Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6-10

Chương 6

Bỗng Dưng Dựng Chuyện

Quản gia nhíu mày, rơi vào thế khó xử. Mạch Sương đặt chén trà xuống, nói: "Nếu họ biết sai và hối cải, thì cứ bỏ qua một lần, giữ họ ở lại."

Hai nha hoàn cùng dập đầu: "Tạ ơn Thái tử phi."

Mạch Sương nói: "Nếu sau này còn dám làm loại chuyện hại người hại mình đó, đừng trách bản cung không lưu tình."

Hai nha hoàn gật đầu liên tục: "Nô tỳ ghi nhớ lời dạy của Thái tử phi."

Quản gia trầm giọng xuống: "Nếu Thái tử phi đã lên tiếng, các ngươi đứng dậy đi, đi dọn sạch phòng cho Đông Linh, rồi xin lỗi cô ấy."

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Hai nha hoàn đứng dậy xong, cúi người đi ra ngoài đại sảnh.

Đợi họ đi rồi, quản gia nhìn sang Thái tử phi, cúi người xuống nói: "Là lão nô không biết cách quản giáo, xin Thái tử phi trách phạt."

"Việc này không thể trách bá, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do bá quản, dù sao cũng không thể quản hết."

Trần bá nói: "Lão nô hổ thẹn."

Giải quyết việc này xong, Mạch Sương trở về phòng, lấy kiếm ra luyện.

Vừa mới múa mấy bộ kiếm pháp, Đông Linh đã chạy đến đây, đưa khăn lau cho cậu. Mạch Sương tra kiếm vào vỏ rồi đưa cho tiểu nha đầu ôm, cầm khăn lau mồ hôi.

Hai tay Đông Linh ôm kiếm, trên mặt là nụ cười tươi: "Cám ơn công tử."

"Cám ơn cái gì?"

"Em biết hết rồi, hai nha hoàn kia vừa mới đến xin lỗi em, còn nói sau này sẽ ở chung thật tốt với em." Tiểu nha đầu ngạo kiều bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng. "Nhưng mà nhìn qua đã biết là không thật lòng, cho nên, em mặc kệ bọn họ."

Mạch Sương chỉ cười chứ không nói gì.

Đông Linh nhìn Mạch Sương: "Công tử."

"Ừ?"

"Sao cậu biết là bọn họ ngấm ngầm trêu cợt em?" Ngay cả chính nàng cũng không biết là ai làm, sao công tử nhà mình biết được.

Mạch Sương bâng quơ nói: "Đúng lúc nhìn thấy thôi."

Đêm khuya. Phủ Thái tử bị bao phủ trong màn đêm, mấy chiếc đèn lồng được treo ngoài hành lang đung đưa trong gió.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, tất cả đèn lồng trong phủ đều tắt vụt, một làn khói nhẹ lượn lờ. Một trận gió độc cuốn giữa không trung, rồi một bóng người mặc đồ đỏ xuất hiện trên nóc nhà, đôi mắt của người áo đỏ đó lướt qua mọi căn phòng, khi liếc đến thư phòng của Mục Cẩm, hai mắt sáng rực, khóe môi cong lên, nhún người nhảy xuống nóc nhà.

Lúc này, một bóng người màu trắng phi đến, chặn đường người áo đỏ kia.

Người áo đỏ vội lùi ra sau mấy bước, nhìn Mạch Sương đột nhiên xuất hiện, nheo mắt lại: "Ngươi có thể nhìn thấy ta?"

Nữ tử áo đỏ này chính là một con cáo tinh đang dùng thuật ẩn thân, chỉ có người có đủ pháp lực mới có thể nhìn thấy.

Mạch Sương không trả lời câu hỏi của nàng, giọng nói thanh lãnh vang lên: "Đêm hôm ngươi xông vào phủ Thái tử rốt cuộc là có ý đồ gì?"

"Hừ!" Cáo tinh khinh thường hừ một tiếng: "Sao ta phải nói với ngươi?"

Mạch Sương đứng đó, áo trắng thắng tuyết, vẻ mặt thanh lãnh: "Khuyên ngươi một câu, mau chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Cáo tinh biến ra một chiếc móng vuốt sắc nhọn, đôi môi đỏ thẫm cong lên: "Ta cũng khuyên ngươi một câu, muốn sống thì đừng xen vào việc của người khác!" Dứt lời, vung móng vuốt về phía Mạch Sương.

Mạch Sương giơ kiếm nghênh đón, mới qua mấy chiêu, những bó đuốc sáng rực xuất hiện ở một đầu hành lang, thị vệ của phủ Thái tử vội vàng chạy tới. Cáo tinh bỏ chạy ngay lập tức, bay lên trời cao, trước khi biến mất thì nói: "Trong cơ thể Thái tử có một nửa viên tiên đan đã thành hình, nếu yêu quái ăn được sẽ có thể phi thăng thành tiên, mà dù không thể thành tiên, yêu lực cũng tăng lên nhiều, nghìn vạn yêu ma đều muốn có nó. Ngươi bảo vệ hắn nhất thời, nhưng không thể bảo vệ hắn cả đời!"

Câu nói cuối cùng chỉ còn vang vọng giữa không trung, cũng chỉ có một mình Mạch Sương nghe thấy.

Bảy, tám thị vệ giơ bó đuốc bao vây đến đây, ở phía trước là Mục Cẩm đang khoác ngoại bào, trên tay hắn còn cầm kiếm, nhìn Mạch Sương, lạnh lùng nói: "Ngươi đang làm gì?"

Mạch Sương nói đều đều: "Vừa có trộm xông vào, thần đuổi theo đến đây, tiếc là hắn đã chạy mất."

Mục Cẩm cười lạnh một tiếng: "Bản cung thì lại muốn biết, là tên trộm nào to gan lớn mật dám xông vào phủ Thái tử ta?"

"Thần không nhìn thấy rõ."

Mục Cẩm nhìn cậu, nói với thị vệ bên cạnh: "Lui ra hết đi."

Bảy, tám thị vệ cầm đuốc lùi ra, Mục Cẩm bước đến gần cậu, nhìn chằm chằm vào cậu, hạ giọng xuống: "Có câu thiên phòng vạn phòng gia tặc nan phòng, tốt nhất ngươi đừng để bản cung tóm được nhược điểm."

"Những gì nên nói đều đã nói, nếu điện hạ không tin, thần cũng đành chịu." Tra kiếm vào vỏ, Mạch Sương chắp tay nói. "Không còn sớm, thần cáo lui."

Đầu mùa hạ, hoa sen trong ao lần lượt nở rộ, lá xanh biếc đung đưa khe khẽ. Trong chòi nghỉ mát cạnh ao sen, Viên Ngọc Chi lấy một đôi giày đã được làm xong từ trong hộp ra: "Mục Cẩm ca ca, đây là giày muội làm cho huynh. Huynh mau thử xem có vừa chân không."

Mục Cẩm nhìn lướt qua đôi giày trên tay nàng: "Lát nữa rồi thử."

Viên Ngọc Chi bỏ giày xuống, cầm cánh tay hắn: "Dù sao bây giờ huynh cũng rảnh rỗi, thử một lần cũng đâu có sao. Nếu không vừa chân, muội sẽ mang về sửa lại."

Mục Cẩm không chịu nổi khi nàng làm nũng, bèn gật đầu: "Được rồi."

Viên Ngọc Chi lập tức cười tươi: "Để muội giúp huynh."

Thiên kim tiểu thư được nâng niu từ nhỏ giờ lại ngồi xổm xuống đất, cởi giày cho Mục Cẩm, rồi xỏ đôi mới mà mình vừa làm. Trong lúc hầu hạ cẩn thận, ngẩng đầu lên lén nhìn người trong lòng, mặt đỏ bừng lên.

Mục Cẩm xỏ giày mới xong, đi lại mấy bước rồi nói: "Vừa chân."

Viên Ngọc Chi nắm tay hắn: "Vậy Mục Cẩm ca ca có thích không?"

Bên môi Mục Cẩm lộ ra nụ cười: "Sao lại không thích?"

Viên Ngọc Chi lại xấu hổ đỏ mặt: "Vậy sau này giày của huynh đều để muội làm, được không?"

"Nếu muội không ngại mệt là được."

"Không đâu."

Lúc này, có một tiểu tư vội vàng đến bẩm báo: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, phát hiện một vật đáng nghi trong phủ, hình như... hình như..."

Mục Cẩm không kiên nhẫn nói: "Hình như cái gì?"

"Hình như muốn gây bất lợi cho Thái tử điện hạ." Tên tiểu tư nói một mạch.

Sắc mặt Mục Cẩm hơi biến đổi, Viên Ngọc Chi ở bên cạnh nói: "Mục Cẩm ca ca, không thì chúng ta đi xem thử xem."

Mấy hạ nhân đang đứng vây ở cửa của một gian sương phòng, sương phòng này để trống, không có ai ở. Trần bá đang nôn nóng đi đi lại lại trong phòng, Thái tử điện hạ vừa đến đây, tất cả hạ nhân ngoài cửa đều vấn an. Quản gia Trần bá ra đón: "Thái tử điện hạ."

"Xảy ra chuyện gì?"

Quản gia Trần bá do dự một chút, rồi đi mở cửa tủ quần áo trong phòng, trong tủ có đặt mấy thứ như hương đốt, hình nộm và lá bùa màu vàng, tấm lá bùa được dán lên người hình nộm, bên trên có viết tục danh của Thái tử điện hạ bằng nét bút màu đỏ. Người tinh mắt chỉ cần nhìn qua là biết, đây là pháp đàn lập ra để hạ chú.

Tiểu tư là người đầu tiên phát hiện ra khúm núm nói: "Hôm nay tiểu nhân đến đây quét dọn, lúc mở tủ thì thấy thứ này, sợ quá, vội đi bẩm báo Thái tử điện hạ."

Mục Cẩm nhíu chặt mi, không ngờ trong phủ lại có kẻ âm thầm hạ chú cho hắn. Viên Ngọc Chi nói vào tay Mục Cẩm: "Mục Cẩm ca ca, tên họ Doãn kia đã ở trong đạo quán rất nhiều năm đó, chỉ e chuyện này không thể tránh khỏi liên quan đến hắn."

Mục Cẩm nhìn quản gia, nói: "Gọi Thái tử phi tới đây."

Quản gia cúi người đáp lại: "Vâng."

Mạch Sương đi theo quản gia đến sương phòng này. Mục Cẩm nhìn cậu, chỉ vào pháp đàn trong tủ quần áo, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh: "Giải thích cho bản cung, rốt cuộc đây là gì?"

Mạch Sương nhìn lướt vào tủ quần áo, nhàn nhạt nói: "Đây là pháp đàn do thuật sĩ giang hồ thiết lập."

"Vậy mấy thứ này, rốt cuộc là ai để vào đây, có ý đồ gì?"

"Chuyện này, thần không biết."

Mục Cẩm hơi hất cằm lên: "Ngươi thật sự không biết hay giả bộ không biết?"

"Thần không dám dối gạt điện hạ."

Viên Ngọc Chi đứng ra nói: "Mấy thứ này rõ ràng là ngươi để vào, muốn gây bất lợi cho Mục Cẩm ca ca, bây giờ còn dám phủ nhận?"

Mạch Sương vẫn điềm tĩnh, nói: "Viên cô nương có chứng cứ không?"

"Toàn bộ phủ Thái tử này chỉ có một mình ngươi hiểu mấy thứ tà môn ngoại đạo này, không phải ngươi thì còn ai vào đây?"

"Chỉ vì thế mà nhận định là do công tử nhà ta làm, đúng là ngậm máu phun người." Đông Linh nói.

Viên Ngọc Chi trừng mắt với Đông Linh như muốn róc xương nàng, làm nũng với Mục Cẩm: "Mục Cẩm ca ca, huynh xem đi, đến cả một nha đầu cũng dám kêu to gọi nhỏ với muội."

Mục Cẩm liếc sang Đông Linh, Đông Linh cắn môi, lùi ra sau một bước. Mục Cẩm lại nhìn Mạch Sương, nói rõ từng chữ: "Bản cung hỏi ngươi một câu, tốt nhất là ngươi trả lời thành thật. Mấy thứ tà môn ngoại đạo này, rốt cuộc có phải ngươi làm không?"

Mạch Sương đáp: "Thưa điện hạ, chuyện này không phải do thần làm."

"Ngươi dám cam đoan?"

"Thần cam đoan."

Mục Cẩm nói: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, nếu bị bản cung điều tra được, vậy thì chỉ có một đường chết."

Mạch Sương dửng dưng: "Thần xin chờ điện hạ điều tra rõ chân tướng."

Mục Cẩm mím môi, trầm ngâm không nói. Viên Ngọc Chi chen vào: "Mục Cẩm ca ca, hắn đang nói dối đấy, huynh không được tin hắn, nếu không sau này có hối hận cũng không kịp."

Mục Cẩm nói: "Bản cung sẽ điều tra rõ chuyện này, nếu tra ra kẻ nào, bản cung sẽ không dễ dàng bỏ qua."

"Nếu điện hạ muốn điều tra, thần có mấy kiến nghị."

Mục Cẩm nhìn cậu: "Nói."

"Trình tự lập đàn hạ chú rất phức tạp. Một là phải có tóc của đương sự, buộc chặt vào hình nộm, hai là phải dùng máu của đương sự để viết tên trên lá bùa, hai điều trên thiếu một cũng không được. Điện hạ có thể nghĩ lại xem, gần đây có ai lấy tóc của người, còn có ai làm người bị thương, lấy máu của người không. Nếu nhớ ra, vậy thì không bao lâu nữa sẽ có thể điều tra rõ chân tướng."

Nghe vậy, đột nhiên Mục Cẩm nhìn vào pháp đàn trong tủ quần áo, quả thật bên trên hình nộm có dùng chữ màu đỏ để viết tên hắn, nhưng gần đây hắn không thể bị thương, chứng tỏ đấy không phải máu của hắn.

Nếu thật sự có kẻ muốn hại hắn, muốn lập ra pháp đàn này nhất định sẽ phải dùng mọi cách để có được máu của hắn, nhưng máu trên hình nộm kia là giả, hiển nhiên không phải thật sự muốn hại hắn.

Mục Cẩm suy tư một lát rồi nói: "Người đâu, mang mấy thứ này đi đốt, còn về chân tướng, bản cung sẽ điều tra rõ."

Quay người ra khỏi sương phòng, Viên Ngọc Chi cũng đi theo.

Chương 7

Bèo Nước Gặp Nhau

Mạch Sương vẫn đứng trong phòng, chờ tiểu tư dọn sạch mấy thứ trong tủ mới rời đi. Đông Linh ở một bên bất bình nói: "Công tử, rõ ràng là có người cố ý hãm hại cậu."

"Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, người khác muốn thế nào, đó là chuyện của người khác."

"Đúng đúng, chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm cũng chẳng sợ ma đến tìm."

Viên Ngọc Chi đi theo Mục Cẩm tới chòi nghỉ mát bên ao sen. Mục Cẩm đứng khoanh tay nhìn ra ao sen, Viên Ngọc Chi đứng phía sau nói: "Tên họ Doãn kia đúng là nham hiểm, may mà có người phát hiện kịp thời."

Mục Cẩm trầm mặc một lúc mới nói: "Ngọc Chi."

"Vâng, muội đây."

Vẻ mặt Mục Cẩm nghiêm túc: "Nói cho bản cung biết, chuyện này có liên quan đến muội không?"

Viên Ngọc Chi nhìn bóng lưng Mục Cẩm, chột dạ xoắn chặt chiếc khăn lụa, cố nặn ra một nụ cười: "Sao lại vậy được, sao muội lại muốn hại Mục Cẩm ca ca chứ?"

"Nói thật!" Dáng vẻ nghiêm túc của Mục Cẩm hơi đáng sợ, Viên Ngọc Chi thấp thỏm trong lòng, cúi đầu không nói gì.

Mục Cẩm quay người lại thấy nàng cúi đầu, hít sâu một hơi: "Nếu muội không nói thật, đến lúc điều tra được, bản cung cũng không thể bảo vệ muội."

Khóe mắt Viên Ngọc Chi đỏ lên, cắn chặt môi, đành phải nói thật: "Không... Không phải muội muốn làm hại Mục Cẩm ca ca, chỉ là muội thấy Mục Cẩm ca ca khó xử, muốn giúp huynh đuổi tên họ Doãn kia thôi."

Nghe thấy chính miệng Viên Ngọc Chi thừa nhận, trong lòng Mục Cẩm như có một tảng đá đang treo cao được hạ xuống, cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại có cảm giác này khi biết không phải là Mạch Sương.

"Là thật đó, Mục Cẩm ca ca, muội thực sự không phải muốn hại huynh, nhất định huynh phải tin muội."

Mục Cẩm nhìn nàng, nói: "Bản cung biết."

Hôm sau, bất chợt nghe thấy hạ nhân trong phủ Thái tử nghị luận với nhau, sau khi điều tra rõ chuyện pháp đàn trong tủ quần áo của một gian sương phòng, thủ phạm chính là tên tiểu tư đã phát hiện ra pháp đàn đầu tiên. May mà Thái tử điện hạ khoan dung, chỉ đánh hắn một trận rồi trục xuất khỏi phủ Thái tử.

Buổi chiều, Trần bá bê sổ sách đến tìm Thái tử phi.

Mạch Sương vừa xem sổ sách vừa uống trà lá sen mới được pha.

Trần bá đứng bên cạnh có lòng nhắc nhở: "Nghe nói mấy hôm nay hoa sen trong hồ Minh nở rất đẹp, Thái tử phi có muốn đến xem không?"

Mạch Sương còn chưa trả lời, tiểu nha đầu hầu hạ một bên đã nói trước: "Công tử, đi đi, hoa sen trong hồ Minh nổi tiếng gần xa, vào tiết trời này, rất nhiều người đến xem đó."

