Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN: Hạt giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạt giống (nhất)

Giáng sinh năm nay, Dumbledore trong tranh tặng cho Harry và Snape một món quà, nghe nói là trong tay đại sư luyện kim vĩ đại Nicolas Flamel đưa đến.

Harry mở ra món quà được gói tinh mỹ chỉ bằng lòng bàn tay, lộ ra một hộp gấm như hộp đựng nhẫn, bên dưới kẹp một mảnh giấy: "Mở nó ra, hai người cùng đưa ma lực vào trong."

Từ trong miếng lót tuyết bạch lấy ra một hạt giống xanh biếc, Harry đối với nguồn sáng chiếu chiếu, tựa hồ như một hạt giống bình thường. Snape không kiên nhẫn vươn tay nắm lấy tay đối phương: "Nhanh lên, hôm nay còn nhiều kế hoạch." Mới sáng sớm Sirius đã không ngừng la lối om sòm, nhắc nhở người yêu hắn nhất định phải đến Quảng trường Grimmauld, điều này làm hắn có chút khó chịu. Harry thế nhưng tâm tình thật sự tốt, hưng trí bừng bừng đem ma lực tập trung ngưng tụ, Snape cũng làm y chang.

Hạt giống thật sự bắt đầu hấp thu ma lực bọn họ, nhiệt độ ấm áp dần dần từ trong lòng bàn tay lan ra, giống như cây nhỏ tràn đầy sức sống, tạo ra một khoảng không gian nhỏ hẹp, bàn tay nguyên bản nắm chặt bất giác xòe lớn, dưới ánh mắt kinh thán của hai ngươi biến thành một quả cầu lục sắc, càng ngày càng lớn, cuối cùng thoát ly khỏi bàn tay bọn họ, nhưng một cỗ lực hấp thu vẫn thủy chung đem tay bọn họ dính chặt vào mặt ngoài quang cầu.

Snape bất an nhíu mày: "Ngươi có phát hiện hay không..." Thanh âm hắn vừa cất lên, tốc độ hấp thu ma lực của quang cầu đột nhiên nhanh hơn, bắt đầu điên cuồng rút ra ma lực từ trong cơ thể bọn họ, hai người nhất thời kinh hãi, liếc nhìn nhau muốn giật ra, không ngờ từ quang cầu truyền đến lực hút cự đại làm bọn họ nhất thời không thể động đậy, bất lực cảm nhận sức lực nhanh chóng bị cuốn lấy, quang cầu càng ngày càng sáng, cuối cùng sáng đến mức không thể nhìn thẳng.

Harry nheo mắt lại, tựa hồ nhìn thấy trong hạt giống nứt ra một lỗ nhỏ, sau đó năng lực bùng nổ mạnh mẽ, đánh thẳng vào y đến nổi đứng không vững. Đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Y nhu nhu mắt, không dám tin phát hiện Snape đang lấy một tư thế không được tự nhiên ôm một đứa trẻ khoảng bảy tám tháng tuổi, sắc mặt cũng không dễ nhìn hơn y là bao.

"Y nha~" Anh nhi mở đôi mắt xanh biếc xinh đẹp vui vẻ khoa chân múa tay sung sướng, lại khiến nam nhân luống cuống tay chân, Harry nhịn không được bật ra tiếng cười.

Snape trừng mắt liếc y một cái, giống ném củ khoai nóng bỏng tay đem bé nhét vào lòng Harry: "Ôm nó, Potter! Đây là ngươi sinh ra!"

Đến phiên Harry luống cuống tay chân, y không thỏa hiệp lớn tiếng khiếu nại: "Ngươi nói cái gì! Nó rành rành cũng có phần của ngươi!" Anh nhi bị dọa oa oa khóc lớn.

Khi bọn họ vất vả dỗ đứa bé, đem nó đặt lên giường đắp mền kỹ càng, hai vị phù thủy trưởng thành nhìn chằm chằm nửa ngày không nói được gì, Snape mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Potter, xem nó là đực hay cái."

"Uy! Đó là từ dành cho động vật!" Harry bất mãn liếc khinh bỉ, vẫn động thủ xốc mền lên, y cũng muốn biết đáp án, "Nó là một... A phi! Ta nói đó là một nữ hài!"

"Hì hì ~" Tiểu anh nhi cắn nắm tay nho nhỏ lại đạp đạp cái chân nhỏ nhỏ, đột nhiên một cỗ chất lỏng màu vàng phun lên ngực Harry – nước tiểu của nàng.

Hạt giống (nhị)

Vì thế, từ đó về sau, cuộc sống của Cứu thế chủ và Ma dược đại sư dư ra một hạt giống – Betty bé con, là baby dễ thương.

Có lẽ là hấp thu rất nhiều ma lực, tiểu cô nương lớn rất nhanh, chỉ mới qua một tháng đã muốn gần hai ba tuổi, sau đó mới từ từ trở lại sự trưởng thành như bình thường. Nàng phi thường thông minh, dường như trước đó điên cuồng hấp thu ma lực bọn họ đồng thời hấp thu luôn tri thức, đã gần như có thể lưu loát trao đổi với bọn họ.

Giống như kế thừa sức mạnh của hai phụ thân, ma lực của tiểu cô nương cường đại dị thường, một chút dao động cảm xúc đều dẫn đến bạo động ma lực, cho nên mọi người hầu như đều sủng nàng, bao gồm cả Snape nổi tiếng là cứng nhắc. Cũng may nàng thập phần nhu thuận, cũng sẽ không tranh cãi ầm ĩ, lại càng sẽ không yêu cầu những chuyện khiến người khác khó xử. Nhưng nguyên nhân chính vì thông minh, nàng luôn thấy cái gì không hiểu thì hỏi cái đó, hơn nữa cứ vấn đề này tiếp nối vấn đề khác, không hỏi cho hiểu rõ thì không được, Harry hoặc Snape thường xuyên từ sáng đến tối vượt qua bằng cách trả lời câu hỏi của bé con.

Hôm nay, Harry đang kể chuyện cổ tích cho Betty trước khi ngủ: "... Bọn nhỏ đi theo quả cầu sáng màu lam xuyên qua một hành lang trống không, cuối cùng mở ra một cánh cửa, đằng sau cánh cửa là một căn phòng chứa đầy đồ cũ, thụ cầm cũ kỹ, quả cầu pha lê bám đầy bụi, ngăn tủ bừa bộn kiểu hoàng gia... Quả cầu ánh sáng tiếp tục trôi về phía trước, biến mất sau một bức tranh cực lớn. Trên đó vẽ một vỊ nữ tử xinh đẹp quý phái, bọn nhỏ lại chấn kinh, bức tranh kia vẽ rõ ràng là mẹ bọn họ!"

"Papa, vậy mẹ ta đâu?" Betty tò mò cắt ngang lời kể của Harry, "Trong rất nhiều chuyện cổ tích mấy bạn nhỏ đều có mẹ, vậy mẹ của ta ở đâu?"

Harry ngẩn người: "Ngươi không có mẹ, nhưng ngươi có đến hai người cha, không tốt sao?"

Tiểu cô nương nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi hai người cha và một người mẹ, cái nào thì tốt hơn: "Bất kể là gì, mẹ đâu?"

Snape bên cạnh đang sửa bài tập cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Mẹ là cách gọi khác của mẫu thân, là cách nói thể hiện sự vô cùng thân thiết. Mẫu thân, là một cách xưng hô thể hiện quan hệ thân thuộc, là cách gọi của đứa con với người có nữ tính nuôi nấng mình. Cũng dùng cho nhóm người hoặc sự vật dưỡng dục, có khi là một cách gọi kính trọng."

Thuật ngữ đầy tính chuyên nghiệp trực tiếp đem tiểu cô nương làm choáng vàng, nàng chu mỏ tiếp tục hỏi Harry: "Papa, ta có thể gọi ngươi là mẹ không?"

Harry tin rằng mình nghe được tiếng cười nhạo của Snape, hắn nhe răng với nam nhân, rồi mới trả lời: "Không thể, papa là nam nhân, mẹ là nữ nhân, không thể gọi bậy."

Tiểu cô nương nửa hiểu nửa không gật gật đầu: "Vậy nam nhân và nữ nhân có gì không giống nhau?"

Harry tạm ngừng, một lúc sau lóe lên: "Ngươi thấy dì Hermione và chú Ron có gì khác nhau?"

"Dì Hermione so với chú Ron xinh đẹp hơn! Ân, còn có..." Betty tiếp tục trầm tư suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu vô tư nhìn hắn, "Ta đã hiểu! Phía trước dì Hermione có hai cái bao bao mềm mềm!" Nói xong còn lấy tay để sát vào trước ngực mình.

"Phốc." Harry quay đầu dùng sức ho khan.

Nàng tò mò sờ sờ ngực mình: "Vậy Betty là nam nhân sao?"

"Không! Đương nhiên không phải, ngươi là tiểu cô nương, chờ ngươi lớn lên sẽ biến thành nữ nhân."

"Vì sao ta không biến thành nam nhân? Ta có thể không cần hai cái bao bao, ta có thể giống như papa!" Betty tựa hồ có chút mất hứng.

Snape ngắt lời: "Nữ tính là một trong hai giới tính của con người, xương cốt bé nhỏ, tiếng nói lảnh lót, mỡ trong người nhiều có âm đạo tử cung và có thể sinh con. Nói đơn giản, ngươi không có khả năng biến thành nam nhân, bởi vì ngươi không có hệ thống sinh thực của nam tính." Ngữ tốc y phi thường nhanh, điều này làm Betty hoàn toàn không nhớ được nhiều thuật ngữ chuyên môn, gấp đến độ ma lực của nàng có xu hướng bạo động.

Harry gần như muốn cấp cho Snape một bùa câm, vội vàng bổ sung: "Ngươi không muốn trở nên xinh đẹp sao? Nhớ đến dì Hermione có thể mặc nhiều váy áo xinh đẹp như vậy, nam nhân không thể mặc được, ngươi từng thấy papa hoặc daddy mặc chưa?"

"Đúng rồi ~" Betty mở to hai mắt, "Nhưng là tại sao như vậy?"

Merlin a! Harry nhanh chóng hộc máu, hắn sầu mi khổ kiểm mấp máy kêu Snape cứu mạng, người kia nhún vai, ý nói chính hắn tìm phiền toái thì tự hắn giải quyết, sẽ không để ý đến đám phụ nữ rắc rối kia nữa.

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top