Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#11 - 20


#11

Ra trường đúng hạn, không tính thời gian delay . Cả nhà ăn mừng . Chíp tặng quà to cho mình, to hơn lần trước nhiều lắm :3

Bác muốn mình về công ty đi làm luôn, mình xin phép để sau tết âm. Ông anh rắm thối của mình cũng đã về nước. Lão rủ đi làm ngoài cùng lão. Mình cũng phân vân.

Ông anh ra ngoài rèn luyện thôi chứ ghế của bác không ông ấy ngồi thì ai ngồi.

5 năm đèn sách đến lúc ra trường lại được học bổng mấy thím ạ. Nghĩ cũng hài. Khoe với em em còn nghĩ mình gió máy. Học bổng 2tr4 mình nhớ mãi.

Chắc phải nửa năm sau tiền mới về. Tự bù thêm một ít đưa Chíp đi chơi xa một lần. Ín cũng về nước nên cả bọn lên kế hoạch đi Sapa chơi một chuyến. Mẹ Vi quán triệt mình trông các em cẩn thận. Mình vâng dạ trong lòng sướng rên.

Lên Sapa đón tuyết cuối năm nhưng không gặp, hơi đáng tiếc. Chíp cười như Liên Xô được mùa, chạy nhảy khắp nơi. Mình lạnh sun trym phải cố theo. Sau này hai đứa cũng đi nhiều nơi trước khi cưới nhưng chắc lần đầu đi chơi riêng vẫn đáng nhớ nhất. Vừa hồi hộp vừa kích thích. Tối được thức cùng nhau mà. Haha...

Đèo em trên con xe minsk cà tàng đi thăm Thác Bạc em ôm mình thật chặt nói:

- Mốc nói yêu em đi.

- Anh yêu Chíp. Mình hét

- Hét lớn hơn nữa

- Anh.. yêu... Chippppppppppppppppp.

Cả đoàn lắc đầu ngán ngẩm . Chíp cùng mình đứng ở cổng trời hét như điên. Còn quay video lại làm bằng chứng. Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu các thím nhỉ . Cũng may lạnh vãi đái, mỗi đoàn dở hơi mình trèo lên tận đấy chơi nếu không mình bị người ta kì thị đến chết mất.

Mấy năm tước Sapa vẫn còn chưa xây dựng nhiều nên buổi tối đẹp lắm. Ăn xong mình với Chíp tách đoàn đi thăm chợ tình. Chíp muốn mua bùa yêu để bỏ cho mình. Mình thấy chả cần thiết , mình mê em như điếu đổ rồi.

Đêm lạnh hai đứa nằm ôm nhau thủ thỉ. Mình rất thích kiểu này nhé. Sex thì cũng hay đấy, nhưng ôm nhau thủ thỉ yêu đương thì cũng rất tuyệt vời. Nhưng mà vẫn nên sex trước.

Chíp đòi mình kể chuyện cho dễ ngủ

- Để anh kể cho Chíp nghe chuyện tình yêu anh dành cho Chíp nhé... mà thôi nó dài lắm.

Chíp sướng cười tít mắt.

Sáng hôm sau đưa cả bọn đi ăn thắng cố. Thắng cố nấu theo kiểu bán cho dân du lịch nên không có kít đâu. Nhóm bạn Chíp khá lành, mỗi cu em tiểu bạch kiểm hôm qua uống với mình mấy chén còn lại chỉ ăn với sống ảo.

Lên Phan thì mây mù chả nhìn được gì, rét run cầm cập. Chíp rúc vào trong ngực mình suốt. Trước đây Chíp ít thể hiện tình cảm với mình ở ngoài lắm, có thì cũng chỉ là cái nắm tay. Sau vụ của Nhi hình như Chíp muốn đánh dấu chủ quyền thì phải.

Tối hôm thứ 2 cả nhóm ăn nướng ở chợ đêm, mình cho phép Chíp xõa. Chíp say vào quán hát cứ ôm cổ mình như em bé.

Hát tặng em bài "Đối với anh em vẫn là cô bé" của LBQ . Nước mắt Chíp chảy ướt má mình. Thương.

Tết năm nay không được đón giao thừa cùng nhau hai đứa ôm cái điện thoại 24/24. Giao thừa mình gọi cho em, em rơm rớm kêu nhớ. Gửi lại cho em cái tin nhắn ngày xưa lưu vào nháp. Em cũng gửi lại cho mình một tin như vậy. Cả hai đều bật cười.

Sau tết mình có vài lựa chọn cho công việc. Một là tới công ty bác làm, hai là đi cùng ông anh, ba là ôn thi công chức, nhét vào đâu thì bác lo.

Mình chọn làm ở công ty bác để đợi thi công chức. Chủ yếu là muốn gần Chíp.

Thế là thành nhân viên phòng Kế hoạch.

Ông trưởng phòng cũ chuyển đi, ông lên thay là bạn anh mình nên cũng thoải mái. Việc của mình chủ yếu là theo dõi thanh toán các nhà thầu phụ và quản lý hồ sơ chất lượng . Cũng nhàn.

Nhàn rỗi nên ngồi lách cách trên voz suốt.

Đi làm rồi không giống như đi thực tập nên đưa đón Chíp ít hẳn. Tháng lương đầu tặng em một chiếc nhẫn đính đá phong thủy, em bảo thích nhẫn khác cơ mình cười nói ngoan rồi cái gì cũng có. Coi như lời hứa hẹn với em.

Dạo này hay đi nhậu nhẹt, hết với đối tác rồi thì cùng ông anh. Ông ấy giới thiệu cho mình khá nhiều mối quan hệ hay ho. Hắc bạch đủ cả. Chíp cứ kêu ca sợ mình sa đà. Mình bảo anh biết nơi quay về Chíp khỏi lo.

Đang ngồi xem mấy ông trong phòng đánh đế chế thì Chíp nhắn tin :

- Ông Minh ơi ông không sang nhà mà xem mẹ vợ ông muốn gả con gái đi này.

- Chó nó lấy.

- Không sang hối không kịp đâu ông Minh ạ.

Nghe Chíp kể có một cô cùng cơ quan có anh con trai cưng muốn kết thông gia cùng mẹ Vi, chắc hôm nay sang làm quen. Đối tượng thì nhắn tin tán tỉnh Chíp được mấy tuần rồi, Chíp ngọt nhạt nhưng vẫn lịch sự nhắn tin lại. Mình check suốt, toàn em ăn cơm chưa.

Gọi cho Minh bé rủ nó đi phá hỉ sự. Nó bảo đúng chuyên môn của em. Hai anh em đóng một mạch sang bên nhà Chíp.

Sang nhà thấy 2 bà mẹ đang ngồi buôn, ông anh thì cắm cúi gọt hoa quả, Chíp ngồi gác chân xem TV. Mẹ Vi mở cửa cho mình.

- Song Minh ở lại ăn cơm nhé, nay nhà có khách con ạ.

- Vâng . Cỗ to thế này cơ mà.

Mình nháy mắt với Chíp rồi vào phòng Bi chơi. Minh bé ngồi ăn hoa quả. Cứ gọt bao nhiêu nó ăn bấy nhiêu, khen anh khéo tay thế chả bù cho em với chị Chíp chả biết làm gì , ăn mía còn nuốt cả bã.

Hai bà mẹ rủ nhau đi siêu thị mua đồ ăn, chắc muốn dành không gian cho hai đứa nói chuyện. Mẹ Vi rủ Minh bé đi cùng nhưng nó không chịu quyết làm bóng đèn đến cùng.

Kể cũng tội ông anh. Đang học thạc sĩ , con nhà giàu, cao ráo, 4 mắt , tính ra cũng được phết giờ lại trở thành trò đùa của con em mình.

Trong phòng mình lén nhìn thấy nó ôm Chíp thủ thỉ :

- Chị Chíp hôm trước ngủ ngáy to lắm đấy nhé, em mãi mới ngủ được.

- Ơ, chị quen thế rồi.

- Hôm trước đi ăn bún đậu mắn tôm ngon nhỉ Chị. Chị ăn mắm tôm giỏi ghê. Hôm nào chúng mình đi ăn thịt chó nữa nhé.

- Con bạn em cũng bị ngứa chân giống chị, hôm nào chị đưa nó ra chỗ chị mua thuốc nhé

Chíp gật gù, gãi gãi chân.

100k để mua trang phục. Bi hét :

- Chị Chíp . Sao tất thối như thế này lại vất lên đầu giường em.

- Anh ơi, anh đang học thạc sĩ nhỉ. Anh giải cho em mấy bài lượng giác.

Bố mình cũng không nhớ sin+sin bằng cái gì. Khổ thân ông anh thạc sĩ triết học.

Đùa chán 3 chị em kéo nhau đi ra ngoài. Còn mình với ông anh. Ông ấy hơi ngại.

- Anh đừng để ý mấy chuyện đấy anh ạ. Bọn nó trêu anh đấy mà.

Ông anh thở phào

- Nhưng mà Chíp nó thích ăn mắm tôm thật. Có lần ....vv....

Tối đấy Ba Chíp về cơm cùng , ông anh nốc ao ngay lượt đầu đích thân ba Chíp ra tay. Rõ kém

Sau bữa cơm mình ngồi tiếp chuyện nhạc phụ. Bác bảo con tính làm gì chưa. Mình nghĩ con tính cưới con gái riệu của bác đây.

Bác nói mấy chuyện loanh quanh công việc của bố mình. Mình biết quoái gì đâu, vâng dạ liên tục. Sau bác dặn mình trông nom hai em. Bác tin tưởng ở mày. Mình ngờ ngợ.

Chíp cứ ôm mình cười rũ rượi, bảo mình đanh đá .

......................................

Đi làm rồi lại nghĩ ra mấy cái trò họp lớp. Ngày xưa học với nhau thì đéo thấy nói gì, ra trường đi làm bày đặt nhớ nhung. Mình chúa ghét, nhưng vẫn đi.

Lớp cấp 3 của mình hẹn hò nhau đi ăn lẩu ếch ở Nguyễn Khang. Có mấy thằng bạn cũng thân tham gia nên mình đi. Trước học chuyên , đa phần nhà cũng có điều kiện. Ra trường đều có công ăn việc làm ổn định hết. Lớp sĩ số 50, đi gần đủ, được hơn 10 mống, trai gái đủ cả.

Rủ Chíp đi cùng để lấy cớ chuồn sớm bùng tiền mà em bảo không ưa nên thôi.

Chíp chỉ đi với mình khi mình rủ đi gặp đám bạn đại học. Sau mấy đứa lập gia đình mấy bà vợ lại kết đồng minh với nhau, làm khổ mình.

Gặp lại cô nyc. Gọi em là canada năm 1867 vì khi đó em từng thuộc về anh. Còn giờ thì đéo. Nghĩ vẫn cay.

Mình ngồi cùng mấy thằng bạn biết uống. Em ngồi đối diện, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn mình. Ánh mắt lúng liếng. Chắc ai cũng vui, nói cười nhiều trừ mình. Mình đứng dậy ra ngoài đốt một điếu

- Anh hút thuốc à. Từ bao giờ ?

Mình im lặng

- Em xin lỗi chuyện cũ. Mình vẫn là bạn được không anh ?

- Uhm.. em vui là được.

Cho em số điện thoại mới, cứ hí hửng đi tí về bố chặn.

Tăng 2 thì ra quán hát. Cái này chắc là motip họp lớp rồi, không in thành sách nhưng ai cũng răm rắp làm theo. Khởi động bằng mấy bài lâm li bi đát. Em canada hát Lắng nghe nước mắt. Cái gì mà : " Nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau, chẳng khác chi trái đất này làm sao tồn tại không có mặt trời..."

Một lúc sau đã thấy chuyển sang Con bướn xuân nhảy nhót loạn lên. Em kéo mình, nhưng mình giả vờ say từ chối.

Tan tiệc mấy thằng bạn muốn rủ đi tăng 3. Mình từ chối ra lấy xe đi về. Lấy cớ xe đi mượn muốn về trả sớm. Gái muốn nhờ mình cho đi một đoạn vì cùng đường. Lịch sự nên mình không nỡ từ chối.

Xe chạy nhưng chả ai nói gì. Đúng rồi chả có cái chuyện đéo gì đáng nói ở đây cả ( Hình như văn mình hơi căng tí nhỉ ) . Em mở lời trước:

- Em chia tay rồi anh ạ. Không hợp như anh.

- Uhm..

- Em vẫn nhớ mấy chuyện xưa. Lúc đấy không có gì nhưng vui anh nhỉ ?

- Cám ơn anh vẫn coi em là bạn.

Đi đường mua cho Chíp ít đồ ăn khuya. Ôm Chíp hít hà thì có tin nhắn zalo. Nó dài hơn cả văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc kết là : Anh có cho em một cơ hội quay lại không ? Đưa cho Chíp xem Chíp lại dỗi mình, đuổi mình về.

Lần này Chíp giận thật, gọi không nghe, nhắn tin không trả lời, sang nhà không tiếp.

Mình cũng phát bực. Đúng là Chíp hôi, ranh con nước chè đặc.

Mình đi tiếp khách , uống nhiều nhưng tỉnh. Chim lợn báo nay em bên nhà bà. Qua thấy tắt đèn, gọi không nghe máy đành phải lóc cóc về. Về nhà thấy mẹ trẻ đang chống nạnh đứng đợi ở cửa. Mình cười:

- Cơn gió nào đưa em đến đây thế ?

- Gió độc. Đi hú hí về hả ?

Minh bé sợ tai bay vạ gió đóng chặt cửa.

Bế thốc em lên soopha vùi mặt vào ngực em. À thôi chả kể nữa. Vợ chồng cãi nhau thì con kiu làm lành các thím biết thừa rồi. Tất nhiên là trong phòng mình rồi. Sopha dạo đầu thôi.

Chíp vẫn dỗi. Mình thấy Chíp thở dài:

- Chị ấy có tình yêu đầu của anh.

- Nhưng em là mãi mãi cơ mà.

PS : Đôi lời nhắn gửi các thím

Mình sẽ không chia sẻ info cho bất cứ ai liên quan đến mình trong truyện này

Mình cùng các thím vui vẻ trong này với nhau thôi. Nếu các thím có lỡ nhận ra thì cho mình xin. Mình thấy không ổn thì mình drop lại ngay. Gia đình vẫn là quan trọng nhất.

Mình bị dính 1 lần rồi, đợt đấy phải nằm im chịu trận mấy năm giờ mới giám ngoi lên . Các thím ngày xưa đọc voz chắc biết mình nên lần này nữa chắc ra đảo mãi mãi.

Hôm nay cố tặng các thím 2 chap vì miền trung. Ai có lòng thì giúp đỡ nhé. Mình toàn phải viết vội tranh thủ đấy.

Cám ơn các thím đã theo dõi và ủng hộ mình !

#12
Mình có nhắc tới miền trung vì là mình cũng từng một thời gian gắn bó ở đấy. Không dài nhưng cũng nhiều kỉ niệm. Thôi chia sẻ mấy dòng cùng các thím cho nhẹ lòng. Mình không đào sâu vào chuyện này.

