Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 151: Vây bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ Đạt Long Kỳ nằm ở cuối rặng Đông của dãy Hồng Nhạn, phía Tây Bắc doanh Sa Nhất, đi về phía Đông có thể đến thẳng mười hai bộ Biên Sa. Trước năm nay, nơi này không phải vùng giao tranh của hai phe, nhưng vì chiến tuyến Ly Bắc không ngừng lui về đằng sau, nơi đây đã trở thành một vị trí trọng yếu trên chiến trường. Đội quân của Hồ Hòa Lỗ tan rã ngay trước trạm ải và chòi canh, doanh thường trú chỉ có thể mặt đối mặt với bọn họ từ phía Tây Đồ Đạt Long Kỳ, hai phe thường xuyên đấu võ mồm qua đầm lầy của Đồ Đạt Long Kỳ.

Tiêu Trì Dã đi vòng tới từ doanh Biên Bác, giờ vừa vặn ở đúng phía Nam của doanh thường trú. Nhưng chỗ sụt đã chặn lại mã đạo nối đến doanh thường trú, bên phải chính là Đồ Đạt Long Kỳ. Quân của Cáp Sâm thường lảng vảng ở đây, nếu Tiêu Trì Dã không chịu bỏ lương chạy lấy người, sẽ chỉ có thể mang theo quân nhu đối mặt với Cáp Sâm. Nhưng xe lương lại quá nặng, thiết kỵ của Ổ Tử Dư gặp bùn không chạy nổi, cấm quân lại không có đủ khinh kỵ để đánh lạc hướng, trong tình huống này quay lại đi Đồ Đạt Long Kỳ là quá nguy hiểm.

Ổ Tử Dư muốn phản đối, nhưng Thần Dương lại đã quay ngựa lại. Đây là một sự tin tưởng không thể diễn tả bằng ngôn từ, bọn họ nghe theo Tiêu Trì Dã vô điều kiện, dẫu giờ là thời khắc sống chết kề gang tấc, chỉ cần Tiêu Trì Dã hạ lệnh, bọn họ có thể lập tức đi làm ngay. Ổ Tử Dư ở đó, không kìm được mà run lên.

Đang là giờ Thân một khắc, bị cơn mưa xối xả phá nhiễu, sắc trời u ám. Cốt Tân quen đường quen lối nơi đây, đội vận tải tiến vào Đồ Đạt Long Kỳ. Xe lương nặng nề nghiến qua bùn, chỉ cần mảy may sơ sẩy sẽ lún xuống ngay, tất cả mọi người đều tập trung im lặng, không dám lơ đễnh dù chỉ một chút.

Tiêu Trì Dã phải giấu xe lương ở đây.

Kỵ binh Biên Sa có dũng mãnh đến mấy cũng không thể tiến vào Đồ Đạt Long Kỳ một cách dễ dàng, với bọn chúng đầm lầy khó giải quyết chẳng kém. Huống hồ trời mưa không chỉ ảnh hưởng đến Tiêu Trì Dã, mà còn cả Cáp Sâm, Mãnh không thể thám thính quân tình đồng nghĩa với việc chim cắt cũng không thể. Cơn mưa như trút nước này khiến cho cả hai phe đều không nhìn được chiều hướng của đối phương, chỉ có thể dựa vào hiểu biết chiến trường để đối đầu với địch. Nhưng loại cân bằng tinh tế này chỉ kéo dài khi mưa còn đang xối, một khi mưa ngừng, quân của Tiêu Trì Dã hiện giờ tuyệt nhiên không thể chịu nổi đòn của Cáp Sâm.

"Ổ Tử Dư ở lại thủ xe lương," Tiêu Trì Dã nói nhanh, "bảo thiết kỵ quấn xích nặng quanh, vây xe lương lại."

Đường xung quanh Đồ Đạt Long Kỳ toàn bùn lầy, trời mưa thiết kỵ lại quá nặng, vó ngựa dễ dàng bị lún, ở lại thủ xe lương là lựa chọn phù hợp nhất. Xích nặng là đồ trang bị của Tiêu Phương Húc, móc vào áo giáp, có thể ngay tại chỗ biến thiết kỵ thành "giáp" của xe lương. Như thế, dù Cáp Sâm có thể đột phá du kích của Tiêu Trì Dã, tiến vào trong Đồ Đạt Long Kỳ, cũng không thể lập tức phá vỡ bức tường sắt của thiết kỵ.

Tiêu Trì Dã đứng tại chỗ, nói với cấm quân: "Cáp Sâm mang là bộ Hãn Xà, tốc độ nhanh, xung lực mạnh, chúng ta không đuổi kịp cũng không ngăn được. Nhưng phía Đông của bọn chúng cây cỏ um tùm, tiện cho chúng ta nấp, trời mưa chim cắt không có cách đi tuần, đây là một cơ hội."

Địch ta mạnh yếu rõ ràng, Tiêu Trì Dã không thể để quân của Cáp Sâm duy trì nguyên trạng, như thế đừng hòng nắm phần thắng. Hắn để cấm quân chia ra thành các nhóm nhỏ, mò từ đầm lầy của Đồ Đạt Long Kỳ lên, bố trí dây cán chân ngựa, phân tán kỵ binh Biên Sa không đề phòng ra khắp các hướng của Đồ Đạt Long Kỳ. Chỉ cần kỵ binh Biên Sa ngã ngựa, sẽ mất ngay ưu thế.

"Cốt Tân phải vòng qua quân của Cáp Sâm, cấp tốc ra roi thúc ngựa đến chiến địa." Tiêu Trì Dã quay lại nhìn Cốt Tân, "Triêu Huy chưa đến, chứng tỏ hiện giờ ba đại doanh Liễu Dương đang không di chuyển được, chiến sự cận Bắc có lẽ còn gay go hơn cả chúng ta tưởng tượng, hôm nay chỉ có thể cầu viện chiến địa mà thôi."

Cốt Tân từng bị thương ở Đồ Đạt Long Kỳ, đã thuộc nằm lòng đường đi ở Đồ Đạt Long Kỳ, ngay tức thì tuân mệnh, dẫn một đội trinh sát trang bị nhẹ đi trước.

"Lão Hổ đi hướng Đông Bắc, ta đi phía Đông, Thần Dương trấn giữ ở đây," Tiêu Trì Dã vừa nói vừa bước, "dù thế nào đi chăng nữa, đều phải đảm bảo có thể thuận lợi đưa lương thảo đến chiến địa."

Thần Dương đã đi đông đi tây với Tiêu Trì Dã, hiểu nhất tình hình dự trữ kho lương ở các nơi ở Ly Bắc. Nếu Tiêu Trì Dã thất bại, Thần Dương sẽ phải thả ưng ra lúc mưa tạnh, để đường lương mã Đông Bắc lập tức điều lại lương thảo lên Bắc, không thể tiếp tục trì hoãn. Là đội vận tải, sống chết của bọn họ không quan trọng bằng lương thảo của chiến địa.

Nơi này gần núi Hồng Nhạn, mưa còn kéo dài một lúc nữa, cấm quân bò rạp trong bùn phải chịu cái lạnh đến thấu xương. Áo trong dính vào người, đã ướt đến không thành hình. Tay chân bọn họ ngâm trong nước bùn, chưa đến nửa giờ, ngón tay ngón chân đã lạnh cóng.

Mưa thu của Ly Bắc như dao cắt, bây giờ mới vào tháng Tám, trời lại đã lạnh như thể tuyết sắp rơi bất cứ lúc nào.

Đội vận tải vẫn chưa thay sang áo chống rét, nhưng ngay trước khi lên đường Tiêu Trì Dã đã bảo bọn họ đổi hết nước mang theo người sang rượu. Rượu mạnh có thể xua tan ẩm lạnh, ở nơi biên thùy gió tuyết thất thường có vai trò cực kỳ trọng yếu.

Tiêu Trì Dã nằm trong bùn, tu liền mấy ngụm.

Thông thường, chiến tranh giữa Ly Bắc và Biên Sa sẽ không kéo dài đến tháng Tám tháng Chín, bởi vì kéo dài nữa thì sẽ đến lúc tuyết rơi, đồng cỏ của cả hai phe sẽ phải chịu sự tàn phá của gió tuyết. Trong mùa đông khắc nghiệt dài đằng đẵng, nhóm quân thợ của Ly Bắc sẽ thức thâu đêm suốt sáng để rèn lại, sửa chữa lại trang bị cho thiết kỵ, còn Biên Sa phải dời đàn dê đến gần địa phương ở phía Nam, mọi người sẽ không hẹn mà cùng bước vào thời kỳ đình chiến. Chỉ có năm Hàm Đức thứ ba từng có bất ngờ, lần đó bộ Hãn Xà xuôi Nam đánh phá suốt dọc sông Trà Thạch, giảm được tương đối nhiều áp lực về lương thảo cho mười hai bộ Biên Sa.

Chẳng biết vì sao, mấy ngày gần đây Tiêu Trì Dã có một loại linh cảm, hắn linh cảm rằng mùa đông năm nay sẽ không có đình chiến. Thế công của A Mộc Nhĩ quá hung mãnh, như bây giờ, A Mộc Nhĩ như thể đang chèn ép Ly Bắc ở toàn tuyến vậy, không hề có một chút ý định lui binh nào. A Mộc Nhĩ điều Cáp Sâm từ Khải Đông đến đây, chính là đặt toàn bộ đội ngũ cường mạnh nhất của mình vào chiến trường Ly Bắc, hành động này khác hoàn toàn với những trận đánh lẻ tẻ các năm trước.

Trong mưa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, Tiêu Trì Dã móc túi rượu lại, giơ hai ngón tay lên, ra hiệu cho cấm quân phía sau nằm xuống. Hắn nằm sấp người, mặt gần như ngụp trong bùn, chỉ để lộ đôi mắt tìm kiếm qua bụi cây. Một nhóm kỵ binh hiện ra trong làn mưa dày đặc, bùn bắn tóe lên lúc vó ngựa lao đi. Tiêu Trì Dã im lặng quan sát chúng, đao Lang Lệ trượt ra khỏi vỏ khi khoảng cách rút ngắn dần.

Tiếng vó ngựa lớn dần, tiếng cười của kỵ binh Biên Sa bị nước mưa đánh tan, bàn tay đang chống mặt đất của Tiêu Trì Dã đã cảm nhận được rung chấn rất nhỏ.

Hắn không nhúc nhích, cấm quân sau lưng cũng không hề động.

Kỵ binh Biên Sa sắp đến trước mặt, chạy vài bước nữa sẽ đạp phải cấm quân, con ngựa đi đầu bỗng cất tiếng hí, vó trước bị dây cán ngựa ngáng chân, hai đầu gối trước của con ngựa chợt gập lại, ngã thẳng xuống. Sóng bùn bất chợt bắn lên người Tiêu Trì Dã, hắn cử động. Ngay lúc kỵ binh ngã xuống theo ngựa, đao Lang Lệ đã ra khỏi vỏ, Tiêu Trì Dã vừa đối mặt đã vung đao lên chém, cổ của kỵ binh phun tóe máu bắn vào bùn, kỵ binh đằng sau không ứng phó kịp, cả đội hình tán loạn.

Tiêu Trì Dã không hề cho đối phương cơ hội chỉnh lại đội hình, cấm quân theo hắn xông vào kỵ binh Biên Sa đánh giết. Bùn bẩn lẫn với máu chảy xuống cổ Tiêu Trì Dã, cảm giác cay xè tưới qua dạ dày, khiến cho cả người hắn nóng lên.

Lần này giống như một đòn cảnh tỉnh, đánh đến mức kỵ binh Biên Sa mau chóng tỉnh táo lại. Cả hai phe đều là nhóm nhỏ, tàn sát lẫn nhau trong thác mưa. Nhưng trận này đánh rất nhanh, chờ đến lúc kỵ binh Biên Sa lấy lại tinh thần, cấm quân đã thần không biết quỷ không hay biến mất trong cơn mưa xối xả.

Toàn bộ kỵ binh Biên Sa bố trí xung quanh Đồ Đạt Long Kỳ đều bị cấm quân tấn công theo nhiều mức độ, một khi bọn chúng muốn thừa thắng truy kích, đội quân lưu manh này sẽ lui lại. Kỵ binh Biên Sa buộc phải dừng chân trước đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ, chỉ cần bọn chúng định quay lại tập hợp, cấm quân sẽ mò lên đánh lén. Sau vài lần, kỵ binh Biên Sa đã phát bực, bọn chúng nhanh không nhanh nổi, đánh không có hướng, bị cấm quân đạp qua đẩy lại phá bĩnh như con ruồi không đầu, tức nghẹn trong bụng, lúc đánh đặc biệt hung hăng.

Tiêu Trì Dã vẫn ẩn mình trong cơn mưa lớn, kỵ binh Biên Sa không nhìn ra nổi vị trí trốn thật sự của cấm quân. Cấm quân không mang giáp nặng và ngựa như thiết kỵ Ly Bắc, chỉ cần nằm rạp xuống là có thể biến mất khỏi tầm mắt của kỵ binh Biên Sa, xuất quỷ nhập thần.

Trận đánh của Tiêu Trì Dã mau chóng gần kề kết thúc, đến giờ Tuất trời đã tối hẳn, kỵ binh Biên Sa vẫn bị cấm quân bao vây dọc Đồ Đạt Long Kỳ, tiến không được lùi không xong. Phần thắng không ngừng tăng lên, Tiêu Trì Dã dường như đang nắm bầu không khí trong tay. Hắn sẽ không xông lên, bất kể là kỵ binh Biên Sa tỏ ra yếu thế hay hăm dọa, hắn cũng sẽ không bị lừa mất tiết tấu. Nhưng thời gian lẳng lặng trôi, Tiêu Trì Dã lại vẫn chưa thấy Cáp Sâm.

Ban đêm càng rét, trong ủng Tiêu Trì Dã đọng ứ bùn. Bởi vì trời mưa trơn, không để đao tuột khỏi tay, Tiêu Trì Dã quấn một mảnh vải quanh hổ khẩu, lúc này vải đã bị mục gần rữa ra, hắn ở yên tại chỗ, vứt miếng cũ đi, thay miếng mới.

Thể lực của con người có hạn, đánh giằng co như vậy đòi hỏi hai phe phải luôn cảnh giác cao độ, thần kinh phải kéo căng, không thể có nửa phân sơ suất. Nhưng Tiêu Trì Dã cũng cần lấy hơi, hắn thoáng nhắm hai mắt, cất đầu hai lần, không để mình vì động tác lặp đi lặp lại mà rơi vào trạng thái tê liệt.

Muộn nhất là giờ Thìn ngày mai, viện binh ở chiến địa sẽ chạy đến nơi, đêm nay cực kỳ quan trọng. Ông trời vẫn còn thương Tiêu Trì Dã, mặc dù mưa đã ngớt bớt, nhưng đêm nay không có cả sao lẫn ánh trăng, màn đêm vẫn là tấm áo ngụy trang của cấm quân.

Tiêu Trì Dã thở ra hơi nóng, mò năm ngón tay xuống, nắm chặt đao Lang Lệ. Nhưng đúng lúc hắn đứng dậy lần nữa, một tiếng bước chân xột xoạt truyền tới từ bên trong bụi cây, người gạt cành lá ló ra lại là Cốt Tân.

Tiêu Trì Dã bỗng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên thấy vẻ mặt Cốt Tân u ám, gấp gáp quỳ một chân xuống đất, thấp giọng nói: "Chủ tử, đường đến chiến địa bị lấp kín cả rồi! Quân tinh nhuệ của Cáp Sâm đang ở ngay phía Đông Nam, chặn đứng đường đi của tôi!"

Lòng Tiêu Trì Dã chợt chùng xuống, hắn gần như hiểu ra ngay tức thì.

Trúng kế rồi.

Chủ tướng thiện chiến đều hiểu đạo lý dụ người mà không bị người dụ, Tiêu Trì Dã liên tiếp thắng từ Khuất đô trở đi chính là bởi hắn luôn cầm trịch quyền chủ động. Điều ấy khiến hắn không sợ quân địch nhiều ít, nắm chắc tiết tấu chiến trường trong tay. Nhưng hắn đã quên mất, Cáp Sâm là kiểu chủ tướng giống hắn.

Cơn mưa này không phải tình cờ.

Đây là trận vây bắt đã được dày công tính kế.

Cáp Sâm đã sớm tiến hành từ lúc quân của Tiêu Trì Dã ra Bắc, bày ra thiên la địa võng để săn giết con sói con này. Khi Tiêu Trì Dã quan sát kỵ binh Biên Sa, hắn cũng đồng thời bị Cáp Sâm quan sát. Quyền chủ động mà Tiêu Trì Dã tự cho là thuộc về mình trên thực tế lại làm tê liệt chính hắn, ngay giây phút hắn quyết định quay đầu đến Đồ Đạt Long Kỳ, hắn đã rơi vào thế bị động rồi.

Tiếng vó ngựa lại một lần nữa vang lên.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top