Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3.1


Tui vốn định lười tiếp đấy nhưng mà đợt này lịch nó đang bớt bận lại một chút với cả thiết nghĩ hôm nay trung thu nên cũng phải có gì đó chứ nhỉ ^^. Dù sao thì chúc mọi người một trung thu thật là vui vẻ bên OTP nha :3333
_____________________________

" ... .Mày- đang làm gì vậy Mikey-kun? "

" Chạm vào cỏ, tao cần phải làm vậy ngay lúc này. "

" Ngớ ngẩn. "

Ghi chú của tác giả:            

Chap mới! Các chàng trai đã làm lành và hợp tác lại với nhau, sau đó họ bắt đầu lên một kế hoạch!!!

Tôi hy vọng rằng bạn sẽ thích cách tôi điều khiển cốt truyện của mình <3

Chúc bạn đọc vui vẻ và nếu bạn thích hay không hài lòng với nó, vui lòng hãy để lại bình luận!!!

Thông tin liên quan:

Touch grass: used when someone is doing something weird, stupid, or . it means they need to come back to reality, they need to get some  and get back in touch with how  works.

Chạm vào cỏ: được sử dụng khi ai đó đang phải trải qua (hoặc làm) điều gì đó thật kỳ lạ, ngu ngốc hoặc là vượt quá sức tưởng tượng. Nó có nghĩa là họ cần phải trở lại thực tế, họ cần có được một chút không khí trong lành và quay trở lại với quy cách hoạt động của thế giới thực.

< Theo Urban Dictionary >

Nói ngắn gọn thì là kiểu: Em đang quay cuồng trong mơ hồ và bây giờ em cần một liều thuốc để tỉnh lại á =)))))))
_____________________________

Sau khi cùng nhau dùng bữa tối một cách vui vẻ, mọi thành viên trong gia đình Sano đều trở lại với những công việc riêng của họ, ngoại trừ Mikey và Takemitchy. Bây  giờ chỉ còn lại hai người họ trong phòng khách, và, đáng buồn là không khí gia đình đã hoàn toàn biến mất, nụ cười  tươi tắn trên khuôn mặt Takemitchy cũng theo đó mà rút đi. Cứ như thể nó chưa bao giờ tồn tại ngay từ  ban đầu vậy.

" Gia đình của mày... thực sự rất tuyệt vời Manjirou-kun. "_ Cậu bé tóc đen nói với một vẻ mặt trưởng thành xen chút cô độc, nó không hề phù hợp với độ tuổi của bản thân cậu chút nào.

" Tại sao? Tại sao mày cứ gọi tao là Manjirou-kun này, Manjirou-kun nọ mãi thế hả??? Nó, xa lạ lắm!!! Tại sao... mày cứ cố gắng để tạo khoảng cách với tao vậy? "_ Mikey hỏi, với một tông giọng gần như là gầm lên ở những âm đầu rồi càng ngày càng nhỏ lại, nó trở nên run rẩy như thể chủ nhân đang vô cùng hoảng loạn và sợ hãi vậy.

" Mày là một người thông minh, thực sự rất thông minh, Mikey ạ. Nhưng hiểu biết về ứng xử xã hội và mọi thứ xung quanh của mày thì lại ít ỏi đến đáng sợ. Tao tạo khoảng cách với mày? Sau cùng thì ai kẻ đã tự tách mình ra khỏi mọi người trước nhỉ? Mày không biết chết là cách hiệu quả nhất để cắt đứt mọi mối liên kết à? Hay là mày đã biết rồi nên mới làm như vậy? "

Takemitchy  trả lời với một nụ cười mỉa mai, như thể nói về cái chết đau thương của  chính mình và cậu ta, một trong những người đáng tin cậy nhất của em là một chuyện rất dỗi bình thường. Thậm  chí em chẳng còn một chút kiên nhẫn nào để mà lắng nghe vô số từ ngữ bị chặn lại và đang chuẩn bị thoát ra từ đôi môi mấp máy run rẩy của Mikey nữa. Em khó chịu phẩy tay ra hiệu mình không quan tâm rồi lạnh lùng nói:

" Nghe  này... Mikey. Hãy cho tao một chút thời gian, chúng ta sẽ quay lại như cũ sớm thôi, có thể sẽ mất một phút, một giờ hoặc là một tuần, tao không biết, nhưng tao  nghĩ rằng tao xứng đáng được dành chút thời gian cho riêng mình. Chúng ta đã xuyên  ngược về một mốc thời gian quá xa, tao... tao phải giải thoát cho tuổi thơ đầy thiếu thốn  của mình đã. Mày có thể đã quên điều này vì tao luôn cố gắng hoàn thành mọi  thứ một cách tốt nhất có thể, nhưng tao cũng là con người, tao cũng sẽ biết mệt mỏi đấy. Điều cuối cùng mà "tao" phiên bản người lớn nghĩ ra để thực hiện cuộc tự cứu lấy mình ấy, chính là tự sát, và tao vẫn đang lên  kế hoạch làm điều đó! Cơ thể tao hiện tại có thể đang còn trẻ, nhưng tâm trí của tao  vẫn sẽ như trước đây. "_ Đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi một cách vội vã, em muốn chạy khỏi đây, thế nhưng Takemitchy lại không thể làm điều đó vì bất ngờ bị nhấn chìm bởi  một cái ôm, cái ôm ghì chặt nhưng ấm áp.

" Mày... đã luôn chỉ có một mình phải không? Trong gia đình của mày, trong cuộc chiến của mày để cứu lấy bọn tao, luôn luôn chỉ có một mình mày chiến đấu chống lại tất cả. Và ngay chính vào cái khoảnh khắc mày nghĩ rằng bản thân có thể sẽ có được một chút an ủi là kỉ niệm cuối cùng bên bạn bè là tao... trước khi tự kết thúc đời mình... mày đã bị phản bội. Bằng chính bàn tay này. T-tao... tao xin lỗi... Takemichy... tao xin lỗi..."

Xiết thật chặt lấy thân hình gầy gò của người con trai ấy, mặc cho dòng lệ đã hoen mờ cả hai bờ mi thì cậu vẫn sẽ không nhắm mắt lại. Cậu không dám nhắm mặt lại dù chỉ một giây, ngay cả khi hai bên nhãn cầu đã cay xè và đau xót như muốn nứt ra, cậu sợ, sợ bản thân chỉ cần chớp mắt một giây thôi thì dáng em sẽ tan biến ngay trước mắt mình. Em sẽ biến  mất như cái cách mà em đã luôn âm thầm thực hiện và suýt thành công không biết bao nhiêu lần.

Em ấy chỉ có một mình.

Phía trước em là cả thế giới rộng lớn đầy rẫy những xấu xa thâm độc, những thứ sẵn sàng đáp vào em những bi kịch nghiệt ngã nhất một cách không thương tiếc để khiến con người kiên cường ấy phải gục ngã. Vậy mà em... thì lại quá nhỏ bé...

Em sẽ bị thế giới này nuốt chửng mất thôi.

Mikey cảm tưởng như thể cơn phẫn nộ trong lòng mình đang muốn nổ tung, hãy để nó văng tung tóe và quét sạch những thứ xấu xa xung quanh em đi.

Tôi muốn bảo vệ em!

Cậu muốn truyền đạt hết tất cả những cảm xúc sợ hãi, đau đớn, thương xót này đến em.

Đừng làm thế nữa, đừng bỏ tôi lại một mình!

Muốn rãi bày cho tỏ những yêu thương, ngưỡng mộ và biết ơn của mình cho em hiểu.

Bởi vì, tôi yêu em nhiều biết mấy...

Chắc em là thuốc phiện, vì em đem đến cho cậu những điều tốt đẹp khiến cậu vui sướng như muốn bay lên, rồi lại cũng chính em là nguyên nhân dìm cậu xuống mọi cảm xúc tiêu cực nhất.

Tôi sẽ vui vì em, cười vì em. Tôi cũng có thể đau vì em, khóc vì em.

Em điều khiển tâm trí cậu, cảm xúc cậu. Cả con tim và khối óc của cậu đều phải vì em mà xoay chuyển. Vậy thì em tốt hay xấu đây?

Nó không còn quan trọng nữa, vì cậu đã nghiện em mất rồi, chẳng thể dứt ra được nữa.

Vậy mà em lại đang muốn chết, nguồn sống của cậu muốn tự hủy hoại bản thân mình, em tin rằng đó là một cách để tự giải thoát.

Em nói tôi thông minh? Vậy tại sao bộ não của tôi lại chẳng thể nghĩ ra nổi một lí do nào để có thể níu kéo bước chân em?

Mikey cảm thấy cơn hoảng loạn và bất lực như muốn nuốt chửng lấy mình, cậu không biết phải làm gì để khiến em bớt giận. Làm sao để sửa sai đây? Làm thế nào để cứu lấy người hùng đã kiệt quệ tới nỗi muốn tìm đến cái chết của mình bây giờ???

Cậu không biết, cậu không thể suy nghĩ thêm được gì nữa rồi, cả cơ thể và linh hồn cậu đều đang thét gào rằng hãy ngăn em ấy lại,thế nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng lại chỉ là những tiếng xin lỗi lặp đi lặp lại không hồi kết.

...

Trái ngược với sự bấn loạn của Mikey thì Takemichi, theo một cách nào đó, lại cảm  thấy bản thân như đang được thư giãn? Đáng lẽ em phải ghét người đó, kẻ đã đập tan cái chết lí tưởng và tốt đẹp mà em tự vẽ nên bằng cách ghim ba viên đạn vào lồng ngực mình. Thế mà, ở trong vòng tay của cậu ta, em thấy mình như bé lại, yếu ớt chưa từng thấy, nhưng em không ghét cảm xúc này. Thật ấm áp, vòng tay của Mikey...

Rồi Takemitchy lại phải bật ra một tiếng cười khúc khích nho nhỏ trước những lời xin lỗi dồn dập được người kia rụt rè thủ thỉ vào tai mình,  như thể chú chó nhỏ làm nũng vì sợ hãi bị chủ nhân ghét bỏ vậy.

Được rồi, đáng yêu đấy, nên em sẽ phải ngăn cậu ta lại, nếu không sau này nhớ lại, tổng trưởng đại nhân sẽ thẹn tới nỗi đấm em vài cái mất thôi: " Khụ! E hèm! Vâng, tao biết, tao biết là mày đang xin lỗi tao rồi m-"

"Không! Mày không biết, mày sẽ đẩy tao ra ngay bây giờ! Và  tao biết tao... t-tao xứng đáng với điều đó, nhưng tao xin thề với mày, mày luôn là ưu tiên  lớn nhất của tao. Tất cả những mất mát mà tao có, tao đã luôn học cách để sống chung với nó, tao sẽ chiến đấu một mình để bảo vệ Touman và mọi người. Nhưng hôm đó khi mày nắm lấy bàn tay tao, cả bây giờ nữa, khi nhìn thấy mày như thế này, tao lại không muốn thế nữa. "

" Sao chúng ta lại thành ra thế này hả Takemichi? Sao tao lại tự cho rằng một kẻ yếu đuối như mình có thể hy sinh, có thể làm một người hùng thầm lặng, đương đầu với tất cả mà đẩy mọi người ra xa, để rồi tự tha hóa mình thành loại người bản thân căm ghét nhất lúc nào không hay!!! Sao mày lại tự cho rằng bản thân có thể lo hết tất cả mà ôm mọi thứ vào lòng, luôn luôn gặm nhấm nỗi đau một mình rồi tự an ủi là không sao, để rồi mệt mỏi tới nỗi phải tìm đến cái chết thế này. Tại sao vậy?!!! Tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này?!?!?!?! "

" Tất cả là do lỗi của tao.  Vậy nên... Takemichi à, chúng ta... chúng ta đừng có chiến đấu một mình nữa, có được không? Ngay cả trong những giấc mơ tồi tệ nhất, tao cũng không thể chấp nhận được cái chết của mày. Mày không đơn độc! Đã không còn như thế nữa và sẽ không bao giờ như thế nữa. Tao sẽ chứng minh cho mày thấy, kể từ bây giờ, cuộc hành trình dài của mày sẽ luôn có tao ở bên. Cho dù phía trước có là gì đi chăng nữa! "

Mikey, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nói nhiều được đến thế, có lẽ những lời xin lỗi là không đủ nên cậu vẫn sẽ giải phóng cảm xúc của mình bằng một cách khác. Đó là tất cả mọi chân thành của cậu rồi, Mikey nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của cậu bé trong lòng mình, mong chờ một câu trả lời...

Đồ ngốc... Tao chưa từng ghét và thậm chí còn không thể nổi điên với mày cơ mà, Mikey.

" Sighhh, được rồi, được rồi... "_ Nở một mỉm cười dịu dàng, Takemitchy vòng tay đáp lại cái ôm của ai kia, khẽ dừng một chút để cảm nhận sự thoải mái lan tràn trong từng tế bào, em thở dài một hơi rồi cảm thán: " Thấy chưa? Chỉ chưa  đầy một ngày sau khi mày giết tao thôi, vậy mà mày đã nhận được sự tha thứ rồi, thật sự là quá mức bất công đi mà, tại sao tao lại yêu- "_ Chợt tiếng thở dài đầy cảm thán của em nín bặt lại, hai người chàng trai sững người.

" Mày lại cái gì? "

" Không. "

" Take~ mitchy~~"

" Không! "

" Có! "

" Mày... mày nói trước đi. "

" Tao đã nói với mày khi ở trên sân thượng rồi kia mà. "

" Không, mày mới chỉ đi được một nửa chặng đường tỏ tình của mình thôi, à và còn cả cái vụ tỏ tình trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang hôm ấy í hả, nó tệ hại vãi lúa luôn. Sao mà người ta lại có thể nghĩ ra cái trò trẩu tre như ngôn tình ba xu thế được nhỉ. Mày nhìn người ta xem ,tỏ tình thì được người yêu... còn tao thì..."

Trước  khi để cho cậu bé tóc đen kịp bất mãn lải nhải thêm bất cứ điều gì về kế hoạch tỏ tình tồi tệ đến từ "kiếp trước" nữa, Mikey nghĩ mình phải nhanh chóng cắt ngang nó thôi, em ấy bắt đầu ra dáng mấy cô người yêu đanh đá rồi đấy. Dù sao thì, xin người đấy! Hãy để quá khứ ngủ yên đi!!!

" Này, nghe tao nói không đấy, cái lần tỏ tình đó mày- "

" Tôi yêu em! Hãy kết hôn với tôi đi, Mitchy. "_ Dzừa lòng chưa? Đồng ý đi!!!!!!

" ... "

" Cảm ơn tình cảm của mày, nhưng mà... đừng có lườm tao Mikey! Nghe hết câu đã. "

" ...hiện tại chúng ta chỉ mới là hai đứa trẻ trên dưới mười tuổi thôi." Takemitchy đã trả lời, thích thú và hài lòng trước trò hề của người khác.

" Aaaaaaaaaaa... không quan tâm! Mitchyyyy, thôi nào, hãy nói điều đó với tao đi! Tao muốn nghe mày tuyên bố tình yêu bất diệt của mày dành cho tao mà! "

" ... "

" Nói đi!!! "

Lặng lẽ để cho cơn bỏng rát dần xâm chiếm khuôn mặt và ngả đầu vào vai người kia để che giấu đi biểu cảm thẹn thùng của  mình, Takemitchy nói bằng một giọng lí nhí rất nhỏ và cực kỳ dễ thương.

" T-t-t-tao.. y-y-yêu mày... r-rất nhiều, nhiều h-hơn.. tất cả mọi thứ trên đời này. "

Và sau đó, Mikey, vị tổng trưởng bất bại của Toman và Bonten, đã rú lên. Vâng, là rú lên như một con vượn người và dãy nảy ra khỏi cái ôm của em chỉ để làm cái việc ngu ngốc là chạy vài vòng trong phòng khách như thằng thiểu năng. Không dừng lại ở đó, con vượn người này còn đạp tung cánh cửa trượt ra và chảy thẳng đến khu vườn trước hiên nhà, ngay chỗ có hồ cá koi.

Lũ cá đang say giấc ngàn vàng trong hồ thì bị tiếng động lạ đánh thức, vừa mới ngoi lên hóng thì đã bị dọa cho chết khiếp bởi một sinh vật không xác định đang nhảy chồm chồm xung quanh vườn. Vaicut, ông chủ nhà mới mua thêm con tăng động gì về vậy? Eo ôi, trông kém sang thế! Tránh xa nó ra tụi mày. Lũ cá khinh bỉ nhưng lũ cá không nói. Chúng chỉ âm thầm bơi sát vào hòn non bộ để tránh xa cái "con dở người" kia ra thôi.

Takemitchy đi theo cậu ra ngoài, tự hỏi không biết người bạn trai (vừa mưới xác định mối quan hệ) của mình đang làm chuyện điên rồ gì. Và em tìm thấy một con... người, đang nằm sấp xuống cỏ, hai tay ra sức vặt lấy hai nắm cỏ lớn mà giày vò.

"... M-mày, đang làm gì vậy Mikey-kun?"

" Chạm vào cỏ, tao cần phải làm vậy ngay lúc này. "_ Thôi bạn, đứng lên đi, nhục lắm rồi. Bọn cá nó nhìn nó đáng giá cho.

" Ngớ ngẩn. "_ Thật sự là dở khóc dở cười với ông bạn trai mà...

" Oi Mitchy. "_ Mikey đột nhiên nghiêm túc trở lại.

" Hửm? "

" Chúng ta thực sự cần phải nhanh chóng giải quyết tất cả đống rắc rối này rồi trở lại khoảng thời không trong hiện tại thôi. Tao không thể đợi thêm 7 hoặc 8 năm để trở thành chồn- "

" Mikey! "_ Takemichi đỏ mặt hét lên.

" Ý  tao là, tao không thể đợi thêm... 12 năm nữa để có thể trải qua quãng thời gian chung sống tìm hiểu nhau,  kiếm một công việc ổn định và xứng đáng rồi mới kết hôn với mày được."

" Chậc, chậc... sao mày lại vã thế hả? "

" Tất nhiên, tao vẫn luôn luôn vã mày mà, mày đã chấp nhận một đứa vã như tao rồi. "_ Mikey nói bằng chất giọng kiêu ngạo đầy tự hào.

__________________________

Chap này chúng ta có một Mikey quê độ và vã vợ quá các bợn à =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top