Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm sau khi bàn giao ca trực cho Hùng Cường, ngồi trên xe đi tới thôn Dự Châu còn chưa hết bàng hoàng. Từ ngày anh về thị trấn này đã xử lý khá nhiều án, nhưng hầu hết là án nhỏ, nặng nhất là cố ý gây thương tích. Đây là lần đầu tiên xảy ra vụ án giết người. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không lý giải nổi. Đành chờ đến hiện trường xem xét.

Trên xe, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền thủy chung không nói một câu. Sắc mặt u ám giống như bầu trời trước giông bão. Không khí vì thế càng trở nên ngột ngạt. Lộc Hàm dùng tay xoa gáy, khó chịu vô cùng.

Thời điểm đến thôn Dự Châu cũng vừa lúc Ngô Thế Huân cùng đám cảnh sát Bắc Kinh tới. Người dân đến xem khá đông, bị chặn ngoài đường cảnh giới nhưng vẫn cố lấn vào bên trong. Trịnh Huy cùng vài anh em Khánh Sơn Bắc đã đến từ lâu, đang làm công tác chụp ảnh, thu thập chứng cứ hiện trường. Nhưng trông bộ dạng lúng túng của họ có lẽ là chưa quen làm việc tại hiện trường giết người nên nhất thời không biết làm sao. Đó là lý do vì sao đồn trưởng Hạ dù đã phân phó Trịnh Huy đảm nhiệm vụ án giết người này nhưng vẫn gọi anh và Ngô Thế Huân tới hỗ trợ.

- Người dân phát hiện ra tử thi lúc em đang đi tuần tra gần đây. Em cũng là người tiếp cận hiện trường sớm nhất nên đồn trưởng giao cho em vụ này.

Trịnh Huy sau khi được anh hỏi lập tức vỗ ngực, tự hào nói ra câu đó.

- Ừ, nếu vậy cậu điều tra chính, anh ở tuyến sau, có gì cần hỗ trợ cứ nói.

Lộc Hàm tuy không yên tâm nhưng cũng chẳng biết nói sao. Có thể ý đồ của đồn trưởng là để Trịnh Huy tiếp nhận vụ án khi Ngô Thế Huân còn đang ở đây, được Ngô Thế Huân hỗ trợ, sau này sẽ tích lũy được ít nhiều kinh nghiệm điều tra.

Địa điểm xảy ra vụ án là cạnh một con đường đất nhỏ, dưới một cánh đồng hoang toàn cỏ dại mọc um tùm.

Nạn nhân là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, thân hình to béo, núc ních mỡ, mặt mày dữ tợn, tím tái, râu ria cắt tỉa lởm chởm. Đôi mắt một mí mở trừng trừng, chiếc mũi to nở ra, miệng há hốc để lộ mấy chiếc răng vàng khè bên trong. Khóe miệng còn dính chút máu.

Khi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân bước tới gần, đám ruồi nhặng đã đánh hơi được mùi hôi thối mà bay đến, bâu kín trên miệng người đàn ông, âm thanh vo ve ù ù bên tai, mới nghe đã thấy nhức óc.

Nạn nhân nằm sõng soài gần mép ruộng, đám có dại xung quanh bị thân thể nặng trịch của ông ta đè lên đổ rạp xuống. Máu chảy lênh láng nhuộm một màu đỏ sậm lên chiếc áo ba lỗ trắng ngà, cả đám cỏ dưới thân cũng biết thành màu đỏ đen nhức mắt. Khung cảnh hết sức lộn xộn, bẩn thỉu.

Vài pháp y được tỉnh điều xuống đang cặm cụi khám nghiệm hiện trường. Hồi lâu sau thở dài lắc đầu ngao ngán. Mà Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng chậm chạp, bối rối của bọn họ liền không vừa mắt, lập tức đeo găng tay nhảy xuống dưới.

Đám pháp y thấy Phác Xán Liệt thì vội dạt ra hai bên, một trong số họ chán nản lên tiếng:

- Điều kiện kém quá, chúng tôi không xác định được thời gian tử vong chính xác. Chỉ có thể khẳng định nguyên nhân là do bị dao đâm nhiều nhát dẫn đến mất máu mà chết. Tuy nhiên không tìm thấy hung khí.

Đôi mày của Phác Xán Liệt cau lại, ánh mắt sắc sảo di chuyển một lượt trên người tử thi. Sau đó mới tỉ mỉ quan sát từng bộ phận.

Trong thời gian Phác Xán Liệt khám nghiệm, xung quanh tuyệt đối im lặng, mọi người đều căng thẳng tập trung vào từng động tác của người kia. Tò mò muốn biết cậu ấy sẽ đưa ra kết luận gì.

Khám nghiệm nhanh gọn là khả năng thiên bẩm của Phác Xán Liệt. Vài phút sau người kia đã đứng lên. Nheo mắt nhìn đám pháp y Khánh Sơn một lượt, sau cùng tháo khẩu trang, hướng Ngô Thế Huân báo cáo:

- Nạn nhân chết trong khoảng thời gian từ mười đến mười một giờ đêm qua. Trên người xuất hiện nhiều vết bầm tím, mu bàn tay có nhiều vệt máu khô. Khả năng cao trước khi chết đã xảy ra xô xát quyết liệt. Trên miệng nạn nhân chảy dãi rất nhiều, ngoài ra còn có dấu vết nôn mửa, tiểu tiện, có triệu chứng suy hô hấp trước khi chết. Cho nên mất máu do dao đâm chỉ là một nguyên nhân, trước đó nạn nhân đã bị trúng độc rồi. Để biết chính xác tên loại độc tố này, cần lấy mẫu xét nghiệm cụ thể. Trên miệng nạn nhân có mùi kẹo dâu, cần lưu ý chi tiết này. Không có dấu hiệu của cướp của giết người, tôi nghiêng về phía giết người có mục đích riêng.

Đám pháp y phía trước nghe xong thì bất ngờ ra mặt, sau cùng liền ngượng nghịu cười haha. Vỗ vai Phác Xán Liệt khen ngợi:

- Vị pháp y trẻ tuổi này kiến thức chuyên ngành thật vững chắc. Không có đủ dụng cụ khám nghiệm mà nói được như vậy quả là siêu phàm. Chúng tôi khâm phục.

Phác Xán Liệt chỉ cười không đáp, đôi chân sải một bước dài lên mặt đường. Đi đến cạnh Ngô Thế Huân, đặt tay lên vai cậu ta, thấp giọng nói:

- Đó là kết luận khám nghiệm của tôi, việc điều tra còn lại giao cho cậu. Tôi đi trước.

Ngô Thế Huân dường như đã biết Phác Xán Liệt phải đi ngay, chậm rãi gật đầu:

- Được, kết luận như vậy là đủ rồi. Cảm ơn anh.

Phác Xán Liệt nghe xong duy trì dáng vẻ thẳng tắp bước ra ngoài đường cảnh giới, ngồi vào ô tô lái xe đi thẳng. Cả quá trình đều bày ra bộ dáng lạnh lùng, cũng không nhìn Biện Bạch Hiền lấy một lần.

Không cần hỏi cũng biết tên họ Phác kia lại đi đến nhà bạn gái cũ. Thật là khiến anh bực bội muốn chết!

Biện Bạch Hiền nhìn theo bóng lưng trầm lạnh của người kia rời khỏi, lòng bỗng có cảm giác lạ lẫm đến thẫn thờ. Bởi vì Phác Xán Liệt từ trước đến nay đối với mình luôn bao dung, dịu dàng. Cho nên bản thân đã quên mất người kia vốn là một pháp y nghiêm cẩn, lạnh lùng, đối đãi người ngoài chỉ bày ra một vẻ băng lãnh khó gần. So với Ngô Thế Huân càng âm trầm hơn. Hiện tại dường như cậu ấy bắt đầu xem mình là người ngoài rồi, đến một cái liếc mắt cũng không muốn lia tới.