Mạch Sương giở tiếp một trang: "Nếu đã nổi tiếng gần xa, đi xem cũng không sao."

Đông Linh cười tươi như hoa, quản gia Trần bá thì cười ân cần: "Thái tử phi muốn đi lúc nào, lão nô sẽ sai người chuẩn bị tốt."

"Ngay ngày mai đi."

Ngày hôm sau, trời trong nắng đẹp, không một gợn mây, là một ngày đẹp trời để ra ngoài. Trần bá đã xử lý xong chuyện đi chơi hôm nay, xe ngựa, thuyền hoa đều đã chờ sẵn.

Mạch Sương dẫn theo nha hoàn, tiểu tư đang định ra ngoài, đúng lúc gặp Thái tử vừa hạ triều về.

"Thần tham kiến Thái tử điện hạ." Mạch Sương chắp tay nói, mỗi lần gặp hắn đều dùng lễ quân thần, thật sự không hề giống hai phu phu.

Mục Cẩm liếc nhìn cậu, thuận miệng hỏi: "Muốn ra ngoài?"

"Đúng vậy."

Sau đó, không còn gì nữa, Mục Cẩm đi vào bên trong, Mạch Sương đi ra bên ngoài.

Vào chính sảnh, Mục Cẩm ngồi xuống uống trà, nghi ngờ quay sang hỏi quản gia: "Hắn có nói muốn đi đâu không?"

Trần bá đáp: "Chỉ là đến hồ Minh ngắm hoa."

"À?"

Sau đó, Mục Cẩm cũng không hỏi tiếp nữa.

Đi bằng xe ngựa nửa canh giờ mới tới bên bờ hồ Minh, ngồi trên thuyền hoa ngắm hoa sen thật sự không thể tuyệt vời hơn được nữa. Trần bá đã cho người bao cả chiếc thuyền trang nhã này, chỉ chờ người đến là có thể ra hồ.

Mạch Sương dẫn theo mấy gia đinh lên thuyền hoa, lúc sắp rời khỏi bờ, bỗng một người gọi: "Vị công tử này!"

Mạch Sương đứng trên thuyền hoa quay sang nhìn, thấy một nam tử áo xanh đứng trên bờ, đang cầm một chiếc sáo ngọc trong tay, ăn mặc hoa quý, ôm quyền nói: "Thuyền hoa ra hồ đều bị người phú quý bao hết, tại hạ đến chậm một bước, đang lo không có thuyền ra hồ, công tử có thể thu lưu ta một đoạn không?"

Mạch Sương nghe xong, nói: "Không sao."

"Đa tạ công tử."

Nam tử áo xanh nhẹ nhàng nhảy lên thuyền hoa. Hai người nói tục danh cho nhau biết, nam tử áo xanh kia họ Cảnh, tên là Lan Châu.

Hai người nhất kiến như cố, trò chuyện với nhau từ cảnh đẹp sơn thủy hai bên bờ cho tới hoa sen trong hồ, lại từ thơ ca cổ kim cho tới danh gia học thuật. Cuối cùng còn bàn về đạo pháp, rồi cũng phải cảm thán sao gặp nhau quá muộn.

Chiếc thuyền hoa lộng lẫy từ từ đi vào vùng lá sen xanh biếc, lá sen vươn cao khỏi mặt nước bằng nửa thân người, lá to lá nhỏ đan xen nhau, ở giữa là những bông sen hồng nhạt điểm xuyết, gió nhẹ thổi qua, lá sen hoa sen đều lay động, mang mùi thơm dìu dịu của sen đi khắp nơi.

Vừa ngắm hoa sen vừa uống trà lá sen mới được pha, trong miệng tràn ngập mùi sen, mang theo một phong vị khác.

Mạch Sương uống một chén trà nhỏ, ngồi trên khoang thuyền, rời tầm mắt nhìn sang Cảnh Lan Châu: "Cảnh công tử không phải phàm nhân chăng."

Cảnh Lan Châu hơi sững sờ: "Sao Doãn công tử nói vậy?"

"Từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy Cảnh công tử khác với người thường, tiên khí lượn lờ quanh người, Doãn mỗ mới cả gan đoán là vị tiên nào đó trên trời."

Bị nhìn thấu thân phận, ban đầu Lan Châu tiên quân ngây người, nghĩ thầm chẳng lẽ Tử Nguyệt tiên quân đã khôi phục ký ức kiếp trước, rồi lại ngẫm lại thấy khả năng không lớn, nên cười mấy tiếng: "Kỳ diệu thay kỳ diệu thay, Doãn công tử có nhãn lực phi phàm, Cảnh mỗ thật sự bội phục."

"Là tiên khí của tiên quân nồng đậm, Doãn mỗ mới có thể nhận ra."

Cảnh Lan Châu nói: "Xem ra, Doãn công tử cũng là người tu tập đạo pháp."

"Đã tu tập mấy năm, nhưng cũng chỉ lướt qua một chút, hiểu biết nông cạn."

"Phàm nhân tu đạo, có thể ở vào độ tuổi hiện nay của công tử mà nhận ra khí tức, trăm nghìn năm qua, lần đầu tiên ta thấy."

"Tiên quân quá khen."

Cảnh Lan Châu uống một chén trà, nhìn hoa sen bốn phía vui mừng nói: "Trà ngon phối với cảnh đẹp, đúng là mắt ngắm lòng vui." Nghiêng đầu nhìn Mạch Sương. "Hôm nay có thể gặp được Doãn công tử, trong lòng tại hạ rất vui. Tuy chúng ta mới chỉ bèo nước gặp nhau, nhưng duyên phận không cạn, không biết có thể kết giao tri kỷ không?"

"Được tiên quân không chê, Doãn mỗ cầu còn không được."

Cảnh Lan Châu thoải mái cười to: "Cứ như vậy đi, sau này chúng ta sẽ coi nhau như tri kỷ."

Mạch Sương tự tay rót một chén trà cho Cảnh Lan Châu: "Không biết tiên quân muốn ở nhân gian mấy ngày?"

Cảnh Lan Châu ngẫm nghĩ, nói: "Ta phụng mệnh hạ phàm thị sát, nhanh thì nửa năm một năm, lâu thì tám năm mười năm, không nói chính xác được."

"Thì ra là thế."

Cảnh Lan Châu thấy Mạch Sương có mấy phần tiều tụy, trong lòng xót xa. Rõ ràng cậu đang làm Tử Nguyệt tiên quân vô cùng tốt đẹp, vậy mà lại bị Yêu Vương làm tổn hại đến tiên nguyên, còn gặp phải Minh Vương có chút thù oán xưa với cậu, nên mới phải sống khổ sở ở nhân gian này.

"Doãn huynh."

Mạch Sương ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừm?"

"Ta vừa thấy huynh nhíu mày, dạo này có chuyện gì phiền lòng à?"

Mạch Sương mím môi cười: "Có thể uống trà ngon, có thể ngắm cảnh đẹp, sao có chuyện phiền lòng được."

Cảnh Lan Châu cười, xoay vòng chiếc sáo ngọc trong tay: "Cũng phải, trời đẹp cảnh đẹp, đúng là không nên có chuyện phiền lòng. Hiếm khi vui vẻ như hôm nay, Cảnh mỗ bêu xấu một khúc, sao nào?"

"Cầu còn không được."

Cảnh Lan Châu cười đi ra đầu thuyền đứng, đặt sáo bên môi, một khúc nhạc trong trẻo êm tai vang lên, vạt áo tung bay, phối hợp với hoa sen mười dặm, hệt như tiên cảnh.

Lúc hoàng hôn chiều tà ly biệt, thuyền hoa đỗ ven bờ. Trên bờ hồ dương liễu lả lướt, Mạch Sương ôm quyền nói: "Dạo quanh hồ Minh cùng Cảnh huynh, Doãn mỗ vô cùng vinh hạnh. Nề hà ngày đẹp qua nhanh, hôm nay từ biệt ở đây, sau này chúng ta có duyên gặp lại."

Cảnh Lan Châu có chút không nỡ, ôm quyền nói: "Có duyên gặp lại."

Mạch Sương quay người rời đi, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đang chờ cách đó không xa. Tiểu tư vén mành để cậu đi lên, mã phu vung roi ngựa, xe ngựa biến mất nơi cuối đường. Cảnh Lan Châu nhìn xe ngựa đi xa, lặng lẽ thở dài, quay người lại, vung tay áo, rồi biến mất giữa không trung.

Trở về phủ, quản gia giữ Đông Linh lại hỏi: "Không biết hôm nay Thái tử phi ra ngoài có tận hứng không?"

Đông Linh cười đáp: "Tận hứng tận hứng, vô cùng tận hứng."

Quản gia cười nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Rồi lại dặn: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, ngươi đi nhắc Thái tử phi đi."

"Biết rồi."

