Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sáu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời tối đã lâu, song chái đông điện Cần Chánh vẫn sáng đèn. Ông tổng quản đứng hầu bên ngoài cửa, thi thoảng lại lén lấy tay áo che miệng ngáp. Chợt từ xa, tiếng lính canh vang lên văng vẳng.

– Dạ kính thưa bà hoàng.

Ông tổng chỉnh lại áo mũ, tất tả bước ra nghênh đón người phụ nữ vừa tới. Dù đã ngoài ba mươi, người đàn bà trước mặt vẫn còn mặn mà nhan sắc, khi cười thậm chí còn không có nếp nhăn. Hậu cung bao năm qua luôn ổn định, phần nhiều vì hoàng đế không sủng ái ai khác ngoài hoàng hậu. Dù ngài hoàng có phong phi phong tần cho con gái của một số đại thần trong triều, tước vị và ưu đãi dành cho họ vẫn kém xa Bắc Minh hoàng hậu.

Hoàng hậu tài sắc vẹn toàn, đức hạnh cao cả, duy chỉ có xuất thân là không hiển hách. Nàng không sinh cửa quan mà trái lại, chỉ là con của một thầy y xứ Lạng. Cả trăm năm từ lúc lập triều cho đến đời ngài cựu hoàng, Bắc Kỳ thường không ổn định do một số dòng họ mang quân vào núi sâu rồi tìm cách cát cứ. Trung Túc hoàng đế khi còn là hoàng tử đã xung phong mang quân Bắc tiến để dẹp chúa Bí tự dựng thành ở xứ Lạng. Nhưng hoàng tử đánh đến chân núi thì chẳng may bị mai phục, trúng tên rồi bỏ chạy theo đường sông, sau được thầy Cự cùng con gái cứu giúp. Nhờ thần dược của thầy Cự, hoàng tử khỏe lại và thậm chí còn mạnh hơn xưa, vẻ vang thắng trận trở về rồi được phong thái tử, còn con gái thầy y Cự cũng theo về kinh làm thái tử phi. Do có công lớn giúp đỡ đức kim thượng trong cơn khốn cùng, việc nàng trở thành thái tử phi rồi sau đó là hoàng hậu không gặp nhiều trở ngại.

Hoàng hậu được cả hậu cung và tiền triều kính trọng, nhưng không hiểu sao, mỗi lần đứng trước mặt bà hoàng, ông tổng Hòe vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. Phi tần hòa thuận với chính cung là điều đáng mừng, nhưng mười lăm năm không một gợn sóng khiến người phục vụ ba đời vua như ông phải nghi hoặc. Các cô phi cô tần không ai dị nghị hoàng hậu lấy một lần dù các nàng là lá ngọc cành vàng có gia tộc bề thế chống lưng. Một vài người vốn có tính cách kiêu kỳ trước khi tiến cung, song mấy tháng sau lại thay đổi hoàn toàn, trở nên nhu thuận, thậm chí là nhu nhược trước mặt hoàng hậu. Bọn họ dần dà đều lầm lũi trong cung mình, ít ló mặt ra bên ngoài, chỉ lặng lẽ trình diện trước mặt hoàng hậu rồi an phận lùi mình vào bóng đêm. Có người tiến cung đã chục năm vẫn chưa được sủng ái lần nào, song vẫn an phận thủ thường, nho nhã tươi cười ở dưới trướng bà hoàng. Không một ai làm lẫy, không một ai bày mưu, không một ai nói xấu, tuồng như bọn họ bị ai đó điều khiển vậy.

Mà người điều khiển được họ trong hậu cung này chỉ có một.

Nghi hoặc là thế, song ông Hòe vẫn luôn cung kính với Bắc Minh hoàng hậu, tránh để bà hoàng nhìn ra được sự dè chừng của mình.

– Dạ thưa bà hoàng mới đến ạ.

– Ông hoàng vẫn còn duyệt tấu chương sao?

Giọng hoàng hậu trầm hơn phụ nữ bình thường. Nếu có điểm gì đó khiến người ngoài nghĩ hoàng hậu đã không còn xuân thì chính là giọng nói. Nghĩ vậy nhưng ông Hòe vẫn cúi thấp đầu, gương mặt không hề biến chuyển.

– Vâng ạ.

– Ta mang đến cho ông hoàng bát canh. Ắt là ngài không ban lệnh cấm ta vào phỏng?

– Dạ không ạ. Ông hoàng còn dặn nếu bà hoàng đến thì cứ vào.

– Cảm ơn ông tổng.

Người phụ nữ quyền lực nhất hoàng cung đi rồi, ông tổng Hòe khẽ nhíu mày rồi lui ra, không biết rằng hoàng hậu cũng liếc ông ta thật nhanh.

Lấy khay từ tay người hầu rồi đợi cửa mở, bà hoàng bước vào bên trong điện. Cửa đóng lại sau lưng, nàng đặt khay xuống bàn rồi đi vào trong.

Trung Túc đế vừa xem xong tấu chương cuối cùng, biết hoàng hậu đã đi vào nhưng vẫn nhíu mày suy nghĩ một điều gì. Người đàn ông đứng đầu đất nước đã ngoài bốn mươi, tóc điểm vài sợi bạc nhưng vẫn còn phong độ như thời trai trẻ mang gươm đi bình định đất Bắc. Ngài đứng dậy đi đến trước mặt hoàng hậu, cao to vững chãi bọc lấy vợ trong vòng tay.

– Ông hoàng sao lại thế?

– Bọn người hầu đi cả rồi, không cần phải giữ lễ.

Nắm tay vợ đi ra bàn ăn, ông hoàng ngồi xuống rồi kéo vợ vào lòng mình.

– Ngài nên giữ ý. Đèn còn sáng, huống chi đây là điện Cần Chánh.

– Em sợ sao?

– Em có sợ thì cũng chỉ sợ cho ngài thôi.

Mỉm cười, Trung Túc đế tựa đầu vào vai hoàng hậu.

– Vợ hiền lo cho trẫm.

– Khéo mồm.

Vòng tay qua vai chồng, hoàng hậu thì thầm.

– Mà sao ông hoàng chưa về cung Hoàng Long ạ? Tấu chương đã đâu vào đấy phỏng?

– Tấu chương thì đã xong, nhưng...có một chuyện khác.

Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của chồng, Bắc Minh hạ giọng.

– Chuyện của bọn họ sao?

– Phải. Chúng đã vào Nam Thành, nhiều khả năng là bằng đường thủy. Xe ngựa khởi hành từ Phú Xuân chỉ là hỏa mù thôi.

– Bây giờ họ ở đâu ạ?

– Ta vẫn chưa biết.

– Còn...phía Ưng Phúc Công có động tĩnh gì chăng?

– Cậu cứ biệt tăm biệt tích, không có mặt trong phủ. Cả đức cựu hoàng còn không quản được cậu, nói gì đến ta.

– Hay là để em đánh tiếng với anh ấy?

– Cứ khoan đã. Cậu không động đến ta, ta cũng không động đến cậu. Không nên để phía Ưng Phúc Công biết được chuyện chúng ta đã biết. Cậu đã lâu rồi không liên lạc với em đúng không? Bây giờ em tìm đến thì lại khiến cậu nghi ngờ.

– Từ ngày rời động thì chúng em có gặp nhau một lần trong cung, sau này thỉnh thoảng anh ấy cũng đến viếng mộ cha em. Dầu gì cũng còn tình nghĩa anh em đồng học, anh ấy lại cứ vô tình.

Vừa nói, Bắc Minh hoàng hậu vừa rời khỏi lòng chồng, đứng dậy lấy bát canh đặt trước mặt Trung Túc Đế.

– Ông hoàng ăn đi kẻo nguội.

Bàn tay hoàng hậu có đốt ngón tay dài và xương hơn phụ nữ bình thường. Giả như ông Hòe quan sát thật kỹ và tổng hợp mọi dữ liệu sẽ nhận ra điều bất thường ở người thống lĩnh hậu cung. Chiều cao, xương ngón tay, giọng nói đều khó nói lên điều gì. Nhưng cổ áo ngũ thân của hoàng hậu cao hơn cổ áo bình thường, khéo che đi thứ vừa được lộ ra sau khi bà hoàng gỡ nút áo trên cùng.

Húp một thìa canh, hoàng đế mỉm cười.

– Nóng sao? Em vào Nam mười lăm năm rồi đấy.

– Chả. Cho đỡ bí bách thôi, cứ phải che giấu mãi cũng phiền.

Cổ hoàng hậu có một trái táo nhỏ, tuy không to và dễ dàng bị che đi khi mặc áo dài thì vẫn sẽ khiến người khác nghi hoặc. Nhưng bí mật này không có ai biết ngoài hoàng đế và cung nữ cung Khôn Thái.

Riêng Trung Túc đế còn biết thân thể của người đồng sàng không khác biệt với ngài.

Dương Vân thực ra là con trai duy nhất của danh y Dương Cự.

Dáng người thon thả, dung mạo mỹ miều chứ không góc cạnh nam tính khiến vỏ bọc của hoàng hậu được an toàn giữ kín kể từ lúc tiến cung. Để tránh chuyện đàm tiếu chính cung không thể sinh con, Trung Túc đế đã cố tình tung tin rằng năm xưa, hoàng hậu vào rừng tìm thuốc quý cứu mình, ăn phải lá độc nên mất khả năng giúp hoàng tộc nối dòng. Sau này, có vị Đức phi qua đời, con trai nhỏ tuổi được giao cho cung Khôn Thái nuôi dưỡng, nên dưới gối Bắc Minh hoàng hậu chính thức có hoàng tử.

Dung nhan không hề phai tàn của hoàng hậu là một ẩn số trong hoàng thành, nhưng nếu ông tổng Hòe biết được xuất thân của họ Dương tại động Tiên trong núi Bí, chuyện này sẽ không còn gì lạ nữa. Động này chỉ được lưu truyền trong dân gian, ngay cả người xứ Lạng quen thuộc địa hình núi Bí cũng không tìm ra. Tương truyền mấy trăm năm mới có người tìm được cửa động một lần, mà trăm năm gần đây thì may mắn lại tìm đến với những hai người.

Người đầu tiên là cậu em trai bí hiểm của đức bà Linh Từ, Ưng Phúc Công Nguyễn Trường Ý. Ông ta du ngoạn ra Bắc rồi mất tích năm mười bảy tuổi, cả gia tộc đều tưởng đã vong, thờ phụng suốt hai chục năm. Mãi sau này, Linh Từ hoàng hậu ốm nặng, nằm mơ thấy em trai báo mộng rằng mình chưa chết, hôm sau sẽ về thăm chị, nhưng trong phòng nhớ để một quả thị. Bà sai người làm theo, hôm sau thì thấy em về thật, mà kỳ lạ là dung mạo vẫn như thiếu niên mười bảy năm nào. Để tránh nghi ngờ, hoàng hậu cho em trai mang mặt nạ, bảo Ưng Phúc Công còn sống nhưng đã bị hủy gần hết gương mặt.

Lúc này con trai bà đang ở Bắc Kỳ đánh chúa Bí nên bị trọng thương, Ưng Phúc Công lại tiên đoán rằng sẽ qua khỏi, thậm chí còn lập công lớn để kế thừa giang sơn. Lời ông cậu ứng nhiệm, hoàng tử Duệ là người thứ hai lọt vào động Tiên và được cha con họ Dương cứu giúp. Hoàng tử thắng trận trở về, mang theo con của danh y; khi được cựu hoàng phong thái tử, ngài quyết xưng nàng làm thái tử phi dù trước đó đã có hai người vợ. Cuối năm đó, ngài cựu hoàng băng, còn thái tử trở thành Trung Túc hoàng đế, liền sắc phong Dương Vân làm hoàng hậu. Nguyễn Trường Ý lại xuất hiện trong cung, nhắn chị mình bảo trọng rồi sang cung Khôn Thái đàm đạo với tân hoàng hậu. Không ai biết họ nói gì với nhau, nhưng sau đó thì Ưng Phúc Công không bao giờ xuất hiện nữa.

Người trong cung không biết rằng ẩn sau lớp mặt nạ của Ưng Phúc Công là một gương mặt thiếu niên sáng ngời, tuồng như thời gian đã ngừng lại từ lúc ông ta vào động Tiên. Đây là điểm đặc trưng của người dùng thuật ngoại cảm luyện từ linh khí của núi Bí, cũng là chìa khóa lý giải bí mật thứ hai của hoàng hậu. Người trong cung luôn cho rằng Bắc Minh hoàng hậu gặp hoàng đế lúc nàng vừa mười tám, bây giờ chỉ vừa sang tuổi ba mươi ba, nhưng Dương Vân thực ra hơn chồng mình bốn tuổi, tuổi thực đã là bốn mươi bốn. Đàn ông trưởng thành rất khó cải trang thành nữ, nhưng con trai mới lớn thì dễ hơn nhiều. Hoàng hậu một khi không còn son phấn thì sẽ trông như bạn đồng niên với Ưng Phúc Công vậy, cũng chính là dáng vẻ mà Trung Túc đế yêu thích nhất.

Khi Ưng Phúc Công lạc vào động Tiên đã theo Dương Cự học nghề y, Dương Vân vì thế mà gọi là anh. Nguyễn Trường Ý đoạt được linh ngọc nên có thể luyện được thuật ngoại cảm, thậm chí còn tiến bộ vượt bậc cha con Dương Cự. Sau này, ông ta rời động về thăm chị mình trong Nam, Dương Vân hấp thụ linh ngọc mới có khả năng giúp Nguyễn Anh Duệ chuyển bại thành thắng mà đánh tan chúa Bí. Trong trận chiến cuối cùng, Dương Cự rơi xuống vực, Dương Vân về sau theo chồng vào Nam, động Tiên từ đó vĩnh viễn khép lại.

Chẳng mấy mà đã mười lăm năm, lời hoàng hậu nhắc chuyện ngày xưa khiến hoàng đế ngậm ngùi nắm lấy tay vợ.

– Nếu không vì ta, em cũng không phải khổ sở giấu thân phận.

– Sống trong nhung lụa, lại ở gần chàng thì có gì là khổ, chỉ là ngày xưa trong núi thì tự do tự tại hơn thôi.

Mỉm cười với chồng, hoàng hậu bất chợt nhớ ra một chuyện.

– Phải rồi, thực ra em có cách để liên lạc với anh Ý.

– Cách gì?

– Sắp tới là giỗ cha em, mà có một lần về Lạng Thành giỗ cha, em có tình cờ gặp được anh ấy. Năm nay, em đã chuyển bài vị của cha về Nam Thành rồi, biết đâu nhờ thế mà có thể gặp được Ưng Phúc Công. Chuyện này ắt không thể khiến anh Ý nghi ngờ.

– Ý này cũng tốt, nhưng mộ phần đặt khá xa hoàng cung.

– Không sao đâu ạ. Chúng em chỉ là xa mặt cách lòng chứ nào có thù ghét nhau, anh ấy sẽ không làm tổn hại đến em đâu.

– Thôi được, nhưng em nhớ mang theo hộ vệ.

– Em nghĩ hai người là được rồi, tốt nhất là âm thầm đến mà không ra thông cáo trước. Em sẽ vờ cáo ốm rồi lén ra khỏi cung ba ngày. Nếu chúng ta đánh trống khua chiêng, e rằng anh ấy sẽ nghĩ em dời bài vị vào Nam là có ý đồ.

– Cũng phải. Khi nào em đi?

– Ngày kia là hợp, em mang theo con Yến con Oanh là được.

Nghe nhắc đến hai người hầu gái giỏi võ nhất trong cung Khôn Thái, hoàng đế gật đầu.

– Khi đi nhớ cẩn trọng. Ưng Phúc Công hành tung bí ẩn, buôn bán khắp nơi để tự xây dựng cơ ngơi, thế lực rất lớn. Nếu em cần viện binh, cứ gửi...

Hoàng đế chưa dứt lời, hoàng hậu đã rướn người hôn lên môi chồng rồi mỉm cười.

– Vợ chồng tâm linh tương thông. Ngài đừng lo.

Giãn đôi mày đang nhíu, Trung Túc đế bật cười.

– Thôi không còn sớm nữa. Em đóng cổ áo lại rồi về nghỉ ngơi đi. Ta xem nốt vài thứ rồi về cung Hoàng Long, mai ta sẽ sang.

– Dạ vâng ạ.

Bước ra khỏi điện Cần Chánh, hoàng hậu liếc nhìn ông tổng quản đang cung kính cúi gập người rồi khẽ nhíu mày trong một thoáng.

Trên đường về cung Khôn Thái, hoàng hậu bỗng thấy đèn sáng trên một lầu cao, bèn quay sang hỏi cô tổng quản.

– Muộn thế này rồi, cung nào còn sáng đèn chứ?

– Dạ thưa, lầu Trúc Bạch là nơi Diệp tần ở ạ.

– Diệp tần...là con gái Cai bạ Biên Hòa phỏng?

– Vâng ạ. Cô tần gần đây thường ngủ muộn...

– Những chuyện này cô nên báo cho ta sớm mới phải.

Thấy hoàng hậu sa sầm gương mặt, cô tổng cúi thấp đầu, nhưng chưa kịp tạ lỗi thì đã thấy bà hoàng đi vào trong. Bà hoàng đặt tay lên môi ra hiệu cho lính canh giữ im lặng rồi bước vào lầu Trúc Bạch. Lệnh cho cô tổng mang guốc mộc đứng canh bên ngoài, hoàng hậu vốn đang mang giày vải bước vào bên trong.

Nhẹ nhàng bước từng bước, hoàng hậu đi lên lầu thì thấy cửa phòng ngủ còn mở, bên trong là một cô gái đang cặm cụi bên án thư.

Đi đến phía sau cô gái, bà hoàng thì thầm.

– Diệp tần thức khuya thế này không tốt cho sức khỏe đâu.

Nhận ra giọng nói quen thuộc, cô gái trẻ giật bắn người, vội giấu tờ giấy mình viết dở ra sau lưng rồi cúi đầu.

– Kính thưa bà hoàng. Bà hoàng đến thăm mà bọn cung nhân tắc trách không ai báo cho em, để em đi pha trà...

Thấy Diệp tần định lướt ngang qua mình, Bắc Minh hoàng hậu liền đứng chắn ngang cô gái.

– Đã khuya rồi, trà nước mà làm gì. Ta thấy em chưa ngủ chắc là vì có nhiều nỗi niềm cần tìm người tâm sự thôi. Nào, ngồi xuống đi.

Nắm cánh tay run rẩy của người đối diện, hoàng hậu liếc nhìn mảnh giấy bị vò nhàu ẩn sau mấy ngón tay trắng bệch. Thấy Diệp tần đứng như trời trồng, hoàng hậu từ tốn ngồi xuống ghế rồi đưa bàn tay ra.

Diệp tần lại càng giữ chặt mảnh giấy trong tay.

Dương Vân mỉm cười.

– Em viết thư cho ai?

– Dạ...cho...cha mẹ thôi ạ.

– Con gái vào cung nhớ cha mẹ ở nhà cũng là lẽ thường. Đã viết rồi sao lại vò nhàu thế kia. Đưa đây ta xem rồi ta giúp viết lại, có được không?

– Dạ...

Thấy cô tần chần chừ, Bắc Minh hoàng hậu vươn tay nắm lấy cằm cô gái, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Trong một thoáng, cả hai tròng mắt hoàng hậu chuyển màu đen.

Mười ngón tay Diệp tần cứng đờ, mảnh giấy rơi xuống đất.

– Cứ phải để ta động tay.

Dương Vân cúi người nhặt mảnh giấy lên đọc, xong nhìn cô gái cứng như tượng gỗ trước mặt mình rồi cười khẩy.

– Định giả điên rồi nhờ cha em đưa về phủ sao? Đây là kế hoạch bỏ trốn của em à?

Hoàng hậu trừng mắt một lần nữa, cô gái trẻ không còn bị thuật pháp phong bế thân thể liền ngã quỵ xuống đất.

Nước mắt rơi lã chã, Diệp tần dập đầu.

– Xin bà hoàng tha cho...xin bà hoàng tha cho. Em ngu dại...

– Thảo nào gần đây em gầy đi, thì ra là không chịu ăn uống như trước nữa. Bao nhiêu máu ta đổ ra cho các người, các người lại không biết quý trọng.

– Em lạy bà hoàng, em còn cha mẹ cần người phụng hiếu...

– Phụng hiếu cho cha mẹ thì dễ, còn kính trọng dành cho chính cung hoàng hậu em để đâu?

– Em chừa rồi...lạy bà em chừa rồi...từ ngày mai em sẽ ăn uống đầy đủ không bỏ một hạt cơm một giọt canh!

Nhẹ nhàng nâng gương mặt lấm lem của Diệp tần lên, hoàng hậu thở dài.

– Không hổ là thiên kim thông minh hơn người của ông Cai bạ, từ khi nào em phát hiện ra?

– Dạ...

– Nói.

– Một hôm em ốm nặng không ăn uống được gì, bỗng thấy trong đầu...thanh tỉnh khác thường.

Sự thanh tỉnh này khiến Diệp tần phát hiện ra điều bất thường trong thức ăn của sở Thượng Thiện. Đối chiếu điều này với sự mụ mị, nhu nhược bất thường của những phi tần khác, đặc biệt là những người từng thông minh lanh lợi lúc mới vào cung, Diệp tần liền đặt ra một giả thuyết đằng sau sự ổn định của hậu cung dưới trướng Bắc Minh.

Một lần nọ, cô gái lén tìm đến Nội Trù thì nhìn thấy cảnh chính cung tự rạch tay mình lấy máu nhỏ vào nồi canh, bèn khiếp hãi tính kế thoát khỏi ma thuật của hoàng hậu. Dương Vân có khả năng dùng thuật điều khiển người khác, nhưng chỉ khi mắt giao mắt và chỉ có công dụng tạm thời. Để kéo dài hiệu lực của thuật pháp đối với phi tần trong cung, hoàng hậu phải hy sinh một thứ từ cơ thể mình. Tóc. Nước mắt. Móng tay.

Nhưng hiệu quả nhất là máu.

Máu dễ dàng hòa tan vào thức ăn, nhưng lại mang thuật lượng mạnh hơn nước mắt rất nhiều. Nếu dùng máu, Dương Vân chỉ phải trích một tháng một lần. Mười lăm năm trong cung, hoàng hậu cũng mang theo bao vết cắt trên người, tất cả đều ở những vị trí dễ dàng bị quần áo che đi. Sau khi rạch tay hoặc đùi, hoàng hậu sẽ không qua đêm với hoàng đế trong khoảng một tuần. Dương Vân thuyết phục chồng rằng mình đã tạo ra một nguyệt kỳ giả nên họ cần phải tránh gần gũi để tăng tính thuyết phục. Trong một tuần đó, hoàng hậu dùng thuốc nấu từ lá rừng núi Bí để làm vết thương lành nhanh và không để lại sẹo, tránh khi gần gũi sẽ khiến hoàng đế nghi ngờ.

Nói cách khác, chính Trung Túc đế cũng không biết cách "trị gia" này của vợ mình.

Chất độc từ máu hoàng hậu khiến phi tần trong cung bị kiểm soát, dần dần trở thành những con thỏ ngoan ngoãn mặc Bắc Minh sai khiển. Thế nhưng, đôi khi lại có một con thỏ không vâng lời.

Xoa thái dương, hoàng hậu nhắm mắt rồi cất giọng than thở.

– Ta nào có bạc đãi các cô. Lụa là gấm vóc, cao sơn mỹ vị ta đều để phần các cô cả. Chỉ cần các cô tiếp tục nhắm mắt tận hưởng vinh hoa phú quý, ta nhất định sẽ để yên.

– Xin bà hoàng tha tội...sẽ không có lần sau đâu ạ! Em xin thề...

– Diệp tần nói đúng rồi, sẽ không còn lần sau nữa đâu. Máu của ta không thể đổ cho người vô ơn như cô được.

Dứt lời, hoàng hậu ép cô tần nhìn vào mắt mình.

Tối hôm đó, hai người lính canh tận mắt thấy Diệp tần tự mở cửa sổ rồi nhảy xuống từ lầu cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top