Biện Bạch Hiền càng nghĩ càng cảm thấy quyết định chia tay quả thật đúng đắn. Phác Xán Liệt xem ra không hề lưu luyến gì cả. Có lẽ Lộ Khiết mới chính là người mà số phận định đoạt sẽ ở bên cậu ấy.

- Bạch Bạch, - Lộc Hàm bên cạnh đẩy khẽ người kia, kéo cậu ấy ra khỏi dòng suy nghĩ u ám - Đợi xong vụ án anh sẽ tìm Phác Xán Liệt hỏi cho rõ. Cậu đừng buồn quá.

Biện Bạch hiền lắc đầu, mỉm cười đáp:

- Lộc ca, bọn em đã quyết chia tay, không thay đổi được gì đâu. Chúng ta tập trung điều tra thôi.

Lộc Hàm định nói thêm nhưng Biện Bạch Hiền liền quay người đi, thoáng chốc đã cùng đám Kim Chung Nhân nghiên cứu hiện trường. Trên mặt cũng chẳng lộ ra bất kỳ tia đau buồn nào. Khả năng che giấu cảm xúc của Biện Bạch Hiền vẫn giỏi như vậy, lại làm anh đau lòng như vậy.

- Lộc Hàm ca, xem ra khó cho chúng ta rồi đây - thằng nhóc Trịnh Huy không biết đã đứng cạnh anh từ lúc nào, đưa tay chỉ vào khu vực xung quanh hiện trường - Trước khi em kịp phong tỏa hiện trường người dân đã đi qua đi lại rất nhiều, vết chân lộn xộn, không xác định được đâu là của hung thủ, đâu là của nạn nhân nữa.

Lộc Hàm đưa mắt quan sát hiện trường một lượt, quả thật khu vực xung quanh hiện trường chồng chéo rất nhiều vết chân, tuy nhiên nhìn đám cỏ dưới cánh đồng bị giày xéo một khoảng rộng cũng hình dung ra được trước khi chết nạn nhân đã có một trận hỗn chiến rất quyết liệt, những cây con gần đó đều bị gập gãy, đổ rạp. 

- Đã có thông tin về nạn nhân chưa?

Ngô Thế Huân nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng. Trịnh Huy gật đầu, cầm báo cáo đọc qua một lượt.

- Nạn nhân tên Hoàng Quốc Phát, 43 tuổi. Cao 1m72 nặng 88 kg, làm nghề bán thịt lợn tại gia. Hiện tại chưa vợ con, ở chung nhà với gia đình anh trai. Theo lời người xung quanh, anh ta là một kẻ phàm phu tục tử, ít học, tính tình cộc cằn, ăn nói thô lỗ không được lòng ai. Tuy nhiên lại hết mực kính trọng anh trai, vì vậy nên đối xử rất tốt với chị dâu và đứa con gái 7 tuổi của người anh.

- Anh trai nạn nhân đã biết tin chưa? - Ngô Thế Huân hỏi.

- Gia đình họ biết rồi.

Ngô Thế Huân đưa mắt quan sát xung quanh, giọng lơ đãng:

- Thái độ họ thế nào?

- Người anh trai có vẻ bàng hoàng lắm - Trịnh Huy vừa lật giở bản báo cáo vừa đáp - Còn cô vợ cùng đứa nhỏ không có biểu hiện gì đặc biệt. Có lẽ hơi buồn một chút. Họ nói nếu khám nghiệm xong nhất định phải liên lạc sớm để họ đến nhận xác.

Ngô Thế Huân gật đầu không hỏi thêm. Lặng lẽ di chuyển đến gần tử thi, chăm chú quan sát rất tỉ mỉ.

Lộc Hàm hơi nhíu mày ngẫm nghĩ, nếu Ngô Thế Huân đã tập trung vào tử thi, mình nên xem xét hiện trường, phân công như vậy, việc điều tra sẽ thu được kết quả nhanh hơn.

Nghĩ là làm, liền đi tới khu vực xung quanh tử thi. Cẩn thận quan sát từng gốc cây, ngọn cỏ. Cho dù người dân đi qua xáo trộn hiện trường ít nhiều nhưng chắc chắn sẽ để lại manh mối, bởi vì đây là hiện trường xô xát, thủ phạm trong lúc đánh nhau với nạn nhân không thể kiểm soát hiện trường, rất dễ để lại dấu vết.

Suy nghĩ của anh quả không sai, vài phút sau, Lộc Hàm đã phát hiện ở thân cây ngay trên con đường đất cách thi thể không xa có một vết lõm rất mới, giống như bị một sức lực khá mạnh đấm vào. Bên trong còn dính một vệt máu. Cũng không nghĩ ngợi nhiều, theo thói quen vội reo lên:

- Ngô Thế Huân! Cậu mau lại đây.

Người kia đang ngồi dưới ruộng, nghe Lộc Hàm gọi tên mình liền ngoái lại, nheo mắt nhìn anh, nụ cười trên môi lộ rõ.

Mà Lộc Hàm lúc này mới giật mình nhận ra, vừa rồi hình như mình tỏ thái độ quá thân thiết với cậu ta thì phải. Nhưng mà bản thân không kịp hối hận, Ngô Thế Huân phía trước đã đứng dậy, đang sải bước về phía anh. Dáng vẻ phong nhã giống như bước ra từ tiểu thuyết.

Lộc Hàm tim mới vừa đập thịch thịch vài nhịp đã thấy người kia đứng ngay phía sau lưng. Thân hình cao lớn cúi xuống quan sát thân cây, còn cố ý ghé sát vào mặt anh, hơi thở ấm nóng vờn sát bên tai:

- Làm tốt lắm, cảnh sát Lộc.

Lộc Hàm ngứa ngáy đến độ mặt đỏ bừng bừng, lắp bắp nói:

- Để, để .... tôi ...  gọi pháp y.

Nói rồi vội vùng ra khỏi người kia, giơ tay vẫy vẫy mấy người áo trắng phía xa.

- Đội pháp y làm ơn qua đây, chúng tôi cần hỗ trợ.

Đám pháp y nãy giờ đứng rảnh rỗi tán dóc, được gọi làm việc thì vui như trúng số. Vội đem đồ nghề di chuyển về phía Lộc Hàm.

Sau một hồi nghiên cứu đo đạc, bọn họ liền phấn khích nói:

- Chúng tôi phát hiện hai mẫu máu trên vết lõm và một tổ chức da. Một mẫu máu trùng khớp với ADN của nạn nhân, mẫu còn lại đoán là của hung thủ. Tổ chức da cũng là của hung thủ, có lẽ khi đấm trượt vào thân cây, da tay đã bị xước nhẹ. Nhưng mà phải gửi mẫu về kho dữ liệu ADN mới có thể tìm ra người có ADN này.

- Không dễ đâu - Ngô Thế Huân cau mày - Nếu như thủ phạm chưa từng phạm tội kho dữ liệu không thể có ADN của hắn.

- Nói như vậy - Lộc Hàm quay qua nhìn mấy người bên đội pháp y, mím môi nói - Cho dù lấy được ADN cũng không thể tìm ra thủ phạm là ai.

Đám pháp y ái ngại nhìn nhau hồi lâu, sau cùng gật đầu đáp:

- Đúng vậy, hy vọng duy nhất là hung thủ đã từng phạm tội bị bắt và đã được lấy mẫu ADN trước đây rồi.

Trịnh Huy đứng đó không xa, nghe được đoạn hội thoại vừa rồi vội vã chạy đến giục:

- Vậy các anh mau gửi ADN về kho dữ liệu đi. Nếu may mắn biết đâu chúng ta có thể phá vụ này nhanh chóng.

Đám pháp y nghe vậy liền vâng dạ hối hả đem theo đồ nghề rời đi.

Lộc Hàm không tin vào may rủi, cảm thấy nếu như kết quả báo về là không tìm thấy chắc hẳn thằng nhóc Trịnh Huy này sẽ rất suy sụp, bèn tốt bụng đem thông tin mình vừa kết luận được nói cho cậu ta:

- Trịnh Huy, thủ phạm đánh nhau với nạn nhân chắc chắn là một người khỏe mạnh, cường tráng, cao từ 1m78 trở lên. Thuận tay phải. Người này có mối thâm thù với nạn nhân. Lúc đầu hai người bọn họ đánh nhau trên đường, sau đó bị ngã xuống ruộng tiếp tục đánh nhau. Thủ phạm hoàn toàn chiếm ưu thế.

Trịnh Huy phía trước ngơ ngác gãi đầu, bày ra bộ dạng trì độn hỏi:

- Lộc ca, sao anh lại đoán chắc như vậy? Nghe giống như là nói bừa.

Lộc Hàm mỉm cười, cũng không muốn giấu giếm, lập tức giải thích:

- Nạn nhân bán thịt lợn, quanh năm chặt thịt, sức tay không phải dạng vừa. Hơn nữa thể trạng to béo, sức lực khỏe khoắn. Đánh được anh ta đến mức bầm giập thế kia hẳn là một người cường tráng. Nạn nhân cao 1m72, vết lõm trên thân cây cũng cao tầm 1m72, rõ ràng người bị ép vào thân cây là nạn nhân, nhưng hướng đi của vết lõm nghiêng theo hướng từ trên xuống dưới, từ phải sang trái. Rõ ràng vết lõm đó là do thủ phạm tạo ra.

Có thể hình dung như thế này; thủ phạm áp sát nạn nhân vào thân cây, tay trái túm cổ áo, tay phải vung cú đấm vào mặt nạn nhân, nạn nhân may mắn tránh được nên cú đấm găm vào thân cây theo hướng từ trên xuống dưới, từ phải sang trái. Lực tay thuận hắn đấm vào thân cây mới có sức lớn như vậy. Vì hắn cao hơn hẳn nạn nhân nên vết lõm có hướng đi xuống rõ ràng.

Trịnh Huy nghe xong gật gù cảm thán không ngớt, còn Ngô Thế Huân bên cạnh lại cong môi nhìn anh cười cười,  Lộc Hàm có hơi mất tự nhiên, ngước mắt hỏi:

- Tôi nói sai rồi sao?

Ngô Thế Huân ý cười trên môi càng đậm, chậm rãi lắc đầu:

- Không, những gì cảnh sát Lộc vừa nói hoàn toàn đúng. Chỉ là, tôi muốn bổ sung thêm một chi tiết nữa - ngừng một chút quay sang nhìn Trịnh Huy - thủ phạm khả năng cao đã từng học võ.

- Tại sao? - Trịnh Huy tiếp tục duy trì bộ dạng trì độn.

- Vị trí những vết bầm trên người nạn nhân đều là chỗ hiểm hóc, phải là người có nghiên cứu qua võ thuật mới biết và ra đòn chuẩn xác như vậy.

- Ồ! - Trịnh Huy càng nghe miệng càng mở rộng, cuối cùng sau một hồi cắm cúi ghi chép những thông tin vừa rồi liền hướng hai người phía trước nói: - Nếu không phiền, hai người đi lấy lời khai cùng tôi đi. Tôi biết vụ này hai người không phụ trách chính, nhưng đi hỗ trợ cũng được hưởng lương mà, phải không?

Lộc Hàm nghĩ bản thân cũng không có việc gì làm liền đồng ý. Mà Ngô Thế Huân thì lại càng rảnh rỗi nên đành đi theo. Cuối cùng vụ án do Trịnh Huy phụ trách lại lôi kéo cả anh và Ngô Thế Huân vào, thằng nhóc họ Trịnh lần này quá hời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top