Mấy năm trước bác mình có liên kết với một đối tác mở một công ty chuyên khai thác đá xây dựng. Ban đầu phục vụ thị trường trong nước, chủ yếu là các tỉnh từ Huế đến Quảng Ngãi, sau thì xuất khẩu.

Mình xách balo lên đường vào xây dựng nhà máy ( Ở đâu thì bí mật với các thím ). Lần đầu cầm quân đánh trận.

Chíp sắp tốt nghiệp nên mình chẳng muốn đi, bác ép, mắng mình ru rú quanh HN làm được tích sự gì. Đi thì đi. Chia tay Chíp khóc như kiểu tiễn chồng đi đánh trận ngày xưa. Mình bảo em ngồi máy bay hơn tiếng là gặp anh rồi còn nhanh hơn đi xe bus từ đây đến Hà Đông. Đây là khoảng thời gian sau khi yêu nhau hai đứa tách ra lâu nhất. Mình đặt ra mốc 2 tuần. Nếu mình bận thì Chíp vào với mình. Tiền máy bay công ty lo được hết.

Team mình vào trước giải quyết mặt bằng. Tiền đổ ầm ầm từ bôi trơn đến xử lý việc không cái gì vướng mắc cả. Mọi thứ đều êm đẹp. Thỉnh thoảng vẫn trốn về gặp em. Các anh lớn mắt nhắm mắt mở cho qua. Có sự vụ gì đều ưu tiên cho thằng em bay ra để xử lý.

Làm trong đấy bác trả lương thưởng cao, chả cần đến lậu vẫn rủng rỉnh. Ăn uống toàn công ty bao, kể cả chơi bời cũng vậy. Có bao nhiêu mình bắn hết cho em. Tính đủ thì đổi nhà.

Chíp tốt nghiệp loại ưu. Tất nhiên rồi, Chíp của mình hơi bị xịn.

Chíp bay vào chơi với mình. Đón em ở sân bay Đà Nẵng em ôm mình thật lâu. Mình đen đi nhiều, trông cũng hơi luộm thuộm, em cứ xót.

Làm gì thì làm cứ quấn lấy nhau đã.

Chiều tắm ở Sơn Trà, Chíp diện bộ bikini 2 mảnh làm mình đỏ mắt như bò tót. Ánh mắt của mình đã giết bao nhiêu thằng trên bãi biển.

Tối ăn xong hai đứa nắm tay nhau đi dạo.

- Em ra trường rồi anh thưởng cho em đi.

- Cả ngày rồi chưa đủ à.

- Em muốn nhiều hơn nữa. Chíp rất láu cá. Dạo này mồm mép lắm

- Anh có dự định gì chưa ?

- Cưới em. Sinh con gái đầu lòng ( Sau mình đẻ con gái đầu lòng thật ) . Mình không phải kiểu người đầu tư vào sự nghiệp phải có cái này cái kia mới nghĩ đến chuyện vợ con. Với mình nhà to nhà bé ở được hết miễn là vui. Xe pháo thì lo gì, bố mình về hưu kiểu gì chả cho mình, chả nhẽ cho Minh bé.

- Tại sao lại là con gái ?

- Anh muốn con kế thừa nét đẹp của em.

- Thế anh ăn hải sản nhiều vào. Chíp cười lớn.

Nói vậy chứ mình định hướng cho em học tiếp. Hai đứa cũng xác định lâu rồi, không có gì thay đổi thì mấy năm sau cưới.

Cá nhân mình thấy Đà Nẵng rất đáng sống, mình đi với gia đình cũng có, với Chíp càng nhiều nên cũng thấy cũng mến nơi này. Điểm trừ duy nhất chắc là món Cao lầu. Không nuốt nổi .

Mình với Chíp như kiểu đi trăng mật ý. Em líu lo cả ngày

Chia tay cũng không bịn rịn. Chơi mấy ngày là thỏa mãn lắm rồi

Mình lại lao đầu vào công việc. Lần này rất tâm huyết. Cùng mấy anh em thân thiết mở một công ty CP trong này. Nhà máy đi vào hoạt động mình cũng thêm nhiều việc quản lý.

Chíp đi học cao học buổi tối, ban ngày làm ở một công ty nước ngoài. Hai đứa chủ yếu liên lạc bằng zalo. Thời hạn 2 tuần được giãn thành 1 tháng.

Chúng mình không phải kiểu kiểm soát nhau 24/24 đâu. Đi đến bây giờ tin tưởng dành cho nhau đã max rồi. Mình bàn với Chíp nhiều việc lớn. Lúc đấy thú thật là mình muốn nhanh ổn định, tự lực cánh sinh để còn cưới. Chíp tin tưởng ở mình nhưng cũng lo lắng. Em bảo kẻ tử vi cho mình năm nay không tốt nhưng mình cười bảo em yên 120 cái tâm đê.

Haizzz.....

Không muốn kể nhiều, đại khái là qua quan hệ quen được một cửa con quan to. Dồn tất cả vốn liếng của công ty vào nhưng bể cốp. Mình trắng tay, nợ luôn anh em bạn bè. Ba tháng mình chạy đôn chạy đáo nhờ cạy các cửa trong vô vọng cuối cùng vẫn mất hết. Thất bại lớn nhất trong cuộc đời tính đến giờ.

Mình bị sock. Tránh mặt mọi người kể cả Chíp. Cảm giác mình thất bại vl các thím ạ. Tiếc tiền, tiếc công, trách mình ngu nữa.

Bác mắng mình một trận không kịp vuốt mặt nhưng vẫn cùng bố mẹ mình giải quyết cho chỗ mấy anh em. Bác cho thêm ít cổ phần vì công ty bác trong này đang làm ăn được bảo mình làm lại. Mình chả có tâm trạng gì. Xin nghỉ việc một thời gian.

Không về HN mà lang thang khắp nơi. Mình đợt đấy còn hơn hành khất. Khỏi kể các thím cũng biết Chíp lo cho mình thế nào. Em còn định bỏ cả việc đi tìm mình. May anh em bạn bè thân thiết khuyên nhủ nói để mình tĩnh tâm một thời gian mới thôi.

Mỗi ngày Chíp lại viết cho mình một mail. Mình đọc hết, càng buồn.

Về HN lúc vào đông. Nhớ Chíp lắm rồi, lang thang một tháng tự nhiên đầu óc nghĩ thoáng hơn nhiều. Đợi em trước cửa nhà, mua một bó baby trắng. Em đi học về, nhìn rõ gầy, mặt hốc hác hẳn ra. Hai mắt thâm quầng. Mình xót

- Em có đồng ý cho kẻ lạc đường này quay về nhà không ?

Chíp ôm mình khóc như mưa. Mình cứng như quả trứng cũng thút thít. Em hôn khắp mặt mình như điên dại.

Mình chưa đi làm ngay, sớm tối đưa đón em như xưa. Mỗi người một câu nhưng cũng không ai nói nhiều

Ông anh mình lại cứu mình một vố. Lão kéo mình lại bằng bitcoin.

Sau nhờ quan hệ của ba Chíp với nhà mình cũng đập lại le ve bên kia được chút ít. Cái này mình không kể nhiều.

Sau có chuyện ra mắt lúc trước đấy các thím.

Chíp đưa mình vào khuôn khổ. Gần như em chuyển về sống với mình. Mình đi làm lại, lần này ngồi văn phòng cho nhàn đầu. Mình thấy không hợp với kiểu cầm quân đánh trận. Mình đi làm về sớm nấu ăn, lúc đấy tìm lại được niềm vui nấu nướng. Hôm nào em đi học thì đợi em về ăn cùng. Chíp dạo này đầu tư hình ảnh, suốt ngày tập tành. Bảo với mình là em đẹp thì anh cũng thơm lây còn gì. Rất lý sự.

Chíp bảo:

- Em không cần gì cao sang, em chỉ cần anh thôi. Anh như lúc trước em sợ lắm. Mất anh chắc em cũng chớt.

Mình mắng Chíp liên thiên.

- Anh cứ thương yêu em như này là được rồi. Anh không phải lo toan một mình đâu. Sau này em lo toan hết nhà cửa cho anh yên tâm công tác anh nhé.

Mình cười ôm em thật chặt.

Cưới nhau thương Chíp vất vả con cái nhà cửa mình muốn lấy thêm vợ nữa để đỡ đần thì Chíp lôi ba vợ ra dọa nhốt mình vào Thiền Quang. Khó hiểu.

#13

Thành công lớn nhất đời mình không phải là cưới được Chíp đâu ạ !

Thành công lớn nhất là cải tạo được em từ tiểu thư con nhà giàu thành bà nội trợ chính hiệu.

Một ngày hamlon các thím đi làm về, trên công ty sếp vừa rửa mặt cho một trận, đi về thì tắc đường đm thằng đằng sau bấm còi liên tục dù đèn đỏ còn tận 10s, về đến nhà thì bừa quần áo ra cơm đéo có. Hỏi vợ yêu thì bảo nay em mệt trong khi 10 phút trước vẫn thấy nó ol face xem livestream bán hàng "Anh ăn tạm gói mì đi " . Chưa kể có con còn phải chùi đít nữa. Nghĩ đã thấy bực.

Lúc đấy body vợ có ngon vl ra thì vẫn đéo thỏa mãn được con thú trong người các thím. Cái các thím cần là một mâm cơm canh đầy đủ 3 món mặn và một gương mặt tươi tười đon đả ra chào đón các thím. Thế là đụ !

Những ngày đầu gặp em, ấn tượng của mình em là một tiểu thư con nhà giàu chính hiệu. Tuy ngoan nhưng tính khí tiểu thư thì vẫn có. Ví dụ bữa ăn, tôm ba mẹ phải bóc cho, canh nóng phải thổi nguội mới ăn, cơm ăn bằng thìa và nó lâu vl ra. Mình tuổi mười chín đôi mươi, bẻ gãy được mấy cái sừng trâu, ăn bữa cơm chỉ mất 5p đồng hồ thế mà mỗi lần sang ngồi ăn cùng em nó kéo dài cả tiếng. Nghĩ nó bực.

Thế nên ban đầu em đâu có lọt mắt mình. Mình tiếng thế nhưng mấy việc cơm nước làm trong phút mốt, từ lúc ở nhà đã thế rồi. Đâm ra với em mình coi là thất bại.

Sau cũng quen, ăn cùng em cũng ăn chậm hơn một chút, nhai nhiều đỡ đau dạ dày. Tối về còn ợ lên nhai lại.

Có hôm ba mẹ Chíp về quê nội ăn giỗ. Chíp không về nên mình phải trông. Mẹ Vi có một niềm tin vô điều kiện vào mình, cái quan niệm trai gái chắc chả bao giờ mẹ sợ khi gửi Chíp cho mình đâu. Thú thật đợt đấy gu của mình là xôi thịt, kiểu loli như Chíp, mình vẫn thích nhưng không đến mức thích lắm. Có thì cũng được, hihi

Ba mẹ Chíp đi về từ sáng, trưa học xong mình phải qua đón em về. Về nhà mình thôi chứ nhà em mình ngại mặc dù mẹ cho cả chìa khóa dặn về đấy cơm nước.

- Anh đưa Chíp đi ăn cơm bụi nhé. Ngon cực

- Không ! Cơm bụi bẩn lắm.

- Thế ăn bún chả.

- Không.

- Bò sốt vang ở BK, anh ăn nhiều rồi, không bẩn.

- Không . Em nhịn

- Anh biết nấu mỗi mì tôm. Nói thế chứ trưa rồi mệt bỏ mẹ ra còn nấu cơm nữa chắc chết.

- Cũng được, nhưng phải có thịt bò em mới ăn.

- Đệt... Mình chửi thầm. Tủ lạnh nhà mình chỉ có trứng gà quê mẹ gửi, thịt móc đâu ra. Lại chiều tiểu thư đi mua thịt bò. Tiểu thư chê thịt bò ngoài chợ, lại đi siêu thị.

Những ngày tháng đấy chiều được em thật vất vả. Nhiều khi nhắc lại với em, ứa cả nước mắt.

Nhà bà mình đang ở thì 3 tầng, tầng 1 có phòng khách đàng hoàng, bếp đầy đủ, một mảnh sân nhỏ phía sau. Mình ở tầng 2, tầng 3 để đồ chả bao giờ ngó vào.

Tất nhiên là Chíp không sờ vào cái gì rồi, rau cũng không thèm nhặt. Mình bảo Chíp là ăn xong em rửa bát nhé thì ậm ờ. Mình xào mì bò cho thêm rau cải, hành tây. Chíp đứng bên cạnh xem

Trứng ốp la mỗi đứa một quả ăn cùng.

Chíp khen ngon, bảo lần đầu tiên em ăn trứng ốp lòng đào, đòi học. Trong tủ còn mấy quả thôi thì chiều em.

Hóa ra lần đầu tiên em vào bếp, bình thường toàn mẹ Vi nấu, em giỏi nhất cắm cơm.

Có mấy quả trứng mà em kêu váng nhà.

- Á.. anh ơi dầu bắn vào tay em rồi.

- Anh ở em đập cả vỏ trứng vào rồi

- Anh ơi em lật trứng bị vỡ rồi.

Mất oan mẹ mấy quả trứng.

- Anh Minh nấu ăn ngon quá. Em duyệt rồi.

- Duyệt cái gì.

- Duyệt anh nấu bữa tối nay.

- Thế cô Vi không dạy em nấu cơm à ? Mình hỏi.

- Mẹ em bảo em cứ xinh là được rồi, cơm bao giờ lớn mẹ em dạy sau. Ban đầu nghĩ Chíp bịa ra câu đấy nhưng sau tiếp xúc nhiều với mẹ Vi mình nghĩ là em nói thật. Tính mẹ thì....

Ăn xong gần 1h chiều Chíp bảo em ngủ một chút chiều vào học sớm. Mình lại phải rửa bát.

Tối đón em về, hí hửng thoát nợ thì mẹ Vi điện bảo ba mẹ sáng mai mới lên 2 ae tự cơm nước, dặn thêm là nhớ khóa cửa cẩn thận. Mình gợi ý là thôi, ngại lắm, con có con lợn lòng đấy cô ạ, đưa Chíp sang nhà bác nhé thì mẹ bảo không sao đâu. Chết dở.

Đưa em về nhà vì em bảo còn thay đồ, học bài, chê nhà anh bẩn. Chê bẩn mà sau này dính hơn kít.

Mình lại nấu cơm, mấy món đơn giản, em vẫn đứng xem, thỉnh thoảng động viên khen ngon, cũng mát lòng mát dạ.

- Chắc em phải học nấu ăn thôi.

- Uhm, bắt đầu từ việc rửa bát tối nay.

- Không anh làm đi, mai em mới học.

Cái mai nó dài mãi đến hết THPT Chíp mới nấu được mấy món luộc đơn giản.

Tối em học trên nhà, mình ở dưới xem bóng đá. Đợt đấy là MNSĐ. Nằm ghế ngủ quên mẹ mất. Đang ngủ thì Chíp lay người.

- Em không ngủ được.

- Bình thường em cũng thế này à ?

- Không bình thường em có Bi.

- Anh chịu, anh không ngủ cùng em đâu.

- Anh bị hâm à, ý em là em sợ.. ..

- Anh bảo đưa sang nhà bác rồi thì cứ không nghe. Mình làu bàu.

Quay sang thấy con bé mặt mếu. Lần đầu tiên thấy em dễ thương. Mình dễ mủi lòng, nhất là với gái xinh. Xoa đầu em. Cũng lần đầu tiên luôn

- Hay anh em mình lên bờ hồ đua xe đi. Anh bốc đầu giỏi cực.

- Anh làm sao ý.

- Chả nhẽ cứ thức thế này, anh buồn ngủ lắm rồi.

Thế rồi mình cái khó ló cái ngu bảo với Chíp là ăn cái gì no no khắc ngủ được, căng da bụng trùng da mắt các cụ dạy hết rồi. Kết quả phải đi rang cơm.

Rang cơm xong con bé ngủ quên trên ghế, Mình thì không có chỗ ngủ. Hôm sau mắt sưng vù.

Trong tháng ngày ăn chực của Chíp với Ín mình cố nhồi nhét tư tưởng con gái phải biết nấu ăn, biết gọn gàng vào đầu hai đứa nhưng thất bại. Mình vẫn là thằng nấu và rửa cả bát. Chíp tốt nghiệp khóa nấu ăn của mình với món trứng luộc lòng đào. Luộc đúng 8 phút không hơn, hẹn cả báo thức để nhớ.

Mình yêu em không vì mấy quả trứng luộc có lòng đào hay không . Mình yêu em thì ăn trứng sống cũng được.

Nhưng em vẫn nấu cho mình một bữa cơm. Mình khá bất ngờ.

- Mẹ dạy cho em rồi. Em cũng thấy cần phải học. Anh là khách hàng đầu tiên của bếp Chíp đấy.

- Anh bao hết. Nấu món gì ăn món đấy.

Kết quả 2 đứa vẫn ra ngoài ăn vì em nhầm lọ muối với mì chính. Nhầm lẫn lúc nào chả có.

Mùng 8 tháng 3 năm đấy đón em ở cổng trường. Em khệ nệ đi ra với bó lớn bó nhỏ. Toàn hoa hồng đỏ. Chắc của fanboy.

- Anh nhìn xem , hoa của anh đâu ?

- Mang về chật nhà, tí tặng cho chị bán thịt xiên đi. Anh tặng em cái này hay hơn nhiều.

- Đây là cái gì ?

- Quả địa cầu. Em bảo anh là thế giới của em còn gì.

Tìm mãi trong mấy cái nhà sách mới có. Trêu Chíp thôi chứ mình có quà khác.

Thế mà Chíp lại thích cái ngôn tình vớ vẩn đấy. Mình nghĩ em phải dỗi cơ. Giữ đến tận lúc mang ra cho con chơi bị nó đập hỏng. Quà 8/3 đầu tiên sau khi yêu nhau.

Muốn đưa em đi ăn nhưng em nói không cần, ăn nhà cũng được, lâu rồi chưa ăn cơm anh nấu. 2 đứa lại đi siêu thị mua đồ. Công nhận lúc mới yêu tình cảm thật, kiểu bị dính người ấy. Lúc nào cũng tay trong tay, chả bù bây giờ.

Minh Bé đi ăn với bạn, con này rất biết điều, thấy mình với Chíp về là té luôn. Cho 10 điểm.

Nấu vài món đặc biệt, cả tây cả ta. Mình nấu em ôm mình từ sau, khẽ hát "Tình yêu trong lành nhất thế gian..." . Không có vang, nhà mình không sẵn rượu đành rót coca ra thay. Chụp được một bức ảnh đẹp.

Uống coca mà say quá, say đắm trong nụ cười của em.

Lần này thì em rửa bát, mình đổi vai đứng ôm em từ sau.

...

Mình với em khá hợp khoản ăn uống. Nhất là khoản ăn hàng.

Hai đứa save tất cả các địa chỉ ăn uống từ lớn đến bé từ HN đến hết các vùng miền và cam kết với nhau là sẽ đi thưởng thức hết rồi mới cưới. Chíp ăn mãi không béo người lúc nào cũng vậy , mình thì ngược lại, hít khí trời cũng lên cân. Từ lúc lấy vợ bỏ bóng đá là cân tăng không kiểm soát.

Nhiều lúc khuya đói đói nhắn tin cho em :

- Chíp ơi !

- Đi

Thế là lại đi ăn. HN về khuya không thiếu quán ăn đâu, mình coi đây là một nét đẹp riêng của HN, các thím nên thử. 2 đứa quần đùi áo phông đi ngược lên phố căng bụng lại về. Hôn tạm biệt nhau toàn mùi mắm.

Người ta yêu nhau tìm đến những quán cafe thanh cảnh ngồi tâm sự, chúng mình thì toàn tìm hàng bún ốc, nem nướng, phở cuốn, bánh xèo. Đôi khi cả thịt chó nữa. Hix, thím nào yêu chó đừng lên án mình nhé. Mình cũng yêu chó nhưng không có tiền mua cả con nên đành mua theo đĩa.

Lần đầu gạ Chíp : Đi ăn vitamin gâu gâu đi. Em gật đầu cái rụp. Mình cũng hơi bất ngờ.

Vòng ra Tam Chinh, gọi đủ 7 món. Mình chê Chíp ăn cả đồng loại. Chíp 94 tuổi tuất. Tối về Chíp cắn cho tím cổ.

Nghĩ về mấy cái lần đầu cũng vui. Lần đầu luôn làm mình nhớ mãi, những lần sau thì thành quen rồi. Chúng mình có quá nhiều lần đầu với nhau, với Chíp thì là lần đầu tiên, với mình thì là lần đầu tiên cùng Chíp. Tất cả đều cho mình cảm xúc tuyệt vời.

Thế mà mình quên kỉ niệm ngày cưới nhé các thím. Mình nhớ lịch âm, em lại nhớ lịch dương.

Đi làm về cơm dẻo canh ngọt thiếu mỗi quà:

Không vì bắp ngô nướng chắc quỳ đến sáng.

Chíp bảo vẫn yêu nhất được mình đưa đi ăn ngô nướng ở Kinh tế.

#14

Ngoài thích cắn cùn, Chíp của mình còn thêm một sở thích vô cùng quoái dị đó là thích ngửi nách. Tất nhiên là của mình rồi . Không biết em nghiện từ bao giờ nhưng càng ngày mình càng thấy nó trầm trọng và có phần biến thái. Có thể là vì em chỉ làm những điều này với mình nên mình không bài trừ nhiều lắm.

Mình thì nói thật nách chả thơm tho gì, còn hơi hôi hôi nữa, chắc giống bố. Thế mà em cứ thích rúc vào hít hà. Ban đầu là len lén đưa mặt vào ngửi, sau khi chiếm đoạt mình thì em công khai làm việc đấy một cách trắng trợn mặc kệ mình phân bua : Thôi em ơi, hôi lắm, có gì đâu mà ngửi. Đừng mà. Nữa đi...

- Phê không ?

- Phê thật. Phê chữ ê kéo dài.

Nhiều khi đi đá bóng về, mồ hôi nhễ nhại tạt qua thăm em, ngồi uống cốc nước cũng chẳng yên.

- Để em kiểm tra xem nào ?

Cứ hí hửng tưởng em nhớ thằng đệ mình. Đang muốn gọi nó dậy để em chào hỏi thì em rúc mịa vào nách. Thế có chán không.

Tất cả mọi lý do em đổ thừa là do mình quá mạnh mẽ, đến cái mùi hôi cũng đầy nam tính. Cái này mình gật gù hưởng ứng. Những lời thực lòng như vậy cần phát huy.

Ngày trước đi học thì chả sao, toàn đực với nhau, mà sinh viên thì toàn thằng ở bẩn, mày có hôi nách hay thối chân thì bố cũng mặc kệ nhưng đi làm thì khác. Mình được em sắm cho một lô toàn lăn nách với khử mùi còn thêm cả nước hoa. Trước mình dùng mỗi cái xịt khử mùi AXE nên không biết ngoài kia còn nào là Romano, Nivea, X-men vân vân và mây mây. Mua nhiều đến nỗi con bé thu ngân còn tưởng mình là thằng hôi nách giai đoạn cuối, tính tiền cứ cười trộm.

Đi làm ngoài lăn nách ra còn phải quần áo gọn gàng tử tế nữa. Mình thì mấy chuyện ăn mặc không để ý nhiều, có gì mặc đấy. Cơ bản là mình đẹp sẵn rồi mặc cái dell gì cũng đẹp hết. Cởi ra càng đẹp. Nhưng Chíp thì khác. Con mẹ Vi nên những vấn đề liên quan đến thẩm mĩ luôn là ưu tiên hàng đầu. Em mua cho mình nửa tủ quần áo mới. Tất nhiên là em mua rồi, mình làm quoái gì có tiền đâu, em cầm gần hết lương của mình. Mỗi ngày đi làm đều phải chụp ảnh gửi em xem, bộ nào hợp em mới duyệt. Thành ra đôi khi mình đi làm muộn đều vì em cả.

...

Sau biến cố, mình cũng ít nói cười hơn. Ai chấp nhận thất bại chứ mình thì không. Mình vẫn cay cú, nhiều khi thành cáu gắt. Chíp gần như sang hẳn trông nom cho mình, sợ mình lại bỏ đi. Tối đi làm về mình ngồi ghế tựa nhìn ra hồ đen kịt, lòng nặng trĩu, em như con mèo nhỏ tựa bên mình. Nhiều lúc em đọc cho mình một vài mẩu truyện vui hoặc một đoạn trích hay trong cuốn sách em đang đọc. Chắc em muốn tìm thấy nụ cười trên môi mình.

Chíp hay mặc sơ mi của mình, bảo mùi của anh cuốn quá mặc cho đỡ nhớ.

- Anh ở đây rồi còn gì.

- Anh của ngày xưa cơ.

Mình ôm em thật chặt. Với mình em vẫn là quan trọng nhất. Nhiều khi hỏi em có mong ước gì lớn lao không ? Em ước được làm vợ mình. Mình cười xòa bảo em ngốc quá.

Chuỗi ngày buồn lê thê của mình chấm dứt khi em bị tai nạn. Do mình gần đây đi làm lại không đón đưa em được nhiều , hôm đấy trời mưa, và em thì là ninja Lead. Em bị xe đè lên chân, chưa gãy nhưng cũng phải bó bột. Mình đến bệnh viện thì em đã bó bột xong rồi, mẹ Vi đang ở bên cạnh. Lâu rồi mình không ngắm em mặc dù em luôn sát bên mình , em đã gầy đi, đôi mắt đã thấm nhiều mệt mỏi.

Em nói đi chợ mua đồ ăn tối, mưa to áo mưa lại vướng vào xe khác nên em ngã. Mình chợt nhớ ra lâu nay toàn em đứng bếp, việc mà trước đây chả mấy khi em làm. Tự nhiên nước mắt lại chảy ra.

Lúc mất cả mớ tiền mình chưa bao giờ rớt một giọt nước mắt, nhưng đối diện với em người yêu mình, cảm xúc tự nhiên không kìm được. Thế là mình khóc tu tu như trẻ con. Cứ ôm chặt em khóc. Chắc bao nhiêu dồn nén đều theo tuyết lệ đi hết ra ngoài. Mình thấy nhẹ lòng hơn. Khoa chấn thương chỉnh hình lại nghĩ mình là tấm gương vàng trong làng yêu vợ. Thấy vợ gãy chân thì thương đến phát khóc. Mấy chị y tá còn đứng vỗ tay.

Mẹ Vi cũng sụt sùi. Chíp thì khỏi kể, cũng nước mắt nước mũi tèm lem rồi vỗ về mình. Ba vợ đi đóng viện phí về cứ lắc đầu ngán ngẩm.

Mình xin gãy lưỡi mới đón em về được nhà để tiện chăm sóc. Mẹ mình phải gọi lên để trợ uy. Dù sao chân em đau thế này cũng không đi lại xa được.

Đêm ấy mẹ Vi ngủ cùng em, mình chân lon ton chạy bên ngoài. Mình nhường phòng mình cho Chíp, dọn ra sopha ngủ. Đấy là có mẹ Vi ở đây, còn không tất nhiên mình vào ngủ cùng em rồi. Chắc mẹ biết nhưng kệ. Hix

Chíp xin nghỉ tất cả các mặt trận một tuần, và tất nhiên là mình cũng vậy. Mình thích thì mình nghỉ cả tháng cũng được, kế toán vẫn trả lương mình đầy đủ. Ai bảo mình là cháu sếp tổng, em trai sếp lớn. Mà kế toán trưởng cũng là chị mình luôn.

Mẹ Vi sau mấy ngày bên em thì cũng nhớ nhà, nhớ Bi nên về, chỉ thỉnh toảng tạt té sang thăm. Em lại là của riêng mình. Mình để em nằm yên trên giường vì bác sĩ bảo thế, hạn chế đi lại. Cơm mình bưng, nước mình rót. Minh Bé thỉnh thoảng chạy sang làm trò con bò với em.

Nhiều khi thấy mình chổng mông chổng tĩ lên lau nhà em lại cười

- Chíp cười anh à ?

- Vâng, đến đây em thưởng nào.

Gần đây lượng Testosterone trong máu hơi cao và mình thì không ngại tiểu tiết, Chíp cũng vậy nên mặc kệ cái chân đang bó bột, chúng mình cứ lao vào nhau đã. Mình có cách của mình để tránh làm em mỏi chân. Tất nhiên là không được như bình thưởng nhưng khoái cảm vẫn rất nhiều. Mình còn thích nữa, biến thái thật.

Ôm em trong lòng em thủ thỉ :

- Anh của em lại về rồi.

- Thế trước đây là ông hàng xóm à ?

- Vẫn là anh nhưng phiên bản kém chất lượng.

Mình tự ái, thằng em mình cũng vậy. Để chứng minh cho Chíp thấy là lúc nào mình cũng chuẩn Iso nên mình tiếp tục giày vò em lần nữa. Em đáp lại với tất cả nhiệt tình.

Chíp lại đi học, đi làm bình thường. Mình đưa đi đón về. Bế em tới tận bàn làm việc. Thằng cha bảo vệ chắc cay mình lắm vì tại mình nên Chíp không tự đi làm được. Nó không được dắt xe cho em để nhận lại một nụ cười thân thiện. Lúc Chíp tháo bột nó mừng rớm nước mắt.

Sau khi Chíp tháo bột, mình vẫn nhận khoản cơm nước. Cả tắm rửa cho em nữa. Mình làm nhiều, mình có kinh nghiệm. Thế mà em từ chối. Những lúc chân tay khó khăn em ỉ lại vào mình. Chân em đi lại được thì em quay ngoắt thái độ. Đúng là lòng người.

- Em muốn xăm một hình nhỏ vào chân !