Bê một chậu nước cho Mạch Sương rửa mặt, rồi đến phòng ăn. Trên bàn ăn chỉ bày mấy món chay và một món canh, là Mạch Sương dặn dò riêng biệt.

Ngồi xuống ghế, nha hoàn nhanh nhẹn bưng một bát cơm trắng đến, vừa định ăn, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng Mục Cẩm. Mạch Sương đặt bát xuống, chắp tay thỉnh an: "Tham kiến điện hạ."

Mục Cẩm đứng đó, không biết nên đi vào hay quay ra, hắn tưởng Mạch Sương không ở đây.

Đông Linh nhíu mày nhìn thoáng qua công tử nhà mình, cảm thấy không khí hơi kỳ dị. Ngày thường Thái tử điện hạ và Thái tử phi không dùng bữa cùng nhau, hôm nay trùng hợp Mạch Sương ra ngoài về muộn, đúng lúc Mục Cẩm đến ăn cơm.

Mục Cẩm sững ra một lúc mới bước vào, ngồi vào bàn. Một đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh đang thất thần cả với nhau, không biết làm gì mới được. Mục Cẩm nói: "Thất thần cái gì, mang bát đũa cho bản cung."

"Vâng."

Mục Cẩm liếc Mạch Sương một cái, trầm mặc không nói. Mạch Sương điềm tĩnh như thường ngồi xuống, sai bảo tiểu tư đang đứng một bên: "Đi mang thức ăn bên trong ra đây."

Một lát sau, tiểu tư lại bưng mấy món mặn lên. Món chay được bày trước mặt Mạch Sương, món mặn được bày trước mặt Mục Cẩm, cũng coi như không làm phiền nhau.

Hai người ăn cơm, ai ăn của người nấy, ăn mà vô cùng trầm lặng. Mạch Sương với đũa vào món bí đao hầm, đúng lúc đũa của Mục Cẩm cũng với đến, hai đôi đũa giao nhau. Tình cảnh kỳ dị trở nên hơi bế tắc.

Mạch Sương thu hồi đũa, gắp món khác. Mục Cẩm liếc cậu một cái, gắp một miếng bí đao hầm cho vào miệng, lại tiếp tục im lặng ăn cơm.

Hai đương sự thì sóng yên biển lặng, nhưng tiểu tư và nha hoàn hầu hạ bên cạnh thì sợ hãi chảy mồ hôi lạnh. Ai cũng tự hiểu, Thái tử điện hạ và Thái tử phi bất hòa.

Chương 8

Hoài Nghi. Chân Tướng

Ăn cơm xong, Thái tử phi muốn đi tắm, Thái tử điện hạ thì đến thư phòng xem công văn.

Ngày tháng vẫn cứ trôi đi. Đọc sách, vẽ tranh, đánh đàn, múa kiếm chính là một ngày của Mạch Sương. Thượng triều, phê duyệt công văn lại là một ngày của Mục Cẩm.

Đêm hôm đó, động tĩnh bên ngoài phủ Thái tử rất lớn, hơn một nghìn Ngự lâm quân cầm đuốc bao vây kín phủ Thái tử. Mục Cẩm đang xem công văn ở thư phòng nghe được bèn ra ngoài xem, nhìn thấy một đoàn Ngự lâm quân đứng ngoài cổng, dẫn đầu chính là Lục Vương gia Triết Khám.

Mục Cẩm đứng ở cửa, nhìn những người đứng ngoài một lượt, ánh mắt thâm trầm: "Lục hoàng huynh dẫn Ngự lâm quân đến phủ của bản cung vào đêm khuya thế này, là có chuyện gì?"

Lục Vương gia Triết Khám đứng ra chắp tay: "Thưa Thái tử điện hạ, đêm nay có thích khách xông vào hoàng cung, muốn hành thích Hoàng thượng, đúng lúc bản vương đang ở trong cung, nên đã dẫn Ngự lâm quân truy nã thích khách. Vừa rồi thích khách vào phủ Thái tử, bản vương không dám tự ý lục soát phủ, đành phải bao vây phủ Thái tử trước, phòng ngừa thích khách chạy thoát."

Mục Cẩm thầm nghiến răng, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, thích khách không trốn ở đâu lại trốn vào đúng phủ Thái tử của hắn, lại còn do Triết Khám đi truy nã.

"Sự việc quá khẩn cấp, mong Thái tử điện hạ cho phép bản vương dẫn người lục soát phủ, kịp thời lùng bắt thích khách."

Mục Cẩm trừng mắt với hắn một cái, nếu cho hắn lục soát phủ, tuyệt đối không phải chuyện tốt. "Việc lùng bắt thích khách bản cung cũng có trách nhiệm. Nếu thích khách đã lẻn vào phủ Thái tử, vậy nên do bản cung đích thân dẫn người đi điều tra, không cần làm phiền lục hoàng huynh."

"Vậy... Làm phiền Thái tử điện hạ."

Mục Cẩm quay người vào trong, Triết Khám nói với sau lưng hắn: "Thái tử điện hạ, bản vương nhắc nhở một câu, thích khách bị thương ở cánh tay phải, điện hạ đừng nhận lầm."

Mục Cẩm dừng lại một chút, rồi sai người đóng cửa lại, lập tức triệu tất cả thị vệ trong phủ đi tìm thích khách.

Sau khi các thị vệ đã chia nhau ra tìm, bóng dáng Mạch Sương xuất hiện trên hành lang cách đó không xa, chỉ nhìn thoáng qua về phía này rồi quay lưng rời đi. Nhìn theo bóng lưng cậu, Mục Cẩm nghi ngờ nhíu mày lại.

Một canh giờ sau, thị vệ quay lại bẩm báo, vẫn không phát hiện ra thích khách. Mục Cẩm trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đi tìm tiếp!"

Thị vệ lại tản ra tiếp tục tìm kiếm, Mục Cẩm thì đến chủ phòng.

Đông Linh mới đi từ trong chủ phòng ra, thấy Thái tử điện hạ vội vã tới đây, còn chưa kịp thỉnh an, Thái tử điện hạ đã đẩy mạnh cửa, đi vào trong phòng.

Mạch Sương đang ngồi trên giường nhỏ định đứng dậy hành lễ, nhưng còn chưa kịp đứng lên, Mục Cẩm đã đến ngay trước mặt cậu, cầm cổ tay phải cậu kéo lên cao. Mạch Sương không phản kháng, cánh tay bị nhấc cao, ống tay áp bị vén lên tận vai, lộ ra một cánh tay trắng ngần lành lặn, không hề có vết thương nào.

Đông Linh nhìn thấy cảnh này, kêu một tiếng: "Thái tử điện hạ!"

Ánh mắt Mục Cẩm trầm xuống, hơi thở dồn dập, lúc này mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người quá gần, cơ thể gần như dính chặt vào nhau. Cánh tay Mạch Sương bị hắn nhấc lên, ống tay áo rộng thùng thình rơi trên bả vai.

Đôi mắt như hồ sâu nghìn năm của Mục Cẩm nhìn thẳng vào mắt Mạch Sương, lồng ngực phập phồng, toàn bộ hơi thở của hắn đều phả vào mặt Mạch Sương. Mạch Sương nghiêng đầu đi, Mục Cẩm buông tay cậu ra, lùi ra sau mấy bước, quay người ra khỏi phòng.

Đông Linh chạy nhanh đến, chỉnh lại tay áo cho công tử nhà mình, trên cổ tay bị nắm mạnh đến mức để lại một dấu vết đỏ ửng, có thể tưởng tượng vừa rồi Thái tử điện hạ dùng lực mạnh như thế nào, đau lòng nói: "Công tử, cậu không sao chứ?"

Mạch Sương trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: "Không sao, đi xuống đi."

Màn đêm ngoài cửa sổ lạnh như nước, thi thoảng có mấy thị vệ cầm đèn lồng đi qua. Đã lục soát khắp phủ Thái tử cũng không tìm thấy thích khách, Mục Cẩm ra trả lời với đám Ngự lâm quân ở ngoài xong thì cho mọi người giải tán.

Trên bầu trời tối đen như mực, có hai nam tử đứng trên không trung, nam tử áo xanh là Lan Châu tiên quân, còn nam tử áo đen chính là Minh Vương. Cảnh tượng giữa Mục Cẩm và Mạch Sương trong phòng vừa nãy, cả hai đều thấy rõ.

Lan Châu tiên quân hít sâu một hơi, nhìn sang Minh Vương ở bên cạnh: "Giờ ngươi vui rồi chứ?"

Minh Vương cong khóe môi lên: "Năm xưa hắn cũng từng khiến bản vương phải chịu đủ mọi giày vò."

"Việc năm đó, Tử Nguyệt không có lỗi."

"Chỉ trách hắn xen vào việc của người khác."

"Năm xưa là ngươi tự tiện dùng thuật nhiếp hồn để giam cầm Ngọc Quế tiên tử trong Minh phủ, Tử Nguyệt tiên quân chỉ tháo bỏ thuật nhiếp hồn cho cô ấy, trả tự do cho cô ấy, là chính ngươi chấp mê bất ngộ thôi."

"Nhưng nếu không phải hắn xen vào việc của người khác, hiện giờ bản vương và Ngọc Quế vẫn trường tương tư thủ." Nói xong, vung tay áo biến mất trong bóng đêm như mực.

Năm xưa lúc Minh Vương hồ đồ mất linh đem lòng yêu Ngọc Quế tiên tử, cũng chấp nhất như vậy, theo đuổi một cách khổ sở mà vẫn không được, đã dùng thuật nhiếp hồn mê hoặc Ngọc Quế tiên tử, giam cầm nàng trong Minh phủ suốt mười mấy năm.

Sau đó Tử Nguyệt tiên quân giải thoát cho Ngọc Quế tiên tử, loại bỏ thuật nhiếp hồn mà Minh Vương hạ trên người nàng. Ngọc Quế tiên tử giận dữ, từ đó về sau oán hận Minh Vương, thề không bao giờ gặp lại hắn.

Minh Vương đau lòng bi thương, đã mấy lần lên thiên cung quỳ gối trước Ngọc Quế tiên tử nhưng vẫn không được nàng tha thứ. Sau khi mất hết ý chí thì không còn lên thiên cung lần nào nữa, cũng bắt đầu sinh ra thù oán với Tử Nguyệt tiên quân.

Sáng sớm hôm sau, một tiểu tư trong phủ phát hiện thấy một thi thể người mặc áo đen trong giếng.

Chuyện thi thể thích khách được phát hiện trong giếng của phủ Thái tử truyền đi nhanh chóng, Mục Cẩm bị Hoàng đế triệu ngay vào cung hỏi.

Hoàng đế mặc long bào sáng rực ngồi trên long ỷ, sắc mặt nghiêm nghị: "Tại sao thích khách đêm qua lại ở chỗ con, Mục Cẩm, con giải thích cho trẫm."

"Thưa phụ hoàng, nhi thần không biết."

"Thích khách xông vào phủ, mà con không biết?"

"Hôm qua nhi thần bận nhiều công vụ, khi nghe lục hoàng huynh nói mới biết thích khách xông vào phủ."

Lục Vương gia đứng một bên nói: "Phụ hoàng, hôm qua thật sự nhi thần và mọi người đều nhìn thấy thích khách trốn vào phủ Thái tử, hôm qua Thái tử trả lời là không tìm thấy thích khách, rồi hôm nay lại phát hiện thi thể thích khách trong phủ, khó tránh có phần mâu thuẫn."

"Ồ?" Tầm mắt Hoàng đế dừng trên người Mục Cẩm. "Thật sự có chuyện này?"

"Thưa phụ hoàng, hôm qua nhi thần dẫn người đi tìm kiếm khắp nơi trong phủ, quả thật không hề phát hiện tung tích thích khách. Về phần thi thể thích khách sáng nay, là hạ nhân trong phủ vô tình phát hiện ra."

TriếtKhám liếc nhìn Mục Cẩm một cái: "Hôm qua Thái tử đã nói chắc như đinh đóng cộtlà thích khách không ở trong phủ, hôm nay lại tìm được, là do hôm qua Thái tửđiện hạ chưa tận tâm tận lực điều tra? Hay là, trong chuyện này có ẩn tình khác?"

Mục Cẩm hung hăng trừng hắn một cái, đây rõ ràng là nhân cơ hội cố ý châm ngòi.

Hoàng đế nghe Triết Khám nói vậy, vẻ mặt không vui: "Mục Cẩm, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Mục Cẩm chắp tay trả lời: "Thưa phụ hoàng, đêm qua không tìm được thích khách là nhi thần sơ ý, xin phụ hoàng trách phạt."

Hoàng đế suy tư một lúc, hít sâu một hơi: "Trẫm không truy cứu chuyện này, quan trọng là phải điều tra rõ lai lịch thích khách. Trẫm giao trọng trách này cho con lo liệu, con thấy sao?"

Mục Cẩm chắp tay nói: "Nhi thần nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành."

Triết Khám thấy châm ngòi không thành, âm thầm nghiến răng.

Trở về phủ, thị vệ thân tín đến báo cáo tình hình.

"Điện hạ, quả thật trên cánh tay phải của thích khách có một vết thương. Mặc dù thi thể được phát hiện trong giếng, nhưng thật sự thích khách có dấu hiệu trúng độc mà chết, chứ không phải chết đuối trong nước. Hơn nữa, nước giếng cũng không sâu, dù bơi kém đến mấy cũng không thể chết đuối. Suy đoán ban đầu là thích khách bị trúng độc trước, tiếp xúc với nước lạnh trong giếng dẫn đến độc phát tác rồi chết."

Mục Cẩm uống một hớp trà, hơi khó hiểu, năng lực thị vệ của mình thế nào hắn là người rõ nhất: "Ngươi điều tra được?"

Thị vệ do dự một lát, mới nói thật: "Ty chức ngu dốt, may nhờ Thái tử phi chỉ điểm."

Mục Cẩm hơi ngẩn ra, ánh mắt phức tạp: "Hắn còn nói gì nữa?"

"Trên người thích khách có rất nhiều vết thương, cũ mới không giống nhau, là tích lại qua nhiều năm. Thái tử phi đoán, người này là sát thủ giang hồ, sau lưng có người sai khiến."

Mục Cẩm nghe xong, suy nghĩ một lát, sát thủ giang hồ là nghề chuyên nhận tiền của người ta để làm việc, nhưng ban đêm một thân một mình xông vào hoàng cung, nguy hiểm rất lớn, dù là sát thủ võ công cao cường đến đâu cũng sẽ không bao giờ bí quá hóa liều.

Cách giải thích duy nhất chính là hắn không chỉ nhận tiền mà còn bị hạ độc, để đổi lấy thuốc giải mới không thể không mạo hiểm, huống chi ở giữa còn có người âm thầm hỗ trợ, nên hắn mới có thể trốn thoát khỏi hoàng cung, trốn vào phủ Thái tử chỉ đơn giản là để giá họa. Thế nhưng trong lúc thích khách trốn trong giếng nước, gặp nước lạnh kích thích chất độc nên mất mạng.

Cách nghĩ như vậy, hoàn toàn hợp lý khách quan.

Mục Cẩm bưng chén trà lên trầm ngâm, tại sao Mạch Sương phải giúp hắn?

Nhắm mắt lại, bên môi lộ ra một nụ cười lạnh, người kia là nhi tử của Doãn Thăng, sao có thể giúp hắn? Nếu cậu là người đứng đằng sau sai khiến, tất nhiên là biết rõ toàn bộ chân tướng, có lẽ nói ra chỉ để giành được sự tin tưởng, Mục Cẩm nghĩ vậy.

Không bao lâu sau đã điều tra được lai lịch của thích khách, Hoàng thượng khá vui, thưởng cho Mục Cẩm một bức tượng san hô Nam Hải thượng hạng, còn khen ngợi không tiếc lời.

Về phủ, Mục Cẩm lệnh cho hạ nhân mang san hô Nam Hải quý báu vào chủ phòng.

Đông Linh nhìn chăm chú vào san hô Nam Hải cao bằng nửa người kia, cảm thán: "Công tử, san hô Nam Hài nay đúng là vật quý báu, trông đẹp thật, lần đầu tiên em được thấy một chiếc lớn như thế."

Mạch Sương nhìn thoáng qua bức tượng san hô cao tầm nửa người kia, mím môi không nói gì.

Mấy ngày sau là đại thọ sáu mươi của Thừa tướng Doãn Thăng, Trần bá đến hỏi ý kiến Thái tử phi, nên tặng thọ lễ gì.

Mạch Sương chỉ nói một câu cứ tùy tiện rồi thôi, đại thọ sáu mươi của cha mình mà chính cậu cũng không nhớ. Lúc ba tuổi đã được đưa đến đạo quán, một năm hiếm khi về phủ Thừa tướng được một lần, mà dù có về, cũng vì thân thể quá yếu ớt, không chịu được mấy ngày lại quay về đạo quán.

Tuổi tác lớn dần, cơ thể mới khỏe hơn một chút. Nhưng đối với những người trong phủ Thừa tướng, cậu thật sự rất xa lạ. Cha cậu là Thừa tướng trên vạn người, hai vị huynh trưởng lớn hơn cậu năm, sáu tuổi hiện giờ cũng là quan lớn có ảnh hướng lớn trong triều, lần này trở về từ núi Lăng Vân, gặp mặt nhau cũng chả biết nói gì, đâu có dáng vẻ như người một nhà.

Đại thọ sáu mươi của Thừa tướng, phô trương cực lớn, văn võ bá quan đều đến đủ, Hoàng hậu nương nương trong thâm cung cũng tặng thọ lễ.

Thái tử dẫn Thái tử phi đến mừng thọ, trên mặt là vẻ không tình nguyện. Mạch Sương đi theo sau Mục Cẩm, khi các quan viên đến hành lễ, cậu chỉ cười nhẹ đáp lễ.

Gặp Doãn Thăng mà mình căm hận trong lòng, vẻ mặt Mục Cẩm không chút biểu tình chắp tay chúc mừng: "Mong Doãn Thừa tướng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Doãn Thăng tươi cười đầy mặt: "Có lời này của Thái tử điện hạ, nhất định cựu thần có thể sống đến trăm tuổi!" Sau lúc đắc ý, tầm mắt dừng trên người Mạch Sương phía sau Mục Cẩm, thu liễm nụ cười, trong mắt có chút áy náy.

Chương 9

Gặp Yêu Quái. Hoạn Nạn

Mục Cẩm quay người rời đi. Mạch Sương đối diện với ánh mắt Doãn Thăng, trầm tĩnh bước lên một bước, đứng trước mặt Doãn Thăng, chắp tay vái một cái, không nói gì mà đã rời đi.

Sắc mặt của vị Doãn Thừa tướng ngày thường tung hoành quan trường này nặng nề dần, dù nói thế nào, đó cũng là nhi tử ruột của hắn, vì tâm tư riêng của bản thân mà gả nhi tử ra ngoài, là người làm cha dù sao cũng thấy áy náy.

Thọ yến kết thúc, khách khứa đều ra về, Thái tử và Thái tử phi lên xe ngựa về phủ.

Trong xe ngựa vô cùng im lặng, Mạch Sương nhắm mắt nghỉ ngơi, Mục Cẩm thì ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt không chút thay đổi. Đột nhiên, một luồng gió độc lướt qua xe ngựa, bỗng dưng Mạch Sương mở to hai mắt, nói nhỏ: "Có yêu khí."

Mục Cẩm khinh thường nhướng mi: "Yêu khí?"

Mạch Sương thấy hắn không tin, không giải thích nhiều: "Điện hạ cứ cẩn thận là được."

Yêu khí càng lúc càng đậm, Mạch Sương vén mành xe ngựa lên nhìn, bên ngoài rất im ắng, chỉ có tiếng vó ngựa vang lên. Có điều thật sự trong không khí có một luồng yêu khí nồng đậm, yêu khí này không khác gì so với lần trước trong phủ, chắc là cùng một yêu tinh.

Bất chợt, con ngựa đang kéo xe hí vang trời, nhấc hai chân trước lên cao, cuồng loạn lên như đang hoảng sợ, mã phu bị hất xuống khỏi xe, Mạch Sương cũng bị hất mạnh vào trong thùng xe.

Sau khi một con ngựa bị mất khống chế, những con ngựa khác cũng cuồng loạn như vậy, những thị vệ đi hộ giá rút kiếm ra: "Bảo vệ điện hạ!"

Thế nhưng khi ngựa điên cuồng thì sức lực lớn vô cùng, các thị vệ cũng bị hất ngã xuống đất, còn con ngựa kéo xe thì lao nhanh trên đường, bỏ các thị vệ lại đằng xa.

Mục Cẩm vén mành nhìn ngựa phát cuồng, vội hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Mạch Sương kéo Mục Cẩm ra khỏi xe ngựa: "Nhảy!"

Hai người cùng nhảy khỏi xe ngựa đang lao nhanh, lăn mình trên mặt đất một vòng, xuống đất một cách an toàn, còn con ngựa thì đã chạy đi rất xa.

Bỗng nhiên, một chiếc móng vuốt từ trên trời giáng xuống, vung về phía Mục Cẩm, may mà Mục Cẩm tránh đi đúng lúc, nếu không ba dấu cào xuất hiện trên bức tường sau lưng chỉ là giả dụ.

Mạch Sương đứng dậy khỏi mặt đất, biến ra một pháp ấn, trong miệng thì niệm: "Hiện thân!"

Pháp ấn trên tay cậu bị đánh ra ngoài, dưới ánh trăng, một nữ tử áo đỏ yêu mị hiện thân. Mục Cẩm tận mắt thấy nàng đột nhiên hiện ra, trong lòng giật mình, quay mạnh sang nhìn Mạch Sương: "Đó là ai?"

Mạch Sương không có thời gian giải thích: "Lát nữa sẽ nói cho người biết!"

Nữ tử áo đỏ vung móng vuốt sắc nhọn về phía Mạch Sương: "Đạo sĩ thối, xem ra ngươi một lòng một dạ muốn xen vào đến cùng! Vậy thì ta giết ngươi trước!"

Mạch Sương dùng tay không giao đấu với cáo tinh, chỉ dựa vào pháp thuật của mình để chống lại. Con cáo tinh này chỉ có tu vi sáu trăm năm, khi đối phó cũng không cần nhiều sức, Mạch Sương nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Mục Cẩm đứng một bên nhìn hai bóng dáng một đỏ một trắng giao đấu với nhau trên không trung, giống như mộng cảnh. Chiếc móng vuốt sắc nhọn trên tay nữ tử áo đỏ không phải là giả, hiển nhiên là yêu vật như trong sách nói, lúc nãy Mạch Sương nói có yêu khí, đó là sự thật?

Mạch Sương tung một chưởng đánh vào cáo tinh, cáo tinh rơi xuống đất, thấy Mục Cẩm đứng ngay đó, nhân cơ hội ra tay với hắn. Mục Cẩm thấy chiếc móng vuốt kia sắp quăng vào mình, lùi ra sau mấy bước, nhưng tốc độ của chiếc móng vuốt kia còn nhanh hơn, trong lúc cấp bách vội giơ tay lên chắn, trên cánh tay xuất hiện ba vết cào, nhưng vết thương không sâu, Mạch Sương tới đúng lúc đánh bay cáo tinh ra ngoài.

Cáo tinh nôn một ngụm máu đen, thấy tình thế không ổn, bèn hóa thành một luồng gió đen biến mất trong bóng đêm.

Bốn phía tĩnh lặng xuống, chỉ có vầng trăng sáng rực trên trời.

Mục Cẩm nhìn bóng dáng màu trắng kia đến mức xuất thần.

Mạch Sương quay người lại, tầm mắt dừng trên cánh tay hắn.

Mục Cẩm vội vàng nhìn sang chỗ khác. Mạch Sương đi đến, cầm cánh tay hắn xem vết thương, không nói gì mà kéo tay áo hắn lên tận khuỷu tay. Ba vết cào đỏ sẫm vắt ngang trên cánh tay, Mạch Sương điểm huyệt đạo trên vai Mục Cẩm, ngăn ngừa máu độc chảy khắp toàn thân.

"Ngươi làm gì đấy?" Mục Cẩm quát khẽ một tiếng.

Định rút tay lại, Mạch Sương lại giữ chặt không buông: "Vết thương có độc, nếu không bức độc ra, cánh tay này của điện hạ sẽ bị phế."

Mục Cẩm sững sờ, Mạch Sương không giải thích nhiều nữa, cúi đầu hút máu độc trên cánh tay hắn.

Khi đôi môi Mạch Sương chạm vào cánh tay, kích thích một luồng run rẩy trong hắn, ngay cả trái tim cũng hơi run theo, hoàn toàn quên mất sự đau đớn ở vết thương, mà là bị một loại cảm giác không biết tên làm toàn thân tê dại.

Mạch Sương hút hết máu độc trên cánh tay hắn, lại xé một mảnh vải trên áo xuống, nhờ vào ánh trăng mông lung để băng bó đơn giản cho hắn.

Mục Cẩm nhìn Mạch Sương đang băng bó, lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi là gì?"

"Cáo." Mạch Sương đáp.

Dựa theo tình hình vừa rồi, có thể thấy con cáo tinh kia muốn nhằm vào mình. Trong lòng nghĩ mãi mà không hiểu, mình đắc tội với một con yêu tinh từ bao giờ.

"Điện hạ có biết đường về phủ không?" Đột nhiên Mạch Sương hỏi.

Mục Cẩm lấy lại tinh thần, nhìn ra xung quanh, hai người đang đứng giữa một con đường, phía trước không thấy đầu đường, phía sau không thấy cuối đường, nhưng phía trước có một lối rẽ nhỏ.

"Không biết." Mục Cẩm nói thật. Bình thường hắn đi đâu cũng có người đi cùng, xưa nay loại chuyện biết đường này không đến lượt hắn làm.

Mạch Sương đi về phía trước: "Vậy đi về phía trước đi."

Mục Cẩm liếc cậu một cái, nhấc chân đuổi kịp: "Sao ngươi biết đây là đường về phủ?"

"Nếu sai lại quay lại là được."

Mục Cẩm: "..."

Đi theo sau Mạch Sương, nhìn bóng lưng cậu, tâm tình Mục Cẩm phức tạp, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cậu hút máu độc cho mình, trong lòng như có cái gì đó gãi nhẹ.

Dưới ánh trăng, hai người đi một trước một sau, khoảng cách là hai bước. Tới lối rẽ nhỏ kia, Mạch Sương ngẩng đầu nhìn ánh trăng, rẽ sang bên trái. Mục Cẩm nói: "Đi bên phải."

Mạch Sương dừng bước lại, quay sang nhìn hắn: "Điện hạ biết đường?"

Mục Cẩm khoanh tay ngạo nghễ nói: "Ngươi cũng không biết, sao ta phải nghe theo ngươi?"

"Quả thật thần không biết đường, nhưng phủ Thừa tướng ở phía bắc, phủ Thái tử ở phía nam."

Mạch Sương nói vậy, Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đúng là đi bên trái mới là hướng nam. Là người tâm cao khí ngạo mà lại bị vạch trần sai lầm, trong lòng có chút không phục. Mục Cẩm không lên tiếng, nhấc chân rẽ sang trái đi lướt qua Mạch Sương.

Mục Cẩm đi rất nhanh, Mạch Sương đi sau hắn, cũng bước nhanh hơn.

Lại đến lối rẽ kế tiếp, Mục Cẩm bắt đầu thấy ghét đường phố ở kinh thành y như mê cung. Mạch Sương thì không xa lạ với chỗ này, cậu đã tới hiệu sách ở gần đây mấy lần, đã nhớ phải đi đường thế nào.

Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn ánh trăng nghiên cứu suốt một lúc lâu. Vì hắn háo thắng, nên Mạch Sương chỉ lẳng lặng chờ hắn chỉ ra đường đi chính xác.

Một lúc sau, Mục Cẩm rẽ sang trái, đi mà cực kỳ không chắc chắn, bước chân rất nhỏ, không nhịn được phải quay ra sau nhìn để xem Mạch Sương có đi theo không. Nhìn thấy góc áo của Mạch Sương mới xác nhận mình đi đúng hướng, lại bước nhanh hơn.

Không lâu sau, đằng trước có mấy bó đuốc, nhìn kỹ mới biết là những thị vệ vừa bị phân tán.

Thị vệ giơ bó đuốc đi đến quỳ xuống: "Tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi!"

"Đứng lên đi!" Mục Cẩm nói.

Bốn thị vệ đứng lên, một người trong số đó nói: "Ty chức thất trách, không thể bảo vệ Thái tử điện hạ, xin điện hạ trách phạt!"

"Việc này không thể trách các ngươi, không cần trách phạt."

"Tạ ơn điện hạ." Cả bốn thị vệ cùng nói.

Cuối cùng cũng không cần phải xoắn xuýt về chuyện đường đi. Bốn thị vệ giơ đuốc, hai người đi hai bên, hai người đi phía sau, Mục Cẩm đi đầu tiên, Mạch Sương chỉ kém hắn nửa bước.

Đi khoảng hai khắc mới về đến phủ, phần lớn hạ nhân trong phủ đều đã nghỉ ngơi, quản gia Trần bá đứng chờ ngoài cửa, thấy Thái tử và Thái tử phi về, lập tức đến đón.

Vào chính sảnh, Mạch Sương nói với quản gia: "Mang hòm thuốc tới đây."

"Vâng." Quản gia đi lấy hòm thuốc.

Mục Cẩm làm như không có việc gì, định quay về thư phòng.

"Điện hạ."

Mục Cẩm dừng chân ở cửa, Mạch Sương nói: "Vết thương trên tay điện hạ còn cần bôi thuốc, nếu điện hạ không muốn thần giúp, để Trần bá làm là được."

Mục Cẩm nghiêm mặt quay trở lại, ngồi xuống ghế. Trần bá mang hòm thuốc vào: "Thái tử phi, hòm thuốc đây."

"Làm phiền." Mạch Sương nói.

Trần bá đặt hòm thuốc lên bàn. Mạch Sương đi đến, nhìn Mục Cẩm ngồi trên ghế với vẻ mặt không thay đổi: "Điện hạ, tay."

Mục Cẩm ngước mắt lên nhìn cậu, giơ tay ra. Mạch Sương nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn lên đến khuỷu tay, dịch vị trí của hòm thuốc đi, rồi đặt tay hắn lên bàn.

Tháo mảnh vải mà cậu vừa băng bó tạm ra, ba vết cào xuất hiện. Mạch Sương mở hòm thuốc, lấy một lọ thuốc bột rắc lên vết thương của hắn, lại dùng băng gạc quấn lại mấy vòng.

Mục Cẩm nhìn cậu một cái, Mạch Sương nói: "Đừng để thấm nước."

"Không cần ngươi nói, bản cung cũng biết."

Mạch Sương tỉnh bơ cất lọ thuốc vào hòm, đứng thẳng dậy nói với Trần bá: "Cất hòm thuốc đi, ngày mai nhớ thay thuốc cho điện hạ."

"Vâng, lão nô nhớ rõ."

Trần bá mang hòm thuốc đi, Mạch Sương chắp tay với Mục Cẩm: "Thần cáo lui."

Mục Cẩm lẳng lặng ngồi trên ghế, ánh nến trong chính sảnh chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, ở khóe mắt là bóng dáng Mạch Sương biến mất trong bóng tối, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Mở cửa chủ phòng ra, nha đầu Đông Linh đang nhoài lên mặt bàn ngủ gật. Vốn không định quấy nhiễu nàng, ngờ đâu tự nàng tỉnh lại trước, lập tức đứng dậy: "Công tử, sao về muộn vậy?"

"Trên đường có chút việc phải dừng lại."

"Em đi mang nước nóng đến, cậu mau rửa mặt rồi nghỉ ngơi." Nha đầu với lực quan sát tốt nhìn thấy chỗ bị xé trên áo Mạch Sương, kinh ngạc nói: "Công tử, sao áo cậu bị rách?"

Mạch Sương đang mặc y bào do tú nương trong phủ đặc chế, vết xe rách trông rất rõ.

"Không cẩn thận bị rách." Mạch Sương bâng quơ đáp.

"Không đúng, còn có vết máu nữa!" Tiểu nha đầu hoảng sợ nhìn quần áo của Mạch Sương, lập tức nghĩ sang chỗ khác, quần áo bị xé rách, trên người còn có vết máu. Dùng ánh mắt kỳ quái nhìn công tử nhà mình, lắp bắp nói: "Sao, sao Thái tử điện hạ lại... lại..."

Chương 10

Lần Đầu Nếm Thử Vị Ghen

Mạch Sương rất là ung dung: "Đi múc nước."

"Công, công tử vẫn muốn tắm?" Đông Linh yếu ớt hỏi.

"Bê chậu nước tới đây là được rồi."

Tiểu nha đầu gật đầu: "Em đi ngay đây."

Nước được mang đến, Mạch Sương rửa mặt. Đông Linh chìa tay ra, trên tay là một hộp thuốc mỡ.

"Gì đây?" Mạch Sương hỏi.

Đông Linh cúi đầu, mặt đỏ ửng lên. "Lúc trước em đã hỏi Trần bá. Ông ấy nói, dùng, dùng thuốc mỡ này sẽ tốt hơn một chút. Nên, nên em nhận thay công tử."

Mạch Sương hắc tuyến: "Ta không sao, cất đi."

"À à." Đông Linh cất vào trong tay áo.

"Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi."

"Vâng vâng, công tử cũng mau nghỉ ngơi nha." Sau đó, bê chậu nước ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Mạch Sương luyện kiếm trong đình, bóng dáng màu trắng thấp thoáng trong những tán lá cây.

Mục Cẩm đang đi phía xa thấy người đang luyện kiếm, bèn dừng chân lại để nhìn nhiều hơn. Nhìn rồi, lại không nỡ rời đi, dần dần thất thần.

"Điện hạ, nên đi tảo triều." Trần bá ở bên cạnh nhắc nhở.

Mục Cẩm hơi chột dạ, lấy lại tinh thần, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng màu trắng đằng xa, cất bước rời đi.

Đi tới cửa, quản gia lại nhắc một câu: "Thái tử điện hạ, tối nay trăng tròn."

Mục Cẩm vừa nghe thấy là đêm trăng tròn, phản ứng đầu tiên trong lòng là vui mừng, nhưng lại lạnh mặt ngay lập tức: "Bản cung biết rồi."

Vào đến triều đình, các quan viên đang túm năm tụm ba với nhau ở thiên điện, chuyện trò rôm rả. Mục Cẩm vừa bước vào, lần lượt có quan viên đến hành lễ vấn an.

Triết Khám cũng đến chỗ hắn, trên mặt đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Nghe nói đêm qua Thái tử điện hạ bị tập kích, có thật không vậy?"

Mục Cẩm hơi sững lại, tin tức này cũng linh thông thật. Nghe thấy Thái tử điện hạ bị tập kích, các quan viên đều vây quanh, hỏi han ân cần: "Thái tử điện hạ có bị thương chỗ nào không?"

Mục Cẩm nói: "Chỉ bị thương ngoài da, không sao?"

"Có điều tra được là ai không?"

Mục Cẩm thờ ơ nói: "Chỉ là đám trộm vặt vô danh, muốn cướp tiền thôi."

"Trộm vặt hiện nay vô pháp vô thiên thật đấy, dám tập kích cả Thái tử điện hạ."

Doãn Thăng thở nhẹ ra một hơi, nói: "Đêm qua là cựu thần sơ ý, nên phái thêm người bảo vệ điện hạ mới phải."

Mục Cẩm nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Thừa tướng có lòng."

Triết Khám cười tươi nói: "Lần sau Thái tử điện hạ ra ngoài cần phải chú ý hơn một chút, nếu không xảy ra chuyện gì không hay, chẳng đáng đâu."

Đang ở ngay trước mặt văn võ bá quan, Mục Cẩm vẫn trấn tĩnh như thường: "Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở, nhất định bản cung sẽ tự bảo vệ mình."

"Vậy là tốt rồi." Nụ cười cực kỳ gượng gạo.

Đêm dần sâu, trăng treo tít trên cao, đây là đêm trăng tròn thứ ba kể từ khi Mạch Sương gả vào phủ Thái tử.

Ánh nến trong thư phòng vẫn sáng, Mạch Sương cầm bút vẽ trên giấy, Đông Linh đứng mài mực ở một bên cứ ngủ gà ngủ gật liên tục. Vẽ một bức tranh về các loại hoa xong, Mạch Sương buông bút xuống.

Mỗi lần cậu vẽ tranh đều nhập tâm đến mức quên cả giờ giấc, vẽ xong thì hỏi nha hoàn bên cạnh: "Giờ nào rồi?"

Đông Linh giật mình một cái: "Không, không biết nữa." Nhìn ra bên ngoài. "Chắc là muộn lắm rồi."

Mạch Sương về phòng ngủ, Đông Linh đi múc nước.

Ánh nến trong phòng ngủ vẫn sáng rực, Mạch Sương vừa đẩy cửa ra đã thấy một người nằm nghiêng ngủ trên chiếc giường nhỏ, trên người có đắp chăn, đầu gối lên chiếc gối mềm.

Mạch Sương ngẩn người, mới nhớ ra hôm nay là đêm trăng tròn, hắn phải về chủ phòng ngủ.

Đông Linh bưng nước nóng đến, đang định nói chuyện, Mạch Sương ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Đông Linh ngậm miệng lại, nhận ra người nằm trên giường nhỏ, đặt nước xuống rồi ra ngoài.

Mạch Sương nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt, thấy cửa sổ cạnh giường nhỏ vẫn mở lớn, nên đi đóng cửa sổ.

"Mở ra." Đột nhiên người nằm trên giường nhỏ nói.

Hóa ra hắn vẫn chưa ngủ. Mạch Sương lại mở cửa sổ ra, nhưng chỉ hơi hé một chút. Đã vào mùa hè, buổi tối rất nhiều muỗi, hắn cứ nằm ngoài này, còn mở rộng cửa sổ, không bị đốt mới là lạ.

"Điện hạ vào giường trong ngủ đi." Mạch Sương nói.

Mục Cẩm nói: "Là ngươi nói để công bằng phải thay phiên nhau, bây giờ lại muốn lật lọng."

"Người là quân, ta là thần, giữa quân thần đâu có công bằng hay không, thần hầu hạ quân mới là đạo lý hiển nhiên."

Mục Cẩm ngồi dậy, nhướng mi nhìn cậu: "Thần hầu hạ quân là đạo lý hiển nhiên?"

Mạch Sương không nói gì, coi như thừa nhận.

Bỗng nhiên, Mục Cẩm cầm tay cậu kéo mạnh đến, Mạch Sương bị kéo hẳn vào lồng ngực hắn. Một bàn tay bóp cằm cậu nâng lên, Mục Cẩm nhìn thẳng vào cậu, bất chợt chạm vào môi cậu, hạ giọng xuống: "Bản cung muốn ngươi thị tẩm cũng là đạo lý hiển nhiên?"

Mạch Sương từ từ nhắm mắt lại, trả lời nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Vâng."

Mục Cẩm nhìn mi mắt cậu khép lại, đôi môi hơi mím, cố gắng kìm nén nỗi xúc động muốn hôn, hai tay đẩy cậu ra: "Nhưng bản cung không có hứng thú với nam nhân."

Mạch Sương lùi ra sau mấy bước, gắng gượng đứng vững, nét mặt điềm tĩnh, một lúc sau mới nói: "Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi."

Mục Cẩm nhìn cậu đi vào gian trong, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thoáng cái đã nằm rạp xuống, mãi mà chưa bình tĩnh lại, kéo chăn lên trùm qua đầu, quấn chặt lấy mình.

Lăn qua lăn lại, khó mà ngủ được, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy châm nến đọc sách.

Nghe thấy động tĩnh của hắn, Mạch Sương hơi mở mắt ra, không lâu sau lại nhắm lại.

Hôm sau, Mục Cẩm tỉnh lại trên bàn ở gian ngoài, không biết từ khi nào mà trên người có thêm một chiếc áo khoác. Trong căn phòng này từ đầu tới cuối chỉ có hai người, không nghĩ cũng biết là ai khoác cho hắn. Chiếc áo có độ ấm của cơ thể hắn, chứng tỏ đã khoác được một lúc lâu.

Chắc là đêm qua sau khi hắn ngủ, Mạch Sương đắp cho hắn?

Mục Cẩm đứng dậy, cánh tay tê rần đau nhức, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, trời mới chỉ hơi sáng. Đi vào gian trong nhìn, tấm màn vẫn được hạ xuống.

Nhẹ chân bước sâu vào trong, không biết lòng hiếu kỳ đến từ đâu thôi thúc hắn đến bên giường. Mục Cẩm đứng bên ngoài màn, giơ tay lên chạm vào màn, hơi vén ra.

Trên giường, Mạch Sương vừa mới mở mắt, đúng lúc đối diện với hắn. Tay run lên, tấm màn trượt khỏi tay, lại buông xuống.

Trái tim loạn nhịp một trận, ngay cả bản thân cũng không thể lý giải, rốt cuộc tại sao lại muốn làm vậy.

Quay người đi đến cạnh giá áo, mặc quần áo mà không yên lòng. Người trong giường vẫn không có động tĩnh, quần áo của cậu được treo bên cạnh quần áo của Mục Cẩm, rất chỉnh tề.

Mục Cẩm thay quần áo xong, quay người ra cửa.

Hiếm khi Mạch Sương ra phủ, vừa ra một cái đã gặp Cảnh Lan Châu đã quen biết từ lần du hồ trước đây.

Cảnh Lan Châu vô cùng vui mừng, không giấu nổi nét cười trên mặt: "Có thể gặp lại trong biển người mênh mông này, quả nhiên duyên phận giữa ta và Doãn huynh không cạn."

Mạch Sương nói: "Ta và Cảnh huynh nhất kiến như cố, tất nhiên duyên phận không cạn."

"Doãn huynh đang định đi đâu?"

"Muốn đến hiệu sách gần đây xem thử."

"Kể ra hiệu sách cũng là nơi rất tuyệt, đúng lúc tại hạ rảnh rỗi, lại không có chỗ để đi, chẳng hay có thể đồng hành cùng Doãn huynh không?"

"Đương nhiên."

Hai người đi sóng vai trên đường, dù thế nào cũng có đề tài nói mãi không hết.

"Mấy hôm trước tại hạ đọc một cuốn sách rất hay, nói về một tài tử cổ hủ nhất tiền triều, mặc dù chưa từng nghe qua cái tên đó, nhưng đọc xong thật sự đã được mở mang kiến thức."

"Không biết là cuốn sách hay nào?"

"Cuốn sách đang ở chỗ ta, nếu Doãn huynh muốn đọc, lần sau gặp ta sẽ đưa cho."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tuy là lần gặp mặt thứ hai, nhưng lại giống như tri kỷ lâu năm.

Cảnh Lan Châu đã quen biết Tử Nguyệt tiên quân mấy trăm năm, cũng đã ái mộ Tử Nguyệt tiên quân mấy trăm năm, tốn không ít công sức để tìm hiểu sở thích của Tử Nguyệt tiên quân. Mặc dù hiện nay Tử Nguyệt tiên quân hạ phàm luân hồi, nhưng sở thích vẫn giống như lúc cậu làm tiên quân, cho nên Cảnh Lan Châu ở chung cùng cậu vô cùng thành thạo.

Lúc này, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đi ngang qua đường. Mục Cẩm ngồi trong xe ngựa nhìn qua khe hở mà bức mành bị gió thổi tung tạo ra, đúng lúc nhìn thấy một bóng người bên đường. Trong lòng sững lại, vội vàng vén màn lên nhìn, thấy Mạch Sương và một nam tử áo xanh đi cùng nhau, xem ra còn trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Trong lòng trào dâng một cơn giận dữ không biết đến từ đâu, Mục Cẩm kêu dừng với bên ngoài. Xe ngựa dừng lại, Mục Cẩm nhìn chăm chú vào hai bóng dáng một trắng một xanh càng lúc càng đi xa kia, một ngọn lửa bốc lên trong mắt.

Bên ngoài có thị vệ hỏi: "Điện hạ có gì sai bảo?"

Mục Cẩm thở mạnh ra một hơi, nói: "Về phủ."

����-��Oq�


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: