Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Lời mời


Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày khẽ lăn bánh, trên những hàng ghế dài thưa thớt vài ba người. Nhìn sơ qua thì có 2 cô nữ sinh-có vẻ là bạn thân, 1 cụ già, 1 người đàn ông mặc vest đen với hàng cúc vẫn chỉnh tề sau một ngày dài, và 1 thanh niên.

Hai cô nữ sinh đang bàn luận với nhau về idol của họ, nghe có vẻ cả hai rất mong chờ về buổi concert sắp tới. Cụ già thì lặng lẽ ngồi đếm lại từng đồng bạc ít ỏi trong bóp, người đàn ông trung niên trán đổ mồ hôi hột hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn tập văn bản dày cộp. 

Alfred thở dài. Đối nghịch với khuôn mặt được phủ lớp filter của ánh hoàng hôn ấm áp lại là đôi mắt nhìn xa xăm vô định. Xe buýt vẫn đều đều tiến vào trung tâm thành phố X hoa lệ. Hai cô nữ sinh rời xe trước tiên, kế đến là cụ già. Còn cậu và người đàn ông trung niên vẫn yên vị trên ghế như cũ. 

Alfred rất buồn ngủ, ao ước của cậu là có giấc ngủ tiêu chuẩn mà mọi công dân tiêu chuẩn có. Nhưng cậu đang phải gánh trên vai số nợ khủng mà người bố để lại, mỗi ngày đều phải làm thêm từ chạy bàn đến phụ bếp. Vì là đứa con duy nhất của lão nên toàn bộ trách nhiệm đổ dồn lên vai cậu. Việc đói ăn không đáng sợ, nhưng việc chạy bán sống bán chết khỏi lũ đòi nợ bặm trợn mới là ác mộng thật sự. Không dưới 5 lần cậu bị chúng đe dọa cắt tay chân trừ nợ. Những lúc như thế cậu chỉ có thể để chúng đánh đập và van xin đến khàn giọng, chúng mới chịu buông tha mà thư thư thêm vài ba hôm.

Alfred nhắm mắt, nới lỏng chiếc áo khoác rồi nghiêng đầu về cửa sổ. Đôi lúc muốn buông xuôi, nhưng phần tích cực trong cậu lại không chịu từ bỏ. Lúc nào cũng là giọng nói dịu êm ấy, rằng ngoài cái trách nhiệm mà một học sinh cấp 3 như cậu không đáng phải gánh chịu đó ra, thì cậu đã được trời ưu ái cho rất nhiều thứ. Khuôn mặt tinh xảo, thân hình cao ráo, lại thông minh. Nhờ thiên bẩm và siêng năng mà cậu không phải lo bất cứ đồng nào về tiền học phí. Rồi nó lại an ủi như văn mẫu: khi giông tố qua đi trời sẽ lại sáng. 

Và thứ văn mẫu ấy đã cứu cậu khỏi tuyệt vọng nhiều lần, nhưng nỗi ám ảnh về tiền bạc và những trận đánh đập, những lời nhục mạ sẽ theo cậu rất lâu về sau.

"Mình chỉ cần vượt qua chuyện này thôi nhỉ. Rồi cuộc sống của mình sẽ sang trang mới."

Những kẻ khốn khổ, rốt cuộc cũng chỉ có thể ngụy biện cho sự khốn khổ.

Hai vị khách cuối cùng của chuyến xe buýt nội thành được thả xuống trước cửa trung tâm thương mại A. Vì đang là giờ cao điểm nên số lượng người ra vào nhiều không đếm xuể. Nam thanh nữ tú, đi lại nói cười vui vẻ. Thật vô ưu vô lo biết mấy, hoặc chí ít là họ không có lo lắng nào đáng kể tại lúc này.

Người đàn ông kia chỉnh lại mắt kính rồi đón một chiếc taxi. Giờ chỉ còn lại Alfred đứng lẻ loi. Cậu cố tình mặc quần áo phổ thông để hòa lẫn vào dòng người. Cảm giác được bình đẳng luôn làm cậu thoải mái.

Bùm, bùm. 

Sau đó là một đoạn nhạc bắt tai được biểu diễn bởi một cô gái xinh đẹp trên màn hình lớn của trung tâm thương mại. Hầu như các màn hình lớn nhỏ xung quanh đâu đâu cũng đều đồng loạt xuất hiện quảng cáo ấy. Diễn viên hot, giai điệu bắt tai, nội dung hấp dẫn và độ phủ sóng lớn.