- Thanh long hay Bạch hổ ?

- Anh hâm à.

Chíp có kiểu nịnh rất hay, đó là vòng tay ôm lấy cổ mình thủ thỉ, nếu được thì nũng nịu mấy cái, không được thì bóp cổ cho đến khi mình đồng ý hoặc sắp chết mới thôi.

- Em xăm vào vết sẹo ở chân giống anh xăm hình Bạch Dương trên tay ý.

- Vết sẹo của em bé tí. Mai anh cho đi là sẹo tí là hết.

- Ứ ừ em thích cơ.

Và con Minh Bé đưa Chíp đi xăm. Con em mất dạy đã biến chị dâu nó thành đầu gấu đầu mèo.

Thực ra đó chỉ là một hình xăm bé tí ở gần mắt cá chân, một con cua rất dễ thương. Cung hoàng đạo của mình.

Chả biết do khó ở hay là nghĩ có tí mực là Yang Hồ hay sao mà Chíp ra sức quát mắng mình ở nhà. Còn quay sang dạy Minh Bé làm theo nữa. Tức thật. Yang Hồ mõm.

Chúng mình chuẩn bị về chung một nhà. Các cụ hai bên đã gặp mặt với nhau. Sau 5p nghiêm túc thì bắt đầu là những màn cười cợt. Hai gia đình vốn đã thân, nay càng thân hơn. Đón Chíp về mình chẳng lo chuyện mẹ chồng nàng dâu, vì tính mẹ mình vốn rất quý người. Với Chíp càng thêm quý vì em đã lâu được coi như con cái trong nhà.

Chúng mình dọn ra một căn hộ mới, cao cấp hơn, xe thì vẫn đi con Honda City mình mua lúc làm dự án. Tiền thì mỗi bên cho một ít, 2 đứa cũng góp phần nhiều. Sau biến cố ông anh giúp đỡ mình nhiều nên cũng hồi được hơn phần nửa.

Chíp rất thích ngôi nhà mới, tự tay sắm sửa hầu hết mọi đồ đạc trong nhà từ rèm cửa đến thảm rồi các đồ decor. Nửa năm nữa mới cưới, phần vì chưa thấy bác sĩ nói gì, phần vì mẹ Vi xem tuổi nói hai đứa sang năm mới hợp nên mình đành chuyển về ở trước một mình. Nhà bên kia Minh Bé ở cùng bạn nó. Méo biết trai hay gái nữa.

Gọi là ở một mình nhưng toàn ngủ 2. Các cụ mắt nhắm mắt mở cho qua. Tiếng là Chíp vẫn ở bên nhà bà để tiện đi làm cho gần. Lúc nào mình đi công tác thì em lại về nhà hoặc sang với Minh Bé.

Gần cưới bọn mình ít gây sự hẳn. Toàn kể chuyện vui với các thím chứ bọn mình oánh nhau suốt. Chíp sắp làm vợ hiền của mình nên ngoan ngoãn ra mặt, mặc dù trước giờ em vẫn thế. Có nhà mới, lại tự do đâm ra phóng túng hẳn. Sướng.

Mình thử hết rồi, từ sopha phòng khách cho đến bệ rửa tay ở phòng tắm, bàn bếp lúc đang nấu ăn nữa. Mình là người chịu khó tìm tòi và nghiên cứu, các thím đừng bảo mình dâm. Mình ham học hỏi, và học thì phải đi đôi với hành.

Nhiều khi mệt lử ôm nhau ngủ ngay tại sopha cũng được.

- Em vui lắm Mốc ạ.

- Uhm.. anh làm tốt thế cơ mà.

- Không phải chuyện đấy. Em vui vì cuối cùng cũng đến ngày mình về ở cùng nhau như thế này.

- Trước đây cũng tính là ở cùng nhau mà

- Trước đấy khác. Giờ khác.

Công nhận giờ khác thật. Trước lương em giữ nhưng vẫn để cho mình đủ ăn đủ tiêu chơi bời đập phá khỏi nghĩ. Giờ em học theo mấy cái hài trung quốc nhảm thu sạch sẽ. Đệt mịa tàu khựa.

Cơ mà tớ vẫn giấu được. Có khối tớ nộp hết.

#15

Bộ phim mình từng thích nhất " Cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi" . Chắc là do vẻ ngây thơ hồn nhiên vô số tội của Thẩm Giai Nghi . Thích đến mức mà để ảnh của em làm ảnh bìa FB trong một thời gian dài. Nhưng sau khi có Avenger4 và Thẩm Giai Nghi biến thành Cô Cô đùi gà thì mình dell thích nữa. Thêm nữa là cái kết phim nó khá hamlon, mình không ngửi được khi Kha Cảnh Đằng đá lưỡi chồng Thẩm Giai Nghi.

Chíp thì vẫn thích mê tơi. Thỉnh thoảng chúng mình lại ngồi xem lại phim đấy với nhau cho dù mình thuộc mẹ cả lời thoại rồi . Chắc em mê luyến bờ mông Kha Cảnh Đằng. Nó trơn bóng và căng tròn, dell có mụn như mông mình.

Xem một bộ phim về thanh xuân tươi đẹp như vậy mà em cứ thút thít thương cho số phận hai nhân vật chính. Mình thì thương ông chồng của Thẩm Giai Nghi. Biết đâu một ngày nào đó Kha Cảnh Đằng của Chíp lên cơn húng chó và đè lão kia ra đút cái của nợ vào, sau đó nghênh ngang làm lại việc đó với Thẩm Giai Nghi thì chắc nỗi đau thể xác và tinh thần sẽ theo người đàn ông bất lực ấy đi hết quãng đời còn lại mất.

Mong mọi sự tốt đẹp đến với anh.

Sau những màn thút thít của Chíp về số phận của Kha Cảnh Đằng và Thẩm Giai Nghi sẽ là màn dỗ dành của mình dành cho Chíp. Túm lại là sẽ đi ăn, tình thương cảm làm em mau đói.

Vẫn là sai lầm khi để Chíp mê luyến mối tình thanh xuân tận bên Đài Bắc từ những năm dell nào rồi.

Xem chán phim còn mua cả sách về đọc nữa. Mình phải xóa vội cái ảnh bìa hình Thẩm Giai Nghi để chứng tỏ với Chíp là mình đéo care đến cái bọn đấy. Để Chíp biết điểm dừng.

...

Chíp còn là một sky nữa. Nhưng không có 'ss ở sau tên trên FB. Mình đánh giá Chíp là một sky nửa mùa.

Có lần mình chém gió với em là ngày xưa lúc học chuyên anh gặp sếp em suốt làm Chíp tin sái cổ. Nên cho Chíp về quê chơi mình phải lặn lội đưa em từ nhà mình lên đến trường sếp để em check in mấy cái. Rõ dở. ( Mình ở TB nhé, huyện nào thì mình giấu)

Nhạc sếp thì hay đấy, nhưng dell rõ lời, mình cũng thích nhưng không phải cuồng. Mình thích Erik bê đê hơn. Chíp với Minh Bé, hai con dở hơi chưa từng bỏ lỡ một sự kiện nào của sếp ngoài này ( Cho đến khi Chíp đẻ )

Có lần Chíp đã giận dỗi mình chỉ vì mình không hát đúng lời : "Chúng ta không luộc được rau." . Khác gì đâu mà bắt bẻ.

Đấy là Chíp của ngày xưa. Giờ em đỡ hơn. ST có xuất hiện trước mắt thì em cũng không phát rồ lên nữa. Cái em phát rồ là những đơn hàng siêu sale trên Shopee và Lazada.

Tiền mình vất vả kiếm ra, bắt chẹt từng thằng thầu chính đến thầu phụ mới có vậy mà vợ mình đem hết cho mấy đứa chả quen biết dell gì trên mạng. Đổi lại chả được cái tích sự gì ra hồn.

Máy làm giá đỗ. Mua cho vui thôi, ai rảnh mà làm.

Máy tập thể dục rung lắc toàn thân. Thỉnh thoảng cho con bé đứng lên rung tí cho sướng chứ Chíp được 2 lần.

Máy hút bụi mini. Nhà có con robot lau 8 lần một ngày mệt phọt cả cứt lấy đâu ra bụi để hút.

Thế là mất nguyên một phòng để chứa mấy đồ linh tinh.

Nói em thì em bảo anh lắm mồm. Dạo này còn bật mình nữa. Mình là do nể Chíp nên không bật lại thôi. Chíp ngày xưa ngoan hiền si mê bờ mông Kha Cảnh Đằng của mình đâu rồi.

...

Trước yêu thì Chíp chưa về nhà mình bao giờ. Sau yêu thì có lần mình xin phép mẹ Vi cho về quê chơi cùng mình với Minh Bé mấy hôm. Lần đầu tiên em về nhà chồng. Bẽn la bẽn lẽn. Nhưng chỉ được nửa ngày.

Chíp không phải tiểu thư nhìn con trâu bảo con bò, dù sao em cũng thường xuyên được về thăm quê nội ở Ninh Bình nên cũng chả lạ lẫm gì cảnh quê cho lắm. Cái em thích thú là được biết về cái nơi mà mình đã sinh ra và lớn lên nó như thế nào. Gọi là quê thôi chứ chỗ mình chả thiếu cái gì. Mát phù sa cũng có.

Mình đưa em đi thăm trường mẫu giáo cũ. Giờ nó đã thành một cái nhà hoang vì xã xây một cái trường mầm non to đùng ở chỗ khác rồi.

Kể với em anh tự đi học từ lúc 4 tuổi chả cần ai đưa đón em cứ bĩu môi nói mình điêu. Điêu người yêu nó chết.

Trường cấp 1 và cấp 2 thì vẫn thế, gần cánh đồng. Mỗi lần đốt gốc rạ khói um lên là được nghỉ học. Cơ mà bây giờ dân đi làm khu công nghiệp hết rồi, chẳng ai cấy lúa nữa. Bọn trẻ con chắc chẳng được nghỉ học đâu.

Chiều mua con diều 20k rủ em ra cánh đồng thả cho vui. Chíp sướng cười phớ lớ. Ăn cốc chè đỗ đen 5k cũng khen ngon nức nở. Dễ thương thật. Vợ mình giờ dell dễ thương bằng Chíp. Mặc dù vẫn là một.

Mẹ mình dạy Chíp nấu một món canh chua trong bếp, Chíp thiếu điều lôi sách vở ra ghi lại. Mình nghĩ nghe xong chắc để đấy. Không ngờ lúc lên HN Chíp thực hành lại ngay, sau 7749 lần cũng thành công bằng nửa mẹ mình.

Bố mình làm trên thành phố nên thỉnh thoảng mới về. Mình với Minh Bé ở HN nên nhà cũng khá buồn. Tối 4 mẹ con ngồi ăn cơm mẹ đùa bảo sau này thằng Mốc có vợ thì mẹ lên bế cháu chứ về hưu cũng chán. Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Chíp lén đưa tay cấu đùi mình. Nghe chừng xấu hổ.

Tối con Minh Bé đòi ngủ với mẹ, cái con ngu si đần độn, thế để Chíp ngủ với tao à ? Đúng là ngu dốt cộng nhiệt tình thì chả ra cái gì. Cuối cùng 3 mẹ con ngủ với nhau, mình ngủ tầng 2 phòng mình.

Nửa đêm thấy tin nhắn em tinh tinh.

- Anh ơi..

- Khó ngủ à.

- Vâng, mẹ tắt điều hòa. Em nóng.

Mẹ mình bị viêm mũi dị ứng nên ngủ thường hay tắt điều hòa. Con Minh Bé thì khỏi nói, nó có tật ngủ say có vất mẹ ra đường cũng không biết.

- Anh nói một câu cho em mát lòng mát dạ ngủ tiếp nhé.

- Không em nóng lắm chả ngủ được đâu. Bắt đền anh. Thêm quả biểu cảm khóc lóc nữa.

Thế là phải xuống đón em lên phòng mình nằm điều hòa cho mát. Mình bảo sợ cái gì, anh hẹn giờ rồi, 5h anh gọi em dậy để em xuống tầng 1 ngủ tiếp. Chắc do nóng quá nên Chíp đồng ý. Và Chíp ngủ thật làm mình cứ hí hửng trằn trọc mãi.

Thành ra quên mất vụ gọi em dậy lúc 5h.

Hai đứa ngủ đến tận lúc con Minh Bé lên gọi dậy ăn sáng.

Chíp sợ đến phát khóc cứ chết rồi, chết rồi mẹ biết thì em chết. Vẫn là con Minh Bé nhiều lúc khôn phết. Nó bảo với mẹ hôm qua chị Chíp khó ngủ nên con dẫn chị lên phòng con nằm điều hòa ngủ cho mát. Mẹ mình cũng không có ý hỏi thêm.

Chíp được mẹ mình đưa đi chợ quê chơi, sướng về kể líu lo. Chợ quê chứ khác quoái gì cái chợ Mơ. Còn khoe ai cũng khen em xinh thế, đúng gái HN. Mình đùa có ai nói em là con dâu mẹ anh không thì Chíp lườm. Mãi sau mới lí nhí bảo có.

Mẹ mình quý Chíp lắm, cứ vuốt ve khen xinh còn có ý gán ghép với mình. Bà chắc biết mình nấu gạo thành cơm rồi thì mừng phải biết. Mẹ mình lôi cái album ảnh của hai anh em lúc bé ra khoe với Chíp. Con Minh Bé là mấy cái ảnh trọc đầu, mình thì mấy ảnh tô son môi đỏ chót cầm hoa. Xấu hổ vãi cức. Chíp thích chí cười như nắc nẻ. Lúc đi Chíp xúi mình cầm một tấm theo mình là đàng hoàng nhất trong số những tấm thời trẻ trâu của mình lên cho em giữ.

Sau em ghép chung với ảnh em còn bé đang biểu diễn múa ở cung thiếu nhi vào một khung hình để ở bàn làm việc của em trên công ty.

Chíp còn về thêm mấy lần nữa, càng ngày càng quen biết tự đi ăn chè không cần mình đưa đi. Em bảo ở quê thích thật, thấy yên bình hẳn, còn nói bao giờ già chúng mình về quê sống anh nhé. Cái này Chíp nói đúng ý mình. Bao giờ 50 tuổi thì về quê hương khói cho các cụ. HN vui thật nhưng chật chội quá, mình không thích lắm.

Đưa Chíp đi thăm ông nội, ông cười khà khà khen Chíp lễ phép. Lúc về còn cho Chíp 200k làm Chíp ngại đỏ mặt. Mình bảo ông quý ông mới cho đấy, chả mấy khi ông cho đâu. Năm trước ông mình mất vì tuổi già. Sinh lão bệnh tử ...

Chíp với mẹ mình add face nhau, mỗi lần mẹ mình làm thơ Chíp vào like điên cuồng như một fan cứng chính hiệu. Mẹ mình càng yêu. Sau này mẹ chồng con dâu suốt ngày tỉ tê với nhau, thằng con như mình thì bị gạt ra một bên. Tủi thật.

Chíp sợ ma cực, mình dọa mấy câu là sợ són đái. Thế nên có lần mình kể cho một đoạn chuyện Đất độc mà ám ảnh mãi, sợ phát khóc. Cho nên mỗi lần chiến tranh lạnh mình chỉ cần mở Chú Ngạn lên nghe là có đứa kêu oai oái lao ra xin lỗi rối ríu. Lúc đấy cảm giác có thành tựu vãi. Đúng là nhà phải có nóc. Cám ơn chú Ngạn với giọng đọc ỉa cả ra quần.

Có lần chỉ có hai đứa về quê, Minh Bé không đi theo nên tối Chíp ngủ cùng mẹ. Nửa đêm chả biết có con mèo con chó nào kêu mà giật mình rơi cả xuống giường, khóc nức nở. Mẹ mình phải ôm dỗ mãi. Cái thằng mình thì ngủ say biết gì đâu. Tự nhiên sáng hôm sau dậy lại bị dỗi.

Quê mình có món canh cá ngon lắm, lần nào Chíp về cũng đòi đi ăn bằng được. Trên Hn chưa kiếm được quán canh cá nào chuẩn như ở quê.

Chíp bảo Chíp yêu quê mình, mình mát lòng mát dạ quá. Rủ Chíp tối ra đồng đổi gió để thưởng cho sự nhiệt tình của em với nơi chôn rau cắt rốn của mình thì em đánh mình.

- Sau này già đi rồi, anh còn yêu em không

- Tất nhiên rồi.

Mình khoe với em hình xăm mới trên ngực, là ngày sinh của em kèm theo một đóa hoa baby trắng. Hình xăm tuy hơi nữ tính và rất nhỏ nhưng em lại thích. Hôn mình không trượt phát nào.

Mình luôn nhắc nhở bản thân mình. Ở tim mình chỉ có em thôi.

Cho đến một ngày con gái cưng của mình xuất hiện.

Chắc phải cho em ra rìa thôi !

#16

Chuyện con gà vỏ tỏi thì cặp nào yêu nhau chả dính phải. Mình với Chíp cũng chẳng có ngoại lệ. Yêu nhau đến chết đi sống lại còn có đầy những giận hờn vu vơ.

Giận dỗi đôi khi mang lại cho ta nhiều cuộc mây mưa điên loạn vì làm tình là cách nhanh nhất để hàn gắn. Ai chả thích !

Nhưng đấy là khi hơi thở không có mùi thuốc lá.

Ôi cái mùi thuốc, dù chỉ hít một hơi nó cũng đọng mẹ ở họng và bạn có súc 18 chai nước súc miệng hay ăn hàng nghìn cái singum thì nó cũng dell hết. Thề.

Mình gần đây hút cũng ít, thỉnh thoảng cf cùng các anh công ty mới làm điếu. Nhậu thì nhiều hơn. Loại thường dùng chính là Kent bấm. Các anh bảo mình là hút cái loại có bạc hà thế này ysl lắm, nhưng mình thấy mình khỏe vờ cờ lờ. Hút thuốc hại bỏ mẹ ra rồi còn đi phân biệt loại có bạc hà hay không.

Cái hại lớn nhất của thuốc lá là khi hôn nhau người yêu sẽ phát hiện ra và sau nhiều lần chối đây đẩy cuối cùng mình cũng phải chịu trận. Vẫn là bài ca cũ đã repeat không biết bao nhiêu lần về tác hại của thuốc lá. Em ơi vì em anh mới đổ đốn như vậy đấy. Mất bao công anh nghiện rồi giờ bảo bỏ là bỏ ngay sao được. Thực ra nếu dòng đời không xô thì anh cũng tự ngã. Nhìn mấy anh cao bồi trên TV phì phèo thuốc lá thì em kêu manly, muốn rụng trứng. Người yêu em chưa kịp ngậm lên môi thì em mắng đua đòi.

- Em chán anh lắm rồi, em cần thêm thời gian.

Đấy Chíp nói với mình thế. Và sau vài trò con bò em vẫn lì mặt ra thì đến lượt mình bực. Mình dí lòn vào và đi về.

Đã thế về còn thua thêm mấy trận rank nữa. Diss mẹ bọn trẻ trâu óc tró !

Hôm sau đến đón em rõ sớm, nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể nhưng em cho mình một cái bánh bơ và trèo luôn lên xe một thằng nhõi grap , không thèm nhìn mình lấy thêm một cái nào nữa. Em tôi giận tôi thật rồi.

Tâm trạng nào mà ăn sáng, mình đến công ty sớm nhất. Theo mình nghĩ là vậy.

Đến cửa thì va vào một người. Đang định mở mồm ra để chửi thì ngó xuống dưới đất là một bé da trắng môi đỏ, xinh xắn đáng yêu. Thế là câu : "Đi đứng kiểu dell gì đấy" được nuốt lại ngay đầu lưỡi.

- Em có sao không bé ? Chả biết tuổi tác em ra sao cứ gọi bé đã. Mặc dù mình cũng là cái thằng gần như trẻ nhất công ty này rồi.

- Dạ em không sao. Em chào anh ạ. Lễ phép quá, giọng chuẩn HN nữa . 10 điểm nhưng khoan đừng về chỗ vội để anh đỡ dậy đã.

- Hình như anh chưa gặp em bao giờ.

- Em tên My ạ, đang thực tập ở phòng mình.

Thôi chết, mình bỏ lỡ cái gì hay ho ở văn phòng này rồi.

Thú thực là cuối tuần trước Chíp ốm nhẹ nhưng mình cũng xin nghỉ để ở nhà hú hí với em thành ra nghỉ từ thứ 5 tuần trước đến tận giờ.

Với ánh mắt nhanh nhẹn của một tay chơi nửa mùa bán chuyên mình đã scan được hết body em nó. Bất giác lại nhớ đến em Linh 3 ngờ.

Vài ba câu chém gió, thế là add được sđt của em kèm theo cả FB. Mình thấy mình chuyên nghiệp như một anh nông dân chính hiệu. Và mình lưu tên em là My 3M. Mịn, mẩy và múp.

Nói qua tí về công ty mình, à không công ty của Bác mình. Chuyên thi công các hạng mục nhà xưởng kết cấu thép . Việc thì thú thật không thiếu. Đợt đấy còn thêm mảng cung cấp và thi công lắp đặt sàn nâng nhập khẩu nữa. Thế nên cái phòng kế hoạch này vốn toàn đực rựa mới có thêm một em thực tập sinh non mơn mởn . Sau này còn có nhiều, nhưng giờ thì chỉ có mình em. Em thành bông hoa của đá duy nhất và đẹp nhất trong phòng.

Mình quên không hỏi ai giới thiệu em vào đây, em học trường gì. Mình cũng không phải là trưởng phòng nhân sự.

Thực ra mới vào nhưng do là cháu sếp nên ngoài việc chuyên môn ở phòng ra mình còn thêm một chức danh nữa đó là tay hòm chìa khóa. Nghĩa là trong mỗi cuộc ăn chơi mình sẽ là thằng cầm tiền và đi kiếm các chỗ hay ho để anh em đến nhậu nhẹt hát hò. Tăng 3 tăng 4 cũng là mình đưa đi hết. Kể cả tiếp khách. Khách của bác thì bác tự lo còn lại thì về hết tay mình.

Và sau vài cuộc setup ra ngô ra khoai anh em trong công ty gọi thân mật mình là Minh Bánh, cơ trưởng Bánh. Bánh trái dell gì mang tiếng vãi.

Ngập mặt trong đống hồ sơ giấy tờ do nghỉ quá nhiều mãi trưa mới mở được mắt ra thì cả phòng đã đi ăn trưa hết. Có người còn chuẩn bị đi ngủ rồi. Công ty mình thuê 3 phòng tại một chung cư trên đường Trần Quý Kiên 2 phòng để làm việc, 1 phòng để nghỉ ngơi ăn uống có cấp dưỡng đầy đủ mỗi tội phải đóng tiền tháng .Mình ăn cơm mẹ Vi quen rồi, không nuốt được cơm của cô cấp dưỡng nên không đăng kí ăn ở công ty. Gần đấy là thiên đường ẩm thực Nghĩa Tân cơ mà. Hoặc rảnh rỗi phi ra trường Chíp ăn có phải hay không.

Nhắn cho Chíp vài tin xin lỗi mùi mẫn mà em rep lại cho mình mỗi tin: Anh cút đi. Á à, láo thật, chắc muốn thêm cả khoảng cách để tính vận tốc đây. Được rồi bao giờ gặp sẽ tét đít.

Làm xong đống hồ sơ cảm thấy mình tài giỏi vãi cả đái, đã đẹp trai lại còn tài giỏi nữa thì em nào chả mê. Phải thưởng cho mình một suất bún đậu mắm tôm ở C4 Nghĩa Tân mới được.

- Ơ xinh gái, không đi ăn à ?

- Dạ em không đói ạ, em đang giảm cân. Hihi

Không đói mà mặt nhăn như cái đít khỉ. Vơi sự nhạy cảm bẩm sinh mình có thể lờ mờ đoán ra chắc em quên ví chứ nhìn em tiểu thư đài các thế kia làm sao có chuyện hết tiền được. Cơm văn phòng chắc em giống mình không nuốt được nên nhịn đến giờ.

- Thôi mới vào làm, chưa quen anh đưa đi ăn một hôm . Ra Nghĩa Tân đi.

- Em không đi là anh giận đấy, anh là cháu sếp tổng đấy anh nói phải nghe.

Cả cái công ty này, và thêm cả mấy bà bán trà đá ở dưới đều biết mình là cháu sếp, thêm em nữa cũng chả sao. Tại vì mặt mình lại hao hao giống mặt bác nên khối người còn nhầm mình là con ruột bác cơ.

Vậy là em ngoan ngoãn đứng lên đi theo, không phải vì cái ô dù của mình mà chắc em cảm động vì tấm lòng của mình.

Đi với em thì thôi đành để bún đậu C4 Nghĩ Tân trong lòng vậy. Em tinh khôi trong chiếc váy trắng tinh thế kia ai lại để vướng mùi mắm tôm vào . Mời em đi ăn một set bánh mì chảo tại vì hỏi ăn cái dell gì em cũng bảo được hết.

Mình ăn nhanh vl ra vì nói thật mình đói, sáng có ăn gì đâu. Mải ăn chả nói chuyện gì nên chắc em ngại cứ cắm cúi ngồi bứt từng mẩu bánh mì nhỏ ra chấm chấm mút mút. Mình thấy mình cần phải lịch thiệp hơn nữa nên bắt đầu hỏi thăm xem em học gì, đang ở đâu và sao lại vào đây thực tập thế. Có số đo 3 vòng quan trọng nhất thì mình không giám hỏi.

Em nói em học kinh tế đối ngoại, rất hay bên mình vừa thêm mảng xuất nhập khẩu nên em sang thực tập và phòng mình cũng đang triển khai mảng này nên em vào học hỏi kinh nghiệm . Nghe chả liên quan dell gì vì cái mảng này vẫn đang trong trứng nước, đã triển khai được hợp đồng nào đâu. Mới trong giai đoạn tìm bên cung ứng. Chắc em bị gài vào đây hoặc có âm mưu gì. Mình kệ mẹ, vì em xinh nên em thích làm gì thì làm.

Việc của em là ngồi đọc mấy cái CO,CQ của hãng và tìm thêm thông tin trên mạng. Buồn ngủ thấy bà nội luôn. Thế mà em vẫn cắm cúi làm, mình thì mình chịu.

Chíp vẫn giận dỗi nên chiều ông anh rủ mình ở lại tối đi ăn cùng mấy người bạn. À ông anh mình về công ty rồi. Mảng XNK là của ông ấy kéo về làm.

Ngồi quán nước đợi ông anh thì thấy My bước xuống, định với tay chào em thì thấy em bước vội lên một con Q5 đang đỗ ngay cạnh. WFT. Có phải em đang trêu đùa tôi đấy không ?

- Mày gặp con My chưa ? Thằng anh đi bển chán chê mới về đang bắn thuốc lào hất hàm hỏi mình.

- Gặp rồi, phòng em. Anh biết à ?

- Tao lạ gì. Con chú Vũ bên Trung tâm quỹ đất. Nhà ở khu XXX - Nguyễn Thị Định đấy.

Thảo nào. Bố My mình nghe loáng thoáng rồi. Hóa ra con quan.

- Nó vào công ty mình làm gì anh. Nằm vùng à.

- Tao không rõ, ông già sắp xếp, chắc định gán ghép cho mày.

- Cho anh thì có. Anh lôi nó về phòng anh đi.

- Mày điên à, loại tiểu thư như nó dính vào làm gì.

Ngồi cùng ông anh và đám bạn của lão ở Vuvuzela Nguyễn Khánh Toàn nghe các bố chém gió cười đau bụng. Toàn cáo già. Mình thấy mình còn non chán. Sau trận bia chắc lại kéo nhau ra Nguyễn Khang xem múa lửa. Biết là Chíp đang giận nhưng mình ham vui quá, không đi không được. Lý trí thì dặn mình phải về sớm nhưng con trym thì lại bắt mình phải đi tiếp. Và mình đi theo tiếng gọi của con trym.

Nhắn cho em một tin dặn ăn uống đầy đủ và ngủ sớm để đỡ tội lỗi. Hôm nay anh chỉ đi xem thôi nhất định không làm gì có lỗi với con trym của Chíp.

12h về đến phòng em vẫn chưa rep. Lần này căng nha, chắc phải bài mới thôi, chả ai tắm hai lần trên một dòng sông cả.

Sau khi ngồi vắt óc suy nghĩ mình quyết định dùng chiến thuật mây của trời cứ để gió cuốn đi nghĩa là kệ Chíp hết giận quên mùi thuốc là tự mò đến tìm mình thôi. Lúc đó mình sẽ giả vờ như bao dung và đón em vào lòng.

Thế là mình tạm thời không có người yêu.

Tắm rửa xong thì thấy có tin nhắn zalo. Cứ tưởng Chíp của mình đã nguôi giận rồi hóa ra là em My3M

- Em cám ơn anh hôm nay đã đưa em đi ăn ạ. Em đợi mãi mới thấy anh ol.

- Ôi có gì đâu em. Bé ngoan quá.

- Dạ, hay mai em mời anh đi ăn một bữa nhé.

Đối với một lời mời đi ăn của một cô bé xinh xắn như em thế này mình làm sao từ chối được. Người đâu dễ thương còn rất hiểu chuyện nữa.

Thế là nằm nhắn tin linh tinh với em đến 1h, lâu rồi chưa nhắn tin với gái không có nghĩa là văn mình cùn đi. Mình lúc nào chả văn vở.

- Em có thích ăn rau dền không My ?

- Dạ em không ạ.

- Thế nhà em có em trai hay anh trai gì không ?

- Có một em gái nữa ạ.

- Thế em gái em có thích ăn rau dền không?

Huyền thoại mẹ nó rồi.

