Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Cố ý nói quy tắc ngầm gì đó, chính là vì muốn làm cho tòa băng sơn kia thể nghiệm một chút cảm giác ăn mệt, nhìn thấy lúc xuống xe sắc mặt của Lục Tịch hơi khó coi, tâm trạng của Tư Ngữ cuối cùng cũng được thư giãn một chút.

Người nào đó rời đi không lâu, Tiểu Hạ đã cầm cơm hộp trở lại, đóng cửa xe, nói: "Em nhìn thấy Lục tổng, ngài ấy tới tìm chị sao?"

Tư Ngữ mở cơm hộp nóng hôi hổi ra, uống một ngụm canh nóng, hàm hồ mà "Ngô" một tiếng.

Hai con mắt của Tiểu Hạ tức khắc tràn ngập ánh sáng bát quái, gấp không chờ nổi mà hỏi: "Ngài ấy tìm chị làm gì a?"

"Tâm sự nhân sinh, nói chuyện lý tưởng." Tư Ngữ không chút để ý nào, nói.

". . . ." Tiểu Hạ vừa nghe là biết nàng đang trả lời có lệ với mình, nếu nàng không chịu nói cô cũng không hỏi nữa, mở cơm hộp, nói sang chủ đề khác: "Tiểu Ngữ, chị cảm thấy là ai hại chị?"
Tư Ngữ biết cô là đang hỏi đến chuyện đinh mũ, ánh mắt hơi ngưng, nói như chém đinh chặt sắt: "Lương Dư Phỉ."

"Không phải là quay không đến bên trong sao? Chị như thế nào khẳng định chính là do Lương Dư Phỉ?"

Tư Ngữ cười lạnh nói: "Lục Vi tuy rằng chán ghét tôi, miệng tiện lại còn ngu xuẩn, vì báo thù cho khuê mật tốt của mình có thể không quan tâm hết thảy, nhưng người này có một cái khuyết điểm rất rõ ràng, đó là cảm xúc luôn hiện lên trên mặt. Vừa rồi cô ta không có nói dối."

Nhân viên công tác quản lý ngựa càng không có lý do gì để hại nàng, cho nên chỉ có thể là Lương Dư Phỉ.

Thật hiển nhiên, đồ ngốc Lục Vi kia là bị Lương Dư Phỉ lợi dụng.

Tiểu Hạ cắn chiếc đũa dùng một lần, như suy tư điều gì mà nói: "Vậy. . . . Chị tính làm sao bây giờ?"
"Tôi tính tìm mấy tên côn đồ, lại mua thêm hai cái bao tải bền chắc." Tư Ngữ nghiêm trang mà nói: "Một bao là Lục Vi, một bao là Lương Dư Phỉ. Em cảm thấy thế nào?"

Lần trước lúc quay "Người Mỉm Cười", Tư Ngữ cũng nói qua câu này rồi. Tiểu Hạ không biết nàng thật sự nghiêm túc hay là nói giỡn, khóe miệng giật giật, đè lại đôi tay đang ngo ngoe rục rịch của nàng, nói: "Em cảm thấy chị nên bình tĩnh một chút."

Sau sự kiện ngã ngựa kia, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được mâu thuẫn của Tư Ngữ và Lục Vi thăng cấp, thời điểm không đóng phim hai người đối chọi gay gắt, lúc đóng phim cũng không ai nhường ai. Khi Lục Vi mắng chửi người khác mồm mép rất trơn tru, chỉ là kỹ thuật diễn quá kém, mỗi lần đối diễn đều bị Tư Ngữ nghiền áp.

Lục Vi bị Tư Ngữ dùng kỹ thuật diễn hung hăng nhục nhã không có chút sức lực nào để chống cự, đành phải gửi gắm hy vọng lên trên người khuê mật tốt, hy vọng Lương Dư Phỉ có thể giúp cô trả thù lại mối hận của cả hai. Đáng tiếc cô gửi gắm sai người rồi.
"Cắt!" Khương Đại Vệ lần thứ tám kêu cắt, chỉ vào Lương Dư Phỉ đang đối diễn cùng với Tư Ngữ ở trong phim trường, "Dư Phỉ cô rốt cuộc đang làm cái gì?! Hai mắt không có thần, biểu tình dữ tợn, đơn thuần cùng linh khí đâu??? Đừng quên nhân vật cô diễn chính là nữ chính, không phải là nhân vật nữ phụ ác độc gì cả!"

Lương Dư Phỉ kinh sợ: "Thật xin lỗi."

"Xin lỗi cái rắm, có thể diễn cho tốt được không?!" Khương Đại Vệ tức giận đến mức muốn trực tiếp hộc máu.

Lục Vi ở bên cạnh nhìn mà lo lắng suông.

Kỹ thuật diễn của Lương Dư Phỉ cùng Tư Ngữ vẫn là có sự chênh lệch rất rõ ràng, tuy xuất thân là chính quy, nhưng kinh nghiệm cùng lịch duyệt đều có hạn, trước mắt diễn xuất của cô chỉ có thể được gọi là tự nhiên. Mà diễn xuất của Tư Ngữ vừa lão luyện vừa tinh vi, cùng những diễn viên phái thực lực gạo cội khác đối diễn không thua kém chút nào.
Lục Vi càng xem càng cảm thấy mê mang, tuổi Tư Ngữ tương đương với cô, cho dù tính là lúc trước từng trộm học qua kỹ năng diễn xuất, cũng không thể có cái loại kỹ thuật diễn lắng đọng tích góp từ năm tháng như này đi? Chẳng lẽ thật sự là diễn viên thiên tài?

Lục Vi khϊếp sợ từ tận đáy lòng, nhưng lại rất không phục.

Đều xuất thân từ hào môn, đều là người ăn chơi trác táng, dựa vào cái gì mà kỹ thuật diễn của Tư Ngữ lại tốt hơn so với cô rất nhiều như vậy?!

Càng tức giận hơn chính là, vốn dĩ kỹ thuật diễn của Lương Dư Phỉ không tính là kém, cũng bị kỹ thuật diễn của Tư Ngữ nghiền áp đến mức phát huy thất thường.

Nhìn tâm trạng của Lương Dư Phỉ càng ngày càng nôn nóng, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng bệch ra, Lục Vi tức khắc xuất hiện ra ý nghĩ mãnh liệt muốn bảo hộ, giơ hai tay làm thành hình cái loa, cất giọng hô: "Dư Phỉ cố lên!"
Lương Dư Phỉ hốt hoảng, như là không nghe thấy lời cổ vũ của cô.

Từ ngày Lục Tịch chọc thủng mặt nạ của cô và nghiêm khắc cảnh cáo cô, cả người Lương Dư Phỉ đều không có tinh thần.

Cô biết nơi này là thế giới tiểu thuyết, cô vẫn luôn cho rằng mình chính là nữ chính, cho nên cô cũng kiên định mà cho rằng Lục Tịch là thuộc về cô. Nhưng mà tình thế hiện tại đã phát triển vượt xa hoàn toàn ra khỏi tình tiết trong tiểu thuyết, Lục Tịch chẳng những không có ly hôn cùng Tư Ngữ, mà còn sinh chán ghét với cô.

Tất cả chuyện này, có lẽ đều là bị người xuyên vào Tư Ngữ thật thật giả giả giống cô quấy rầy.

Lúc ý thức được không còn có biện pháp nào để giữ lấy Lục Tịch, Lương Dư Phỉ bị vô tận mê mang cùng tuyệt vọng bao phủ.

Kế tiếp cô nên làm cái gì bây giờ?
Cả ngày cô chỉ miên man suy nghĩ, còn chỗ nào tĩnh tâm xuống được để đi đóng phim?

Lúc mới vừa xuyên qua đây, Lương Dư Phỉ còn bởi vì "Kế thừa" kỹ thuật diễn của nữ chính mà đắc chí, ảo tưởng về sau mình sẽ có hào quang giống như nữ chính. Nhưng mà sau khi diễn xong hai bộ phim, cô phát hiện ra cô một chút cũng không thích đóng phim.

Nghề nghiệp diễn viên này căn bản không phải là dành cho con người!

Vì để khống chế thể trọng cô đến cơm cũng ăn không đủ no, phải gặm rau xanh trái cây, thịt cũng không thể ăn nhiều; mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bị kêu đi vào phòng hoá trang tạo hình, đến tám tiếng ngủ cơ bản cũng không ngủ đủ, thường thường vì để đuổi theo tiến độ của đoàn phim mà quay chụp suốt đêm; học lời thoại học đến mức cô muốn chết, nhìn thấy kịch bản trong tiềm thức liền sẽ bài xích. Điểm chết người chính là, hiện tại đang là mùa đông, trời giá rét, cô còn phải mặc cổ trang mỏng manh để đóng phim! Càng miễn bàn đến các loại khảo nghiệm đáng sợ như ngâm mình ở trong nước lạnh mấy giờ, bị treo ở trên dây thép giữa không trung mấy tiếng.
Cô cho rằng trước khi xuyên sách mình cũng đã đủ khổ rồi, không nghĩ tới sau khi xuyên sách lại còn vất vả hơn!

Nếu có thể làm một người ăn no chờ chết cũng tốt, chỉ là hai trăm vạn trong thẻ của nguyên nữ chính đã sớm bị cô tiêu xài sạch sẽ, không đóng phim cô có khả năng sẽ bị chết đói. . . . .

Vì sao cô không có số tốt như Tư Ngữ?

Vì sao con ngựa kia không dẫm chết Tư Ngữ ả đàn bà ác độc này đi!

"Cắt!"

Lương Dư Phỉ lại bị mắng.

Lục Vi không đành lòng nhìn, đuổi theo đạo diễn đang sắp nổi bão, giải vây cho khuê mật của mình: "Đạo diễn Khương, nghỉ ngơi trước một chút đi, Dư Phỉ có thể là quá mệt mỏi."

Khương Đại Vệ bận tâm cô là em gái của người đầu tư, đành phải cho cô mặt mũi.

Lục Vi kéo Lương Dư Phỉ đến khu nghỉ ngơi: "Cậu làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lương Dư Phỉ gắt gao cắn chặt môi dưới, vẻ mặt ủy khuất mà gật đầu.

Lục Vi đau lòng mà ôm cô một cái.

Lương Dư Phỉ rúc vào trong lồng ngực của cô, lo sợ hỏi: "Vi Vi, cậu sẽ luôn đối xử tốt với mình chứ?"

"Mình sẽ đối xử tốt cả đời với cậu!" Lục Vi vỗ vỗ ngực nói lời thề son sắt.

Lương Dư Phỉ miễn cưỡng cười cười.

Nhìn thấy Lương Dư Phỉ bị mắng, trong lòng Tiểu Hạ rất vui vẻ, ngoài miệng không buông tha mà nói: "Tâm tư không thuần, có thể đóng phim hay mới là lạ! Thật muốn để fans của cô ta nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta!"

Tư Ngữ không tiếp chuyện, nghĩ đến những tiểu thiên sứ ấm áp bị Lương Dư Phỉ lừa gạt mà không tự biết, thổn thức một lúc.

Phần diễn nhân vật Anh Cơ cũng không khác sắp xong là bao.

Một ngày nào đó, mới vừa quay xong một cảnh diễn, lúc nhìn thấy Trần Nghiên đứng ở phía sau máy quay, trong lòng Tư Ngữ lộp bộp nhảy dựng, cho rằng Lục Tịch lại tới thăm đoàn phim.
Trần Nghiên đi tới chỗ nàng, mỉm cười chào hỏi: "Tư tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Tư Ngữ nhìn chung quanh, không phát hiện ra hình bóng quen thuộc nào đó.

"Lục tổng có việc nên không tới." Trần Nghiên phảng phất như có thể nhìn thấu tâm sự của nàng, nói.

Biểu tình Tư Ngữ cứng đờ, ậm ừ nói: "Cô ấy có tới hay không. . . . Thì có liên quan gì tới tôi."

Thật sự không có liên quan gì sao? Bộ dáng hai người này mạnh miệng thật là giống nhau như đúc.

Đạo diễn nói dự toán hạng mục nào đó không đủ, Trần Nghiên mới bị an bài tới phim trường xác minh. Nghĩ đến trước lúc mình tới thành phố điện ảnh, biểu tình Lục tổng vừa ảo não lại vừa rối rắm, Trần Nghiên cười đến ý vị thâm trường.

Quay ngược thời gian trở về lúc trước, Trần Nghiên hỏi: "Lục tổng, ngài muốn đi cùng tôi không?"
"Cô cũng đã lớn như vậy rồi, đi ra ngoài đường còn cần tôi đi cùng sao?" Lục Tịch lãnh đạm nói.

Trần Nghiên nghẹn họng, thầm nói: "Tôi cho rằng ngài muốn đi xem ai kia."

Trần Nghiên cho rằng tiếng mình nói đã rất nhỏ, không nghĩ tới Lục Tịch vẫn nghe thấy được, mặt lộ vẻ không vui: "Lúc trước tôi đã nhắc nhở cô rồi, không được ở trước mặt tôi nhắc đến tên cô ấy."

Trần Nghiên thu lại sắc mặt, lời lẽ chính đáng nói: "Lục tổng, tôi đang nói tới Lục Vi tiểu thư, là ngài tự mình suy nghĩ nhiều."

Lục Tịch: ". . . ."

Trần Nghiên thật sự không nghĩ tới, ngày thường Lục tổng không hiện vui buồn lên sắc mặt, ở trong công việc sát phạt lại quyết đoán, một khi đụng tới vấn đề của Tư Ngữ lại giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Việc riêng của BOSS, làm trợ lý Trần Nghiên không dám lắm miệng, cô thu hồi lại tâm tư đang bay xa, nhìn Tư Ngữ trước mắt mặc cổ trang diễm lệ vô song, khôi phục lại vẻ tươi cười, chuyển đề tài: "Tư tiểu thư có phải sắp đóng máy rồi không?"

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì tầm một tuần sau." Tư Ngữ nói.

"Vậy đầu tiên phải chúc mừng cô."

"Cảm ơn."

Kết cục của Anh Cơ rất thảm thiết, nàng bị người khác phát hiện ra thân phận là mật thám của Liêu Quốc, vì không để liên lụy đến quốc gia, nhận hết khổ hình cũng không có khai cung. Sau khi chết, thi thể của nàng bị đóng đinh ở trên tường, tùy ý để bá tánh Dục Quốc giẫm đạp nhục nhã, cuối cùng cũng không có người nào dám vì nàng mà nhặt xác.

Anh Cơ là một nhân vật tràn ngập tính tranh luận, nàng từng hại rất nhiều người, thủ đoạn tàn nhẫn, làm người khác hận không thể rút gân lột da nàng. Nhưng nàng làm tất cả đều là vì Liêu Quốc, nàng dùng tánh mạng của mình để tránh cho chiến tranh xảy ra, cứu lại toàn bộ quốc gia. Không có người nào có thể nói rõ nàng làm chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai, do lập trường bất đồng thôi.
Cảnh diễn cuối cùng của Tư Ngữ là nhẹ nhàng nhất, chỉ cần mặc tù phục đầy người là "Máu", nhắm mắt lại dựa vào tường không nhúc nhích gì.

Lúc quay xong, nhân viên công tác đưa cho nàng bao lì xì.

Đến thời điểm này, Tư Ngữ mới đóng máy.

Vào đoàn phim được gần một tháng, trừ bỏ Lục Vi cùng Lương Dư Phỉ, những người khác trong đoàn phim đều đối đãi với Tư Ngữ rất tốt. Thời tiết càng ngày càng lạnh, những người khác còn phải quay chụp, ngẫm lại rất vất vả. Nàng trước tiên để Tiểu Hạ đi mua trà sữa âm ấm, phát xong trà sữa cho mọi người rồi mới rời đi.

Nhìn trong tay Tiểu Hạ nhiều thêm hai ly trà sữa, Tư Ngữ hỏi: "Mua thừa sao?"

"Không phải." Tiểu Hạ bĩu môi nói: "Hai ly này vốn là đưa cho Lục Vi tiểu thư cùng trợ lý của cô ấy, nhưng người ta không cần."
Nếu Lục Vi cần, vậy thì mới là kỳ quái.

Tư Ngữ cười cười nói: "Không có việc gì, để chúng ta uống."

Tiểu Hạ cắm ống hút, đưa cho nàng một ly, nhìn nhìn trái phải không có người nào, nhỏ giọng nói: "Em cho rằng Lương Dư Phỉ cùng trợ lý của cô ta cũng sẽ không cần nữa cơ."

Tư Ngữ kéo kéo khóe môi, châm chọc nói: "Lương Dư Phỉ thích ở trước mặt người khác giả bộ đơn thuần thiện lương, nếu không cần thì chẳng phải là OOC?"

Tiểu Hạ "Ùng ục" uống vào mấy ngụm trà sữa, vỗ đùi, nói: "Chị nói không sai, cô ta chỉ thích giả vờ ở trước mặt người khác! Nhưng mà vừa rồi em quay được một thứ rất là thú vị!"

"Thứ gì mà thú vị?"

"Đợi chút."

Tư Ngữ thấy cô một tay ôm trà sữa, một tay khác lao lực đi lục túi xách, liền giúp cô cầm đỡ trà sữa.
Tiểu Hạ tìm ra điện thoại cùng tai nghe, ngón tay bận rộn mà ở trên màn hình ấn tới ấn đi, tìm ra một cái video, đưa một bên tai nghe cho nàng ý bảo nàng đeo lên, sau đó ấn nút phát video.

Nhân vật trong video chính là Lương Dư Phỉ cùng trợ lý Hiểu Yến của cô.

Ở gần một chiếc xe bảo mẫu, Hiểu Yến cắm ống hút trà sữa đưa cho Lương Dư Phỉ mới vừa diễn xong, nói: "Thật lạnh a, uống ly trà sữa ấm áp thân thể đi."

Lương Dư Phỉ nếm một ngụm, nhìn nhãn trên ly, oán giận nói: "Cô như thế nào lại mua ly nhiều đường cho tôi, lần sau nhớ rõ phải mua loại ít đường, bằng không anh Đào lại phải nhắc mãi việc tôi giảm béo."

"Đây không phải là do em mua." Hiểu Yến cười hì hì nói: "Là trợ lý Tiểu Hạ của Tư Ngữ đưa cho, đoàn phim mỗi người đều có."

"Khụ ——" Lương Dư Phỉ đang uống trà sữa thì bị sặc.
"Không có việc gì đi? Chị uống chậm một chút." Hiểu Yến vỗ vỗ lưng giúp cô.

Lương Dư Phỉ đột nhiên đẩy cô ra, mặt âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Hiểu Yến không rõ nguyên do: "Sao. . . Làm sao vậy?"

"Ai bảo cô đi lấy trà sữa chị ta mua?" Trên mặt Lương Dư Phỉ dữ tợn hẳn lên, "Tôi cùng chị ta có thù oán cô không biết sao?!"

Đây là lần đầu tiên Hiểu Yến thấy cô phát hỏa lớn như vậy, bả vai rụt lại, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà. . . Không phải chị thường xuyên nói với em là chị không chán ghét cô ấy sao? Hơn nữa em cảm thấy nhân cách của Tư Ngữ rất tốt, những thông tin trên mạng đó hẳn là có người cố ý công kích cô ấy, fans hai nhà chúng ta đối nghịch cũng là vì hiểu lầm, chị kỳ thật. . A ——"

Một ly trà sữa chuẩn xác không có lầm mà đập vào trên mặt, đau đến mức lời nói của Hiểu Yến còn chưa có nói xong, đã bụm mặt kêu to.
Lương Dư Phỉ lạnh lẽo nhìn, âm trầm mà nói: "Nếu cô thích chị ta như vậy, dứt khoát đi làm trợ lý cho chị ta đi!"

Hiểu Yến chỉ cho là tự mình nói sai chọc giận cô, bất chấp đau đớn vội đuổi theo cô.

Video đến đây là kết thúc.

Tư Ngữ tháo tai nghe xuống, tán thưởng nói: "Rất được a Tiểu Hạ, cái này mà cũng có thể bị em quay được, em có thể đi làm trinh thám được rồi đó!"

Tiểu Hạ hơi đỏ mặt, nói: "Từ khi biết Lương Dư Phỉ là người dối trá âm hiểm tiểu nhân, em liền lưu ý cô ta mọi lúc. Em cố ý trốn đi, chính là vì muốn nhìn xem cô ta rốt cuộc có thể uống trà sữa chị mua hay không, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn thu được cái video này!"

Tư Ngữ dùng sức lay lay cô, khóe miệng mỉm cười mà nói: "Không tồi không tồi, tháng này thêm tiền thưởng cho em."
"Oa! Tiểu Ngữ chị thật tốt!" Thanh âm Tiểu Hạ khó nén kích động mà nói: "Lương Dư Phỉ ở sau lưng đâm chọc chị nhiều như vậy, rốt cuộc cũng không nín được tự bạo phát! Chúng ta đăng cái này lên trên Weibo đi, làm mọi người trên mạng xã hội đều có thể nhìn xem bộ mặt thật dối trá của cô ta!"

"Không vội."

"Vì sao!" Tiểu Hạ khó hiểu: "Không dễ gì mới quay được cảnh như này, chị không muốn đánh trả lại sao?"

"Vô dụng." Tư Ngữ nói: "Cái video này chỉ có thể phản ánh giữa cô ta cùng tôi có mâu thuẫn, không thể chứng minh được cái gì. Nhân duyên người qua đường của Lương Dư Phỉ rất tốt, fans trung thành cũng có rất nhiều, em đăng lên trên mạng, khẳng định là sẽ có người tẩy trắng nói cô ta là có bất mãn với tôi, nên mới trút giận lên trên người trợ lý. Ai mà chả có thời điểm tâm tình không tốt? Ngẫu nhiên phát tính tình một lần cũng là hợp tình hợp lý."
Tiểu Hạ gục mặt xuống dưới: "Vậy là video em quay không có ích gì?"

"Cũng không phải là một chút cũng không có chỗ dùng." Tư Ngữ hơi trầm ngâm, nói: "Một người giả tạo như thế nào đi chăng nữa đều sẽ lộ ra dấu vết, lộ một lần sẽ có lần thứ hai. Cứ lưu trữ video trước, nói không chừng về sau Lương nữ sĩ sẽ cho chúng ta một kinh hỉ lớn hơn nữa."

Nghe vậy, tâm tình Tiểu Hạ lại tốt lên, cẩn thận mà lưu video vào trong một cái folder tên là "Thu thập chứng cứ tự bôi đen của LYF"*.

(*) LYF = Liáng Yú Fēi [梁予菲]: Lương Dư Phỉ.

Tư Ngữ "Phụt" cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô, nói: "Đóng máy rồi, đi, chị đây mời em ăn một bữa tiệc lớn."

"Được a!"

Ăn xong bữa tiệc lớn, về khách sạn thu thập hành lý, các nàng trở về nội thành trong đêm.

Về đến nhà thì cũng đã khuya, Tư Ngữ tắm rửa sạch sẽ xong liền lên giường, ngủ đến trời đất tối tăm.

Ngày hôm sau bị đói tỉnh, nàng thần thanh khí sảng xuống lầu ăn bữa sáng, lại phát hiện ra hình bóng quen thuộc nào đó đang ngồi bên bàn ăn, bước chân hơi dừng lại.

Lục Tịch hẳn là chuẩn bị đi làm, cô mặc một cái áo len màu trắng cổ chữ V, tóc dài không chút cẩu thả mà vén ra đằng sau tai, dáng ngồi tiêu chuẩn, động tác ưu nhã, lúc ăn tóc cũng không di chuyển dù chỉ một chút.

Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt phượng thanh lãnh không chút để ý nào liếc qua, ở trên mặt nàng dừng lại, môi mỏng hé mở, lời ít mà ý nhiều phun ra một từ đơn âm: "Sớm."

". . . . Sớm."

Tư Ngữ bước qua, kéo ghế dựa đối diện với cô ngồi xuống, lấy trứng gà, gõ trứng gà, lột trứng gà, mặt ngoài vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại rất bồn chồn.

Quan hệ hiện tại giữa nàng cùng Lục Tịch rất vi diệu, gặp mặt không nói lời nào liền xấu hổ, nói thì càng thêm xấu hổ.

Nếu biết rằng Lục Tịch còn chưa đi, nàng cho dù đói cũng sẽ gặm chăn ở trên lầu.

Hai người cơ hồ không nói lời nào, yên lặng ăn xong bữa sáng.

Lục Tịch cầm lấy cái áo khoác tây trang vắt ở trên thành ghế bên cạnh, nhàn nhạt nói với Tư Ngữ đang vùi đầu ăn cháo: "Tôi phải đi rồi."

"Tạm biệt."

Người nào đó vừa đi, cảm giác không khí chung quanh cũng trở nên thông thoáng hơn một chút.

Tư Ngữ đột nhiên hít thở mấy ngụm không khí mới mẻ, nhắm hai mắt hưởng thụ an bình một lát.

"Tư tiểu thư."

"A!" Bên tai thình lình vang lên một thanh âm, Tư Ngữ bị dọa nhảy dựng, "A di đi đứng như thế nào mà không phát ra tiếng a!"

Triệu a di cười cười nói: "Lục tiểu thư đi làm, cô cũng không đưa tiễn."

"Cô ấy có tay có chân, còn có tài xế cùng trợ lý, vì sao tôi phải đưa cô ấy đi?"

"Tôi không phải bảo cô đưa cô ấy đi đến công ty, ít nhất cũng nên đưa tiễn ra khỏi cửa lớn chứ." Triệu a di nói: "Cô không biết đâu, trong một tháng cô đi đóng phim, Lục tiểu thư cũng không ở bên này, tối hôm qua cô vừa trở về, cô ấy cũng trở lại, đây không phải rõ ràng là vì cô mà mới trở về sao? Cô ấy thích cô, chỉ là chưa muốn thừa nhận mà thôi."

Biểu tình Triệu a di như muốn nói "Cô như thế nào vẫn là không hiểu" vội vàng nhìn nàng.

Đối với việc Triệu a di nghĩ lầm là Lục Tịch thích mình, Tư Ngữ đã sớm chết lặng, bất quá nàng rất khϊếp sợ chuyện Lục Tịch một tháng không ở lại bên này, nghĩ nghĩ, nói: "A di suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là trùng hợp thôi, tôi trở về lại không nói cho cô ấy biết, cô ấy sao lại biết được."

Sau khi nói xong nàng đột nhiên nghĩ đến: Nàng không có nói cho Lục Tịch, ngộ nhỡ là những người khác nói thì sao? Tỷ như là Trần Nghiên?

Không có khả năng không có khả năng, mình trở về không có liên quan gì đến Lục Tịch, đừng tự mình đa tình. Tư Ngữ rất mau phủ định suy nghĩ của bản thân.

"Các cô là vợ vợ son a, đều là mạnh miệng." Triệu a di cảm khái xong, thu dọn chén đũa đi vào trong phòng bếp.

Tư Ngữ không biết tối hôm qua Lục Tịch trở về lúc nào, nàng cảm thấy Lục Tịch trở về bên này không có khả năng là bởi vì mình, nhưng mà, các ngày kế tiếp, Lục Tịch xác thật là buổi tối nào cũng trở về bên này.

Hai người vẫn như cũ duy trì mối quan hệ bề ngoài là vợ vợ, lúc đụng phải hoặc là làm như không phát hiện, hoặc chính là đơn giản chào hỏi một cái liền rời đi.

Không quấy rầy lẫn nhau, năm tháng yên tĩnh.

Tư Ngữ bớt chút thời giờ về Lục gia tiếp Lục lão phu nhân, Lục lão phu nhân rất vui vẻ, còn kêu Lục Tịch trở về cả nhà cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì không muốn lại ngủ cùng phòng với Lục Tịch, sau khi ăn xong Tư Ngữ liền muốn đi về.

Nàng không nghĩ tới Lục Tịch cũng không ở qua đêm.

Trong gara an tĩnh, Tư Ngữ mới vừa mở cửa xe, nghe thấy thanh âm người nào đó réo rắt mang theo tiếng vọng lại: "Hôm nay có chút mệt, tôi có thể ngồi xe cô được không?"

Xuyên qua cánh cửa xe, đối diện với đôi mắt của người nào đó thiếu đi chút lạnh nhạt, nhiều thêm vài phần mỏi mệt, Tư Ngữ giật mình, quay đầu đi, nhỏ giọng "Ân" một tiếng.

Lục Tịch ngồi vào bên ghế phụ.

Dọc đường không có nói chuyện.

Tư Ngữ trên cơ bản là mắt nhìn thẳng, chỉ là ngẫu nhiên không nhịn xuống được trộm nhìn kính chiếu hậu một cái, phát hiện người nào đó thế mà ngồi ở trên vị trí ngủ mất rồi.

. . . . Đây là có bao nhiêu mệt mỏi?

Nếu mệt như vậy, ở Lục gia ngủ thì tốt rồi, làm gì nhất quyết phải cùng nàng trở về.

Lúc xe tiến vào trong gara, Lục Tịch cảnh giác mà tỉnh dậy.

Từ đầu đến cuối, Tư Ngữ cũng không hỏi cô hôm nay rốt cuộc mệt như thế nào mà lại ngủ ở trên xe.

"Cảm ơn." Lúc cởi bỏ đai an toàn Lục Tịch nói.

"Không cần khách khí." Tư Ngữ khách khí mà trả lời cô.

Mỗi người trở về phòng riêng của mình.

Lục Tịch kỳ thật cũng không biết Tư Ngữ trở về ngày nào, hôm đó họp xong, Trần Nghiên tiến vào đưa cà phê cho cô, lúc trước khi đi nói: "Lục tổng, hôm nay đóng máy nhân vật Anh Cơ."

Lục Tịch mất hai giây mới phản ứng lại Anh Cơ là nhân vật do Tư Ngữ thủ vai, ánh mắt khẽ thay đổi, không tiếng động liếc mắt nhìn Trần Nghiên một cái.

Trần Nghiên giống như e sợ bị cô trừ tiền lương, ôm văn kiện nhanh chân chạy đi.

Tăng ca đến khuya, cô vốn là muốn về Lục gia, chỉ là cuối cùng lại không thể hiểu được lái xe trở về căn nhà sinh hoạt sau khi kết hôn của cô cùng Tư Ngữ kia.

Nhìn thấy phòng nào đó trên lầu hai sáng đèn lên, một khắc đó, Lục Tịch giống như là bị ma nhập, đã quên phải quay đầu, lái xe trở vào trong gara, lúc tiến vào phòng khách, nghe thấy Triệu a di vui mừng mà nói: "Tư tiểu thư đã trở về!"

Tư Ngữ trở về thì có liên quan gì đến cô? Lục Tịch lúc ấy nghĩ như vậy.

Kỳ thật vẫn là có liên quan rất lớn, cô cùng Tư Ngữ đã bảo trì nhất trí, như vậy Lục lão phu nhân mới sẽ không hoài nghi các cô là đang "Chiến tranh lạnh".

Cuối năm có rất nhiều công việc, Lục Tịch như cũ tăng ca đến khuya, lúc xe tiến vào sân, phát hiện đèn trong căn phòng kia không mở, nghĩ thầm: Sớm như vậy mà đã ngủ?

Khi lái xe vào trong gara, lại phát hiện ra xe của người nọ không ở đây.

Muộn như vậy rồi còn có thể đi chỗ nào?

Triệu a di đang ở phòng khách xem TV.

Lục Tịch nhất thời không nhịn xuống được, hỏi: "Cô ấy đâu?"

Hỏi xong liền hối hận, nàng đi chỗ nào thì có liên quan gì đến mình?

"Tư tiểu thư đi dự tiệc sinh nhật của bạn bè." Triệu a di nói: "Không biết đêm nay cô ấy có trở về hay không."

Lục Tịch cảm thấy những lời này có chút quen tai.

Có một lần Tư Ngữ nói là đi ăn sinh nhật của bạn bè, kỳ thật lại là đến tìm Tiểu Hạ uống rượu giải sầu, còn ở trong điện thoại nguyền rủa cô. Về sau Lục Tịch mới biết được, ngày đó là sinh nhật Tư Ngữ.

Lúc này đây thì đi dự tiệc sinh nhật của người bạn nào? Hay là lấy cớ đó để đi ra ngoài uống rượu giải sầu?

Giữa mày Lục Tịch hơi hơi nhíu lại nhỏ đến mức không thể phát hiện, rất mau khôi phục như thường, nói với Triệu a di đang muốn nói lại thôi: "Không có việc gì, a di tiếp tục xem đi."

Tại một câu lạc bộ giải trí nào đó ở thành phố B, trong một căn phòng riêng xa hoa.

Hôm nay là sinh nhật của nam nghệ sĩ Tiết Thiệu - một nghệ sĩ khác dưới trướng của Chu Kỳ, cũng chính là sinh nhật đàn anh của Tư Ngữ.

Lúc trước Tiết Thiệu ở nơi khác đóng phim, đây vẫn là lần đầu tiên gặp nhau sau nửa năm Tư Ngữ ký hợp đồng với Quang Ảnh. Anh là người sang sảng dễ nói chuyện, lần đầu hai người gặp mặt nhưng thật ra không có một chút xấu hổ.

Ở trong giới giải trí lăn lê bò lết mấy năm, bạn bè trong vòng của Tiết Thiệu có rất nhiều, mỗi một người anh đều nhắn tin mời đi dự sinh nhật, cuối cùng người có thể tới lại không đến hai mươi người.

Sinh nhật đàn anh của mình, Tư Ngữ tất nhiên sẽ phải tới, như vậy còn có thể quen biết được thêm nhiều bạn bè mới.

Bạn bè của Tiết Thiệu cũng hào sảng giống như Tiết Thiệu, Tư Ngữ rất nhanh hòa nhập với bọn họ, chơi thật sự vui vẻ.

Tiệc sinh nhật không thể thiếu rượu, nhưng mà Tư Ngữ bị dì cả tới thăm nên không thể uống, mọi người vừa nghe thấy nàng nói là thân thể không thoải mái cũng đoán được là vì sao, cũng không ai bức bách nàng.

"Em vừa rồi đụng phải Lương Dư Phỉ!" Tiểu Hạ đi ra ngoài gọi điện thoại xong quay về kéo nàng đến một bên, nói: "Không đúng, phải nói là cô ta đụng vào em."

Sắc mặt Tư Ngữ hơi trầm xuống, hỏi: "Cô ta cố ý va vào em?"

"Hẳn là không phải cố ý." Tiểu Hạ suy nghĩ rồi nói: "Em cảm thấy cô ta rất kỳ quái, hình như là uống nhiều quá, lại hình như là có người nào ở phía sau truy đuổi cô ta, đến đường cũng không thèm nhìn, lỗ mãng hấp tấp xông tới, còn làm điện thoại em rơi xuống. Màn hình cũng bị nứt ra, thật tức giận a, chị nói xem em có nên quay lại tìm cô ta bảo cô ta bồi thường tiền hay không?"

"Đương nhiên là nên." Tư Ngữ nói.

Tiểu Hạ nói chuyện này tuy là nghe có chút kỳ quái, nhưng mà chuyện này lại không có một phân tiền liên quan gì đến nàng.

Tư Ngữ không để chuyện này ở trong lòng, nhìn thấy cũng đã khuya, lại bị dì cả làm cho khó chịu, sau khi chào hỏi qua với mọi người liền mang Tiểu Hạ chuẩn bị rời đi.

Ánh sáng trong hành lang lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ hình thù trên vách tường.

Tư Ngữ vừa đi vừa nhìn, không đề phòng đến một cánh cửa phòng nào đó bị người từ bên trong mở ra, trong lòng giật mình.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền ra, nàng mơ hồ nghe thấy được trong phòng có một tiếng người kêu la: "Cứu mạng, cứu. . . . Ưm!"

Lời còn chưa nói xong, người nọ đã bị bịt miệng lại kéo vào trong phòng.

Tư Ngữ cùng Tiểu Hạ liếc nhìn nhau.

"Tiểu, Tiểu Ngữ, đây là tình huống như thế nào?" Tiểu Hạ sợ tới mức đầu lưỡi thắt lại.

Tư Ngữ chỉnh lại tư thế ngay ngắn, kéo cô thẳng tắp rời đi cũng không quay đầu lại nhìn, nói: "Đừng nhìn, bớt lo chuyện bao đồng."

"Vâng vâng." Tiểu Hạ bị nàng kéo đi, thấp thỏm nói: "Không biết có phải là lúc nãy em nhìn lầm rồi không, cảm giác vừa rồi người kêu cứu mạng hình như là Lục Vi tiểu thư."

Bước chân Tư Ngữ dừng lại, ngạc nhiên mà nhìn cô: "Hình như là ai?"

"Lục Vi a." Tiểu Hạ cho rằng nàng không nghe rõ, lại cường điệu một lần nữa, "Em gái của Lục tổng."

Trong đầu Tư Ngữ "Ong" một tiếng, nhớ lại một màn vừa rồi nhìn thấy.

Từ lúc cánh cửa kia mở ra đến lúc đóng lại không đến ba giây đồng hồ, hơn nữa ánh sáng rất mập mờ nàng không nhìn kỹ, nàng không chú ý tới khuôn mặt của người nọ, chỉ biết người mở cửa là phụ nữ.

Có điều thanh âm của người nọ. . . .

Hình như là Lục Vi!

Tư Ngữ không có thời gian đi suy nghĩ sâu xa xem Lục Vi vì sao lại ở chỗ này, tạm thời đã quên đi chuyện Lục Vi đối xử với nàng tựa như kẻ thù, xoay người chạy về.

Nàng ngừng ở bên ngoài cánh cửa, thử mở tay nắm cửa, không mở được.

Nàng bắt đầu phá cửa, vừa đập vừa kêu: "Lục Vi, có phải cô ở bên trong đó hay không?"

Cách một cánh cửa, trong phòng chướng khí mù mịt, một người đàn ông gầy yếu xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào trên sô pha, không biết có phải là đã uống say rồi hay không. Nhưng ánh mắt hai người đàn ông khác lại vẩn đục, vẻ mặt phấn khởi.

Tiếng đập cửa lớn như vậy, hai người đàn ông thanh tỉnh kia lại giống như là không nghe thấy, cười dâʍ đãиɠ đi đến chỗ người phụ nữ mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Không ai đáp lại, khẳng định là có cổ quái!

Tư Ngữ gấp đến độ không biết nên làm cái gì bây giờ, lại nghe thấy có người gọi nàng: "Tiểu Ngữ, sao các em còn chưa đi?"

Quay đầu nhìn thấy Tiết Thiệu, trên mặt Tư Ngữ hiện vẻ vui mừng, nhanh chóng nói: "Đàn anh! Bạn em ở bên trong hình như đã xảy ra chuyện gì rồi, cửa không mở được, đập cửa cũng không có phản ứng!"

Tiết Thiệu không nói hai lời liền kéo nàng qua một bên, vặn vặn tay nắm cửa, xác thật mở không được, thử đá mấy cái, vách tường rung lên, tiếng vang lớn như vậy, người bên trong vẫn không có phản ứng gì.

"Các em tránh ra một chút." Ánh mắt Tiết Thiệu sắc bén hẳn lên, sau đó chạy lấy đà hai bước, nâng một chân lên dùng hết toàn lực đá vào cái cánh cửa kia.

"Rầm ——"

Cửa gỗ mạnh mẽ bị đá văng ra.

Rạng sáng 1 giờ.

Lục Tịch nằm thật lâu vẫn như cũ không hề buồn ngủ, lúc đang do dự có nên lấy sách ra đọc hay không, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường thình lình vang lên tiếng chuông.

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị ra hai chữ quen thuộc kia, cô suy tư xem có nên tiếp hay không.

Có phải là lại uống say, lại gọi tới đây là vì muốn nguyền rủa cô hay không?

Tiếng chuông vang lên liên tục không ngừng nghỉ, ồn ào đến mức tâm phiền, mắt thấy cuộc gọi sắp phải kết thúc, Lục Tịch như bị ma xui quỷ khiến ấn xuống nút nghe điện.

Không đợi cô mở miệng, người đầu dây bên kia đã giành trước, nói: "Em gái cô đã xảy ra chuyện rồi!"

. . . . . .

Bệnh viện trung tâm thành phố B.

Lúc Lục Tịch vô cùng lo lắng chạy tới, kết quả kiểm tra của Lục Vi vừa vặn cũng đã có.

Cô nghe thấy bác sĩ nói một đống danh từ riêng mà cô nghe không hiểu, tiếp theo đó lại nghe được câu "Xác thật là thuốc mê", trái tim chợt thắt lại.

Bác sĩ nói: "Bệnh nhân hẳn là uống rượu bị hạ thuốc mê trước, sau đó mới bị người khác đánh bất tỉnh. Không có vấn đề gì lớn, khoảng một giờ sau thì sẽ tỉnh lại."

Bác sĩ đi rồi, nhìn Lục Vi sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường bệnh, giữa mày Lục Tịch nhíu chặt, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tư Ngữ chỉ ở trong điện thoại đơn giản nói với cô là Lục Vi hình như bị người ta hạ thuốc, còn tình hình cụ thể thì không có nói tỉ mỉ, định thần lại, nói: "Chúng tôi tự tổ chức sinh nhật cho đàn anh, tôi nhìn thời gian thấy đã muộn rồi nên đang chuẩn bị trở về, lúc đi ngang qua căn phòng kia thì nghe thấy Lục Vi đang kêu cứu mạng, cửa lại mở không ra. May mắn có đàn anh hỗ trợ."

Sau đó chỉ chỉ Tiết Thiệu vô cùng cường tráng ở bên cạnh, Tư Ngữ tiếp tục nói: "Lúc chúng tôi đi vào thì nhìn thấy Lục Vi đã té xỉu. Cô yên tâm, những tên súc vật đó chưa kịp động thủ với nó."

Lúc xông vào, nhìn thấy một người đàn ông đang cưỡi ở trên người Lục Vi, một khắc kia trên trán Tư Ngữ đều là mồ hôi lạnh toát ra. Tiết Thiệu nhấc chân liền đá ngã tên cầm thú đó ở trên mặt đất, nàng ngồi xổm xuống đi kiểm tra Lục Vi, nhìn thấy cô chỉ là bị cởϊ áσ khoác ngoài, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Còn tình hình cụ thể thì cô vẫn là chờ nó tỉnh dậy rồi hỏi lại đi." Tư Ngữ mệt mỏi nói.

Lục Tịch lại nhìn nhìn người trên giường bệnh, quay đầu nói với Tiết Thiệu: "Cảm ơn cậu."

Tiết Thiệu cao giọng nói: "Lục tổng ngài đừng có khách khí như vậy."

Vừa rồi thật đúng là nhờ Tiết Thiệu, nếu không phải Tiết Thiệu kịp thời đá văng cánh cửa kia ra, một người đánh ngã hai tên cầm thú đó, Tư Ngữ không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.

"Đàn anh, anh mau trở về đi thôi, bọn họ còn đang đợi anh." Tư Ngữ nói.

Tiết Thiệu cũng không làm ra vẻ, nói: "Vậy anh trở về chiêu đãi bạn bè nốt, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."

"Tiểu Hạ, em giúp tôi đưa đàn anh về đi."

"Vâng."

Lục Tịch rũ mắt nhìn kỹ nàng: "Cô không đi?"

"Tới cũng tới rồi, chờ nó tỉnh lại rồi nói." Cằm Tư Ngữ chỉ chỉ vào Lục Vi trên giường bệnh.

Tư Ngữ làm thủ tục cho Lục Vi nằm ở một gian phòng bệnh một người, không gian không tính là lớn, Tiểu Hạ cùng Tiết Thiệu vừa đi, nàng đột nhiên cảm thấy có chút rộng rãi, đôi mắt nhìn quanh phòng.

Phòng bệnh có máy sưởi, Tư Ngữ có chút nóng, kéo kéo khóa áo khoác xuống một ít.

Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào nàng, Tư Ngữ kinh hô một tiếng, kinh ngạc nhìn Lục Tịch đột nhiên duỗi tay chạm vào ngực nàng: "Cô làm gì?"

Lục Tịch không nói hai lời liền cởϊ áσ khoác của nàng.

Tư Ngữ hoảng loạn đến mức nói không lựa lời: "Này này này, đây là bệnh viện đấy, cô muốn phi lễ sao?!"

"Roẹt ——"

Rốt cuộc cũng kéo khóa áo khoác xuống dưới hẳn, Lục Tịch nhìn thấy vết máu trên áo len màu trắng của nàng, nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Cô bị thương?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi hiện tại ở cùng bà ngoại, bà bị bệnh Alzheimer nên tôi phải chăm sóc, thời gian rất ít, vừa viết lại vừa xào gà vô địch chậm (Nửa giờ được 500 chữ), hơn nữa đôi khi có quá nhiều tình tiết, cho nên không có cách nào đăng chương mới đúng giờ. Về sau quá giờ đăng chương rồi mọi người cũng không cần chờ, sẽ rất mệt đó, khiến tôi rất áy náy.

Không thể không cảm ơn muaz ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #••