Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại - Luyến Hải

Chương 1

Trương Huyền cảm thấy giây phút này Niếp Hành Phong thật sự cực kỳ mê người.

Lồng ngực trần trụi to lớn mềm dẻo do được rèn luyện trường kỳ lộ ra, da thịt trắng nõn trơn bóng, giống một khối ngọc hoàn mỹ không chút tỳ vết, không cần mài dũa tạo hình , bởi vì nó đã rất hoàn mỹ , hoàn mỹ khiến người ta phải đối kỵ.

Mà người hoàn mỹ như vậy, hiện tại đang ghé sát bên cạnh mình .Không tồi, đang nằm sấp, giống như con mèo nhỏ lười nhác , thân dưới mặc một cái quần lót da báo ngắn đến không thể ngắn hơn, trang sức bằng vàng trên người lấp lánh càng giúp làn da sáng lên làm mê hoặc người.Đôi chân thon dài lần lượt thay đổi tư thế rồi quỳ gối trên giường , cái mông hơi cong lên, cái đuôi mèo phía dưới dựng thẳng lên theo động tác của hắn mà lắc qua lắc lại, chói lọi đến mức Trương Huyền bắt đầu ngứa ngáy .Hai tay sờ sờ cái đuôi con mèo nhỏ, cảm giác thật trơn nhẵn ấm áp, hình ảnh tự nhiên như thật, không khỏi thán phục đạo cụ Cosplay bây giờ thật quá chân thật.

Tựa hồ hơi bất mãn vì bị Trương Huyền sờ mó, chiêu tài miêu xoay cái thắt lưng né tránh, đúng là một con mèo cao quý kiêu ngạo. Trương Huyền đành phải chuyển tay lên trên tai mèo, hai cái tai mèo dựng thẳng trên đầu , cùng một loại hoa văn da báo, trên cổ cài một cái chuông bạc, khảm thêm viên kim cương lấp lành làm dáng ( kim cương đó!! ối!! xịt máu), cùng một bộ với hai vòng tay trên cổ , tiếng chuông ngân lên liên tục, chiêu tài miêu cúi đầu hôn hắn, xích bạc chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng dễ nghe. Đầu lưỡi mềm mại hôn một đường từ hạ phúc đi lên( bụng ấy) , đầu lưỡi gai gai như chiếc compa đang trượt trước ngực hắn, so với bình thường kích thích hơn không biết bao nhiêu lần. Trương Huyền rên rỉ một tiếng , cảm giác mạch máu như sắp nổ tung .

Miêu ngẩng đầu lên, mỉm cười hôn lên cổ hắn, mắt mèo là màu xanh huỳnh quang, chớp lóe như cảnh báo ,đầu lưỡi giảo hoạt vươn ra, liếm lên khóe môi hắn, hai người khoảng cách gần như vậy, Trương Huyền rõ ràng nhìn thấy đầu lưỡi kia hồng hồng, đảo quanh đôi môi hắn đầy khiêu khích.

"Chủ tịch, ngươi Cosplay thật chuyên nghiệp." Bị cặp mắt mèo huỳnh lam mê hoặc kia, Trương Huyền rên rỉ.

"Thích không?" Miêu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn.

"Tiếp tục. . . . . ."

Trương Huyền cầm lấy xích bạc, hơi ác ý mà đem chiêu tài miêu kéo đến trước bụng mình, dùng ánh mắt ý bảo hắn âu yếm phân thân đã sớm sục sôi gấp trăm lần, nếu không âu yếm luôn sợ sẽ nổ tung mất. Tựa hồ như hiểu được tình cảnh quẫn bách của hắn, miêu mỉm cười, thực sảng khoái cúi đầu đến trước dục vọng của hắn, đem ngậm vào miệng, cảm giác thiêu đốt làm bản thân Trương Huyền nhịn không nổi mà cong người lên, khoái cảm giống như đang bay lên cao.

Trời biết bình thường vị tổng tài luôn lạnh lùng trầm tĩnh lại hứng lên đi Cosplay, gợi cảm đến rối tinh rối mù, một bộ dáng như vậy, quả thực chính là quá quyến rũ. . . . . . Không, là yêu nghiệt, lần đầu phát hiện Niếp Hành Phong có ánh mắt mê hoặc như vậy, mắt phượng khiêu khích, phong tình vạn chủng xinh đẹp, được người như vậy hầu hạ, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.

Trương Huyền thân mình càng lúc càng cong lên , chân nhẹ nhàng ở trên đệm chà xát, để làm dịu bớt phân thân đang mãnh liệt kia, thị giác xúc giác cùng lúc bị công kích , hắn rất nhanh liền căng cứng, đang nghĩ không biết có nên lớn mật mà phát tiết trong miệng chiêu tài miêu không, đang do dự thì một tiếng vang truyền đến, Trương Huyền cảm giác trước mắt ánh sáng hiện lên, nguyên bản chiêu tài miêu còn đang hầu hạ trên người hắn không thấy đâu , hắn sợ tới mức quát to một tiếng rồi mở to mắt.

" Chiêu tài miêu của ta đâu?" Nhìn thấy đứng trước mặt mình là Niếp Hành Phong, Trương Huyền nháy mắt mấy cái, mơ hồ hỏi.

Cái tên yêu nghiệt chiêu tài miêu hại nước hại dân đâu? Bộ đồ cosplay miêu đâu? Tại sao trước mắt hắn lại chỉ thấy một thân chủ tịch nghiêm chỉnh trước kia , áo sơ mi màu lam với cái quần tây, cùng với tên yêu nghiệt kia hoàn toàn không giống chút nào .

"Ta không cẩn thận làm rơi đồng hồ xuống đất, đánh thức ngươi rồi, thật có lỗi quá." Niếp Hành phong nhặt cái đồng hồ báo thức lên , đưa cho hắn. "Ngươi không phải là đang nghỉ dài hạn sao? Để đồng hồ báo thức làm gì?"

"Ngươi không phải con mèo kia." Trương Huyền ôm đồng hồ báo thức, ủ rũ nói.

Niếp Hành Phong đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời chói chang chiếu vào, đem thần trí Trương Huyền vẫn đang mơ màng, mấy chục giây sau mới chậm rãi tỉnh lại. Đau lòng phát hiện, có khi giấc mơ cùng sự thật chỉ kém nhau vài bước chân.

"Tất cả chỉ là mơ!! Tất cả chỉ là mơ!" Hắn dúi đầu vào gối không cam lòng than thở.

Niếp Hành Phong đem đầu Trương Huyền trong gối kéo ra, sáng nào tóc hắn cũng giống nhau, đều rối tung rối mù, trên trán phủ 1 lớp mồ hôi mỏng, hai má có chút nhuận hồng , làm cho đôi mắt màu lam kia càng phát ra sóng nước xanh lam, viên đá mặt trăng bình thường trong suốt, Trương Huyền không cần làm gì để câu dẫn , bởi vì sự tồn tại của hắn chính là sức hấp dẫn lớn nhất ( iu thì thấy zì cũng đzẹp!! sao t ko thấy nè)

Niếp Hành Phong cảm giác đột nhiên tim đập kịch liệt nhanh hơn, bất quá nghĩ đã đến gần giờ hẹn, đành phải đem cảm xúc đè nén xuống, hỏi: " Ta nghe thấy ngươi kêu to, gặp ác mộng à?"

"Không phải." Chính là mộng xuân mà thôi.( ngượng)

Trương Huyền thực buồn bực sờ sờ phúc hạ, mềm quá rồi, tình cảm mãnh liệt sắp nổ tung thì bị dọa cho bay mất, là nam nhân còn không buồn bực sao, hy vọng sẽ không bệnh liệt dương, nếu không hắn sẽ không để yên cho chiêu tài miêu. ( Phong ca vốn vô tội mà)

Dục vọng tạm thời bị dọa bắt đầu ổn lại, bất quá vẫn hơi ngứa ngáy, cảm giác nửa vời rất không thoải mái, thấy Niếp Hành Phong đang soi gương chuẩn bị, Trương Huyền vội hỏi: "Chủ tịch ngươi hôm nay sao vội thế ?"

"Vội lắm, buổi sáng có cuộc họp ban giám đốc, ta phải tham dự." Niếp Hành Phong quay đầu lại nhìn Trương Huyền, mặt hắn đỏ gay, thoạt nhìn có một hương vị khác, vì thế tiến lên xoa xoa mái tóc, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Trương Huyền thật buồn bực.

Vốn đang nghĩ nếu chủ tịch không vội, muốn hắn nhiệt tình một phen, cũng không mong hắn cosplay thành bộ dáng miêu mị dùng miệng lấy lòng mình ( axx) , nhưng ít nhất có thể dùng tay . Bất quá thấy Niếp Hành Phong dáng vẻ đang muốn đi, Trương Huyền biết là không được .

Gần đây Niếp Hành Phong thật sự bận, mỗi ngày sớm đi tối về, hai người căn bản không hảo hảo thân thiết quá, nếu không hắn làm sao có thể có cái mộng xuân quỷ dị này, nghĩ đến đây, Trương Huyền vẫn không nhịn được trừng mắt liếc Niếp Hành Phong một cái, cơ hồ muốn nói —— nếu ngươi vội như vậy, thì lấy công ty làm nhà đi, sống cho tốt vào. ( giống mấy bà zợ quá rồi)

Hơi phong tình trừng mắt, thành công làm Niếp Hành Phong hiểu lầm , cúi đầu ở hắn trên trán hôn một cái, nói: "Chín giờ rồi, cũng nên rời giường ."

"Ta muốn nghỉ ngơi." Trương Huyền vừa nói vừa khẳng định: "Nghỉ dài hạn!"

"Ta biết."

Thời gian trước Trương Huyền mới hoàn thành xong một cái đại án, vì thế yêu cầu ông chủ phải có một kỳ nghỉ dài hạn. Bất quá Niếp Hành Phong cảm thấy hắn được nghỉ ngơi càng lúc càng nhàm chán, cả ngày ở nhà không có việc gì làm , vốn muốn gọi hắn đến công ty hỗ trợ mình, lại bị hắn hoàn toàn phủ quyết, còn thỉnh thoảng đi đến quán Gà rán hỗ trợ tiểu hồ ly, hoặc đi tán gẫu với ông nội, biết hắn buồn, Niếp Hành Phong nói: "Đến cuối tuần là ta xong việc rồi, chúng ta cùng nghỉ phép được không?"

". . . . . . Hảo." Trương huyền lười biếng đáp.

Thấy Niếp Hành Phong đang cầm cà vạt, tính xoay người soi gương để thắt, hắn vội nhảy dựng lên, giống Mao Toại (1) tự đề cử mình: "Để ta làm cho."

Niếp Hành Phong kinh ngạc trước sự ân cần của Trương Huyền, bất quá khó có cơ hội được tình nhân chăm sóc. Hắn thoải mái mà tiếp nhận thôi, nhìn thấy tay Trương Huyền trên ngực mình đang nhanh nhẹn thắt cà vạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cưới đến dị thường vui vẻ, liền hỏi : " Chuyện gì mà làm ngươi vui vẻ thế?"

"Không nói."

Không dám nói thắt cà- vạt làm cho hắn liên tưởng đến cảnh trong mơ, trên cổ chủ tịch đeo cái vòng da báo, thực sự đã gợi cảm (sexy) lại còn thập phần đáng yêu, vấn đề sinh lý thì không đạt đến độ Hight thì ít nhất cũng cho hắn hưởng thụ chút thị giác đi.

"Ta mấy ngày nay có cùng tiểu hồ ly học nấu ăn, ngươi muốn ăn cái gì? Ta buổi tối làm cho ngươi."

"Cái gì cũng được." Niếp Hành Phong đối với trù nghệ của Trương Huyền không dám ôm ảo tưởng, dù gì những thứ đồ ăn do hắn làm ra, đều là một hương vị thôi, cho nên cái gì cũng được.

"Vậy món Cá Tây hồ hầm dấm chua( Xihucuyu )<2> đi ,món sở trường của ta."

Trong lòng Niếp Hành Phong nhớ lại lần khốn khổ vì bị đầu độc bởi món cá trắm cỏ (cá chép Zhangtang ) mà xót xa một chút, bất quá lại thấy hắn vô cùng cao hứng, không muốn làm bay hết hứng thú đó, nói: " Vậy buổi tối ta sẽ về sớm một chút" ( ái cha!! Iu zợ quá).

Sửa lại trang phục, Niếp Hành Phong xuất môn, mới vừa đem xe ra khỏi ga-ra, liền nhìn thấy Trương Huyền như cơn gió chạy từ trong nhà ra, tới trước cửa xe , Niếp Hành Phong để cửa kính xe xuống, Trương Huyền ghé vào cửa xe , nói: " Buổi tối thuận tiện gọi Duệ Đình tới đi, mọi người đã lâu không liên hoan, đêm nay ta trổ tài, mời bọn họ tới". ( sao phởn thế nhỉ)

Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy những người được mời này so với mấy con cá kia còn thê thảm hơn, bất quá vẫn phải nuốt ngược trở xuống, xe bắt đầu đi tiếp, hắn từ gương chiếu hậu mà thấy Trương Huyền đang đứng vẫy tay với hắn, tràn đầy ý cười, hắn không hề nghĩ tới, đây là lần cuối cùng nhìn thấy Trương Huyền .

—–o0o———o0o———

Trương Huyền mất tích , không hề có cảnh báo trước.

Ban đầu Niếp Hành Phong không có chút cảm giác bất an nào, hắn làm xong hết việc, rồi gọi điện cho mọi người đến liên hoan, thuận tiện còn cùng Duệ Đình đi về nhà. Ai ngờ, Trương Huyền không có ở nhà, trong nhà cũng không có chút không khí liên hoan náo nhiệt gì. Theo Nghệ nhớ lại Trương Huyền buổi sáng mặc xong quần áo, đi ra ngoài mua đồ ăn rồi không thấy trở về, lúc đó nó đang vui vẻ ở trên mạng bán đấu giá nên không để ý lắm. Còn tưởng Trương Huyền đi đến cửa hàng Gà rán của Hoắc Ly, cuối cùng thì hắn chạy đi phơi quần áo.

Bảy giờ tối, tất cả mọi người đến đông đủ , Trương Huyền vẫn bặt vô âm tín, Niếp Hành Phong bắt đầu thấy sự tình không đúng lắm. Tuy Trương Huyền vẫn hay nói đi là đi, nhưng không đến mức mất hình tượng như thế này, gọi tất cả mọi người tới mà chính mình lại vui vẻ biến mất.

Ngụy Chính Nghĩa lập tức gọi điện thoại huy động hỗ trợ điều tra của đồng nghiệp ở cảnh cục .Rất nhanh tìm thấy xe của Trương Huyền đậu trước cửa hàng, xe không khóa, ghế sau có rất nhiều đồ ăn thức uống, viên cảnh sát còn tìm thấy chìa khóa xe ở bánh xe phía trước . Bọn họ xem băng ghi hình ở cửa hàng , thấy Trương Huyền mua đồ này vật nọ, sau đó tới khu nghỉ ngơi vừa uống vừa xem tivi , bộ dáng trông rất nhàn nhã do đó suy đoán sau khi hắn mua xong rồi tới chỗ đậu xe mới xảy ra chuyện .

Cuối cùng, mọi người đều nhất trí đi đến kết luận —— Trương Huyền bị bắt cóc .

Có kết luận này, Ngụy Chính Nghĩa trước tiên xin các đồng nghiệp tăng cường kiểm tra giao thông ở các vùng phụ cận, rồi lấy thiết bị nghe lén cùng một đống các trang bị theo dõi để chuẩn bị nếu bọn bắt cóc gọi đến . Kiều cũng phái đàn em đi tra hỏi, khai báo cho rõ, nếu có bất kỳ tin tức gì về Trương Huyền phải lập tức báo lại. Về phần bọn bắt cóc, không cần nói nhiều, trực tiếp đem ra biển cho cá ăn, có người dám đến địa bàn hắn khiêu chiến, nếu không giết một cảnh trăm ( thịt 1 thằng cảnh cáo trăm thằng, đại ý là zậy) . Nếu không mọi người trong Cát Á gia tộc sau này làm sao sống yên??

Ngụy chính nghĩa rất không đồng ý lườm Kiều, "Chúng ta tìm người, không phải chém người, ngươi ít thể hiện tác phong hắc đạo hỗn đản ở nơi này đi".

Người phía sau lại không đem hắn để trong mắt, hai chân vắt chéo nhau ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng điềm đạm nói : " Ta thích".

Rõ ràng gây chiến mà, Ngụy Chính Nghĩa nghẹt thở, bất quá xem sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt lắm, vì thế đem lời nói phản đối mà nuốt trở về, chuyên tâm điều chỉnh thiết bị nghe lén trên điện thoại. Kiều đến cạnh Niếp Hành Phong , an ủi nói : "Đừng lo lắng, theo tính tình sư phụ ta, hắn không ức hiếp người khác là tốt rồi, sẽ không có việc gì đâu".

( chưa thấy ai như Huyền ca ca, có hai 2 ẻm đệ tử đc ghê, có mất đồ cũng dễ tìm. Amen!!! Không muốn dây vào 2 ẻm đệ tử này tí nào )

Tuy là nói như vậy, nhưng Niếp Hành Phong thấy Tiểu Bạch cùng đám Nhã Diệp đang bấm đốt ngón tay mà cũng không biết được Trương Huyền đang ở đâu. Trong lòng thật hối hận lúc trước yêu cầu Trương Huyền đưa phong ấn linh lực của cả hai người.

Linh lực bị phong ấn, hắn hiện tại cùng người thường không khác nhau là mấy. Ban đầu pháp thuật cùng công phu của Trương Huyền đều là gà mờ, mà bây giờ gặp phải bọn cướp có lẽ cũng sẽ dễ dàng bị bắt đi. Tuy rằng biết rõ Trương Huyền rất nhanh nhẹn cơ trí lại được phúc tinh chiếu mệnh, sẽ không gặp phải đại sự, nhưng mỗi ngày đều có thói quen thấy hắn bên cạnh mình, hiện tại lại biến mất, khiến Niếp Hành Phong rơi vào trạng thái bất an với khủng hoảng.

"Không biết có phải hắn trốn nhà đi không?" Nghệ ở bên cạnh nhắc nhở mọi người.

"Đại ca đang yên lành sao lại phải trốn nhà đi làm chi ?" Hoắc Ly rất chi là thắc mắc.

"Không phải yên lành đâu." Nghệ đem một quyển tuần san giải trí mở ra, lật đến một trang, để lên trước mặt mọi người, "Nếu lão Đại nhìn thấy cái này, hắn tuyệt đối sẽ bỏ nhà mà trốn đi."

Mọi người vừa liếc mắt quá, tất cả đều như hít phải khí lạnh, tiêu đề trên trang nhất viết: " Đời tư phóng đãng của công tử Tập đoàn tài chính , tiêu tiền như nước để đổi lấy nụ cười cũa mỹ nhân." Bên dưới là một đoạn văn dài đầy phiến tình ngay bên cạnh là ảnh chụp tình dục , tuy rằng nhân vật chính có bị làm nhòe đi , nhưng theo nội dung câu văn với hình dáng nam nhân, rõ ràng là Niếp Hành Phong.

"Các ngươi phải tin tưởng, cái này không phải thật sự!"

Nhìn thấy bài báo với ảnh chụp bịa đặt, Niếp Hành Phong cả mặt đều đen, tuy nhiên thủ pháp chụp ảnh rất cao minh làm người ta khó phân biệt thật giả. Nhưng hắn lấy nhân cách cam đoan, hắn tuyệt không cùng một người đò mà đi mở phòng nhì .

Tất cả mọi người thực đồng tình nhìn hắn, Niếp Duệ Đình nói: "Đại ca, chúng ta có tin hay không không quan trọng, quan trọng là ... Trương Huyền tin tưởng."

Hoắc Ly than thở: "Bất quá ta cảm thấy được đại ca nếu nhìn mấy ảnh này, bỏ nhà đi còn đỡ, tính ra khả năng đi giết Niếp đại ca còn lớn hơn. "

"Cho nên, nếu phải so sánh ,sư phụ vẫn nên bị bắt cóc thì tốt hơn."

Giọng Kiều không cần nói cũng thấy rõ sự vui sướng khi thấy người gặp họa . Ngụy Chính Nghĩa hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, Kiều lập tức trừng lại ( đá lông nheo há) , hai người ánh mắt giao phong xong, Ngụy Chính Nghĩa đối Niếp Hành Phong nói: " Đổng sự trưởng đừng lo lắng quá, có lẽ sư phụ còn chưa nhìn thấy tờ tạp chí này đâu"

Hy vọng như thế, còn hơn để Trương Huyền đọc được mấy câu chuyện bịa đặt khiến hắn giận dỗi. Hắn nghĩ thà rằng Trương Huyền bị bắt cóc, tuy rằng có chút ích kỷ, nhưng Niếp Hành Phong cảm thấy được phong ba lần này nhất định sẽ không nhỏ đâu.

Lại đợi thêm mấy tiếng nữa ,chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Niếp Hành Phong vội vàng bước đến, Ngụy Chính Nghĩa kiểm tra máy nghe lén đã an toàn, ý bảo đã tốt rồi, hắn liền cầm ống nghe.

"Ta muốn Niếp Hành Phong nghe điện thoại." Thanh âm rõ ràng đã trải qua xử lý điện tử truyền tới, không thể phán đoán đối phương là nam hay là nữ.

"Ta nghe."

"Nghe đây, tình nhân của ngươi hiện tại đang ở trên tay ta, nếu hy vọng hắn không gặp chuyện không may, lập tức chuẩn bị cho tốt năm trăm vạn tiền chuộc!"

"Không thành vấn đề, nói cho ta biết thời gian cùng địa điểm."

"Ta sẽ thông báo sau, nhớ kỹ, không được báo cảnh sát!"

Đối phương nói xong, liền lập tức treo điện thoại, Niếp Hành Phong quay đầu xem Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa nhíu mày lắc đầu: "Là tay già đời, dùng từ lực quấy nhiễu thiết bị theo dõi của ta."

"Không vấn đề gì, Nhan đại ca cùng Nghệ đã đi kiểm tra rồi ." Hoắc Ly nói.

Trong nhà này có cảnh sát lại có đại ca hắc đạo còn có thêm thức thần, còn sợ là không tìm thấy người sao? Tiểu hồ ly lấy lại bình tâm : "Ta đi chuẩn bị cơm chiều, đã trễ thế này, tất cả mọi người đói bụng rồi? Vừa ăn vừa tìm đối sách giải quyết .

Cơm chiều rất nhanh làm xong , thời điểm mọi người ăn cơm ,Nhan Khai cùng Nghệ quay trở lại, xem biểu tình của bọn hắn thì biết là không thu hoạch được gì, Niếp Hành Phong lại nhăn trán.

"Bọn cướp biết cách dùng thuật che dấu tung tích, thật là lợi hại, khó trách thiên sư cũng dám bắt cóc , hy vọng hắn không gây khó dễ cholão Đại ." Không tìm được người, Nghệ bị đả kích, báo tin xong sau liền ôm mở mấy lon bia chạy qua góc nhà uống một mình .

Pháp thuật của Nghệ tuy bình thường, nhưng Nhan Khai lại không chút tầm thường, hiện tại ngay cả hắn cũng không truy tung được hành tung của đối phương, tất cả mọi người không khỏi có chút lo lắng, đồng loạt quay đầu xem Niếp Hành Phong, Kiều nói: "Nếu đối phương chỉ là vì tiền, cũng không vấn đề gì, Niếp, ngươi thấy thế nào?"

Năm trăm vạn với hắn mà nói cũng chỉ là một khoản nhỏ, Niếp Hành Phong cảm thấy được mục đích bọn cướp có thể sẽ không đơn giản như vậy, nghĩ nghĩ, nói: "Trước chuẩn bị tốt số tiền đó, án binh bất động, chờ xem sao đã."

Giữa trưa hai ngày sau, Niếp Hành Phong chiếu theo yêu cầu của bọn cướp, một người một xe lái đến địa điểm mà hắn chỉ định —— Long đầu nham .

Long đầu nham là một sườn dốc lởm chởm bên cạnh bờ biển, ở xa nhìn thấy rất giống đầu rồng nên mới gọi là Long đầu. Hôm nay thời tiết rất tệ , rõ ràng là giữa hè, lại mưa to tầm tã, Bắc phong ( gió bắc) gào thét, gió thổi càng lớn, xa xa còn nghe thấy âm thanh sóng thần ầm ầm truyền đến .

Ngày hôm nay thật sự không thích hợp làm giao dịch , bất quá đối với bọn bắt cóc mà nói, lại rất tốt vì có gió lốc đột kích nên các bãi tắm cùng phương tiện công cộng tạm thời đóng cửa. Lẽ ra hôm nay bãi biển rất đông người, bây giờ một bóng người cũng không có. Cũng may là Niếp Hành Phong không mang những người khác đền cùng, tại bãi biển rộng lớn này rất khó ẩn thân tàng hình .

Niếp Hành Phong đem xe ở hải vực phụ cận dừng lại, xuống xe, hướng đễn chỗ vách núi bọn cướp chỉ định, mưa to gió giật, không che ô còn tốt hơn, Niếp Hành Phong ném ô che, ngược đi về phía trước, rất nhanh đi vào dưới núi, nơi này cơ hồ đã ở trước mặt bờ biển, chỉ thấy phía trước sóng lớn ngập trời, kinh đào chụp ngạn ( đại triều) , mùi vị gió biển hỗn loạn cuồng tứ bay cuộn (bay loạn bốn phía), mê loạn tầm mắt của hắn , tóc ở trong gió tán loạn , Niếp Hành Phong thất tha thất thểu đi tới, ở trong lòng mắng thời tiết chết tiệt quỷ quái này, còn có bọn cướp chết tiệt nữa.

Lại miễn cưỡng đi phía trước một đoạn đường, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng bị vật cứng gí vào, cùng với âm thanh điện tử: "Tiền đâu?"

Niếp Hành Phong dừng lại, muốn quay đầu , lai bị một vật cứng dí lên đầu, tựa hồ như cảnh cáo hắn an phận, hắn đành phải nói: "Tiền ở trên xe, muốn lấy cần mật mã, ta trước hết muốn thấy người không có việc gì, sau đó mới nói cho ngươi mật mã."

"Nghĩ thật chu đáo."

Tên cướp cười lạnh, lôi hắn đi lên phía trước, rất nhanh, Niếp Hành Phong nhìn thấy dưới chân núi phía trước, Trương Huyền bị trói tay sau lưng nằm trên mặt đất, trên người mặc một bộ áo mưa, nằm đó không nhúc nhích, hình như vẫn hôn mê bất tỉnh.

Niếp Hành Phong định tiến tới , lại bị tên cướp từ phía sau ngăn lại, tên cướp có phần cao hơn, tay kéo dài ra, tự nhiên giữ chặt thắt lưng Niếp Hành Phong, đưa đầu hắn vào ngực của mình, chán ghét cái cảm giác dựa vào này, hơn nữa cả hai đều bị trong tình trạng ướt mưa, Niếp Hành Phong muốn tránh khỏi bàn tay đối phương, thì đã thấy hắn giơ tay lên, lấy một hộp thiết bị màu đen tinh xảo đang nhấp nháy đưa lên trước mắt hắn

"Ta đã cài thuốc nổ trên người tình nhân của ngươi.Chỉ nhấn một cái là hắn sẽ hóa thành tro bụi, tốt nhất đừng phản kháng". Giọng nam nhân tuy đã trải qua xử lý từ tính, nhưng cái biểu đạt đắc ý vẫn thể hiện ra ngoài.

"Tiền ta đã mang đến đây, ngươi còn muốn như thế nào nữa ?"

"Ta đột nhiên có chút hối hận, đối với Tổng tài của Tập đoàn tài chính Niếp thị như ngươi, năm trăm vạn tiền chuộc là quá ít". Nam nhân vừa nói tay lại cố ý như vô tình vuốt qua bên hông, nghĩ đến tình cảnh Trương Huyền lúc này, Niếp Hành Phong dễ dàng tha thứ để hắn làm càn.

"Ta có thể cho thêm, ngươi muốn bao nhiêu ?"

Niếp Hành Phong cố nhường nhịn lại làm cho hành vi của nam nhân làm càng thiếu đứng đắn, nâng gương mặt hắn lên, bàn tay ở dưới phúc hạ xoa nhẹ, đích nhường nhịn làm cho nam nhân đích hành vi dũ phát làm tầm trọng thêm đứng lên, bàn tay phủ ở hắn phúc thượng rất nhỏ xoa bóp, lập tức đem mặt nạ vén lên hơn một nửa , khiến bọn họ dựa vào nhau chặt chẽ hơn một chút, ghé vào bên tai hắn cười nhẹ: "Ngươi thường xuyên rèn luyện hả? Dáng người thật tốt, so với tiền, ta còn muốn ngươi hơn. . . . . ."

"Nằm mơ!"

Chương 2

Niếp Hành Phong vung quyền về phía sau, nam nhân tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ ra đòn này, thực nhẹ nhàng tránh được, ngón cái đặt trên nút điều khiển quả bom, cười lạnh nói: "Ngươi còn dám tiếp tục lộn xộn, ta cũng không dám cam đoan lỡ tay bấm vào nó."

Chiêu này đối với Niếp Hành Phong tối linh, hắn lập tức dừng công kích, lạnh lùng hỏi: "Ngươi ngoài bắt cóc rồi uy hiếp thì còn làm được cái gì nữa? ?"

"Ta làm được rất nhiều thứ, có muốn thử không?" Nam nhân trêu chọc cúi đầu hôn rồi cắn sau gáy hắn, nói: "Bảo đảm ngươi thực tủy biết vị (ăn riết rồi nghiền ) cuối cùng sẽ không bao giờ – ly khai ta ."

Gáy là chỗ mẫn cảm nhất của Niếp Hành Phong, bị nhiệt khí phun ra nuốt vào, thân thể hắn hơi cứng lại, nam nhân cảm thấy được phản ứng của hắn , mỉm cười: "Thật đúng là mẫn cảm mà."

Niếp Hành Phong lắc mình tránh né, lạnh lùng nói: "Một vừa hai phải thôi, đừng làm quá phận!"

"Ta lớn như vậy cũng chưa hề biết đến cái gì là quá phận ."

Bàn tay ở dưới thắt lưng Niếp Hành Phong tiếp tục làm càn nhưng lần này có kỹ xảo vuốt ve, đem ý đồ hoàn toàn rõ ràng của nam nhân cho hắn biết. Niếp Hành Phong muốn né, nhưng thân hình cao gầy của đối phương lại dễ dàng cản hắn lại, đẩy hắn về phía trước, làm hắn đụng vào tảng đá bên cạnh, Niếp Hành Phong vội lấy tay chống đỡ, tránh cho mình đập vào tảng đá.

"Ngươi thật sự yêu tình nhân của mình đúng không? Vậy thì không ngại mà vì hắn hy sinh một chút chứ?" Giọng nói thông qua máy biến âm truyền đến, pha thêm ý trêu chọc, tựa hồ không thèm để ý đến Niếp Hành Phong có từ chối hay không

"Buông ra!"

Bị cái tay làm càn kia trêu chọc khiến bản thân có chút phân tâm. Niếp Hành Phong chống lại cũng không mang chút hiệu quả thực tế nào, ngược lại tiếng thở dốc kia lại khiến nam nhân càng thêm hưng phần , mỉm cười: "Nói cho ta biết, ta quá phận ở chỗ nào? Là nơi này? Hay là chỗ này?"

Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy giữa gáy nhói lên, gáy bị đối phương cắn, mang theo chút đau nhói tê dại, khiến dục niệm bùng lên. Nam nhân tháo đai lưng hắn, tay bắt đầu tiến vào, lướt qua hạ phúc mẫn cảm, đem dục vọng bán ngẩng đầu của hắn hoàn toàn nắm vào lòng bàn tay, nam nhân cắn nuốt vành tai hắn, cười nói: " Phản ứng thật đáng yêu , ngươi hiện tại nhất định rất thích ?"

"Đến cuối cùng ngươi muốn cái gì???"

Nam nhân không có trả lời câu hỏi của Niếp Hành Phong, mà dùng một chân chen vào giữa hai chân hắn, mạnh đến mức làm hai chân hắn mở ra, khiến hắn mất trọng tâm, Niếp Hành Phong không tự chủ được mà ngã hẳn vào trong lồng ngực nam nhân, khoái cảm tê dại lập tức truyền đến, cùng phân thân đang bị nắm giữ cũng đứng hẳn lên.

Khéo đưa đẩy đầu ngón tay ở đỉnh phân thân một chút , tinh dịch từ linh khẩu cũng trào ra, rất thong thả, lại có kỹ xảo âu yếm như xuân dược, khiến người ta tuy sợ hãi nhưng cũng không tự chủ được mà dao động. Bộ vị yếu đuối bị người ta đùa bỡn như thế, Niếp Hành Phong cảm giác như bị điện giật, dòng điện theo đỉnh dục vọng lan vào bên trong, trái tim không thể khống chế nhảy lên,chân hắn như nhũn ra, hoàn toàn dựa vào người nam nhân ,lông mày vì khoái cảm vui thích mà hơi nhăn lại, môi dưới cắn chặt, cố ngăn tiếng thở dốc rất nhỏ.

"Rên lên đi, ta muốn nghe thanh âm của ngươi." Nam nhân hôn ở vành tai hắn rồi đi xuống hai má nóng bỏng lưu luyến, năn nỉ.

Niếp Hành Phong đáp lại bằng cách đem môi dưới cắn chặt hơn, gián tiếp cự tuyệt nam nhân làm hắn có chút sinh khí, đem điều khiển bom bỏ vào túi áo, dùng tay xoa má Niếp Hành Phong, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dọc theo đường viền khuôn mặt cương nghị rồi chạm đến bờ môi hắn, ở bờ môi mà ngả ngớn khiêu khích. Niếp Hành Phong bị hắn làm cho rối trí, môi khẽ nhếch lên, nhân cơ hội đó nam nhân liền dùng ngón trỏ tham tiến vào trong miệng hắn phiến tình làm càn chạm đến đầu lưỡi ôn nhuận , nói: "Liếm nó."

Đưa ra yêu cầu không có chút gì ngần ngại, tựa hồ chắc chắn Niếp Hành Phong không dám cắn. Niếp Hành Phong đích xác không có cắn, nhưng là không vâng theo lời hắn, nam nhân nhăn mi lại, vì thế ngón tay tiếp tục hướng vào trong tham tiến, chủ động cùng đầu lưỡi hắn dây dưa, tay kia thì tiếp tục ở trên tính khí Niếp Hành Phong mà âu yếm, khiến tâm trí hắn vô cùng rối loạn, không thể khống chế được tiếng hô hấp, tiếng rên rỉ cũng không tự chủ mà theo khóe môi tràn ra, nam nhân nghe được hưng phấn, bàn tay ở trên tính khí luật động càng lúc càng nhanh, giống như muốn nghe thật nhiều tiếng rên rỉ của hắn.

Mưa to làm quần áo hai người hoàn toàn ướt sũng, thân thể tiếp xúc có thể nhận thấy sự háo hức nóng bỏng của đối phương. Mưa gió khiến bọn họ gắt gao bao trụ nhau, từng hạt mưa lạnh như băng không ngừng quất lên người họ, giống như kích thích đồng thời là một loại cổ vũ vô hình l —— tại đây thời điểm mưa to gió lớn, không có người nào nhìn thấy bọn họ phóng túng, thậm chí ngay cả con tin đang hôn mê phía trước cũng bị xem nhẹ, xa xa từng đợt thủy triều cuồn cuộn , như là bản hòa âm của thiên nhiên.

Thần trí lúc này hoàn toàn bị chi phối bởi nhục dục, dục vọng lúc phiến tình hưng phấn kịch liệt rất nhanh chóng lên đến đỉnh. Niếp Hành Phong phóng ra không chút ngại ngần, tiếng rên rỉ trong cơ thể run rẩy, đem nhiệt tình bạo phát xuất ra.

Nam nhân không lập tức buông tay ngay, mà vẫn nắm phân thân hắn, lcảm thụ huyết quản ở dục vọng đang bùng nổ sau khi phóng thích, rồi sau đó, nhẹ nhàng âu yếm, như đang thưởng thức dư vị khoái cảm mới đi qua. Tiếng thở dốc của nam nhân không thua gì Niếp Hành Phong , trái tim bỗng mãnh liệt nhảy nhót, Niếp Hành Phong từ từ mở hai mắt dựa hẳn vào lòng ngực của nam nhân , nghe thấy tiếng tim đập , trong cái ôm ấm áp, mưa gió tựa như đang tấu lên khúc nhạc như thể hòa hợp làm một với nhiệt tình của họ.

Hồi lâu, Niếp Hành Phong bắt đầu hồi phục, hắn vùng vẫy một chút, muốn đứng cho vững , lại bị đối phương một lần nữa ôm vào trong ngực, hai người ôm chặt chẽ đến mức hắn hoàn toàn cảm nhận được vật cứng ở phía sau mình, năm nhân định dùng tay ôm quanh người hắn, cái hành động bức ép này giống như là muốn ngay lập tức tại nơi này mà cưỡng ép hắn, Niếp Hành Phong có chút căm tức , quát : "Dừng tay!"

Đối phương trả lời hắn bằng cách càng vuốt ve càn quấy hơn nữa. Tiếp theo giơ điều khiển bom ở trước mặt hắn lắc lắc, muốn cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ. Lập tức đẩy mạnh Niếp Hành Phong , Niếp Hành Phong lảo đảo tựa vào núi đá, đai lưng hoàn toàn bị kéo xuống, tay nam nhân không hề kiêng dè mà đưa tay vào.

Không thể lại dễ dàng tha thứ để đối phương tiếp tục làm càn, Niếp Hành Phong lấy còng tay rồi thuận thế nắm cổ tay nam nhân còng lại. Tựa hồ không hề nghĩ tới Niếp Hành Phong đang động tình lại ra tay đột ngột như thế, nam nhân bị hắn nắm lấy, ném một cái thật mạnh ra bờ cát phía xa, bờ cát bị mưa gió ngấm vào nên cực kỳ mềm xốp, bất quá với lực ném, hắn vẫn phải kêu lên một tiếng, mặt nạ trên mặt cũng theo cú ngã mà văng ra.

Niếp Hành Phong sửa sang lại quần áo, rồi mới nhìn thấy tên vừa bị ngã đầu váng mắt hoa, thản nhiên hỏi: " Chơi thế đã đủ chưa?"

Từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống, trong cơn mưa khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Trương Huyền đang đối diện hắn, mắt lam có chút mờ mịt, tựa hồ vẫn đang từ cú ngã kia mà khôi phục lại tinh thần.

Niếp Hành Phong bước tới, ngồi xổm xuống nhìn hắn, hai người nhìn nhau sau một lúc lâu,Trương Huyền nháy mắt mấy cái, hỏi: "Chủ tịch, ta sao lại ở đây?"

"Những lời này hẳn là ta phải hỏi mới đúng."

Niếp Hành Phong lấy cái điều khiển bom từ xa cùng với cái mặt nạ bên cạnh, phía dước mặt nạ có máy biến âm rất nhỏ, mà cái điều khiển kia lại cực kỳ thô ráp , làm hắn hoài nghi đồ vật này nọ chắc là mua ở quán ven đường.

Hắn liếc mắt một cái đến con tin hình người đang nằm thủy chung vẫn không nhúc nhích , nhấn cái nút, phù một tiếng, hình người lập tức hóa thành một đạo khói nhẹ biến mất ở trong mưa, Trương Huyền nhìn đến, lại bảo: "Hình như là hóa thân của ta? Có chuyện gì vậy??"

"Trương Huyền!" Nhìn hắn, Niếp Hành Phong thản nhiên nói: " Cái trò tự bắt cóc này một chút cũng không vui ."

"Cái gì tự bắt cóc? Ta là bị người bị hại nha!" Trương Huyền xoa xoa cái thắt lưng đau , vẻ mặt đau khổ nói: "Ta nhớ ra rồi, Huyền Minh bắt cóc ta, còn làm ta hôn mê, muốn chủ tịch ngươi mắc câu ."

"Huyền Minh?" Niếp Hành Phong nghĩ muốn hộc máu, "Đó không phải là ngươi sao ?"

"Xác thực mà nói, là một con người khác của ta ."

Niếp Hành Phong không nói lời nào, lẳng lặng nghe Trương Huyền nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : "Chủ tịch ngươi nên biết ta hiện tại là nhất thể hai vị cùng tồn tại, loại nhược thể là ta rất dễ dàng bị hải thần khống chế, cho nên ta cứ như vậy bị hắn bắt cóc."

"Hắn vì cái gì phải làm như vậy?"

"Ta làm sao biết? Ta cũng không phải hắn, hắn là người siêu hỉ nộ vô thường, chủ tịch ngươi đừng cùng hắn so đo . . . . . . A, mưa to quá, chúng ta đi trú mưa đã, thắt lưng của ta đau quá. . . . . ."

Lúc này đối mặt với cái nhìn bình tĩnh chăm chú kia, Trương Huyền càng nói càng lo lắng, cố tránh ánh mắt, muốn đứng lên, tiếp theo lại bị Niếp Hành Phong chớp mắt giữ chặt, hai tay đè chặt vai hắn, nói: "Ngươi phải hiểu được một điều, ta thích không phải Huyền Minh."

"Ta biết a."

"Cũng không phải Trương Huyền."

Đối diện với ánh mắt mê hoặc của Trương Huyền, Niếp Hành Phong từng từ nói: " Người ta thích chính là ngươi, mặc kệ ngươi là ai, có thân phận thế nào, cũng không quan trọng, cho nên, đừng tìm cái cớ có hai nhân cách, ta biết bọn họ cho đến bây giờ không hề tồn tại."

Trương Huyền khẽ hạ mi mắt.

Mưa to vẫn rơi xuống, giữa hai người là một bức màn sương mỏng, hắn không thích cảm giác này, vung tay lên, kim quang xẹt qua, mưa to mưa bụi bị lệ khí đẩy ra, giống như một chiếc dù lớn che chắn họ giữa một khoảng không, không gian yên tĩnh chỉ còn hai người họ.

Hắn lau nước mưa trên mặt, rầu rĩ hỏi: "Ngươi lúc nào thì phát hiện ra?"

"Ngay từ đầu đã biết."

Đích xác, hắn như thế nào mà lại để đối phương tùy ý tử thủ dư cầu?? Lấy mức độ hiểu nhau của cả hai, đừng nói Trương Huyền dùng biến âm, cho dù hắn không nói một lời , cũng không lừa được chính mình.

Kỳ thật ngay khi nhận được điện thoại bọn bắt cóc, Niếp Hành PHong lại thêm hoài nghi, nếu quả thực pháp lực bọn chúng lợi hại như vậy, hắn tuyệt đối tin rằng chúng không cần năm trăm vạn, cho nên mới cự tuyệt không cho ai đi theo, một mình gặp mặt. Kết quả đúng như hắn đoán, Trương Huyền tự chơi trò bắt cóc .

Sau một lúc trầm mặc, Niếp Hành Phong kéo lấy Trương Huyền, đem vào vào lồng ngực của mình mà dùng sức ôm chặt, nhẹ giọng nói: "Thật có lỗi."

Những lời này hắn nên nói sớm , hắn biết Trương Hền là người thực tiêu sái phóng khoáng, nhưng càng phóng khoáng tiêu sái, một khi đã đi vào ngõ cụt thì rất khó thoát ra. Hắn biết Trường Huyền vì vì mối quán hệ với mình nên trong tiềm thực bài xích Huyền Minh, cho nên mới đem đổ hết mọi sai lầm lên người Huyền Minh. Kỳ thật, với hắn Huyền Minh cũng tốt mà Trường Huyền cũng tốt , căn bản đều là một người , hắn yêu thích nhất chính là cả hai người bọn họ đều cùng chung một cá tính.

"Ngươi là thần, ta cùng ngươi tới thiên đường. Ngươi là ma, ta cùng ngươi xuống địa ngục."

Thoáng qua bên tai tiếng nói thì thầm, nhỏ đến mức nếu không chú ý sẽ không nghe thấy, lại giống như búa tạ, hung hăng đánh vào lòng Trương Huyền , mắt hắn có chút ướt át, giật mình, khóe môi chậm rãi cong lên, nói: "Kỳ thật ta vẫn thích nhất là nhân gian, không bằng ngươi cùng ta tiếp tục gây họa cho nhân gian đi" ( lại còn rủ rê đi phá rối nữa! mình anh cũng đủ là thảm họa nhân gian rồi >*<)

"Nghe lời ngươi."

Hiếm thấy được bộ dáng chiêu tài miêu ôn nhu như bong bóng vậy, Trương Huyền lập tức hoang tưởng cảnh đẹp trong mơ kia ( lại mộng xuân) vội vàng mời mọc: " Chúng ta tiếp tục hoàn thành nốt trò chơi kia đi nha"

Gương mặt ôn nhu của Niếp Hành Phong thoáng cứng đờ, hắn biết tiểu thần côn này trong từ điển tuyệt đối không có từ "kiềm chế", liền đẩy hắn ra, đứng lên, "Cái kia liền miễn ."

"Uy, ngươi vừa rồi nói cái gì cũng nghe theo ta mà."

Hắn giống như chưa từng nói qua chuyện đó.

Bất quá Niếp Hành Phong cũng lười cùng Trương Huyền tranh miệng đòi tiện nghi, nói: "Ta không có hứng thú dưới trời mưa to mà theo hầu ngươi chơi."

"Cái gì mà lại thôi, vừa rồi ta hữu dụng tâm phục hầu hạ ngươi, ngươi vui vẻ xong rồi, liền đem ta đá qua một bên."

Trương Huyền càng nghĩ càng buồn bực, gần đây tiểu đệ đệ hảo thảm hại, mỗi lần đều là tỉnh trí mà ngẩng cao rồi lại bị đánh quay về nguyên hình, loại sự tình này nhiều đến vài lần , hắn nhất định sẽ bị di chứng cho mà xem.

Nhớ tới vừa rồi bộ dáng Trương Huyền lúc bị ném vô cùng chật vật, Niếp Hành Phong muốn cười, bất quá lập tức bị lý trí khắc chế : "Là ngươi chủ động hầu hạ , ta đương nhiên không lý do cự tuyệt."

"Vậy ngươi hiện tại cũng hầu hạ ta đi? Ở trong mưa làm cũng là một loại tình thú." Trương Huyền rèn sắt khi còn nóng, nhảy dựng lên, một bộ dáng hứng trí bừng bừng .

Toàn thân đều ướt đẫm,Niếp Hành Phong cũng không có tâm trạng để hứng trí,"Ngươi còn không có nói cho ta biết, vì cái gì phải chơi trò bắt cóc?"

Bị hỏi trọng điểm, Trương Huyền cứng họng, "Ách, mưa gió thật lớn, chúng ta vẫn nên về xe trước rồi nói sau." Nói xong, kéo Niếp Hành Phong bước đi, ý tưởng ở trong mưa ngoạn tình thú sớm bị hắn quẳng sau đầu.

Niếp đại tổng tài cũng không nói gì mà tùy ý để tình nhân kéo đi, kết giới cũng di động theo bước của họ, giống cái dù lớn vô hình, giúp bọn họ che mưa gió, bất quá Bắc Phong vẫn như trước gào thét không ngừng, ở phía xa xa phong khiếu lãng khởi (sóng thần gió lạnh), tóm lại thấy khí lạnh khôn cùng.

" Giữa hè lại có Bắc Phong băng vũ, đây là loại thời tiết gì?" Niếp Hành Phong nghiêng đầu hỏi Trương Huyền.

Trương Huyền không nói, giơ tay lên, tiếng gió biến mất, xa xa kinh đào chụp ngạn (sóng thần cuồn cuộn) trở thành con sóng nhỏ, tầng mây u ám nặng nề như bị lực lượng vô hình thổ bay, quay cuồng tản ra, mây tan nhìn thấy ánh mặt trời, trên đầu rất nhanh chóng hiên ra một mảnh trời quang đãng.

Quay laị xe Niếp Hành Phong, Trương Huyền liền thi pháo cách không thủ vật ( lấy đồ qua không gian), ở biệt thự lấy hai bộ đồ để hai người thay . Nhìn thấy cơ thể mềm dẻo của Niếp Hành Phong, lại nghĩ tới vừa rồi chính mình "Tính trí" nửa đường kết thúc, không khỏi có chút buồn bực , liếm liếm môi, tiến lên giúp Niếp Hành Phong thay quần áo, trên thực tế là công khai ăn đậu phụ . ( lại giở thói 35 ra )

Niếp Hành Phong đầy móng vuốt sói ra, lên xe, Trương Huyền cũng lên theo, oán giận : "Vừa rồi ngươi cũng có đẩy ra đâu."

Vừa rồi khó được tiểu thần côn cứ thế dụng tâm hầu hạ hắn, hắn như thế nào bỏ được đẩy ra?

" Pháp lực của ngươi hình như tăng lên rất nhiêu" Niếp Hành Phong tránh nặng tìm nhẹ hỏi.

Trương Huyền vừa lên xe hứng trí bừng bừng lôi cái va li da đựng tiền mở ra, thuận miệng nói: "Đều là mội vài pháp thuật nhỏ, chủ tịch ngươi thực mang tiễn đến ?"

Niếp Hành Phong đem vali da trong tay hắn lấy lại, ném ra ghế sau, thản nhiên nói: "Ta không thể hiểu , có thể khống chế được mưa gió là một pháp thuật nhỏ."

A, đã bị nhìn ra? Trương Huyền giương mắt nhìn Niếp Hành Phong, phát hiện không thể lừa dối trót lọt được, đành phải thừa nhận : " Ngay khi giải trừ thần lực bị phong ấn , mấy pháp thuật đó chỉ là mấy pháp thuật nhỏ "

Quả nhiên là như thế !

Bình thường mà nói người có thể sử dụng được thần chú gọi mưa gió đã là cực hạn, mà đây lại là cuồng phong vũ bão, sóng thần cuồn cuộn, căn bản là không ai có thể làm được. Bất quá, đối với chi thần luôn tùy hứng làm bậy mà nói, nếu đây chỉ là một tiểu pháp thuật, tin rằng chỉ cần Trương Huyền muốn, muốn sóng biển bao quanh tất cả thành thị phụ cận mà nói cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

Chương 3-A

"Thực sự có người bắt cóc ngươi?" Sinh mạng bị uy hiếp , cho nên mới không thể không giải trừ phong ấn? Tuy rằng chính bản thân Niếp Hành Phong đối với hoài nghi này không ôm hy vọng lớn lao gì.

"Không a, nào có người dám bắt cóc ta? Là ta muốn hẹn với người đến cố hương vui vẻ thôi, ai ngờ vừa mới đến đây, nơi này nhiều người như vậy, ồn ào muốn chết, cho nên mới giải phong ấn gọi cơn bão be bé đến , đuổi hết mọi người đi."

"Ngươi vì cái việc nhỏ này mà giải trừ phong ấn ?" Niếp Hành Phong muốn hộc máu.

Lúc trước bởi vì bọn họ muốn lưu lại nhân gian, cho nên hắn mới đề nghị phong ấn thần lực, lấy thân phận là người thường sống cuộc sống bình thường, nếu thần lực được giải phóng như thế này , thì ngay từ đầu cần gì phải phong ấn?

"Có vấn đề gì sao??" Ngó hắn, Trương Huyền đảo mắt khắp nơi nói "Cái này cũng như mở khóa mà thôi, chỉ cần có chìa khóa , lúc nào cũng có thể mở cửa, cùng lắm thì sau đó lại phong ấn lại thôi. "

Hoàn toàn không thể khai thông được tên này, Niếp Hành Phong hết từ để nói,đành phải hỏi: "Vì cái gì mà phải chơi trò bắt cóc."

"Không như vậy, liệu ngươi có ngoan ngoãn đi du lịch với ta sao?? Mỗi ngày đều bận bận bận , ngươi biết rõ ta lúc nào cũng phóng túng vui vẻ, còn cả ngày sớm đi tối về, để ta một mình, ngươi tốt nhất nên để công việc làm tình nhân luôn đi."

Bị hỏi, Trương Huyền trước giận, tiếp theo liền phản bác, thái độ nghêm chỉnh làm Niếp Hành Phong cảm thấy hóa ra chính mình mới là người sai, tiểu thần côn lại có thể cùng công việc mà ghen tuông. Niếp Hành Phong thực bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười: "Ta không phải nói hoàn thành xong mọi việc, cuối tuần sẽ ở cạnh ngươi mà?"

"Ai biết đó là không phải mấy cái cớ qua loa cho qua chuyện ."

"Ta có khi nào thì qua loa tắc trách với ngươi?" Niếp Hành Phong đem bản đồ ở trong xe đưa cho trương huyền xem: "Vốn ta tính toán đến trước cuối tuần làm làm xong toàn bộ công việc, sau đó cùng ngươi đi du lịch một chuyến, đã đặt khách sạn rồi ."

Trương Huyền cầm bản đồ, nhìn thấy tuyến du lịch chính là vùng ngoại thành Bắc hải, có nhiều thắng cảnh đều đã được đánh dấu. Hiển nhiên Niếp Hành Phong không ăn nói lung tung, hắn nhăn mặt nhíu mày, phát hiện chính mình thật buồn bực .

"Ngươi nên nói cho ta biết trước."

"Ta có nói , là ngươi căn bản không nghe cẩn thận ." Niếp Hành Phong thở dài, đối với thần kinh Trương Huyền thì mọi điều to lớn đều không đi vào nổi "Bất quá ngày đó ngươi không phải nói liên hoan sao ? Như thế nào đột nhiên nghĩ đến phải chơi trò bắt cóc?"

"Đi siêu thị mua đồ ăn thì thuận tiện xem TV, trong TV vừa vặn thấy trong phim có đoạn bắt cóc, ta liền có luôn linh cảm."

"Cho nên ngươi liền đem đồ vật này nọ vừa mua xong ném luôn lên xe để một mình chạy cho nhanh?"

"Ác, ta quay đầu ngẫm lại, làm như vậy là không tốt lắm nha, trời nóng quá sẽ làm đồ ăn bị hỏng hết ."

Đây không phải là vấn đề quan trọng được không? Niếp Hành Phong với tay lấy điện thoại gọi cho đám người đang ngóng tin tức ở nhà, nói cho họ biết Trương Huyền không có chuyện gì, bọn cướp đã bị hắn khống chế, bây giờ đang định ở khu bên cạnh lưu lại vài ngày, xem như an ủi Trương Huyền, để bọn họ cũng khỏi lo lắng thêm.

Nói chuyện điện thoại xong, Trương Huyền lam mâu sáng trong suốt nhìn hắn, vẻ mặt lấy lòng cười cười, "Không cần nói cho mọi người biết chân tướng sao ?"

"Nói ra chân tướng, ngươi muốn chờ bị đánh sao ?" Niếp Hành Phong nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Ngẫm lại mấy tên có thù tất báo này, Trương Huyền lui lại, cảm thấy khả năng bị trả thù đích xác không lớn, bất quá . . . . . ."Ngươi xác định có thể giấu diếm được bọn họ?"

"Không." Bất quá ít nhất bọn họ hiểu rằng hắn không truy cứu chuyện này, không ai lại dám ngu ngốc quản nhiều chuyện , nếu phải trừng phạt Trương Huyền, hắn một người là đủ rồi.

" Nếu đã đến đây rồi, không bằng chủ tịch ngươi qua nhà của ta xem đi?" Trương Huyền hiểu rằng Niếp Hành Phong lúc này rất bận rộn vì muốn nhanh chóng thu xếp cùng mình nghỉ phép, Trương Huyền hiện tại trong lòng một chút oán hận cũng không có, ngược lại có điểm áy náy , nói: " Công việc cũng đừng quá lo, trở về ta cùng ngươi làm."

Gần đây mấy dự án lớn đều hầu như hoàn thành xong, mấy phần còn lại Duệ Đình đều có thể đối phó được, bất quá khó được tình nhân chủ động xin đi giết giặc, Niếp Hành Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, khởi động xe, mỉm cười nói: "Không có tiền trả đâu."

"Không quan hệ, ta vì nghĩa mà phục vụ."

Hảo, mấy tháng tiếp theo, hắn sẽ nhớ kỹ để chậm rãi áp bức người này.(xong đời Huyền ca )

Niếp Hành Phong chạy xe đến khách sạn phụ cận, tuy nói là khách sạn gia đình nhưng kiến trúc cực kỳ tráng lệ. Bất quá, bị Trương Huyền đem Bắc phong đến làm một trận cuồng phong nên trước cửa có vẻ vắng lặng, xem ra du khách được cảnh báo là không thể rời khách sạn vì có gió lốc sóng thần, ngay cả bảo vệ cũng ở trong đại sảnh khách sạn.

"Khách sạn này cũng không tệ." Tuy rằng nhìn qua chính là khách sạn gia đình bình thường, nhưng muốn lấy lòng Niếp Hành Phong nên Trương Huyền cố ý khen ngợi, khách sạn thôi mà, chỉ là chỗ để ngủ nghỉ thôi, chỉ cần có cái giường lớn chịu được sức ép, những vấn đề khác hắn không so đo ( giường lớn chịu sức ép!! Dễ tính quá ta)

"Kế hoạch của ta không ở khách sạn gia đình này." . Nhìn ra tâm tư Trương Huyền , Niếp Hành Phong giải thích : "Chúng ta chỉ là tới đây nghỉ ngơi một chút."Bởi vì trong cơn lốc kia, tóc tai của hắn dính toàn cát biển, hắn không thể chịu đựng được cảm giác này nên phải tới khách sạn trước.

Niếp Hành Phong vào phòng tắm rửa quần áo, hai người ở ôn tuyền khách sạn tắm rửa, sau đó dùng cơm, Trương Huyền nằm tắm nắng trên ghế dài cạnh cửa sổ.

Niếp Hành Phong gọi điện cho ông chủ khách sạn đặt phòng, nói có thể đổi sang ngày hôm sau, ông chủ tỏ vẻ lo lắng, nói: "Hai ngày nay có sóng thần gió lốc, căn bản không có thuyền nào dám rời bến, nếu Niếp tiên sinh dùng thuyền tư nhân thì phải cẩn thận, đài khí tượng thông báo gió lốc này kéo dài liên tục đến cuối tuần, trong lúc này không nên rời bến." ( Huyền ca là vui gây họa! hại ng' t lỗ vốn )

Niếp Hành Phong nói tiếng cám ơn, cúp điện thoại, Trương Huyền đã chạy tới hỏi: "Ngươi phải rời bến?"

"Ân, khách sạn ta thuê ở trên biển."

"Tốt, trên biển ta sẽ dẫn đường cho ngươi."

"Không, chúng ta đi bằng du thuyền ." Nhìn thời gian không còn sớm , Niếp Hành Phong nói: "Sửa soạn một chút, xuất phát."

"Vì cái gì phải đi du thuyền? Ta không có bằng lái , hơn nữa, loại thời tiết này có thể thuê du thuyền sao ?"

Bắc hải phụ cận được coi là quần đảo du lịch thắng cảnh , cho nên mùa hè khách sạn đều có dịch vụ cho thuê du thuyền, bất quá hai ngày mưa gió liên miên, khẳng định làm gì có khách sạn nào dám cho bọn hắn thuê du thuyền??

Niếp Hành Phong liếc Trương Huyền một cái, thật là không biết tự kiểm điểm, không ngẫm lại không ai cho thuê du thuyền là do ai mà ra

"Không vấn đề, du thuyền là của bằng hữu ta, yên tâm, có bằng lái ." Vốn Niếp Hành Phong tính cuối tuần đi du lịch, thời gian địa điểm, chính là liên hệ được bằng hữu cho mượn du thuyền xong xuôi, vạn sự sẵn sàng, Trương Huyền thật đúng là canh chừng đúng thời điểm dụ hắn tới đây, chỉ tiếc là Bắc Phong.

Hai người sửa soạn hành trang tốt rồi, lái xe đi vào bến tàu chỗ du thuyền bỏ neo, trên đường Niếp Hành Phong nhìn thấy tấm biển dựng thằng ben đường "Phụ cận cá mập thường lui tới, nghiêm cấm bơi lội" , quay đầu dùng ánh mắt hỏi Trương Huyền.

"Ta chán ghét cùng ngươi hẹn hò lại bị quấy rầy, chỉ có một nhóm cá mập nhỏ đến đây ngoạn ngoạn tí cho vui, nên nơi này rất thanh đã yên tĩnh " Trương Huyền cười hì hì nói: "Yên tâm, chỉ là mấy con cá nhỏ mà thôi, ta có công đạo mà, không cho chúng nó đả thương người."

Chúng nó không cần đả thương người, sự tồn tại của bọn chúng , cũng đã là mối uy hiếp lớn nhất rồi ( mịa ơi! Kỳ này bãi biển hết kinh doanh, ai dám bơi ta cho xiền.)

Có điểu khó được trở về cố hương của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng không hy vọng bị người ta quấy rầy. Nơi này là của Trương Huyền, đường hoàng là cuồng tứ hải thần chúa tể .

Chiếc thuyền gia đình nhàn nhã màu trắng kia, neo đậu ở bờ biển, giống như một cánh buồn trắng xa hoa cao nhã. Trương Huyền nhảy xuống , tựa vào mép thuyền đi về phía trước xem, xa xa tinh không vạn lí ( trời xanh không bến bờ), hải âu tập hợp, cá heo không ngừng nhảy lên đem thiên cùng hải (trời và biển) gắn lại thành một khối.

Nội thất trong du thuyền sử dụng gỗ tếch ( gỗ bưởi a) làm ván sàn, các đèn đều được phối màu đặc biệt, màu đỏ sậm từ bộ sô pha tản mác vẻ đẹp hoa lệ, thư pháp cùng tranh họa cổ xưa đều được treo trên tường theo thứ tự, một quầy bar lớn dựa vào tường, bên trong đầy đủ các loại rượu , hướng vào trong là phòng ngủ cùng phòng bếp, toàn bộ cabin đều được thiết kế xa hoa mà không mất vẻ thanh lịch, Trương Huyền dạo qua một vòng, ánh mắt tỏa sáng, theo bản năng cực kỳ yêu thích cái du thuyền này. ( e cũng yêu lắm )

Niếp Hành Phong đền phòng lái, khởi động máy, đuôi thuyền nâng lên từng ngọn sóng bạc, du thuyền theo tay lái Niếp Hành Phong bắt đầu lướt sóng ra khơi (nv : hạ dương ba sử)

"Bên trong có đồ uống, thích thì cứ lấy uống." Mở cửa du thuyền, Niếp Hành Phong nói.

Trương Huyền đi lấy một chai vang đỏ, rót vào hai ly mang lên boong tàu đưa Niếp Hành Phong "Ra là cái du thuyền lớn như vậy, trở về chúng ta cũng mua một cái đi?"

"Chờ ngươi có được bằng lái đã ."

"Tốt."

Đối Trương Huyền mà nói, miễn là có nhà tài trợ, vấn đề khác đều giải quyết tốt, dù sao đi du thuyền cũng lái xe cũng hao hao như nhau, có khi so với lái xe còn đơn giản hơn, dù sao trên biển cũng là địa bàn của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #linhdị