Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm cảm thấy nếu tiếp tục cãi nhau với Ngô Thế Huân nhất định sẽ chết sớm. Liền tự dặn dò bản thân phải giữ bình tĩnh đợi đến khi có thể trốn khỏi đây thì yên ổn rồi. Liền không thèm chấp người kia, xoay người dẫn đám người Biện Bạch Hiền đi đến nhà hàng Hải Hưng trên đường Hải Lưu.

Thực ra Lộc Hàm cũng chưa từng được ăn ở nhà hàng này bao giờ, biết được địa chỉ là do lần trước đồn trưởng Hạ có nhờ anh qua lái xe đưa về vì ông ấy uống hơi quá chén. Cảnh sát tỉnh Khánh Sơn hầu như ăn cơm tập thể, rất ít khi tụ tập uống rượu giống như ở Bắc Kinh.

Buổi tối, đường Hải Lưu nhộn nhịp hẳn, vì con đường này gần các phân xưởng nên công nhân qua đây ăn uống rất đông, lâu dần cả con phố chuyển sang bán đồ ăn, mới 6 giờ 30 phút khách đã ngồi đầy các quán ăn hai bên đường.

Riêng nhà hàng Hải Hưng lại rất ít khách, căn bản đồ ăn ở đây khá đắt đỏ nên công nhân phân xưởng hầu như không ghé qua, chỉ thỉnh thoảng tổ chức tiệc lớn mới dám đặt bàn gọi món. Nhà hàng được xây theo kiến trúc đặc biệt, muốn vào trong phải đi xuống một cầu thang nhỏ, sau đó lại leo lên một cầu thang xoắn ốc, cuối cùng mới lên được gian chính của nhà hàng.

Lộc Hàm chọn một chỗ ngay cửa kính mặt trước của quán. Từ đây có thể quan sát được toàn bộ con phố trước mặt, lúc này các quán ăn đã lên đèn, lung linh đủ sắc màu không khác gì đường phố ở Bắc Kinh.

Đám người Biện Bạch Hiền nhờ anh chọn thực đơn vì bọn họ không rành đặc sản ở vùng này, Lộc Hàm thực ra cũng không rõ, chẳng qua mấy lần nghe anh em cảnh sát Khánh Sơn có nhắc đến canh gà cùng miến xào liền thuận miệng gọi ra.

Trong lúc chờ đợi đành chống cằm nhìn ngắm đường phố dưới chân, nhưng như thế nào lại trông thấy người quen ở trên phố.

Lộc Hàm vừa cúi xuống liền thấy thằng nhóc Trịnh Huy đang đi dưới đường, sau khi nhìn gì đó trên điện thoại cậu ta liền ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh cậu ta còn ngỡ ngàng một hồi, sau đó lại vui mừng vẫy tay với anh.

Lộc Hàm theo phản xạ cũng giơ tay vẫy vẫy, không biết Trịnh Huy có nghĩ là anh đang muốn mời cậu ta vào không mà đột nhiên thấy cậu ta gật đầu, hăng hái đi vào bên trong quán. Lúc đi xuống cầu thang còn thận trọng bám vào tường như người mù dò đường, bộ dạng có chút ngu ngốc.

Còn đang muốn cười bỗng giật mình một cái, sực nhớ ra Ngô Thế Huân còn đang ngồi trước mặt mình, mà Trịnh Huy hiện tại lại công khai theo đuổi mình. Này không phải cậu ta đã nghe ngóng được mối quan hệ của anh với Ngô Thế Huân nên đến đánh ghen đấy chứ? Nghĩ đến đây sau gáy chợt lạnh toát, nụ cười trên môi cũng đông cứng.

- Lộc ca! - đại não còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó đã thấy Trịnh Huy thẳng tắp bước vào, giơ tay cười haha chào anh - Vừa rồi tình cờ đi ngang qua, thấy anh trong này nên chạy vào. Không ngờ đông vui quá. Em tham gia được không?

- Đ...ược... được chứ! - Lộc Hàm vội đứng dậy, gượng cười nhìn đám người Biện Bạch Hiền nói - Giới thiệu với mọi người đây là cảnh sát Trịnh, Trịnh Huy, cùng làm việc với anh trong đồn cảnh sát.

- A, chào cảnh sát Trịnh - Biện Bạch Hiền xăng xái đứng dậy bắt tay người kia - Tôi họ Biện, tên Bạch Hiền. Đây là đội trưởng của chúng tôi, Ngô Thế Huân - vừa nói vừa hướng Ngô Thế Huân giới thiệu.

Ngô Thế Huân gật đầu, cười nói:

- Rất vui được gặp anh.

Thật không ngờ Ngô Thế Huân hòa nhã như vậy mà Trịnh Huy lại quay phắt mặt đi coi như không nhìn thấy cậu ta. Chỉ chìa tay với Độ Khánh Tú, Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt.
Đám người Biện Bạch Hiền có chút bất ngờ, trợn mắt nhìn Trịnh Huy. Không hiểu nổi lý do cậu ta coi thường Ngô Thế Huân ra mặt như thế.

Lộc Hàm bên này nhìn bộ dạng khác thường của Trịnh Huy trong lòng âm thầm rơi lệ. Mọi ngày cậu ta đều ăn mặc tuềnh toàng, lôi thôi. Hôm nay bỗng nhiên lại mang sơ mi trắng tinh, quần âu sơ vin, còn đeo thêm kính gọng vàng, tóc lại vuốt keo bóng bẩy chẳng khác nào chuẩn bị đi chụp ảnh cho tạp chí thời trang công sở. Đây không phải muốn khoa trương thanh thế trước mặt Ngô Thế Huân thì còn mục đích gì khác chứ.

Nhưng thật may cho cậu ta, Ngô Thế Huân đi ăn tối cũng ăn mặc đơn giản, áo tay ngắn tối màu nên khí chất cũng không quá áp bức. Trông lại gần gũi vô cùng.

Trịnh Huy sau khi chào hỏi xong một lượt bèn kéo ghế bên cạnh Lộc Hàm ngồi xuống, tay còn thừa thãi đặt lên thành ghế sau lưng anh, nhìn từ phía Ngô Thế Huân không khác gì cậu ta đang khoác tay lên vai anh vậy. Lộc Hàm mím chặt môi cúi gằm mặt xuống đất, mặc dù bản thân không làm gì sai nhưng đối diện với Ngô Thế Huân bỗng có chút áp lực. Mồ hôi thoáng chốc ướt đẫm sau lưng.

Ngô Thế Huân phía trước dường như không để ý, còn tốt bụng gọi thêm một bát canh gà cho Trịnh Huy. Thái độ hòa nhã, ân cần rất hiếm gặp khiến Lộc Hàm sau một hồi căng thẳng cũng thoải mái được đôi chút. Nghĩ nếu Ngô Thế Huân không thèm chấp, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ êm đẹp thôi, nhưng thật không ngờ thằng nhóc Trịnh Huy vẫn chăm chú quan sát Ngô Thế Huân nãy giờ chợt lên tiếng:

- Ôi, hình như tôi ăn mặc quá lịch sự khi ngồi với cậu thì phải. Xin lỗi tôi vô ý quá! Thực ra đây là phong cách ăn mặc hàng ngày của tôi. Tôi là mẫu người cầu toàn như thế đấy, đồng hồ không đeo một ngày không được, chỉ khi ăn uống vướng víu tôi mới bỏ ra - vừa nói vừa tháo chiếc đồng hồ bóng loáng trên tay xuống, tiếp tục cười nói - quần áo lúc nào cũng phải chỉn chu tươm tất. Đấy, dù đã mấy năm không mua quần áo mới rồi nhưng nhìn đồ tôi mặc lúc nào cũng như mới đúng không? Hahaha

Đám người Biện Bạch Hiền nghe xong còn cảm thấy bất mãn huống chi Ngô Thế Huân. Ý Trịnh Huy nói Ngô Thế Huân ăn mặc quá tuềnh toàng so với cậu ta, đây không phải là muốn chọc giận đội trưởng sao?

- Đúng vậy - nụ cười trên môi Ngô Thế Huân vẫn duy trì, thái độ lại mềm mỏng bất ngờ, chỉ gật đầu nói - tôi sẽ xem lại cách ăn mặc của mình.

Trịnh Huy thấy Ngô Thế Huân không có cách nào đáp trả mình lại càng muốn lấn tới, đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra, liền tao nhã thổi phù phù bát canh gà nọ, sau đó đẩy qua trước mặt Lộc Hàm, dịu dàng nhắc nhở anh:

- Lộc ca, ăn bát này sẽ không bị bỏng lưỡi. Anh có mệnh hệ gì em đau lòng lắm đó.

Lộc Hàm nghe xong thiếu chút nữa phun ra một búng máu, mà đám Kim Chung Nhân cũng lập tức xoay đầu nhìn đội trưởng Ngô nhà mình, không rõ đội trưởng có bị chọc cho nổi điên không. Người anh em họ Trịnh này đúng là gan to bằng trời, ai da ...

- Cảnh sát Trịnh thật biết chăm sóc cho người khác.

Ngô Thế Huân một chút tức giận cũng không lộ ra, còn mỉm cười khen ngợi Trịnh Huy khiến người kia vui mừng không thôi, cảm thấy thằng nhóc họ Ngô này cũng chẳng có gì đặc biệt xuất chúng, không hiểu sao Lộc Hàm trước đây lại dành tình cảm cho người kém thông minh như cậu ta. Nghĩ vậy liền được đà nói tiếp:

- Cậu Ngô đây từ thành phố về chắc không quen làm việc chân tay ở tỉnh lẻ này đâu. Thời gian tới cứ ở đây dạo chơi, đợi hết lịch công tác có thể quay về Bắc Kinh. Yên tâm, tôi sẽ ghi vào sổ công tác dòng chữ "hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ". Cũng không sợ bị lãnh đạo Bắc Kinh quở trách.

Ngô Thế Huân chuyển sang tư thế ngồi tựa lưng vào thành ghế, đưa mắt nhìn Lộc Hàm đang cứng ngắc ăn canh gà, nhẹ giọng nói:

- Sao thế được, tôi đến đây không phải để dạo chơi. Chính là đến giúp đỡ Lộc Hàm phá án.

- Ha! - Trịnh Huy bật cười, khoanh tay nói - Xem ra cậu muốn giúp đỡ Lộc ca phá án không dễ đâu. Người có thể giúp đỡ anh ấy là tôi mới phải. Tôi là dân bản địa ở đây, mọi đường đi nước bước ở tỉnh này tôi đều rành. Từ ngày Lộc Hàm mới chân ướt chân ráo về đây chính là tôi đã chỉ dẫn anh ấy từng chút một, ngay từ ngày đầu anh ấy mới chuyển về chúng tôi đã kề cận sớm tối bên nhau rồi. Cho nên nói, chỉ tôi mới giúp được Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân nhướng mày, lần này khóe miệng đã tạo thành một nụ cười khinh bỉ, trực tiếp hỏi người kia:

- Giúp Lộc Hàm? Dựa vào khả năng của anh?

Trịnh Huy xem chừng cũng đã hơi nóng mặt, nhấc chén rượu lên uống một ngụm, sau đó chẳng nể nang gì nói một mạch:

- Cậu Ngô đây xem chừng ít tuổi hơn tôi. Còn trẻ người non dạ lại làm đến chức đội trưởng như vậy không tránh khỏi kiêu ngạo. Tôi hiểu được. Nhưng cậu về đây tiếp nhận công tác thì không còn là đội trưởng nữa. Làm việc dưới quyền tôi, tôi không cho phép có thái độ ngang tàn, phách lối như vậy đâu. Mong cậu trong thời gian tới chú ý sửa đổi. Tôi chỉ có yêu cầu đó thôi, còn cậu có yêu cầu gì với cấp trên là tôi, mong cậu cứ nói.

Lộc Hàm ở trong lòng âm thầm bội phục sự can đảm của Trịnh Huy, lại dám ở trước mặt Ngô Thế Huân mở miệng dạy dỗ như vậy quả là có một không hai trên đời. Nghĩ tới nghĩ lui thì lời cậu ta nói cũng đúng. Ngô Thế Huân bị điều về đây giao lưu công tác, đương nhiên sẽ không có chức tước gì cả, nói cách khác cậu ta chỉ ngang hàng với tuần cảnh, tức là thấp hơn anh và Trịnh Huy hai bậc. Nghĩ đến đây thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Hình như đây là lần đầu tiên Ngô Thế Huân bị người khác hạ thấp đến vậy, sống lâu đúng là chuyện gì cũng gặp.

Không riêng Lộc Hàm, đám người Biện Bạch Hiền nghe xong cũng hớn hở ra mặt, nhưng không phải vui mừng vì Ngô Thế Huân bị đem ra hạ nhục, thực ra là đang chờ đợi màn phản kích của đội trưởng nhà mình. Bởi vì cái người họ Trịnh kia không chỉ đơn giản khiêu khích đội trưởng Ngô, còn chẳng biết chừng mực động chạm tới Lộc ca. Phen này không làm cho Trịnh Huy sống dở chết dở thì không phải đội trưởng mà mình biết nữa rồi.

Dòng suy nghĩ còn chưa dứt, quả nhiên bên kia Ngô Thế Huân đã chậm rãi đặt chén rượu xuống bàn. Nét mặt tuyệt nhiên không mang chút tức giận mà ngược lại còn nồng đậm ý cười thâm sâu khó đoán, khiến Trịnh Huy muốn đắc chí cũng không đắc chí nổi.

- Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất. Mong cấp trên Trịnh ghi nhớ kỷ luật của ngành cảnh sát chúng ta - Ngô Thế Huân gõ gõ chén rượu lên mặt bàn phủ kính, thong thả nhả từng chữ - TUYỆT ĐỐI TRUNG THỰC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top