Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Ơ? Không Chết Mà Cũng Bị Bắt Làm Chưởng Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xem ra mọi chuyện đã giải quyết xong rồi nhỉ?
Lên tới Mao Sơn nhìn mọi nơi một lượt, Diệp Ẩn cười tủm tỉm. Mọi người đang dọn dẹp sau trận chiến, đưa những đệ tử bị thương vào trong chữa trị. Còn cửu vĩ thiên hồ của nàng thì đang, ai da, là đang ngủ. Bỗng họ nghe được giọng nói của một cô nương, chúng đệ tử và các bậc trưởng lão của Mao Sơn quay đầu lại nhìn Diệp Ẩn.
- Xin hỏi, thí chủ là ai?
Một ông cụ râu tóc bạc phơ, hình như cũng mang một ít thương tích, hỏi Diệp Ẩn. Diệp Ẩn không trả lời, miệng niệm chú ngữ triệu hồi thần thú quay về, Ly Ly hoá thành một làn sương, trở thành một chiếc nhẫn tự đeo vào ngón tay của nàng.

- Đa tạ ân nhân cứu mạng.
Toàn bộ phái Mao Sơn quỳ xuống, cung kính cảm tạ Diệp Ẩn. Đối với họ, nàng như là một vị tiên nhân, đồng hành là một thần thú quy lực cao siêu, tiêu diệt cả binh đoàn của Ma giới trong nháy mắt, Đan Xuân Thu chật vật bỏ chạy.
- Ai da, đừng ân nhân này ân nhân nọ, ta chỉ là một nữ hài bình thường, mấy trăm người ở đây xúm nhau quỳ lạy ta như vậy ta làm sao nhận được.
Diệp Ẩn cười hề hề, đỡ Thanh Hư đạo trưởng đứng dậy, hướng ông và mọi người nói.
- Nếu thí chủ đã nói như vậy thì mọi người đứng lên đi, trở về làm việc bình thường đi.
Thanh Hư đạo trưởng nói với chúng để tử. Sau đó làm động tác thỉnh mời Diệp Ẩn vào bên trong nói chuyện.
- Thanh Hư đạo trưởng, ta tới đây là có việc nhờ ông giúp đỡ, một vị bằng hữu của ta tên là Hoa Thiên Cốt muốn lên đây bái sư, ta hi vọng ông có thể thu nhận cô ấy làm đồ đệ.
Diệp Ẩn bộc bạch nói ra chủ ý của mình.
- Bần đạo trước đây có nhận biết cha của Hoa Thiên Cốt nên xin thí chủ hãy thứ lỗi bần đạo không thể nhận cô ta làm đồ đệ. Chắc người cũng biết, Hoa Thiên Cốt mang mệnh thiên sát cô tinh, càng lớn âm khí tụ hợp xung quanh cô ta sẽ ngày càng nhiều, những người ở cạnh cô ta sẽ dần dần bị khí tức đó làm suy yếu, dẫn đến thương vong.
- Vậy ta phải làm sao mới giúp được Hoa Thiên Cốt đây?
Chẳng lẽ không thể nào thoát khỏi việc cầu xin Bạch tủ lạnh nhận Tiểu Cốt làm đệ tử hay sao?
- Bần đạo nghĩ trên đời này chỉ có tôn thượng Bạch Tử Hoạ của Trường Lưu Sơn mới có khả năng áp chế lại âm khí của Hoa Thiên Cốt.
Thanh Hư đạo trưởng chậm rãi nói.
Đấy, thấy chưa, ta biết ngay mà. Diệp Ẩn nghĩ.
- Ba ngày sau là tới Quần Tiên Yến ta sẽ đưa cô ta tới đó gửi gắm cho Tôn thượng, còn lại thì tuỳ vào ý trời.
- Đành vậy nhưng ta cũng muốn đến Trường Lưu Sơn.
Đâm lao thì phải theo lao thôi. Bây giờ chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
- Nhưng ta có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Diệp Ẩn nhíu mi. Lão già này muốn ra điều kiện với nàng, có âm mưu.
Thanh Hư đạo trưởng lấy ra cung vũ chưởng môn Mao Sơn hướng về phía Diệp Ẩn, ngay tức khắc nàng cảm thấy có một luồn chân khí và nội lực mạnh mẽ chảy vào cơ thể nàng, ấn kí trên trán nàng loé sáng, đỏ rực lên, sau đó trở lại bình thường. Sự việc xảy ra quá nhanh với lại cũng không nằm trong suy nghĩ của Diệp Ẩn, đến khi nhận ra thì việc đã rồi.