Không lạ lẫm gì, chính là Maven.

Cậu đang định suy nghĩ gì đó thì một chiếc xe đen đỗ trước mặt cậu. Ngay tức khắc một tin nhắn được gửi tới điện thoại cậu."Mời cậu Alfred vào xe, chúng tôi là người hộ tống cậu đến Maven". Thoạt đầu cậu khá e ngại, nhưng rồi cậu vẫn ngoan ngoãn bước lên xe.

Không khí trên chiếc xe đắt tiền lạnh lẽo, hoàn toàn xung đột với sự tấp nập vui vẻ bên ngoài. Mấy tiếng "tin" "tin" vang lên, lần này bên kia lại gửi cho cậu một video.

Alfred phì cười, họ xem cậu là người của tầng cuối cùng nên thiếu hiểu biết đến mức đó à? Việc gửi sơ lược lịch sử hình thành của Maven chẳng có tính thiết thực gì , vì cậu thuộc nằm lòng nó từ rất lâu rồi.

Maven là gì chứ? Một tập đoàn lớn, phải nói là siêu hùng mạnh. Bắt đầu thành lập từ năm 2917, khởi điểm là một công ti nhỏ chuyên cung cấp dịch vụ trang điểm cho người mẫu, Maven bắt đầu bành trướng thần tốc và thống trị nền giải trí của hơn một nửa châu Á, mà mạnh mẽ nhất là ngành giải trí lấy thần tượng-những idol làm trung tâm. Đây là nhà của vô số nhóm nhạc hàng đầu thế giới. Maven còn ghi vô số dấu ấn trên các lĩnh vực khác bởi chính các đạo diễn, diễn viên, ca sĩ, người mẫu, diễn viên hài,... mà họ đào tạo. Trong hơn 100 năm tồn tại cho tới thời điểm hiện tại, địa vị của Maven ở châu Á là không thể rung chuyển. Dẫu còn nhiều tập đoàn, công ty khác cũng có tính cạnh tranh không kém, song, việc họ có thể thay thế Maven vẫn là không thể.

Người ta nói đùa rằng nếu bạn gặp một nghệ sĩ xuất chúng ở bất kì đâu, đừng ngại mà cứ hỏi họ có phải người của Maven không.

Đoạn video hoạt hình tới đây thì dừng. Cách nó truyền tải nội dung không hề khoa trương, ngược lại còn khiến người ta tò mò.

Maven làm cách nào tìm được các ngôi sao tiềm năng cho mình? Vì sao bất kì dự án nào của họ chỉ có lời chứ chưa bao giờ lỗ?

Có lẽ Alfred sẽ tìm được câu trả lời khi đến đó.

Khoảng 30 phút sau, cậu đã đặt chân đến tòa nhà Early F, mà theo như cậu biết thì là chi nhánh chính đầu tiên của Maven sau khi thành công. Bề ngoài không có gì nổi bật, ngay cả một chút lòe loẹt cũng nhìn không ra. Nếu không có chùm đèn mang tên tòa nhà bên ngoài chắc khó ai biết đây là nhà cũ của một trong những tập đoàn có ảnh hưởng nhất giới giải trí.

Từ lúc bước vào đây Alfred đã thấy không khí khá lạnh lẽo. 

"Bộ họ tắt hệ thống sưởi ấm chỗ này à?"

Xuyên qua các hành lang và tầng lầu đều là chân dung của những người lạ mặt mà cậu chưa từng biết tới, nhưng phong cách ăn mặc của họ thì cậu dám chắc là người thuộc nhiều thế hệ trước. Nam nữ  có đủ, và trên khuôn mặt ai nấy cũng đều rạng rỡ nụ cười.

Bắt chợt cậu bắt gặp một bức chân dung hấp dẫn lạ thường: một thiếu niên với mái tóc bạch kim thiên về màu tuyết với những đường nét không lẫn vào đâu được. Alfred mất đến 1 phút để thoát ra khỏi đôi đồng tử violet trên khuôn mặt người thanh niên trẻ ấy. Một cảm giác quen thuộc kì lạ len lỏi vào tâm trí cậu. Nhưng rồi cậu cũng bỏ đi tiếp.

Đến tầng 10, người đi theo cậu đã dừng lại. Hắn ta bảo cậu chỉ việc đi tới cuối dãy là sẽ thấy một căn phòng phát sáng, đó là phòng chủ của hắn. Alfred đẩy cửa vào thì trước mặt cậu là một con gấu bự chảng ngồi trước màn hình tivi lớn. Cửa sổ mở toang, những cơn gió làm giấy tờ trên chiếc bàn bay tứ tung. "Con gấu" vẫn chẳng quay về phía cậu, mắt dán chặt vào màn hình lớn.

-Xin chào.-Alfred nói.

Con gấu vươn vai gõ xuống chỗ bên cạnh nó. Hình như nó muốn cậu cùng ngồi.

Alfred đưa mắt nhìn con gấu rồi lại nhìn lên tv, quả thật nếu cậu đứng từ góc độ ngoài cửa thì không thể thấy được trên tivi đang phát thứ gì. Thôi được rồi, ai biết danh tính con súc sinh này là gì chứ, cứ ngồi xem sao.

Khi cậu đã yên vị bên cạnh con thú lạ mặt kia rồi, nó liền đưa cho cậu một thanh ngũ cốc, loại vô cùng phổ biến với những người sống vội vã hay có thu nhập thấp. Nhưng hiện tại cậu không có tâm trạng để lo cho cái dạ dày trì trệ của mình.

-Tôi ăn rồi.-Alfred khẽ đáp.

Cánh tay con gấu thu lại. Lúc này cả hai cùng nhau xem tv.

Thật ra cũng chẳng có gì: chỉ là những buổi live của các thần tượng. Nhóm đầu tiên cậu không thể nhận ra họ là ai, nhưng không thể chối rằng họ nhảy rất đẹp. Nhóm thứ hai thì đặc biệt hơn, họ là những người mẫu sải dài đôi chân thon thả trên sàn catwalk, thần thái không thể đùa được. 

Và Alfred bắt gặp người thiếu niên trong bức chân dung trên chính sàn diễn hoa lệ này. Ấn tượng thật, cứ như một công tử hào hoa không vướng bụi trần.

Con súc sinh kia vươn người rồi cho vào miệng thanh ngũ cốc giòn tan. Nó tự độc thoại với chính mình:

-Nhớ thời hoàng kim của Lugwid thật.

Alfred quay phắt sang.

"Ủa là người à?"

-Nè nè, tôi đọc được suy nghĩ của cậu đấy nhé.

Con gấu gỡ mũ , để lộ mái tóc được cột nửa đầu của một người đàn ông. Mắt hơi thâm, gò má nhợt nhạt. Vài sợi tóc thả trên khuôn mặt.

-Tôi là người, người thuần chủng. Không phải nhân thú đâu.

-À, do chất liệu bộ đồ này tốt quá nên tôi tưởng thế.

Con gấu chuyển sang một video khác. Lại một khoảng im lặng nữa. Coi bộ hắn vẫn chưa muốn cho cậu thiếu niên biết lí do vì sao cậu lại phải hiện diện trong căn phòng này.

Sang video thứ 2, Alfred vẫn khá lạ mặt với những người này. Nội dung cũng phong phú hơn video thứ 1, gồm có hài kịch, phỏng vấn, và cả phim ảnh. 

Alfred chắc chắn những người này sống trong thời đại không quá xa nền văn minh hiện tại. Hơn nữa, cậu còn phát hiện họ là người của Maven. 

Và sau khi xem video thứ 3, Alfred phát hiện họ là những leading light-thành viên quan trọng của nền điện ảnh châu Á 20 năm về trước. Nghĩa là rất, rất gần với thế hệ của cậu. 

-20 năm về trước, chính Maven còn khiến bản thân mình phải kinh ngạc bởi sự thành công của bản remake Titanic, đem về doanh thu gần bằng với phiên bản đã ra đời cách đây cả thiên niên kỉ.

Người trong lốt gấu lần này đã chịu quay sang nói chuyện với cậu. Rồi hắn lại thở dài, tắt TV.Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, nhưng khi hắn mời cậu ngồi vào chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, Alfred đã nhìn ra rõ hơn dung mạo của đối phương. 

Hắn trong cũng còn trẻ, râu được cạo sạch sẽ. Nước da trắng bệnh, khuôn mặt góc cạnh. Tóc hắn dài tới vai, được phủ bởi lớp vải dệt từ màu nắng trông rất bồng bềnh.

-Cậu đã xem video tôi gửi cậu rồi chứ?-Hắn vắt chéo chân.

Alfred nở nụ cười.

-Tôi đã xem, và tôi chắc anh biết trong đầu tôi đang có rất nhiều câu hỏi.

Hắn gác tay lên chiếc sofa, thư thái ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ bởi những tòa nhà cao chót vót.

-Hôm nay cậu không phải làm thêm tại tiệm thịt nướng mà, vội vàng làm gì.

Lông mày Alfred nhướn lên. Hắn biết cậu là ai, biết nhà cậu, biết tài khoản điện thoại của cậu, đã vậy biết cả công việc của cậu luôn.

Sắp gặp phải chuyện gì vậy nè trời?

May thay Alfred vẫn giữ được khuôn mặt thân thiện. Lăn lộn ngoài xã hội cũng có lợi của nó.

-Vậy tôi cũng không cần vòng vo làm gì. Anh gọi tôi đến, rốt cuộc là có chuyện gì?

Hắn ta vẫn quan sát cậu, như biết cậu vẫn chưa nói hết câu vừa rồi.

-...Chủ của Maven?-Alfred nháy mắt.

Gã đàn ông khựng lại vài giây rồi phá lên cười. 

Cậu nhóc này, vậy mà đoán được nhanh như vậy.

Xem ra không những có bộ da đẹp đẽ mà đầu óc cũng rất nhanh nhạy. Mới đầu đọc sơ yếu lí lịch của Alfred, trong đó có nói rõ cậu đã thắng kha khá giải thưởng văn học, lại còn nhiều năm liền đạt học bổng toàn phần, Francis khá chắc người mà hắn nhắm đến không đơn giản. Hắn cố tình mở cửa sổ mượn gió phân tán những tài liệu quan trọng ra khắp phòng, kha khá trong đó có hình của hắn. 

Để đoán ra với Alfred cũng dễ. Khi xem đoạn video thứ 3, Alfred đã thấy một người giống hệt hắn ngồi cùng Sakura- một trong những nhà thiết kế tiếng tăm nhất của thượng tầng. Nếu chỉ là một người quản lí hay nhân viên cấp cao thông thường thì quả thật không đủ tư cách nói chuyện với cô ấy, lấy gì thân mật như hắn. Khí chất của hắn cũng không tầm thường, đã vậy ở trong nhà trong như nghiện thế mà đầu tóc vẫn bồng bềnh, lại có nhiều tài liệu quan trọng rơi vãi quanh phòng. Maven trước giờ không chia sẻ cổ phần cho bất kì ai, mọi thứ đều thuộc về gia đình của chủ tịch đời đầu. 

Mà hắn, lại tương đồng nhiều với người trong đoạn video thứ 3.

Không là chủ thì cũng là phó giám đốc. Nhưng con người thì vẫn thích mình được tâng bốc mà, cứ gọi hắn chủ của Maven trước vậy.

Ấy thế mà lại đúng.

Hắn ta cũng ngừng cười, nhìn cậu chăm chú. Vài giây im lặng trôi qua, hắn mở lời:

-Cậu thắc mắc tại sao tôi lại tìm hiểu về cậu ư? 

-Phải, tôi vốn dĩ ghét bị theo dõi mà.

-Cậu cũng tò mò về chính Maven của tôi đúng không? 

-Tôi nóng lòng lắm rồi. Anh biết đó, tôi là người trẻ tuổi mà. Và nếu anh cứ giữ tôi mãi thế này thì đêm nay tôi sẽ phải thức khuya làm núi bài tập mất.

Francis chỉ tay vào cậu. Đôi mắt nháy theo một cách rất khêu gợi.

-Cậu lọt vào mắt xanh của tôi rồi đấy, Alfred.

Nội tâm cậu trai trẻ dậy sóng.

"Cái đm, hắn đồng tính á? Nhìn trúng mình? Mình còn chưa muốn mất zin đâu."

-Tôi không đồng...

-Cậu sẽ là thành viên lứa nghệ sĩ tiếp theo mà Maven sẽ đào tạo.

Một câu nói như sét đánh ngang tai. Sự thật còn khiến cậu muốn gục ngã hơn. Nghệ sĩ á? Một cuộc đời toàn nhịn ăn và paparazi á? Quên đi. Những scandal của giới này luôn khiến cậu mắc ói.

Mồ hôi bắt đầu xuât hiện dưới tóc mái của cậu. Dây thần kinh của cậu đang hơi tê tê đây. Nhiều viễn cảnh đang diễn ra. Cậu có cảm tưởng số phận của mình đang lệch khỏi tay mình bởi người đàn ông lạ mặt này.

-Cậu cứ bình tĩnh.-Gã trấn an.-Mấy người trước cũng như cậu, đều phản ứng hơi thái quá, nhưng chưa ai như cậu, sắp trở thành người của Maven mà lại sợ toát mồ hôi hột.

Francis đứng đậy và đi tới ban công. Làn gió dịu mát của buổi đêm khiến đầu óc hắn thư thả sau chuỗi ngày chạy deadline ngập mặt. May thay, hắn đang làm khá tốt, ít nhất là hắn đã lết tới người cuối cùng.

-Alfred, tôi sẽ thẳng  thắn. Maven chưa bao giờ flop là bởi chúng tôi được thần tạo ra. Nghe hơi vô lí nhỉ, nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Cụ tổ của tôi, bằng cách phi lí nào đó đã tạo ra được một hệ thống có thể dự đoán chính xác số tim mà một người có thể nhận được trong đời. Từ đó chúng tôi có thể biết được nếu người đó debut thì khả năng sẽ thành công hay thất bại. Thoạt đầu là vậy, sau đó tới đời ông tôi, hệ thống này còn được nâng cấp lên một tầm cao mới, cho phép chúng tôi dự đoán được mức độ thành công của các dự án. 

-Nhưng...Số tim là gì?

-Hiểu đơn giản là lượng tình cảm yêu thích mà chính chủ nhận được trong suốt cuộc đời. Ví dụ nhé, khi một người thích cậu, hay đơn giản hơn nhiều là rung động, hoặc thấp hơn nữa là sinh ra hảo cảm, cảm thấy ngưỡng mộ cậu thì lập tức cậu sẽ nhận được một tim. Hơn thế nữa, khi ai đó cảm thấy ghen tuông vì cậu, ngưỡng mộ mà không với tới được cậu, số tim cũng sẽ tăng.

Alfred bàng hoàng trước những gì mình nghe được. Hóa ra đây là bí mật mà Maven đã che giấu kĩ lưỡng bao lâu nay sao.

Francis lại tiếp tục:

-Lần gần đây nhất là bố tôi, khi mà hệ thống này được cập nhật thêm tính năng mới: dự đoán khi nào tim của chính chủ tăng nhanh nhất. Qua giai đoạn này, số tim sẽ không còn đột biến quá thần kì nữa, mà sẽ đi với tốc độ chậm cho đến khi đầy. Cũng tức là khi cậu già đi.

Alfred vừa nghe những điều thần kì gì đây. Khoan đã, cậu còn muốn hỏi một điều nữa.

-Thế lượng tim mà tôi sẽ nhận được trong kiếp này là bao nhiêu?

Francis lúc này quay đầu về phía cậu. Ánh sáng của một chuyến tàu cao tốc trên không bay vụt qua người hắn khi những con số được nhả ra:

- Alfred F. Jones, hiện tại đang là 34K/7.8B. Đạt cực điểm mùa đông năm 20 tuổi.

........

-Trong lịch sử của Maven, người cao nhất cũng chỉ là 3B. Cậu như sinh ra để nhận mọi tình cảm trên đời vậy.

.....

Giờ đã là 10h đêm, không khí bắt đầu trở nên lạnh giá hơn. Alfred lấy từ trong túi quần ra một chiếc túi nhỏ. Thật thần kì, sau khi rút dây, chiếc túi bắt đầu phình lên cho đến khi để lộ ra một cái áo khoác dày bên trong. Đây có thể được xem là một dạng túi nén, nhưng đa năng hơn nhiều, kích thước lại chỉ bằng một nửa lòng bàn tay trẻ con.

Vừa rảo bước qua các con đường tấp nập và thơm lừng mùi bánh hotdog, Alfred vẫn còn hoang mang. 

Được nhiều người yêu quý ư? Thật ra trước giờ quan hệ của cậu với mọi người xung quanh cũng khá tốt. Thí dụ khi cậu nợ tiền trọ thì chủ trọ cũng sẵn lòng để cậu nợ lại vài tuần, vì cơ bản cậu vừa ngoan ngoãn, học giỏi, lại mới tí tuổi đầu đã phải lăn lộn ngoài xã hội.

 Bạn bè thì ngưỡng mộ, nam sinh thì thích cùng cậu chơi bóng rổ, nữ sinh thì thích gu ăn mặc của cậu. 

Nhưng tuyệt nhiên cậu không thân thiết với ai cả.

Cuộc sống không thân thiết với ai quá mức ấy, cậu vốn đã quen rồi. Và nếu cậu trả nợ xong sớm thì việc cậu sẽ làm là chuyển đi một nơi thật xa khác, bắt đầu cuộc sống mới. Để những kí ức buồn tủi mãi chôn vùi ở thành phố hoa lệ này.

Nhưng Francis đã nói với cậu, nếu nguyện ý đi theo Maven, cậu chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp cấp 3, tiền nợ họ sẽ thanh toán cho cậu-ít nhất là cho cậu vay trong hiện tại. Nơi ở, chỗ ăn, lớp học để trở thành nghệ sĩ, họ sẽ chi trả cho cậu miễn phí. Điều duy nhất cậu cần nhớ là không làm tổn hại đến bản thân.

"Nghe lí tưởng nhỉ?"

Đã bao lần chàng trai trẻ mới 18 tuổi đi ngang cửa hàng tiện lợi và ngưỡng mộ những bạn đồng trang lứa vô ưu vô lo ăn kem. Những hotface trên trường ngoại trừ cậu đều có cho mình mọi thứ họ muốn: từ đồ ăn ngon, quần áo đẹp, nhà cửa ấm cúng và rộng rãi-những thứ chẳng dễ dàng gì có được nếu bạn sống ở tầng cuối cùng của xã hội.

Và họ luôn có chỗ dựa tinh thần là bố mẹ.

Chỉ một lần thôi.

Alfred dừng lại giữa quảng trường lớn-bất tri bất giác cậu đã chạy ra đây.

Dù sao chỉ cần tránh có quan hệ với nhiều người là được nhỉ? 

Luôn tươi cười, cái này không phải ngày nào cậu cũng làm sao, dẫu cho hiếm khi no bụng và uể oải kéo dài. 

Luôn chăm chỉ tập luyện và học tập-đây không phải là ưu điểm của cậu sao?

Cậu muốn một cuộc sống thật đầy đủ và hạnh phúc. Và sống đúng với độ tuổi thật của mình. Giới giải trí dù đầy cạm bẫy và phù phiếm như thế, cũng đáng để thử.

Cậu không hề hay biết rằng từ một góc rất xa, khuôn mặt kì vọng của cậu đã lọt vào khung ảnh của một người đàn ông cao lớn. Một cô gái xinh đẹp bước ngang qua liền bị thu hút bởi khí chất của hắn. Cô liền nở nụ cười tươi, chìa điện thoại ra.

-Anh gì ơi, chúng ta có thể add GChat không?

Máy ảnh vẫn "tách" "tách". Hắn ta nhìn chăm chăm vào những bức hình hoàn hảo rồi mới ngước xuống nhìn cô gái. Hắn nở một nụ cười nhưng không có ý muốn kết bạn GChat.

-Xin lỗi, tôi có người trong lòng rồi, không thể tùy tiện add người lạ nữa. 

-Ay da, tiếc thật đấy. Mà anh là idol à? Ngoài tôi ra nãy giờ tần suất người ta quay đầu nhìn anh cao lắm đấy.- cô gái tiếc nuối.

Người đàn ông với nghe vậy liền kéo mũ áo khoác lên che đi mái tóc màu bạch kim nhợt nhạt của mình rồi bước tiếp.

Cuối cùng hắn cũng đợi được rồi. 

Cô đơn giống như một vòng tuần hoàn, mà hắn, đã bước ra khỏi giai đoạn tăm tối rồi.


---------------------------------------------------------------------------------

Chap đầu nên tôi viết lâu phết. À mà thật ra tôi đang khá sợ hãi đây, sợ khônglột tả được hết cái hay của ý tưởng.

Alfred và Ivan của tôi ver Idol cơ đấy  hí hí.

Thật ra như tên truyện thì mọi người có thể đoán được phần nào là số tim của Ivan sẽ hơn Alfred nhiều đúng không nào?

Chi tiết tại sao tôi lại nhảy tới khoảng thời gian cả thiên niên kỉ tính từ hiện tại là có nguyên do cả đấy. Và ở thời điểm hiện tại thì thế giới về cơ bản là chia làm 3 tầng ( như đã đề cập bên trên). Al được sinh ra và sống ở tầng cuối cùng, cũng là tầng gần như không phát triển quá nhiều so với thế giới hiện tại.

Sở dĩ tôi nhét lão Francis vào vai ông chủ là bởi lão fabulous vãi. Gã còn am hiểu nghệ thuật và có kĩ năng giao tiếp tốt nữa nên là nhét vào cũng hợp. Nhưng quan trọng nhất vẫn là gã rất hợp hình tượng tú ông =))).
























+


































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top