Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Giang Từ ban đầu đang cảm thấy buồn bã phẫn nộ không nguôi.

Nghe Phó Tây Châu hùng hồn nói như vậy, trái lại cậu ấy có hơi sửng sốt.

Giang Từ cũng không biết, lần đầu tiên tôi theo Phó Tây Châu về nhà là khi nào.

Còn cái vụ "son môi ở trên giường", hiển nhiên cậu cũng không có ấn tượng gì.

Nhưng giọng nói của Phó Tây Châu chắc chắn như vậy, không giống như là bịa đặt.

Giang Từ trầm mặc, ở trong mắt Phó Tây Châu, biểu hiện này có lẽ cực kỳ giống như chột dạ.

Hai mắt Phó Tây Châu đỏ ngầu, thất thần nói tiếp:

"Còn nữa, vào đêm tân hôn của tôi và cô ấy, đêm khuya cậu gọi điện thoại cho cô ấy, rủ cô ấy ra ngoài vào ban đêm, cái này mà gọi là trong sạch sao?"

"Là cô ấy muốn đi tìm cậu trước, tôi nổi giận vì cô ấy nói như vậy, đêm tân hôn mới đi sang với Ôn Hinh!"

Giang Từ cũng có ấn tượng về chuyện này.

Cậu ấy siết chặt nắm đấm, vẻ mặt vô cùng tức giận:

"Ngày hai người kết hôn, dì Giản quá vui mừng nên uống rượu, buổi tối dẫn đến cao huyết áp."

"Tôi gọi điện thoại cho Giản Ninh, là bởi vì tình trạng của dì không tốt, tôi bảo Giản Ninh đến bệnh viện chăm sóc dì ấy qua đêm."

Sắc mặt Phó Tây Châu cứng đờ, nhanh chóng lắc đầu: "Không thể nào, cậu nói dối."

Giang Từ phẫn nộ hét lên: "Tôi mặc kệ anh có tin hay không!"

"Từ đầu đến cuối, ngoại trừ việc quan hệ giữa anh và Ôn Hinh không rõ ràng, anh có quan tâm, hiểu rõ Giản Ninh một chút nào không?"

"Nếu cô ấy thật sự có gì đó với tôi, thì thậm chí đã không đợi đến đêm tân hôn rồi."

"Ngay từ đầu nếu không kết hôn với anh thì làm gì có chuyện gì xảy ra chứ?"

Tôi nhìn cảnh tượng này, hàng trăm cảm xúc lẫn lộn trong giây lát.

Tôi chưa bao giờ biết, Phó Tây Châu còn nghi ngờ, để ý những chuyện này.

Phó Tây Châu đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt nhòe dần:

"Nhưng... nhưng hơn mười ngày trước đêm đó, hai người còn gặp nhau."

"Nếu không bởi vì chuyện đó, tôi sẽ không, sẽ không cãi nhau với A Ninh."

Đêm tôi gặp chuyện không may, cãi nhau với Phó Tây Châu, đúng là bởi vì Giang Từ.

Khi đó, không biết dây thần kinh của Phó Tây Châu bị chập mạch ở chỗ nào.

Đêm đó anh ở trước mặt tôi nói mấy lời châm chọc khó nghe, xỉa xói Giang Từ.

Nói cậu ấy có ý đồ xấu với tôi, nói tôi với cậu ấy mập mờ.

Tôi nghĩ lại một năm qua kết hôn, Phó Tây Châu và Ôn Hinh chưa bao giờ trong sạch.

Tôi cũng không nhúng tay vào, hôm nay anh ấy lại còn mặt dày trả đũa, vu khống mối quan hệ giữa tôi và Giang Từ.

Giang Từ càng không có lý gì lại bị anh ấy hắt nước bẩn lên người như vậy.

Tôi cảm giác như Phó Tây Châu cố ý chọc tức tôi, chán ghét tôi, nên đêm đó tôi mới có thể cãi nhau ầm ĩ với anh ấy.

Sau đó anh ấy nói muốn ly hôn, tôi mới tức giận, nói với anh ấy rằng đừng hòng thoát khỏi tôi.

Nhưng thật ra, ngày đó tôi tìm đến Giang Từ, vốn dĩ là đã có ý định ly hôn với Phó Tây Châu.

Tôi không muốn dính líu đến anh nữa, nhờ Giang Từ giới thiệu cho tôi một luật sư thích hợp, giải quyết chuyện ly hôn.

Tôi không biết rằng đêm đó Phó Tây Châu không phải là tự dưng vu khống.

Anh ấy thật sự đã thấy tôi gặp Giang Từ.

Phó Tây Châu sau khi nghe Giang Từ nói ra sự thật, sắc mặt dần dần tái nhợt đi.

26.

Giang Từ cầm lấy trên bàn một tờ giấy ly hôn mà tôi đã ký tên vào cái đêm tôi chết.

Anh ném tờ giấy thỏa thuận về phía Phó Tây Châu, chậm rãi, đau đớn kể lại những gì tôi đã nói ngày hôm ấy:

"Cô ấy nói, dẫu sao thì anh cũng không thể yêu cô ấy."

"Anh và Ôn Hinh xa cách nhau thì cũng thật là đáng tiếc, cô ấy dứt khoát không níu kéo thứ tình cảm ấy nữa, tác thành cho hai người."

Chữ ký trên tờ đơn ly hôn kia chính là quyết định của tôi đêm đó.

Anh lảo đảo lùi về phía sau, hoang mang lắc đầu: "Không thể nào, chuyện này không thể nào."

Anh như hít thở không thông, cố gắng hết sức lấy lại hơi thở, nhưng vẫn không thở nổi.

Cuối cùng, anh cũng tìm được một lối thoát cuối cùng cho bản thân:

"Nhưng tin nhắn kia không phải là giả. Cậu đã nói với Giản Ninh, son môi của cô ấy rơi ở trên giường cậu!"

Không ai đáp lại anh ấy.

Anh ấy dường như cuối cùng cũng tìm được dưỡng khí, rốt cuộc cũng có thể tiếp tục hít thở:

"Tin nhắn kia không thể là giả được, đúng chứ?"

"Đêm đó cô ấy theo tôi về nhà, lần đầu tiên cùng tôi..."

"Tôi thật lòng muốn đưa cô ấy về nhà, thực sự muốn có tương lai với cô ấy."

"Nhưng sau khi thấy tin nhắn đó lúc nửa đêm, tôi mới biết rõ ràng cô ấy từng ở bên cậu, thế mà lại trêu đùa tôi như vậy."

Anh nói xong, dường như tức giận nhớ lại hôm đó, đáy mắt hiện lên vẻ căm hận và không cam lòng:

"Tôi cho rằng cô ấy yêu tôi, tôi thật lòng muốn chấp nhận cô ấy, thậm chí muốn giúp cô ấy vượt qua nghịch cảnh khó khăn trong nhà. Nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy thì sao!?"

"Cô ấy ngủ cùng tôi một đêm, mặt khác lại mập mờ với cậu, còn dùng chuyện này uy hiếp tôi muốn năm trăm ngàn."

"Tôi nói Ôn Hinh là bạn gái tôi, tôi tự nói là do tôi uống say nên nhận nhầm người."

"Nhưng làm sao có thể, sao có thể chứ, tôi không hề nhận nhầm người!"

"Cô ấy khiến tôi thấy không thoải mái, cô ấy cũng đừng hòng sống vui vẻ!"

Tôi hốt hoảng nhớ lại, ngày đó tôi tìm đến trường học nơi Phó Tây Châu làm việc.

Tôi muốn anh ấy lựa chọn giữa việc cho tôi năm trăm ngàn hoặc là cưới tôi.

Anh ấy cũng nói những lời này: "Để anh thấy không thoải mái, em cũng đừng hòng sống vui vẻ."

Hóa ra là ý này.

Hóa ra ngay từ đầu, tôi và anh vốn dĩ không biết, vấn đề giữa chúng ta là gì.

Hóa ra, hóa ra...

Tôi cảm thấy buồn cười, rất muốn cười.

Nhưng nhếch nhếch khóe miệng, cuối cùng cũng không cười nổi.

Sắc mặt Phó Tây Châu vặn vẹo đau đớn:

"Cô ấy lừa gạt tôi, trêu đùa tôi!"

"Phải chi cô ấy có một chút thật lòng với tôi, một chút muốn cùng tôi sống một cuộc sống tốt đẹp."

"Ngay từ đầu nếu đã như vậy, tôi và cô ấy cũng không ra nông nỗi này!"

27.

Anh ấy giống như cuối cùng cũng có thể phát tiết cảm xúc.

Thời gian dài như vậy, bấy lâu nay, đau khổ, căm hận, không cam lòng đè nén ở trong lòng, tất cả đều trút xuống.

Cho đến khi anh ấy đột nhiên liếc mắt, chú ý tới thi thể tôi một lần nữa.

Sự căm hận sâu đậm trên mặt anh trong nháy mắt hoàn toàn tan biến.

Chỉ còn lại sự tuyệt vọng cùng nỗi bi thương bất tận.

Anh ấy loạng choạng đi về phía tôi, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng:

"Không, anh không hận, không hận em."

"Anh coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra, chuyện gì anh cũng có thể tha thứ."

"A Ninh, sau này vợ chồng chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc."

Anh ấy ngồi xổm bên cạnh tôi, run rẩy muốn chạm vào mặt tôi, nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

Ở một góc khác, Giang Nguyệt vẫn trầm tư không nói gì.

Cô ấy từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tây Châu.

Cô ấy từ từ mở miệng, gằn từng chữ: "Tin nhắn đó là do tôi gửi."

Phó Tây Châu dường như phản ứng lại cực kỳ chậm chạp.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới đưa mắt nhìn cô, sắc mặt mịt mờ hoang mang.

Giang Nguyệt từ từ nói tiếp:

"Đêm đó, tôi mượn điện thoại của em trai để chơi game."

"Một ngày trước, Giản Ninh tới tìm tôi, quên cầm theo thỏi son tôi tặng cho con bé."

"Giọng điệu của tin nhắn đó, là do tôi đùa giỡn với con bé, nhưng điện thoại, đúng là tôi đã dùng nhầm."

"Còn năm trăm ngàn mà anh nhắc tới, có lẽ khi đó dì Giản cần để cấy ghép gan."

"Nhà họ Giản xảy ra chuyện, Tiểu Ninh khi ấy thật sự đã cùng đường."

"Có lẽ con bé muốn tìm cậu để vay tiền, không phải muốn cậu cưới con bé."

Mối quan hệ giữa tôi và Giang Nguyệt từ nhỏ rất tốt, thỉnh thoảng nói chuyện cũng không kiêng dè gì.

Hôm đó, cô ấy để thỏi son lên giường.

Còn cố tình chụp một bức ảnh thoạt nhìn trông rất mờ ám, trêu chọc tôi nói: "Bé yêu, em làm rơi son môi trên giường anh trai rồi."

Cô ấy quả thực là một người biết chừng mực.

Chính vào đêm đó, là đêm đầu tiên tôi và Phó Tây Châu ở bên nhau.

Giang Nguyệt không biết, Phó Tây Châu sẽ ở cạnh tôi.

Cũng không lo khi gửi tin nhắn này đi, sẽ gây ra hiểu lầm.

Phó Tây Châu ngơ ngẩn nghe, toàn thân như bị đông cứng, không hề nhúc nhích.

Anh ấy giống như một con rối gỗ, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Chỉ đờ người ra như khúc gỗ.

Giang Từ run giọng hét: "Chị, chị giải thích với anh ta làm gì chứ!"

"Anh ta, anh ta chỉ thấy chướng mắt với mấy người như chúng ta thôi!"

"Trong mắt anh ta, chúng ta là loại không biết xấu hổ, đê tiện vô liêm sỉ!"

"Nếu anh ta thật sự để ý đến Giản Ninh, chỉ cần tùy ý hỏi một câu là mọi chuyện đều được làm sáng tỏ rồi!"

Phó Tây Châu dường như rốt cuộc cũng không thể nghe lọt bất cứ ai nói gì.

Tay anh run rẩy, vươn tay về phía tôi.

Anh muốn chạm vào nhưng lại không dám.

Nghĩ lại thì chúng tôi đã kết hôn được một năm, mỗi ngày tôi đều đứng ở trước mặt anh, mà anh ấy chưa từng nắm lấy tay tôi đàng hoàng.

Giọng anh run rẩy đến mức khó phân biệt: "A Ninh, anh phải làm sao bây giờ?"

Mội cảnh tượng khôi hài như vậy, khiến tôi không chịu nổi, dời tầm mắt sang hướng khác.

Bên tai tôi run run, vẫn là giọng nói của anh ấy: "Nhưng bây giờ, anh nên làm gì đây, anh phải làm gì bây giờ?"

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bất cứ sự thâm tình nào của anh nữa.

28.

Phó Tây Châu bắt đầu xuất hiện vấn đề về tâm lí.

Anh ấy được đưa đến bệnh viện, sau đó lại được chuyển vào bệnh viện tâm thần.

Bởi vì tôi chết trong phòng làm việc ở nhà nên Phó Tây Châu cũng thuộc diện tình nghi phạm tội.

Cho nên trước khi giải quyết vụ án, cảnh sát đã theo dõi Phó Tây Châu 24/24, điều này càng khiến Phó Tây Châu suy sụp tinh thần.

Cảnh sát bắt đầu điều tra vụ án của tôi một cách cẩn thận.

Vụ án này không mất quá nhiều thời gian để giải quyết.

Người cung cấp manh mối quan trọng, chính là Phó Tây Châu, có tâm lý đang không ổn định.

Người đã giết tôi, là em trai của Ôn Hinh.

Đêm đó, cậu ta đường đường chính chính đi vào từ cửa chính, là do Phó Tây Châu nói cho cậu ta mật mã mở cửa.

Là vì Ôn Hinh nhờ Phó Tây Châu giúp đỡ, mượn hộ em trai cô ấy một vài quyển sách.

Sách được đặt trong phòng khách, nhưng em trai cô ấy cầm lấy xong thì lén lút đi lên lầu vào phòng làm việc.

Người đàn ông đúng lúc nhìn thấy trên bàn làm việc có bài luận văn học thuật mà Phó Tây Châu vừa viết xong, muốn mang cho chị gái xem.

Tôi nghe thấy động tĩnh nên bước vào, cố gắng khuyên can mấy câu.

Nhưng cậu ta lại cho rằng, tôi đang xúc phạm cậu ta vì đang định ăn cắp thứ gì đó.

Đêm đó, quả thực tôi và cậu ta không xảy ra xô xát gì nhiều.

Lúc đi tới ngăn cản, cậu ta vươn tay hung hăng đẩy tôi một cái, mắng tôi là đồ tiện nhân, cướp đi hạnh phúc của chị gái cậu ta.

Tôi ngã xuống, đập vào góc bàn, không may va trúng phải chỗ chí mạng, thoi thóp tại chỗ.

Em trai của Ôn Hinh có lẽ là đang ngây ngốc choáng váng, sợ khi tôi tỉnh lại sẽ chỉ đích danh cậu ta, không do dự lập tức dùng con dao nhíp, cắt đứt hơi thở cuối cùng của tôi.

Lúc cậu ta muốn mang thi thể của tôi đi, đúng lúc Phó Tây Châu quay về.

Sau khi em trai của Ôn Hinh rời đi, hoảng loạn liên lạc với Ôn Hinh, rồi đưa điện thoại di động của tôi cho cô ấy.

Mấy ngày nay, người giả danh tôi, trả lời tin nhắn của Phó Tây Châu, chính là Ôn Hinh.

Chỉ là Ôn Hinh câu giờ giúp em trai cô ấy như vậy, mà em trai cô ấy lại bị dọa sợ, vốn dĩ không dám quay lại di dời thi thể của tôi.

Em trai của Ôn Hinh vào tù, bị kết án tử hình.

Còn Ôn Hinh bởi vì bao che tội ác nên cũng ngồi tù, giam giữ mười năm.

Nhưng cô ấy ở trong tù không lâu.

Chỉ một tháng sau, đã chết ở trong đó.

Nghe nói là cô ấy tự sát.

29.

Phó Tây Châu ở lại bệnh viện tâm thần.

Anh ấy không còn là một vị giáo sư đại học nổi tiếng nữa mà trở thành một bệnh nhân tâm thần điên điên khùng khùng.

Anh ấy luôn ở một mình trong phòng, hoặc là bám lấy hộ lý, mỗi ngày đều nhắc tới những chuyện về tôi trong quá khứ.

"Hồi tôi còn học trung học, trường học đóng cửa, tôi ở trong phòng ký túc xá bị sốt cao."

"A Ninh trèo tường đưa thuốc cho tôi, bị lãnh đạo trường chúng tôi bắt được."

"Thật là xấu hổ, cô ấy nói tôi nhất định vì chuyện này mà cực kỳ chán ghét cô ấy."

"Thật ra tôi không hề chán ghét cô ấy một chút nào."

"Hồi học đại học, cô ấy vì muốn nghe bài diễn thuyết tốt nghiệp ba phút của tôi."

"Mà ngồi xe buýt hơn hai tiếng, ở dưới đài nhìn tôi."

"Cô ấy không biết, thật ra tôi cũng lén nhìn cô ấy."

"Lúc tôi học nghiên cứu sinh, cô ấy vì muốn nói chuyện phiếm với tôi mà còn đọc sách y học hơn một năm."

"Cô ấy thảo luận các vấn đề về y học cùng bạn học của tôi, tôi cười nhạo cô ấy vì tự cho mình là thông minh."

"Thật ra, tôi chỉ không thích cô ấy cười với người khác mà thôi, tại sao cô ấy lại không tìm tôi để thảo luận trực tiếp chứ?"

"Tôi thực sự... thực sự rất thích cô ấy."

"Bắt đầu từ rất lâu rất lâu trước đó, tôi đã thích cô ấy rồi."

Người hộ lý chăm sóc anh có hơi mất kiên nhẫn thở dài: "Anh đã nói mấy cái này không biết bao nhiêu lần rồi."

Phó Tây Châu nghiêng đầu, ánh mắt thẫn thờ mà tràn đầy mong đợi nhìn hộ lý.

"Thật sao? Nói nhiều lần như thế, liệu A Ninh có nghe thấy được không?"

Hộ lý thành thật nói: "Không, vợ của anh đã chết rồi."

Phó Tây Châu nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: "Vậy cô có thể giúp tôi đi nói cho cô ấy biết được không?"

Hộ lý tức giận mắng một câu "Đồ thần kinh", nhưng nghĩ lại, anh ta vốn dĩ đúng là một kẻ thần kinh thật mà.

Càng nghĩ càng tức giận, lập tức đi ra ngoài.

Phó Tây Châu dường như không nhìn thấy mọi người đều đã bỏ đi.

Trong miệng anh vẫn còn lẩm bẩm: "Hồi tôi còn đi học, bố của Ôn Hinh là giáo viên của tôi."

"Có lần tôi đến nơi khác, tình cờ ông ấy cũng cùng đường nên đi cùng tôi."

"Kết quả là đi được nửa đường thì xảy ra tai nạn xe cộ, ông ấy đã chết."

"Mấy năm qua tôi luôn cảm thấy, tôi có lỗi với Ôn Hinh."

"Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy rất đáng thương, tôi phải quan tâm đến cô ấy nhiều hơn."

"Nhưng tại sao tôi lại... tại sao lại không quan tâm đến A Ninh nhiều hơn cơ chứ?"

Đầu óc anh ấy không tỉnh táo, lại bắt đầu nói năng không ngớt.

Khó trách ngay cả hộ lý bên cạnh chăm sóc anh ấy cũng bỏ chạy.

Bất cứ ai ở đây thì lỗ tai đều như bị tra tấn.

Tôi cũng không chịu đựng được nữa, linh hồn bay đến chỗ mẹ tôi.

30.

Bố tôi cũng đã được ra tù, nhưng đáng tiếc cả hai người ai cũng không vui.

Nồi lẩu nóng hổi trên bàn ăn, trên bàn bày đầy thức ăn.

Hai người họ không ai lên tiếng một hồi lâu.

Cho đến khi mẹ tôi đột nhiên nói: "Ninh Ninh rất thích ăn lẩu. Bữa cơm đoàn viên năm nay, mình ăn món này nhé?"

Bố tôi gật đầu, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn như vực sâu đáy giếng cổ.

Tóc ông đã lốm đốm hoa râm.

Ngồi tù một năm, khiến cho ông già đi không ít.

Nhưng có vẻ cũng không là gì so với cái đêm ông ấy biết tin tôi chết, một đêm mà bạc trắng cả đầu.

Một năm qua, ông ấy ở trong đó, ngày đêm mong ngóng giây phút có thể ra ngoài gặp tôi.

Thật ra, tôi cũng vậy.

Đáng tiếc, bữa cơm đoàn viên của cả ba người, không còn nữa.

31.

Một ngày trước đêm giao thừa, tôi đi theo mẹ thì nghe được một tin tức, nói rằng Phó Tây Châu đã chết rồi.

Thi thể của anh được tìm thấy trên bãi cỏ bên ngoài một trường trung học.

Người phụ trách bệnh viện tâm thần nói, anh ấy lén lút chạy ra ngoài.

Mấy ngày trước khi ra ngoài, anh ấy có nhắc tới vài lần, rằng trường học sắp khai giảng.

Anh vẫn cứ thao thao bất tuyệt như thế, hộ lý cũng không để tâm đến lời nói của anh ấy cho lắm.

Không biết anh lấy từ đâu ra một lọ thuốc ngủ, ngồi ở bên ngoài bờ tường trường học, nốc sạch lọ thuốc.

Có thể là anh ấy muốn chết, có thể tưởng là kẹo nên ăn hết.

Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, thì không ai biết.

Tôi đã nhìn thấy nơi mà anh ấy chết.

Tuyết rơi vào đêm giao thừa, bãi cỏ bị tuyết phủ dày.

Tôi chợt nhớ lại, buổi tối hôm đó, rất nhiều năm về trước.

Tôi trèo tường ở chỗ này, đưa thuốc cảm cho Phó Tây Châu.

Lúc leo lên tường, bị lãnh đạo trường bắt gặp, người đó hét một tiếng về phía tôi.

Tôi nhất thời hoảng loạn, ngã ngửa ra bên ngoài từ trên tường xuống.

Cũng ở trên bãi cỏ này.

Phó Tây Châu nghe tin thì chạy tới, vẻ mặt căng thẳng nhìn tôi.

Anh nói: "Giản Ninh, em có bị ngốc không?"

Khi ấy, sắc mặt cậu thiếu niên lạnh lùng như vậy, thế nhưng dường như tôi thấy được khóe miệng anh ấy thoáng mỉm cười.

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu