Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11-15

Chương 11

Tạo Dựng Thị Phi

Xe ngựa lại tiếp tục về phủ.

Trở về phủ, còn chưa thấy người đâu, đã nghe thấy tiếng của Viên Ngọc Chi.

"Mục Cẩm ca ca." Viên Ngọc Chi đi từ trong chính sảnh ra.

Tâm tình Mục Cẩm đang không tốt: "Sao muội đến đây?"

Viên Ngọc Chi ôm cánh tay hắn: "Nhiều ngày không gặp, nhớ huynh."

Phía sau còn có hạ nhân, hành động này của Viên Ngọc Chi đúng là quá trớn. Mục Cẩm nói: "Muội vẫn đang là thiên kim tiểu thư chưa gả đi, lúc có người ngoài, không được quên thân phận của mình."

Trước đây nàng cũng từng ôm cánh tay hắn như vậy, hắn cũng không nói gì, sao lần này tự dưng lại nói nàng? Viên Ngọc Chi không quan tâm, vẫn ôm cánh tay hắn không buông: "Sợ gì chứ, dù sao sớm muộn gì muội cũng gả cho Mục Cẩm ca ca mà."

Viên Ngọc Chi kéo tay Mục Cẩm vào trong: "Huynh vừa hạ triều về, nhất định là rất mệt, ngồi xuống trước đã, muội rót trà cho huynh."

Mục Cẩm vào chính sảnh ngồi xuống, Viên Ngọc Chi rót chén trà đưa cho hắn: "Mục Cẩm ca ca, sắc mặt huynh không tốt lắm, trên triều huynh lại bị con cáo già Doãn Thăng kia làm khó à?"

"Không phải." Mục Cẩm gạt nắp chén uống trà.

"Vậy thì là Lục Vương gia?"

"Cũng không phải."

"Vậy sao huynh vừa về đã nghiêm mặt? Có chuyện nào khác không hài lòng à?"

Mục Cẩm nhàn nhạt nói: "Không có gì."

Viên Ngọc Chi ngồi xuống cạnh hắn, hai tay cầm tay Mục Cẩm: "Mục Cẩm ca ca, không thì chúng ta ra ngoài cho khuây khỏa một chút đi. Lúc này hoa sen ở hồ Minh đang nở rất đẹp, rất nhiều văn nhân nhã sĩ tài tử phong lưu đều đi đấy."

Đột nhiên Mục Cẩm nhớ ra, không lâu trước đây Mạch Sương cũng từng đến hồ Minh ngắm hoa sen, nhìn người bên cạnh, hắn nói: "Muội muốn xem hoa sen, hậu viện trong phủ cũng có."

"Sao mà giống nhau được."

"Không phải đều là hoa sen sao, có gì không giống?"

"Ngắm hoa sen ở hồ Minh là phải ngồi trên thuyền hoa để ngắm, vừa du hồ vừa ngắm hoa, thế mới thú vị." Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm dửng dưng, cố sức cầu xin: "Mục Cẩm ca ca đi cùng muội được không? Đã lâu rồi huynh không ra ngoài cùng muội, lần gần nhất chúng ta ra ngoài cùng nhau là từ một năm trước rồi."

Mục Cẩm không chịu nổi khi nàng cứ nhõng nhẽo mãi, đành phải gật đầu.

Hai người cùng đi chơi. Lúc ngồi xe ngựa, Viên Ngọc Chi vui sướng vén mành lên ngắm cảnh đường phố bên ngoài, đi ngang qua một hiệu trà, đúng lúc nhìn thấy vị Thái tử phi kia của phủ Thái tử, còn có cả một nam tử áo xanh ngồi cùng bàn với cậu, trông có vẻ quan hệ không bình thường.

Viên Ngọc Chi xoay chuyển ý niệm, từ lâu nàng vẫn luôn muốn tạo ra cơ hội để Mục Cẩm phế bỏ Thái tử phi một cách danh chính ngôn thuận. Nếu người kia có gì đó mờ ám với ai khác, truyền ra ngoài, vậy thì nhất định không thể làm Thái tử phi được nữa.

Suy nghĩ trong lòng vừa thông suốt, Viên Ngọc Chi đã nhanh chóng nghĩ ra một kế.

Quay đầu nhìn Mục Cẩm, nàng cầm tay hắn, nhíu mày: "Mục Cẩm ca ca, có một chuyện, muội không biết có nên nói với huynh không."

Mục Cẩm liếc nàng một cái: "Chuyện gì?"

"Muội nói rồi, huynh đừng tức giận đấy."

"Ừ." Mục Cẩm thuận miệng đáp ứng.

"Muội nghe hạ nhân trong phủ nói, cái tên họ Doãn kia, có gì đó mờ ám với tiểu quan trong thanh lâu, còn..." Viên Ngọc Chi muốn nói lại thôi.

Ấn đường Mục Cẩm biến đen: "Nói tiếp, còn gì nữa?"

Viên Ngọc Chi nhìn vẻ mặt hắn lúc này, hơi sợ hãi, cố lấy hết can đảm nói: "Còn, còn đưa về phủ."

Bàn tay Mục Cẩm đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm, nhớ đến bóng người màu xanh nhìn thấy trên đường lúc trước, ngọn lửa trong mắt càng bốc cao hơn.

Viên Ngọc Chi vỗ nhẹ vào nắm tay của hắn: "Chuyện này, muội cũng chỉ nghe hạ nhân nói thôi, chứ không biết có thật hay không. Mục Cẩm ca ca đừng tức giận."

"Bản cung tức giận cái gì, hắn mờ ám với ai, liên quan gì đến bản cung."

"Phải đó, huynh và hắn vốn chỉ có danh nghĩa, hắn thích ở cùng ai thì cứ ở cùng người đó." Viên Ngọc Chi lén nhìn sắc mặt Mục Cẩm, nghĩ thầm đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, nếu đuổi được Mạch Sương đi trước khi Mục Cẩm cưới nàng, vậy thì nàng sẽ là Thái tử phi chân chính.

"Mục Cẩm ca ca, đúng là hắn ở cùng ai cũng không sao cả, nhưng hắn đang là Thái tử phi, nếu để người ngoài biết được, nhất định sẽ bị bàn ra tán vào." Viên Ngọc Chi dừng lại một chút, nói tiếp. "Không bằng đuổi hắn đi sớm một chút, nếu vậy, huynh cũng không cần phải bận tâm."

Ánh mắt Mục Cẩm tối lại: "Tốt nhất là hắn đừng để bản cung tóm được nhược điểm."

Viên Ngọc Chi nói: "Cái đó đơn giản thôi, hạ nhân trong phủ đã từng nhìn thấy, chỉ là e ngại hắn là Thái tử phi nên không dám nói. Nếu cố ý sắp xếp tai mắt, không sợ không tóm được nhược điểm của hắn."

Mục Cẩm mím môi không nói gì, nghe thấy Mạch Sương mờ ám với người khác, chỉ cảm thấy bực dọc bất an, nhưng lại không biết ngọn nguồn của nỗi bực dọc bất an đó là đến từ đâu.

Ngắm hoa ở hồ Minh, Mục Cẩm không có một chút tâm tình nào, ngồi trong khoang thuyền uống một chén trà, lại đi ra đầu thuyền đứng. Lúc mới đến Viên Ngọc Chi còn tràn đầy hứng thú, nhưng thấy Mục Cẩm không thích ngắm hoa, cũng không có hưng trí nữa.

Về phủ, đúng lúc gặp Mạch Sương, cậu chắp tay nói: "Tham kiến điện hạ."

Trên mặt không có một chút biểu tình. Mục Cẩm thấy sắc mặt cậu không thay đổi, trong lòng bực tức mà không hiểu tại sao. Hôm nay ở ngoài đường thì trò chuyện vui vẻ với người khác, còn với mình thì chỉ cho một khuôn mặt lạnh!

Mục Cẩm bước đến cạnh Mạch Sương, căm tức nói: "Nếu ngươi làm ra loại chuyện đồi phong bại tục bị bản cung tóm được, nhất định bản cung sẽ cho ngươi đẹp mặt."

Đúng lúc này Đông Linh liếc thấy vẻ mặt hung ác của Thái tử điện hạ, trong lòng hoảng sợ. Mục Cẩm phất tay áo rời đi, Đông Linh nhìn sắc mặt công tử nhà mình, lại đau lòng một trận.

