Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 6 (Part 1) - Six people

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Notes:

1, Từ được dùng ở đây là ボケた (boketa), có thể được hiểu là chỉ một người ngốc nghếch hay chủ ý đùa giỡn/ hành động một cách ngốk nghếck

2, Kakipi là một loại thức ăn vặt tại Nhật Bản, được làm từ hỗn hợp đậu phộng và bánh gạo

3, tada yazuka chính là động tác yazuka không bao gồm tsumeai hay nobiai. hiku yazuka là bước giương cung của những newbie chưa thực hiện được tsumeai hay nobiai, nên họ chỉ kéo dây bằng những ngón tay thôi. Còn hikanu yazuka là bước giương cung của những cung thủ đã thành thạo việc thực hiện tsumeai nobiai, và giương cung đến mức tối đa.

4, Motare là khái niệm trái ngược của hayake, khi bạn giữ quá lâu kai và bỏ lỡ cơ hội thả tên.

5, suzu là tên gọi cái chuông thường được treo ở cổng vào đền, điện thờ, được cho là dùng để triệu hồi các vị thần và linh hồn.

— – — – — – — – — – — – — – — – — – — – — – — – — – — – — – — – — – —

"Masa-san, Masa-san!?"

Cho dù Minato có gọi tên Masa-san bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn không nhận lại được bất kì hồi âm nào. Gương mặt Masa-san, người đang bị đè phía dưới thanh gỗ, đã tái xanh, và máu thì loang lỗ nhuộm đỏ cả mặt đất. Khi Minato nhìn xung quanh để tìm kiếm sự trợ giúp, cậu thấy những mảnh vỡ nát của thanh gỗ văng ra đã chắn ngang con đường.

Cậu chạm vào Masa-san với đôi bàn tay run rẩy.

"Minato!"

Đó là giọng Seiya.

"Mình đã nhờ một người ở tiệm cafe gọi cứu thương rồi. Hãy mang những thanh gỗ này ra khỏi đường thôi."

"Được, được rồi."

Khi Minato và Seiya cùng nhau vác những thanh gỗ, Nanao, Ryouhei, và Kaito cũng đã chạy đến. Những người qua đường sốc bởi cảnh tượng trước mắt và đứng bất động, những nhân viên của tiệm cafe chạy ra giúp đỡ họ. Họ nhấc từng thanh gỗ một, và đặt chúng vào góc đường. Một người phụ nữ giữ một chiếc khăn tay lên trán Masa-san, và kiểm tra nhịp đập ở cổ tay. Một vài người chạy lại phía người tài xế đã gây ra sự cố. Y có vẻ là một người đàn ông ở độ tuổi 70 và không hề gặp bất kì chấn thương nào lớn.

Khi chiếc xe cứu thương và cảnh sát đến, Masa-san được đặt nằm trên cán và nhanh chóng đưa vào xe cấp cứu. Người nhân viên cứu hộ mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt đã nhắc nhở họ nhanh chóng lên xe cùng bệnh nhân, ngay lập tức Seiya liền nói.

"Minato và mình sẽ đi cùng Masa-san, Nanao và những người còn lại hãy ở đây và cố gắng liên lạc với Tomi-sensei. Khi đến nơi, mình sẽ nhắn cho các cậu địa chỉ bệnh viện."

"Đã rõ. Hãy để mọi thứ ở đây cho bọn mình," Nanao đáp.

Khi Minato và Seiya đã ngồi lên xe cứu thương, người nhân viên cứu hộ nói với họ.

"Vì mục đích xác nhận danh tính, hãy cho tôi biết tên và một vài thông tin khác của bệnh nhân."

"Vâng. Takigawa Masaki-san, 23 tuổi. Sinh sống tại..."

Trong khi Seiya bình tĩnh trả lời, một người nhân viên cứu hộ khác đã gắn một máy đo mạch đập vào ngón tay của Masa-san. Những loại đèn kì lạ và tiếng bíp phát ra từ chiếc màn hình nhỏ đã kích thích sự lo lắng của Minato. Khi họ được đưa đến bệnh viện, gần như ngay lập tức Masa-san được đưa vào phòng cấp cứu, và hai người chờ ở hành lang bên ngoài.

Dãy hành lang dài với một bức tường trắng. Và băng ghế dài với những chỗ ngồi trống.

Minato tự hỏi liệu chiếc ghế có thể chịu đựng bao nhiêu suy nghĩ và cảm xúc của con người. Mọi thứ diễn ra cứ như thể cậu đang xem một phim hay vở kịch nào đó. Kể cả khi có rất nhiều người ở bệnh viện, và âm thanh ổn ào của tiếng bước chân đi qua lại của những người xung quanh, thứ duy nhất cậu có thể nghe được chính là tiếng tim đập của bản thân.

Liệu thanh gỗ đó nặng bao nhiêu chứ? Một miếng ván thôi đã 3kg, không phải, thậm chỉ phải đến 10kg? Thêm cả chấn động khi rơi xuống nặng nề như thế, thì tổng nó phải là bao nhiêu chứ? Và đầu anh ấy cũng chảy rất nhiều máu?