- Bần đạo muốn thí chủ chở thành chưởng môn.
- Để làm cái quái gì chứ?
Diệp Ẩn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Thí chủ rất có thực lực có thể giúp Mao Sơn phát huy quang đại.
Thanh Hư đạo chưởng cười hài lòng.
- Nhưng ta đã nói là muốn làm đệ tử Trường Lưu Sơn.
- Việc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, chưởng môn có thể đến đó học tập, như thế càng tốt chứ sao.
Diệp Ẩn tức muốn hộc máu, cái quái quỷ gì thế này, nàng cứu ông ta thoát khỏi cái chết, sống khoẻ mạng sờ sờ thế này mà cũng bắt nàng làm chưởng môn chứ? Nàng sai rồi, sai khi cứu lão ta, lão già hồ ly, huhu. Thiên a, đạo lí gì thế này. Nàng có cảm giác đầu mình đang bốc khói, như sắp nổ tung. Thanh Hư đạo trưởng để Lục Giới Toàn Thư ở lại, nhanh chân chạy ra ngoài tránh núi lửa phun trào, hi hi ha ha trở về phòng.
- Tức quá....
Diệp Ẩn hét ầm lên.
Và cách để hết tức giận đó là...đi ngủ.

Lúc Diệp Ẩn đang ngủ ngon lành, bỗng nàng cảm thấy có ai đó đang nhéo má nàng, Diệp Ẩn nhíu mi mở mắt ra, thì ra là Hoa Thiên Cốt đang bẹo má nàng. Diệp Ẩn ngồi bật dậy, xoay lật qua lại Hoa Thiên Cốt vài lần, hỏi han.
- Tiểu Cốt, cô có sao không?
- Ta không sao.
Thiên Cốt bỗng buồn xo, ngồi xuống cạnh nàng, ỉu xìu nói tiếp.
- Chỉ là Thanh Hư đạo chưởng nói không thể nhận ta làm đồ đệ, ngài chỉ có thể đem ta gửi gắm cho Tôn thượng Trường Lưu Sơn hi vọng người có thể thu ta làm độ đệ nhưng ta nghe nói, Tôn thượng là người lạnh lùng, trầm mặc ngàn năm qua vẫn chưa có một đệ tử nào.
- Tiểu Cốt, ta sẽ đi cùng ngươi, không cần làm đệ tử Bạch Tử Hoạ chỉ cần có thể trở thành đệ tử Trường Lưu Sơn là được.
Diệp Ẩn vỗ vỗ vai Hoa Thiên Cốt, an ủi.
- Mẹ Cốt Đầu cố lên, mẹ là giỏi nhất.
Một con sâu nhỏ từ trong tai Hoa Thiên Cốt nhảy ra, cổ vũ.
Cơ thể tròn ủm béo ú, màu xanh Diệp lục tươi mát, đôi mắt nhỏ xíu tròn xòe, linh động, hai sợi râu lắc qua lắc lại. Ừm, một tập hợp của sự đáng yêu.
- Ấy ta quên giới thiệu, đây là Đường Bảo, linh trùng nở ra từ thiên thuỷ tích mà Dị Hủ Quân cho ta, đó là bạn tốt nhất của ta đấy Đường Bảo tên là Diệp Ẩn.
Hoa Thiên Cốt chỉ chỏ vào con vật ú nu đang nhảy tới nhảy lui, sau đó lại quay sang chỉ chỏ Diệp Ẩn, giới thiệu.
Đường Bảo dùng đôi mắt tròn nhìn Diệp Ẩn, nũng nịu kêu:
- Mẹ Ẩn Ẩn.
- Ân.
Diệp Ẩn đưa tay sờ Đường Bảo, xúc cảm mềm mại, vật nhỏ đáng yêu. Sao đó nàng cùng Hoa Thiên Cốt trò chuyện, tuy Hoa Thiên Cốt nghe lời nàng là không tắm nhưng vẫn gặp được Đông Phương Úc Khanh, hai người kết giao bằng hữu, hẹn ngày tái ngộ. Nói một lúc lâu, Diệp Ẩn khuyên Hoa Thiên Cốt về phòng nghỉ ngơi.
- Tiểu Ẩn, ta có thể mượn quyển sách này đọc một chút không?
Hoa Thiên Cốt thấy cuốn sách trên bàn, hỏi.
- Ân, có thể.
Diệp Ẩn không thèm nhìn, trả lời xong là chùm chăn ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top