Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 190: Chuyện đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân phòng vệ quận Biên tạm nghỉ ở doanh Sa Nhất, bọn họ quây quần quanh đống lửa, cởi vải che gió tuyết xuống rồi bắt đầu đánh chén như hổ đói. Lúc Thích Trúc Âm cởi Tru Cưu ra, để ý thấy thương của bọn họ không giống loại hồi trước, nàng ngồi xuống đưa trà nóng cho Lục Quảng Bạch.

Lục Quảng Bạch bưng trà, yên lặng một hồi lâu, rồi nói: "Vương gia..."

Thích Trúc Âm uống trà, "Ừ" một tiếng.

Lục Quảng Bạch hỏi: "Ký Minh với Sách An có khỏe không?"

"Không khỏe," Thích Trúc Âm dùng dao găm nhanh nhẹn xắt thịt nướng, bỏ vào miệng, "sau khi ngã ngựa Ký Minh không còn cưỡi ngựa được nữa, giờ chỉ có thể ngồi ở đại cảnh trù tính chiến cuộc thôi, đối mặt với Cáp Sâm hết sức bất lợi. Sách An bị thương nặng lúc đưa vương gia về, tổn thất không hề nhẹ. Bây giờ chiến trường phía Bắc thiếu thống soái trầm trọng, Ly Bắc đang cận kề nguy hiểm rồi."

"Ta muốn về đại cảnh với đại soái," Lục Quảng Bạch nhìn Thích Trúc Âm, "ở đại mạc ta đã phát hiện ra nhược điểm của kỵ binh Biên Sa, có rất nhiều chuyện cần cả đại soái và Ký Minh mới có thể bàn bạc được."

"Ai mà biết ngươi có phải gián điệp hay không cơ chứ," Thích Trúc Âm lau ngón tay, "nơi này là Ly Bắc, không phải Khải Đông."

"Ta giao binh mã cho Triêu Huy, ở lại doanh Nhất sung làm lính phòng vệ," Lục Quảng Bạch nhẹ nhàng để thương của mình xuống cạnh chân, "ta có thể bỏ binh bỏ giáp, để đại soái áp giải vào đại cảnh."

Thích Trúc Âm cắm con dao găm về lại, tĩnh mắt nhìn lửa cháy phừng phừng: "Sáng mai về ngay, ngươi đi cùng luôn đi."

Hôm sau trời vừa hửng sáng, Thích Trúc Âm mang Lục Quảng Bạch về cùng. Đến lúc bọn họ về lại đại cảnh đã là đêm khuya ngày hôm sau, Tiêu Ký Minh không đánh động đến người ngoài, đứng trước thềm nghênh đón.

Lúc Lục Quảng Bạch xuống ngựa, trời đang vào tiết Tiểu Tuyết, hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ nhìn Tiêu Ký Minh. Thích Trúc Âm vứt roi ngựa cho Thích Vĩ, vỗ vai hắn đoạn bước lên thềm, ý bảo hắn đi theo đi. Bọn họ đứng trước mặt hắn, im lặng giục hắn.

Thiết mã sông băng Tiêu Ký Minh, phong dẫn liệt dã Thích Trúc Âm, lửa hiệu thổi cát Lục Quảng Bạch.

Thuở thiếu thời bọn họ đuổi theo nhau, đều ngượng ngùng khi nhắc đến hoài bão của chính mình, như thể cho dù đã qua bao nhiêu năm đi nữa, bọn họ vẫn sẽ nép bóng dưới ánh hào quang của các bậc sinh thành. Nhưng sóng triều cuồn cuộn đã xô đổ những bức tường chắn gió che mưa kia, cuối cùng bọn họ lại gặp lại giữa bể mù bão tuyết.

Lục Quảng Bạch đón ánh mắt chăm chú của bọn họ, bước lên đường về.

***

Lục Quảng Bạch vái Tiêu Phương Húc trước, sau đó theo họ vào trong đình viện. Buồng sưởi được xây ở một chỗ khuất nẻo, bên trong thông địa long, hun rất nóng. Thích Trúc Âm bước vào cởi áo choàng, khoanh chân ngồi xuống. Cửa hông mở, đối diện có một cái ao nhỏ, bên trong rải rác mấy hòn đá phủ tuyết mới. Lác đác cành mai xanh men theo cửa sổ giấy trắng như tuyết, chỉa ngang trong trời đêm mênh mang, hóa thành nét điểm xuyết duy nhất trong không gian cô tịch.

Lục Quảng Bạch im lặng giây lát, rồi bắt đầu: "Nửa năm trước ta rời quận Biên, đi về phía Đông đến đại mạc, định đánh hạ bộ Thanh Thử, chiếm thảm cỏ của chúng, canh chừng cho cả quận Biên, nhưng thất bại, bởi vậy buộc phải tiếp tục đi sâu hơn. Tháng Năm, ta đến bờ đông của Cách Đạt Lặc, ở đó trông thấy kho lương của A Mộc Nhĩ."

"Đường dây cung cấp của A Mộc Nhĩ quả nhiên ở Trung Bác," Thích Trúc Âm chống đũa, lơ đễnh nhai vài miếng, "muốn cung ứng cho chiến trường ở Nam Bắc thì đặt kho lương ở giữa là thích hợp nhất."

"Ở đó còn có cả ruộng của A Mộc Nhĩ nữa," Lục Quảng Bạch nắm chén trà, nhìn bọn họ, "lão ta khai khẩn đất hoang ở đó, để bộ Liệu Ưng thả ưng, đồng thời cũng làm ruộng như chúng ta vậy. Bộ Thanh Thử ở phía Nam chẳng qua chỉ là để làm nhiễu bố trí của Khải Đông mà thôi, A Mộc Nhĩ ngăn phía Đông của Đồ Đạt Long Kỳ thành một khu vực không người quấy rầy, làm thử nghiệm mới ở đó. Lão bắt chước quân truân của chúng ta, chính đang xây dựng hẳn một thành phố mới đây."

Cả Tiêu Ký Minh lẫn Thích Trúc Âm đều sửng sốt.

"Chúng ta phải thống nhất chiến tuyến Nam Bắc," Lục Quảng Bạch nói chậm rãi, "thậm chí còn phải bảo Khuất đô dừng nội đấu lại đi, A Mộc Nhĩ đã lớn thành một con quái thú rồi, lão muốn trở thành đại quân* của hai bở sông Trà Thạch."

(*quân ở đây là quân chủ.)

"Chuyến này ta ra Bắc, có ba việc muốn làm," Thích Trúc Âm đặt đũa xuống, thoáng ngưng lại, rồi tiếp tục, "một là xem xem rốt cuộc bọ cạp là thần thánh phương nào, hai là thử xem thiết kỵ Ly Bắc có còn cơ may cứu vãn nữa hay không, ba là thuyết phục Ký Minh bỏ qua hiềm khích hiện giờ, bắt tay đàm hòa với Khuất đô."

"Việc đó là không thể," Tiêu Ký Minh ôn tồn phản đối, "nay Ly Bắc đã có tuyến cung cấp của riêng mình, bọn ta liên minh với Trung Bác ở phía Nam, bắt tay đàm hòa với Khuất đô cũng đồng nghĩa với việc phải giao ra ưu thế giờ đang có."

"Nếu Ly Bắc không chịu bỏ qua hiềm khích, vậy thì Khuất đô cũng sẽ không chịu bỏ ra bất kỳ sự trợ giúp nào." Thích Trúc Âm nói, "Ngươi cũng biết mà, Thái hậu là một người bảo thủ."

"Ta tuyệt đối sẽ không," Tiêu Ký Minh nhìn chằm chằm vào Thích Trúc Âm, nói như chém đinh chặt sắt, "lại giao em trai ta cho bọn họ, còn cả vợ ta, con trai ta, không ai có thể lại cướp họ khỏi ta nữa. Ly Bắc không cần sự trợ giúp của Khuất đô, Thái hậu cứ để tám đại doanh đảm bảo tính mạng của bà ta vô lo trước đi."

Tiêu Ký Minh rất hiếm khi không nể nang gì như vậy, vẻ bề ngoài quá nho nhã của hắn thường khiến người ta quên mất chiến doanh của Ly Bắc là do hắn lập ra. Nửa năm trước, hắn cũng là thống soái của chiến trường phía Bắc.

Lục Quảng Bạch sợ bọn họ cãi nhau, bởi vậy bèn cất tiếng xoa dịu: "Chúng ta có thể bàn..."

"Bàn lại cũng không có đâu," Thích Trúc Âm hơi rướn người, nhìn Tiêu Ký Minh, "ta biết là Tiêu Ký Minh sẽ không đồng ý."

Lục Quảng Bạch thở dài, chỉ đành bảo một tiếng: "Đại soái."

"Ta chỉ muốn nhắc các ngươi điều này thôi, trước khi thống nhất chiến tuyến, chúng ta đã không còn cùng một trận doanh từ lâu rồi. Nếu mà hai quân liên minh, vậy rốt cuộc phải nghe ai đây?" Ngón tay Thích Trúc Âm huơ giữa mình và Tiêu Ký Minh, "Ly Bắc còn phải đề phòng Khuất đô đến hỏi thăm, nếu như, ta bảo nếu như thôi nhé," Thích Trúc Âm tàn nhẫn buông câu, "thiết kỵ Ly Bắc lại một lần nữa mất đi thống soái, vậy thì ai sẽ đến đảm nhiệm chiến trường phía Bắc đây?"

Thích Trúc Âm đã nhắc nhở Ly Bắc từ lâu rồi, trói tín ngưỡng của toàn quân vào một người là nguy hiểm đến độ nào. Ly Bắc là bức tường sắt ngoan cường, đến cả chủ tướng cũng buộc cứng vào chiến doanh. Triêu Huy ra Bắc phải mang theo ba đại doanh Liễu Dương của hắn, Quách Vi Lễ vào Nam phải mang theo doanh thường trú của ông ta, thay đổi chiến tuyến sẽ hao thời gian hao cả công sức. Nếu chủ tướng tử trận thì khả năng đánh trả coi như bằng không.

Trên thực tế lúc Đại Chu thành lập tuyến biên phòng, tất cả các doanh đều mắc vấn đề này. Bị hạn chế bởi điều kiện địa lý, quy định chiêu quân của mỗi nơi lại một khác, tình hình trong từng doanh cũng khác theo. Chủ tướng là trái tim của binh sĩ, binh sĩ là tứ chi của chủ tướng, hai bên muốn ăn ý gắn bó thì phải cần đến mấy năm, thậm chí là mười mấy năm vào khuôn, bởi vậy đổi tướng lúc lâm trận là điều cực kỳ tối kỵ.

Khải Đông ý thức được vấn đề này đầu tiên, bọn họ không giống Ly Bắc, cần phải đối mặt với thảo nguyên mênh mông lẫn ao đầm chằng chịt, bọn họ có Thiên Phi Khuyết và Tỏa Thiên quan che chắn, chỉ cần thủ được lỗ hổng duy nhất là quận Biên thì có thể vô tư lự. Bởi vậy trong năm Vĩnh Nghi, Thích Thời Vũ đã quy định tiêu chuẩn chiêu quân của toàn bộ Khải Đông, bọn họ không cần chủ tướng chuyên biệt, mọi người đều quen thuộc cùng một chiến trường. Đến thời của Thích Trúc Âm, nàng lập nên tướng quân trướng ở quận Thương, mười mấy vị chủ tướng dưới quyền đều là chỉ đâu thì đi đó, đổi tuyến tương đối dễ dàng, dù có không may mắn mất ai thì cũng không bị ảnh hưởng đến chiến cục.

Nhưng có được thì tất có mất, Khải Đông không có tướng lĩnh có cá tính rõ ràng như Ly Bắc, tiêu chuẩn lựa chọn đơn điệu đã định đoạt sẵn rằng qua tận mấy năm nữa, bọn họ cũng rất khó xuất hiện được tướng lĩnh nào có phong cách cá nhân.

Tiêu Ký Minh nói: "Ở giữa chiến trường Nam Bắc còn có Trung Bác, bọn ta không thể nào hợp thành một được, cũng không cần để ai giữa ta với ngươi ra lệnh cả. Nay phía Đông Bắc Khuất đô bị Hòe Từ Trà chặn lại, trước khi hỏi thăm Ly Bắc thì bọn họ phải nói chuyện với Thẩm Trạch Xuyên trước đã. Còn về thống soái, Trúc Âm à, ta đã mất đi tư cách làm thống soái Ly Bắc từ lâu rồi."

Ngón tay thon dài của Tiêu Ký Minh đỡ ấm trà, hắn lanh lẹ pha trà, trong hơi nóng mù mờ, không tìm được một chút vẻ tự oán nào trên mặt cả.

"Lúc Cáp Sâm mang đầu cha ta đi đã bảo A Dã, hắn là lấy oán báo oán," Tiêu Ký Minh ngừng tay, vẻ mặt lạnh lùng, hắn nhìn Thích Trúc Âm, "ta biết ngươi cảm thấy cách thức quản chế của thiết kỵ Ly Bắc quá tập trung, nhưng lúc này ta vẫn phải tuân theo con đường cũ, bọn ta vẫn sẽ lựa chọn dùng biện pháp trực tiếp nhất để đánh trả, chính là ăn miếng trả miếng. Tín ngưỡng của bọn ta không đặt ở cha ta, nếu Cáp Sâm thật sự nghĩ thế thì hắn đã sai hoàn toàn, tín ngưỡng của bọn ta nằm ở dưới chân. Cáp Sâm đánh bại cha ta, nhưng hắn không thể đánh bại Ly Bắc. Ba mươi năm trước cha ta giành được luồng sức mạnh quyết tiến quyết chiến từ thổ địa dưới chân, Ly Bắc dựa vào chính sức mạnh ấy mới đi đến ngày hôm nay, bọn ta tuyệt đối sẽ không chịu thua lúc này. Con sói mới vừa trẻ vừa cường tráng, tràn trề tính hiếu thắng, hắn có thể đứng ở phía trước thay thế bóng hình của cha ta, vào lúc chúng ta bắt đầu đánh trả, hắn có thể nhanh chóng tề tựu lòng người đã bị đánh tan tác. Người ấy không phải là ta, ta đã tiếp nhận trọng trách mài giũa hắn, ta muốn hắn phải ra khỏi vỏ bộc lộ mũi nhọn."

Thích Trúc Âm tiếp lời: "Nhưng theo ta biết, hắn còn chưa từng chân chính giao thiệp với các đại chiến doanh nữa kia. Chủ tướng của Ly Bắc các ngươi không phải mấy thằng nhóc ngoan ngoãn lễ phép của Khải Đông, hắn căn bản chưa chinh phục được Ly Bắc."

"Nhưng hắn hiểu rõ toàn cảnh Ly Bắc," Tiêu Ký Minh nói, "trong nửa năm này hắn đã chạy khắp các tuyến đường này, biết quân nhu vận chuyển thế nào thì đến nhanh, biết viện binh đi thế nào thì có thể thông thẳng, còn biết tình hình tiêu tổn của các chiến doanh ở chiến địa nữa, đây là món quà mà cha ta cho hắn. Trúc Âm, hắn chỉ là thiếu một ít thời gian mà thôi."

"Thế nên mới đến lượt... ta," Lục Quảng Bạch tiếp lời đúng mạch, "thống nhất chiến tuyến kiểu gì là việc của mấy người, ở phía trước, quần nhau với Cáp Sâm kiểu gì, kéo dài thời gian cho Ly Bắc là một chuyện khác mà ta phải nói."

"Ngươi đã sửa trường thương của quân phòng vệ quận Biên." Thích Trúc Âm nhớ lại những cây thương kia.

"Đúng thế, sau khi thua bộ Thanh Thử ta đã gặp thêm một loạt các bộ khác," Lục Quảng Bạch chống đầu gối, im lặng một hồi, sắc mặt âm trầm, "ta đều thua."

"Ài," Thích Trúc Âm vắt óc an ủi, "đúng là không dễ dàng gì."

"Ta còn ôm bụng rỗng đánh giặc kia, để có cơm ăn, chỉ có thể mò vào chỗ của bọn chúng. Bọn ta đánh nhau bao nhiêu lần, chính lúc đó ta phát hiện ra nhược điểm của kỵ binh." Lục Quảng Bạch vừa nói vừa quay người lại, lấy cây trường thương sau lưng đặt lên đầu gối, tháo vải bày ra thân cây thương ở bên trong.

"Ngươi tăng chiều dài đầu thương," Tiêu Ký Minh áng thử bằng ngón tay, "... dài quá rồi."

"Còn thêm cả lưỡi móc nữa," Thích Trúc Âm ngắm nghía, "quấn vào kiểu gì đấy?"

Lục Quảng Bạch gạt tay bọn họ ra, vuốt ve cây thương một cách yêu quý: "Ta là bộ binh, hồi trước đánh nhau với kỵ binh Biên Sa ở quận Biên là dựa vào địa hình để mai phục, nhưng đến đại mạc, ngoài gò cát với chả đồi cát ra thì những thế mạnh lúc trước chẳng còn một mống, ta bị buộc phải mặt đối mặt với kỵ binh. Mới đầu là để dành ra thêm thời gian tháo chạy, ta muốn tăng khoảng cách với kỵ binh, thế là bèn tăng độ dài thương. Kết quả cán thương dài quá, lúc vung rất khó giữ vững phương hướng, khi đối mặt với đòn của kỵ binh không kịp đổi ngược hướng lại là sẽ bị chém ngã xuống đất liền."

Trong quá trình này Lục Quảng Bạch phát hiện kỵ binh phải đi vòng, bọn chúng không có cách nào để tấn công trực diện, phải tránh đầu thương.

"Thế là ta sửa lại cán thương như cũ, nhưng tăng thêm chiều dài đầu thương," Lục Quảng Bạch nhìn hai người, nở nụ cười, "chỉ cần lập vững trận hình, chĩa đầu thương ra bốn phía bên ngoài là sẽ biến thành một chiếc 'xe công' sống. Bọn chúng tấn công nhanh sẽ bị binh của ta đâm thẳng vào ngựa, đầu thương quá dài khiến bọn chúng không thể giật từ đầu bên kia, một khi trúng đòn là sẽ khó mà sống sót."

Tiêu Ký Minh và Thích Trúc Âm đều trầm ngâm.

Lục Quảng Bạch nói tiếp: "Nhưng kỵ binh phản ứng rất nhanh, bọn chúng không tấn công thẳng nữa, mà chuyển sang vây bọc ta. Ta phát hiện cảm giác đó giống như đang câu cá vậy, bèn dùng dây gai buộc dao lê cướp được từ chỗ bọn chúng vào hông đầu thương, lúc hai bên tiếp xúc, dù đâm không trúng thì cũng có thể dùng lưỡi móc để móc ngã kỵ binh khỏi lưng ngựa. Có điều dây gai dễ mòn quá, cho nên ta phải hỏi vay tiền các ngươi để làm lưỡi móc cho chỗ thương này."

"Ta không có tiền," vừa nói đến đây là Thích Trúc Âm bực mình, "ta làm đại soái mà nợ thì chồng đống, bao nhiêu đổ hết vào tiền son phấn cho các dì ta đấy, bây giờ ai mà nói tiền nong với ta ta lại chả đập cho."

Lục Quảng Bạch quay sang Tiêu Ký Minh.

Tiêu Ký Minh nói: "Ly Bắc bọn ta... giờ Thẩm Trạch Xuyên cũng đang ở trong nhà đấy, ngươi thử nói chuyện với y xem?"

Lục Quảng Bạch quấn kỹ cây thương vào, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: "Sao y lại ở đây, chả phải hồi trước không cùng đường với chúng ta sao?"

"Thiên hạ đại loạn mà," Thích Trúc Âm nói, "Thẩm Trạch Xuyên bây giờ là hổ Trung Bác đấy, lên Bắc gắn bó như răng môi với Ly Bắc, xuống Nam dắt thuyền Nhan thị, dựng tường ở phía Đông Bắc Khuất đô, nghe là tưởng tượng được ra ngay hai chữ."

Lục Quảng Bạch hỏi: "Hai chữ gì?"

Tiêu Ký Minh đáp khó xử: "Có tiền."

"Nam Bắc bị Trung Bác ngăn cách, chuyện cần nói bây giờ cũng chẳng vòng được đến Thẩm Trạch Xuyên," Thích Trúc Âm nói, "huống chi cái gọi là thống nhất Nam Bắc thì cũng cần Trung Bác ra tay ở trong đó nữa, hiện giờ là thời cơ tốt để cắt đứt đường dây cung ứng của A Mộc Nhĩ."

"Lúc thương lượng tối nay," Tiêu Ký Minh uống trà, "y sẽ mang phụ tá đến."

"Ta chỉ có một câu hỏi thôi," Thích Trúc Âm bưng chén trà, "Ly Bắc các ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì để thuyết phục y vậy?"

Câu hỏi này là đang hỏi Tiêu Ký Minh, thế tử im lặng thoáng chốc, rồi mới đáp: "... chắc là mặt."

Ba người trầm ngâm giây lát.

"Quay lại chuyện chính, thương này có thể đối phó với kỵ binh, nhưng không phù hợp với thiết kỵ Ly Bắc." Thích Trúc Âm tiếp tục đề tài, "Lần này ở doanh Nhất ta phát hiện bọ cạp không mạnh như dự tính, chùy sắt chỉ có hiệu quả với thiết kỵ Ly Bắc các ngươi thôi, mang đến chiến trường phía Nam sẽ thành vướng chân, đối với quân phòng vệ Khải Đông bọn ta là vô dụng, cho nên tạm thời ta nghĩ, A Mộc Nhĩ sẽ không rút đội quân bọ cạp này khỏi chiến trường phía Ly Bắc đâu. Nhưng nếu bọn chúng cứ ở mãi chỗ này thì thiết kỵ cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ đánh phòng ngự ở trong doanh, chứ đánh dã chiến thì không lại được."

"Trước khi tìm được biện pháp đối phó với chùy sắt," Tiêu Ký Minh nói, "đánh phòng ngự có thể mua thời gian cho chúng ta."

"Cáp Sâm biết các ngươi muốn làm gì," Thích Trúc Âm nhớ lại từng chi tiết trong trận phòng ngự ở doanh Nhất, "hắn thêm khiên sắt cho kỵ binh, đồng thời trang bị cả khí giới công thành của Đại Chu. Có lẽ bây giờ hắn hẵng còn đang vào khuôn, nhưng hắn sẽ rất mau tìm được hướng đi của mình trong lúc thực chiến. Cùng lắm nửa năm là Cáp Sâm có thể thuần thục sử dụng bọn chúng, đến lúc đó đánh phòng ngự cũng chẳng bảo vệ được Ly Bắc nữa."

"Thế nên ta cần sự trợ giúp của quân phòng vệ Khải Đông," Tiêu Ký Minh chụp ấm trà, "ta đoán đồng ruộng của A Mộc Nhĩ ở phía Đông Cách Đạt Lặc vẫn chưa đến mức có thể cung cấp cho bốn bộ, lão vẫn còn phải phụ thuộc vào lương thực của Đại Chu, Thẩm Trạch Xuyên sẽ chặt đứt hoàn toàn đường dây cung ứng của A Mộc Nhĩ ở Trung Bác, quân phòng vệ Khải Đông chỉ cần ra khỏi quận Biên, tấn công bộ Thanh Thử, gia tăng áp lực ở phía Nam cho A Mộc Nhĩ là được rồi."

Thích Trúc Âm đau cả đầu, nàng xuất binh đi Đông là phải có bộ Binh phê chuẩn, chuyện này không giống với việc không giao Lục Bình Yên ra, nếu Khuất đô vì thế mà cắt quân lương của nàng thì nàng chỉ có thể tự thân vận động thôi. Nhưng nàng không nói ra, chỉ gật đầu, tỏ ý mình đã nghe.

***

Ngày hôm sau Tiêu Trì Dã gặp lại Mãnh ở trong viện.

Mãnh ở chiến địa mấy ngày, khắp người đầy tuyết, móng vuốt dơ mất cả dáng. Tiêu Trì Dã đỡ nó, lau sạch lông lẫn móng vuốt cho nó. Cốt Tân đi vào khẽ bẩm báo mấy câu, Tiêu Trì Dã quay lại, nhìn thấy Lục Quảng Bạch giữa trời Tiểu Tuyết.

Lục Quảng Bạch mới vái Lục Bình Yên xong, sau khi đi vào thì không vào trong phòng mà ngồi dưới hiên, nhìn Tiêu Trì Dã lại gần, không nhịn được mà cảm khái: "Thằng nhóc này... Có phải nửa năm nay đệ lại cao thêm rồi không vậy."

"Đệ đã đến tuổi này rồi," Tiêu Trì Dã thả Mãnh đi, ngồi xuống bên cạnh cởi giáp tay ra, "không cao thêm nữa đâu."

Lục Quảng Bạch róc tuyết ra, nhìn hắn, nói: "Đệ vẫn còn sẽ mạnh hơn nữa."

Tiêu Trì Dã sờ chiếc giáp tay, không nói gì.

"Ta kể đệ nghe mấy chuyện được không, Sách An?" Lục Quảng Bạch gọi tên tự của Tiêu Trì Dã mà không gọi hắn là A Dã, điều này có nghĩa Tiêu Trì Dã không còn là con sói con nữa, hắn đã có thể ngồi ngang hàng với Lục Quảng Bạch, không còn chỉ là em nữa rồi.

Lục Quảng Bạch trông ra ngoài đình viện: "Đệ biết quá khứ của đại ca đệ, nhưng dám chắc đệ không biết quá khứ của đại soái đâu. Hồi mới ở Khải Đông, Thích gia không có con trai trưởng, Thích Thời Vũ quyết định tìm một đứa có năng lực từ đám con trai thứ, nhưng ông ấy chọn tới chọn lui cũng không tìm được ai phù hợp. Khi đó, đại soái bảo nàng muốn làm tướng quân, Thích Thời Vũ tưởng là đùa, ta cũng tưởng là đùa. Trong đầu ta nghĩ, lấy đâu ra con gái làm tướng quân cơ chứ, nàng cầm được kim lên thêu thùa là tốt rồi. Nhưng nàng vẫn cứ kiên quyết như thế, Thích Thời Vũ bèn xếp nàng vào quân phòng vệ quận Thương, đặt dưới mắt mình."

Thích Trúc Âm bừng bừng khí chí nhào vào, nhưng nàng mau chóng phát hiện ra đó là vô ích. Nàng hoàn toàn không hòa nhập vào được, ở đó không có ai bằng lòng tiếp nhận nàng, lại càng không có ai bằng lòng nghe nàng ra lệnh. Bọn họ rất khách khí với nàng, đó chỉ là vì Thích Thời Vũ mà thôi.

"Thế nên nàng mới khăng khăng đòi đến quận Biên," Lục Quảng Bạch nói tiếp, "Thích Thời Vũ giao nàng cho cha ta, nhưng nàng rất không nghe lời. Hồi đó nhà ta còn có anh em, ta vốn không hề muốn làm tướng quân. Sau khi nàng đến, ta tưởng cuối cùng thì mình cũng không phải làm lót bét nữa rồi, ai mà biết được nàng lại mạnh thế chứ, bỏ xa tất cả bọn ta."

Thích Trúc Âm dùng sự kiên nhẫn của việc thêu thùa để đối đãi với bản thân, nàng đã nghe quen những tiếng cười chế giễu rồi, thậm chí biết thừa sau lưng bọn họ nói gì về nàng. Nàng như không biết giận là gì, vẫn cứ ở lại quận Biên.

Lục Quảng Bạch phủi bông tuyết trên đầu gối: "Thích Thời Vũ dường như không để ý đến nàng nữa, nàng bị vứt hẳn ở quận Biên. Lúc bọn ta ra ngoài sa mạc, có rất nhiều kẻ muốn lợi dụng nàng. Nàng bị bọn chúng túm mắt cá chân, chúng bảo nàng cút về nhà đi, nhưng nàng chỉ biết nói không. Nàng dùng tay chân thậm chí là cả răng để bò ra khỏi cát vàng, ngã bầm dập mặt mày, khí thế đó quả thực là muốn ăn thịt người ta luôn được."

Nhưng đến lúc Thích Trúc Âm đứng trên đồi cát, nàng lại khóc toáng lên, sau đó nàng sụp xuống chửi lũ chó má các ngươi! Nàng túm cổ áo Lục Quảng Bạch, hết lần này đến lần khác thống khổ gằn hỏi: "Ta có gì mà không được?!"

Lục Quảng Bạch nghĩ lại mà hẵng còn hãi: "Lúc ấy ta sợ gần chết."

Tiêu Trì Dã hỏi: "Sau đó thì sao, Thích Thời Vũ đưa nàng về à?"

"Sau đó nàng lau sạch nước mắt nước mũi, lại tự mình kéo đao về doanh trại." Lục Quảng Bạch nói đến đó thì cùng bật cười với Tiêu Trì Dã, nhưng rồi hắn lại thở dài, "Sau đó nàng lập công nhỏ, theo quy định thì phải thăng lên tiểu kỳ. Cha ta đồng ý, nhưng không có ai nguyện ý về dưới quyền nàng cả. Nàng ngồi ở đó từ sáng đến tận khuya, cuối cùng hỏi một binh sĩ tại sao lại không chịu theo nàng, hắn ta bảo 'Bởi vì ngươi còn không nhấc nổi đao đầu quỷ'."

Quân phòng vệ quận Biên không cần đao đầu quỷ, loại đao này vừa nặng lại vừa trầm, chính bọn họ cũng chẳng được mấy người có thể thực sự xách nổi nó lên chiến trường. Nhưng có vẻ như Thích Trúc Âm lại tin, kể từ đó nàng bỏ luôn đao nhỏ vốn hay dùng, đổi sang đao đầu quỷ.

"Quá buồn cười, lúc đó ta cảm thấy sao nàng ngu thế không biết, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được tất cả mọi người cự tuyệt nàng chẳng phải bởi vì nàng không có năng lực, mà là bởi vì nàng là con gái."

Lời mà thế gian này nói với Thích Trúc Âm nhiều nhất chính là "Đáng tiếc là thân con gái," nhưng chính nàng lại chưa bao giờ nghĩ như vậy, nàng nghĩ làm con gái của Thích Thời Vũ chẳng có gì không tốt cả, cũng giống như nàng nghĩ có người thích thêu thùa còn có người thích chiến tranh cũng chẳng có gì là lạ sất.

Lục Quảng Bạch lại nhìn sang Tiêu Trì Dã: "Cuối cùng Thích Thời Vũ vẫn đưa nàng về, về lại quận Thương rồi nàng vẫn không bỏ cuộc, đi theo chúng chủ tướng của Thích Thời Vũ gi gì cũng học. Thiên phú kinh người của nàng bộc lộ từ lúc ấy, chỉ là không có ai chịu trân trọng thôi, tận cho đến trận đánh năm ấy, các anh em của nàng bỏ rơi Thích Thời Vũ, trong quận Thương không có ai ra nghênh chiến."

"Đêm đó Thích Trúc Âm thúc ngựa đến gõ cửa vô số người, ăn không biết bao nhiêu bế môn canh, nàng chẳng màng gì rời quận Thương luôn, lạc giọng kiệt sức thuyết phục các đại doanh phòng vệ, bất kể có ai chịu nghe nàng hay không. Cuối cùng nàng đón được cha về như đệ đấy, đó trở thành khởi đầu cho tiếng tăm vang khắp thiên hạ của nàng, cho nàng từ đó đứng ở nơi vạn người chú mục. Khuất đô không chịu ban cho nàng tước vị, cũng không chịu phong tước cho nàng, bao nhiêu người tưởng nàng sẽ sợ hãi, nhưng Sách An à, ta không thấy nàng khóc lóc như cái lúc đứng giữa cát vàng một lần nào nữa, nàng đã trưởng thành rất nhanh qua những lần cọ xát ấy. Thích Trúc Âm có thể làm đại soái binh mã năm quận Khải Đông, không phải vì bị bắt buộc, mà là vì nàng có thể, nàng nên đứng ở nơi ấy."

Nàng trời sinh đã thuộc về chiến trường.

Lục Quảng Bạch nói: "Đệ cũng vậy."

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top