Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#1 - 10

Tác giả : ogaken9x

#1
Dạo này rảnh, vợ lại đi làm sớm nên nhận luôn nhiệm vụ đưa con bé đi học thay cho cô giúp việc. Bé nhà mình năm nay 2 tuổi, xinh nhất lớp, chắc giống mẹ nó. Mình yêu con bé không từ ngữ nào có thể diễn đạt được, chắc là do mình cũng yêu vợ nhiều như vậy. Mưa gió tự nhiên muốn viết lách tí các thím ạ, nhớ về những ngày xưa

Không biết các thím thế nào chứ với mình bao giờ cảm giác lần đầu tiên cũng là đáng trân trọng và đáng nhớ nhất. Ngày xưa bố mẹ công chức nghèo đến tận năm mình mẫu giáo 5 tuổi mới biết đến vị cocacola nó ngon như nào. Không phải kể khổ chứ những năm 90 ở phố huyện nhà mình chả thằng nào đến 5 tuổi được uống cocacola như mình cả hoặc là có nhưng bọn nó đếch nói ra. Mặc dù lần đầu không trọn vẹn lắm vì phải chia cả cho thằng anh họ lon coca nhưng với mình nó vẫn tuyệt vãi. Đến giờ vẫn nhớ cái cảm giác đấy

Mình yêu cũng nhiều, từ Nam ra Bắc, từ nghiêm túc đến chơi bời tính ra cũng hơn chục, ấy vậy mà rung động đầu đời lại dành cho Gấu mẹ bây giờ. Kể ra các thím bảo điêu chứ lúc đấy bé tí biết thế nào là rung động. Cơ mà mình vẫn nhớ. Lúc đấy mình học lớp 4 hay 5 gì đấy, bố đưa đi họp lớp trên Hà Nội, lần đầu đi xa bằng ô tô say xe nôn đẩy ra xe, đến HN nằm bẹp dí ở ghế sau. Gấu mẹ thì cũng thuộc dạng đi ké vì bố mình với mẹ gấu học cùng khóa. Lúc đấy đang nằm tự nhiên có ai lay mình dậy, mở mắt ra thì bắt gặp một khuôn mặt hết sức dễ thương. Mình chắc giống bố, thấy gái là sướng nên dù đang say chết mẹ cũng cố cười một cái. Em cũng cười một cái với mình, lúc đấy mình thấy happy vãi luôn. Nói tỉnh cả say xe thì hơi điêu nhưng mà cảm giác khỏe lên vãi nồi, tất cả chỉ vì một nụ cười. Thế là buổi hôm đấy mình với gái quấn lấy nhau tới mức bữa cơm có cả cocacola mình thích nhưng mình đéo care vì còn mải uống nước ép cùng gái, Gái kém mình 4 tuổi, dân HN gốc, giờ là gấu mẹ nhà mình, hihi...

Hôm sau mình với bố lại về tỉnh, lúc chia tay em khóc làm mình cũng rớm rớm, Mẹ gấu phải dỗ gấu là sau này lớn lên thì gả cho anh Mốc nhé thế gấu mới nín. Mình thì thầm coi đấy là ước định

Mình tên Hoàng Minh mà ở nhà toàn bị gọi là Minh meo, Minh mốc, nghe cay vãi. Thế rồi những lần sau mình cũng không theo bố đi họp lớp, phần vì mải chơi, phần vì bố không cho đi nên mãi sau này lên đại học một thời gian dài mới gặp lại được gái. Lúc đấy em chẳng còn rơm rớm với mình. Mình thì cũng không còn cảm xúc mãnh liệt với em như lần đầu nữa. Nhưng nghĩ về nụ cười đấy của em vẫn thấy vui lạ.

Lúc mình nói lời cầu hôn em, em có hỏi vì sao. Thực ra lúc đấy mình khá là bết các thím ạ. Mình cười bảo do ngày xưa mẹ em hứa gả cho anh nên anh muốn thực hiện lời hứa. Em cười rộn rồi rúc nào mình như con mèo nhỏ và thầm thì em vẫn luôn đợi anh nói câu này làm mình cảm động suýt khóc. Mình yêu khá nhiều nhưng em thì chỉ yêu mỗi mình mình. Lúc đấy mình còn đang gần như là chả có gì vậy mà em vẫn đồng ý. Nghĩ ra thì âu cũng là cái liễn hết các thím ạ. Tất cả đều là duyên trời định sẵn rồi. Mình dù có đi đâu thì vẫn là về bên em
Bố với ông mình trong ngành nhưng mình lại không theo nghiệp. Mình chọn học XD, thực ra không phải là mình chọn mà là bác Cả muốn mình học để sau này theo bác. Bác mình làm khá to và giờ tuy về hưu rồi nhưng vẫn rất có tiếng. Lên đây học ban đầu mình ở nhà bác, sau được một kì thì chuyển ra ngoài vì đéo chịu nổi thằng anh họ. Nó đánh rắm thì thối mà đêm thì mê ngủ cứ bật dậy đi trong phòng làm mình ban đầu sợ tụt lol. Lấy lí do ra ngoài ở cùng bạn cho thoải mái nên xin phép bác cho cháu té. Bác mình méo đồng ý kêu là ra ngoài phức tạp rồi ăn uống không ra gì đến tận lúc bố mình xin là cho ra ở gần chỗ bạn em bác mới duyệt. Được ra ngoài ở vui vl các thím ạ, tự do xem xiếc rồi đi chơi đêm hôm thoải mái. Lúc đấy nghĩ đến viễn cảnh ăn chơi đã thấy sướng rên. Vậy mà đời méo như mơ, được ra ngoài nhưng mà phải ở trong sự kìm kẹp của mẹ gấu. Hóa ra là thấy bố mình có ý định tìm phòng cho mình nên mẹ gấu bảo cho về ở nhờ nhà bà ngoại gấu tiện trông nom luôn giúp vì bà đã vào Nam ở với các bác. Thế là từ đấy đến tận lúc mua nhà mình phải chịu kiểm soát của cả gấu và mẹ gấu. Trong 2 năm đấy mình với gấu có bao kỉ niệm, vui có buồn có nhưng lúc đấy mình không nghĩ sẽ yêu em nên mau quên. Em thì còn nhớ mãi... Năm đó mình 20 em vẫn còn là cô bé 16 tuổi.

#2

Năm đầu mình không biết các thím dư lào chứ mình khá ngoan, càng gần ra trường mới càng đổ đốn - nguyên lời mama mình. Sau khi ra được khỏi nhà bác bố mình cũng sắm cho mình một dàn PC, lúc đấy bác cả dồn tiền cho bố mình lên thành phố nên kinh tế nhà mình khá ổn, so với team công tử Hà thành thì không bằng nhưng mà so với mặt bằng chung thì mình cũng tạm gọi là đủ ăn đủ phá. Thời gian đầu một tuần phải vài ngày lại phải ra điểm danh với mẹ gấu một lần. Nghĩa là đến tối phải ra ăn cơm cùng. Mẹ gấu ấy vậy mà chơi khá thân với bố mình, thêm vào nữa là bố gấu cũng trong ngành lại cùng dây với bố mình nên 2 gia đình càng thân.

Các thím chắc cũng thắc mắc thân vậy sao đến tận đại học mới gặp lại gấu. Là vì cũng có vài lần gia đình gặp mặt ăn uống trước đây nhưng như kiểu ma dấu, lần thì mình đi với bác vào SG chơi lần thì Chíp ( tên mình gọi gấu) bận học không đi hoặc là ngại nên ở nhà.

Gọi là Chíp chứ tên gấu đẹp lắm. KH các thím tự đoán nhé. Lúc ở nhờ nhà gấu mình gọi gấu là Chíp trong từ Chíp hôi ý coi gấu như kiểu bọn ranh con không thèm chấp. Thế mà gấu tưởng vậy là hay, bảo nghe dễ thương nên bắt cả nhà đều gọi vậy. Lâu thành quen giờ ai cũng kêu là Chíp hết. Từ giờ kể dùng tên này luôn nhé.

Thời gian đầu mình ngại vãi. Tối lóc cóc đi ra nhà Chíp ăn, nhiều khi đi đá bóng cũng phải mải móng về cho kịp giờ ăn nghĩ ló chán. Được cái mẹ Chíp nấu ăn khá ngon. Ngon hơn suất cơm 10k ở BK lúc đấy nên dần mình cũng chấp nhận. Mới đầu Chíp kiêu lắm các thím ạ, ăn cơm với nhau méo thèm nói câu nào. Sau quen rồi thì thành ra lắm mồm, trêu ghẹo các kiểu. Hồi đấy mình đang yêu cô bạn cùng lớp cấp 3 nên coi Chíp như em gái thôi, thỉnh thoảng còn đưa đón đi học và lén mua xiên chiên cho ăn. Mấy đồ đấy mẹ Chíp cấm tiệt. Dưới Chíp còn một thằng em kém 8 tuổi nữa thành ra mình thành anh lớn trong nhà. Cuối tuần muốn đưa gấu đi làm bát cháo lưỡi ở bờ hồ cũng không được vì tự nhiên có thêm mấy cái đuôi. Ngoài Chíp ra còn mấy đứa bạn thân của nó nữa. Chíp bảo nhà bà em cũng là nhà em nên thỉnh thoảng đưa cả bạn nó đến để xem phim vì nó coi cái máy tính của mình là tài sản chung của cả nhà. Bực vl các thím ạ. Đợt đấy mình cũng lân la voz rồi, thêm nữa mình cũng là hồng quân liên xô nữa, chống mĩ suốt.

Có lần định ra ngoài thì Chíp với bạn đến, mình kệ bảo khi nào về thì nhớ khóa cửa cho anh là được xong là phi đến phòng gấu . Lúc đấy mới được trải nghiệm nên máu hihi. Các thím chắc biết thừa rồi nhỉ. Lúc đi đến giữa đường mới nhớ đang tải phim xiếc để tối luyện công tăng kinh nghiệm chưa kịp tắt đi. Định quay về nhưng nghĩ chắc gì bọn này đã biết. Thế mà bọn nó biết thật các thím ạ. Sau mấy đứa nó gọi mình là dâm công tử nữa, cay vãi lều. Xong từ đấy Chíp giận mình ra mặt, mình đoán kiểu thất vọng ý. Bởi nhìn mình cũng được, cao ráo dễ nhìn kiểu ngoan ngoan chứ không ra vẻ công tử vậy mà lại đam mê thể loại đấy. Không biết Chíp có kể với mẹ không nhưng mình vừa ngại vừa sợ nên kiếm cớ học tiếng Anh nên không giám sang điểm danh nữa.

Tiếng Anh thì mình khá ổn các thím ạ. đợt đấy đầu tư khá nhiều với lại mình học lớp X.E công nghệ cao của XD nên phải thông thạo. Thím nào nằm vùng thì cũng đừng bêu tên mình ra nhé. Mãi đến mấy tuần sau mẹ Chíp nhờ mình đi đón Chíp ở lớp học thêm buổi tối về mình mới gặp lại Chíp. Lên xe còn không nói câu gì cơ. Hà Nội lúc đấy đang vào đông các thím ạ. Mình thì thích mùa đông ở mỗi cái là được ấp thì ấm thôi rồi. Đèo Chíp ở sau mà cứ nghĩ đến sự ấm áp trong chăn đấy.

- Chíp giận anh à ?

- Không . Trả lời trống không luôn

- Sao không thèm nói chuyện thế ?

- Kệ anh.

Lúc đấy cũng buồn cười với sự giận dỗi của Chíp nên vừa đi mình vừa đánh võng làm con bé sợ hét toáng lên suýt khóc ôm chặt lấy mình.

- Hết giận chưa ?

.................................

- Không nói là anh bốc đầu đấy !

- Lát về em méc mẹ. Anh xấu vừa thôi.

- Lát a đưa ra cổng Kinh tế ăn xiên que nhé.

...............................

- Cả ngô nướng nữa .

- Vâng.

Mình cười. Mấy cô nhóc teen dễ dỗ cực các thím ạ, cứ có đồ ăn ngon là bọn nó quên hết. Ngày xưa mình thấy mấy em gái dễ chiều hơn bây giờ nhiều. Cảm giác là vậy vì từ lâu rồi mình ko giám có em gái mưa để chiều nữa.

Ngồi ăn ngô nướng ở vỉa hè nhìn Chíp tự nhiên thấy em dễ thương vãi. Má hồng, tóc ép, môi trái tim, ăn ngô còn gặm từng hạt nhìn đến sốt ruột vậy mà mình lại thấy thích thích. Mình thấy mình tham lam vãi. Rõ là đang có ny rồi mà vẫn nghĩ linh tinh được.

Đưa Chíp đến ngõ thì lấy cớ bận về tắm không vào nhà. Sợ mẹ Chíp biết chuyện mắng. Mình cởi mũ cho em, thấy em mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi. Vỗ đầu bảo em vào nhà đi thì thấy Chíp dúi cho mình một tờ giấy xong chạy biến mất.

Mở ra thì thấy mấy dòng " Anh Mốc đừng xấu nữa nhé !"

Tự nhiên lại thấy vui vui. Mình tặc lưỡi nghĩ đàn ông thằng nào chả thế nhưng sau đó thì cũng ít xem hẳn. Mình chuyển sang nằm vùng nhiều hơn.

Chắc do cái suy nghĩ đàn ông thằng nào chả thế của mình nên sau này mình nhiều lần làm Chíp buồn mà không biết.

#3

HN nay mưa cả ngày các thím ạ. Chíp đi làm về ướt sũng kêu đau đầu. Tắm xong mình pha cho cốc nước gừng vừa sấy tóc vừa hít hà. Chíp hỏi : Bố Xoài lại định xin tiền em à. Mình cười bảo tự nhiên nghĩ lại nhiều chuyện lại thấy yêu Chíp nhiều hơn. Sến vãi. Hai mẹ con ôm nhau ngủ mình ra lách cách mấy dòng.

Các thím đã bao giờ thất tình mà trở nên yếu đuối bất cần chưa ? Mình thì có đấy. Lại còn là mối tình thanh xuân trên ghế nhà trường nữa nên càng cay. Lúc đấy sau tết lên HN tự nhiên gấu cắt liên lạc với mình. Ban đầu mình cũng kệ vì cũng ko phải lần đầu tiên như vậy nhưng sau một tuần thì mình cáu không chịu nổi lùng khắp cái đất Hà Đông cuối cùng cũng gặp em ngồi sau một thằng 4 mắt phóng vèo qua mặt. Tối đấy đợi trước cổng trọ thì gặp em nó về. Lý do là người nhà ngăn cấm, với lại bằng tuổi không có tương lai, thằng kia thì sắp ra trường, bố mẹ lại công chức mọi người giới thiệu nên đang tìm hiểu.

Em mà biết gia thế nhà mình chắc đéo giám có nửa cái suy nghĩ như vậy luôn. Căn bản là lúc học cấp 3 mình cũng khá kín, mấy đứa thân mới biết bố mình trong ngành thôi còn lại chỉ biết mẹ mình làm giáo viên. Cảm giác bị đá xong trời còn mưa, lạnh nữa làm mình yếu đuối vcl các thím ạ. Mình cũng cứng , không khóc nhưng cảm giác tức giận thì đầy phổi. Sau lần đấy mình tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để đá thêm một lần nào nữa.

Chuỗi ngày thất tình của mình kéo dài lê thê. Kể với thằng anh rắm thối thế là ông ấy kéo đi uống rượu. Lần đầu tiên biết say các thím ạ, say sấp mặt ra hai anh em vẫn kéo nhau lên Mã Mây để vào bar cho biết. Lúc ra bill gần 2 củ tỉnh cả rượu. Vì mình thất tình chứ đéo phải ông anh nên mình trả. Thất tình tốn kém thật, lần sau không bao giờ 7 love nữa.

Còn hơn củ cộng thêm tiền mừng tuổi cũng đủ sống nên mình quyết định thất tình kiểu khác. Suốt ngày ru rú ở nhà. Lúc đấy vừa sang 2k9 mỗi tháng mình được khoảng 3 củ nhà gửi với thỉnh thoảng bác cho thêm nữa nên nói thật mình cũng rủng rỉnh so với đám bạn. Ở nhà nhiều thành ra lại thích nấu ăn các thím ạ. Ban đầu thì cho vui thôi vì tính mình thích mày mò sau thì thấy đam mê mới chết. Lúc đấy Chíp với đứa bạn cùng ngõ thỉnh thoảng qua mình kèm tiếng anh thêm. Đôi lúc nấu ăn cho cả đám dở hơi đấy. Mình coi 2 đứa là chuột bạch, bọn nó lại nghĩ khác nên cứ khen lấy được.

Năm nhất kì 2 học quân sự nên khá nhàn, mình thì chuyện qua rồi không nghĩ nhiều nhưng đôi khi cũng thấy hụt hẫng. Dù sao 2 đứa cũng yêu nhau từ lớp 12 lên đến đại học nói quên luôn sao quên được mặc dù trong mình cũng đã xác định sẽ chẳng đi đến đâu ngay từ đầu. Mình đá nó thì cảm giác chắc tốt hơn.

- Anh Mốc thất tình phải không ?

- Sao Chíp biết ?

- Em thấy anh hay nghe nhạc buồn.

Thời gian đấy mình repeat mấy bài của Lê Hiếu.

- Anh thấy hay nên nghe thôi, anh làm gì có người yêu.

- Mắt anh cũng buồn nữa.

Tự nhiên mình thấy Chíp nhạy cảm vãi. Mình buồn thật nhưng giấu rất tốt,ngoài mặt vẫn cười cợt,ngoài mấy bài của Lê Hiếu ra mình chả thể hiện gì. So với tuổi 16 có lẽ em quá nhạy cảm hoặc là với mình em có sự quan tâm đặc biệt.

Lúc đó sự quan tâm từ Chíp như cái phao kéo mình ra khỏi nỗi buồn. Mình đi đá bóng nhiều hơn, chơi với bạn nhiều hơn, có thêm nhiều lần say nữa. Chíp vẫn hay qua chơi với mình, thỉnh thoảng ở lại ăn cơm nhưng tuyệt nhiên không bao giờ chịu rửa bát. Đôi khi em nhờ mình đèo lên bờ hồ mua sách hay đi mua vài thứ vớ vẩn. Mình bất giác thấy nhẹ lòng khi có cô em gái như vậy bên cạnh

Hết 2 tháng quân sự. Trường mình cùi vãi các thím ạ, học quân sự tại trường luôn mình đi học trở lại. Chương trình học của mình khá nặng nên không có nhiều thời gian chơi cùng Chíp nữa. Với lại mình cũng quen thêm nhiều bạn đại học nên hay thích kiểu qua nhà trọ bọn nó chơi rồi ở lại để đàn đúm tán tỉnh mấy em bé trong xóm trọ. Thành ra càng ngày mình càng ít sang điểm danh hơn. Cũng rất lâu rồi không ngồi ăn cùng em ở nhà.

Tháng tư là lời nói dối của HAT cũng là sinh nhật em.

Gần ngày sinh nhật Chíp nhắn tin cho mình mời sang nhà ăn cơm cùng gia đình. Mọi năm có cả bạn Chíp tới nhưng năm nay đúng ngày thì chỉ có người nhà thôi. Mình chọn mua cho em một cái vòng tay cung hoàng đạo thật đẹp và đợi đến ngày. Tđn đến ngày thì quên các thím ạ. Chiều học xong đi đá bóng điện thoại thì vất ở cốp xe. Đá xong cả đội còn rủ nhau lên tận cầu Long Biên xem tàu hỏa với lại ăn ngô nướng mải vui chả sờ đến điện thoại. Về đến nhà hơn 10h tắm xong mở điện thoại thấy 10 cuộc gọi nhỡ, 2 của cô, còn lại là của Chíp. Mình thấy trên bàn học của mình có một miếng bánh gato bên trên vẫn còn 1 quả cherry đỏ. Chắc Chíp mang sang cho mình vì từ nhà em sang đây cũng gần thôi. Tự nhiên mình thấy chán bản thân vô tâm vãi ra, ngày sinh nhật em cũng quên. Nhìn đồng hồ 10h30 chạy một mạch sang đấy. Qua chỗ Hải hà kotobuki mua thêm một cái bánh nhỏ xíu cùng cây nến chạy như thằng thần kinh tới ngõ nhà em. Cũng may vẫn còn mua được bánh.

Nhắn tin cho Chíp nói anh đang đợi dưới nhà. 10 phút sau Chíp nhắn lại là đang ngủ say. Ngủ say mà điện vẫn sáng chưng. Mình nhắn tin ý bảo anh xin lỗi anh có việc quá đột xuất nên ko nge được điện thoại chứ không phải anh quên , em mà không xuống là anh đứng đến sáng. Thêm 10 phút nữa đang định về vì muỗi cắn sưng chân thì Chíp ra. Mắt hơi buồn, mặt xị ra. Mình cười cợt đưa cái bánh ra rồi hát rống lên bài CMSN. Chíp đấm mình mấy cái rồi hỏi dỗi sao giờ mới tới. Mình bịa chuyện thằng bạn bị tai nạn ra để chống chế, khổ thân thằng bạn cứt.

- Vòng này anh lùng khắp Tôn Thất Tùng mới mua được cho Chíp đó.

