Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Uống Rượu Ngắm Trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Ẩn mở bừng hai mắt, giờ cũng hơn nữa đêm rồi nhưng nàng không tài nào chợp mắt được, khẽ thở dài chắc là do nàng văn còn lạ chỗ, thiết nghĩ nên đi dạo một chút để khuây khoả hơn, cẩn thận leo xuống giường để không đánh thức mỹ nữ Nghê Mạn Thiên, giúp nàng ta sửa lại chăn, vị tiểu thư nay sao lúc nào ngủ cũng đá chăn thế nhỉ? Sau đó rón rén ra khỏi phòng. Đi vòng vòng một hồi, Diệp Ẩn dừng lại, ngồi xuống một gốc cây. Cảm nhận không gian, đêm ở Trường Lưu Sơn thật yên tĩnh không hề giống với thế giới của nàng ồn ào dù là ban đêm, tiếng xe chạy, tiếng tivi làm nàng khó ngủ, có khi phải chạy sang phòng sư phụ nhõng nhẽo bắt người dỗ dành. Nói tới thì lại thấy nhớ, không biết dạo này sư phụ thế nào? Sư huynh đã về hay chưa? Không biết bọn họ có nhớ mình không? Nàng đến đi đã hơn một tháng nhưng mà với họ chắc cũng mấy mươi phút thôi. Uầy, không nhớ thì thôi nhưng mà nghĩ tới rồi thì trong lòng thấy nhớ nhà quá. Nhìn trời cao, Diệp Ẩn lại thở dài, ngêu ngao hát.

Ngàn lần em diễn trong mơ cảnh ta gặp lại
Là ngàn lần anh nơi xa không thể nào chạm vào
Lội ngược dòng quá khó nên em đành lòng bước tiếp
Thời gian cuốn hai ta trôi theo biển người mênh mông 
Dẫu cho chẳng cam tâm, dẫu trong lòng ngóng trông
Vẫn giả vờ không mong, che đậy vết thương
Dẫu chuông lòng anh vang những tham vọng luôn ấp ôm
Nếu như càng trông mong, sẽ càng vỡ tan
Do em chẳng xứng đáng, xem như đành dở dang
Yêu đương và ghen tuông, lắm khi chỉ có riêng em
Tình này đặt vào thời gian trôi qua quá nhỏ bé
Mới vừa buông tay đã xóa nhòa
Em mong trong suốt chặng đường đời, trên môi luôn nở nụ cười
Yêu anh hay chẳng bên anh chẳng sao
Một người bằng lòng ở bên yêu em chắc sẽ đến
Đem lời anh đã hứa thực hiện
Nhưng em biết mình khó lòng làm được

Dẫu cho chẳng cam tâm, dẫu trong lòng ngóng trông
Vẫn giả vờ không mong, che đậy vết thương
Dẫu chuông lòng rung lên những tham vọng anh ấp ôm
Nếu như càng trông mong, sẽ càng vỡ tan
Do em chẳng xứng đáng, xem như đành dở dang
Yêu đương và ghen tuông, lắm khi chỉ có riêng em
Tình này đặt vào thời gian trôi qua quá nhỏ bé
Mới vừa buông tay đã xóa nhòa
Em mong trong suốt chặng đường đời, trên môi luôn nở nụ cười
Yêu anh hay chẳng bên anh chẳng sao
Một người bằng lòng ở bên yêu em chắc sẽ đến
Đem lời anh đã hứa thực hiện
Nhưng em biết mình khó lòng làm được

Tình này đặt vào thời gian trôi qua quá nhỏ bé
Mới vừa buông tay đã xóa nhòa
Tim anh bay đến nơi xa xôi, em chẳng thể níu được người
Dẫu cho đau lòng nhưng không oán than
Mùi vị cả đời mình em trong đêm nếm trải hết
Khi bình minh lên cao lại cười
Em tin chắc mình có thể làm được
Nhưng em biết mình khó quên được người
(Thác thời gian)

- Vật nhỏ, đang nhớ tình lang sao?
Hoả Tịch thình lình từ trên cây nhảy xuống, bàn tay thon dài đùa giỡn một cái bình nhỏ, nghiêng đầu hỏi Diệp Ẩn.
- Ta nhớ ai thì cũng không phiền Hoả Tịch sư huynh bận tâm. Hơn nữa ta cũng không phải vật nhỏ tuỳ tiện huynh gọi.
Diệp Ẩn liếc mắt nhìn y, lạnh lùng trả lời.
- Uy, chỉ là một cái xưng hô, vật nhỏ muội không nên keo kiệt như thế.
Hoả Tịch tự nhiên đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống cùng.
Diệp Ẩn nhìn Hoả Tịch hung hăng trừng mắt hắn. Hoả Tịch nhếch miệng, thầm nghĩ rằng cái vật nhỏ hổ báo này cũng thật đáng yêu, hắn đưa cái bình nhỏ tới trước mặt Diệp Ẩn, lắc qua lại.
- Muốn uống một chút không?
Hoả Tịch hỏi.
- Cái gì vậy?
Diệp Ẩn nghi hoặc hỏi.
- Là rượu của sư phụ ta, rất ngon đó.
Hoả Tịch cười hì hì. Diệp Ẩn cảm thấy rất muốn đấm mấy phát vào mặt của cái tên suốt ngày cứ ngả ngớn không có một chút đàng hoàng. Nàng tiếp nhận bình rượu trong tay Hoả Tịch, vừa mở ra là có một mùi thơm phảng phất vào chóp mũi của nàng, nhấp thử một ngụm, vị ngọt thanh, vào bụng thì nóng lên, thật ấm áp.
- Này, uống ít thôi. Rượu này rất mạnh đấy.
Hoả Tịch khuyên nhủ.
- Hừ, huynh đừng có keo kiệt như thế, chỉ là một vò rượu. Hôm khác ta sẽ trả cho huynh một vò khác ngon hơn.
Diệp Ẩn bĩu môi, xong cứ ôm lấy vò rượu nhấp nháp từng ngụm. Hỏa Tịch chỉ có thể lắc đầu cười trừ, uầy hình như hắn vừa giúp phát triển một con sâu rượu rồi.
- Vật nhỏ, không sao chứ?
Diệp Ẩn đã ngà ngà say sau khi uống nửa vò rượu, hai má nàng ửng hồng, bắt đầu nghiêng ngã xung quanh, cũng may Hoả Tịch kịp thời đỡ lấy nàng.
- Ơ, sao lại có tới hai cái tên xấu xa thế này??
Nàng đưa tay nắm lấy y phục của Hoả Tịch, hỏi.
- Này, ngươi say rồi đấy.
- Ta không say, ta còn nhớ rất rõ ngươi đã bắt nạt Tiểu Cốt nhà taa.
Diệp Ẩn phồng má, phụng phịu. Ánh mắt nàng mơ màng, phủ lên một tầng hơi nước mỏng, cả gương mặt nhỏ ửng hồng như một quả anh đào chín, bờ môi nhỏ xinh hồng hào, phía trên còn lây nhiễm một lớp mỏng rượu, Hoả Tịch nhìn đến thất thần, y tuy hay chọc ghẹo mọi người nhưng đây cũng là lần đầu tiên y tiếp xúc gần như vậy với nữ nhân, không khỏi có chút ngượng ngùng.
- Ngoan...là ta sai, sau này ta sẽ không bắt nạt Hoa Thiên Cốt nữa.
Hoả Tịch nhẹ giọng hống tiểu cô nương, nhưng người nào đó rất không biết điều mà cứ tiếp tục nhào vào trong lòng ngực nam nhân cuộn tròn.
- Vật nhỏ, đừng nháo nữa, để ta đưa ngươi về nào, sắc trời đã khuya lắm rồi.
Đáp lại Hoả Tịch chỉ là từng tiếng thở nhỏ đều đều của nàng, y chỉ biết lắc đầu cười trừ, sau đó nhẹ nhàng bế Diệp Ẩn trở về phòng.
Nghê Mạn Thiên đã chờ sẵn ở trước cửa phòng, vừa thấy bóng dáng Hoả Tịch và Diệp Ẩn thì đã hớt hải chạy đến đỡ lấy Diệp Ẩn.
- Hoả Tịch sư huynh, nửa đêm canh ba huynh sao lại đi cùng với Tiểu Ẩn nhà ta?
Bộ dáng gà mẹ xù lông bảo vệ con của Nghê Mạn Thiên bắt đầu khởi động.
- Vật nhỏ uống say, nên ta đưa muội ấy trở về.
Hoả Tịch điềm đạm trả lời, vẫn không quên thúc giục.
- Hai muội nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng đứng ngoài này lâu, cẩn thận không lại nhiễm phóng hàn. Sáng mai muội giúp vật nhỏ nấu một bát canh giải rượu nhé, nếu không e rằng mai muội ấy sẽ không tỉnh táo để học tập.
Dặn dò xong, Hoả Tịch quay lưng rời đi.
- Cảm ơn sư huynh đã đưa Tiểu Ẩn nhà ta về, chuyện của Tiểu Ẩn ta cũng có thể lo được, không phiền sư huynh quan tâm. Có những thứ tốt nhất là không nên liên quan.
Nghê Mạn Thiên nói vọng theo bóng lưng của Hoả Tịch, có chút đắn đo trong lòng, nàng quay lưng đỡ theo Diệp Ẩn vào trong phòng.
Phía bên kia Hoả Tịch quay đầu nhìn lại căn phòng của Nghê Mạn Thiên và Diệp Ẩn, trong không khí còn vương vấn lại mùi hương ngọt ngào của Diệp Ẩn, không, đúng hơn là y phục của hắn đã lây nhiễm hương thơm từ lúc nàng nhào vào trong lòng ngực của hắn. Mãi quanh quẩn nơi trong chóp mũi. Khẽ hít một hơi thật sâu, xem ra nước hồ tam sinh trì, chắc có lẽ sẽ có một dòng nước bắt đầu có tác dụng với hắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top