thì nghĩ dòng hoàng thất trong Nam đã khám phá thành công mạch Tiên. Nam Kỳ nếu có được động Tiên...

– Bắc Kỳ...phải giữ được mạch Rồng?

Lý hỏi nhưng đã biết sẵn câu trả lời, khi nhìn thấy cái gật đầu của Sơn cũng không ngạc nhiên. Cô không buồn vì biết cha chồng có chủ ý, bởi chuyện này họ đã dự liệu từ lâu, chỉ là chưa rõ ý định thực sự của Vĩnh Lạc Hầu là gì. Vả chăng, bọn họ yêu nhau thật lòng thật dạ, không phải là bị ép duyên hay có mục đích sâu xa.

– Nhưng mà... – Vũ cất tiếng. – Nếu như mạch Rồng và mạch Tiên có liên hệ với nhau, vậy thì người nắm giữ cả hai mạch sẽ có sức mạnh to lớn sao? Giai thoại về long mạch là đạt được ý nguyện lớn nhất trong đời, vậy thì nếu có cả mạch Tiên, sẽ còn đạt được điều gì nữa?

– Lại nói, nếu chỉ khai thác được mạch Tiên thì không mang lại lợi ích gì sao? – Khanh bóp trán. – Hoàng đế có người của động Tiên bên cạnh suốt mười mấy năm giời, nhưng cuối cùng cũng phải đi tranh giành mạch Rồng.

– Nhưng ông ta chả phải nhờ vào động Tiên mới thắng trận núi Bí đó sao? – Lý nhíu mày phân tích. – Mạch Tiên cho Ưng Phúc Công tuổi trẻ bất tận rồi lại giúp hoàng đế có được giang sơn. Sức mạnh của mạch Tiên lớn như thế, có khi mạch Rồng lại còn đáng sợ hơn. Nếu như hoàng đế có được cả hai mạch, không chừng ông ta có thể thu phục cả thiên hạ.

– Nhưng hoàng hậu đã chết, động Tiên đã khép. – Nhạc nhìn Lý rồi chất vấn.

– Vậy thì ông ta càng phải dựa vào mạch Rồng. – Lý trả lời. – Mà chúng ta vẫn chưa biết được cách thức kết hợp sức mạnh từ hai mạch này. Thuật của động Tiên chả phải có thể dùng máu hay sao? Nếu như hoàng đế trích máu của Bắc Minh và mang theo đến Trường Yên, phỏng chừng...

– Máu của người chết có tác dụng sao? – Vũ phẩy quạt. – Tiết canh thì phải ăn tươi chứ lại.

– Ông cứ ăn với chả uống. Em chịu đấy. – Khanh liếc cậu Hai. – Ấy là mợ Cả đoán thế. Nhưng bây giờ...chúng ta có phải đi tìm mạch Tiên không?

Nhận thấy càng lún sâu vào suy đoán càng rối trí, Sơn trầm ngâm rồi nói.

– Chúng ta không thể biết được. Nhưng trước mắt, vẫn phải tìm ra động Rồng trước đã. Kế hoạch vẫn không thay đổi, vẫn phải nhờ long mạch đưa chúng ta đến nơi chốn bình yên và kết thúc dã tâm của hoàng đế.

Bốn người vợ nhìn anh gật đầu, nhưng duy có Khanh là nắm tay chồng.

– Thế mình cho em đi theo nhé? Ngày nào sớm tìm ra long mạch, mẹ con em càng sớm yên ổn chừng đấy. Giả như mọi người đến Trường Yên mà lại không mở được long mạch rồi bị hoàng đế cuỗm tay trên, thì tất cả lại chả thành công dã tràng hay sao?

Nhìn ánh mắt thiết tha của Khanh và cái gật đầu nhẹ của ba người còn lại, Sơn cuối cùng cũng buông xuôi.

– Thôi được, nhưng trong suốt chặng đường, mợ Tư không được dùng thuật, khi nào nguy kịch lắm thì mới được phép, rõ chưa?

– Vâng ạ, em yêu anh Sơn nhất!

Nhìn Khanh rướn người hôn lên môi Sơn, Vũ liếc xéo.

– Môi cô đầy mỡ thế kia.

– Thì môi anh ấy cũng dính mỡ mà lại.

– Thêm mỡ từ mồm cô thì ngấy chết.

– Anh đi soi gương xem miệng mình đi!

– Thôi chị xin hai cô cậu, giữ sức mà mai đi đường xa.

– Hai con chích chòe tập trung ăn cơm đi.

– Nhạc, sao chú chả lên tiếng bảo vệ anh?

– Cậu Ba ăn tiếp đi, đừng để ý đến cậu Hai.

Cả nhà lại trở về sự nhốn nháo thường trực trên bàn ăn, khiến u Mọ ở gian sau nhìn ông Mục mà cười thầm.

Tất cả bọn họ rôm rả nói cười, không để ý rằng ở ngoài cửa, có một người đang nép vào tường chăm chú lắng nghe.

Chiều tàn, người này cũng lén chuồn đi trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top