- Điêu ! Cổng trường em bán đầy

- Thế ra cổng trường mua nhé.

- Ứ ừ. Anh đeo cho em

Đeo vòng tay cho Chíp xong cứ thấy em vui vui. Mình gạ ăn bánh đi vì đói quá,Chíp bảo để dành mai mới ăn.

- Anh đói lắm rồi

- Em cũng hơi hơi

- Hay ra Gốc Đề ăn bánh giò nhé, vào xin phép ba đi, đưa cả thằng Bi đi cùng

- Ba em đi trực, mẹ với Bi ngủ rồi anh đưa em đi nhanh còn về.

Mình với Chíp vừa đi vừa nói mấy chuyện linh tinh, tới quán mình còn lấy nến cắm lên bánh giò cho em thổi làm em cười ngất. Ăn xong đưa em về tự nhiên trong lòng lại có cảm xúc rất lạ. Nhưng mà lúc đấy mình cũng không để ý nhiều.

Mình về thấy có tin nhắn của Chíp

- Em vui lắm. Cám ơn anh :3

Mình dốt mấy trò icon nên ko dịch ra được !

#4

Các thím ra mắt nhà vợ thế nào. Mình thì như tấu hài.

Bọn mình sau khi thành đôi thì giấu còn hơn mèo giấu cức nên cũng ít người biết. Anh em thân thiết với mình và hội bạn của Chíp biết nhưng gia đình 2 bên thì tuyệt nhiên không. Sau khi mình cầu hôn em thì việc của mình cũng ổn ổn nên em bảo về nhà em ra mắt 2 cụ. Gọi là ra mắt công khai quan hệ thôi chứ thực ra 2 cụ lạ gì cái thằng mõm nhôm ăn chực như mình.

Chiều hôm đấy xách theo giỏ hoa quả đến thấy mẹ Chíp đang tất bật trong bếp. Chíp thì đang dưới siêu thị sắm đồ. Thấy mình mẹ Chíp mới rả lả:

- Con ơi nay em đưa bạn trai về nhà đấy ! Mình gọi mẹ xưng con với mẹ Chíp từ xưa rồi.

- Vâng mẹ. Con sang để ăn mừng đây.

- Thế bạn trai Chíp như nào mẹ ?

- Uhm, cao rao, có học, đẹp trai ..vv...vv....

Mình đơ mẹ mất một lúc, thằng đéo nào đấy chứ không phải mình các thím ạ, nghe thấy sai sai . Hay là hôm nay Chíp giới thiệu bạn trai thật, còn mình được mời đến để tấu hài. Thằng Bi nó ngồi xem TV mà nó cười phọt cả rắm.

Rồi 2 mẹ con tỉ tê chuyện trò việc của mình một lúc. Mẹ Chíp tình cảm cực các thím ạ, cứ ngồi nói thương mình vất vả này kia động viên các kiểu. Một lúc sau Chíp lên nhà thấy 2 mẹ con đang trò chuyện thì tủm tỉm kêu mình vào phụ bếp cùng. Phụ bếp mà mình làm hết chả sót món nào.

Tầm 7h ba Chíp về thì mình kêu đói đòi ăn thôi. Mẹ Chíp diện váy rõ đẹp, Chíp thì vẫn quần đùi áo phông. Mẹ Chíp cứ sốt ruột đi ra đi vào hỏi Chíp bạn đâu chưa tới. Chíp nhìn mình nháy mắt. Mình chuẩn bị ra bảo vệ đồ án thì ba Chíp hất hàm chỉ vào mình bảo : Nó đây còn gì !

Hôm đấy 9h mới được ăn vì mẹ Chíp buôn điện thoại với mẹ mình 2 tiếng. Lúc đầu còn gào thét nữa.

Sau này các thím có con gái hãy yêu chiều nó như cách ba Chíp yêu chiều em ý nha.

......................................

Hết năm hai mình về nhà chơi 1 tháng rồi lại lên HN để xem xét nhà cửa. Gọi là xem xét chứ mình biết quoái gì. Ông anh rể nhà bác gái mình lo hết. Chắc sang năm mình chuyển về nhà mới. Mình chưa giám nói với Chíp sợ em buồn.

Bố mẹ mua cho mình một căn chung cư nhỏ ở Linh Đàm, mua lại thôi nên cũng cần sửa sang một thời gian mới về ở được. Chíp lúc này cũng được nghỉ hè nên khá rảnh. Ngoài học thêm ra thỉnh thoảng mới đi nhảy nhót một hôm. Chíp nhà mình cây văn nghệ ở cung thiếu nhi Quận Hai Bà Tưng các thím ạ

Mình chả khác méo gì xe ôm của Chíp. Suốt ngày Chíp triệu hồi mình đưa đi loanh quanh. Thế là mình nghĩ ra cách dạy em nó đi xe máy để cho tự đi đâu thì đi, đỡ phiền mình. Đề đạt với ba mẹ em, ba em gập đầu cái rụp mình thành thầy giáo luôn.

Nước đi này mình sai các thím ạ. Chíp nó làm loạn cái hồ Đền Lừ cả tuần mà đi vẫn quên thao tác. Mình không giỏi nói xấu vợ nhưng thề với các thím nó chả khác mẹ gì mấy bà ninja trên mạng đâu, nghĩ nó chán cực. Xấu hổ nữa.

Sau 2 tuần mình chiêm nghiệm ra một điều đó là thầy giỏi chưa chắc đã dạy được trò giỏi các thím ạ. Mình vẫn phải làm xe ôm cho Chíp. Thôi thì cũng rảnh nên chiều em. Đằng nào bạn nó cũng chưa lên đây, ở nhà xem phim mãi cũng chán. Hôm đấy đón Chíp đi học nhảy về, 2 đứa định đi ăn chè xong rồi về. Đến chỗ Bà Triệu mình đang tí tởn chém gió thì trong ngõ một lão chắc say rượu phóng vọt ra, cắt ngay đầu xe mình. Mình bóp phanh vội nhưng vẫn bị tông vào đầu xe. Chíp lăn ra đường còn mình thì bị xe kia đè lên. Tay trái mình bị gãy

Mình vừa đau vừa sợ quay sang hỏi Chíp có sao không. Em lắc đầu ra hiệu bảo ổn.

- Anh gãy tay rồi

Chíp thấy mình thế thì khóc um lên. Dân cũng chạy ra kèo mình dậy ngồi vào lề đường. Chíp cứ cầm tay mình xoa xoa. Gãy mẹ tay rồi còn xoa, mình đau tái cả mặt. Mình định gọi ông anh đến đón đưa ra Bạch Mai nhưng Chíp sợ mình sắp chết nên nhất định bắt mình lên xe để nó đèo luôn ra viện. Lúc đấy Chíp cứng vãi. Nói gì cũng không nghe cứ bắt mình đi luôn.

- Anh sợ em đèo gãy nốt tay còn lại

- Anh hâm à, giờ còn đùa. Lên xe đi nhanh lên mà.

Mình tặc lưỡi nghĩ từ đây ra BM cũng gần nên đồng ý đi. Thế mà đến BM mình chưa gãy nốt tay còn lại các thím ạ. Phúc nhà mình to bằng cái phích. Sau Chíp kể lại là lúc đấy chả sợ gì nữa nên vê ga đá số nuột cực thiếu mỗi khoản bốc đầu thôi.

Bó bột xong thì anh với bác đến. Lúc đợi làm thủ tục để về Chíp cứ thút thít bên cạnh. Mình xoa đầu bảo em không sao là anh mừng rồi em khóc cái gì. Gãy tay càng hay đỡ phải đưa em đi lại anh ở nhà xem phim. Chíp càng lườm mình. Để Chíp đỡ buồn mình kể chuyện 10 quả mít cho em nghe.

Chíp cười như con điên ở sảnh chờ.

Tối đấy mình nhờ ông anh đưa Chíp về, cũng điện lại cho mọi người yên tâm rồi bác đưa mình về nhà bác. Lúc đấy nhà mình cũng sửa sang gần ổn rồi nên 2 bố mẹ mình cũng lên HN xin phép cho mình ra ngoài ở luôn.

Chíp buồn nằm im trong phòng, lúc 2 bố mẹ mình về còn không ra chào.

Mình cũng thấy buồn buồn, ở gần 2 năm cũng thấy mến Chíp. Thực ra lúc đấy mình chưa có cảm giác thích hay thương gì em. Mình đơn giản coi em như em gái của mình ở nhà. Tất cả sự dịu dàng của mình dành cho em đều trong một giới hạn nhất định. Đấy là mình nghĩ thế.

Mình dọn đồ chuyển đi Chíp tặng mình mấy quyển sách. Mình đọc sách bao giờ đâu. Mình chỉ đọc 12 nữ thần thôi. Vẫn cầm cho em vui hứa anh sẽ đọc sớm và trả bài cho em.

Giá mình đọc sớm mấy cuốn đó, mình với Chíp lại thành đôi sớm hơn các thím ạ. Chíp cũng đỡ phải khổ vì mình ! haizzzzzzzzzzz

#5

Mấy thím đừng vội đánh giá Chíp nhà em kiểu dễ thương hiền hiền. Chíp ghê phết đấy đừng đùa. Có điều lúc đấy Chíp vẫn đang học THPT nên theo trend cute hạt me tí thôi. Thỉnh thoảng còn biết trêu cả mình nữa.

Đợt Chíp sang mình kèm học có rủ cả con bạn thân cùng ngõ đi cùng. Nhà con bé cơ bản phết các thím ạ. Giờ thì nó định cư bên Úc luôn rồi. Mình chả lấy học phí gì nên nó hay mang đồ ăn ngon sang cho mình. Mình bắt nó gọi mình là sư phụ, ban đầu Chíp cũng muốn gọi mình thế nhưng mình cấm .

Mình sang nhà mới lại gãy tay nên 2 đứa thỉnh thoảng bắt xe 36 sang chơi với mình vào buổi chiều vì chưa vào học chính. Về nhà mới chị nhà bác sang ở với mình mấy hôm. Trên bố mình có bác cả với một bác gái nữa, dưới có một cô một chú. Bên ngoại thì mẹ mình lớn, dưới có hai cậu một dì. Bên nội nhà mình kinh tế cũng ổn nên mấy anh chị em lên HN toàn ở riêng, một là tự lập, hai là đỡ xích mích chai mắm lọ muối, phức tạp. Thích thì tụ tập ở nhà bác cả hoặc ra quán thôi.

Chíp ngoan lắm nhé, sang toàn dọn phòng giúp mình không như bé kia, lần nào sang cũng mở tủ lạnh xong hỏi Anh Mốc có nhà không ?

- Em đố sư phụ mấy câu nhé.

- Chơi .

- Tại sao sư phụ chơi đu quay toàn ngã.

- Ngã bao giờ ?

- Vì anh bị gãy tay . Đây này. Nó chỉ cái tay băng bột của mình xong cười phá lên. Chíp cũng tủm tỉm. Sau này mình mới để ý điệu tủm tỉm của Chíp dễ thương cực.

- Thế bệnh nào bác sĩ bó tay ?

- Ung thư.

- Gãy tay chứ. Lại cười phá lên

- Thôi câu cuối. Đứa nào đến nhà em chả bao giờ gõ cửa sư phụ biết không ?

- Chịu.

- Là anh Mốc đấy. Anh Mốc gãy tay kia kìa . haha...haha

Thực ra mấy câu này mình biết thừa, làm mặt ngu cho chúng nó vui. Trò này chắc Chíp bày ra chứ cái con họ Trư này sao đủ IQ nghĩ mấy câu đấy. Quay sang thấy Chíp cũng cười cười

- Anh đọc sách em tặng chưa ?

Mình chỉ chỉ vào tay ra điều đọc bằng mắt à ?

- A để đâu rồi ?

- Trên giá đấy, khỏi tay anh khắc đọc. Nói vậy chứ mãi mấy năm sau mình mới sờ vào.

Chíp tặng mình mấy cuốn của Dan Brown với vài quyển linh tinh. Nghe mình trả lời xong mới hài lòng ra về.

Mình vào năm 3 thì Chíp cũng vào lớp 12 nên cả hai đều bận. Mình bận ăn chơi nhảy múa, Chíp thì lo học cuối cấp. Thỉnh thoảng có nhắn tin trên yahoo nhưng Chíp luôn là người chủ động bắt chuyện. Lúc đấy ngoài yahoo còn có thêm FB nữa. Mình kết bạn tùm lum để chơi trò nuôi mèo. Chơi FB bắt sóng được một bé tên Linh học Ngân hàng. Đợt đấy mình lưu em là Linh 3 ngờ. Ngu, ngon và ngoan. Mất hơn tháng thì tán được ẻm cũng đi chơi, xem phim rồi loanh quanh mấy khu thương mại. Không hiểu sao mình tán xong Linh rồi lại rất sợ Chíp biết chuyện. Mặc dù trong lòng mình Chíp chỉ không hơn một cô em gái nhỏ. Có mấy lần em hỏi mình đọc hết sách chưa mình đều đánh trống lảng nói đang đọc. Sau vài lần e cũng không hỏi nữa.

Mùa đông lại đến nhưng mình cũng có cái chăn 37 độ rồi nên chả sợ. Có điều dạo này Linh hay đòi quản lý mình đi đâu với ai và làm gì ? Ban đầu thì thấy cái ngu ngơ của em đáng yêu, dần dần thì thấy phiền. Chắc mình là bad boy nên hay cả thèm chóng chán. Chán thì chán nhưng mình vẫn chịu được. Cô đơn làm mình còn chán hơn. Ít ra còn có người nhắn tin gọi điện.

Ông anh ra trường sớm đang đợi bác sắp việc nên suốt ngày rủ mình đi ăn uống. Lão còn gạ gẫm hai anh em chung nhau mở một shop giày sinh viên, bán cả trên enbac nữa. Đợt đấy mình uống nhiều tửu lượng cũng lên, thuốc cũng tập tành vài điếu. Mỗi lần uống khuya trên phố về tự nhiên mình lại thấy nhớ Chíp. Lâu lắm rồi mình không gặp em cũng lười nhắn tin xem em thế nào.

Trên phố về nhà mình thì thiếu gì đường nhưng mình luôn chọn Lò Đúc rồi qua Kim Ngưu - Minh Khai để vòng về Trương Định, rõ mua đường nhưng chả hiểu vì sao. Hôm đấy mưa bay bay mấy anh em đang ngồi ở Phó Đức Chính. Mình thấy Chíp treo stt trên FB mỗi chữ miss. 2011 mình có quả E72 kết nối GPRS rồi các thím ạ. Mình tự nhiên thấy say say đòi về. Trên đường về mình mua mấy bắp ngô nướng rồi rẽ vào ngõ nhà em. Đéo hiểu sao lúc đấy hồi hộp đấu tranh tư tưởng mãi mới giám bấm máy gọi. Em không nghe máy, mình cũng định về thì thấy cuộc gọi đến

- Em có ngoan ko ?

- Có chứ. Giọng Chíp rất ngọt nhé

- Thế xuống nhà anh cho cái này.

Chíp mặc áo của bố chạy xuống như con chim nhỏ trong mắt đầy niềm vui. Mình xoa đầu đưa em túi ngô nướng. Khỏi nói em vui thế nào. Tự nhiên mình thấy mình vô tâm vãi. Lâu nay chả hiểu mình đặt em ở đâu.

- Ngoan thì lần sau anh lại đến chơi cùng.

- Anh toàn hứa.

- Anh thề.

Mưa hơi bay bay nên mình lấy khăn quàng đội lên đầu cho em. Trông như bà cụ. Nói linh tinh được lúc thì mình về. Sau mình nhắn tin cho em thường xuyên hơn, chủ yếu nói chuyện học hành.

Noel năm đấy dẫn bé Linh đi chơi mua vài thứ linh tinh làm quà . Lúc đấy bận vl ra vì mình với ông anh vừa mở shop giày nhưng con bé cứ lèo nhèo nên đành dẫn ra đoạn Tạ Quang Bửu mua mấy món.

Trời tính không bằng người tính các thím ạ. Đã đen thì cái đèn cũng lôn, mình gặp ngay Chíp với đám bạn ở đấy. Chíp đang lựa khăn, hình như khăn nam. Chíp nhìn mình đang nắm tay Linh thật sâu. Tự nhiên cảm giác tội lỗi tràn đầy trong lòng . Linh thì cứ tíu tít bên cạnh chỉ trỏ, mình thì đơ ra mắt chỉ nhìn vào Chíp. Chíp chả nói gì quay đi luôn nhưng mình thấy như kiểu Chíp mang cả thế giới của mình đi mất ý. Con đệ tử của mình cũng đi cùng. Nó rú ầm lên rồi bắt đầu luyên thuyên với mình. Mình cười cười đáp lại, trong lòng thì mất mát.

Lát sau Chíp ra kéo con bạn đi, mình định gọi nhưng lại thôi.

Chíp vẫn đang đeo khăn của mình hôm mưa bay bay.

Lúc về Linh dò hỏi mấy đứa vừa rồi là ai ? Mình gắt nói không phải chuyện của em. Thế là cãi nhau.

Đêm 24 mình qua gọi Chíp mà máy bận liên tục.

Mình để quà lại rồi về.

Buồn ghê gớm !

Cả đêm mình nghe X'mas 4U của Ưng Đại Vệ

" Đêm buồn quạnh vắng , nỗi buồn sầu lắng , tâm tư cô đơn , nỗi nhớ thương em nhiều hơn "

Mấy hôm sau thì mình nt chia tay với Linh. Em bảo mình là thằng đểu. Mình thấy mình đểu thật, nhưng là với Chíp.
PS : Hôm nào bận thì mình post muộn tí nhé. Nay đến cuối tuần chắc rảnh !

#6


Nhiều khi mình thấy bản thân mình khá là vô lý các thím ạ. Rõ ràng với Chíp mình có một sự ích kỉ không thể lý giải được. Hay nói đúng hơn bản ngã của mình là tham lam, coi Chíp là của mình mặc dù luôn không thừa nhận.

Chả biễn diễn đạt tâm trạng thời điểm lúc đó thế nào

Còn tồi tệ hơn lúc thất tình năm nhất.

Tính xấu của mình là hay buông xuôi hay đổ tại hoàn cảnh nữa. Tự nhiên chuyện với Chíp làm mình chán đời. Mình bỏ thi 2 môn luôn suốt ngày la cà ở cửa hàng. Tối thì mấy anh em toàn đi nhậu. Ông anh tưởng mình thất tình nên đưa đi chơi khắp các ngõ ngách.

Chíp xóa bạn với mình trên yahoo. Chặn cả facebook.

Mình càng tự ái nghĩ Chíp với mình có là gì của nhau đâu sao phải cư xử như vậy.

Càng sát tết tâm trạng mình càng tồi tệ. Quãng thời gian đấy chắc là lúc mình xa đọa nhất mấy thím ạ. Mình xỏ khuyên tai, bắt ông anh đưa đi xăm hình. Ông anh mình dân kiến trúc sống đúng kiểu nghệ sĩ, dính mực khá sớm. Nhà mình quan điểm là các con các cháu sống có trách nhiệm với bản thân là được. Có sai thì cũng phải chịu chứ đừng mong bao che từ gia đình. Các thím nếu ai con giáo viên thì vất cái suy nghĩ kiểu con giáo viên phải ngoan hiền thế này thế kia đi nhé. Cứ sống theo kiểu mình thích nhưng trong giới hạn là được. Tết về thấy mình xăm ở tay chỉ có mỗi mẹ càm ràm.

Mình xăm một đầu Bạch Dương nơi vết sẹo ở cánh tay trái. Trước khi đi nghĩ đến bao nhiêu hình hổ báo cáo chồn, ra tiệm lại chọn cái hình đấy. Nhìn cái sẹo ở tay lại nhớ Chíp.

Mình đăng một cái ảnh lên face với caption : my first tattoo.

Mấy sau thấy con Ín ( bạn thân Chíp - đệ của mình ) inbox :

- Anh Mốc xăm tay đấy à ?

- Đẹp không ?

- Đẹp. Xăm đau không anh ?

- Không ! Đau ở chỗ khác.

Mình hỏi han mấy chuyện của nó và Chíp. Nó kể có đứa cùng lớp thích Chíp dạo này toàn đưa đón. Mình sôi cả máu. Mình thấy hình như mình thích Chíp thì phải.

Log acc face rác tìm tên Chíp thấy công khai một ảnh các đấy mấy ngày cả hội chụp chung. Cạnh em là một thằng tiểu bạch kiểm hình như nó còn quàng cả cái khăn hôm trước mình thấy Chíp lựa ở hàng lưu niệm.

Tự nhiên thấy bản thân ảo tưởng sức mạnh ghê gớm cứ nghĩ chắc Chíp thích mình nên mới cư xử vậy. Hóa ra lâu nay mình đi ôm tương tư.

Đêm đấy là một đêm say.

Hôm sau dậy cả người đau nhức nhưng tâm trạng mình cực tốt. Mình lại bù đầu vào chuyện ở cửa hàng cùng ông anh.

Nghỉ tết sớm mình về quê từ hôm 20 mặc kệ ông anh chạy hàng tết . Đến 25 lại lên, tối đấy mang quà biếu sang nhà Chíp.

Sang nhà em gặp ngay đám bạn đang tất niên ở đấy. Mẹ Chíp ngồi chỉ huy. Mình đến không báo trước nên mẹ Chíp cứ trách. Hai mẹ con ra phòng khách ngồi tỉ tê chuyện nhà chuyện cửa với học hành của mình. Thấy Chíp len lén nhìn mình. Được lúc mình bảo lên phòng chơi với Bi. Đi qua cầu thang thấy Chíp ngồi cạnh thằng tiểu bạch kiểm, cười phớ lớ. Rõ ràng vừa nãy còn ngồi rõ xa. Ín nháy mắt chào mình.

Mình xin phép mẹ đưa cu Bi đi chơi bảo là mẹ con mừng tuổi em đôi giày. Thực ra là muốn đưa nó đi để hỏi thăm tình hình của Chíp. Tốn đôi giày gần triệu cả được tích sự gì với ông mãnh.

Lúc đưa Bi về Chíp đang tiễn các bạn . Mình cũng làm mặt lạnh vào nhà chào mẹ rồi xin phép về. Ra cửa thấy ông tiểu bạch kiểm cứ lăng xăng trước mặt Chíp làm mình tức nổ cả phổi. Các thím ạ mình xử lý tình huống đấy rất ngu. Mình ra đứng trước mặt Chíp lấy tay xoa loạn đầu em lên, tóc rối tung xong nghênh ngang đi về. Đéo hiểu nghĩ cái gì.

Đêm 30 soạn một cái tin nhắn rõ dài dành riêng cho em định đúng giao thừa thì gửi đi thì có tin nhắn của em đến. Hí hửng mở ra thì thấy tin nhắn kiểu gửi cả một list. Mình chán lưu tin nhắn của mình vào tin nháp cũng không rep lại.

Qua tết ông anh đi làm tạm ở một công ty nội thất để lại cửa hàng cho mình với bà chị làm. Mình cũng không chán đời nữa đăng kí trả mấy môn. Việc cửa hàng rồi đồ án liên tục làm mình quên cả ăn chơi.

Thế mà tối nào mình cũng đợi con Ín sáng đèn để hỏi han linh tinh mấy thứ về Chíp.

Sau tết có một cuộc nói chuyện rất dài với ông nội. Tự nhiên mình thấy bản thân trước đây vô lý ra sao. Thành ra dạo này mọi thứ khá vào nề nếp . Mình tự cười bảo mình như kiểu đa nhân cách ý. Với Chíp thì mình chỉ còn sự quan tâm từ đằng sau, không trách gì em nữa. Em có lỗi gì mà trách.

Bác cho mình một con mèo Nga để nuôi để sống có trách nhiệm. Ban đầu cũng ngại vì toàn phải đi dọn kít. Sau cũng thấy vui vui. Còn mèo vừa mập vừa đụt. Béo như con lợn. Đặt tên nó là H tên Chíp.

Thỉnh thoảng hay đăng ảnh con mều với mấy món linh tinh tự nấu lên face sống ảo các thím ạ. Ảnh chụp xấu vđ vẫn có người like ( để post cml này lên cho các thím coi ). Toàn con Ín vào spam. Con này thích mều từ đéo bao giờ nhỉ ?

Bà chị gái mình có lần vào cmt kêu mình đưa con H đi triệt sản đi vì đến mùa động cỡn nó gào rú ầm nhà sang chơi phát kinh lên được.

Tối thấy con Ín pm:

- Anh Mốc có đưa mèo đi triệt sản không ?

- Có mai a đưa đi.

- Hay là thôi chứ em thương nó lắm.

- Thế mày qua đây để thỏa mãn nó đi rồi anh thôi.

- Anh xấu.

Con này nó ăn nhầm cái gì đấy các thím ạ, nói chuyện chả giống nó bình thường tí nào.

Con đĩ mều này kiếm cho mình một đống fan girl . Thề ông nào ế nuôi mèo đi kiểu gì cũng qua được mùa đông năm nay . Cơ mà dạo này mình kiêu hoặc là mình vẫn đang sợ cái gì đó nên mình lờ lớ lơ hết.

Sinh nhật Chíp đến gửi cho em một món quà nhỏ qua chỗ Ín, bảo nó giữ bí mật. Một cái đồng hồ xinh xinh mình lựa mãi mới ưng.

Mọi thứ cũng vẫn bình thường cho đến hết kì. Mình qua hết các môn. Toàn B với C. Việc cửa hàng cũng ổn. Mình có lộc buôn bán phết các thím nhé. Chíp thi vào FTU. Chíp học ngon lành lắm nên chả lo.

Mình có chuyến đi xa đầu tiên sang bển. Trước khi đi mình qua nhà Chíp chơi bấm chuông thì em ra mở cửa. Em hơi bất ngờ lại lúng túng nữa. Trong nhà vọng ra mấy tiếng nói cười khác không giống của ba mẹ em. Ngó vào thấy mấy đứa bạn em, có cả tiểu bạch kiểm. Haizzzzzzz... Số mình như cức, lần nào đến cũng làm bóng đèn.

Đeo cho em một cái vòng dây đỏ vào tay bảo để lấy may trong kì thi này. Đ hiểu nghĩ gì mình lấy thêm một cái khác ra định là giữ cho mình đưa tiếp cho em rồi hất mắt vào tiểu bạch kiểm.

Em thì cứ ngây như phỗng, không nói gì.

Em đỗ FTU

Mình bảo lưu năm 4. Ông anh kéo sang bên Sing làm dự án cùng. Đi cho biết. Bác cả duyệt bố mẹ mình không giám phản đối.

Gần đi tự nhiên lại nhớ món ngô nướng ở Kinh tế.

#7
Bên kia thì cũng hay ho phết các thím ạ . Bao giờ các thím chán chuyện em Chíp thì mình kể cho. Đại khái là mình làm chân lon ton thuốc nước. Luyện kĩ năng là chính. Ban đầu cũng nhớ nhà, nhớ Chíp sau cũng quen dần. Mình bằng lòng nếu em hạnh phúc. Cao thượng vãi luôn.

Đi một mạch đến tết mới về các thím nhé. Gần nửa năm. Ai cũng bảo chững chạc hơn.

Em gái mình lên học Neu ở nhà cùng bà chị út đã đi làm . Con ml mều về thăm đéo thèm nhớ mình các thím ạ. Con em kể hôm nhập học chị Chíp cũng sang chơi tối còn ngủ lại đây luôn. Nhà Chíp chuyển sang bên Eco. Chíp với Bi hôm nào bận học hoặc ngại đi xa thì về nhà bà ngoại ở hoặc không thì đi bus về nhà.

Gần nửa năm nay mình cố quên em. Có lúc những mối quan hệ mới cuốn mình đi. Lúc đấy mình công nhận là mình thích em thật. Theo tình thì tình chạy, trốn tình thì tình theo.

Ngồi cùng đám bạn trên Cấm Chỉ trước khi về nghỉ tết vài câu chuyện linh tinh làm tinh thần mình khá tốt. Tình cờ mình thấy thằng cu tiểu bạch kiểm với một đám vào ngồi. Nó nắm tay một con bé lạ hoắc không phải Chíp. Thế Chíp của mình thì sao. Tự nhiên lại thấy nóng cả đầu. Nếu là mình của năm trước là mình ra cho cu cậu ăn đấm tại chỗ rồi

Lúc về đi qua bàn nó mình huých đổ cả cốc nước. Loay hoay lấy xe thì thấy cu cậu đỉ ra

- Anh là bạn Chíp à ?

- Biết rồi còn hỏi. Mình gắt

- Chắc là anh hiểu nhầm em.

Mình hơi đơ.

Cu cậu cho mình số đt mới của Chíp.

Mình quanh quẩn với vô vàn suy nghĩ. Nhớ Chíp quá chả biết Chíp bây giờ sao có vui vẻ không ? Mình đi sang đến nhà mới của em cũng gần 10h. Mẹ Chíp mở cửa, mình bảo con nhớ mẹ quá sang thăm hơi muộn. Thực ra mình nhớ Chíp lắm rồi.

Ngồi uống thêm với ba Chíp mấy lon, bác cứ vỗ vỗ mình. Đến gần 12h mình xin phép về không muộn. Chíp không có nhà, nay Chíp ở bên kia. Mình cứ lo lắng cho em nhưng mẹ nói có cả bạn Chíp ở cùng nên không sao. Khu đấy an ninh tốt lắm. Mẹ bảo là em nhắc mình suốt đấy làm mình cũng vui vui

Chắc các thím thắc mắc lắm nhỉ. Tại sao thời điểm đấy không tìm em. Mình không đủ dũng cảm, mình sợ là người thất bai . Em đâu còn là cô bé 16 tuổi sau yên xe mình.

Mình quay lại Sing luôn sau tết. Bên đấy mình ít vào face, chủ yếu liên lạc với gia đình qua skype công việc thì dùng mail. Đất khách quê người nhiều khi làm mình nản lòng muốn về. Ông anh cứ động viên, còn định hướng tương lai sang bên này luôn. Mình thấy nhớ HN, nhớ mấy xiên que ở Kinh tế.

Nhớ Chíp mình hay mail cho em. Không thấy phản hồi. Mình đoán chắc Chíp bỏ mail đấy rồi. Mọi người chuyển hết sang hộp thư gmail, cũng ít người dùng yahoo nữa.

Thành ra hộp thư của Chíp là nơi mình viết nhật kí mỗi ngày. Đều đặn mỗi ngày một thư . Mình kể mọi chuyện bên này với em, kể cả tâm tư của mình. 3 tháng gần 100 mail em vẫn chưa phản hồi.

Các thím có tin cung hoàng đạo không ? Mình là cự giải đấy, chắc vậy nên nặng tình.

Buồn chán mình mang mấy cuốn sách Chíp tặng ra đọc. Lần đầu tiên kiên nhẫn đọc hết một quyển dày bịch. Đầu tiên là Thiên thần và ác quỷ sau đến Pháo đài số. Coi đây là một thử thách bản thân mình định đọc hết tất cả số sách Chíp tặng. Tất cả có 8 cuốn, ngoài tiểu thuyết còn có cả mấy cuốn teen teen . Hạt giống tâm hồn.

Mình nhớ cuốn đấy là tuyển tập hạt giống tâm hồn. Trang 520

Trong đó có một tấm thiệp nhỏ

" Em không đủ dũng cảm để nói điều này trước mặt anh !

Em chỉ muốn nói với anh rằng, anh là điều tuyệt vời nhất của em trong 2 năm qua.

Anh vừa là bạn vừa là thầy vừa là người anh trai thân thiết

Em vẫn là cô bé hồn nhiên và ngây thơ nhưng em cũng sẽ lớn lên

Anh có muốn đợi em không ? "

Ps : Anh đừng trả lời vội nhé. Em đợi anh vào sinh nhật 18 tuổi

Đây là lời tỏ tình của Chíp. Nhưng sự vô tâm của mình đã vô tình làm tổn thương em.

Mình thấy hình như mình phá hỏng cả thanh xuân của em rồi.

Nói với ông anh em muốn về học tiếp.

Đợi em trước cổng trường mấy tiếng đồng hồ. Không giám gọi cho em trước . Lỡ đâu em tránh mình thì sao.

Chíp của mình cuối cùng cũng xuất hiện. Em cao hơn, gầy đi một chút. Quần Jean , sơ mi kẻ, tóc đuôi gà. Chíp trang điểm nhẹ, xinh lắm.

Mình muốn ôm Chíp quá.

Lúc đi nghĩ ra bao nhiêu mĩ từ để nói ra với em cuối cùng chỉ thốt ra được câu

- Anh về rồi .

- Kệ anh. Chíp bướng. Mắt thấy ướt ướt.

- Anh muốn trả lời câu hỏi của em.

- Nhưng em không muốn.

Đa số hit của Mr Siro là lấy cảm hứng từ mình đấy các thím ạ

Mùa đông lại đến. Mình vẫn đều đặn viết nhật kí gửi vào hòm thư của Chip. Buồn buồn hay lang thang trên Mã Mây. Thuốc hút nhiều hơn.

Thi hết kì 1 năm 4 mình định sang bên chỗ ông anh chơi một chuyến. Đưa cả mấy đứa em cùng bà chị út đi. Được bao mà, tội quái gì.

4h mưa lất phất, mắt nhắm mắt mở kéo vali định bắt xe sang bác đón cả lũ ra sân bay. Vừa rời sảnh thì gặp Chíp. Mắt đỏ hoe, môi tái nhợt đứng ở đường. Mình giật mình bỏ đồ ra chạy đến ôm em. Em đẩy mạnh mình ra rồi đấm thùm thụp vào ngực

- Anh nói anh về rồi xong giờ anh còn đi đâu ?

- Anh sang Sing.

Chíp vừa khóc vừa hét

- Sao chưa bao giờ anh cố gắng để giữ em lại một lần. Sao anh không bao giờ giải thích ?

.................................

- Sao chưa bao giờ anh hỏi em mà toàn áp đặt suy nghĩ của mình ?

- Sao anh định bỏ em đi nữa ?

Chíp càng mất kiểm soát khóc rống lên

- Em biết hết rồi, em xin lỗi. Anh đừng đi nữa, đừng bỏ em

- Nhưng a đặt vé rồi

- Em không cho a đi.

Mình cũng rớm rớm nước mắt. Chíp muốn nói thêm. Mình kéo em vào lòng hôn em thật sâu. Nụ hôn đầu tiên của em. Delay mất hơn một năm. Nụ hôn sâu và dài ( Không có đá lưỡi đâu các thím khéo nghĩ bậy .... sau này thì có )

Em thổn thức run rẩy trong lòng mình. Mình cũng nghẹn ngào.

- Minh bé nói anh đi, em sợ quá. May vẫn gặp được anh. (Minh bé là em gái mình. Mình là H.Minh, em mình là N. Minh )

- Nó nói thế nào. Anh đi mấy ngày rồi anh về mà

- Thật không ?

- Thề.

- Em làm anh xót ruột lắm đấy

- Hihi. Chíp cười. Ai cho anh hôn em ? Bỏ em ra.

- Anh còn hôn nhiều

- Ai thèm.

Mình ôm Chíp thật chặt. Trời sập cũng không buông em ra.

Đưa em về nhà, không nỡ mắng em đi đêm hôm. Về mình xử lý sau. Tính mình cẩn thận lắm nên toàn ra sân bay trước mấy tiếng cho chắc. Đưa em về vẫn thoải mái thời gian.

Ôm siết em thật chặt. 2 đứa không nói gì.

- Chíp

- Dạ

- Anh yêu em !

Chíp lắc lắc tay. Vòng tay cung hoàng đạo, vòng dây đỏ cùng đồng hồ . Tất cả những gì mình tặng em vẫn luôn đeo.

- Anh đi đi về sớm em chờ

Mình rơi vào hũ đường của em rồi.

#8
Nam nhân mị lực nhất khi nào các thím ?

Không phải là lúc chăm chú làm một việc gì đó, mà là khi vì vị muội tử trong lòng mà vung tiền.

Trang sức . Mua

Quần áo đẹp . Mua

Nước hoa. Mua

Mĩ phẩm. Cũng mua.

Đồ ăn ngon. Mua hết

Mình gần như dốc hết tiền mua sắm cho em. Nghĩ đến em trong đêm mưa bay bay cứ thương. Hứa phải đền bù cho em thật nhiều.

Các thím thấy mình kể ở đầu là cũng yêu nhiều đến hơn chục nhỉ. Đấy là mình tính cả mấy mối quan hệ linh tinh vào nữa đấy. May phước cho mình sau Chíp biết nhưng bao dung. Không thì chả có ngồi đây mà lạch cạch kể lể với các thím.

Chuyến này đi 5 ngày. Mình làm hướng dẫn viên cho cả đoàn. Đồ ăn bên Sing cực chán. Khuyên thím nào đi nên mang theo lọ Berberin đi theo cho chắc cốp.

5 ngày này mình nhắn cho em chắc phải cả mớ tin nhắn mùi mẫn. Xa thêm mấy ngày mà ngỡ đến vài kỉ nguyên. Các thím mới yêu chắc cũng vậy nhỉ. Mình lèo nhèo với em là anh nhớ em sắp chết đến nơi rồi làm em phát bực. Cuối cùng cũng được về. Lao đến trường đợi em trước cổng mà mãi em mới ra. Lúc thấy em mình mặc kệ tất cả lao vào ôm em thật chặt. Các bạn em chắc cũng bất ngờ, còn tưởng mình là biến thái. Chíp xấu hổ đỏ cả mặt nhưng cũng không đẩy mình ra. Ngoan lắm nhé. Ngoan thì cái gì cũng có hết.

2 đứa ngồi trong quán CF ở Hồ Đắc Di. Quán nhỏ nhưng yên tĩnh view ra cả hồ nữa.

Mình gọi đen đá không đường. Chiêu này học của ông anh. Em hỏi sao lại uống cái đắng ngắt này thì mình ưỡn ngực bảo : Không sao em quá ngọt ngào rồi.

Sau vẫn phải gọi thêm cốc sinh tố. Đéo uống nổi cf đen không đường. Đừng thím nào dại như em. Quê vãi.

Em thủ thỉ đòi quà. Mình bảo anh là món quà lớn nhất của em còn gì. Thực ra là nhiều quá không mang đi được.

Mình ngồi đối diện em. Cầm tay em áp lên má. Cứ thế ngắm em thôi.

Em hỏi mình chuyến đi vừa rồi ra sao. Mắt cứ liếc liếc ra hồ, má hồng phơn phớt, chắc xấu hổ. Mình thì ậm ừ mắt chỉ nhìn vào em.

- Em đợi anh hơi lâu. Em có nên cho anh thêm một khoảng thời gian nữa không để anh tha hồ bay nhảy nhỉ. Em thì quen rồi. Chíp nói dỗi.

Bố mình cũng không giám

Gần như hôm ấy Chíp độc thoại .

- Lúc đấy em giận anh nhiều. Anh vô tâm lắm. Em đã hỏi anh rất nhiều lần, cũng nhắc anh đọc mấy cuốn sách mà anh không nghe. Em còn nghĩ có thể anh biết rồi nhưng vờ đi vì em không phải người anh thích. Nhưng em vẫn hi vọng. Thỉnh thoảng vẫn đợi anh xuất hiện. Nhưng anh thì càng ngày càng chả thấy đâu.

- Hôm đấy thay thì đứng lại nếu anh chạy theo em thì e sẽ cho anh thêm cơ hội. Nhưng anh lại chọn đứng lại.

- Em chặn face anh, xóa yahoo nhưng a cũng không kiên nhẫn gọi hay nhắn tin cho em. Em cứ bấm máy bận thì anh lại thôi. Em đổi sđt chắc anh cũng không biết.

- Nhưng em vẫn nhớ anh. Em dùng nick của Ín để xem anh ra sao. Thấy anh xăm tay em ghét lắm, anh thay đổi rồi nhưng lại là Bạch Dương nên em cũng đỡ bực.

- Huy là bạn thân em, em bảo Ín và Huy giúp em xem anh có phản ứng gì không ? Anh thì toàn trò trẻ con làm em phát ngại.

Mình xấu hổ cứ cười trừ. Nghĩ lại cũng không được tỉnh táo để suy đoán ra mọi chuyện.

- Em biết anh về, em thấy vui lắm. Nhưng anh có vẻ chưa bao giờ kiên nhẫn với em thì phải. Em mới có 20 tuổi. Em vẫn muốn làm em bé. Anh phải dỗ dành em chứ không phải để em tự tha thứ cho lỗi lầm của anh. Anh xấu lắm biết không ?

- Bi nó lấy địa chỉ mail của em để đăng kí chơi game. Em cũng quên pass, mãi mới nhớ ra để vào lấy lại mk cho nó. Thấy toàn thư của anh. Em khóc nhiều lắm, muốn gặp anh luôn. Minh Bé nói anh chuẩn bị đi Sing. Em sợ anh bỏ em đi tiếp nên mới tới nhà tìm anh. May quá vẫn kịp.

Chíp rớm rớm nước mắt. Mình cũng vậy. Hai đứa chỉ vì luôn sợ đối phương không chấp nhận tình cảm của mình nên chả ai dám đứng ra thổ lộ trước. Mình thấy phần lớn là do bản tính ham chơi của mình mà ra.

- Anh chắc yêu nhiều lắm rồi nhỉ ? Chíp làm mặt lạnh hỏi.

Mình cười khan

- Nhưng anh chưa từng hứa hẹn với ai.

- Lại còn giám.

- Với em thì có.

- Em còn xem xét thái độ của anh.

- Ngô nướng ?

- Chưa đủ .

- Thêm cả anh nữa.

- Thôi em chọn ngô nướng.

Xin phép mẹ cho Bi với Chíp sang nhà mình chơi cuối tuần tối ở lại luôn. Mình kéo vali ra đưa hết quà cho em. Em vui như con chim sơn ca. Líu lo vang nhà.

Ông nhõi Bi mới lớp 7 nhưng như ông cụ non. Tối ngủ với mình nó hỏi mình thích chị Chíp à. Mình bảo uhm. Nó còn nói anh không được làm chị em buồn đâu, nếu không em sẽ xử lý. Đậm chất Yang Hồ.

Mình bảo đừng kể với ai nhé, anh cho tiền mua phục trang.

Cho Bi tiền nạp game, mua đồ tặng mẹ đấy là cách mình mua chuộc lòng người bao năm qua các thím ạ. Với ba Chíp thì mình thấy sợ sợ mặc dù bác rất quý mình . Ông bên hình sự vớ vẩn là cho lên số 7 như chơi.

Năm nay được phân công xông nhà cho Bác. 30 âm lại được lên HN. Hẹn với em sẽ cùng em đón năm mới . Xông nhà là việc sáng mùng 1, giao thừa là phải đón cùng người yêu.

Năn nỉ gãy lưỡi mẹ Vi ( mẹ Chíp ) mới cho mình đưa em đi xem bắn pháo hoa cùng hội bạn. Em diện áo len đỏ, khăn cũng đỏ, chân váy dài nhìn như công chúa. Ín đi du học, đám bạn Chíp mình biết mỗi ông em tiểu bạch kiểm nên 2 đứa tách đoàn.

- Hơi muộn nhưng tặng cho anh này. Chíp quàng khăn lên cổ mình

- Style cũ rồi anh không nhận

- Thế để em tặng Huy

- Anh nhận, anh đeo.

- Huy từng đeo rồi à.

- Đấy là cái khác. Anh hâm à. Khăn Chíp mua mùa giáng sinh năm ấy.

Mừng tuổi em một nụ hôn thật dài đúng giao thừa. Suýt lên VTV lộ hết các thím ạ

Em mừng tuổi mình một ánh mắt

Mình say đắm cả đời.

#9

Năm cuối của mình nên cũng rảnh. Thuận lợi thì tết là được ra trường.

Tình yêu bọ xít thì cũng chả có gì ngoài mấy việc đưa đón rồi đi ăn. Cuối tuần hay đón em về nhà ăn cơm cùng. Em và mình có chung sở thích đó là ăn uống, đến giờ vẫn vậy. Hay ngồi nhất lúc đấy là Nấm Việt - Lò Đúc, giờ thì ở Ô Chợ Dừa. Thím nào mà ra đấy ăn gặp ông nào vừa phải bế con vừa phải xách đồ thì đích thị là mình đấy.

Ông anh trả lương cho mình thời gian mình làm bên Sing. Một khoản tiền khá lớn nhé mấy thím. Bên đấy có ăn tiêu gì đâu, anh lại bao hết nên mình gửi lại anh giữ.

Mình ôm Chíp tỉ tê, bảo cho Chíp cầm thẻ coi như là tiền cọc. Anh hư thì Chíp cứ lấy ra để mua sắm.

Mắt Chíp sáng hơn đèn pha ô tô. Nói vậy chứ sau em còn toàn gửi thêm vào. Có thời gian em còn bao nuôi mình.

Cửa hàng giày thì bà chị mình nhượng quyền rồi. Tiền cũng còn ít đưa cho mình. Mình được tí kinh nghiệm buôn bán. 2013 buôn bán online chưa rầm rộ như bây giờ. Có tí vốn muốn mở một quán cf nhỏ cho em quản lý nhưng em said đéo. Không hiểu ai dạy Chíp mấy câu rất là gợi đòn. Nói với mình xong cứ cười khúc khích.

Em với mình mở một shop kính thời trang, đồng hồ Quảng Châu vài thứ linh tinh nữa bán ol chủ yếu. Nguồn thì chỗ nhóm bạn của mình bên Sing giới thiệu. Nhóm này mình khá thân , tuy nhiên phiền toái cho mình với Chíp cũng có. Hix

Mẹ Vi biết mình cổ đông chính nên cũng không cấm. Bảo Chíp cứ học hành được như anh Mốc là được. Tín nhiệm ghê không ?

Shop đặt tạm ở nhà bà ngoại Chíp. Nhà cũ Chíp đang cho thuê. Kể ra Chíp còn bỏ công nhiều hơn mình. Tự chọn hàng rồi quản lý shop, Chíp làm hết. Việc mình làm giỏi nhất là bóp vai cho em.

Thấy Chíp ôm đồm nhiều quá mình bảo thôi tuyển thêm par time phụ em chứ lâu rồi chả đi chơi đâu. Em cũng xuôi xuôi. Minh bé có đứa bạn , mẹ nó với mẹ mình lại là đồng nghiệp nên mình bảo nó vào làm

Con bé thua Chíp một tuổi, da trắng, mặt ngoan hiền nhưng mắt sắc sảo.

Mình training cho nó. Cuối giờ thì Chíp kiểm tra sổ sách nên cũng dần dần ổn. Có cái shop bé tí nhưng lại thành ra cái chợ của mấy chị em nhà này. Thỉnh thoảng mẹ Vi cũng vào góp vui.

Mình với Chíp giấu nhẹm quan hệ yêu đương. Biết chuyện có em gái mình, bà chị út cũng mấy thằng bạn cứt. Bạn Chíp cũng vài đứa biết nhưng chúng mình quán triệt không để lộ ra nên cũng ấm êm, không bị làm phiền.

Bình thường mình vẫn cư xử với em như ngày xưa. Anh em trêu đùa vui vẻ. Mẹ Vi chả bao giờ nghĩ gì vì trước giờ hai đứa toàn thế.

Không có ai thì mình len lén ôm em, thích nhất ngửi mùi em từ sau gáy.

Đôi khi em như con mèo nhỏ nũng nịu trong lòng mình, tay khẽ vuốt ve

Con bé Trang cũng quen việc nên mình và Chíp cũng nhàn hơn. Dạo gần đây nó hay lén lén nhìn mình. Có lần buổi tối lúc đi ăn mình rủ thêm cả nó đi cùng. Khách toàn mua ol là chính đến xem cũng ít nên khóa cửa đi chả sao.

Chíp tỏ vẻ không thích vì con bé cứ líu ríu với mình.

Có lần con bé ốm, mặt cứ lờ đờ, chắc nó sốt đỏ cả mặt. Mình lấy tay đặt lên trán nó xem sao thì Chíp về. Mình tự nhiên giật thót. Tình ngay lý gian.

Chíp bảo mình đưa Trang về, đi xe Chíp. Con bé mệt cứ tự vào lưng mình.

Quay lại thấy em đang ngồi trước máy tính. Bạn em vẫn chưa về. Mình ôm em từ sau hỏi :

- Sao thế ?

- Chả sao. Anh đi lâu nhỉ ?

- Mới 20p mà.

- 20 phút làm được đầy việc đấy

- Anh lâu hơn. Em thử không ?

Chíp cắn mình tím cổ. Hóa ra Chíp ghen cũng đáng yêu phết.

Sau vụ đấy mình cũng giữ khoảng cách với Trang, nhưng con bé lại cứ lấn tới. Có hôm nó làm đồ ăn cho cả mình. Hôm thì đòi mình đưa về lấy cớ đi bus đông. Lại còn nói trước mặt Chíp và mẹ Vi.

Chíp thì ngọt nhạt bảo anh Mốc nhà chị galang lắm đấy không nỡ từ chối em đâu. Lại còn chưa có người yêu đâu Trang ạ. Con bé càng thích. Giả vờ e thẹn nữa

Mình lạnh hết cả người

Con bé nhắn tin bảo thích mình. Mình không rep.

Vì cái Trang mình ít ra shop hơn. Dạo này có mấy cái đồ án nên cũng bận. Con Minh bé dẫn Trang về nhà ăn cơm, méo biết ai đầu têu. Mình có kêu ca với Chíp dạo này hơi mệt, đồ án đang lụt nên không qua gặp em được. Mà mình bị lụt thật, thông mãi không xong.

Ở XD có câu là khi đồ án lên tiếng thì người yêu cũng phải im mồm.

Tới bữa cơm Minh bé gọi mình ra ăn cơm, định không ra ăn để dành bụng tối rủ Chíp đi ăn linh tinh nhưng thấy đói đói lại ra ngồi. Mình hỏi con Trang mấy cái việc linh tinh ở cửa hàng. Con bé cứ ỏn ẻn còn kể lể nay em nấu cơm đấy.

Đang cơm thì cạch, Chíp tới, xách theo đống đồ ăn vặt. Đúng lúc con Trang đang gắp thức ăn cho mình.

Tiêu rồi.

- Em tưởng anh mệt. Mẹ gửi cho ít đồ.

- Chíp ngồi ăn cơm cùng đi. Mình gãi đầu

- Em không đói, đang no, đến cổ rồi.

Chíp với tay cầm điện thoại của mình, giọng cộc lốc:

- Em mượn.

Mình để Chip biết pass điện thoại . Đợt đấy đang dùng con ip5

Mải quá chưa xóa tn con Trang tỏ tình.

- Em bận, về trước nhé. Trang ở lại ăn cơm nhé em.

- Anh đưa về. Mình chạy theo

Chíp có tật rất xấu nhé. Cắn cùn. Đôi khi thích quá thưởng nóng cho mình một vết ở mặt. Lần này thì thưởng nóng hơi nhiều. Mình kêu oai oái

Hai đứa đi bộ trong công viên Linh Đàm

Chíp thở dài : Anh làm em lo lắng. Ai tốt với anh thì anh cũng chấp nhận hết à ?

Mình im lặng, siết tay em

- Anh quên xóa tin nhắn đấy.

- Anh giữ lại để khoe em.

- Ít ra anh cũng có giá đấy. Em giữ chặt vào.

- Em tự biết em ở đâu. Anh thích làm gì thì làm.

Sợ nhất mấy câu anh thích làm gì thì làm. Chí mạng cực lớn.

Đưa Chíp lên trên Tạ Hiện ăn chim nướng mua thêm ít ô mai để tối xem phim. Nay Chíp ngủ với Minh bé, mẹ Vi ok rồi. Gần đây nếu không về nhà bên Eco, Chíp có thể ở bên bà ngoại hoặc sang ngủ cùng Minh bé. Mình cũng được phép ở bên nhà bà nếu có Bi. Tất nhiên phải xin phép đầy đủ.

Hai đứa về nhà lúc hơn 11h. Chíp tự nhiên kéo mình lại hôn ngay hầm để xe. Mình khá bất ngờ nhưng cũng nhiệt tình đáp lại. Mấy khi em chủ động phải tranh thủ hí hí

Lúc Chíp buông ra thì thấy Trang đi qua lí nhí bảo chào anh em về không chào Chíp.

Chíp giả vờ xấu hổ đi trước.

- Chắc đợi anh về để đưa về nhà đấy. Anh không xót à ?

- Có chứ. Anh đi liền

- Giám đi em cắt.

Mình cười ha hả. Hóa ra bài của Chíp. Vẫn là Chíp cao tay.

Trang làm được thêm tháng thì nghỉ vì bảo đi làm xa. Trước thì chả thấy kêu ca gì.

#10

Mình thực tập tốt nghiệp tại công ty bác. Làm phòng Kế hoạch. Mới đầu hay đến muộn về sớm vì dạo này có hứng đưa đón Chíp đi học. Anh trưởng phòng tặng một bài ca dài về phong cách của sinh viên mới ra trường. Mình gật gù hưởng ứng. Nhắn tin cho bác bảo cơm công ty khó ăn quá, trưa bác đưa đi ăn đổi món. Thế là sau này đi sớm về muộn tùy ý. Các anh trong phòng thân thiện hẳn. Kết quả còn đạt loại ưu.

Chắc ban đầu không nhìn kĩ giấy giới thiệu. Nhìn kĩ họ tên kiểu gì chả nhận ra.

Chíp bảo anh ra trường thì em tặng anh món quà lớn. Mình cứ hí hửng.

Ngoài việc ở shop Chíp còn đi làm trợ giảng ở một trung tâm Tiếng anh. Mình trách em ôm đồm , em bảo em muốn có thêm nhiều kinh nghiệm.

Chíp nhắn tin cho mình : Em hết năng lượng rồi 3be.

Mình rep : Anh nhường bùa xanh cho Chíp nhé.

Chíp dỗi

Mình lại lóc cóc đi mua bông lan trứng muối, pha cho em cốc sữa nóng ôm em trong lòng và đi roam.

Cậu Bi bé tí mà giỏi. Cậu dạy mình chơi LOL, làm mình tí nghiện. Chíp tẩn 2ae mấy lần tội trốn nhà ra net ngồi.

Chúng mình cứ bên nhau nhẹ nhàng như thế. Sáng dậy sớm phóng xe sang đưa em đi học, chiều đón em về, thỉnh thoảng qua Láng mua tặng em một bó hoa baby mà em thích. Cuối tuần tụ tập ăn uống bên nhà mình. Đôi khi giận dỗi đều được làm hòa bằng những nụ hôn. Chíp là mảnh ghép hoàn hảo nhất của mình.

Nhưng nếu có thêm một mảnh ghép hoàn hảo cũng không kém thì sao ?

Ông anh trong hội bạn mình quen gọi sang nhà uống rượu. Cũng rảnh nên mình rủ Chíp đi cùng. Chíp kêu bận cho mình đi chơi thả cửa một hôm.

Hội bạn quen lúc ở bên Sing, toàn du học sinh. Kiểu học không giỏi phải đi du học ( Bài rap dizz gì đấy trước hay nghe mà quên mất tên ) .

Lâu ngày không gặp hai anh em đang tưng bừng thì thấy lão đứng lên ra mở cửa. Còn nháy mắt với mình. Mình hút một điếu thuốc đợi lão quay lại. Chíp cấm mình động đến thuốc lá nên đi nhậu với bạn mới giám hút. Nghiện còn ngại. Rõ khổ.

- Ú òa. Giọng nữ. Mình giật thót

- Ơ.. Sao em lại về VN rồi.

- Không hoan nghênh em sao ? Mau quên vậy.

Nhi quen với mình lúc mình vừa sang Sing, em cũng vậy. Mình chưa từng hỏi tuổi em, chỉ biết em học ở SIM.

Trong những ngày tháng cô đơn, Nhi đến với mình không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Mình coi Nhi như một FWB, chắc em cũng vậy với mình. Nhi khá hợp với mình, từ sở thích cho đến lối sống. Tuy nhiên mình chưa hứa hẹn gì với em. Cũng không giữ liên lạc.

Tàn cuộc Nhi bắt taxi về. Trước lúc về còn lấy số mình , add face nữa.

Nhi nói từ giờ đến lúc về nhà ( nhà em trong SG ) em muốn mình đưa em đi thăm hết HN. Mình gật đầu đồng ý mới ngu.

- Con bé nó thích mày.

- Một trong những thôi anh.

- Mày về nó buồn hẳn. Anh biết.

- Nhi thiếu gì thằng như em.

- Mày nhầm.

Chạy qua nhà Chíp, cũng hơn 2h rồi. Định về thì em ra mở cửa

- Sao anh không gọi.

- Anh nhớ em

- Hâm à, vừa gặp còn gì. Chắc có tội gì đúng không ?

Mình cười ôm em thật chặt

- Anh say à ? Vào nhà với em.

Chíp pha cho mình một cốc trà gừng. Hai đứa ngồi dưới sopha tầng 1.

- Sao em còn chưa ngủ ?

- Em ngủ rồi, nghe thấy tiếng xe anh nên dậy thôi.

- Anh có chuyện gì muốn nói à ? Chíp hỏi.

- Không. Mình chối

- Anh ôm em ngủ nào, mai còn đi học sớm.

- Mơ đi cưng, cưng ngoan ngoãn nằm đây, mai em dậy nấu ăn sáng cho.

Bất giác lại nhớ đến Nhi, mỗi lần 2 đứa say đều sex. Kim đâm vào thịt thịt đau .....

Cũng là dịp 20/10, đón em đi chơi tặng một bó hồng to bự. Tổ sư bố cứ đến dịp là hoa còn đắt hơn vàng. Chíp thích cười tít mắt. Hai đứa đi ăn phở cuốn ở Ngũ Xá rồi đi xem kéo cờ. Nhi nhắn tin cho mình : My gift ?

Mình đưa Chíp về nhà. Bonus một nụ hôn dài như đường Giải phóng.

Chả hiểu sao mình lại nhắn tin cho Nhi. Thế là có ngay cái hẹn trên Tạ Hiện.

- Người yêu anh giữ anh đến tận bây giờ mới cho đi à ?

Mình cười ngượng.

- Sao em vẫn ở đây

- Anh không muốn em ở đây à. Nhi nói dỗi.

Mình gọi mấy chai Sài gòn lùn với vài món lặt vặt. Hai đứa nói rất nhiều chuyện, mình cười nhiều Nhi cũng vậy. Toàn chuyện cũ. Mình với Chíp ít nhậu, mình không cho Chíp uống nên không biết tửu lượng em bao nhiêu. Nhi thì cân được hết chai Blue với mình.

Đêm muộn lúc đã ngà ngà say say Nhi bảo : Em không muốn cho anh về.

Hai đứa vào một nhà nghỉ ở bên Nguyễn Văn Cừ.

Đến phòng mình tự nhiên lại thấy sợ. Mình sợ nếu đi quá giới hạn sẽ đánh mất rất nhiều thứ. Mình bảo Nhi anh vào tắm trước, em cười cười. Nhi là tiểu thư con nhà giàu chính hiệu, gu ăn mặc cũng chất hơn Chíp. Ai mà gặp em lần đầu đều bị em hớp hồn. Với mình em là Đát Kỉ, hại nước hại dân.

Nước lạnh làm mình tỉnh táo hơn nhiều. Bình thường mình tắm chỉ 5 phút. Hôm đấy đứng dưới vòi sen 30 phút mới giám ra. Nhi đã thiu thiu ngủ. Mình đắp chăn cho em rồi về.

Mấy ngày sau Nhi cũng không nhắn tin hay gọi điện, mình cũng thở phào.

Sát tết dương mình bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Đang trong giai đoạn nước rút nên cũng không bình chân như vại được. Chíp động viên nhiều, mang quà ra dụ dỗ mình cố gắng. Nhi gọi điện nói sắp bay vào SG, việc ngoài này đã xong. Em muốn mình đưa đi chơi vào cuối tuần. Mình đồng ý.

Em diện quần yếm đi Dr Martens, trang điểm đậm , style khá chất. Lên xe ôm chặt lấy mình, mình hơi ngại. Đưa em đi thăm thú vài nơi của HN ăn vài món đặc biệt. Mình thấy bình thường, em thì thích chí chụp ảnh cháy máy. Thỉnh thoảng mình lén nhìn điện thoại xem có cuộc gọi nào của Chíp không nhưng tuyệt nhiên không có. Bình thường mỗi ngày Chíp đều điểm danh đủ 3 bữa. Không nhiều, không ít, với mình thế là đủ.

Đưa Nhi đi xem một bộ phim tình cảm, con bé cứ thút thít. Mình cũng đéo hiểu tại sao một đứa con gái như em lại trở nên như vậy bên cạnh mình. Ấn tượng của mình về em khác cơ.

Hai đứa đứng trên cầu Long Biên, HN cuối thu se se lạnh.

- Anh chắc yêu Chíp nhiều lắm nhỉ?

- Uhm.. sao em biết ?

Nhi cười.

- Anh đã từng bao giờ thích em chưa ?

Mình im lặng. Nhi có thể làm cho mình vui cả ngày, nhưng không đủ để mình quên đi Chíp.

- Em sẽ tìm được ai đó yêu em, hiểu em, làm em vui vẻ cả ngày.

- Sao không phải là anh. Em cũng có thể yêu anh như cách của Chíp.

- Anh không muốn so sánh. Em vẫn cứ là em đi.

- Đêm nay anh ở với em đi. Một lần cuối.

- Anh xin lỗi.

Nhi có mọi thứ mình cần, thậm chí đôi khi còn hiểu mình hơn mình nghĩ tuy nhiên Nhi không có đêm mưa bay bay giống Chíp. Cả đời này mình nợ em đêm mưa đấy.

Về nhà vẫn chưa thấy Chíp nhắn tin, mình cũng thấy lạ lạ.

Nhắn cho Nhi một tin nhắn chúc bình an, sau đó xóa số.

Chíp đang trong nhà xem phim với Minh bé. Mình hơi chột dạ.

Lấy cớ đi tắm để cho bình tĩnh, Ôm em trên sopha. Cả hai đều lặng thinh.

- Bạn anh về chưa ?

- Bạn nào

- Tốt nhất anh nên thành thật với em.

- Em biết hết cả rồi à ? Mình cuống.

- Anh nghĩ em cho anh đi cả một ngày không nhắn tin, không gọi điện là vì cái gì. Em coi đây là một phép thử.

- Nếu anh không quay về thì sao ?

- Thì là em sai, em chọn nhầm người.

- Anh có muốn nhận quà sớm một chút không ?

Chíp rất ngọt ngào hí hí. Mình say đắm trong hạnh phúc. Em cuộn tròn trong lòng mình.

- Em thấy em hơi nuông chiều anh.

- Lạt mềm buộc chặt. Với lại em vừa chiếm được anh rồi, em phải có trách nhiệm.

- Anh còn nói. Chíp xấu hổ rúc vào mình.

Chíp với Nhi có một cuộc nói chuyện, từ bao giờ và về cái gì mình cũng không biết. Chỉ biết sau cái đêm mình đến tìm em thì mấy hôm sau em đã mò ra face của Nhi rồi. Phúc nhà mình phải bẳng cái cột đình, to hơn hẳn cái phích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #voz