Lỡ như anh ấy không thức dậy thì–

Những suy nghĩ của cậu ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Ngay khi thấy Minato xoa cổ tay, dường như Seiya đã nhận ra những điều cậu suy nghĩ và chạy đi rót cho cậu một ly nước.

"Minato, hãy uống cái này đi. Tớ nghĩ cậu cần phải bình tĩnh lại một chút."

"...Được."

"Bố mẹ của Masa-san sẽ quay về trong ngày mai, dù họ đang có một chuyến công tác. Ren-san đã đến bãi đỗ xe của tiệm cafe để lấy xe của Masa-san, anh ấy cũng sẽ đưa Nanao và những người khác đến đây và có lẽ họ đang trên đường đi rồi. Minato, cậu cũng nên gọi về nhà đi."

"Mình biết rồi, mình sẽ gọi cho bố. Cậu thật sự rất tuyệt vời đó, Seiya. Đến bây giờ mà cậu vẫn có thể giữ bình tĩnh được đến thế."

"Trớ trêu thật, vì đây là lần thứ hai mình có mặt tại hiện trường tai nạn cơ mà, thế nên mình đã học được một vài thứ và chỉ làm lại như thế trong lần này."

"Thì ra là thế.."

Gần một giờ đồng hồ trôi qua, và cánh cửa phòng cấp cứu đã được mở ra. Đôi mắt của Masa-san vẫn nhắm nghiền, anh ấy cũng phải đeo một mặt nạ thở oxy và ghim một ống truyền dinh dưỡng bên tay phải. Khi cậu cùng Seiya ngồi chờ anh ấy tỉnh dậy, Ren và những người khác đã đến.

Minato đứng dậy và cúi đầu thật sâu.

"Ren-san, em rất xin lỗi, Masa-san đã bảo vệ em..."

"Ngẩng đầu lên nào. Chắc hẳn mọi chuyển phải rất khó khăn cho các em. Các em không làm gì sai cả, và sự thật là các em đã làm rất nhiều thứ rồi. Bây giờ mọi chuyện đã ổn, đừng lo lắng nữa."

"Ren-san.."

"Chắc là em mệt rồi, hôm nay em nên về nhà đi thôi. Anh sẽ gọi cho em khi nó thức dậy. Thằng ngốc đó sẽ không ngủm dễ vậy đâu."

"Đừng ạ, hãy để em ở lại đây. Em đã gọi báo bố trước rồi, và em cũng nói với ông là em sẽ ở lại với Masa-san nếu như điều đó không làm phiền ai."

"Vậy thì, anh nghĩ mình sẽ phải đồng ý với lời đề nghị chân thành đó của em. Khi nó thức dậy, Masaki chắc hẳn sẽ nhẹ nhõm lắm khi thấy mấy đứa đều bình an. Nhưng mà, không được ép mình quá sức đâu đấy nhé."

Mặt trời đã lặn rồi, và Nanao, Ryouhei, và Kaito đã rời khỏi phòng để kiếm gì đó để ăn. Khi Minato chống tay lên cánh cửa sổ để hít thở một chút, Masa-san dần lấy lại được ý thức.

Đôi mắt nhắm nghiền của anh ấy từ từ mở ra.

"...Mình đang ở đâu?"

Ren ghé sát mặt mình lại gần mặt Masa-san.

"Bệnh viện. Em có biết anh là ai không?

"...Ren ngốc."

"Có vẻ như em bị mất trí nhớ rồi."

"Minato sao rồi ạ?"

"Nhóc ấy an toàn. Và đang ngồi ở bên kia."

"Em thấy rồi, tạ ơn trời."

Sau khi Ren và Seiya trao đổi một vài thứ với Masa-san, cả hai đều lần lượt rời khỏi phỏng– Ren đi gọi y tá, và Seiya thì liên lạc với Tomi-sensei. Minato, ngồi ở phía sau, trên một chiếc ghế cạnh bên giường.

Cậu nghe bác sĩ nói Masa-san phải khâu tận 9 mũi bên trán phải. Thật là đau đớn khi nhìn vào tấm băng gạc được quấn quanh đầu anh ấy trên chiếc giường trắng.

Cậu không biết phải nói gì.

Em rất xin lỗi và mọi thứ đều là lỗi của em?

Cảm ơn vì đã cứu mạng em?

—Không có cái nào là nên nói cả.

Cậu ôm đầu và nắm chặt vào mép giường, khi ấy Masa-san lên tiếng trước.

"Sao thế, Minato? Em đang làm khuôn mặt rất xấu xí đó. Anh vẫn đang còn sống nhăn mà."

"...Nếu Masa-san chết, em sẽ đi theo anh."

"Này, này, đừng nói điều ngu ngốc như vậy."

"Em thật sự đã có suy nghĩ đó."

"Trời ạ."

Masa-san giương cánh tay phải vẫn còn gắn IV trên đó, kéo đầu Minato lại gần hơn, và xoa đầu cậu nhóc.

Mình biết sức nặng của cánh tay này. Và nó thật ấm—.

Nước mắt cậu tuôn ra không kiểm soát, cậu không thể ngăn được nó dù bản thân rất muốn làm thế.

Mình rất mừng vì Masa-san vẫn ổn. Thật sự, thật sự rất mừng. Những người đã chạy đến giúp đỡ tụi mình, những nhân viên cứu hộ, các bác sĩ, y tá tại bệnh viện, Chúa, và Phật. Cảm ơn tất cả mọi người. Cảm ơn vì đã cứu Masa-san.

Minato nắm chặt tờ giấy và khóc cho đến khi Seiya và Ren quay trở lại phòng.

————————————————————————————————————

Vào ngày kế tiếp khi cậu đi học, vụ tai nạn đã trở thành một chủ đề nóng.

Ai đó nhìn thấy Minato tại cổng trưởng và liên tục đi vòng quanh cậu. Là một học sinh nam học cùng lớp cậu, nhưng chưa từng nói chuyện.

"Narumiya, mình đã nghe tin rồi! Nó quả thật là một vụ tai nạn lớn nhỉ. Người ta nói là một chồng những ống sắt đã rơi và lăn từ một chiếc xe đầu kéo lớn xuống? Và có vẻ như những cửa hàng xung quanh đó cũng bị hư hại bởi vụ tai nạn."

"Nó chỉ là một chiếc xe tải nhỏ, không phải xe đầu kéo, cũng như không phải ống sắt, và không có bất kì cửa hàng nào bị phá hoại cả."

"Oh, thật sao? Nhưng nghe nó gần giống nhau mà, nhỉ? Cậu đúng là một người kỹ tính."

Cậu dường như không muốn tiếp tục xác minh bất kì câu trả lời cho cái trò chơi điện thoại (TN: vì thông tin bị truyền qua nhiều người, và bị thay đổi thế nên ở đây Minato gọi đó là trò chơi điện thoại) của người bạn ấy nữa. Dành tặng cho người bạn đang tiếp tục cuộc nói chuyện một cách thô lỗ đó một cái nhìn, Minato thay giày và đi về phía lớp học của mình. Cậu không biết liệu cậu bạn đó có rời khỏi cậu sớm không, nhưng vì họ học cùng lớp, thế nên chàng trai cứ mãi đi theo cậu. Cuối cùng, người bạn ấy đã hỏi cậu một câu hỏi đầy hàm ý.

"Đúng rồi, hình như người cứu cậu không được công khai nhỉ? Dù sao thì người đó cũng là người hùng của cả thành phố mà. Này, này, cậu có video không? Hoặc hình ảnh? Hay là cậu không chụp gì hết? Uổng thiệt đó."

Minato dừng bước và nhìn chằm chằm vào cậu bạn trước mặt.

"H-Hả? Có chuyện gì sao?"

Khi cậu nhớ lại hình ảnh Masa-san với chiếc băng gạc quấn quanh đầu, cậu cảm thấy đau nhói. Đừng gọi ai đó là anh hùng khi họ bảo vệ tôi và để bị thương—. Khi cậu định trả lời người bạn ấy bằng câu nói đó, có ai đó đánh nhẹ vào vai cậu từ đằng sau. Cậu quay lại và nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc đang đặt trên vai mình.

"Merha, hôm nay trông cậu vẫn ngày như vậy nhỉ. Chỉ có điều là vẫn thua tớ thôi," Nanao nói.

Lông mày Ryouhei hạ xuống.

"Minatooo, hôm nay bọn mình có bài kiểm tra toán đó, nhưng mình chưa học gì hết. Chỉ mình, chỉ mình đi mà!"

"Okay, nhưng mình nghĩ cậu vẫn nên hỏi Seiya thì sẽ tốt hơn."

"Được rồi, cùng về lớp học của mình đi. Mình sẽ đi gọi Seiya đến luôn."

Ryouhei và Nanao kéo Minato đi giữa 2 người và cả ba rời đi để giúp cậu thoát khỏi người bạn cùng lớp thích-buôn-chuyện-yêu-quý.

Sau giờ học, Minato và Seiya cùng đi đến sảnh cung đạo, nơi Tomi-sensei đang ngồi chờ họ ngay cửa ra vào. Thầy giang tay và ôm cả hai thật chặt.

"Oh, chuyện có lẽ phải rất tồi tệ với các em. Quan trọng nhất là mọi người vẫn bình an. Nếu các em gặp bất kì vấn đề gì, đừng ngần ngại hãy nói với thầy. Vì thầy là cố vấn của tất cả các em."

"...Tomi-sensei."

Minato gần như đã bật khóc một lần nữa trong vòng tay Tomi-sensei khi thầy ấy cố gắng để an ủi họ. Cậu cứ cảm thấy Masa-san có lẽ sẽ cười cậu mất khi nhìn thấy cậu được ôm chằm bởi người thầy-như người ông của cậu và cậu thì trông như sắp khóc đến nơi rồi vậy, nhưng những giọt nước mắt của cậu vẫn rơi dù cậu đã cố cản chúng lại.

Khi tất cả các thành viên của câu lạc bộ đến và cùng nhau ngồi thành vòng tròn, Kaito mới dõng dạc nói.

"Narumiya, nếu cậu đang nghĩ 'đó là lỗi của mình khi Masa-san bị thương,' vậy thì cậu không xứng đáng khi được anh ấy cứu. Hãy cảm thấy biết ơn và thẳng lưng lên. Mình sẽ lặp lại một lần nữa rằng, tai nạn này không phải là lỗi do cậu ."

"...Yeah, hiểu rồi." Minato trả lời.

Kaito nhìn Seiya một chốc, rồi quay mặt sang nhìn mọi người.

"Chúng ta chỉ còn một tuần để tập luyện. Và chắc chắn chúng ta không thể để những gì Masa-san đã dạy trở nên lãng phí, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục tập luyện như từ trước đến giờ. Mọi người đều okay chứ? Thầy cũng vậy đúng không ạ, Tomi-sensei?"

Tất cả đều gật đầu.

"Sẽ khá bất tiện nếu chúng ta đi thăm Masa-san quá đông, nên Tomi-sensei và các bạn nam sẽ đi trước. Ngày mai các bạn nữ sẽ đến nhé. Không bắt buộc phải đi nhé."

Sau khi kết thúc, các bạn nữ đứng dậy, và Hanazawa đưa Minato và Seiya hai chiếc túi giấy lớn và nhỏ.

"Túi của Takehaya-kun đựng một vài món quà hỏi thăm từ các bạn nữ, nên nhờ cậu gửi nó cho Takigawa-san nhé. Túi của Narumiya-kun đựng kẹo mà tụi mình tự tay làm đó, nên hãy ăn chúng nha. Cậu sẽ được tiếp thêm năng lượng nếu cậu ăn chúng. Hãy nhận chúng, nhé?"

"...Cảm ơn các cậu."

Cậu mở túi ngay tại chỗ, và mọi người cùng nhau ăn bánh. Chúng đều rất ngọt và đầy ngon miệng. Minato nghĩ đến sự quan tâm đầy chân thành và chu đáo của mọi người, và rằng cậu rất mừng khi đã gia nhập câu lạc bộ cung đạo Kazemai, và cậu mong muốn bản thân một ngày nào đó có thể trở thành sức mạnh của mọi người.

————————————————————————————————————

Giờ luyện tập kết thúc sớm hơn so vời thường ngày, Tomi-sensei cùng 5 chàng trai đi đến bệnh viện nơi Masa-san đang ở.

Họ đi đến phòng bệnh sau khi đã đăng ký tại quầy tiếp tân, bỗng họ nhìn thấy một đám đông đứng ngay ở hành lang phía trước phòng bệnh. Minato cố gắng quan sát thật kĩ, suy nghĩ về việc đang diễn ra, và chợt nhìn thấy 4 gương mặt cậu biết.

Đó là Ren, mẹ của Seiya và Ryouhei, và bố của Minato.

"Xin chào, mọi người ạ."

"Chào con, Minato-kun."

"Bố, bố đến để gặp anh ấy sao?"

"Con nghĩ bố sẽ không đến thăm người vì đã cứu mạng con trai mình mà phải nhập viện sao?"

"Thì ra là vậy. Cảm ơn bố."

Có hai gương mặt cậu lần đầu tiên nhìn thấy đó là mẹ của Kaito và Nanao, vậy là sẽ có một người từ mỗi gia đình, tổng cộng là có năm gia đình tại đây. Mẹ Kaito và Nanao là chị em, nên gương mặt họ nhìn gần như hoàn toàn giống nhau. HỌ cũng nói rằng họ sẽ thành lập quỹ hỗ trợ câu lạc bộ cung đạo Kazemai.

"Từ trước đến giờ, đều phải nhờ đến thầy quản lý và huấn luyện viên, nhưng bây giờ phụ huynh chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ một tay. Chúng tôi nợ ngôi đền Yata chuyến trại huấn luyện, thế nên chúng tôi đang bàn với nhau rằng phải đến nơi đó ít nhất một lần để có thể gửi lời cảm ơn cho thích đáng. Vào ngày diễn ra giải đấu tỉnh, quỹ hỗ trợ sẽ hỗ trợ xe đưa rước quản lí và các vận động viên này. Tomi-sensei, chúng tôi rất mong sẽ được làm việc với thầy trong thời gian tới."

"Tôi thật sự rất cảm kích điều đó. Tôi mới là người sẽ phải gửi lời cảm ơn đến các vị. Tôi rất vinh hạnh khi đồng ý lời đề nghị của những quý cô xinh đẹp đây."

"Oh, Tomi-sensei. Thầy thật là thẳng thắn."

Trong khi Tomi-sensei và những bà mẹ nói chuyện, Nanao thì thầm vào tai Kaito.

"Tomi-sensei hình như hơi lú lẫn rồi... (1) Cậu có nghĩ mẹ tụi mình có đang hơi hào hứng vì Masa-san và Ren-san đều rất đẹp trai không?"

"Có lẽ."

Mẹ của họ vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với Tomi-sensei, người nãy giờ vẫn đang cười lớn, và những chàng con thì chìm vào sự lo lắng. Một y tá đã để nhắc nhở họ giữ im lặng vì tiếng nói đùa lớn của họ có thể làm ảnh hưởng đến các phòng bệnh. Trong khi người lớn tiếp tục những cuộc trò chuyện của họ, Minato và các chàng trai rời khỏi Tomi-sensei đang ở trên hành lang và đi vào phòng.

Và ở cuối phòng bệnh, là Masa-san đang mỉm cười, như họ nghĩ.

"Ở ngoài kia chắc hẳn phải nhộn nhịp lắm. Hinh như anh còn nghe thấy giọng Tomi-sensei nữa."

"Thầy ấy bị bố mẹ tụi em giữ lại mất rồi. Và, em không nghĩ là họ sẽ để thầy ấy đi ngay đâu," Nanao nói.

Seiya đã gửi túi quà tặng từ các cô gái cho Masa-san, bên trong túi là những chiếc bánh cookie tự làm và vài quyển shoujo manga.

" 'Kakipi (2) và Chàng hoàng tử điển trai'... Như một chân trời mới với anh luôn vậy đó."

"Oh, em nghĩ là em biết bộ này. Em cũng được gợi ý về nó, nhưng mà nó không thật sự khiến tim anh đập bùm bùm đâu."

"Mình thật sự không thể hiểu cậu đang nghĩ gì," Kaito nói, và gãi phía sau đầu.

Sau khi trò chuyện một lúc, Masa-san bắt đầu nói về những điều chỉnh cuối cùng cho giải đấu tỉnh.

"Ở vòng chung kết, sau khi bước lên sảnh, các em sẽ ngồi trên ghế và chờ đợi thay vì kiza như mọi khi. Hãy tưởng tượng như mấy đứa đang thi đấu thực sự và tập luyện sử dụng ghế nhé. Tất cả mấy đứa đều có tư thế bắn rất đẹp dù chỉ mới là học sinh cao trung. Thế nên hãy cứ tự tin vào bản thân. Phần còn lại là tập tsumeai với 'kai' nobiai theo nhiều hướng."

"Em đã từng nghe qua 'tsumeai' 'nobiai' rồi, nhưng nó là gì vậy?"

"Oh, đúng rồi, Ryouhei bắt đầu tập trung vào cung đạo là vào cao trung nhỉ. Anh quên mất chuyện đó luôn vì em rất tài năng đó."

"Heh heh, thật ạ?"

"Tsumeai là thứ lấp đầy các phần quan trọng để tạo nên hình dáng của tateyoko juumonji, hay nói cách khác, nó sẽ giúp các đảm bảo các bộ phận cơ thể em đứng vững. Như anh đã nói, thì trục thẳng được dựng thẳng hàng bởi sanjuu juuminji– lòng bao chân, hông và vai. Nhờ có trục thẳng, trục ngang bao gồm cánh tay và khuỷu tay được di chuyển tự do."

"Vậy nếu muốn thực hiện nobiai, mà không thực hiện trọn vẹn tsumeai, vậy thì cũng không được phải không ạ?"

"Chính xác. Có một bài hát về nó như thế này. 'hiku yazukahikanu yazukatada yukaza, thả tên và hanare và hãy thả ra.' 'Hiku yazuka' có nghĩa là bắn tên chỉ với những ngón tay, 'hikanu yazuka' có nghĩa là bắn tên với đầy sức mạnh, và 'tada yazuka' có nghĩa là bắn tên chỉ sử dụng tư thế tại kai. Để thực hiện được 'hikanu yazuka,' em phải tiếp tục nobiai. Đặc biệt là em đó, Minato." (3)

Masa-san quay mặt nhìn vào cậu.

"Hãy thư giãn quá trình của kai. Nếu em tiếp tục kéo dây và mở rộng sang trái và phải từ trục trung tâm của cơ thể, cung tên của em sẽ tự động được thả ra cùng bản thể tâm hồn. Đây được gọi là 'hanare'. Đây là cách để loại bỏ hayake motare." (4)

"Okay, Masa-san."

Cuối cùng, Minato từ chối yêu cầu không nên đến thăm anh ấy nữa của Masa-san, và đến thăm anh ấy mỗi ngày. Ở trường học, cậu sử dụng dây bắn cung bằng chun để luyện tập trong giờ nghỉ trưa ngoài buổi luyện tập sáng sớm, và giành gần như toàn bộ thời gian rảnh để tập cung đạo.

————————————————————————————————————

Một ngày trước khi cuộc thi diễn ra, sau khi Minato cùng bố đến thăm mộ mẹ, cậu đã một mình đi đến đền Yata.

Dưới bầu trời đêm, những cây anh đào phía trước ngôi đền được bao phủ bởi những chiếc lá nhuốm màu buổi đêm, một khung cảnh hòa toàn khác sao với lần đầu cậu gặp Masa-san. Các mùa đã trôi qua và không thể quay ngược lại. Khung cảnh mùa xuân tiếp theo có thể sẽ giống, nhưng đó vẫn sẽ là một mùa xuân khác.

Cậu rung chiếc chuông trước đền và chắp hai tay lại với nhau.

Mình hi vọng mọi người sẽ có thể sử dụng tất cả sức mạnh họ có để có thể đạt được kết quả tốt nhất.

Và hãy giúp cho Masa-san có thể hồi phục càng sớm càng tốt—.

Nếu như thường lệ, cậu sẽ cầu nguyện cho cả đội chiến thắng, nhưng vì Tomi-sensei đã từng nói rằng các vị thần sẽ luôn lắng nghe những người không tham lam, nên cậu đã không cầu nguyện cho bản thân. Bây giờ, thay vì chiến thắng hay thất bại, mục tiêu của cậu là có thể bắn cung như thường ngày.

Thật ra, kể từ vụ tai nạn, cậu có một cảm giác khó chịu ở cổ tay trái. Bình thường sẽ không có cảm giác gì, nhưng nếu cậu ngửa cổ tay để duỗi thẳng cánh tay, cơn đau sẽ xuất hiện, nên cậu sẽ chườm một chiếc khăn lạnh lên nó nhưng chỉ khi ngủ thôi. Không có vấn đề gì khi cậu giương cung, nhưng nếu làm quá sức thì cơn đau sẽ khá tệ.

Khi cậu nghe tiếng kêu của một con cú ở phía xa, Minato mỉm cười và rời khỏi ngôi đền.

————————————————————————————————————

Vào đầu tháng 6, vòng đấu loại cấp tỉnh các trường cao trung toàn quốc bộ môn cung đạo, hay còn được biết đến là giải đấu tỉnh, sẽ được tổ chức.

Màu xanh của những bãi cỏ và màu bạc của mái ngói dưới như nổi bật hơn dưới cơn mưa. Bầu trời được phủ kín bởi những đám mây, như dòng mực bị đổ, và tràn ra, nhưng theo dự báo thời tiết thì vào buổi chiều trời sẽ trong xanh.

Giải đấu được tổ chức theo hình thức kinteki, sử dụng kasumi-mato bằng gỗ với bán kính 36cm, và khoảng cách bắn là 28m. Vòng thi cá nhân sẽ diễn ra vào ngày đầu tiên, Shuu đã chiến thắng hạng mục nam với một kaichuu. Seo đại diện cao trung Kazemai tham gia hạng mục nam, nhưng đã không may mắn khi bị loại trong vòng sơ bộ. Ngày thứ hai là ngày dành cho vòng đấu nhóm. Một nhóm sẽ gồm 5 người, trong zasha, mỗi người được bắn 4 tên, và thời gian bắn tối đa tám phút. Có 42 trường tham gia đấu nhóm tại hạng mục nam, và 8 trường đứng đầu với số lượt bắn trúng nhiều nhất sẽ vào vòng hai và có cơ hội tham gia vòng chung kết.

Tomi-sensei mở miệng lớn.

"Cuối cùng, giải đấu tỉnh đã bắt đầu. Chúc tất cả các em may mắn!"

"Vâng!"

Sau khi hoàn thành thủ tục đăng kí, Kaito, Ryouhei, Nanao và Minato đeo số của họ bên hông phải.

Mặc dù thời tiết không được thuận lợi cho lắm, nhưng đội hỗ trợ từ phụ huynh, bạn bè, và tất nhiên có cả Fan Club của Nanao vẫn đến để cổ vũ họ. Một banner với dòng chữ Câu lạc bộ cung đạo cao trung Kazemai được giơ lên thật cao từ hàng ghế khán giả.

Bởi vì mọi người đều đứng bên trong nhà thi đấu để tránh mưa, nên khu vực bên trong dường như đông đúc hơn thường ngày. Cảm giác như một ai đó sẽ có thể bệnh chỉ bằng việc không khí bên trong ẩm ướt như thế nào. Tất cả những người đang mặc hakama dường như đều rất tự tin.

Minato đi ra ngoài để hít thở một chút không khí trong lành. Và rồi, có ai đó tiếp cận cậu. Một chàng trai có vẻ ngoài như một chàng hoàng tử trẻ tuổi, và một cặp song sinh - là Fujiwara Shuu và Sugawara Senichi và Manji từ cao trung Kirisaki.

"Minato, lâu rồi không gặp. Hôm nay cậu thấy thế nào?"

"Không tệ, Shuu. Hôm nay có rất nhiều người đến để cổ vũ bọn mình, thế nên mình đang cảm thấy rất hào hứng."

"Thật bất ngờ khi nghe cậu nói như vậy. Cậu đã từng nói là cậu không thể giương cung khi bị người khác nhìn, và khán giả cũng khá là ồn ào nữa mà?"

"Bây giờ thì mình thật sự rất vui khi được mọi người cổ vũ. Nhưng, dù là trước đó hay bây giờ, thì mình vẫn luôn thích cung đạo mà. Lí do cậu thích giương cung là gì, Shuu? Không phải cũng giống mình sao?"

Thay vì đáp lại, Shuu nở nụ cười vui vẻ.

Cặp song sinh Senichi và Manji dường như không thoải mái với cuộc trò chuyện của Shuu và Minato.

"Shuu, tụi mình nên phải đi rồi? Kể cả khi cậu ấy là đồng đội cũ của cậu, thì mình vẫn không thể hiểu nổi vì sao cậu lại quan tâm đến cậu ta nhiều như vậy. Là vì cậu ấy mắc hayake sao? Ngay cả vào ngày thi hôm đó, nó cũng đâu phải là một trở ngại lớn đâu."

Cặp sinh đôi khiêu khích Minato. Buổi khởi động trước cuộc thi đã bắt đầu. Minato đã không vội đi vào, mà thay vào đó nói qua trải nghiệm của bản thân.

"Sugawara-kun, nếu cậu còn tiếp tục bắn như thế, cậu cũng sẽ mắc hayake đấy. Cậu nên hạn chế từ bây giờ đi."

"Cậu nói gì cơ? Cậu đang cho tụi này lời khuyên sao? Cậu là một kẻ thất bại cực kì thảm hại đấy, Hayake-kun."

"Uh-huh, đúng vậy, bất cứ điều gì mà Hayake-kun nói toàn là nhảm nhí thôi. Oh, là cựu Hayake-kun chứ, xin thứ lỗi nhé!"

Shuu cố gắng trấn tĩnh cặp song sinh lại.

"Này, này, hãy quay trở vào nhà thi đấu thôi. Rất xin lỗi cậu nhé, Minato."

"Tch, sao lại phải xin lỗi chứ, Shuu," Manji nhăn mặt nói.

Cặp đôi dường như vẫn còn điều muốn nói, nhưng họ đã trở vào nhà thi đấu cùng Shuu.

Sau khi kết thúc lễ khai mạc, tiếp đến sẽ là buổi biểu diễn yawatashi. Yêu cầu tập trung cho vòng loại được phát lên, và đội của Minato đã cùng đi đến khu vực chờ số ba với Tomi-sensei đi đầu. Trong các cuộc thi, thời gian chờ đợi trong những khu vực này luôn là quãng thời gian căng thẳng nhất. Họ tiến đến khu vực chờ số hai, và sẽ ngồi chờ trên những chiếc ghế sau khi bước vào shajo, khu vực chờ số một.

Khi đội phía trước họ hoàn thành lượt thi, họ sẽ đứng dậy từ những chiếc ghế (kiritsu) và tiến vào honza, thực hiện động tác cúi đầu yuu như một tín hiệu "bắt đầu", tiếp đến tiến đến vị trí bắn và ngồi xuống theo kiza. Họ sẽ đặt bốn mũi tên xuống sàn và cầm lên hai.

Người bắn đầu tiên là oomae, Kaito. Thông thường, những cú bắn của cậu sẽ đầy uy lực, nhưng hôm nay trong cú bắn lại phảng phất sự điềm tĩnh. Kết thúc quá trình chuẩn bị cẩn thận, khi matooto vang lên, một tràn hoan hô "Tốt" vang lên. Đó là một dấu hiệu cho một khởi đầu tốt.

Khi Kaito tiến đến kai, cung thủ thứ hai Ryouhei bắt đầu nâng cung. Cậu dễ dàng tận dụng thân hình to lớn cao 182cm và dễ dàng giương cung. Tuy nhiên, có vẻ như cậu đã dồn quá nhiều lực vào tay phải. Mũi tên của cậu đáp xuống hướng bên phải mục tiêu.

Cung thủ thứ ba, Seiya, bắn cung với cảm giác dựa trên sự logic. Cậu thả cung như một nhà toán học đã tính ra được đáp án đúng từ những suy luận rất kĩ lưỡng—và trúng mục tiêu.

Khi cung thủ thứ tư Nanao nâng cung, một vài cô gái trên khán đài dòm người về phía trước. Họ cầm trên tay những chiếc quạt uchiwa hình ếch màu vàng-xanh lá, cổ vũ đầy nhiệt huyết khi Nanao bắn trúng mục tiêu. Có cảm nghĩ như đang lạc vào trong một buổi concert của thần tượng vậy.

Cung thủ thứ năm—được gọi là ochi—chính là Minato. Cú bắn của Minato cứ như dòng chảy mát lạnh và sảng khoái của dòng sông. Từ chối việc bị kìm hãm, và cái lạnh thấu xương phải nhường chỗ cho những cơn gió mát mẻ thỏa sức tung hành.

Trên khán đài, Hanazawa, Shiragiku và Seo thở phào.

"Cú bắn của Narumiya-kun thật sự rất đẹp. Hay nói đúng hơn, nó mang đến một cảm giác rất trong trẻo."

"Điều đó khiến mắt cậu sẽ phải dán lên nó mà chẳng cần suy nghĩ. Và mình càng phải tin rằng cậu ấy từng là đồng đội của Hoàng tử Trẻ bên Kirisaki."

"Yeah, mọi người đều đang bắn rất tốt."

Cùng lúc, Minato thả tên và bắn trúng mục tiêu.


Lượt bắn thứ hai diễn ra, ba thành viên đầu tiên đều liên tiếp bắn trượt, tạo ra một loạt bắn không như mong đợi. Nanao đã dừng loạt bắn trượt đó lại, và Minato cũng bắn trúng.

Vào lượt bắn thứ ba, Kaito và Ryouhei đã bắn trượt. Kaito vẫn chưa làm quen được với chiếc tenouchi mới, dẫn đến những lượt bắn trượt ở đầu trận. Seiya và Nanao đều bắn trúng, nhưng Minato thì lại trượt.

"Aah, vậy là bây giờ chỉ còn mỗi Kirasagi-kun có thể đạt được kaichuu thôi?"

Cả ba cô gái đều lo lắng.

Trong lượt bắn thứ tư, Nanao không may mắn bắn trượt và để mất cơ hội được kaichuu. Bốn thành viên còn lại đều bắn trúng, và kết quả là hai, một, ba, ba, ba—kết quả là 12 mũi.

Sau khi nhận lại mũi tên, Minato cùng những người khác thu dọn và kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa. Seiya nhẹ nhàng kéo sợi dây cung, và chiếc cung nhanh chóng xoay và nằm vào tay cậu ấy. Kế bên cậu ấy là Ryouhei, với cặp lông mày đang nhíu lại gần nhau.

"Chết tiệt, mình chỉ bắn trúng duy nhất một mũi. Mình phải làm gì đây..."

Minato trở lời cậu với một nụ cười.

"Khi trời mưa, mọi người thường cầm ô và điều đó khiến tầm nhìn của cậu bị loãng, và khiến cậu có hơi hướng nhích người về phía trước. Tuy nhiên, ở lượt bắn thứ tư thì cậu đã giữ được tốt vị trí của tay trái. Thế nên cậu sẽ làm tốt thôi nếu cậu nhớ được cảm giác ấy."

"Thật sao?"

"Mình đang nói ở cương vị là người đã luôn quan sát cậu từ phía sau đó, nên là sẽ không sai đâu."

"Mình hiểu rồi, được rồi, mình sẽ làm hết sức."

Ryouhei đã lấy lại được sự tự tin.

Vòng thứ hai bắt đầu.

Vẫm chưa có dấu hiệu nào cho thấy cơn mưa sẽ dừng lại. Cơn mưa tạt vào bên trong và khiến sàn nhà bị ướt, và ashibumi của họ thì không thể di chuyển như ý muốn vì họ không muốn đạp phải tabi. Kể cả như thế, họ vẫn sẽ bắn một mũi tên sau khi người đằng trước đã hoàn thành. Một khi đã đứng ở đó, họ sẽ không thể rời đi cho đến khi cả bốn mũi tên đều đã được bắn đi.

Kaito đạt được kaichuu, và rời khỏi shajo trong một tràn pháo tay lớn. Minato cũng vỗ tay cho cậu từ trong trái tim. Cậu tiến đến yugamae, thực hiện kĩ càng từng động tác một, và sau đó chầm chậm nhấc cung lên.

Kết quả là bốn, ba, hai, hai, ba—tổng 14 mũi.

Tổng kết quả cả hai vòng thi là 26 trên 40 mũi.

Kaito: 〇××〇 〇〇〇〇 6

Ryouhei: ×××〇 〇〇×〇 4

Seiya: 〇×〇〇 ××〇〇 5

Nanao: 〇〇〇× 〇×〇× 5

Minato: 〇〇×〇 〇×〇〇 6

————————————————————————————————————

Minato cùng những người khác lo lắng chờ đợi kết quả của những đội khác được công bố.

"Bây giờ, tụi mình đang ở chính xác vị trí thứ 8."

Kaito lẩm bẩm khi nhìn vào kết quả được đính trên tấm bảng thông báo trong nhà thi đấu.

Tuy nhiên, vì có một đội khác cũng bắn trúng 26 mũi. Nên một trận giải hòa (douchuu kyuosha) sẽ được tổ chức để quyết định vị trí cuối cùng sẽ được tiến vào vòng chung kết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top