Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Gáy sách đập trúng vào trán Phó Tây Châu.

Cú ném không hề nhẹ, có máu chảy dọc xuống một bên mặt của Phó Tây Châu.

Phó Tây Châu lớn như này rồi, có lẽ chưa từng bị ai đánh như vậy.

Nhưng giờ phút này, trên mặt anh không có một chút tức giận nào.

Như thể bị thứ gì đó câu hồn phách anh đi mất.

Vẻ mặt anh mờ mịt, không biết làm thế nào.

Anh ấy gọi cho tôi.

Nhưng cũng giống như mười ngày qua, tôi không bắt máy.

Anh ấy lại gửi tin nhắn qua Wechat cho tôi: [Em đang ở đâu?]

[Mẹ em tới nhà mình, bà ấy muốn nói chuyện với em.]

Anh ấy vừa gửi tin nhắn, vừa lẩm bẩm tự an ủi mình: "Mẹ đừng lo lắng, cô ấy vẫn luôn giữ liên lạc với con."

Nhưng vừa dứt lời, sự tự tin của anh nhanh chóng biến mất.

Hơn mười ngày qua vẫn giữ liên lạc.

Giữ liên lạc cái gì chứ?

Thỉnh thoảng khi anh dấy lên sự nghi ngờ, muốn về nhà nhìn kỹ, muốn đi tìm tôi.

Bên kia sẽ trả lời một hai câu ngắn gọn và nhẹ nhàng.

Mỗi câu nói đều châm chọc và khiêu khích anh.

Khiến cho anh tức giận, từ bỏ ý định về nhà tìm tôi.

Còn về những cuộc điện thoại thì chưa bao giờ bắt máy.

Hơn mười ngày qua, Phó Tây Châu chưa từng nhìn thấy bất cứ tấm ảnh nào của tôi, chưa từng nghe thấy giọng nói của tôi.

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Tôi càng không thể không trả lời điện thoại của mẹ tôi.

Bàn tay của Phó Tây Châu run rẩy, anh dịu giọng với tôi như chưa từng có.

Anh nhắn tin cho tôi: [A Ninh, về nhà đi.]

Kết hôn được một năm, số lần anh ấy gọi tôi như vậy, quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mấy ngày qua, anh ấy gửi tin nhắn cho tôi, bên kia vẫn sẽ trả lời.

Nhưng hiện giờ, bên kia vẫn chưa hồi âm.

Như thế biết mình đã lộ tẩy, đầu bên kia chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Tin nhắn Phó Tây Châu gửi đi giống như giọt nước rơi xuống biển sâu.

Trong nháy mắt đã biến mất không một vết tích.

Tay anh run rẩy, tiếp tục gửi tin nhắn: [Về nhà được không em?]

[Anh sai rồi, anh thừa nhận là anh sai rồi. Mẹ rất lo lắng cho em, anh...]

[Anh cũng rất lo lắng cho em.]

18.

Mẹ tôi gần như suy sụp tinh thần, nhìn Phó Tây Châu ngây ngốc ngồi dưới đất, càng thêm tức giận không nhịn được nữa.

Bà lấy cầm lấy mấy quyển sách tiếp tục đập vào người anh, giận dữ thét lên: "Lần cuối cậu nhìn thấy con bé là khi nào, là khi nào?!"

Phó Tây Châu như người mất hồn, ngơ ngác nhìn mẹ tôi hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra.

"Là đêm đó, con và cô ấy cãi nhau trong phòng ngủ, rồi con bỏ đi."

"Nửa tiếng sau con quay lại lấy đồ, con không thấy cô ấy, trong phòng làm việc thì như một mớ hỗn độn."

Anh ấy nói xong, lại lo lắng bổ sung: "Nhưng khi đó con hỏi cô ấy, cô ấy đã trả lời tin nhắn của con!"

Trả lời cái gì?

Trả lời cái gì?

Phó Tây Châu siết chặt điện thoại, lòng bàn tay phát run.

Anh cố gắng nhớ lại, vắt óc nhớ lại mọi chuyện trong đêm đó.

Màu vẽ vương vãi đầy đất, sách vở rải rác trên sàn nhà.

Giá sách xiêu vẹo, và...

Và điều quan trọng nhất.

Thân hình Phó Tây Châu đột ngột giật nảy một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Sắc mặt anh đột nhiên biến đổi, cuối cùng cũng nhớ lại chi tiết đó.

Đêm khuya, cửa sổ phòng làm việc mở toang.

Khi ấy anh đang tức giận vì cả phòng bị đảo lộn lên, nên không để ý.

Đêm đó trời mưa, tại sao cửa sổ lại mở, có lý do gì lại mở nó ra chứ?

Phó Tây Châu ngã nhào xuống đất, kinh hồn bạt vía lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào!"

Nhưng đáp án rõ ràng đã được hiện ra trước mắt anh.

19.

Người trả lời tin nhắn của anh, không phải là tôi.

Điện thoại di động của tôi, đã rơi vào tay của kẻ đột nhập đêm đó.

Nếu bây giờ tôi còn sống đến tận hôm nay, là do kẻ đó đã khống chế tôi.

Hẳn là hắn ta đã sớm liên lạc với Phó Tây Châu, yêu cầu anh ấy đưa tiền chuộc người về.

Nếu tôi chạy trốn khỏi kẻ đó, tôi chắc chắn sẽ quay về nhà và liên lạc với gia đình.

Nhưng không, chẳng có gì cả...

Kẻ đó đã lấy điện thoại của tôi, giả dạng tôi.

Cho đến nay vẫn không ngừng khiêu khích Phó Tây Châu, bảo anh ấy đừng đi tìm tôi.

Tại sao lại không để anh ấy đi tìm?

Bởi vì, tôi đã chết.

Có thể kéo dài thời gian càng lâu, hung thủ càng có khả năng trốn thoát, thi thể của tôi càng dễ xử lý hơn.

Tôi không khỏi liếc mắt nhìn về phía căn phòng bí mật bị chặn bởi giá sách.

Mấy ngày nay thím Vương ở đây, còn khóa cả cửa sổ và cửa ra vào lại.

Không biết thi thể tôi có dịch chuyển gì không.

Sắc mặt mẹ tôi trắng bệch, trông còn có vẻ dữ tợn.

Bà cố gắng giữ lại một tia lý trí cuối cùng, lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát trước, nói rõ tình hình hiện tại.

Cảnh sát chạy tới rất nhanh.

Còn có cả thanh mai trúc mã của tôi, Giang Từ và chị gái cậu ấy cũng cùng lúc chạy tới.

Mẹ tôi mặc kệ sự can ngăn của cảnh sát, lao tới trước mặt Phó Tây Châu, lớn tiếng hỏi anh ấy:

"Đêm hôm đó, Ninh Ninh đã nói gì với cậu hả?"

Phó Tây Châu vẫn không trả lời, bà cứ hỏi đi hỏi lại mãi mấy lần, khàn cả giọng.

Phó Tây Châu ngồi dưới đất, ngẩng mặt, chỉ thấy trống rỗng.

Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng run run:

"Cô ấy nói, ra nước ngoài chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh, ít cũng phải hai tháng."

Mẹ tôi nhìn anh chằm chằm: "Quốc gia nào? Thành phố nào?"

Đôi môi mỏng của Phó Tây Châu mấp máy, giây phút này giống như người chết đuối.

Một hồi lâu sau anh ấy mới nói tiếp: "Con... con không hỏi."

"Con chỉ nói, cứ để cô ấy trốn ở bên ngoài cả đời đi."

"Cô ấy trả lời lại con, bảo con cả đời cũng đừng đi tìm cô ấy."

Thân thể mẹ tôi đột nhiên loạng choạng, bà đã đoán được rồi.

Bà ấy ngã quỵ xuống đất, suýt nữa thì ngất xỉu.

Nhưng chuyện của tôi vẫn chưa có kết quả, bà cố gắng gượng, lại lảo đảo đứng lên.

Giang Từ tiến lại gần vài bước, túm lấy cổ áo Phó Tây Châu:

"Thế nên, Giản Ninh đã mất tích hơn mười ngày mà anh thật sự cũng không hề đi tìm cô ấy."

"Mặc xác vợ mình sống hay chết, cùng Ôn Hinh tới Thượng Hải hưởng thụ tuần trăng mật!"

Khuôn mặt Phó Tây Châu lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi thảm thiết: "Không phải, không có..."

Giang Từ hung hăng đấm một cú vào mặt anh ấy: "Mấy tấm ảnh ngoại tình của anh đều được phát tán khắp nơi rồi, còn cãi à, con mẹ anh còn không bằng súc sinh!"

20.

Phó Tây Châu bị cậu ấy đẩy ngã xuống đất, trên mặt dính đầy máu.

Anh ấy lại hoảng hốt đứng dậy, tìm điện thoại di động:

"Tìm người trước đã. Đồng chí cảnh sát, giúp một tay đi, tìm vợ tôi với."

Chị gái của Giang Từ là Giang Nguyệt dìu đỡ mẹ tôi, vừa cố gắng trấn an cảm xúc của mẹ tôi, vừa trả lời một số câu hỏi của cảnh sát.

Cảnh sát đang ghi chép bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bất chợt ngước mắt lên:

"Phòng làm việc có mùi lạ... có thể, cô Phó ở trong đó."

Để ý đến cảm xúc của người nhà vốn đã mất kiểm soát, cảnh sát nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, cố nói sao cho khéo nhất có thể.

Nhưng hàm ý vẫn rất rõ ràng, anh ta muốn ám chỉ đến thi thể của tôi.

Phòng làm việc đã khóa lại hơn mười ngày, bây giờ lại tỏa ra mùi lạ.

Nếu như trong này có người, hiển nhiên không thể là người sống.

Mẹ tôi chắc chắn đã phải chịu đựng sự kích động quá lớn, sắc mặt xám xịt, tái mét.

Bà lắc đầu kịch liệt, giọng khàn khàn: "Không thể nào, tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong thư phòng rồi."

"Hơn mười ngày trước, thím Vương còn cẩn thận quét dọn nữa."

Thím Vương cũng lập tức gật đầu: "Đúng vậy."

"Cô nhà nhất định vẫn đang sống tốt, tám đến chín phần mười là bị kẻ bắt cóc đưa đi."

"Tôi đã dọn dẹp nơi này rất cẩn thận, tuyệt đối không có..."

Thím ấy nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại.

Tầm mắt lập tức chuyển dời sang cái giá sách bên kia, vẻ già nua trên khuôn mặt dần dần biến thành nỗi sợ hãi cực độ.

Bà đột ngột lui về phía sau hai bước, mặt cắt không còn một giọt máu: "Không phải, tuyệt đối không phải..."

21.

Giang Từ chú ý tới phản ứng của bà, trầm mặc đi về phía giá sách.

Sau đó nhìn mấy anh cảnh sát: "Phiền các anh giúp tôi một tay."

Mấy người đàn ông cao to nhanh chóng dịch chuyển giá sách ra.

Phía sau giá sách còn được treo một bức tranh rất lớn, kể ra thì trông như giấu đầu hở đuôi.

Một bức tranh bình thường sao lại giấu ở phía sau? Chỉ có thể là sau bức tranh còn có một thứ gì đó.

Giang Từ không chần chừ, lập tức nhấc bỏ bức tranh đó xuống đất.

Tiếng bức tranh rơi xuống đất cũng là lúc thím Vương thét lên một tiếng chói tai kinh hãi.

Từ các vết nứt trên mặt tường, có một ít chất lỏng màu sắc quỷ dị khiến người ta thấy buồn nôn, chảy ra ngoài.

Những thứ đó dính vào tường và đã khô.

Sắc mặt cảnh sát chợt tối sầm lại, lập tức xoay người thấp giọng nói: "Người nhà của cô Phó, mời tránh đi một lát."

Không khó để đoán ra những gì có thể có trong bức tường này.

Mà mẹ tôi bị huyết áp cao, sắc mặt bây giờ của bà cũng đã xấu đến mức không thể nhìn được.

Phó Tây Châu run rẩy đứng dậy, lảo đảo đi về phía căn phòng tối.

Anh đưa tay đẩy vào tường: "Không, không..."

"Có lẽ là tường bị hỏng, rỉ nước."

"Nhìn đi, bên trong không thể có cái gì được..."

Đôi mắt mẹ tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ đó, cổ họng phát ra tiếng thở dốc nặng nề không chịu nổi.

Giang Nguyệt dìu đỡ bà, cuối cùng cũng không dám nhìn nữa: "Dì à, để con đưa dì đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát nha!"

Mẹ tôi hất mạnh tay cô ấy, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không, không cần! Tôi không sợ cái gì hết, dù là cái gì đi nữa tôi cũng phải xem!"

"Con gái tôi con bé vẫn sống tốt, vẫn sống tốt!"

Phó Tây Châu có lẽ cũng nghĩ như vậy.

Anh cho rằng, chỉ cần mở cánh cửa này ra.

Là có thể lập tức chứng minh, bên trong không hề có thi thể của tôi.

Chứng minh tôi vẫn còn sống, nhất định vẫn trốn ở một nơi nào đó, vui vẻ thoải mái.

Bày ra trò đùa ác ý này khiến cho mọi người hoang mang sợ hãi.

Thế nên anh ấy gần như vô cùng sốt ruột.

Chạy đến trước mặt cảnh sát, nhanh chóng thuận tay mở cánh cửa ra.

22.

Cho đến khi cánh cửa bật mở.

Một thi thể co quắp trong căn phòng tối nhỏ hẹp đã bị thối rữa từ lâu khiến người ta cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.

Hiện ra trước mắt anh.

Cơ thể mẹ tôi như chợt cứng đờ.

Bà lặng lẽ nhìn thi thể tôi, đó là một cảnh tượng quả thực hết sức thê thảm.

Thi thể đã thối rữa, khuôn mặt mờ nhạt.

Thất khiếu* có những vết tích mưng mủ chảy ra, xung quanh ắng lặng đến thảm thương.
*gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng

Mẹ tôi không khóc, cũng không kêu gào.

Trước đó không lâu, bà ấy còn truy hỏi trách mắng Phó Tây Châu đến khàn cả giọng.

Trách mắng anh ấy và Ôn Hinh không biết chừng mực, trách mắng anh không bận tâm đến tôi.

Nhưng giờ phút này, bà một chữ cũng không nói nổi.

Bà ấy cứ trầm ngâm, im lặng nhìn tôi như vậy.

Rất lâu sau, bà mới từ từ mở miệng.

Không có một âm thanh nào phát ra, nhưng tôi vẫn nhìn ra được khẩu hình của bà ấy.

Bà nói: "Con của tôi."

Giang Nguyệt không thể đỡ lấy bà nữa.

Thân hình mẹ tôi lảo đảo, như chiếc lá khô.

Khuỵu xuống đất, ngất đi.

Tấm thảm làm lắng tiếng bà ngã xuống, gần như im bặt.

Giang Nguyệt run tay, cầm điện thoại muốn gọi xe cứu thương cho mẹ tôi.

Nhưng cô ấy cũng không biết từ lúc nào, mặt đã đầy nước mắt.

Nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại di động, cô ấy lau đi lau lại mấy lần, vẫn lau không hết.

Cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, ngồi bệt xuống đất, nghẹn ngào khóc.

Thím Vương cũng ôm mặt, khóc lóc thảm thiết.

Một lúc lâu sau, mới định thần lại.

Gọi xe cứu thương đến đón mẹ tôi.

Chỉ có Phó Tây Châu vẫn còn đứng ở ngoài căn phòng tối, sắc mặt anh từ từ bình tĩnh lại.

Tôi cho rằng, chỉ là anh không quan tâm đến cái chết của tôi.

Anh ấy từ lâu đã muốn quay lại với Ôn Hinh, suy cho cùng vốn dĩ tôi cũng chỉ là chướng ngại mà thôi.

Nhưng anh ấy liếc mắt nhìn cảnh sát, một lúc lâu sau, vô cùng nghiêm túc và chắc nịch nói: "Đây không phải đâu."

Sắc mặt Giang Từ đã xanh mét, vẻ mặt tuyệt vọng bi thương.

Nghe thấy vậy cậu ấy run rẩy siết chặt nắm đấm, như muốn lấy mạng Phó Tây Châu.

Nhưng lần này, mấy cảnh sát đã gắt gao ngăn cậu ấy lại.

Phó Tây Châu tiếp tục nghiêm túc lên tiếng: "Đây thật sự không phải là Giản Ninh, không phải là vợ tôi."

Cảnh sát không đáp lại anh ấy.

Đến giờ phút này, đáp án đều hiện ra rõ ràng trước mắt.

Phó Tây Châu thấy không ai tin mình, lại tỉ mỉ giải thích: "Vợ tôi, cách đây không lâu cô ấy thật sự..."

"Trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn liên lạc với tôi. Tôi hiểu rất rõ giọng điệu nói chuyện của cô ấy."

Sắc mặt của anh dần dần trở nên quái lạ, như thể sốt ruột muốn được mọi người đồng tình:

"A Ninh của tôi, khuôn mặt cô ấy không phải như thế này."

"Quần áo của cô ấy cũng không phải như thế này, tôi khẳng định đây thật sự không phải là cô ấy."

23.

Bộ đồ trên người tôi là bộ đồ ngủ tôi thường mặc.

Phó Tây Châu không lý nào lại không nhận ra.

Có lẽ anh giả bộ nhìn không ra, hoặc là cảnh tượng này khiến cho người ta thấy cực kỳ khiếp sợ, anh ấy nhất thời không tỉnh táo.

Anh nói xong, tiến lên kéo mấy cảnh sát kia:

"Đồng chí cảnh sát, các anh theo tôi đi tìm vợ tôi đi."

"Đây chắc chắn là một thi thể lai lịch không rõ ràng, nhằm qua mắt mọi người."

"Mặc kệ cái này đi, mặc kệ cái này đi, chúng ta hãy đi tìm vợ tôi đi."

Có một cảnh sát phụ trợ trẻ tuổi, cho rằng Phó Tây Châu thật sự không nhận ra, cẩn thận giải thích với anh:

"Anh Phó, người chết qua đời một thời gian dài, dẫn đến thi thể bị sưng phù, thối rữa, tương đối nghiêm trọng."

"Khuôn mặt rất khó để nhận dạng, quần áo cũng bị hư hại, bẩn thỉu."

"Nếu anh vẫn còn nghi ngờ về danh tính của nạn nhân, thì có thể chờ kết quả xét nghiệm DNA."

Phó Tây Châu có vẻ rất bình tĩnh, tự tin.

Nghe thấy vậy sắc mặt lại biến đổi, dứt khoát cắt ngang lời của cảnh sát phụ trợ kia:

"Không! Không cần! Đã nói đây không phải là vợ tôi rồi, không cần phải kiểm tra cho tôi xem!"

"Tôi không nhìn, các người cứ mang đi đi, tôi muốn đi tìm vợ tôi!"

Mấy cảnh sát nhìn nhau, hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Phó Tây Châu phản ứng như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là giấu đầu hở đuôi.

Anh ấy đã nhận ra tôi, anh ấy sao có thể thật sự không nhận ra tôi được chứ?

Quần áo, giày dép của tôi.

Vòng tay của tôi, và nơi tôi đang ở.

Thi thể này không phải ai khác mà chính là tôi.

Phó Tây Châu đã nhận ra, nhưng anh không chịu thừa nhận.

Anh xoay người bỏ đi, không biết vấp phải cái gì, lại bất cẩn ngã xuống đất.

Anh đứng lên, tiếp tục bước ra ngoài cửa.

Lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của tôi.

Lúc này đây, bên kia không phải không bắt máy, mà là lập tức thuê bao, không kết nối được.

Nhưng anh ấy lại coi như tôi đã nghe máy, vừa bước ra ngoài, vừa tự lẩm bẩm nói chuyện với tôi:

"Em về nhà đi, bọn họ đều nói em đã chết rồi. Đúng, đúng là điên thật mà, bọn họ đều là một đám người bị điên."

"Anh không điên, anh không tin. Nhưng mẹ em rất lo lắng, bà ấy ngất xỉu rồi."

"A Ninh à, về nhà đi em."

"Nghe lời anh, về nhà được không?"

24.

Hình như đầu óc anh ấy có vấn đề thì phải.

Vẻ mặt thâm tình bơ vơ kia, khiến tôi nhìn có chút kinh ngạc, cũng có hơi buồn cười.

Anh ấy không yêu tôi.

Anh ấy chưa bao giờ yêu tôi, ít nhất là khi tôi còn sống.

Tất cả sự quan tâm của anh, tất cả sự dịu dàng của anh.

Tất cả những thứ tốt đẹp, tất cả những điều quan tâm, đều được trao cho một mình Ôn Hinh.

Từ ngày đầu tiên chúng tôi kết hôn, vào đêm tân hôn, anh đã ở bên Ôn Hinh suốt đêm.

Đến khi tôi chết, anh ấy ở nơi khác, vẫn ở chung một phòng ngủ với Ôn Hinh cả đêm.

Sau khi tôi chết, xác bị vứt lại ở phòng làm việc hơn mười ngày.

Anh ấy và Ôn Hinh, luôn luôn dính nhau như hình với bóng.

Hôm nay tôi chết rồi, nếu anh ấy đột nhiên nói yêu tôi, tôi sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Phó Tây Châu miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Thật ra anh và Ôn Hinh đã lâu lắm không gặp nhau rồi."

"Anh có nghe theo lời em, có giữ chừng mực."

"Lần này, anh chỉ muốn em ghen thôi..."

"A Ninh, anh muốn thấy em tức giận."

"Muốn em nhìn thấy tin tức trên mạng, quay về tra hỏi anh."

"Anh còn muốn nghe em giải thích, chuyện của em với Giang Từ."

"A Ninh, những chuyện đó, anh cũng để ý, anh cũng rất để ý."

Bên kia điện thoại, chỉ có sự im lặng chết chóc.

Phó Tây Châu giơ điện thoại lên trước mắt, vẻ mặt kỳ lạ mà bất lực.

Giống như trước mắt anh nhìn thấy, không phải điện thoại di động, mà là tôi.

Anh nhẹ nhàng thở dài: "Em xem xem, anh vừa nhắc đến cậu ta, em mất hứng luôn kìa."

"Nhưng chuyện của em với cậu ta, em cho rằng anh thật sự không biết sao?"

"Vào đêm tân hôn, anh đã biết..."

Đề tài anh nói dần dần lệch hướng, như thể đang nói mấy chuyện điên rồ.

Nghe xong tôi cảm thấy bối rối.

Tôi và Giang Từ là thanh mai trúc mã, đúng là đã quen biết nhau rất nhiều năm.

Nhưng giữa chúng tôi chưa từng có bất kỳ sự mập mờ nào.

Giang Từ cũng nghe được mấy lời đó.

Vốn dĩ cậu ấy đang ngồi xổm bên cạnh thi thể của tôi, nghe thấy vậy thì không nhịn được nữa, đứng dậy lao tới, hung hăng túm lấy bả vai Phó Tây Châu.

"Anh có còn là con người không? Tôi và Giản Ninh đều trong sạch, cô ấy đã không còn nữa, anh còn hắt nước bẩn lên người cô ấy! Con mẹ nó anh còn không bằng cầm thú!"

Lúc này, Phó Tây Châu lại không tùy tiện để cho nắm đấm của Giang Từ giáng xuống mặt mình nữa.

Thay vào đó anh quay người lại, vẻ mặt điên cuồng hung hãn đẩy Giang Từ một cái.

"Trong sạch?"

"Giang Từ, cái đêm Giản Ninh lần đầu tiên theo tôi về nhà."

"Cậu gửi tin nhắn nói son môi của cô ấy rơi ở trên giường cậu, cái này mà gọi là trong sạch sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu