Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN: Mộng cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộng cảnh (nhất)

"Voldermort, ngươi tàn đời rồi!" Harry gắt gao nhìn chằm chằm kẻ thù cả đời, "Thực tử đồ đã bị chúng ta tiêu diệt sạch, ngươi cho rằng chỉ còn một mình ngươi thì còn có thể làm được gì?"

"Harry Potter." Voldermort mặt rắn thong thả xoay người, "Ngươi nhầm rồi."

Nhìn đối phương yếu ớt nâng ma trượng, trực giác mao cốt tủng thiên làm Harry theo phản xạ có điều kiện căng thẳng toàn cơ thể. Đột nhiên, mấy bóng đen mờ xuất hiện từ không trung, hoá thành một đám Thực tử đồ đeo mặt nạ, đem một mình hắn giam lại ngay tại chỗ. Hắn hít sâu một hơi, như thế nào có thể? Snape rõ ràng đã chỉ huy Hội Phượng hoàng đem đám Thực tử đồ còn lại dẫn đi, vì sao nơi đây vẫn còn... chẳng lẽ... "Ngươi đã làm gì y?"

"Ai? Là giáo sư yêu quý của ngươi?" Voldermort cong khoé miệng, thanh âm mơ hồ bỗng dưng lạnh lẽo, "Lestrange!"

Tim Harry co thắt lại, hắn nhìn thấy thân ảnh hắc sắc quen thuộc bị một tên Thực Tử đồ cao lớn áp giải đến. "Phản đồ! Phản đồ! Ha Ha ha ha cáp!" Tiếng cười điên cuồng của Bella quanh quẩn lọt vào tai hắn, có người bước lên nắm lấy tóc Snape, khiến đối phương phải ngẩng đầu, đôi mắt hắc diệu thạch loé lên tia phẫn nộ cùng căm hận.

"Đủ rồi!" Voldermort ra hiệu đám Thực Tử đồ vây xung quanh Snape tản ra.

"Severus!" Harry tiến lên một bước, nhưng lập tức có vô số ma trượng chỉa thẳng vào hắn, "Voldermort, ngươi rốt cục muốn thế nào?" Hắn nghiến răng nghiến lợi chụp nhanh ma trượng, toàn thân run rẩy, không biết là do áp lực, phẫn nộ, hay sợ hãi.

"Potter, ngươi nói, ngươi còn cái gì có thể đem ra trao đổi chiếm ưu thế?" Voldermort giả cười, "Thế giới này, chỉ có thể thuộc về Hắc Ma vương!"

"Thả y ra!" Harry đau lòng nhìm chăm chú vào thân ảnh gục đầu xuống kia, tiến gần thêm một bước.

"Ta muốn ma trượng của ngươi, Potter." Voldermort vươn tay, "Nhanh lên!"

"Crucio... Ha ha ha cáp..." Một đạo hào quang đánh trúng Snape.

"Bella!" Thanh âm kinh sợ của Voldermort vang lên, cùng lúc nữ nhân điên cuồng đã bay ra ngoài.

"Ta nói rồi, không được đưa nàng ta lại." Tiếng nói trầm thấp ẩn chứa tức giận không kiên nhẫn, đây là thanh âm Harry quen thuộc nhất.

"Dạ... đúng... đều là lỗi của ta..." Hắn đang nhìn thấy gì? Voldermort đang cung kính hối lỗi với ai?!

Thân ảnh hắc sắc nguyên bản còn đang quỳ trên đất đứng lên, đôi mắt hắc diệu thạch thờ ơ đảo qua Harry, linh hoạt đưa tay nắm lấy cổ tay: "Ngươi làm hỏng tất cả, Tom." Đây là thân ảnh Harry rất quen thuộc.

"Đúng... Thực xin lỗi... Chủ nhân..." Voldermort gần như nằm sấp xuống.

Harry ngơ ngác nhìn nam nhân với những bước chân tao nhã hướng về phía mình: "Severus..."

"Harry." Nam nhân ngừng lại trước mặt hắn, đây là sự ôn nhu Harry quen thuộc nhất, "Hài lòng không? Ta chuẩn bị quà cho ngươi."

"Đông!" Harry ngã ra khỏi giường, giật mình tỉnh giấc.

Mộng cảnh (nhị)

"Như thế nào?" Snape bị tiếng động Harry ngã khỏi giường đánh thức, hắn nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại là ba giờ sáng, "Ác mộng?" Đem người yêu đang leo lên giường kéo vào lòng lần nữa, thử hỏi.

Mang theo giọng mũi nồng đậm, Harry trả lời: "Ân, ta mơ thấy Voldermort gọi ngươi là chủ nhân, ngươi mới thực sự là Hắc Ma vương..."

"..." Snape cười hắt một tiếng, hắn xiết tay, "Áp lực quá lớn sao? Gần đầy số Thực Tử đồ còn sót lại an phận rất nhiều. Hay là ngươi hoài niệm cuộc sống quá mức kích thích trước đây?"

"Có lẽ vậy..." Thanh âm Cứu thế chủ đã gần mơ hồ, từ từ nhắm hai mắt, dùng môi mình tìm môi hắn, hôn một cái, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ngày hôm sau tỉnh dậy, mỗi ngày vẫn giống nhau, giấc mơ kia đã bị quăng ra sau đầu.

Hôm sau dường như có chút đặc biệt, bữa sáng của bọn họ đang dùng được phân nửa, Hermione vội vàng từ trong lò sưởi xông ra: "Harry! Chúng ta bắt được một Thực Tử đồ!" Ánh mắt Snape cũng lười ngước lên, chỉ nhíu nhíu mày, ngữ khí hưng phấn kia của đối phương giống như bắt được Voldermort.

"Một Thực Tử đồ thôi mà." Harry thập phần tò mì nhìn chằm chằm phù thuỷ Gryffindor thường ngày rất lãnh tĩnh.

"Lần này không giống!" Hermione thở hổn hển, vẫn thập phần kích động như trước, "Ngươi hẳn cũng đã để ý thấy, tung tích Thực Tử đồ gần đây đột nhiên trở nên mơ hồ bất định, tuy bọn họ đã an phận rất nhiều, nhưng chúng ta nghi ngờ bọn chúng đang âm mưu lên kế hoạch lớn hơn nữa – Thực Tử đồ hôm nay bắt được chứng minh chuyện này! Ngươi biết không..." Nàng hít sâu một hơi, "Bọn chúng tìm được một chủ nhân khác, dĩ nhiên cũng xuất hiện Hắc Ma vương mới!"

"What?" Tin tức này làm hai phù thuỷ khác toàn bộ ngây ngẩn cả người. Mất thời gian tiêu hoá tin tức xong, Harry thong thả đứng lên, khí thế túc sát từ nhiều năm trong chiến trường tự nhiên bùng ra: "Thực Tử đồ kia còn khai gì thêm nữa?"

"Có thể bị hạn chế, chúng ta hỏi không được thêm gì nữa, tự ngươi đến xem đi." Hermione nhún vai. Harry nói một tiếng với Snape, lấy áo khoác đi đến Ma Pháp bộ.

Snape một mình ăn xong bữa sáng, đọc Nhật báo Tiên Tri, nhưng hai mắt trống rỗng luôn thỉnh thoảng liếc về ngọn hỏa diễm trong lò sưởi, đột nhiên hắn buông tờ báo trong tay, nắm một nhúm bột Floo đi đến Ma Pháp bộ. Hỏi nơi Harry đến, Snape bước nhanh qua hành lang, hai thủ vệ trước phòng thẩm vấn đều từng là học trò của hắn, hơn nữa quan hệ trong sáng giữa hắn và Cứu thế chủ, chỉ thuận miệng hỏi hai câu đã cho hắn bước vào.

Nơi đây thập phần an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, Snape lặng lẽ đi về chỗ sâu nhất, trên đường tiêu diệt vài chú ngữ do Harry đặt ra, rốt cục nghe một vài tiếng vang.

"... Chủ nhân, van xin ngài... Ta không có cố ý... Chủ nhân..." Sợ hãi, tuyệt vọng.

Lông mày Snape nhíu càng lúc càng chặt, hắn còn nghe được thanh âm cái trán đập xuống đất.

"... Phế vật!" Tiếng nói trầm thấp không hiểu sao có chút quen thuộc, "Nếu ta đến chậm một bước, ngươi cho rằng ngươi sẽ lộ bao nhiêu nữa?"

Hắn máy móc tới gần, đầu óc trống rỗng.

"Xin lỗi... Chủ nhân... Xin lỗi..."

"Phanh!" Hắn đẩy mạnh cửa ra, người trong phòng không thèm nhìn liền tung ra một đạo thần chú, sau khi thấy hắn tránh được, liền quay đầu lại.

"Severus?" Harry Potter kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt còn chưa giấu đi sát ý, một người khác còn đang quỳ trên đất, trán bê bết máu.

Snape đột nhiên té xuống, từ trong mơ tỉnh giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top