Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 186: Bão tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ranh giới giữa trời và đất nhòa đi, một cơn bão tuyết sắp đổ bộ vào chiến trường, bao phủ toàn bộ rặng Đông núi Hồng Nhạn, phóng mắt trông ra chỉ thấy một mảnh trắng xóa.

Lẽ ra Cáp Sâm đã rời đi, nhưng gió tuyết đêm nay quá lớn, hắn sợ bị lạc đường trong tuyết, chỉ có thể lại quay về trạm dịch bỏ hoang. Đội quân bọ cạp mà Cáp Sâm dẫn ra trận lần này đều mang gương mặt giống hệt người Đại Chu, bọn chúng đã cởi bỏ lớp áo giáp dùng để ngụy trang, ngồi tụm lại một chỗ uống trà.

"Chu..." một tên trong đó lau yêu bài, căng mắt gắng đọc chữ trong ánh lửa, "tên này họ Chu."

"Của ta họ Phó," một tên khác cũng giơ yêu bài lên, "là một gã ở đại cảnh."

"Sói đều đến từ đại cảnh," gã mặt thẹo râu quai nón quét một lượt đám hậu bối đang bỡn cợt, cuối cùng nhìn về phía Cáp Sâm nãy giờ chưa lên tiếng, "đêm nay ngươi đánh chết lang vương, Cáp Sâm, về sau ngươi chính là vua chiến trường phương Bắc."

Chiến trường phương Bắc trước giờ luôn thuộc về lang vương, Tiêu Phương Húc dùng sức mạnh để chiếm đỉnh cao nhất của núi Hồng Nhạn, trong hai mươi năm này, mười hai bộ Biên Sa chỉ nghe đến tên ông ta đã kinh hồn táng đảm. Những kẻ đang ngồi ở đây đều đã nghe quen tai những truyền thuyết về ông ta, đêm nay bọn chúng toàn thắng trở về, đánh chết không phải là một người phàm, mà là thần của Ly Bắc.

Cáp Sâm uống trà, nở nụ cười ngại ngùng với Ô Lực Hãn.

Dường như Cáp Sâm luôn luôn khiêm tốn như thế, nhưng sau đêm nay sẽ không còn ai dám cả gan khinh thường hắn nữa. Ô Lực Hãn đã có thể dự đoán được, mấy năm tới, hội tướng Biên Sa sẽ dùng tốc độ cỡ gì để càn quét Ly Bắc. Bọn họ hiểu quá rõ Ly Bắc hiện tại, Tiêu Ký Minh bị thương nặng không khỏi, Tiêu Trì Dã chim chưa đủ cánh, chủ tướng điêu tàn nghiêm trọng, Ly Bắc gặp phải mùa đông rét đậm rét hại, Cáp Sâm đã chờ đợi rất lâu vì thế.

Ô Lực Hãn nói: "Nhưng sao trông ngươi có vẻ không vui mấy."

"Không ngờ," Cáp Sâm nâng bát bằng hai tay, nhớ tới chiến lợi phẩm của mình, "ta nghe truyền thuyết về ông ta mà lớn lên, trong lời cha ta ông ta là bất khả chiến bại."

"Nga Tô Hòa Nhật sẽ tự hào vì ngươi," Ô Lực Hãn nghĩ ngợi giây lát, "bị ngươi chém đầu đêm nay còn có thiết kỵ Ly Bắc."

Cáp Sâm uống cạn trà, không đáp.

Nhưng Ô Lực Hãn nói không sai, bị Cáp Sâm chém đầu đêm nay còn có thiết kỵ Ly Bắc. Suốt những năm này, bức tường sắt đứng ở phương Bắc đều có vẻ kiên cố như thế, nhưng đến lúc Cáp Sâm thực sự đứng ở nơi ấy, hắn đã phát hiện ra nhược điểm trí mạng của thiết kỵ Ly Bắc.

Đội quân này quá tập trung, mặc dù tín ngưỡng của bọn họ sinh ra từ thổ địa, nhưng lại quá lệ thuộc vào thống soái. Thời gian kiến thành của bọn họ quá ngắn ngủi, đến mức tên lính nào cũng đặt mắt vào Tiêu Phương Húc, như thể chỉ cần có Tiêu Phương Húc ở đấy, thiết kỵ Ly Bắc sẽ có thể bất khả chiến bại.

A Mộc Nhĩ hiểu đạo lý này, Cáp Sâm cũng hiểu đạo lý này. Năm Thiên Sâm là bước ngoặt thiết kỵ Ly Bắc không còn chiếm thế chủ động nữa, Tiêu Ký Minh thối lui tượng trưng cho mở đầu của quá trình sụp đổ, mà chính việc Tiêu Phương Húc tái xuất đã khiến Cáp Sâm đoan chắc chỗ hiểm của thiết kỵ Ly Bắc nằm ở ngay đấy. Cáp Sâm được điều đến chiến trường phía Bắc, là bởi hắn hiểu rõ Tiêu Phương Húc. Bắt đầu từ năm tám tuổi hắn đã theo A Mộc Nhĩ vào Nam ra Bắc chinh chiến, cái tên nghe được nhiều nhất trong đại trướng chính là Tiêu Phương Húc, trong khi Tiêu Phương Húc còn chưa biết gì về hắn, hắn đã nắm mồn một tất cả thói quen dẫn binh của Tiêu Phương Húc.

Cáp Sâm không muốn chỉ thắng một trận, hắn muốn toàn bộ phòng tuyến của Ly Bắc phải sụp đổ. Còn ai sẽ đứt từng khúc ruột vì chuyện ấy, đó không phải là điều hắn quan tâm, cũng giống như Ly Bắc chưa từng quan tâm đến nỗi thống khổ của Biên Sa. Cáp Sâm phải dốc tận sức đánh bại đối thủ, đâm xuyên tim đối thủ, khiến cho đối thủ không còn sức gượng dậy, thời cơ lật bàn của Biên Sa ở chính giờ phút này đây. Bọn họ tranh giành, đấu đá lẫn nhau, trong bể máu thù thâm dậy nên từ khốn khó tự mài răng nanh của chính mình, lòng thương hại thái quá đối với cả hai phe đều chính là tự sát.

Lúc lửa sắp tàn, toán bọ cạp tản đi tìm một góc để ngả lưng. Ô Lực Hãn gác đêm, Cáp Sâm tựa mình vào cái củ tũ chợp mắt.

Gió rét bên ngoài rít gầm xô vào mái hiên, chiếc chuông gió treo ở cửa trạm dịch bay leng keng trong gió. Thế gian chỉ còn lại hai màu đen trắng, đêm cùng tuyết cắn xé lẫn nhau, tuyết như bông vụn đọng lại thành đống, dấu chân hằn lên nhanh chóng bị vùi lấp.

Tên bọ cạp đang đi tiểu ngoài trạm còn chưa kịp cởi đai lưng ra, cổ đã bị quặp chặt, theo sau đó là một tiếng "rắc" cực nhỏ, thân thể tên bọ cạp bị chậm rãi đặt xuống đất.

Tai Ô Lực Hãn cực thính, gã gần như ngay tức thì giơ tay mò đến chiếc chùy sắt, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thấp giọng báo: "Sói tới."

Tên bọ cạp gần cửa nhất mò đến không một tiếng động, nằm xuống cạnh khe cửa, chuẩn bị dòm ra. Nhưng ngay giây phút hắn hạ mình xuống, một thanh trường đao bỗng thọc vào khe cửa, xuyên qua đầu hắn.

Người bên trong không ai lên tiếng, Cáp Sâm bình tĩnh dõi mắt theo, nhìn thanh trường đao kia rút trở về, cánh cửa nhuốm màu đỏ thẫm, một mùi tanh tưởi bắt đầu bốc lên. Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, lửa bị gió thổi tắt, căn phòng tức thì chìm vào bóng tối, một dáng người cực giống Tiêu Phương Húc đứng ở đó, khiến cho Ô Lực Hãn suýt nữa sợ toát mồ hôi.

Giữa tràng yên tĩnh dài đằng đẵng, toán bọ cạp bên trong bất ngờ xông lên. Trong quá trình vây giết Tiêu Phương Húc bọn chúng đã tổn thất mất một nửa, bọ cạp còn lại kẻ nào kẻ nấy đều sức cùng lực kiệt, nỗi sợ bị lang vương đâm lại lần nữa trào lên. Chúng cầu nguyện sói con không có lực cánh tay giống như cha hắn, nhưng đến lúc bọn họ đụng độ nhau, bọ cạp bị ghim thẳng xuống sàn nhà.

Chút ánh sáng ngoài cửa đã bị che kín, máu đặc quánh bắn lên mặt. Ô Lực Hãn không lau đi, gã giơ chùy lên trong bóng tối bổ xuống mặt Tiêu Trì Dã -- giống như gã đã bổ xuống mặt Tiêu Phương Húc.

Nhưng Tiêu Trì Dã lại bắt được tay của Ô Lực Hãn, thanh đao mới rút ra khỏi thi thể không hề quay lưỡi lại trong vòng vây chật chội, mà hắn dùng luôn chiếc đầu quỷ trên chuôi đao thụi thẳng vào mặt Ô Lực Hãn. Ô Lực Hãn lảo đảo toan lui về sau, nhưng Tiêu Trì Dã lại không buông tay, đao của hắn bị vướng bọ cạp ở đằng sau lưng, bởi vậy hắn bỏ luôn đao Lang Lệ, trực tiếp dùng tay không đấm ngã Ô Lực Hãn.

Cơ thể cao lớn của Ô Lực Hãn đụng ngã đống lửa, mặt gã bết máu, cảm thấy mũi mình đã bị gãy. Đầu gã lệch đi, cảm giác đập xuống theo trọng lực khiến hai lỗ tai gã bị ù trong thoáng chốc, thậm chí nhất thời còn không nhìn rõ trước mặt. Gã khạc mấy cái răng bị nện gãy ra, mơ hồ quát lên: "Giết hắn!"

Cáp Sâm cảm thấy mình đang bị một đôi mắt dán chòng chọc vào, đây là ánh mắt hắn không thể xem nhẹ dù chỉ một khắc từ giây phút cánh cửa mở bật ra. Cáp Sâm biết Tiêu Trì Dã đến để đòi thứ gì, nhưng hắn sẽ không trả cho Tiêu Trì Dã, bởi vì đó là tấm huân chương hắn đã đoạt được.

Cáp Sâm nắm dao lê, nhưng Tiêu Trì Dã không cho Cáp Sâm cơ hội, hắn xách tên bọ cạp chắn trước lưỡi dao, dùng xác người dày xô Cáp Sâm lên tủ. Tiêu Trì Dã đấm trượt một cú, cánh cửa tủ bị nện gãy ngay tức thì, cái tủ sau lưng Cáp Sâm đổ rầm xuống, để Cáp Sâm có thể tạm thời thở. Lưỡi dao lê của hắn đột ngột vung mạnh tới, nhưng lần này Tiêu Trì Dã không tránh, hắn nắm lưỡi dao, túm về phía mình.

Cáp Sâm đã từng lĩnh giáo sức lực của Tiêu Trì Dã lúc ở Đồ Đạt Long Kỳ, hắn không giật lại được dao lê, trong nháy mắt bèn buông tay khom người tránh cú đánh của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã không buông bỏ lưỡi dao, hắn bị Ô Lực Hãn nhào tới từ bên cạnh đè xuống. Cơ thể tựa hòn núi xô Tiêu Trì Dã vào vách tường, ngay sau đó Ô Lực Hãn vung một cú đấm mạnh. Cú đấm như tảng gạch nện Tiêu Trì Dã bật máu răng, cùng lúc ăn đánh hắn kéo cổ áo Ô Lực Hãn, nghiêng đầu tránh cú tiếp, ngay sau đó dùng đầu đập bốp vào sống mũi bị thương của Ô Lực Hãn.

Ô Lực Hãn vội vàng bưng mũi lại, Tiêu Trì Dã xoay lưỡi dao lê trên ngón tay, hắn nắm đầu nhọn, đâm thẳng vào kẽ ngón tay, sau đó bổ một cú vào mặt Ô Lực Hãn không kịp tránh.

Ô Lực Hãn rú lên một tiếng xung thiên, mắt phải của gã bị dao lê đâm, đau run bần bật cả người, lúc cúi xuống máu chảy ròng ròng, điên cuồng chửi đổng bằng tiếng Biên Sa.

Tiêu Trì Dã không buông tha cho Ô Lực Hãn, hắn túm tóc Ô Lực Hãn, rảo bước thật nhanh, bổ thẳng đầu Ô Lực Hãn vào tường. Âm thanh nện đi nện lại khiến người ta ê cả răng, nện be bét máu trên tường. Bọ cạp sắp sửa nhào tới sau lưng Tiêu Trì Dã, bám lên lưng Tiêu Trì Dã toan kéo ngã hắn. Nhưng Tiêu Trì Dã chẳng mảy may xi nhê, hắn mò tới loan đao bên hông bọ cạp, sau đó buông bàn tay đang xách Ô Lực Hãn ra.

Ô Lực Hãn gào rú thống thiết, cứ thế ngã loạng choạng về sau. Gã chỉ vừa mới bước được đôi bước, trên cổ bỗng truyền đến một luồng cảm xúc lạnh băng, thậm chí chẳng đến một khắc, máu đã phụt ra như suối, đầu rơi ra.

Tiêu Trì Dã giơ tay lau luồng nước tanh tưởi, đôi mắt sáng quắc lộ ra trong bóng tối, trong con ngươi tràn ngập điên rồ lẫn thù hận, đôi mắt ấy khiến hắn trông như một con sói đói, bị cơn bão tuyết này thiêu hủy hoàn toàn lý trí. Hắn nhìn chòng chọc vào Cáp Sâm, gằn từng chữ: "Trả cha lại cho ta."

Cáp Sâm vuốt mái tóc đỏ lòa xòa trước mắt về sau, lạnh lùng nói: "Cha ngươi như thế, còn anh em ta bao giờ mới trả lại cho ta?"

Tiêu Trì Dã đã nhảy bổ đến trước mặt, hắn căn bản chẳng thèm nghe Cáp Sâm nói chuyện. Trong lúc vật lộn cả hai xô thủng cửa sổ, ngã thẳng vào trong cơn bão tuyết.

Cáp Sâm dùng hết sức phản đòn, hắn thụi ngã Tiêu Trì Dã xuống tuyết, sau đó nhanh chóng nhảy bật dậy, thở hổn hển lui về sau, cất tiếng lạnh lẽo: "Vó sắt của cha ngươi đạp nát đầu lão ta đấy, ngay giữa bão tuyết, để lão phơi xác ngoài đồng hoang."

Tiêu Trì Dã chống người đứng dậy, hắn nhổ toẹt máu trong miệng ra.

Từ giữa ngón tay Cáp Sâm xoay ra một lưỡi dao lê mới, ánh dao lập lòe theo đầu ngón tay, mặt hắn không cảm xúc: "Ta chỉ là lấy oán báo oán mà thôi."

Hai người lại lao vào nhau, cuồng phong gầm thét, tuyết quất nhói mắt, tiếng thở cũng dữ dội như thế, trời đất đều đang rít gào. Tiêu Trì Dã khóa cổ Cáp Sâm lại, hắn cứ thế lôi Cáp Sâm đi, xô dúi lưng Cáp Sâm lên bức tường nát của trạm dịch. Tuyết vụn bám trên tường rơi lả tả xuống, Cáp Sâm bấu chặt cánh tay phải của Tiêu Trì Dã, dùng hết sức bẻ ngoặt ra, suýt nữa làm gãy.

Tay phải của Tiêu Trì Dã tê rần, thương tích cũ khiến hắn nắm không chắc, Cáp Sâm lại lần nữa chạy thoát. Chỉ chớp mắt, Tiêu Trì Dã ngay lập tức bị bọ cạp còn lại ôm ghì hai chân, cả người ngã nhào vào trong tuyết. Cáp Sâm bắt lấy thời cơ, đâm thẳng lưỡi dao vào gáy Tiêu Trì Dã. Cùi chỏ Tiêu Trì Dã chống mặt đất, bất thình lình tránh được chỗ hiểm, hất vai trái đón nhận cú đâm.

Cáp Sâm định rút dao, nhưng Tiêu Trì Dã lại trở tay chộp lấy gáy Cáp Sâm, dùng một lực đạo khủng khiếp bổ đầu Cáp Sâm xuống mặt đất, ghì chặt vào trong tuyết. Vai hắn nhanh chóng thấm đẫm máu, lưỡi dao còn chưa rút hẳn ra phập phồng theo hơi thở.

Hai tay Cáp Sâm vùi vào trong tuyết, cổ họng bật ra âm thanh khản đặc, nhưng hắn không dậy nổi, đầu hoàn toàn không thể nhúc nhích dưới lòng bàn tay Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã túm chặt mái tóc đỏ của Cáp Sâm, mắt hắn đỏ quạch, khàn giọng gầm lên: "Trả, cha, lại, cho, ta!"

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top