Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm thanh gì đây?

Hòa âm cùng với gió, như ai đó đang hát vậy.

Trong nền những chiếc lá đỏ đang khiêu vũ, là một cậu nhóc đang mãi kiếm tìm nơi mà âm thanh bí ẩn kia phát ra. Cậu ấy trông còn không bằng một học sinh tiểu học. Đôi mắt biếc của cậu dường như che giấu sức mạnh có thể khiến người nhìn vào phải đứng hình, như thể họ đang dạo bước trong khu rừng mơ mộng, đột ngột bị thu hút bới mặt sông lấp lánh ánh nắng. Thứ đã lôi kéo tâm hồn của cậu nhóc đang ở trước mắt rồi.

Đó là một cung thủ. Một cung thủ vừa hạ mũi tên của mình vào bia.

Có tận hai người, mặc trên người là bộ Hakama dành riêng cho cung thủ. Một người đàn ông trung niên, và một người đứng tuổi hơn luân phiên bắn tên.

Vào khoảnh khắc mũi tên rời đi, một tiếng Đoàng! thật to đã phát ra.

Tiếp theo đoạn thanh âm ấy, là sự đánh dấu kiên định của mũi tên ghim thẳng vào bia, và tiếng "Yosh!" của đám đông bao trùm cả sân. Tiếng cổ vũ ấy đến từ một nhóm học sinh cao trung đang ngồi ở phía khán đài, và đã góp phần vào khúc hòa ca kia.

Tất cả những điều đó đang hiện diện tại ngôi đền mà mẹ của cậu chỉ ngẫu nhiên đưa cậu đến viếng thăm trong chốc lát. Có cả một đám đông tập trung xung quanh khu vực phía sau đền, trông như đang diễn ra vòng chung kết của một giải đấu vậy.

Mẹ của cậu, người vừa bị bỏ lại phía sau, đặt tay lên vai cậu nhóc vừa cố gắng chen chúc giữa dòng người.

"Minato, con đây rồi. Sao mà chạy nhanh thế? Làm mẹ giật mình một phen đấy."

"Con xin lỗi. Mà mẹ ơi, đó là gì vậy ạ?"

"À, một cuộc thi cung đạo đó. Người bắn trúng nhiều nhất sẽ thắng. Nếu có kết quả hòa nhau, thì cả hai sẽ lần lượt bắn cho tới khi có người bắn hụt."

"Oh, thú vị quá ạ."

"Nhìn thì có vẻ dễ đó, nhưng để đảm bảo 10 phát đều trúng là chuyện không thể nếu con không phải là một cung thủ điêu luyện. Mẹ cũng từng tập cung đạo ở cao trung đấy, nhưng bắn trúng được hơn phân nửa, đối với mẹ là điều tuyệt lắm rồi."

"Cung đạo khó đến vậy sao ạ..."

Những tuyển thủ đã hoàn thành vòng thứ tư, vẫn chưa thể phân định thắng thua và cái lỗ đen ở giữa tâm trên chiếc bia trắng đã trở nên ngày càng nhỏ hơn và xung quanh nó giống như có hào quang của sao chổi vậy. Dù bọn họ đã bắn hơn bốn vòng, chưa có một ai bắn hụt cả.

Đột nhiên, cả khu vực trở nên ồn ào hơn.

"Tuyệt thật đấy! Họ thậm chí không bắn hụt dù chỉ là một mũi... Chắc là do sự có mặt của Yasaka-sensei rồi, bình thường ông ấy toàn ngồi ở vị trí trọng tài. Lẽ ra tôi nên nói là "Đúng như mong đợi" nhỉ?"

"Nhưng mà họ vẫn đang thi với hình thức Izume (*Izume: Là một hình thức thi cung đạo, tuyển thủ nào bắn hụt sẽ bị loại ngay lập tức, người chiến thắng là người giữ được chuỗi bắn trúng lâu nhất)  thay vì chuyển sang Enkin Kyousha (*Enkin Kyousha: Là một hình thức khác, mũi tên của người bắn gần tâm bia nhất sẽ thắng) , cái người trẻ hơn sẽ được lợi hơn mà?". Một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên đã đến tai cậu nhóc.

Một chàng trai trung học đang đứng một mình, cực kỳ tập trung vào trận đấu. Những ngón tay dài thượt của cậu ấy đang run rẩy cùng với đó.

Cậu trai ấy hỏi về thứ đã khiến mình vô cùng tò mò từ trước.

"Cái tiếng Đoàng đó là gì vậy ạ?"

"À, người ta gọi nó là tsurune. Đó là âm thanh được tạo ra khi một mũi tên được bắn ra bởi dây cung. Còn âm thanh khi tên trúng bia được gọi là matooto."

"Tsu-ru-ne? Giống với một nhạc cụ thế ạ."

"Đúng vậy. Cứ như đang chơi nhạc vậy, âm thanh sẽ khác nhau tùy vào loại cung và khả năng của mỗi người. Ban đầu, nó được gọi là tsuruoto, cái tên phổ biến hơn hẳn tsurune, nghĩa là một tiếng vang rành mạch. Thậm chí nếu cùng là một người bắn, tiếng vang ấy không phải lúc nào cũng giống hệt. Bởi vì cả cung tên và cung thủ đều luôn nhạy cảm và dễ dàng bị ảnh hưởng bởi thời tiết và trạng thái tinh thần."

"C-con muốn được bắn cung."

"Haha, vui thật đấy. Nếu Minato tham gia một giải đấu, mẹ nhất định sẽ cổ vũ hết mình luôn!"

"Thật ạ? Mẹ phải đến xem con trình diễn đó, hứa nhé ạ?"

"Ừm, mẹ hứa."

Một tiếng thở dài não nuột đến từ khu vực ấy. Đã có người bắn hụt mũi thứ 20.

Cả hội trường rơi vào trầm lắng. Tiếng hít thở của ông ấy đã khiến tai của mình đỏ cả lên, và làn da của ông đã tê dại. Sự chú ý của mọi người đổ dồn vào người đàn ông đứng tuổi đứng trên sân bắn.

Ông chầm chậm giương chiếc cung tên tuyệt đẹp của mình, độ dài của nó như không có gì trên thế giới có thể bì được.

Sau một khoảng thời gian dài, rất dài, tên đã được thả.

Một tiếng tsurune vang vô tận đến cả thiên đường, rồi đến Matooto.

"Yosh!" Mọi người hô to.

Tim của cậu bé vẫn đập liên hồi.

Mình, mình cũng muốn tạo ra một tsurune như thế.

Cậu nhóc đã thầm nghĩ như vậy. Trong khi cả hội trường đang tràn ngập tiếng vỗ tay giòn giã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top