Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ lảo đảo chạy vào khu rừng trước mặt, sau lưng là tiếng vó ngựa, tiếng hô hoán đòi chém đòi giết của một đám binh mã dưới trướng vị Thái tử kia. Cô kiệt sức rồi, nhưng nếu dừng lại lúc này, cô sẽ bỏ mạng ở đây mất.

Xử Nữ, Ma Kết, Kim Ngưu và Song Ngư cùng chạy ra khỏi kinh thành, nhưng không may lạc nhau. Xử Nữ trú tạm trong những thôn nhỏ ngoài thành, nhưng sau đó vài ngày đám binh lính lại tìm ra cô. Đã ba ngày, Xử Nữ đã chạy trốn ba ngày rồi, cô không dám vào nhà dân xin ở nhờ nữa, vì cô sợ bản thân sẽ liên lụy đến những người vô tội. Nhưng ba ngày không ăn không nghỉ, Xử Nữ cũng sắp chịu hết nổi rồi.

Xử Nữ vấp té, cơn đau truyền từ nơi bàn chân khiến cô không thể tiếp tục chạy được nữa. Đôi hài thêu màu trắng điểm vân mây đã không chịu nổi cuộc trốn chạy này nữa mà rách ra, lộ đôi chân trắng chằn chịt những vết xước. Xử Nữ ngất đi, trước khi mất đi ý thức, cô chỉ mong đây là một giấc mơ, mở mắt dậy có thể nhìn thấy căn phòng màu hồng dễ thương của mình.

_oOo_

Thiên Bình chần chừ trước cổng trường, lòng thầm nghĩ bản thân có nên đi vào hay không.

Nãy Song Tử gọi cô, nói các bạn đã mất tích rồi, hỏi cô có muốn đi xem thử không. Chắc lúc đó đầu óc đang bị ngáo nên Thiên Bình gật đầu đồng ý, giờ hối hận chết đi được!

_Vô thôi, Cự Giải yêu dấu của cậu cũng biến mất ở trỏng đấy!

_N... Nói cái gì hả?!... -Dưới ánh đèn của phòng bảo vệ, lỗ tai Thiên Bình hồng hồng- ...Y... Yê... Yêu c... cái gì?!

_Anh Song Tử chỉ chọc có một câu thôi, chị làm gì mà nói lắp dữ thế?!

Nhuệ Nhi che miệng cười, Trà My đứng cạnh cũng nhoẻn môi nhìn Thiên Bình mấy lần. Thiên Bình càng thêm lúng túng, nghĩ một hồi bèn đổi chủ đề:

_M... Mà sao mấy người không nhờ Yu Dương giúp, lại đến đây một mình vậy?!

_Yu Dương hả... -Song Tử nhướng mày- ...chắc hiện giờ đang dùng hết sức lực của mình ém chuyện mấy đứa kia bị mất tích với người nhà. Nếu mấy gia tộc kia biết mấy đứa cháu cưng của mình đang mất tích, không chừng sẽ đến đánh sập tòa thị chính.

_Vậy... tụi mình tự xử hả?!

_Không, chị Yu Dương nói sáng mai sẽ cho người đến tìm kiếm tiếp, tại em lo quá nên kéo anh Song Tử đi thôi!

Nhuệ Nhi cũng tham gia cuộc trò chuyện, chỉ riêng Trà My đứng lẳng lặng một bên. Cô không thuộc về thế giới của họ, thậm chí hồi nãy khi thấy Yu Dương, cô còn run tới mức không nói ra lời. Đối với những người như cô, gặp được thị trưởng là một giấc mơ xa vời. Cô từng nghĩ thị trưởng rất nghiêm, nhưng đến khi gặp, chị hành xử chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba. Hết bẹo má Song Tử, véo eo Nhuệ Nhi đến xoa đầu cô, trong khi chị còn không biết Trà My cô là ai. Trà My nghĩ, giá như cô có một người chị như vậy thì tốt quá!

_oOo_

Xử Nữ mơ màng tỉnh dậy, khó chịu xoay người lại để tránh ánh sáng đang rọi vào mặt cô. Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, không phải căn phòng ngủ màu hồng yêu quý của cô, cũng không phải khu rừng cô chạy vào trước khi ngất đi. Căn phòng cô đang nằm có lối kiến trúc rất lạ, cũng chạm trổ tinh xảo, nhưng không xa hoa bằng nơi hoàng cung vàng son kia. Xử Nữ bước xuống giường, nhưng khi chân vừa đặt lên sàn thì một trận đau nhói truyền tới khiến cô hối hận không thôi.

Quên mất là chân đang bị thương mà!

Hai bàn chân đầy vết xước của cô được quấn băng trắng như xác ướp, bộ đồ công chúa dơ bẩn ngày trốn chạy cũng được đổi thành bộ váy áo khác. Xử Nữ nhìn nhìn một hồi, cũng là dạng y phục cổ trang thời xưa, nhưng kiểu dáng cũng hơi khác...

Rốt cuộc ai đó nói cho Xử Nữ biết cô đang ở đâu đi mà!

_Cậu dậy rồi hả, muốn ăn gì không?!

Một giọng nam vang lên khiến Xử Nữ muốn ứa nước mắt. Trừ Ma Kết, Kim Ngưu và Song Ngư, cô không còn biết ai khác ở thế giới cổ đại xa lạ này. Nhưng tụi cô bị lạc nhau, cộng thêm cuộc truy sát của Thái tử suốt mấy ngày trời đã bào mòn ý chí của Xử Nữ. Lúc tưởng mình phải bỏ mạng tại đây thì được cứu, lại còn nghe thấy giọng nói quen thuộc của bạn bè, Xử Nữ kìm không được khóc lên rồi nhào vô ôm chặt Song Tử - chủ nhân giọng nói vừa rồi!

_Sao cậu lại ở đây, mừng quá đi, tớ lại không cô đơn rồi!

_Chuyện kể ra cũng dài lắm, từ từ đi tớ kể cho nghe! Cậu ngất đi cả một ngày rồi, có đói không?!

_Đói, đói lắm luôn! Nếu có thể... tớ muốn ăn nui thịt nạc và há cảo chiên!

_Ở cổ đại lấy đâu ra nui thịt nạc cho cậu ăn?!

_Thế thì cơm trắng... ăn với thịt chiên trộn chao.

Song Tử ngớ người một lúc lâu rồi mới bảo cung nữ đứng gần đó đi đến nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Xử Nữ... thịt chiên trộn chao là món gì...?!

Xử Nữ à, khi cậu ngất đi có đập đầu vào cây không thế?!

Xử Nữ ngồi ăn thì Song Tử cũng ngồi cạnh kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Song Tử, Thiên Bình, Nhuệ Nhi và Trà My cùng đi vào sân trường Crimson Empress. Nhưng đi nửa chừng thì Song Tử không thấy ai nữa, cảnh vật xung quanh méo mó một hồi rồi thay đổi, lúc Song Tử định hình lại thì anh đã đứng trong một cung điện nguy nga rồi!

_Vậy cậu giống tớ rồi... -Xử Nữ gắp một miếng thịt chiên chấm chao cho vào miệng- ...Tự nhiên cảnh vật thay đổi, quần áo cũng thay đổi, tớ với Ma Kết liền trở thành Công chúa, Kim Ngưu với Song Ngư thì thành hai Hoàng tử. Nhìn cách cậu ăn mặc... chắc ở đây thân phận cũng không thấp.

_Tất nhiên, tớ là Thái tử của vùng trung nguyên xinh đẹp này đấy!

Xử Nữ nghe thấy hai chữ 'Thái tử' tự nhiên mất hết cả hứng ăn. Đúng rồi ha, giờ này cô phải tìm cách trở về thế giới hiện đại của mình để tránh bị vị Thái tử kia giết, tại sao lại ngồi đây ăn ngon lành vậy chứ?!

_Có chuyện gì vậy?!

Song Tử cũng nhận ra tâm trạng của Xử Nữ tệ hơn nhiều so với lúc nãy. Anh vạ miệng điều gì sao?!

_Cậu có biết Thái tử họ Ngô của nước Sở không?!

_Biết, nước Sở nằm ngay bên trái đất nước của tớ nè, hai nước cách nhau một khu rừng đó! Mà khoan, tớ tìm thấy cậu ngất trong khu rừng đó, cậu là Công chúa nước Sở sao?!

_Ừ, tớ đang bị vị Thái tử họ Ngô đó truy sát. Nghe nói là vì trả thù cho mẫu phi Ngữ Chiêu nghi của hắn!

_K... Không biết nữa, nhưng mà cậu yên tâm đi, có tớ ở đây, không ai làm gì được cậu đâu!

_oOo_

'Không ai làm gì được cậu đâu!'

Xử Nữ ôm thân xác đã lạnh của Song Tử mà gào thóc, đau thương vang vọng cả một vùng trung nguyên hoang tàn. Bụng và hông anh còn vương những vệt máu khô, có lẽ rất đau...

Tuần trước, vị Thái tử họ Ngô kia phát hiện ra cô đang trốn ở chỗ Song Tử nên cho quân đến đánh. Song Tử đã nhanh chóng đẩy cô lên một chiếc xe ngựa để chạy trốn, bản thân anh ở lại đây đối phó với Thái tử. Xử Nữ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bảy ngày sau, khi cô quay lại, vùng trung nguyên rộng lớn xanh ngát cháy rụi chẳng còn sót thứ gì. Song Tử nằm trơ trọi giữa mớ tro tàn, đôi mắt còn chưa khép lại, trông thê lương đến đáng sợ.

Trong đầu lướt qua những mảnh ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, hình như... là kiếp trước của cô. Cô ghen ghét Ngô Thái tử, cô chuốc rượu Ngữ Chiêu nghi, cô vu oan Ngô Thái tử, cô làm tất cả mọi thứ để đưa Hoàng tử khác lên ngôi Thái tử. Nhưng Ngô Thái tử không chết, chỉ bị đày ra biên cương, sau đó Ngô Thái tử quay lại truy sát cô cùng những người liên quan. Không ai thoát, chỉ có một mình cô, bởi cô được Thái tử vùng trung nguyên cứu giúp và che chở. Nhưng Ngô Thái tử sau đó biết được và đem quân đánh vùng trung nguyên này, cô lại thoát, nhưng ân nhân của cô, vị Thái tử kia lại chết.

Trước khi đẩy cô lên xe ngựa, Thái tử có nói, hắn không hối hận vì đã bao che cho cô, kiếp sau nếu có duyên sẽ gặp lại.

Thái tử vùng trung nguyên đó... là Song Tử của kiếp này...

Kiếp này, mình gặp lại rồi...

Xử Nữ ôm đầu gào khóc, dòng kí ức cuối cùng lướt qua trong đầu là hình ảnh bản thân dùng dao tự vẫn. Xử Nữ lục tìm trong cái bao da treo bên hông Song Tử ra một con dao, không nghĩ ngợi nhiều, cô liền rạch vài đường trên cổ tay mình.

Một dòng máu nóng chảy xuống đám cỏ đã cháy rụi, Xử Nữ ngã lên người Song Tử, đôi mắt dần mơ hồ...

_Xử Nữ, Xử Nữ, đừng dọa tao sợ mà!

Xử Nữ mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt lo lắng phóng đại của chị Yu Dương, sau lưng chị là tường nhà sơn màu hồng điểm vài họa tiết hoa đơn giản.

Đây là phòng cô, căn phòng ở hiện đại...

Ngồi kế chị Yu Dương, Song Tử đang mỉm cười nhìn cô. Ngang ngực và hông của anh còn quấn tầng tầng lớp lớp băng trắng. Xử Nữ nhìn hai cổ tay mình cũng được quấn vài lớp vải băng mỏng, kiểu băng này rất xấu, chắc là Yu Dương tự băng...

_Mình có duyên thật mà!

Yu Dương ngơ mặt ra nhìn Song Tử, có duyên gì ở đây, còn con Xử Nữ nữa, sao nghe xong mà khóc nức nở thế kia?!

Í í em ơi em gái ơi đừng khóc nữa chị sợ lắm mà!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top