Đến tối, Đông Linh mang nước đến cho công tử nhà mình rửa mặt. Lúc bê chậu nước ra ngoài, lại gặp Thái tử điện hạ, nhìn thấy hắn lại run tay lên, suýt nữa đã làm rơi chậu nước xuống đất.

Lo lắng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ."

"Đi xuống."

"Vâng." Đông Linh đi ra ngoài mà khiếp sợ bất an, quay đầu nhìn công tử nhà mình một cái, trong lòng hơi lo lắng.

Mục Cẩm đi vào phòng. Mạch Sương thấy hắn tới, chắp tay: "Tham kiến điện hạ."

Hôm nay là mười sáu, sao hắn lại đến đây?

Mục Cẩm khoanh tay trước ngực, lạnh giọng nói: "Sau này bản cung về đây ở, giường là của bản cung, ngươi ở bên ngoài."

"Vâng."

Mạch Sương lấy chăn và gối mà mình đã dùng từ trong tủ ra, mang đến giường nhỏ ở gian ngoài. Trải chăn ra, đặt gối ngay ngắn, rồi lại đóng cửa sổ cạnh giường.

Mục Cẩm nhìn từ bên trong ra, thấy cậu thu dọn giường chiếu ổn thỏa, thấy cậu đi đóng cửa sổ, nhất cử nhất động đều thu hết vào mắt.

Vừa nãy hắn xem công văn trong thư phòng, mà tâm tư lại bay đến tận nơi đâu không biết. Nhớ lại Viên Ngọc Chi nói Mạch Sương mờ ám với người khác, trong lòng tức giận mà không có chỗ phát tiết.

Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, nếu ngày nào hắn cũng về phòng, xem cậu còn lén lút với người khác như thế nào!

Mạch Sương cởi áo ngoài ra, gấp lại đặt lên ghế, đợi Mục Cẩm ngủ rồi mới thổi tắt nến.

Ở bên kia, Viên Ngọc Chi vừa mới nói dối Mục Cẩm xong, sẽ tìm đủ mọi cách để nói dối đến cùng. Bí mật gọi một tiểu tư của phủ Thái tử đến, sai hắn làm một chuyện.

Tiểu tư kia nghe Viên Ngọc Chi nói xong, sợ hãi: "Tiểu thư, tiểu nhân không dám đâu. Cô, cô tìm người khác làm đi."

Viên Ngọc Chi nhướng mi: "Tìm người khác?" Đi vòng quanh hắn mấy vòng. "Ngươi đã biết mưu kế của ta, muốn lùi lại, ngươi nói xem bản tiểu thư có bỏ qua cho ngươi không?"

Mặt mũi tiểu tư kia vàng như nến, nôn nóng cực độ: "Nhưng, nhưng mà, nếu bị Thái tử phi phát hiện, tiểu nhân sẽ không giữ được mạng mất!"

"Ngươi sợ hắn làm gì, hắn chỉ có cái danh nghĩa trong phủ, ngươi tưởng hắn thật sự có thể làm gì ngươi?"

Tiểu tư do dự: "Nhưng mà, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Ngươi cảm thấy thân phận địa vị của bản tiểu thư không bằng hắn?" Viên Ngọc Chi liếc hắn một cái. "Mở to mắt chó của ngươi ra mà xem, bản tiểu thư có phụ thân là Quốc cữu, gọi Hoàng hậu nương nương là di nương, trái tim Mục Cẩm ca ca còn ở chỗ ta, có điểm nào không bằng hắn?"

"Tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân chỉ sợ hãi."

"Có gì phải sợ! Cứ làm theo ý bản tiểu thư, chắc chắn là thành công."

Tiểu tư kia vẫn sợ. Viên Ngọc Chi nói: "Hơn nữa, nếu sau này bản tiểu thư trở thành Thái tử phi, sẽ chính là chủ tử của ngươi, đương nhiên không thiếu ưu đãi cho ngươi."

Tiểu tư kia nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải đồng ý.

Hôm đó Mạch Sương đang vẽ tranh trong thư phòng, Đông Linh đứng một bên mài mực, trên bàn có đặt một chiếc lư hương. Khói bay nhè nhẹ từ trong lư hương ra, tỏa khắp căn phòng.

Đông Linh đứng mài mực mà mí mắt cứ sụp xuống, váng váng vất vất. Mạch Sương đang chuyên tâm vẽ tranh vẫn chưa phát hiện ra nha hoàn bên cạnh bất thường, cho đến khi cơ thể Đông Linh ngả sang một bên.

Mạch Sương giật mình, vội vàng đỡ nàng: "Sao vậy?"

Đông Linh cố gắng mở mắt ra, thì thào: "Công tử, em chóng mặt."

Đến giờ Mạch Sương cũng thấy hơi hoa mắt, đỡ nha hoàn ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua lư hương không ngừng tỏa khói trên bàn, nhận ra có chỗ bất ổn, cầm chén trà trên bàn, mở nắp lư hương ra, đổ hết trà vào trong.

Quay đầu nhìn Đông Linh trên ghế, tiểu nha đầu đã hôn mê bất tỉnh. Mạch Sương lắc đầu thật mạnh, chỉ cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, mí mắt không khống chế được mà nhắm lại.

Chương 12

Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng

Lúc này, Mục Cẩm đang luyện kiếm ở tiền viện, Viên Ngọc Chi thì ngồi trong chòi nghỉ mát ngắm nhìn say sưa.

Mục Cẩm luyện mấy bộ kiếm pháp xong, thu kiếm đi vào trong chòi nghỉ mát. Viên Ngọc Chi nhìn Mục Cẩm đi tới: "Kiếm pháp của Mục Cẩm ca ca tinh xảo thật đó, có lẽ khắp thiên hạ này không ai có thể địch nổi!"

Hắn liếc nhìn Viên Ngọc Chi một cái, cười nhẹ một tiếng: "Chỉ biết nịnh nọt."

Viên Ngọc Chi cười nghênh đón: "Sao vậy được, muội chỉ nói sự thật thôi. Kiếm pháp của Mục Cẩm ca ca quả thật vô cùng xuất thần nhập hóa!"

Nói đến kiếm pháp, kiếm pháp của Mạch Sương mới có thể coi như thần kiếm hợp nhất. Mục Cẩm nâng chén trà lên, nhớ lại những chiêu thức mà Mạch Sương múa kiếm, rõ ràng chỉ là những chiêu thức bình thường, nhưng sao đến tay cậu lại trở nên thâm sâu như vậy?

"Mục Cẩm ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Mục Cẩm uống hết chén trà.

Lúc này, một tiểu tư đi về phía chòi nghỉ mát.

"Thái tử điện hạ, nô tài có chuyện muốn bẩm báo."

Viên Ngọc Chi nhìn tên tiểu tư đang cúi đầu bên ngoài, mừng thầm trong lòng, đợi lát nữa xem một màn kịch hay.

"Chuyện gì?" Mục Cẩm đặt chén trà xuống, hỏi.

Tiểu tư nói: "Nô tài nhìn thấy Thái tử phi dẫn người về từ cửa sau, lén vào sương phòng, vô cùng đáng nghi, nên tới đây bẩm báo Thái tử điện hạ."

Mục Cẩm nhướng mi: "Ngươi thấy tận mắt?"

"Vâng, nô tài thấy tận mắt."

Viên Ngọc Chi nói: "Mục Cẩm ca ca, lần trước không phải huynh nói muốn tóm được nhược điểm của hắn sao? Cho nên, muội đã tự chủ trương dặn dò mấy hạ nhân trong phủ âm thầm giám thị, có một chút bất thường nào phải bẩm báo lập tức."

"Mục Cẩm ca ca, hắn dám vô pháp vô thiên ngay trong phủ, huynh không thể bỏ qua dễ dàng. Chúng ta đi mau đi, bắt hắn tại trận, xem hắn còn nói gì được."

Sắc mặt Mục Cẩm càng khó coi hơn, bàn tay nắm chặt lại đến mức trắng bệch. Rõ ràng mấy hôm trước đã nhắc nhở cậu, nếu dám làm ra loại chuyện đồi phong bại tục, đừng trách hắn vô tình. Không ngờ mới qua mấy ngày mà đã có chuyện này.

Đứng dậy từ ghế đá, ánh mắt Mục Cẩm như băng sương: "Dẫn bản cung đến đó!"

Viên Ngọc Chi cong khóe môi, cũng đi theo. Tên tiểu tư dẫn hai người đến một gian sương phòng ở hậu viện, đó là chỗ ở của hạ nhân.

Mới đi tới cửa, đã nghe thấy những âm thanh dồn dập trong phòng, sắc mặt Mục Cẩm xám ngoét lại. Nếu nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, hắn cảm thấy nhất định mình sẽ đâm một kiếm kết liễu cậu.

Giơ chân đá văng cửa ra, một chiếc chăn trên giường động đậy như cuộn sóng, âm thanh phát ra từ chính chỗ này. Cảnh tượng dưới lớp chăn, khiến người ta phải liên tưởng miên man.

Mục Cẩm nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân bước vào, lật chăn lên, nhìn cảnh tượng bên dưới không sót chỗ nào. Đầu tiên là Viên Ngọc Chi ở phía sau hắn hét toáng lên, Mục Cẩm thì trừng lớn hai mắt.

Hai nam nhân trên giường đều trần truồng, bị trói tay chân, trong miệng bị nhét một mảnh vải nên không nói được gì, chỉ biết nhúc nhích trên giường. Nhìn thấy Thái tử, hai người trên giường cũng trợn trừng mắt lên.

Trên giường không hề có bóng dáng Mạch Sương. Mục Cẩm thở ra một hơi, quay ra sau nhìn tên tiểu tư dẫn đường. "Đây rốt cuộc..." Thế nhưng, đằng sau không hề có ai, đã không còn thấy bóng dáng tiểu tư dẫn đường đâu.

Viên Ngọc Chi nhắm chặt mắt rúc trong người Mục Cẩm, không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng trên giường.

Lúc nãy ở trong thư phòng, sau khi Đông Linh ngã xuống, Mạch Sương đỡ nàng ngồi xuống ghế.

Đúng lúc này, một bóng người màu xanh xuất hiện ở cửa, chính là Cảnh Lan Châu.

Mạch Sương giật mình: "Cảnh huynh?"

Cảnh Lan Châu bước vào phòng: "Cuốn sách mà ta nói với huynh lần trước, ta đã mang đến đây."

Mạch Sương chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, dần dần không thể đứng vững. Cảnh Lan Châu tiến đến đỡ cậu, lại nhìn sang nha hoàn trên ghế: "Thế này là sao?"

Mạch Sương nói: "Hình như trong lư hương có thuốc mê."

Cảnh Lan Châu nhìn lư hương đã bị dập tắt, lại kết hợp với tình cảnh của cậu, lập tức hiểu ra, quyết định rất nhanh: "Ta đỡ huynh đi nghỉ ngơi trước." Sử dụng tiên ấn, chỉ trong nháy mắt đã đưa Mạch Sương biến mất trong thư phòng.

An trí Mạch Sương ở phòng ngủ xong, hắn quay lại thư phòng, quay người một vòng, biến thành Mạch Sương, đặt nha hoàn trên ghế nằm xuống đất, còn mình thì gục xuống bàn, giả bộ hôn mê bất tỉnh.

Không đợi lâu lắm, quả nhiên có người vào, cho hắn vào một cái bao màu đen to đùng, vác lên lưng. Cảnh Lan Châu nằm trong túi ngẫm nghĩ, quả nhiên có người muốn hại cậu.

Tới một gian sương phòng, bên trong đã có một nam tử trẻ tuổi đợi sẵn, giọng điệu vô cùng lẳng lơ, chắc là tiểu quan trong thanh lâu gần đây.

Lúc này, Cảnh Lan Châu bước ra khỏi cái bao, hai người kia thấy hắn tỉnh lại, giật thót mình. Đang định trốn, tiếc rằng đã chậm, Cảnh Lan Châu phất tay áo một cái, cả hai người đều bất tỉnh.

Cởi quần áo của hai người kia ra rồi trói lại, cũng làm cho cả hai tỉnh lại, trùm chăn lên, mình thì tiếp tục biến thành tên tiểu tư kia đi đến chòi nghỉ mát bẩm báo. Để Mục Cẩm được chứng kiến màn kịch hay này.

Mạch Sương ngồi trong phòng đọc sách, vừa nãy Cảnh Lan Châu lại tới, nói có kẻ muốn lập bẫy hãm hại cậu, bảo cậu đọc sách trong phòng ngủ.

Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra, Mạch Sương ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Mục Cẩm. Mục Cẩm nhìn cậu chằm chằm, Mạch Sương điềm tĩnh đứng dậy: "Tham kiến điện hạ."

Khi ngẩng đầu lên, Mục Cẩm đã rời đi. Cũng chỉ là muốn nhìn xem, rốt cuộc cậu đang làm gì, và đang ở cùng ai.

Trong phòng xuất hiện bóng dáng Cảnh Lan Châu, hắn vung tay một cái, cửa phòng đang mở toang bỗng đóng lại.

Mạch Sương chắp tay nói: "Đa tạ Cảnh huynh tương trợ."

Cảnh Lan Châu nói: "Chỉ là ta không nhìn nổi mọi hành vi của bọn họ thôi."

Lại nhìn Mạch Sương, thở dài một hơi: "Cũng là lòng dạ huynh quá tốt. Sau này sống trong phủ phải chú ý nhiều một chút. Nhất là nữ tử họ Viên bên cạnh Thái tử, cô ta một lòng một dạ muốn nhằm vào huynh."

Mạch Sương cười bất đắc dĩ: "Lời Cảnh huynh nói, Doãn mỗ nhớ kỹ."

Cảnh Lan Châu nhìn cậu, nhất định đã phải chịu không ít uất ức trong phủ, nếu sau này nữ nhân bụng dạ độc ác Viên Ngọc Chi kia vào cửa, cuộc sống của cậu lại càng không tốt.

"Doãn huynh."

"Ừm?"

"Huynh có từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, đến một nơi khác không?"

Mạch Sương nghe vậy, hơi sững lại, rồi nói: "Nghĩ thì có thể làm gì được? Ở nhân gian, mệnh cha, mệnh quân đều không thể trái. Một mệnh lệnh của cha mẹ, một thánh chỉ của quân vương, thì không còn do mình lựa chọn nữa."

Cảnh Lan Châu cười khổ, kiếp này Tử Nguyệt tiên quân đã được định trước phải gả cho Mục Cẩm, Mục Cẩm cũng đã được định trước phải căm hận Tử Nguyệt tiên quân. Đây là mệnh cách mà Minh Vương thiết lập cho họ, người ngoài như hắn dù muốn thay đổi, cũng không thay đổi được gì.

"Sau này sống trong phủ, chính huynh cũng phải cẩn thận một chút."

Mạch Sương gật đầu: "Ừ."

"Nếu có thời gian rảnh ra ngoài thì cứ tới tìm ta, lúc nào ta cũng phụng bồi." Nói xong, đưa một viên trân châu ra. "Chỉ cần xoa viên trân châu này ba cái, ta sẽ xuất hiện."

Mạch Sương nhận lấy, nói cám ơn.

Cảnh Lan Châu đi ra phủ Thái tử, gặp Minh Vương cũng đang ở ngoài phủ.

"Giữa ban ngày ban mặt mà Minh Vương điện hạ lại xuất hiện ở đây, ngạc nhiên thật."

Minh Vương lạnh mặt, nói: "Bản vương đã nhắc nhở từ trước, nếu có người dám phá hỏng mệnh cách bản vương thiết lập cho hai người họ, ngươi biết rõ sẽ có hậu quả gì."

Tiên giả hạ phàm lịch kiếp, nếu mệnh cách bị sửa, nhẹ thì luân hồi lần hai, nặng thì nhập ma. Mà mệnh cách của con người bị sửa, sẽ vĩnh viễn không thể được luân hồi lần nữa, chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ dưới âm phủ. Điều này, Cảnh Lan Châu luôn biết rõ.

Minh Vương xuất hiện chỉ để nói vậy, sau đó lại biến mất. Cảnh Lan Châu nhìn xuống mặt đất, xem ra, vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chịu khổ.

Gần tối, phủ Thái tử khôi phục sự tĩnh lặng.

Thái tử Mục Cẩm ngồi trong thư phòng, gần vào đêm, ánh sáng trong phòng mờ dần, bao phủ nửa khuôn mặt hắn trong bóng tối. Trong thư phòng có một người đang quỳ, chính là một trong số hai người hôm nay bị trói trên giường.

Mục Cẩm lên tiếng: "Rốt cuộc chuyện hôm nay có ẩn tình gì, nói lại toàn bộ cho bản cung, nếu có nửa câu dối trá, bản cung lấy đầu của ngươi!"

Người đang quỳ run lên bần bật: "Nô tài biết tội, cầu xin Thái tử điện hạ tha mạng! Cầu xin Thái tử điện hạ tha mạng!"

"Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?" Mục Cẩm nói.

Người quỳ trên mặt đất nôn nóng đến độ chảy nước mắt: "Là, là tiểu thư của phủ Thượng thư, là tiểu thư sai nô tài làm vậy. Nô tài sợ đắc tội tiểu thư, nên nhất thời hồ đồ. Cầu xin Thái tử điện hạ khai ân, tha cho nô tài!"

"Nói rõ ràng ra! Bản cung muốn biết toàn bộ chân tướng!"

Tên tiểu tư đang quỳ nuốt nước miếng, mới nói: "Mấy hôm trước Viên tiểu thư gọi nô tài ra ngoài, sai nô tài làm chút chuyện cho tiểu thư, nô tài tưởng không phải chuyện gì lớn nên ra ngoài. Sau đó mới biết, Viên tiểu thư sai nô tài hãm hại Thái tử phi, bảo nô tài đến thanh lâu tìm một tiểu quan, rồi làm Thái tử phi ngất xỉu, cởi hết quần áo, sau đó, sau đó mới để Thái tử điện hạ nhìn!"

Mục Cẩm hít một hơi lạnh, không ngờ nha đầu Viên Ngọc Chi kia lại có tâm kế như vậy, ba lần bốn lượt bày mưu tính kế, đúng là đã xem nhẹ nàng. Mục Cẩm hỏi tiếp: "Vậy hôm nay bản cung thấy ngươi và tiểu quan kia nằm trần truồng trên giường là thế nào?"

"Là Thái tử phi. Nô tài vốn tưởng Thái tử phi bất tỉnh, không ngờ đột nhiên Thái tử phi tỉnh lại, làm nô tài hôn mê, lúc nô tài tỉnh lại, đã thành như vậy."

Mục Cẩm nghe đến đó, không thấy tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười.

"Nô tài thật sự biết tội, cầu xin Thái tử điện hạ khai ân, tha mạng nô tài!" Tiểu tư dập đầu xuống đất.

Mục Cẩm liếc hắn một cái, nói: "Thu dọn đồ đạc cút ngay khỏi đây, sau này đừng để bản cung nhìn thấy ngươi!"

"Vâng vâng vâng, nô tài đã biết, tạ ơn điện hạ không giết!"

Biết được chân tướng sự việc, Mục Cẩm ra khỏi thư phòng, đến ngay phòng ăn. Vào giờ này, cũng chính là lúc Mạch Sương ăn cơm.

Trên bàn đã bày biện mấy món ăn, nhưng Mạch Sương không ở đây. Mục Cẩm vừa ngồi xuống, Mạch Sương đã xuất hiện ở cửa, không thấy nha hoàn Đông Linh đi cùng, có lẽ vẫn đang hôn mê.

Mạch Sương thỉnh an xong thì ngồi xuống bàn không chút kiêng dè, vừa định nói với hạ nhân mang thức ăn mặn lên, bị Mục Cẩm ngăn cản: "Không cần, hôm nay bản cung muốn ăn chay."

Chương 13

Đồng Hành. Dạo Phố

Mạch Sương không nói gì nữa. Mục Cẩm bắt đầu gắp món chay, ăn được mấy miếng đã không còn hứng thú. Mấy món chay này không hề có một chút dầu mỡ, giống như nước đun sôi vậy, ăn mấy miếng thì thấy mới lạ, nhưng ăn nhiều sẽ như nhai sáp vậy.

Liếc sang nhìn Mạch Sương, cậu đã quen ăn chay, vớt một miếng cải trắng trong nước luộc ra mà cậu ăn không hề thay đổi sắc mặt. Mục Cẩm nuốt miếng chay trong miệng xuống, lại gắp thêm một miếng đậu trắng, kiên trì ăn tiếp.

Từ sau chuyện kia, mấy ngày liên tiếp Viên Ngọc Chi không dám tới phủ Thái tử nữa.

Không ngờ cách bảy, tám ngày sau, Mục Cẩm vẫn nhắc lại chuyện đó.

"Chuyện bày mưu hãm hại, bản cung không muốn thấy lần thứ ba."

Viên Ngọc Chi chột dạ nhìn hắn: "Mục Cẩm ca ca, huynh, nói gì vậy?"

"Chuyện lần trước bản cung đã biết rồi, có ý gì, không ai rõ hơn muội."

"Cái gì mà chuyện lần trước chứ, tên, tên họ Doãn kia đã nói gì sao? Muốn mượn chuyện này để chia rẽ quan hệ giữa chúng ta à?" Nói mà không hề có chút sức lực.

Mục Cẩm nhẹ nhàng liếc nàng: "Đủ rồi, đừng diễn kịch trước mặt bản cung."

Viên Ngọc Chi cúi đầu: "Muội, muội chỉ muốn giúp Mục Cẩm ca ca thôi."

"Nếu muội thật sự có lòng muốn giúp, thì đừng gây thêm phiền phức cho bản cung."

"Muội..." Vẻ mặt Viên Ngọc Chi đầy tủi thân, hai mắt đỏ lên. "Muội làm tất cả cũng chỉ vì huynh, bây giờ huynh còn nói muội gây thêm phiền phức? Hay là, huynh không còn hy vọng tên họ Doãn kia đi khỏi đây nữa?"

Sắc mặt Mục Cẩm ngưng lại, rồi lạnh mặt nói: "Bản cung chỉ là ghét loại chuyện vu oan giá họa."

"Nhưng mà, ngoại trừ chuyện đó ra, muội không nghĩ ra được cách nào khác."

"Đây là chuyện của bản cung, không cần muội xen vào." Mục Cẩm bỏ lại một câu rồi quay người rời đi. Nhìn theo bóng dáng hắn, Viên Ngọc Chi rơi lệ lã chã, thì thào trong miệng: "Sao huynh ấy lại nói vậy với ta..."

Nha hoàn bên cạnh nói: "Tiểu thư, Thái tử điện hạ chỉ nhanh miệng nhất thời thôi, không có ác ý gì đâu."

Hôm đó, Mạch Sương đang múa kiếm trong sân. Mục Cẩm nhìn thấy từ đằng xa, dừng chân lại nhìn, tâm niệm xoay chuyển, nói với thị vệ phía sau: "Đi mang kiếm của bản cung tới đây."

"Vâng."

Mạch Sương đang chăm chú luyện kiếm, bỗng nhiên có một người lộn nhào trên không trung lao về phía cậu, cậu phản ứng rất nhanh, giơ ngang kiếm lên chắn. Thấy rõ là Mục Cẩm, lùi ra sau mấy bước, cầm kiếm chắp tay: "Điện hạ."

Mục Cẩm chỉ kiếm vào cậu: "So đấu với bản cung một trận."

Mạch Sương còn chưa đáp ứng, Mục Cẩm đã xuất kích trước, bước đi như bay về phía cậu. Mạch Sương nhún đầu ngón chân xuống rồi nhảy lên không trung, Mục Cẩm cũng bay lên không trung, kiếm của hai người chạm vào nhau, tạo ra tiếng kêu trong trẻo.

Từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống đất, Mục Cẩm liên tục xuất chiêu, Mạch Sương liên tục lùi ra sau, chỉ thủ chứ không công, rõ ràng là cố ý rơi vào thế yếu.

Mục Cẩm cực kỳ khó chịu, thu kiếm lại lùi ra sau mấy bước, nhìn cậu chằm chằm nói: "Dùng hết sức!"

Vì thế, vung kiếm lên, lại tiếp tục xông đến. Mạch Sương đứng bất động, lúc này không nhường hắn nữa. Sau ba chiêu, kiếm trên tay Mục Cẩm bị hất văng ra ngoài, cắm vào trong bụi hoa. Mà kiếm trên tay Mạch Sương, chĩa thẳng vào tim Mục Cẩm, mũi kiếm chỉ cách lồng ngực hắn không đến ba tấc.

Mục Cẩm đứng im, giật mình ngây người nhìn cậu, chỉ cảm thấy người trước mặt đẹp không tả nổi, hàng mi đen dày, ánh mắt trong suốt như lưu ly, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mím nhẹ, đẹp hơn cả nữ tử, lại không hề mang vẻ nữ khí.

Mạch Sương thu kiếm, chắp tay: "Đa tạ."

Bỗng nhiên, Mục Cẩm lấy lại tinh thần, rời tầm mắt đi, chột dạ một cách khó hiểu. Đi vào trong bụi hoa gần đó lấy kiếm, nói sau lưng: "Lần sau, nhất định bản cung sẽ thắng ngươi."

Nói xong, nhấc chân bước đi.

Đông Linh đang đứng một bên dè dặt đi ra, dâng khăn mặt lên, nói nhỏ: "Vừa rồi em còn tưởng điện hạ thua xong sẽ tức giận chứ?" May mà không có, trong lòng thấy may mắn.

Đến giờ ăn cơm, Mạch Sương vừa mới đến phòng ăn xong, Mục Cẩm cũng xuất hiện luôn. Bình thường thời gian hai người dùng bữa đều khác nhau, nhưng mấy ngày gần đây thì luôn xuất hiện cùng lúc.

Hạ nhân mang mấy món chay lên trước, rồi lại mang mấy món mặn lên. Mạch Sương đang định vươn đũa đến đĩa rau, đột nhiên Mục Cẩm làm ra một hành động, bưng đĩa gà quay đổ hết vào đĩa rau, còn dùng đũa trộn đều.

Toàn bộ hạ nhân đều sững sờ, khuôn mặt Mạch Sương vẫn không đổi sắc. Mục Cẩm lại tiếp tục đổ đĩa thịt kho tàu vào trong đĩa khoai tây chưng, đổ thịt bò luộc vào canh mướp.

Như vậy, các món mặn và món chay trên bàn đều được trộn chung với nhau.

Tất cả mọi người trong phủ Thái tử đều biết, Thái tử phi chỉ ăn chay không ăn mặn, sau khi các món ăn được trộn vào nhau, mấy món chay đã dính không ít dầu mỡ.

Mục Cẩm làm như không có chuyện gì xảy ra bắt đầu ăn cơm, Đông Linh đứng bên cạnh nói vào tai Mạch Sương: "Công tử, em lại đi bưng món chay cho cậu."

"Không cần." Mạch Sương nói.

Mục Cẩm lên tiếng: "Phủ Thái tử không phải chùa của hòa thượng, ngày nào cũng ăn chay, người ngoài biết được còn tưởng bản cung bạc đãi ngươi."

Đông Linh nói thầm trong lòng, vốn dĩ đã bạc đãi rồi.

Mặc dù Mạch Sương lớn lên ở đạo quán, nhưng không phải đạo sĩ, chỉ là cậu luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tạo thành thói quen chỉ ăn chay. Cậu đã từng ăn thức ăn mặn, trong các buổi cung yến hay thọ yến, ở ngay trước mặt mọi người, ít nhiều cũng có ăn một chút.

Đũa của Mạch Sương duỗi về phía món khoai tây được trộn chung với thịt kho tàu. Mục Cẩm nhìn đũa của cậu, cuối cùng cũng chỉ gắp khoai tây.

Mục Cẩm không nói gì nữa, tiếp tục ăn cơm.

Thái tử Mục Cẩm hạ triều xong, thì đến tẩm cung của Hoàng hậu thỉnh an.

Hoàng hậu còn đặc biệt dặn dò Ngự Thiện phòng làm chút bánh ngọt, ngồi trong Ngự Hoa viên cùng nói chuyện với hắn.

"Gần đây con và nha đầu Ngọc Chi kia cãi nhau à?" Đột nhiên Hoàng hậu nhắc đến chuyện này.

Mục Cẩm bưng chén trà lên: "Không có."

"Thật sự không có?" Hoàng hậu hỏi lại, Mục Cẩm không nói gì, lần trước quở trách nàng xong, đã nhiều ngày nàng không đến phủ Thái tử.

Hoàng hậu cười, cũng xem như hiểu được: "Nó ấy à, tuy hơi tùy hứng một chút, nhưng bản tính thiện lương, không chịu được chút uất ức, con cũng nên nhường nó một chút."

Mục Cẩm trả lời qua loa: "Nhi thần biết."

"Bản cung cũng hiểu đôi chút về tâm tư nữ nhi, hôm nào đó tặng nó chút đồ trang sức, cam đoan bao nhiêu tức giận của nó đều biến mất."

Mục Cẩm gật đầu. Không cần nghĩ cũng biết, Viên Ngọc Chi đã đến khóc lóc kể lể với Hoàng hậu. Hoàng hậu nương nương rất sủng ái chất nữ này, chuyện gì cũng chiều theo nàng. Cũng chính vì thế, Viên Ngọc Chi mới dám vô pháp vô thiên đến mức đó.

Hoàng hậu nhấp một hớp trà, đổi đề tài: "Phải rồi, Thái tử phi ở chỗ con, như thế nào?"

Mục Cẩm không biết Hoàng hậu đang hỏi về phương diện nào, chỉ đáp một câu: "Hắn rất tốt."

Hoàng hậu cười: "Bản cung muốn hỏi con và hắn như thế nào?"

Mục Cẩm nhìn thoáng qua Hoàng hậu, im lặng một lúc mới nói: "Không thế nào cả."

Hoàng hậu thở dài một hơi: "Cưới một nam nhân về, cũng khổ cho con. Nếu không phải nha đầu Viện Thanh kia tùy hứng, bỏ trốn cùng một thư sinh nghèo kiết, cũng chẳng cần con phải chịu tội thay nó."

Mục Cẩm mím môi không nói. Trước đây biết Hoàng thượng tứ hôn cho hắn, đối tượng còn là nhi tử của kẻ thù Doãn Thăng của mình, quả thật tức không chịu được. Nhưng qua mấy tháng nay, cũng đã phai nhạt dần. Hình như, cũng không đáng ghét như mình tưởng.

Rời đi từ chỗ Hoàng hậu, trở về phủ, đúng lúc thấy Mạch Sương đang định ra ngoài.

Mạch Sương hành lễ, Mục Cẩm lạnh mặt hỏi: "Đi đâu?"

Hắn chưa bao giờ hỏi mình như vậy, Mạch Sương sửng sốt một chút mới trả lời: "Ra ngoài đi dạo một lát."

"Đúng lúc, bản cung cũng muốn đi dạo."

Khuôn mặt Mạch Sương không chút gợn sóng, Đông Linh thì hơi kinh ngạc nhìn Mục Cẩm.

"Chờ ở đây, bản cung đi thay quần áo." Đi vội vào phòng ngủ.

Đông Linh như sắp rớt cằm xuống đất, đợi hắn đi xa, mới ghé sát vào hỏi nhỏ: "Công tử, điện hạ muốn đi cùng hả?"

"Tùy hắn."

Mục Cẩm thay quần áo xong, đi đến trước mặt Mạch Sương, cũng không nói gì hết, đi lên xe ngựa mà quản gia chuẩn bị cho Mạch Sương. Tiếp đó, Mạch Sương cũng lên xe ngựa.

Tới con đường sầm uất nhất kinh thành, hai người xuống xe ngựa.

Mạch Sương nói trước: "Thần muốn đến hiệu sách gần đây, nên phân đường cùng điện hạ ở ngay chỗ này."

Vẻ mặt Mục Cẩm không vui: "Ngươi tưởng bản cung không biết ngươi muốn thoát khỏi bản cung để hẹn hò với tình lang?"

Nghe thấy hai chữ tình lang, sắc mặt Mạch Sương hơi thay đổi: "Điện hạ hiểu lầm."

Đông Linh nói: "Đúng đó, Thái tử điện hạ, công tử thật sự muốn đến hiệu sách, tuyệt đối không có gì mà... tình lang." Hai chữ cuối cùng, Đông Linh nói nhỏ tưởng như không thể nghe thấy.

Mục Cẩm nhìn thoáng qua Mạch Sương, ngạo nghễ nói: "Hiệu sách ở đâu, bản cung cũng muốn đến xem sao."

Vì thế, sau cùng biến thành Mục Cẩm đi đằng trước, Mạch Sương và Đông Linh đi theo sau hắn.

Trên đường kẻ đến người đi, mọi người đều mặc thường phục ra ngoài, hai người Mạch Sương và Mục Cẩm đều có khí chất xuất chúng, dẫn tới bao nhiêu ánh mắt khuynh mộ.

Kể ra Mục Cẩm cũng trông như thật sự muốn đi dạo, nhìn đây một chút, nhìn kia một chút. Mặc dù ngày nào thượng hạ triều hắn cũng đi qua con đường này, nhưng chưa bao giờ dừng lại ngắm nhìn.

Trước khi cập quan, hắn sống trong cung, không biết đến thế giới bên ngoài. Chuyển ra ngoài cung đã được hai năm, ngày nào cũng đi đi lại lại giữa hoàng cung và phủ Thái tử, cũng chưa từng đi dạo xung quanh.

"Công tử, mua trang sức cho người trong lòng đi, nhiều thiên kim đại tiểu thư trong thành mua trang sức ở chỗ tôi lắm." Đại nương hàng trang sức nói.

Mục Cẩm nhìn sang theo tiếng gọi, quầy hàng kia bày rất nhiều đồ trang sức cho nữ tử, nhớ lại lời Hoàng hậu nương nương nói sáng nay, bèn đi tới.

Đứng trước quầy hàng, đại nương bán trang sức cười tươi, cầm một chiếc vòng ngọc: "Công tử, nhìn xem, chiếc vòng tay này óng ánh rực rỡ, đeo vào vừa dễ chịu lại vừa tôn lên thân phận, các cô nương đều thích đeo."

"Vậy lấy cái này."

"Cái này giá mười lượng bạc. Công tử xem những thứ khác đi, tôi còn có một chiếc trâm ngọc, rất hợp với chiếc vòng tay này."

"Không cần."

Phía sau có tiểu tư trong phủ đến trả tiền. Đông Linh bất bình trong lòng: Vừa rồi còn nói công tử nhà ta hẹn hò với tình lang, giờ còn trắng trợn mua trang sức cho người trong lòng.

Mục Cẩm quay lại, thấy Mạch Sương đứng phía sau cách mình khá xa, đột nhiên trong lòng thấy áy náy một cách khó hiểu. Cái cảm giác này, giống như vừa làm chuyện có lỗi với cậu vậy.

Chương 14

Hiệu Sách. Xuân Cung

Vượt qua cậu, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, ở một góc rẽ có một nam tử áo xanh đứng đó, ánh mắt hắn dừng trên người Mạch Sương với bộ quần áo trắng tinh. Nhưng ngại có Mục Cẩm bên cạnh, hắn không tiện qua đó, chỉ đứng nhìn, biến ra một tiên ấn, rồi biến mất ở góc rẽ.

Dừng ở đây một chút, lại đi đến kia một chút, từ đầu đường tới cuối đường, tổng cộng đi mất một canh giờ. Mạch Sương đi đằng sau hắn, không trách cứ một câu, cũng không mảy may có một chút mất kiên nhẫn nào.

Đi đến cuối đường, Mục Cẩm quay người hỏi: "Hiệu sách ngươi nói ở đâu?"

"Đã là giữa trưa, điện hạ nên về phủ dùng bữa đi."

Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn trời, đúng là đã giữa trưa: "Tìm nơi ăn trưa trước, lát nữa lại đi."

Hắn đã quyết tâm, thế nào cũng phải đến hiệu sách kia.

Lên tầng hai của một tửu lâu gần đó, ngồi xuống ghế, tiểu nhị lập tức tới hỏi muốn ăn gì, Mục Cẩm tùy tiện gọi mấy món.

Không ngờ lúc bưng lên, phần lớn đều là món mặn, còn món chay đại để chỉ có mỗi đĩa hành. Mục Cẩm liếc sang nhìn Mạch Sương đang trầm mặc không nói gì, dặn dò tiểu nhị: "Mang thêm mấy món chay lên."

"Vâng, tiểu nhân đi ngay."

Ăn xong, ngồi nghỉ trong tửu lâu một lát, mới tiếp tục đến hiệu sách.

Vào hiệu sách, lão bản nhìn qua một cái đã nhận ra Mạch Sương: "Công tử, cậu tới rồi, sách lần trước cậu cần, người kia mượn xong đã trả lại rồi, tôi vẫn giữ cho cậu đấy."

Mạch Sương cười nhẹ với lão bản: "Đa tạ lão bản."

"Khách khí quá." Lão bản hiệu sách trông rất thân thiện kia nhìn thấy nam tử phía sau Mạch Sương, liền hỏi: "Vị này là?"

Mạch Sương dừng một chút, đáp: "Một vị tri kỷ của tại hạ."

Lão bản hiểu ý ngay, chắp tay với Mục Cẩm: "Hạnh ngộ hạnh ngộ."

Mục Cẩm không thay đổi sắc mặt, làm ra vẻ như không liên quan đến mình. Lão bản hiệu sách đi lấy sách trong tủ cho Mạch Sương, Mạch Sương nhận sách giao cho Đông Linh: "Ta vào trong xem tiếp."

Nói xong, đi vào căn phòng chuyên dự trữ sách. Bên trong có kê khoảng bảy, tám giá sách, tối thiểu cũng phải có hơn vạn quyển, đủ loại sách đều có cả. Mục Cẩm đi vào cùng, Mạch Sương đang giở sách bên cạnh giá sách, hắn nói phía sau: "Lần sau nếu có ai hỏi, ngươi nên nói bản cung là phu quân của ngươi." Ngữ khí có vẻ mỉa mai.

"Thần thì không sao cả, chỉ sợ Thái tử điện hạ để ý."

Mục Cẩm định nói gì đó nhưng lại thôi, trong cổ họng như có thứ gì đó mắc kẹt, không nói ra lời.

Mạch Sương tiếp tục chọn sách, Mục Cẩm cũng nhìn xung quanh.

Tàng thư trong phủ Thái tử có thể xem như cái gì cũng có, nhưng đa phần đều là những tác phẩm của các danh gia, hầu như Mạch Sương đã xem hết. Còn ở đây có rất nhiều bộ sách của những người không có tiếng tăm, ở chỗ khác không dễ dàng tìm thấy, cho nên mới thích đến đây đọc.

Đột nhiên, rầm một tiếng, Mạch Sương quay người lại, thấy trước mặt Mục Cẩm có rất nhiều sách bị mở tung, còn trên giá thì trống rỗng một khoảng.

Mạch Sương qua đó, Mục Cẩm giơ quyển sách mà hắn đang cầm ra: "Ngươi đến đây để xem loại sách này?"

Mạch Sương nhìn lướt qua quyển sách trên tay hắn, chính là một quyển xuân cung, chắc là được nhét ở trong, bị hắn kéo ra, nên sách bên ngoài mới rơi hết xuống.

Mạch Sương thản nhiên, trong các hiệu sách mà có một hai quyển này cũng không có gì lạ: "Thần vẫn muốn xem, tiếc là không tìm thấy, ngược lại bị điện hạ tìm ra rồi."

Mục Cẩm: "..."

Đông Linh, tiểu tư và lão bản hiệu sách nghe thấy tiếng động đều vào trong xem thế nào, nhìn thấy một đống sách rơi xuống đất, lại nhìn sang Mục Cẩm. Mục Cẩm giấu quyển sách đang cầm vào trong tay áo, nói với tiểu tư: "Còn không mau đến đây dọn dẹp."

"Vâng." Tiểu tư đến thu dọn ngay lập tức.

Trước khi rời đi, Mạch Sương trả tiền ba quyển sách cho lão bản, nhưng rõ ràng trên tay chỉ có hai quyển, sao lại trả nhiều hơn một quyển. Lão bản hiệu sách cũng không phải người tham lợi: "Công tử, cậu trả thừa tiền rồi."

"Lão bản cầm đi, ta mua ba quyển, còn có một quyển trong tay áo."

Sắc mặt Mục Cẩm trở nên xám xịt, quyển sách giấu trong tay áo dù đặt thế nào cũng thấy kỳ quái.

Lão bản hiệu sách lập tức hiểu ra, dù là người đứng đắn đến đâu, xem loại sách đó cũng rất bình thường, đều là nam nhân, có thể hiểu mà.

Đi từ trong hiệu sách ra, mấy người về phủ.

Đã nhàn rồi ở bên ngoài suốt cả ngày, Mục Cẩm vừa về đến phủ là vào thư phòng xem công văn, mới ngồi xuống, nha hoàn đã đến hầu hạ. Mục Cẩm nhớ ra trong tay áo còn có một quyển sách, nói với nha hoàn đang mài mực bên cạnh: "Lui xuống đi."

"Vâng." Đợi nha hoàn đi rồi, Mục Cẩm mới lấy quyển sách kia ra.

Tuy từng trang từng trang vẽ có chút cẩu thả, nhưng vẫn thấy rõ người trên đó đang làm gì. Quyển sách này cũng không phải xuân cung bình thường, mà là vẽ tranh của hai nam tử đoạn tụ với những tư thế giao hợp khác nhau, và ở những địa điểm khác nhau.

Ở trong cung cũng có tranh xuân cung, mấy huynh đệ có tình cảm tốt đôi khi cũng trao đổi với nhau. Hắn cũng từng xem một hai quyển, nhưng hai nam nhân, thì đây là lần đầu tiên.

Mục Cẩm tùy tiện giở mấy trang, thấy rõ tư thế trên đó, cơ thể nóng lên một cách kỳ lạ, lập tức đóng lại, vứt sang một bên, còn uống thêm mấy hớp trà để lấy lại bình tĩnh.

Ban đêm về phòng, Mạch Sương hành lễ xong, rồi tiếp tục xem hai quyển sách mà hôm nay mua từ hiệu sách về. Mục Cẩm đi đến dừng trước mặt cậu, Mạch Sương ngẩng đầu lên: "Điện hạ có việc?"

Mục Cẩm lấy quyển xuân cung từ trong tay áo chìa ra: "Không phải ngươi nói muốn xem sao, cho ngươi."

"Đa tạ." Mạch Sương ung dung nhận lấy, đặt sang một bên.

Mục Cẩm nhìn lướt qua quyển sách bị cậu đặt ở một bên, nhướng mi: "Sao không xem, không dám à?"

Mạch Sương bình tĩnh nhìn hắn: "Điện hạ muốn thần xem bây giờ?"

"Bản cung chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc ngươi dám xem hay không dám xem."

"Cái này có gì mà không dám?"

"Vậy xem ngay bây giờ cho bản cung thấy."

Mạch Sương bỏ quyển sách trên tay xuống, cầm quyển xuân cung lên, mở ra. Mục Cẩm hồi hộp, dường như đang mong chờ điều gì đó.

Mạch Sương giở từng tờ từng tờ, xem rất chăm chú. Mục Cẩm lén nhìn phản ứng của cậu, không khác nhiều lắm so với bình thường. Hay là, ngoài mặt thì cậu bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng thấy nhộn nhạo?

Mạch Sương đã giở được hơn nửa quyển, Mục Cẩm thấy mặt cậu vẫn không có chút biến hóa nào, càng lúc càng tò mò, nếu là nam nhân bình thường thì phải đỏ mặt tía tai từ lâu rồi chứ.

Bất chợt, Mục Cẩm cầm cổ tay cậu, muốn xem thử mạch đập của cậu, vậy mà không hề thấy đập nhanh hơn. Vô thức nhìn lướt qua bên dưới, cũng không thấy có phản ứng gì, rốt cuộc người này thanh tâm quả dục đến mức nào đây?

Mạch Sương ngước mắt nhìn hắn: "Sao vậy?"

Nhất thời, Mục Cẩm thấy lúng túng, không tìm được lý do, đột nhiên thốt ra một câu: "Bản cung mỏi vai, xoa bóp giúp bản cung."

Mạch Sương trầm mặc một lúc, để sách xuống, đứng dậy nói: "Mời điện hạ ngồi."

Mục Cẩm cũng không hiểu sao vừa rồi lại nói như vậy, nói ra xong mới phát hiện. Ngồi xuống, Mạch Sương đi vòng ra sau lưng hắn, đặt hai tay lên vai hắn bắt đầu xoa bóp.

Mạch Sương vừa chạm vào người, Mục Cẩm đã cảm thấy có một dòng điện chạy khắp toàn thân, tê tê dại dại, có chút dễ chịu.

Hơi nghiêng mặt đi, từ khóe mắt có thể nhìn thấy một bóng trắng ở phía sau, bỗng có một loại cảm giác như thăng hoa lên trời. Nói không rõ nghĩ không tỏ, cứ quanh quẩn trong đầu, trong bất tri bất giác ngay cả tim cũng đập nhanh hơn.

Mục Cẩm hơi nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ, từ khi nào mình đã bắt đầu cho phép cậu đến gần mình?

Lúc ban đầu, đến cả nhìn cậu cũng không muốn nhìn, chứ đừng nói đến chuyện tới gần, nhưng sau đó, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn cơm, dường như tất cả đều rất tự nhiên, không có kháng cự, cũng không có chán ghét.

Vừa rồi rõ ràng là muốn nhìn dáng vẻ của cậu khi xem tranh xuân cung, ngờ đâu cuối cùng lại biến thành xoa bóp vai.

Lực xoa bóp của đôi tay trên vai rất thoải mái, nhịp nhàng không nhanh không chậm, khiến người ta thấy khoan khoái. Mục Cẩm vẫn nhớ rõ đôi tay đó, thon thả trắng ngần, đốt tay rõ ràng, múa kiếm vẽ tranh đánh đàn, không gì không biết.

Mục Cẩm không kìm lòng được, tay vội vàng giữ lấy bàn tay trắng ngần thon thả trên vai, động tác xoa bóp bỗng dừng lại, tay như bị giật điện, rụt lại.

"Được rồi." Hắn đứng dậy, đi vào gian trong.

Chương 15

Hiệu Sách. Xuân Cung

Vượt qua cậu, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, ở một góc rẽ có một nam tử áo xanh đứng đó, ánh mắt hắn dừng trên người Mạch Sương với bộ quần áo trắng tinh. Nhưng ngại có Mục Cẩm bên cạnh, hắn không tiện qua đó, chỉ đứng nhìn, biến ra một tiên ấn, rồi biến mất ở góc rẽ.

Dừng ở đây một chút, lại đi đến kia một chút, từ đầu đường tới cuối đường, tổng cộng đi mất một canh giờ. Mạch Sương đi đằng sau hắn, không trách cứ một câu, cũng không mảy may có một chút mất kiên nhẫn nào.

Đi đến cuối đường, Mục Cẩm quay người hỏi: "Hiệu sách ngươi nói ở đâu?"

"Đã là giữa trưa, điện hạ nên về phủ dùng bữa đi."

Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn trời, đúng là đã giữa trưa: "Tìm nơi ăn trưa trước, lát nữa lại đi."

Hắn đã quyết tâm, thế nào cũng phải đến hiệu sách kia.

Lên tầng hai của một tửu lâu gần đó, ngồi xuống ghế, tiểu nhị lập tức tới hỏi muốn ăn gì, Mục Cẩm tùy tiện gọi mấy món.

Không ngờ lúc bưng lên, phần lớn đều là món mặn, còn món chay đại để chỉ có mỗi đĩa hành. Mục Cẩm liếc sang nhìn Mạch Sương đang trầm mặc không nói gì, dặn dò tiểu nhị: "Mang thêm mấy món chay lên."

"Vâng, tiểu nhân đi ngay."

Ăn xong, ngồi nghỉ trong tửu lâu một lát, mới tiếp tục đến hiệu sách.

Vào hiệu sách, lão bản nhìn qua một cái đã nhận ra Mạch Sương: "Công tử, cậu tới rồi, sách lần trước cậu cần, người kia mượn xong đã trả lại rồi, tôi vẫn giữ cho cậu đấy."

Mạch Sương cười nhẹ với lão bản: "Đa tạ lão bản."

"Khách khí quá." Lão bản hiệu sách trông rất thân thiện kia nhìn thấy nam tử phía sau Mạch Sương, liền hỏi: "Vị này là?"

Mạch Sương dừng một chút, đáp: "Một vị tri kỷ của tại hạ."

Lão bản hiểu ý ngay, chắp tay với Mục Cẩm: "Hạnh ngộ hạnh ngộ."

Mục Cẩm không thay đổi sắc mặt, làm ra vẻ như không liên quan đến mình. Lão bản hiệu sách đi lấy sách trong tủ cho Mạch Sương, Mạch Sương nhận sách giao cho Đông Linh: "Ta vào trong xem tiếp."

Nói xong, đi vào căn phòng chuyên dự trữ sách. Bên trong có kê khoảng bảy, tám giá sách, tối thiểu cũng phải có hơn vạn quyển, đủ loại sách đều có cả. Mục Cẩm đi vào cùng, Mạch Sương đang giở sách bên cạnh giá sách, hắn nói phía sau: "Lần sau nếu có ai hỏi, ngươi nên nói bản cung là phu quân của ngươi." Ngữ khí có vẻ mỉa mai.

"Thần thì không sao cả, chỉ sợ Thái tử điện hạ để ý."

Mục Cẩm định nói gì đó nhưng lại thôi, trong cổ họng như có thứ gì đó mắc kẹt, không nói ra lời.

Mạch Sương tiếp tục chọn sách, Mục Cẩm cũng nhìn xung quanh.

Tàng thư trong phủ Thái tử có thể xem như cái gì cũng có, nhưng đa phần đều là những tác phẩm của các danh gia, hầu như Mạch Sương đã xem hết. Còn ở đây có rất nhiều bộ sách của những người không có tiếng tăm, ở chỗ khác không dễ dàng tìm thấy, cho nên mới thích đến đây đọc.

Đột nhiên, rầm một tiếng, Mạch Sương quay người lại, thấy trước mặt Mục Cẩm có rất nhiều sách bị mở tung, còn trên giá thì trống rỗng một khoảng.

Mạch Sương qua đó, Mục Cẩm giơ quyển sách mà hắn đang cầm ra: "Ngươi đến đây để xem loại sách này?"

Mạch Sương nhìn lướt qua quyển sách trên tay hắn, chính là một quyển xuân cung, chắc là được nhét ở trong, bị hắn kéo ra, nên sách bên ngoài mới rơi hết xuống.

Mạch Sương thản nhiên, trong các hiệu sách mà có một hai quyển này cũng không có gì lạ: "Thần vẫn muốn xem, tiếc là không tìm thấy, ngược lại bị điện hạ tìm ra rồi."

Mục Cẩm: "..."

Đông Linh, tiểu tư và lão bản hiệu sách nghe thấy tiếng động đều vào trong xem thế nào, nhìn thấy một đống sách rơi xuống đất, lại nhìn sang Mục Cẩm. Mục Cẩm giấu quyển sách đang cầm vào trong tay áo, nói với tiểu tư: "Còn không mau đến đây dọn dẹp."

"Vâng." Tiểu tư đến thu dọn ngay lập tức.

Trước khi rời đi, Mạch Sương trả tiền ba quyển sách cho lão bản, nhưng rõ ràng trên tay chỉ có hai quyển, sao lại trả nhiều hơn một quyển. Lão bản hiệu sách cũng không phải người tham lợi: "Công tử, cậu trả thừa tiền rồi."

"Lão bản cầm đi, ta mua ba quyển, còn có một quyển trong tay áo."

Sắc mặt Mục Cẩm trở nên xám xịt, quyển sách giấu trong tay áo dù đặt thế nào cũng thấy kỳ quái.

Lão bản hiệu sách lập tức hiểu ra, dù là người đứng đắn đến đâu, xem loại sách đó cũng rất bình thường, đều là nam nhân, có thể hiểu mà.

Đi từ trong hiệu sách ra, mấy người về phủ.

Đã nhàn rồi ở bên ngoài suốt cả ngày, Mục Cẩm vừa về đến phủ là vào thư phòng xem công văn, mới ngồi xuống, nha hoàn đã đến hầu hạ. Mục Cẩm nhớ ra trong tay áo còn có một quyển sách, nói với nha hoàn đang mài mực bên cạnh: "Lui xuống đi."

"Vâng." Đợi nha hoàn đi rồi, Mục Cẩm mới lấy quyển sách kia ra.

Tuy từng trang từng trang vẽ có chút cẩu thả, nhưng vẫn thấy rõ người trên đó đang làm gì. Quyển sách này cũng không phải xuân cung bình thường, mà là vẽ tranh của hai nam tử đoạn tụ với những tư thế giao hợp khác nhau, và ở những địa điểm khác nhau.

Ở trong cung cũng có tranh xuân cung, mấy huynh đệ có tình cảm tốt đôi khi cũng trao đổi với nhau. Hắn cũng từng xem một hai quyển, nhưng hai nam nhân, thì đây là lần đầu tiên.

Mục Cẩm tùy tiện giở mấy trang, thấy rõ tư thế trên đó, cơ thể nóng lên một cách kỳ lạ, lập tức đóng lại, vứt sang một bên, còn uống thêm mấy hớp trà để lấy lại bình tĩnh.

Ban đêm về phòng, Mạch Sương hành lễ xong, rồi tiếp tục xem hai quyển sách mà hôm nay mua từ hiệu sách về. Mục Cẩm đi đến dừng trước mặt cậu, Mạch Sương ngẩng đầu lên: "Điện hạ có việc?"

Mục Cẩm lấy quyển xuân cung từ trong tay áo chìa ra: "Không phải ngươi nói muốn xem sao, cho ngươi."

"Đa tạ." Mạch Sương ung dung nhận lấy, đặt sang một bên.

Mục Cẩm nhìn lướt qua quyển sách bị cậu đặt ở một bên, nhướng mi: "Sao không xem, không dám à?"

Mạch Sương bình tĩnh nhìn hắn: "Điện hạ muốn thần xem bây giờ?"

"Bản cung chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc ngươi dám xem hay không dám xem."

"Cái này có gì mà không dám?"

"Vậy xem ngay bây giờ cho bản cung thấy."

Mạch Sương bỏ quyển sách trên tay xuống, cầm quyển xuân cung lên, mở ra. Mục Cẩm hồi hộp, dường như đang mong chờ điều gì đó.

Mạch Sương giở từng tờ từng tờ, xem rất chăm chú. Mục Cẩm lén nhìn phản ứng của cậu, không khác nhiều lắm so với bình thường. Hay là, ngoài mặt thì cậu bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng thấy nhộn nhạo?

Mạch Sương đã giở được hơn nửa quyển, Mục Cẩm thấy mặt cậu vẫn không có chút biến hóa nào, càng lúc càng tò mò, nếu là nam nhân bình thường thì phải đỏ mặt tía tai từ lâu rồi chứ.

Bất chợt, Mục Cẩm cầm cổ tay cậu, muốn xem thử mạch đập của cậu, vậy mà không hề thấy đập nhanh hơn. Vô thức nhìn lướt qua bên dưới, cũng không thấy có phản ứng gì, rốt cuộc người này thanh tâm quả dục đến mức nào đây?

Mạch Sương ngước mắt nhìn hắn: "Sao vậy?"

Nhất thời, Mục Cẩm thấy lúng túng, không tìm được lý do, đột nhiên thốt ra một câu: "Bản cung mỏi vai, xoa bóp giúp bản cung."

Mạch Sương trầm mặc một lúc, để sách xuống, đứng dậy nói: "Mời điện hạ ngồi."

Mục Cẩm cũng không hiểu sao vừa rồi lại nói như vậy, nói ra xong mới phát hiện. Ngồi xuống, Mạch Sương đi vòng ra sau lưng hắn, đặt hai tay lên vai hắn bắt đầu xoa bóp.

Mạch Sương vừa chạm vào người, Mục Cẩm đã cảm thấy có một dòng điện chạy khắp toàn thân, tê tê dại dại, có chút dễ chịu.

Hơi nghiêng mặt đi, từ khóe mắt có thể nhìn thấy một bóng trắng ở phía sau, bỗng có một loại cảm giác như thăng hoa lên trời. Nói không rõ nghĩ không tỏ, cứ quanh quẩn trong đầu, trong bất tri bất giác ngay cả tim cũng đập nhanh hơn.

Mục Cẩm hơi nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ, từ khi nào mình đã bắt đầu cho phép cậu đến gần mình?

Lúc ban đầu, đến cả nhìn cậu cũng không muốn nhìn, chứ đừng nói đến chuyện tới gần, nhưng sau đó, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn cơm, dường như tất cả đều rất tự nhiên, không có kháng cự, cũng không có chán ghét.

Vừa rồi rõ ràng là muốn nhìn dáng vẻ của cậu khi xem tranh xuân cung, ngờ đâu cuối cùng lại biến thành xoa bóp vai.

Lực xoa bóp của đôi tay trên vai rất thoải mái, nhịp nhàng không nhanh không chậm, khiến người ta thấy khoan khoái. Mục Cẩm vẫn nhớ rõ đôi tay đó, thon thả trắng ngần, đốt tay rõ ràng, múa kiếm vẽ tranh đánh đàn, không gì không biết.

Mục Cẩm không kìm lòng được, tay vội vàng giữ lấy bàn tay trắng ngần thon thả trên vai, động tác xoa bóp bỗng dừng lại, tay như bị giật điện, rụt lại.

"Được rồi." Hắn đứng dậy, đi vào gian trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: