Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm quay trở lại làm việc đúng vào thứ hai đầu tuần. Đứng trước cổng lớn Sở Cảnh sát sau hơn một năm bỗng có cảm giác hồi hộp, xúc động khó nói thành lời.

Buổi sáng trời đã có chút nắng vàng rải rác, gió lùa qua những tán cây lấp lánh ánh kim, chiếu từng vệt dài xuống sân xi măng, vài chiếc xe tuần tra sau một đêm bận rộn đang di chuyển vào bên trong. Những cảnh sát mặc thường phục đang vừa cầm cốc cà phê nghi ngút khói vừa ngáp dài, sải từng bước vào Sở.

Không gian rộng lớn ngút tầm mắt, Lộc Hàm ngẩng đầu, hít một hơi sâu, nhấc chân nhằm phía trước mà đi.

Nhưng mà, bỗng nhiên nhìn thấy dáng người quen thuộc của Kim Chung Đại tổ thông tin, cũng vừa đúng lúc cậu ta quay qua nhìn thấy anh. Trên khuôn mặt thằng nhóc đó xuất hiện vẻ kinh ngạc vô cùng, cậu ta mở tròn mắt, miệng há hốc, run run nói gì đó. Vì ở khoảng cách khá xa nên không nghe rõ, Lộc Hàm định chạy đến tay bắt mặt mừng với Kim Chung Đại, nhưng vừa mới kịp nhấc một chân đã thấy cậu ta quay ngoắt đầu, phi hết tốc lực vào bên trong Sở, không thèm ngoái lại nhìn anh lấy một lần.

Lộc Hàm đành buồn bực tự mình đi vào trong.

Vừa bước vào lập tức giật bắn mình, đám cảnh sát Bắc Kinh đã nghiêm chỉnh đứng thành một hàng dài từ lúc nào, vừa thấy anh đồng loạt gân cổ gào lên:

"Chào mừng đồng chí Lộc Hàm quay trở lại tiếp tục nhiệm vụ!"

Vội đưa tay lau mồ hôi đang túa thành dòng, nghĩ bụng, thì ra thằng nhóc Kim Chung Đại vừa rồi chạy nhanh như vậy để thông báo cho đám anh em trong Sở, cậu ta quả không hổ danh là đội phó đội thông tin.

- Ôi, Lộc Hàm ca! Bọn em nhớ anh muốn chết! - Kim Chung Đại lúc này đột nhiên lao đến ôm chầm lấy anh, mở miệng câu nào câu nấy như văn mẫu lấy từ trên mạng về: - Từ ngày anh đi, sở cảnh sát trở nên vắng lặng đìu hiu, bầu trời Bắc Kinh cũng u ám lạ thường, em thường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ về anh lòng đau như cắt, không làm việc nổi, ngoài trời có lá vàng, có mưa bay, trong tim em có anh.

Lộc Hàm nghe xong da gà da vịt đã nổi thành từng mảng lớn, thiếu chút nữa đã ho ra một búng máu, vội đẩy cậu ta ra, nhăn nhó nói:

- Kim Chung Đại, từ ngày anh còn làm việc ở đây, cậu vẫn thường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn không phải là để hóng hớt chuyện thiên hạ sao? Thế nào? Ông Hứa bán rau ở chợ Nam Hiên còn bị vợ đấm thâm mắt nữa không?

Kim Chung Đại đem biểu tình ngạc nhiên nhìn anh:

- Trời ơi! Anh chậm chạp quá! Ông Hứa ly dị vợ rồi, hóa ra vợ ông ta ngoại tình với ông bán chổi nhà bên cạnh, cho nên không sống cùng nhau nữa.

Lộc Hàm ôm trán than thở:

- Kim Chung Đại, cậu không thể dành chút nhiệt huyết hóng hớt đó giúp đồng đội hoàn thành tốt công việc sao?

Nét mặt Kim Chung Đại đột nhiên thoáng qua tia nham hiểm, cúi đầu, thì thầm vào tai Lộc Hàm:

- Có chứ! Em giúp đồng đội bên tổ trọng án rất nhiều lần. - vừa nói vừa giơ ngón tay nhẩm đếm - Em giúp đồng chí Biện Bạch Hiền tìm ra số điện thoại của anh một năm trước, sau đó giúp đội trưởng Ngô tìm ra vị trí công tác của anh...

- Thì ra vẫn là cậu - Lộc Hàm chợt cảm thấy hoa mắt, chóng mặt - Cậu còn biết gì nữa?

Kim Chung Đại tưởng anh hỏi thật, liền nhe răng cười haha nói:

- Em biết anh về Khánh Sơn cả ngày chỉ phá mấy vụ trộm gà, cướp chó. Còn bị cái cậu Trịnh Huy gì đó theo đuổi không thôi, ngày ngày nấu xôi mang đến cho anh ăn ...

Lộc Hàm giật bắn mình, những chuyện này ngay cả Biện Bạch Hiền còn không biết, sao thằng nhóc này lại tỏ tường như vậy.

- Ôi, anh không cần ngạc nhiên đến thế - Kim Chung Đại xua tay, đắc ý nói - Mạng lưới thông tin của em rộng lớn, đến nước ngoài em còn vươn tới được, huống chi là tỉnh lẻ bé tí. Nhưng anh yên tâm, những chuyện đó em không hề nói cho đội trưởng Ngô nhà anh. Tuyệt đối không hé răng nửa lời.

Lộc Hàm cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Kim Chung Đại sẽ bị tăng xông mà chết, liền gạt cậu ta qua một bên, đi thẳng tới phòng Cục trưởng báo cáo.

Cục trưởng Trình vừa nhìn thấy Lộc Hàm đã vui mừng hỏi thăm không ngớt lời, sau khi đem thẻ đội phó đội trọng án giao vào tay anh liền đuổi anh ra ngoài làm việc. Nói là có một vụ vừa được cảnh sát khu vực chuyển lên, hôm nay Ngô Thế Huân đi tham dự cuộc họp Cảnh sát toàn quốc ở Thượng Hải, Lộc Hàm là đội phó tạm thời phụ trách. Còn về Kim Tuấn Miên, tuy hết hạn giao lưu công tác nhưng hiện vẫn đang theo một vụ án nên chưa đi ngay được, tạm thời làm ở đây cho đến khi vụ án kết thúc.

Lộc Hàm nghe đến đây chợt nhớ ra vừa rồi không thấy Kim Tuấn Miên trong Sở. Hỏi Kim Chung Đại mới biết hai người Kim Tuấn Miên và Trương Nghệ Hưng đang đi tập kích tội phạm, đã hai ngày rồi chưa về.

Lộc Hàm tuy là muốn gặp bọn họ nhưng không có cách nào, đành đợi vậy.

Sau khi đi một vòng chào hỏi từng người trong Sở, Lộc Hàm vừa ngồi xuống thì một cảnh sát lôi theo ba người mặt mũi bầm giập đi từ ngoài cửa lớn đến thẳng vị trí của anh. Đứng thẳng tắp, giơ tay báo cáo:

- Báo cáo! 10 giờ 30 phút tối hôm qua, cảnh sát khu vực phường La Hạ chúng tôi bắt được ba tên trộm cắp. Tuy bắt được ở khu vực La Hạ nhưng ba tên này là đối tượng nguy hiểm, đã tiến hành trộm cắp phạm vi rộng khắp Bắc Kinh, cũng gây thương tích nặng cho những nạn nhân. Xét thấy tính chất vụ việc nghiêm trọng, theo đề nghị của cấp trên, quyết định bàn giao cho đội trọng án hình sự. Báo cáo! Hết!

Lộc Hàm đứng dậy chào, sau khi người cảnh sát nọ đẩy ba tên trộm ngồi xuống trước mặt anh, liền bàn giao mọi giấy tờ liên quan đến vụ án. Lộc Hàm ký tên xác nhận xong, cảnh sát nọ lập tức cúi chào, xoay người rời đi.

Ba tên trộm nọ giương mắt liếc nhìn người cảnh sát phía trước. Trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Cứ nghĩ cảnh sát hình sự phải trông xấu xí, dữ dằn, mặt đầy sẹo do đánh nhau với tội phạm nguy hiểm thường xuyên. Nhưng mà, vị cảnh sát trước mặt trông giống hệt ca sĩ thần tượng trong mấy nhóm nhạc nổi tiếng trên tivi.

Khuôn mặt đẹp như nét vẽ, đôi mắt trong suốt còn long lanh nước, sống mũi cao thẳng. Nhìn tổng thể đẹp trai vô cùng lại mang đến cho người ta cảm giác như đang ngồi trước mặt một nam sinh cấp ba non choẹt.

Cả ba không hiểu sao bỗng thấy tim đập thình thịch, lần đầu tiên nhìn được gương mặt đẹp như thế này ngoài đời thực, tấm lòng thô ráp bỗng xao xuyến không thôi.

Vị cảnh sát phía trước hơi nhíu đôi lông mày đẹp đẽ, giơ tay lật mở tâp hồ sơ trước mặt, động tác đẹp mắt khiến người ta bồi hồi không yên.

- Tôi là Lộc Hàm, đội phó đội trọng án hình sự Bắc Kinh.

Lộc Hàm đọc xong tập tài liệu trước mắt liền ngẩng đầu giới thiệu. Chỉ thấy ba tên trộm kia đang nhìn chằm chằm mình, gương mặt người nào người nấy đỏ như gấc.

Bỗng cảm thấy khó hiểu, lắc đầu, giở đến trang cuối cùng của hồ sơ. Hiện tại việc cần làm là triệu tập nạn nhân bị ba người này đột nhập trộm cắp tối hôm qua để tiến hành đối chiếu lời khai.

Trong hồ sơ đã ghi chép đầy đủ số điện thoại và tên họ của người bị hại, Lộc Hàm vừa nhấc điện thoại vừa cúi đầu đọc tên nạn nhân. Ba chữ "Biện Bạch Hiền" đập thẳng vào mắt, còn đang ngơ ngẩn tự hỏi có phải là Biện Bạch Hiền mà mình quen không thì ba tên trộm trước mặt đột nhiên ré lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Lộc Hàm ngẩng phắt đầu, nhìn theo ánh mắt của ba người bọn họ ra ngoài cửa lớn, lập thức thấy được Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đang ung dung đi vào.

Mà Biện Bạch Hiền nhìn thấy ba người kia cũng khựng lại, sửng sốt nửa ngày mới chỉ tay về phía bọn họ, hỏi:

- Ba người... ba người bị chuyển án về đội của tôi sao?

- Cái gì?! - Ba người nọ kinh hãi đứng bật dậy, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng loạn, lắp bắp không ngừng - Cậu ... cậu... là cảnh sát?! Còn ... còn là cảnh sát hình sự?! Ôi... ôi...

Lộc Hàm đưa mắt theo dõi tình hình trước mặt. Đột nhiên hiểu ra sự tình. Thì ra ba tên này đêm qua xui xẻo vào nhà Biện Bạch Hiền trộm đồ, kết quả là bị cậu ấy đánh cho bầm giập ra nông nỗi này. Nhưng mà đen đủi chưa dứt, hiện còn bị điều án về đội của Biện Bạch Hiền, chẳng trách lại bày ra bộ dạng hãi hùng như vậy. Hẳn là sợ Biện Bạch Hiền trả thù. Ai da...

Ba tên trộm sau một hồi run rẩy, bèn quay lại chắp tay với anh, khóc lóc:

- Vị cảnh sát này, làm ơn chuyển án của chúng tôi sang đội khác! Chúng tôi cắn rơm cắn cỏ lạy anh!!

Lộc Hàm nhăn mặt, còn đang định mở miệng nói thì Phác Xán Liệt đột nhiên xen vào, giọng thong thả nửa cười nửa không:

- Nếu đã vậy, chi bằng, chuyển họ sang bên em đi.

Ba tên kia nghe vậy mừng rỡ đến phát khóc, gật đầu lia lịa hướng Lộc Hàm van xin:

- Đúng! Đúng! Chuyển chúng tôi qua bên đó đi! Xin đội ơn anh.

Lộc Hàm nheo mắt nhìn bọn họ, xoa cằm, bày ra dáng vẻ rộng lượng, nói:

- Tùy ba người thôi...

Ba tên kia nghe vậy liền vui mừng muốn giập đầu cảm tạ, lại nghe Lộc Hàm chậm rãi nói tiếp:

- Có điều,...  cậu ấy làm bên pháp y, chỉ có người chết mới được chuyển qua đó thôi.

Ba tên trộm mặt mũi đột nhiên trắng bệch, thở không ra hơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top