Ngồi đọc lại mấy tin nhắn của mình với em đến mình còn cảm thấy xấu hổ vì sự lươn lẹo của mình nhưng cũng còn may là chưa có câu nào đi quá giới hạn . Chíp mà đọc được....thôi chết mình có người yêu rồi. Mình quên béng đi mất. Xóa vội tin nhắn đi thôi.

Nhưng mình vẫn mò vào FB của em để xem em có thực sự trẻ trâu như lời ông anh nói không. Ồ còn có cả bạn chung là Ín nữa này.

Như lạc vào vườn hoa muôn màu muôn sắc. Từ nhẹ nhàng thanh tao đến cuồng nhiệt nóng bỏng. Tự nhiên thấy mình hư quá nên quyết định bỏ điện thoại ra, mở máy tính và vào FB tiếp. Vào xem trong lúc đợi xếp hạng thôi.

Lại là bọn trẻ trâu, óc tró. Diss mẹ lũ ranh con đồng V.

#17

Tuân theo đúng chiến thuật mây của trời cứ kệ mẹ gió cuốn đi hôm sau ngủ dậy mình phi một mạch đến công ty.

Ôi HN của mình đẹp lắm, đáng yêu lắm nhưng dell phải vào những buổi sáng đi làm cực như chó thế này. Thôi thì chả có từ nào để nói...

Đến công ty muộn một chút nhưng không sao, vẫn đẹp trai. Đang gặm dở cái bánh bao 2 trứng thì em bước vào. Hóa ra cũng là thành phần đi muộn giống mình. Hôm qua mình chơi game đến tận hơn 3h mới ngủ, trận thắng trận thua. Rank Đồng khốc liệt quá mãi không thoát được mặc dù trình mình nó ở tầm Bạch kim mẹ rồi

Ơ, hình như sai sai, sao em lại cầm một lọ hoa. Phòng mình có mỗi lọ hoa nhưng chỉ để cắm hoa cúc vào mùng 1 và nó cũng không giống lọ hoa trên tay em..

Thế là tự nhiên phòng mình sáng hẳn lên có lẽ không chỉ bởi lọ hoa em cắm. Hôm nay em mặc quần Jean, áo phông, đi giày thể thao trẻ trung hiện đại - một đôi Alexander Mcqueen chính hãng. Hôm qua mải ăn không để ý hóa ra em cũng có răng khểnh và lúm đồng tiền khi cười. Con gái mà cứ có 2 thứ này thì mình đánh giá là xinh.

Chíp thì chả có răng khểnh với lúm đồng tiền. Chíp có mình. Thế nên Chíp đẹp nhất.

Buổi sáng nếu ông anh không cạy chức cạy quyền lôi mình đi cf thì mình sẽ ngồi làm việc ngoan ngoãn như hầu hết những anh kĩ sư trẻ mới ra trường, đầy nhiệt huyết và đam mê. Sáng nay lão không qua lôi mình đi chơi thật.

- Anh ơi, trưa anh em mình đi ăn gì nhỉ. My nhắn tin cho mình

- Gì cũng được, anh dễ mà.

- Đi xa một chút được không anh ?

- Ô kê con dê.

Đúng 11h em nhắn tin cho mình hẹn lát cùng nhau đi ăn tại Grille6 Steakhouse trên Hào Nam . Đậu xanh, đi thế vòng đi vòng về mất mẹ buổi trưa rồi còn ngủ nghê cái gì đã thế quán còn tên tây tây nghe hãm dell chịu được. Mình với Chíp toàn ngồi vỉa hè, có quán còn chả có tên, ăn vẫn ngon, có sao đâu. Bày vẽ thật. Chắc quán của mấy cô cậu sinh viên hay rủ nhau lên để có chỗ sống ảo.

- Đi xe em anh nhé, hôm qua ngồi xe anh em không quen lắm.

Ờ đúng rồi, em quen sao được xe đấy anh độn yên lên rồi để Chíp ngồi sau còn ôm anh đấy. Mỗi lần giận nhau đi đường anh chỉ cần bóp phanh là Chíp phải ôm chặt lấy. Ra trường lên đời chạy con Yamaha MT , sau phải bán đi mua Vespa đi cho lành lí do là hết trẻ trâu rồi, và quan trọng là đi siêu thị không có chỗ treo đồ.

Cưỡi con Liberty của em và lên đường. Được bữa cỗ mất ba quãng đồng, thôi lần sau ăn cháo lòng ở Nghĩa Tân thôi em ạ. Hi vọng quán của em đồ ăn ngon một chút.

Và nó ngon thật, còn đắt nữa, may mà mình được mời nên tâm trạng thoải mái hẳn. Giận nhau mà Chíp cầm luôn thẻ của mình, cũng chả để lại đồng nào cho mình tiêu. Hôm nay không phải em mời chắc mình ở lại rửa bát quá.

Hai anh em nói cười vui vẻ, mình cũng không đả động đến bố Vũ của em, coi như không biết. Kể em nghe chuyện 10 quả mít. Bài test nhỏ xem có hồn nhiên ngây thơ thật không. Em cũng cười như ma làm. Ghê phết.

Về đến công ty đã là 1h30 chiều, đúng là chả ngủ được tí nào rồi. Chiều ngồi mình ngáp ngắn ngáp dài còn ngó sang thấy em cứ vui phơi phới. Lạ đời.

Mấy bố 8x ế vợ bên phòng mình dạo này ít thấy sang bên phòng Tài vụ - Kinh doanh hẳn. Cứ luẩn quẩn ở đây đợi My ho một tiếng là cong đít lên chạy đi rót nước. Chết cười.

Mấy ngày sau cũng chả có gì thay đổi. Chíp vẫn thi gan với mình. Mình thì xuống nước, mỗi ngày đều nhắn tin ỉ ôi xin lỗi kệ mẹ gió mây muốn ra sao thì ra nhưng em vẫn chẳng thèm rep. Qua nhà thì không gặp, có điều vẫn gửi cho mình ít tiền qua chỗ Minh Bé.

Thành ra tối rảnh lại nhắn tin vớ vẩn với My. Luẩn quẩn mấy hôm thế là có cái hẹn đi cf. Một quán cf cũng tên tây và tận trên phố. Cf thì chọn quán nào gần gần thôi, ra Linh Đàm đi em, vừa làm ngụm cf đen vừa nhìn view ra hồ có phải giống người lớn không - bắt nhau chạy lên phố làm gì. Nhưng nhận lời em rồi đành phải đi vậy.

Đến quán loay hoay một lúc mới tìm được chỗ gửi xe, quán trang trí khá đẹp, chuẩn teen nhưng hơi lòe loẹt làm cho mình cảm giác mình như một thằng gay đang chuẩn bị đi biểu tình đòi quyền lợi cho đám LBGT vậy.

Em chọn một bàn ngoài ban công, nơi có treo một vài chậu hoa nhỏ. Mình ưng, bớt gay hẳn.

Em vẫn style xinh đẹp dịu dàng với váy trắng tinh khôi. Có vẻ em yêu màu trắng. Nhưng đêm tối đi chơi mặc váy trắng để dọa chết người à.

Mình thì quần đùi áo phông, ngồi cùng em hơi kệch cỡm.

- Anh ơi anh giúp em một việc nhé.

- Hái sao à ? Chẳng phải đã có 2 ngôi sao trong đôi mắt của em rồi còn gì.

- Anh cứ đùa em. Đánh yêu một cái

- Em nghiêm túc mà.

- Cuối tháng , đám bạn em tụ tập đi chơi, mà hơi xa em không tự mình đi được anh đưa em đi cùng được không ?

- Để anh nghĩ đã.

- Nếu anh ngại hoặc người yêu anh không cho đi thì thôi cũng được ạ.

Muốn chơi hỏi xoáy đáp xoay với mình thì phải.

- Vậy sao My không nhờ bạn trai my đưa đi mà lại nhờ anh ?

- Hihi, em đã làm gì có người yêu.

- Ơ trùng hợp nhỉ, chúng ta có điểm chung đầu tiên rồi đấy.

Chết mẹ mày rồi Minh ạ. Ếch chết tại miệng.

Trên đường về mình đã dùng vô số lời lẽ không ra gì để mắng cái miệng của mình. Chắc chắn thằng đệ của mình đã có một vài tác động lên não để mình phọt ra câu đó. Chíp mà biết thì chết cả tao với mày. Đồ ngu.

Nhớ Chíp quá, vòng qua nhà em treo trước cửa một ít đồ ăn khuya tại vì gọi em vẫn không nghe máy . Hi vọng em nhận ra tiếng xe của mình, em tuổi Tuất cơ mà.

Mình phải lao vào summoner rift chém giết để vơi đi nỗi nhớ em thôi. Mai là chủ nhật rồi tha hồ ngủ.

Đang ngủ ngon thì cảm giác bên cạnh có cái gì ấm ấm vừa rúc vào lồng ngực. Nửa tỉnh nửa mê quờ quạng thì thấy mềm mềm qua lớp vải, hình như là vếu. Vuốt thêm xuống dưới, vẫn mềm mềm nhưng căng hơn, là mông rồi. Mở mắt ra thấy đúng là Chíp. Thần linh ơi Chíp đây rồi.

Tuy trong lòng đang gào thét tên em nhưng mình vẫn rất dịu dàng nhe răng ra cười một cái thật cool đã.

- Khiếp. Anh đi đánh răng đi.

Mình bật dậy còn nhanh hơn cả lò xo, tồng ngồng đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Bình thường ngủ toàn cởi trần và mặc quần đùi, ở phòng riêng thì mặc sịp làm quoái gì. Chỉ 3 phút sau đã có mặt trên giường ôm chặt lấy em hít hà. Em vẫn cầm điện thoại và xem mấy cái nhảm nhí trên FB.

- Còn không mặc quần áo vào.

- Mặc làm gì tí lại mất công cởi ra.

- Anh vớ vẩn. Lần sau còn dám thế nữa không ?

- Anh sợ lắm rồi. Thề chó. ( Thề nói điêu làm chó..gâu..gâu )

- Đưa em kiểm tra xem nào.

Mình hôn em thật sâu, nụ hôn dài sau nhiều ngày xa cách. Chắc em cũng nhớ mình, cái lưỡi xinh cũng dịu dàng đáp lại. Buông em ra ngắm em thật lâu, đúng rồi cái mình nhớ da diết những ngày qua chính là khuôn mặt này, nụ cười này, giọng nói này.

Trong một tích tắc mình đã tự mắng bản thân vô sỉ khi đi uống cf với My, nhưng thôi nước này rồi thì tùy cơ ứng biến vậy. Mình vẫn là của riêng Chíp.

- Minh có yêu em nhiều không ?

- Có chứ. Yêu Huyền của anh nhất thế giới.

- Thế thì hôn em đi.

- Hứa với em phải vì em mà thay đổi nhé.

Giờ thì cái gì anh chả hứa được.

Môi mình lại tìm đến môi em, em đáp lại một cách hoang dại. Quần áo em lần lượt được mình cởi bỏ.

- Em đẹp không ?

- Đ ..ẹp..p. Mình lắp bắp

- Thế thì yêu em đi. Em nhớ anh quá.

Bọn mình hòa vào nhau đến giữa trưa mới chịu dậy. May phước mấy ngày gần đây không hút hít gì không thì ăn cám.

- Ở công ty có gì mới muốn kể cho em nghe không ?

- Nothing . Em có số chị Hà nhà anh rồi còn gì. Có lương chị khắc nhắn em biết.

Mình vẫn giấu chuyện phòng mình có cô bé thực tập. Mình với Chíp luôn chia sẻ với nhau mọi chuyện, kể cả chuyện ở công ty. Chíp ơi anh xin lỗi phải giấu em vụ My3M thôi. Tất cả vì tấm bằng gia đình văn hóa.

- Đi ăn kichi đi anh, em thèm. Chiều đi xem phim nhé. Anh bỏ bê em cả tuần nay rồi.

Chính em bỏ bê anh thì có. Mình nghĩ vậy nhưng không giám nói.

Thế là tươi , hôm sau mình lại thành culi của Chíp, sáng qua đưa em đi học, tối đón em về. Tất nhiên là giấu em vụ của My rồi, trong lòng lúc nào cũng nơp nớp lo sợ mỗi khi có tin nhắn đến. Phải nghĩ cách để rút lại cái câu xàm ngôn hôm trước thôi.

Đàn ông đã khổ, đàn ông đẹp zai khoai to như mình càng khổ hơn. Chả biết thấy trên xe có thêm một cái mũ bảo hiểm My nghĩ gì nhưng vẫn thỉnh thoảng nhắn tin cho mình hỏi han vào ban đêm...

Mình không trả lời thì bất lịch sự, trả lời thì áy náy với lương tâm.

Số mình khổ quá !

#18

Cả tuần sau mình đắn đo suy nghĩ nát cả óc.

Tự nhiên mình nghĩ ra một chuyện đó là Chíp rất hay buôn chuyện với bà chị mình. Biết đâu bà chị trẻ người non dạ của mình lỡ lời nói ra chuyện mình cùng My hay đi ăn trưa với nhau thì sao. Ôi bà chị có lớn mà không có khôn của em, đừng bán đứng thằng em nếu chưa được giá nhé.

Càng ngày càng tới gần ngày hẹn đưa My đi chơi. Mình ăn không ngon ngủ không yên, đêm không ăn được chỉ ngủ.

Trên công ty mình có ý giữ khoảng cách với My, ít giao tiếp một chút, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng. Mấy lần còn cố tình đứng hút thuốc trước mặt em, nói mấy đâu diss mẹ, vãi lòn để em đánh giá mình bad boy cho một sao rồi bỏ cái việc nhờ vả kia đi. Tránh girl chả xấu mặt nào.

Nhưng em vẫn nhắc về nó. Trưa vẫn rủ mình đi ăn.

Thôi thì cơm cô cấp dưỡng có khó nuốt thì cháu cũng cố. Lấy cớ dạo này anh bận việc quá, ăn cơm công ty cho nhanh em ạ, ăn xong còn ngủ tí. Thế là em cũng gật gù bảo vậy em cũng ăn cùng anh cho vui. Vui cái dell gì em ơi, bao nhiêu ông ế vợ trong phòng sao em không dính lấy. Chả nhẽ nói với em là anh có người yêu rồi, thế thì lộ hết.

Nhiều đêm mình mơ thấy cảnh mình đưa My đi chơi bằng con MT của mình, đang ôm nhau tình cảm thì Chíp xuất hiện và bẻ cổ mình.

- Vừa kí được hợp đồng. Bánh đi kiếm chỗ tối ăn nhé, My quen việc chưa con, đi cùng anh Minh luôn cho vui.

Ơ, đến bác cũng gọi mình là Bánh thì còn ra cái thể thống gì. Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi.

- Sao mọi người ai cũng gọi anh là Bánh hả anh ?

- Tại anh thích ăn bánh mì đấy.

- Em thấy anh toàn ăn bánh bao với xôi buổi sáng mà.

- Đêm anh mới ăn cơ.

Kiếm được một chỗ ở Đỗ Đức Dục vừa rộng rãi, đồ ăn lại ngon . Tiện cho anh em đi tăng 3 đỡ tốn tiền taxi luôn.

Hợp đồng ông anh mang về nên lão quản ca luôn, bác mình ít tham gia mấy vụ này để anh em tự nhiên. Mình uống khá nhiều. Tí thì say thật

Chíp nhắn tin bảo anh cứ vui vẻ đi, về đến nhà nhắn tin cho em là được đừng cầm cái điện thoại suốt mọi người đánh giá.

Đến quán hát thì các anh bâu lấy My, hết Cơn mưa tình yêu rồi đến Qua đêm nay.. Con bé cũng vui vẻ song ca cùng.

- Over night ?

- Thôi em về, mệt lắm. Tí anh đưa ae đi chơi đi.

- Mày sợ con Chíp nhỉ ?

- Cả cái quận Hai Bà Trưng sợ chứ đâu phải riêng em.

Mình với bà chị hát bài Thơ tình của núi, solo thêm bài Dấu mưa của Trung Quân nữa. Tổ sư bố mấy anh bê đê hát rõ hay nhé, mình cứ thích mấy bài của các anh.

Rượu hơi ngấm, đưa ví cho bà chị bảo em về trước không tí say mất. My cũng xin phép về cùng luôn. Mấy ông anh không ông nào xung phong đưa em nó về. Chắc tiếc tăng 3.

- Anh Minh đưa em về nhé ?

- Anh đang định gửi xe lại quán đi taxi về đây này.

- Thôi anh đưa em về đi, em cũng hơi say say.

- Đi với anh, anh hay mất kiểm soát lắm, anh đưa em đi linh tinh đấy. Mình trêu.

- Vâng !

Ôi cái đệt. Tỉnh cả rượu. Em vâng cái gì cơ.

Đưa em về bằng xe của em, xe mình gửi lại quán. Vừa đi vừa niệm thần chú : Chíp ngon hơn, Chíp ngon hơn....

Thằng em phản phúc của mình cứ đòi vùng lên, chắc nghĩ đến câu vâng dạ của My. Thần chú có hiệu nghiệm thật. Mình đưa được em về đến đầu ngõ, đi đường chả dám nói câu nào sợ lỡ lời. Leo vội lên taxi chạy về nhà.

Phải khai thật với Chíp thôi, mình thì kiên định lắm nhưng nửa thân dưới của mình nó hay mủi lòng, nhất là với gái xinh. Cứ thế này thì lửa gần rơm cháy nhà mất.

My đăng một tấm ảnh tự sướng lên FB . Caption " Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Ảnh đẹp thật đấy nhưng anh dell dám like.

Thôi giấu Chíp thì giấu đến cùng, hẹn gặp My để từ chối cái vụ kia vậy. Em bảo đang đi ăn cùng đám bạn, anh qua cùng luôn đi. Chắc lại quán tây tây cùng mấy đứa ranh con thích tự sướng - mình nghĩ thế. Nhưng lần này mình nhầm, em hẹn lên gần Ga Hàng Cỏ ngồi ăn lẩu ở vỉa hè.

- Miu giới thiệu đê. Bạn My rót cho mình một chén rượu nói.

- Anh Minh, sếp tao đấy.

Đệt, nghe sướng vãi, mình thấy tự tin hẳn. Bạn My toàn trai xinh gái đẹp vừa đủ một bàn. Liếc sang đã thấy hết mấy chai cá sấu. Hôm nay em diện quần bò, áo croptop lộ ra vòng em con kiến, má hơi hồng, chắc cũng uống khá nhiều rồi.

Loanh quanh mấy câu chuyện xã giao hết thêm một chai, mình với My xin phép đi trước. Hơi bất ngờ với em hôm nay.

- Anh có chuyện gì à ?

- Uhm..

- Nói sau đi, nay em buồn. Đưa em đi uống tiếp nhé.

Mình phải vỗ má mấy cái mới tin đây là em My thực tập sinh ngoan hiền ở phòng mình. Em giờ đây trước mặt mình hoàn toàn khác. Đầy vẻ lả lơi, gợi dục nhưng đôi mắt lại tràn nỗi buồn. Mình không muốn từ chối một cô gái đang nhiều tâm sự.

Hôm trước cầm thẻ rượu của ông anh. Thôi thì đưa em lên Hair Of The Dog chơi một tí. Thằng lễ tân gật đầu chào mình, nháy cả mắt với em.

- B52 trước nhé.

- Vâng.

Giữa những tiếng nhạc chát chúa, mình với em chỉ âm thầm cụng ly. Em không nói, mình cũng chả hỏi. Đột nhiên My đi sang phía mình, ôm lấy cổ lắc lư theo điệu nhạc Timber. Chết con mẹ nó rồi. Muốn đẩy em ra, em càng ôm chặt.

Rời bar lúc em say mềm. Chả nói được cái gì.

- Đưa số bạn đây anh gọi lên đón em về.

- Thôi, anh đưa em đi đâu thì đi.

- Về nhà anh nhé.

- Vâng.

Diss mẹ mọi chuyện đi quá xa rồi. Lại vất xe trên phố, gọi mãi mới kiếm được taxi đưa em về. Trên xe em chỉ chực nôn, mình phải bịt mồm em lại. Gọi cả con Minh Bé xuống mới đưa được em lên phòng. Nó cứ tưởng Chíp gãy.

- Bò lạc hả anh ?

- Bạn tao. Bé cái mồm thôi.

- Mua cho em đôi giày.

- Duyệt

Cho em nằm phòng mình. Nôn ra đấy thì chả có anh em dell gì nữa nhé. Mình ra sopha ngủ. Bao giờ lấy vợ mua cái sopha to tí ngủ cho sướng. Sopha toàn lông mèo ngủ hắt xì cả đêm. Chợp mặt được tí thì thấy em lò dò ra lấy thêm nước.

- Tỉnh sớm thế à ? Mình ngái ngủ, hỏi em

- Anh không làm gì em à. My cười.

- Em muốn anh làm gì ?

- Đại loại mấy cái trò đàn ông các anh hay làm đấy.

Ghét nhất mấy câu chụp mũ vơ đũa cả nắm.

- Thôi em đùa, cám ơn anh nhiều.

- Thế em có chuyện gì ?

- Chuyện gia đình em thôi, anh muốn nghe không ?

Chuyện gia đình em mình không tiện kể, nói chung em cũng đáng thương, nhà giàu quá cũng khổ . Mình cũng hiểu phần nào tâm trạng của em. Bảo em ngủ đi mai còn đi làm.

- Sắp tới em nghỉ thôi, xong nhiệm vụ rồi anh ạ.

- Uhm, tập trung ra trường. Chúc em sớm hoàn thành ước mơ của mình.

....

Hẹn với Chíp đi uống tà tưa, tiện xin phép để đưa My đi chơi, em nói em chả có nhiều bạn nên mình ngại từ chối . Với lại càng giấu Chíp biết mình càng là người khổ.

Căng thẳng còn hơn cả bảo vệ tốt nghiệp, chả biết mở mồm ra sao.

- Em à, có đứa bạn nhờ anh đưa đi chơi vào cuối tuần sau. Sáng đi tối về thôi, nó không có xe.

- Trai hay gái hả anh ?

- Ơ.. bạn gái. Nó thực tập ở công ty anh.

- Sao em chưa nghe thấy anh kể về chị ấy nhỉ?

- Ơ tại vì.. Anh quên.

Chíp cười tủm tỉm bấm bấm điện thoại. Mình chả biết nói thêm gì thấp thỏm cứ chờ phản ứng của em.

- Duyệt cho anh đi.

- Thật ?

- Vâng.

Mình sướng quá, bảo bối của mình quả nhiên tấm lòng bồ tát hiểu chuyện. Đang cười khúc khích thì thấy Ín với một đứa nữa đi vào. Là My.. Ín nháy mắt với mình. Mình hơi đơ.

Chíp cười :

- Chị My là chị họ của Ín đấy anh !

Mình lờ mờ hiểu ra chuyện gì rồi. Thảo nào !

Tự nhiên thấy mình bị tổn thương ghê gớm, hóa ra đây là trò đùa của Chíp. My với em chả xa lạ gì, có khi mình nói gì, làm gì My đều kể hết cho em biết.

My với Ín vào bàn ngồi, mình khẽ cau mày gật đầu. Mắt vẫn nhìn vào Chíp.

- Sư phụ nhận người quen đi này. Ín trêu.

- Anh là trẻ con với em đúng không ? Em muốn mang tình cảm của anh ra trêu đùa hả ?

Mình gần như hét lên, Chíp hơi bất ngờ, tái mặt. My với Ín cũng vậy.

Mình đứng dậy bỏ về . Tự nhiên thấy lòng trống vắng. Tính mình hay xốc nổi, không kiểm chế được cảm xúc. Thôi thì đứng lên chứ không lại to chuyện thêm.

Chíp chạy ra ôm chặt lấy mình, mình cũng thấy mình hơi quá khi mắng em ở chỗ đông người thế này.

- Mai mình nói chuyện sau. Bảo Ín đưa em về cẩn thận.

Mình gỡ tay em rồi lên xe. Em chỉ xem tình yêu này.. như là một phép thử thôi sao ?

#19

Mình không trách Chíp nhiều, em vẫn là trẻ con, mình trách My nhiều hơn, không quen không biết , xen vào chuyện của mình làm gì. Nghĩ tới những gì em làm có thể toàn là diễn tự nhiên thấy em giả tạo quá. Kể cả câu chuyện của em.

Chíp gọi điện nhiều, nhắn tin nữa. Mình sợ em lo lắng làm điều vớ vẩn nên rep lại

- Anh ổn, để anh yên tĩnh mấy ngày. Anh có nói bỏ em đâu mà em lo.

Có cả tin nhắn của My nhưng mình không đọc.

Có thể với một cô gái sành sỏi như em hành động này của mình hơi bất lịch sự và thiếu tôn trọng em nhưng mình mặc kệ.

Với Chíp có lẽ em cần một bài học, để biết trân trọng hơn cái thằng người yêu của em. Nói như kiểu bây giờ là : Hình như tôi chiều em quá, nên em hư đúng không ?

Rượu mãi cũng chán, uống vào lại thêm sầu, về nhà thì kiểu gì Chíp đang đợi mình ở phòng. Không thể tha lỗi cho em sớm thế được, mặc dù trong lòng mình đã nguôi một nửa cơn giận rồi.

Tự nhiên nhớ đến mấy thằng bạn đại học ngày xưa. Thỉnh thoảng mới gặp nhau được bữa, mỗi đứa một nơi, thằng làm sếp, thằng làm culi giống mình.

- PES không ?

- Đêm hôm rồi PES cc.

- Chơi búng chim. Mày sợ à ?

- Diss mẹ con gà này gáy kinh nhỉ. Gọi thêm đi.

Đủ 4 tay. Có thằng phi từ Đông Anh sang. Gặp nhau ở cổng sau trường. Trường mình vẫn thế, tối om om, chả đẹp cái dell gì, gái cũng không có nhưng lần nào đi qua cũng phải ngắm nhìn một chút.

- Hay đi uống ?

- Thôi chơi đi, uống để khi khác, nay thấy chán chán mới gọi chúng mày đi để nhét hành vào mồm.

- Xin phép Chíp chưa ?

- Mày nghĩ thằng nào đi chơi cũng phải xin phép người yêu như mày à. Kém cỏi.

Lần này mình nói thật. Mình bỏ đi thì cần gì xin phép. Thích làm gì thì làm.

Ngồi trong quán quen thời sinh viên ở ngõ Cột Cờ, gọi sẵn mấy chai sting sợ tí chủ quán đi ngủ không biết gọi ai. Đêm nay khô máu với mấy con lợn này. Thằng nào cũng rút ra bao thuốc mới tinh. Sợ bạn mình không có thuốc hút mỗi ông làm một bao.

Nhớ các bạn của tôi quá. Diss mẹ !

Chơi đến 6h sáng mắt đỏ long sòng sọc, tay mỏi nhừ . Cả lũ kéo nhau vào ngõ Tự Do ăn sáng. Chủ yếu là phục vụ nhu cầu ngắm gái Kinh tế của các bố.

Mình rủ chúng nó cf nhưng bảo thôi về , hết lòng với mày rồi có ngày chủ nhật để tao về ngủ. Có thằng đi làm luôn, đang chạy tiến độ.

Về đến nhà mệt rã rời. Ngày xưa sinh viên cũng như thế này. Nghĩ lại cũng vui, ít lo nghĩ cũng tốt. Ra trường ai chả có áp lực sống, mình thì nghĩ ngay đến cái áp lực gặp Chíp bây giờ nói cái gì đây.

- Anh về rồi à ?

- Uhm..

- Người toàn mùi thuốc.

- Tối qua em đợi anh đấy à ?

- Vâng.

- Đã ngủ chưa ?

- Một chút ạ.

- Thế đi ngủ đi, anh mệt quá.

Hôm qua mình đoán kiểu gì Chíp cũng mò sang đây bằng được để đợi mình nên cũng phím với Minh Bé trước rồi. Chả biết em có ngủ thật không hay cũng thức trắng đêm như mình. Mình thức để chơi điện tử, còn em thức đợi mình.

Mình tắm qua, thay quần áo, lên giường nằm một lúc vẫn chưa thấy em vào.

- Chíp.

- Dạ

- Không vào đây ở ngoài đấy làm gì ?

- Khóa cửa vào ngủ cho ngon.

- Vâng. Hihi

- Nách chồng em thơm thế.

- Không phải nịnh, ngủ đi.

Gần 4h chiều mình mới tỉnh. Em vẫn ngủ ngon lành trong lòng mình. Cánh tay tê rần vì em gối đầu lên. Vuốt ve mặt em thì em cũng tỉnh lại.

- Đêm qua anh đi đâu mà sáng mới chịu về. Em gọi hỏi cả anh Long mà anh ấy cũng không biết. Long là ông anh trai mình. Mình với mấy anh em thân thiết gọi là Long Phẩn.

- Sao giọng em to thế, anh không muốn trả lời.

- Hihi, thế chồng em đêm qua chơi bời những đâu. Có làm gì khiến em buồn không ?

- Đi ăn đi, anh đói quá. Tí anh hỏi tội sau.

- Vâng. Chíp lí nhí

Đưa em loanh quanh khu hồ Linh Đàm cũng no cả bụng. Mỗi đứa làm gần chục cái thịt xiên nướng với bánh mì. Nam thực như hổ, nữ thực như nam.

- Chúng ta nói chuyện ở đây hay về nhà ?

- Em muốn anh ôm em cơ, nói chuyện ở đây nhỡ anh vất em xuống hồ thì sao.

Thôi thì chiều, em thích là được:

- Chị My thực tập ở công ty anh em cũng không biết. Ín về nước nên bọn em gặp nhau cafe, chị ấy đi cùng nói chuyện thế là mới có chuyện kia. Ban đầu em cũng không muốn nhưng con Ín cứ xúi nên em cũng muốn thử.

- Thử gì. Anh còn gì để em thử ?

- Tại chị My mới chia tay người yêu, người yêu chị ấy bắt cá hai tay nên chị nói đàn ông ai cũng như ai, và bọn em cá cược với nhau.

- Cái vụ đi chơi kia thực ra là đám bạn em và Ín. Nếu anh không nói với em và đưa chị My đi, tới nơi anh sẽ gặp em ở đấy. Nhưng anh chọn cách nói cho em biết. Em vui lắm vì người đàn ông của em đã chọn thành thật với em, nhưng anh lại giận. Em sợ !

Đậu xanh rau má, may mà mình tỉnh đòn. Nghĩ tới viễn cảnh kia chắc không còn mặt mũi nào để nhìn em nữa.

- Anh cũng đừng trách chị My với Ín nhé, lỗi là ở em.

- Anh biết, em muốn thử lòng anh nhưng em cũng phải nghĩ cho cảm giác của anh chứ. Chúng ta đã trải qua những gì em còn nhớ không ? Từng đấy còn chưa đủ hay sao mà em vẫn muốn thử.

- Em xin lỗi. Chíp lí nhí.

Mình văn vở vãi, cứng miệng thế chứ đang thầm cảm ơn 18 đời tổ tông đã thay phiên nhau phù hộ để con qua được kiếp nạn này.

- Thôi, mình làm hòa. Chíp xinh quá, ra đây anh ngắm xem nào .

- Không !

- Sao thế ?

- Em dỗi. Hôm qua anh mắng em rồi. Anh xin lỗi em đi.

- Ơ...

Còn một tuần nữa mới hết thời gian thực tập nhưng My vẫn xin nghỉ trước. Mình cũng không quan tâm lắm. Nhưng mấy ông anh trong phòng thì đi ra đi vào, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.

" Người đi một nửa hồn tôi mất

Một nửa hồn kia đứng chửi thề "

Có hợp đồng mới, mọi người đều có thêm nhiều việc. Mình cùng ông anh liên tục đi khảo sát hiện trường cứ sáng đi tối lại về . Việc My nghỉ thực tập lão cũng biết :

- Mày làm gì con bé à ?

- Anh nghĩ em làm được cái gì ?

- Uhm.. Mày không nên dính vào nó. Con bé lúc trước ngoan hiền lắm. Sau khi mẹ nó bỏ đi tao gặp nó đi club suốt.

- Mà em cứ thắc mắc cái chuyện nó vào đây thực tập .

- Chuyện của 2 ông già, mày quan tâm làm gì.

Cuối tuần. Mình ở nhà một mình, tuần này Chíp không sang mà về nhà bên Eco, con em mình thì đi đú đởn với bà chị . Cả tuần ông anh lôi mình đi khắp nơi, ăn uống nhậu nhẹt tiếp khách mệt rã rời. Làm suất cơm rang dưa bò cùng lon coca để tí còn nhập ngũ. Hôm nay mình sẽ vào vai một chiến sĩ Hồng quân Liên Xô. Lâu rồi chưa tham gia chống Mỹ hôm nay phải nhiệt tình một chút.

9h đang miệt mài theo dấu chân của các Checker thì có tiếng chuông cửa.

- Anh có muốn cho người bạn cũ này vào nhà nói chuyện tí không ?

- Còn xem, người bạn đấy có bán đứng anh không đã .

- Anh nghĩ sao ?

...

- Trước hết chúc mừng anh đã tai qua nạn khỏi. Sau thì em xin lỗi, không nghĩ anh mong manh dễ vỡ vậy.

Móa nhà em, em là nguồn cơn của việc này mà giờ nói phủi đít như không có chuyện gì vậy. Nhưng mà mình nhã nhặn lịch thiệp, ít nhất cũng hơn đứt cái thằng vừa đá em nên mình cười trừ. Đối với em, cũng không còn để ý nhiều. Tốt nhất là em mau cút đi để anh còn tiếp tục chống Mỹ.

- Thôi, không sao, em đến đây có chuyện gì ?

- Uống với anh thôi.

- Nhà anh không có rượu đâu.

- Nhưng mà em có.

Đậu xanh con bé My này cuồng cồn mẹ nó rồi. Một chai Macallan, một chai Chivas 18. Đừng bảo với anh là em lấy của bố mang đi đấy nhé.

- Em mua đấy, để mừng cho em vẫn được anh mời vào nhà.

Rượu vào lời ra, con bé nói nhiều từ việc thằng người yêu khốn nạn ra sao, đến việc tại sao mẹ nó bỏ đi. Mình ngồi gật gù, thỉnh thoảng lại bốc miếng thịt gà cho vào miệng. Hôm nay đóng vai chị Thanh Tâm tư vấn tâm sinh lý cho em.

Rất nhanh chai Macallan đã hết, chai kia chỉ còn một nửa. Em bắt đầu khóc lóc. Mình chả biết an ủi em ra sao, thôi thì em khóc cho chán đi. Đôi khi cần giải tỏa cho nhẹ lòng

- Anh muốn thử cảm giác với một bad girl không ? Tất nhiên là bí mật.

...

Mình dậy muộn, hôm qua cho em ngủ ngoài ghế sopha.

Mở cửa phòng ra ngoài xem em đã dậy chưa. Em đã về, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ.

Có một mảnh giấy nhỏ gắn lại trên thân chai Chivas 18

- Cám ơn anh ! Em vẫn sẽ đến nữa nhé.

#20

Mình vào Sài Gòn công tác mấy hôm. Lần này đi cùng mấy thằng đệ. Ông anh dạo này bù lu công việc nên đẩy chi nhánh mới trong này cho mình. Vào chủ yếu là gặp khách hàng để tư vấn công nghệ. Công ty mình đã chuyển sang làm thương mại là chính. Mảng xây lắp vẫn duy trì nhưng chỉ ở ngoài Bắc.

Nhi hẹn gặp với mình. Em chủ động liên lạc hẹn gặp mình ở một club nhỏ. Mình phải công nhận văn hóa nhậu trong SG đỉnh thật, tất cả mọi việc lớn bé đều giải quyết trên bàn nhậu.

- Hi em ! Long time no see you !

- Anh khỏe chứ ! Em có nghe anh Việt trong nhóm nói chuyện của anh.

Việt là ông anh mình quen đợt bên Sing, đợt mình gặp chuyện cũng qua nhờ lão mấy việc.

- Ổn rồi em ạ, đang kéo cày trả nợ đây.

- Cần gì giúp cứ bảo em nhé. Em về hẳn rồi đấy .

Hai anh em ngồi nói chuyện chủ yếu là công việc. Bên Nhi cần mở chi nhánh ra ngoài Bắc, muốn kết hợp cùng bên mình để làm hạ tầng. Đại loại thì bên em là chủ đầu tư, mình làm thầu chính. Mình làm chậm thì em chửi mình, em chậm tiền nong thì mình lạy lục van xin.

- Em sắp làm cô dâu anh ạ . Đến lúc đó anh mừng cho em nhé !

- Tất nhiên rồi.

- Anh với Chíp thì tính sao ?

- Anh chưa . Vẫn trẻ mà.

- Nhỏ đó ngoan mà, quan trọng là yêu anh và tin tưởng anh.

Nghe Nhi kể lại chuyện cũ năm xưa. Chíp đến tìm Nhi không ồn ào, chỉ lặng lẽ ngồi nghe Nhi nói chuyện về mình. Nhi lúc đó háo thắng đã nói sẽ chiếm được mình, dù chỉ một lần. Chíp chỉ bảo em tin anh ấy. Và mình làm được.

Về phòng nằm lại đâm ra nghĩ vớ vẩn. Hay là cưới. Mình cũng thích có một nơi để về theo đúng nghĩa của nó. Nhưng em có đồng ý không nhỉ ?

Lang thang ở Saigon Centre đi qua chỗ bán trang sức tự nhiên thấy thích một cặp nhẫn cưới. Đơn giản không cầu kì nhưng rất bắt mắt. Cứ mua đã, khi nào có dịp sẽ mang ra cầu hôn Chíp.

Ngồi cùng em nhâm nhi tách trà nóng. Con ml mều nhà mình đã già rồi, lười biếng nằm trong lòng Chíp để Chíp vuốt ve.

- Anh còn nhớ Huy không ?

- Có chứ.

- Huy có bạn trai rồi đấy.

- Bạn trai thì anh thiếu gì .

- Là người yêu cơ.

Và mình chợt nhận ra là ai rồi cũng bê đê thôi, thời tới đỡ không kịp. Cu em tiểu bạch kiểm đẹp trai cao ráo của mình không biết nằm trên hay nằm dưới.

- Cứ để anh lang thang ở ngoài ăn ngủ với toàn đàn ông con trai, biết đâu ..

Mình phá lên cười bế em vào phòng.

Hà Nội đã vào thu, đây là mùa cưới, mỗi năm mình đều mất cả mớ tiền vào mùa thu. Thôi chắc cũng nên tính toán đòi lại.

- Mình cưới nhau đi em !

Mình giơ giơ cặp nhẫn cưới trước mặt em.

- Anh đang cầu hôn em đấy à.

- Uhm.

- Nến và hoa đâu anh ?

- Em gật đầu thì đến cả thằng em của anh cũng là của em hết, nến với hoa tính là gì .

Chíp ôm chặt lấy mình rưng rức . Mình tưởng em khóc , người đâu dễ cảm động thế không biết. Hóa ra em cười ạ

- Anh ơi đây là nhẫn cưới. Cầu hôn với em thì phải nhẫn khác chứ

- Anh tưởng giống nhau.

- Anh làm lại đi rồi em đồng ý. Ngốc quá.

Tuần sau mình cầu hôn em . Có đủ nến và hoa, mọi người vỗ tay ầm ầm. Mình không nhớ lắm nhưng đại khái mình nói thế này :

- Không yêu trả dép bố về.

Chíp cười tít cả mắt, cứ ngắm nghía mãi chiếc nhẫn do chính tay em chọn hôm trước. Vậy là em đã chính thức thành vợ sắp cưới của mình.

Hai bên gặp nhau bàn chuyện cưới xin. Các ông các bà tranh nhau đặt tên cho cháu mặc dù việc cưới xin tận nửa năm sau mới tổ chức được. Khác nào vẽ đường cho hươu chạy.

Đưa em đi chọn váy cưới. Lúc em mặc thử trông như công chúa bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Mình cảm động suýt khóc. Kết thúc đẹp cho tình yêu của em, với mình thì bắt đầu chuỗi ngày bị em đè đầu cưỡi cổ công khai nhưng cũng là cái kết đẹp.

Em chọn chụp ảnh cưới vào một ngày cuối thu, khi đã se se lạnh. Nhìn em e ấp trong chiếc váy cưới lòng mình dâng lên một niềm tự hào. Cuối cùng cũng thành người một nhà. Chả biết sau này sướng khổ ra sao, miễn là có nhau đã.

Chị em , bạn bè đi chụp ảnh theo đông như đi chụp kỉ yếu. Mình thuê thêm một anh phó nháy để phục vụ đội hậu cần đã không tiếc tiền bỏ ra để trang điểm . Thành ra chụp ảnh gia đình, ai cũng cười phớ lớ.

Cưới mình tổ chức ở HN trước, để mời anh em bạn bè công ty, đối tác cùng bên nhà ngoại. Không nhớ bao nhiêu bàn nhưng cũng đầy cái hội trường. Nắm tay em vừa đi vừa hát bài Beautiful in white. Bao nhiêu người vỗ tay mình hát hay vãi đái.

Em hát bài "Nhé anh" ! Nhé anh, yêu em mãi luôn nhé anh, yêu em mãi luôn trong đời ..

Thuê được ông MC nói nhăng nói cuội mà quên không hô hào vụ hôn cô dâu làm mình cứ tiếc. Bao giờ tổ chức ở quê phải phím trước MC mới được.

Tuần sau mình tổ chức cưới chính. Anh em đại học rồi anh em thân thiết lại về lần nữa. Mấy con lợn còn nói lần đầu bỡ ngỡ lần sau sẽ quen hơn. Tổ sư bố các ông.

Tối hôm đấy chắc có gần chục sới bạc ở nhà ông công an tỉnh. Mình mất mấy cái phong bì, tiếc vcl ra. Hôm sau mắt thâm xì đi đón dâu.

Lần này MC cho mình hôn cô dâu. 2 đứa đứng hôn nhau gần 2 phút, các cháu dưới 10 tuổi lấy hai tay bịt hết cả mắt lại, hở ra mỗi tí. Mọi người vỗ tay ầm ầm.

Thế là vơ lấy tội !

Phong bì thì để bóc sau, giờ bóc em cái đã. Hai đứa cười rúc rích

- Có con gái thì đặt tên là Huyền Trang anh nhé.

- Để nó đi Tây Thiên thỉnh kinh à ?

.Sau đặt tên con là Minh Trang. Trong tên con có tên bố. Chíp cứ tị. Mình bảo sau đẻ đứa nữa rồi đặt tên Huyền Tiên .

Hai đứa lại vào Đà Nẵng để đi tuần trăng mật. Chíp bảo cho anh thăm lại chiến trường xưa tiện nhận con rơi con vãi. Mình cứ cười.

Vẫn những con đường cũ, những quán cafe, quán ăn quen thuộc. Vẫn tay trong tay nhưng lần này có thêm một cặp nhẫn cưỡi. Chiếc nhẫn quyền lực còn hơn cả nhẫn chúa trong The lord of the rings. Đeo vào cảm giác đẹp trai hẳn, tuy nhiên trách nhiệm cũng nặng nề lắm.

Lần đầu tiên trong đời đi chơi mình không phải bỏ bất cứ một đồng nào. Vì giờ tiền là của chung rồi, chẳng phân chia rạch ròi gì nữa. Hồi môn hai đứa Chíp cầm hết.

- Anh cầm nhiều làm gì, hư người.

Thế là đi đâu ăn uống em cũng rút ví ra thanh toán hết. Người khác nhìn vào tưởng mình được bao nuôi suger boy.

Hai đứa lần này ở hẳn resort cao cấp. Tối nằm ôm em ngoài ghế dựa, gió biển thổi vào mát lạnh làm bay bay chiếc váy ngủ mỏng manh của em.

- Anh ơi, sau này yêu chiều em nhiều vào nhé. Em là vợ anh rồi đấy.

Các chị cứ lôi chức danh vợ ra để lấy cớ bắt đám đàn ông chúng tôi phải thế nọ thế kia. Ai chả có tinh thần tự giác. Không phải bắt.

- Sau này em sẽ nấu cơm, học kho cá với thơm.. bla..bla..

- Kìa anh , thế sau này anh làm gì ?

- Anh chả biết sau này làm gì, anh chỉ biết mỗi bây giờ làm gì thôi.

- Làm gì cơ ?

- Public.

- Thôi chồng ơi,vào phòng, thôi, đừng mà.. nữa đi anh..ư !

Sau này Chíp chả học kho cá với thơm gì cả, toàn mình làm vì về đến nhà được một thời gian là có tin vui. Mãi chả có gì public cái là có ngay.

27/01/2019 đón con gái nhỏ của bố ra đời.

Viên mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #voz